Gả Cho Bác Sĩ Hoắc - Trang 2
Chương 66: 66: Chương 75
Dưới ánh đèn mờ ảo.
Rõ ràng là Hoắc Kỳ có hơi sửng sốt, sườn mặt vừa trầm tĩnh lại tinh tế, qua ba giây sau anh mới nói: “Sao đột nhiên lại thế?”
Đàm Tích gãi đầu: “Chỉ là cảm thấy tuổi tác thích hợp rồi, tình cảm và công việc cũng ổn định, bên mẹ cũng đã thúc giục muốn ôm cháu trai, chúng ta nhân lúc còn trẻ thì cứ sinh thôi.”
Đàm Tích đã nghe thấy Tôn Nghệ Mạn gọi điện cho Hoắc Kỳ, thúc giục hai vợ chồng họ mau sinh em bé, có điều đã bị Hoắc Kỳ khước từ, đây là Đàm Tích nghe lén được.
Thân thể của Đàm tích không thể so với người khác, sinh con trong ống nghiệm nhất định phải chịu nỗi khổ người thường không biết được, Hoắc Kỳ không nỡ nhìn cô chịu khổ, chưa bao giờ đề cập tới chuyện có em bé.
Có điều anh không đề cập tới nhưng trong lòng Đàm Tích cũng có áp lực.
Huống chi cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nếu cứ mãi không sinh thì cô cũng sẽ tiếc nuối.
Hoắc Kỳ không đề cập tới là bởi vì yêu cô, nhưng cô cũng yêu anh, sẵn lòng sinh con dưỡng cái cho anh.
“Em nghĩ kỹ rồi sao?”
Đàm Tích cong cong môi: “Ừm.”
Im lặng mấy giây, Hoắc Kỳ cũng cong môi: “Được.”
Thụ tinh trong ống nghiệm lần thứ ba so với lần một và lần hai sẽ nhiều thêm một công đoạn kiểm tra sàng lọc gen, đó chính là sàng lọc ra gen bệnh của Đàm
Tích để chọn tế bào trứng khỏe mạnh nhất thụ tinh với tinh trùng.
Đương nhiên cái này là công việc của bác sĩ.
Đối với Đàm Tích mà nói, những gì cô phải chuẩn bị không khác với lần thụ tinh thứ hai là bao nhiêu.
Kỹ thuật này vẫn chưa hoàn toàn phổ biến, rất nhiều cặp vợ chồng sẽ lựa chọn qua Thái Lan hoặc Mỹ làm, còn có thể lựa chọn giới tính của em bé.
Nhưng bệnh viện Chí Hoa đã có thành tích ở phương diện này, tỷ lệ thành công lên đến tám mươi phần trăm, vì để tiện cho việc đi làm, Đàm Tích quyết định làm ở Chí Hoa, về giới tính của em bé thì hai người cũng không có yêu cầu gì.
Trước hết hai người hẹn gặp chuyên gia về phương diện này, sau đó tiến hành làm kiểm tra tường tận.
Ngoại trừ vấn đề về gen ra thì những mặt khác cơ thể Đàm Tích đều không có vấn đề gì, độ khó khi thụ thai cũng không lớn, chuyên gia nói kết quả có lẽ sẽ lạc quan, bảo Đàm Tích giữ tâm trạng thoải mái, khoảng thời gian này nên điều chỉnh thân thể cho tốt một chút.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Đàm Tích rất tốt, ngủ sớm dậy sớm, cả người khỏe mạnh.
Ngoại trừ có lúc bị Hoắc Kỳ quá hứng khởi giày vò đến hơn nửa đêm.
Từ khi quyết định sinh con, Đàm Tích đã nghiêm túc ngăn chặn những việc này xảy ra, còn đưa ra điều lệ với Hoắc Kỳ, nghiêm khắc quy định số lần.
Thật đúng là làm khó Hoắc Kỳ rồi, mặc dù anh không biết phải làm sao, nhưng cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của Đàm Tích.
Hoắc Kỳ còn mời chuyên gia dinh dưỡng tới phụ trách một ngày ba bữa cho
Đàm Tích, hôm nào cũng ăn những món dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, nhưng khẩu vị lại hơi nhạt, Đàm Tích lại quen ăn khẩu vị mặn, nên chưa tới mấy ngày đã không chịu nổi, định lén mua vài thứ ở bên ngoài.
Nhưng khi nghĩ tới lỡ như bởi vì việc này mà em bé sinh ra không được khỏe mạnh, cô lại thôi.
Hai vợ chồng đều cố gắng vì kế hoạch sinh con.
Lúc thân thể được điều dưỡng tốt thì bước vào giai đoạn đầu tiên - kích thích buồng trứng, cần kích thích liên tục bảy ngày.
Từ nhỏ Đàm Tích đã ghét bệnh viện, bây giờ thì hay rồi, cứ phải chạy tới bệnh viện mãi, đúng là làm khó cô.
Mỗi ngày cô hấp thụ vào đều là lòng trắng trứng, Đàm Tích ăn đến nỗi muốn nôn ói.
Nhưng nghĩ tới sau này sẽ có một bảo bối khỏe mạnh vẫy tay với mình, lòng cô lại mềm mại đi mấy phần, thầm nghĩ chịu khổ một chút thì có làm sao.
Vẫn tốt hơn đứa trẻ giống như cô, phải chật vật lớn lên.
Kích thích buồng trứng xong thì đến khâu hút trứng.
Hoắc Kỳ bên kia phải lấy tinh, cô bên này hút trứng.
Việc lấy tinh đối với đàn ông không có gì khó khăn, nhưng đối với phụ nữ thì việc hút trứng lại vô cùng đau khổ.
Cô có xem một vài tài liệu phổ cập khoa học trên mạng, cái kim hút trứng kia cô vừa nhìn đã thấy sợ.
Một cây kim vừa nhỏ vừa dài ghim vào trong cơ thể, chọc thẳng tới buồng trứng, theo dẫn dắt của máy siêu âm mà hút tế bào trứng ra.
Mặc dù sẽ được chích thuốc mê, nhưng mỗi khi Đàm Tích nghĩ tới cảnh đó cô vẫn cảm thấy sợ hết hồn hết vía.
Hơn nữa chờ hết thuốc mê rồi thì cơ thể cũng sẽ rất đau.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Hoắc Kỳ cứ trấn an cô: “Đừng sợ.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô vào phòng phẫu thuật.
Vừa nhìn thấy phòng phẫu thuật, trái tim cô lập tức đập thình thịch không ngừng.
Hoắc Kỳ là bác sĩ, có lẽ sẽ không thể nào cảm nhận được cảm xúc lúc này của cô.
Trước khi bị đẩy vào, Hoắc Kỳ hôn lên má cô: “Tích Tích, mọi việc đều có anh, dũng cảm lên.”
Sau khi chích thuốc mê, Đàm Tích từ từ ngất đi, quá trình còn lại đều do bác sĩ làm việc, chờ sau khi cô tỉnh lại thì Hoắc Kỳ đã chở cô về nhà.
Qua thêm mấy ngày, Hoắc Kỳ nói kết quả cho cô biết: “Lấy thành công mười ba trứng, kết hợp được thành phôi thai thì có sáu.”
Nói cách khác, ải thứ nhất bọn họ đã vượt qua.
Đàm Tích vui vẻ vô cùng, cô thầm nghĩ, sáu phôi thai thì không có chuyện phôi nào cũng mang gen bệnh, nhất định có thể thành công.
Mặc dù trong lòng vui vẻ, nhưng cơ thể lại có phản ứng mạnh, việc lấy trứng gây tổn thương rất lớn đối với cơ thể.
Nếu như không phải là tình huống bất đắc dĩ thì phụ nữ tốt nhất không nên lấy trứng.
Bụng Đàm Tích căng đau, đau không thể nào chịu được, lúc cô tới kỳ kinh nguyệt cũng chưa bao giờ đau đến vậy, nhức nhối vô cùng, cô lăn qua lộn lại, sự vui sướng cả ngày nay cũng giảm bớt không ít.
Hoắc Kỳ biết bụng căng đau là hiện tượng rất bình thường sau khi lấy trứng, nhưng có người nhẹ có người nghiêm trọng, chỉ là Tích Tích của anh xui xẻo một chút thôi.
Nhưng không ngờ Đàm Tích càng lúc càng đau, miệng vết thương đau, buồng trứng đau, bụng cũng đau, hơn nữa cơn đau cũng càng lúc càng mạnh mẽ, trán cô đổ đầy mồ hôi, Hoắc kỳ đau lòng không chịu được, anh nghĩ sẽ rất đau nhưng không ngờ lại đau tới vậy.
Hơn nửa đêm, Hoắc kỳ chở Đàm Tích đến bệnh viện, đưa cô vào phòng cấp cứu.
Làm xong một đống kiểm tra, cuối cùng chỉ bảo cho quan sát, chuyên gia im lặng thở dài: “Tiểu Hoắc, đâu phải cậu không biết đây đều là hiện tượng bình thường, chỉ có điều phản ứng của vợ cậu hơi kịch liệt một chút thôi.”
Hoắc Kỳ cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, mặc dù không theo khoa này nhưng những hiện tượng sẽ xuất hiện sau khi phẫu thuật anh hiểu rõ vô cùng tường tận.
Chuyên gia vỗ vai anh một cái, cười nói: “Lo lắng quá sẽ loạn đấy.”
Đêm nay cứ ở hẳn trong bệnh viện.
Hoắc Kỳ thức cả đêm chăm sóc cho Đàm Tích, anh giơ cánh tay mình ra: “Nếu như còn đau thì em cắn anh đi.”
Đàm Tích nhìn người đàn ông nghiêm túc này, cơ thể còn đau nhưng lại cảm thấy buồn cười: “Em cắn cái khác không được sao? Làm gì mà phải hành hạ anh.”
Thật là ngây thơ đáng yêu.
Hoắc Kỳ lắc đầu, thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn san sẻ một chút đau đớn với em."
Nếu em đau thì anh đau cùng với em.
Khóe mắt Đàm Tích cong cong, cô cố gắng cười một cái: “Nhưng như vậy em cũng sẽ đau lòng.”
“Xin lỗi em.” Hoắc Kỳ nhìn về phía Đàm Tích, ánh mắt tràn đầy đau lòng, “Để em chịu khổ rồi.”
“Em còn cảm thấy có lỗi đây này, nếu như anh không cưới em thì cũng không cần phải phiền phức như vậy.”
Từ nhỏ Đàm Tích ghét nhất là gây phiền phức cho người khác, bởi vì vấn đề cơ thể mà ngày ngày Hoắc Kỳ đều phải theo cô đến khoa sản.
Bây giờ cũng vậy, bởi vì cô đau mà Hoắc Kỳ cũng không thể ngủ, cho dù ngày mai anh còn phải làm mấy ca phẫu thuật.
Đàm Tích rất tự trách, những lúc này cô sẽ ra sức ngăn cản mình không suy nghĩ đến những mặt tiêu cực.
Hoắc Kỳ che miệng cô lại, khóe mắt hơi đỏ lên, anh nặng nề nói: “Đừng nghĩ như vậy, nếu như không cưới em thì cả đời này anh cũng sẽ không hạnh phúc.”
Đàm Tích cắn môi, kiên cường cười với anh một cái.
Ánh trăng như một hồ nước trong suốt màu hổ phách, bóng cây rì rào đung đưa trước cửa sổ làm cho căn phòng có màu sắc loang lổ.
Có lẽ là cảm động tới trời xanh, nên sau nửa đêm Đàm Tích đã cảm thấy bớt đau, ngày hôm sau hoàn toàn không còn vấn đề gì, có thể xuất viện.
Quá trình xét nghiệm và nuôi dưỡng nang phôi đều vô cùng thuận lợi, nhưng lúc cấy ghép lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bác sĩ thở dài, nói vẫn phải tiếp tục thử nghiệm.
“Hai người còn trẻ, có rất nhiều cơ hội, đừng gấp, sinh con không gấp được.”
Dù bác sĩ đã trấn an, nhưng Đàm Tích vẫn lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào.
Cô đã chịu khổ nhiều như vậy, không ngờ vẫn không thành công.
Mặc dù biết tỉ lệ thành công sẽ không đạt được một trăm phần trăm, cũng có rất nhiều người cần phải làm đến mấy lần, nhưng khi xảy ra trên người mình, cô vẫn có chút không chấp nhận nổi.
Về đến nhà, tâm trạng cô như đưa đám, không có động lực làm bất cứ việc gì.
Hoắc Kỳ hôn lên khóe mắt đầy nước của Đàm Tích, xúc động ôm lấy cô, nói:
“Tích Tích, chúng ta không sinh con nữa có được không? Chỉ hai chúng ta thôi.”
“Nhưng rõ ràng là anh rất muốn.”
“So với con thì anh quan tâm em hơn.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ nhìn cô tràn đầy cưng chiều, giọng điệu vừa chậm rãi vừa dịu dàng, “Chúng ta cũng không có có ngai vàng để thừa kế, anh thật sự không nỡ nhìn em chịu khổ.”
Từng kim từng kim đâm vào, uống từng ngụm thuốc lớn, bao gồm cả mỗi một bước trong quá trình phẫu thuật đều phải cẩn thận, không thể xảy ra chút sai sót nào.
Làm ống nghiệm đâu thể nào đơn giản như vậy, không thể thiếu thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mặc dù biết cứ thử nghiệm thêm thì nhất định sẽ thành công, nhưng trước mắt anh quả thật không nỡ nhìn Đàm Tích khó chịu nữa.
Đàm Tích chỉ ủ rũ một lát như vậy thôi, ngay sau đó cô lại bắt đầu điều chỉnh cơ thể, tiếp tục thử nghiệm.
Lần này đã thật sự thành công.
Bác sĩ giúp Đàm Tích làm kiểm tra, đem kết quả siêu âm đưa cho cô xem: “Chúc mừng cô, em bé rất khỏe mạnh.”
Trong bụng cô đã có một sinh mệnh nhỏ bé, bắt đầu từ bây giờ sẽ gắn liền với huyết mạch của cô, cả nhà ba người bọn họ sẽ có mối liên hệ không thể dứt bỏ.
Y tá mỉm cười, dặn dò sau này mang thai thì cần phải chú ý công việc, nhưng đầu óc Đàm Tích lại trống rỗng, lần này đã thật sự thuận lợi mang thai rồi.
Sức khỏe của đứa bé này sẽ không di truyền bệnh tật của cô, sẽ vui vẻ hoạt bát lớn lên, có ba mẹ yêu thương nó.
Trước đó vài ngày, Đàm Tích đã đoán được lần này sẽ thành công, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh siêu âm màu đen mờ kia thì cô mới có cảm giác chân thật, cảm giác được làm mẹ.
Đàm Tích nhếch môi, kéo áo Hoắc Kỳ.
Chợt thấy khuôn mặt người đàn ông lâu nay luôn giữ bình tĩnh cũng thấp thoáng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Hoắc Kỳ bế cô lên theo kiểu công chúa, không nhịn được xoay một vòng, dùng cắm chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô, bởi vì quá vui vẻ mà giọng cũng khẽ run: “Tích Tích, anh sắp làm ba rồi.”
Đàm Tích cười ừm một tiếng: ‘Em là mẹ, anh là ba.”
Gia đình như vậy mới trọn vẹn.
“Lần trước anh còn nói không muốn đấy.” Đàm Tích mấp máy môi, “Nhìn đi, lần này thành công rồi, phải kiên trì.”
Hoắc Kỳ không kìm được lòng vuốt ve bụng của cô, động tác nhẹ nhàng: “Không muốn em chịu khổ.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Sinh đứa này xong, chúng ta không sinh nữa.”
Đàm Tích cười trả lời: “Em cũng chỉ định sinh một đứa, dành tất cả tình yêu cho con."
Giờ phút này, Đàm Tích thật sự cảm thấy không uổng công cô có mặt trên cõi đời này, những đau khổ và vất vả cô đã từng trải qua, con của cô sẽ không phải chịu đựng nữa, nó có thể giống như những đứa trẻ bình thường, vui vẻ trưởng thành.
Không gì vui vẻ bằng chuyện này.
Mặc dù vấn đề sinh con đã được giải quyết suôn sẻ, nhưng Hoắc Kỳ lại có một nỗi lo khác.
Bởi vì có thai rồi Đàm Tích sẽ phải chịu khổ nhiều hơn, cô làm sao chịu đựng được trong suốt thai kỳ đây?
Hoắc Kỳ không có cách nào chia sẻ cực khổ với cô, cho nên muốn tận lực bầu bạn bên cạnh cô, anh chuẩn bị xin nghỉ dài hạn để chăm sóc cho Đàm Tích trong suốt thai kỳ.
Đương nhiên là bị Đàm Tích nghiêm túc ngăn lại, Hoắc Kỳ là bác sĩ, không thể vì chuyện gia đình mà bỏ mặc mọi người.
Đàm Tích nói: “Mẹ em có nói sẽ tới chăm sóc cho em, dù sao thì bất kể thế nào cũng không cần anh.”
Hoắc Kỳ cau mày: “Anh biết có thể không cần anh, nhưng thời gian này anh không ở bên cạnh em sẽ thấy rất khó chịu.”
Đàm Tích chọc vào ngực anh, cười: “Mang thai phải mất mười tháng đấy, thời gian lâu như vậy mà ngày nào anh cũng trông em thì hai chúng ta có lẽ sẽ chán nhau.”
Cô cố ý pha trò với anh.
Hoắc Kỳ lại rất nghiêm túc, anh chỉnh cô ngồi lại ngay ngắn, nắm lấy tay cô rồi nói gằn từng chữ: “Sao mà chán được.”
Anh chỉ mong ngày nào cũng có thể ở bên cạnh cô, hai người yêu nhau chân thành, bất luận như thế nào cũng sẽ không chán.
“Dù sao thì anh cũng không được xin nghỉ.”
Đàm Tích chu miệng, như muốn làm nũng, “So với em thì bệnh nhân càng cần anh hơn, vả lại em chỉ sinh con thôi mà, có người phụ nữ nào mà không trải qua chuyện này, cũng đâu phải chuyện gì lớn.”
Có lúc Đàm Tích cảm thấy, rõ ràng là cô mang thai, nhưng mọi người còn cẩn thận hơn cô rất nhiều.
Tôn Nghệ Mạn và mẹ Đàm ngày nào cũng dặn dò một đống chuyện, thật ra thì những chuyện đó cô đã đọc trong sách dạy nuôi con hết rồi, nhưng chỉ có thể nhẫn nại nghe hai người họ lải nhải.
Cả Hoắc Kỳ nữa, anh không hiểu chuyện sinh đẻ của phụ nữ nên đã mua một đống sách giáo dục, Đàm Tích xem đến mờ mắt mà anh vẫn ở một bên đọc mãi không thôi.
Mọi người đối xử với cô giống như cung phụng bảo vật quốc gia vậy, có hơi cẩn thận quá đà.
Hoắc Kỳ không muốn chọc cô giận nên không xin nghỉ dài hạn nữa, cũng vì vậy mà anh đã mời cho cô một chị Nguyệt chuyên nghiệp, hôm nào tan làm anh cũng ra khỏi bệnh viện thật sớm, hận không thể dính lấy cô suốt cả ngày.
Đàm Tích ở nhà rất nhàm chán, thầm nghĩ nhân cơ hội này học nấu vài món, học được hai ngày thì Hoắc Kỳ lại không đồng ý, chỉ cho cô nằm, rồi ngồi.
Đàm Tích có chút bực bội, cô ở nhà chán lắm rồi mà người đàn ông nhẫn tâm này còn không cho phép cô làm một bữa cơm.
Cô lầm bầm lầu bầu, khóe mắt chân mày đều lộ ra sự bất mãn sâu sắc đối với anh.
Hoắc Kỳ chỉnh lại thân thể cô, cúi đầu hôn cô một cái, giọng có chút khàn khàn:
“Tích Tích, ngoan.”
Giọng của anh vốn đã dễ nghe, giờ phút này lại có ý dụ dỗ nên nghe như đang trêu chọc, bình thường Đàm Tích cũng dễ dỗ, đương nhiên không còn giận nữa.
Không làm cơm thì không làm cơm, anh cũng chỉ muốn tốt cho cô, vậy thì cày phim đọc sách thôi.
Có vẻ kiếp này cô không có số nấu cơm rồi.
Thật ra thì toàn bộ thai kỳ thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hoắc
Kỳ.
Trước khi Đàm Tích mang thai, lúc ngồi lâu đứng lên cả người cô sẽ rất đau, đi bộ nhiều cũng sẽ đau.
Bây giờ cô mang thai, nghe mấy chị em phụ nữ nói là trên người có thêm một cục cưng thì đi bộ cũng trở nên bất tiện.
Đàm Tích lại không như vậy, cô không đau nhức, so với khi chưa mang thai thì khỏe khoắn hơn rất nhiều, có nhiều lúc cô còn cảm thấy mình là một người bình thường, không hề bị bệnh.
Chiều ngập nắng, cô rót ly sữa bò, cầm quyển sách và hộp âm nhạc lên sân thượng, ngồi xuống ghế xích đu, Hoắc Kỳ giúp cô trang trí cho sân thượng thành một nơi thơ mộng giống như lâu đài của công chúa.
Đàm Tích sờ lên bụng, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc: “Cục cưng, cảm ơn ba, cũng cảm ơn con.”
Phản ứng thai nghén của Đàm Tích không nhiều, thuận lợi đến nỗi cô cảm thấy mình như đang nằm mơ, vì chỉ có mơ mới tốt đẹp như vậy.
Nhưng trừ một chuyện.
Bác sĩ nói ba tháng đầu và ba tháng cuối không được sinh hoạt vợ chồng, có lẽ là Hoắc Kỳ đã bị quá trình làm ống nghiệm dọa sợ nên dứt khoát cấm dục suốt thai kỳ, chỉ thỉnh thoảng làm vài động tác nhẹ nhàng.
Đàm Tích dở khóc dở cười: “Bây giờ cũng bốn tháng rồi, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, động tác chậm một chút là được, anh không cần kiềm chế mình như vậy.”
Có lúc anh ôm cô ngủ, cô có thể cảm nhận được anh nhịn cực khổ biết bao.
Rõ ràng anh có khát vọng, nhưng vẫn kìm nén bản thân.
Hoắc Kỳ ôm cô hôn một cái, tay vuốt ve phần bụng tròn vo đã có độ cong đáng yêu của cô, khàn giọng nói: “Không sao, chờ con ra đời anh đòi lại từ từ.”
Đàm Tích yên lặng thở dài, con vẫn còn ở trong bụng mà đã phải gánh vác nhiều vậy rồi.
“Nhưng em chịu không nổi, không bằng bây giờ anh.” Khuôn mặt Đàm Tích hơi đỏ lên.
Nhưng Hoắc Kỳ vẫn chịu đựng và nhẫn nại suốt cả thai kỳ.
Có lúc thậm chí Đàm
Tích còn cho rằng có phải anh hết hứng thú với mình rồi hay không, nhưng nhìn phản ứng của anh thì đúng là đang kiềm chế bản thân mình.
Một thời gian sau, lúc Đàm Tích đối mặt với Hoắc Kỳ thì còn sinh ra ảo giác, người đàn ông tâm không hoảng loạn này là chồng của cô sao?
Bởi vì sau khi cưới cô mới phát hiện, bất luận là người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc cỡ nào thì trong xương tủy đều là lưu manh.
Đàm Tích đã từng than phiền chuyện này, Hoắc Kỳ thở dài: “Anh chỉ như vậy đối với một mình em, không tốt sao?”
Cô hừ nhẹ một tiếng, cố ý nói: “Ai biết tương lai anh có thay đổi không.”
Hoắc Kỳ kiên định nói: “Anh sẽ không.”
Đàm tích im lặng, không đi đến ôm anh, cũng không nói gì phản đối.
Hoắc Kỳ cảm thấy không đúng, nhướn nhướn mày, mắt dần híp lại, khóe môi nở nụ cười chế nhạo: “Em không tin?”
Đàm Tích lập tức cảm thấy không đúng, vẻ mặt thay đổi khó lường, cuối cùng khuôn mặt dừng lại ở một biểu cảm khó coi.
Cô giả bộ bình tĩnh nhìn anh, nói ngay: “Em tin rồi có được chưa?”
Hoắc Kỳ thấy cô đáp qua loa, cúi xuống nhìn cô, cong môi cười nói: “Sáng mai xử lý em.”
Sáng sớm ngày hôm sau đương nhiên lại là một cảnh tượng không thể miêu tả.
Hoắc Kỳ của lúc đó và bây giờ dường như biến thành một người khác.
Đàm Tích cũng không ngờ năng lực tự chủ của anh lại giỏi đến vậy, thật ra thì cô cũng có nhu cầu, mặc dù đã ít hơn trước đó nhưng cũng sẽ có lúc khó chịu.
Có điều cô không biểu hiện ra, chỉ nói xa nói gần: “Hoắc Kỳ, anh là bác sĩ, cũng không phải không biết là qua ba tháng, chỉ cần động tác nhẹ nhàng thì sẽ hoàn toàn không có vấn đề.”
Hoắc Kỳ còn chưa lên tiếng thì Đàm Tích đã nói ra suy đoán của mình: “Có phải anh cảm thấy em mang thai rồi, vóc người không còn đẹp nữa cho nên hết hứng thú với em rồi không?”
Hoắc Kỳ nhíu mày, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn cô hai giây, hai cánh tay đặt bên người cô, vừa buồn cười vừa tức giận bóp bóp khuôn mặt Đàm Tích: “Cô bé ngốc.”
Vậy là đề tài chấm dứt ở đây.
Đàm Tích thực sự chịu không nổi nên đã kể chuyện này cho Ôn Uyển nghe, Ôn Uyển luôn có những suy nghĩ bậy bạ, nói: “Mua vài bộ nội y gì đó đi, tớ không tin cậu ấy không có hứng thú.”
Không đến mức phải vậy chứ?
“Như vậy trông tớ có như hổ như sói không?”
Đàm Tích ở nhà quả thực rất nhàm chán, gần đây công việc của Ôn Uyển cũng không bận rộn, hai người không có việc gì làm sẽ lên Wechat trò chuyện, loại vấn đề này ngày thường cô chắc chắn sẽ giải quyết một mình.
“Không biết nữa, đàn ông đều thích loại này.” Ôn Uyển cười gian, “Hơn nữa, hai người đã ở bên nhau lâu rồi, nhất định cũng sẽ muốn vài kiểu mới.”
“Được, vậy tớ nên mua ở đâu?”
“Taobao đấy, chỗ nào cũng có, cậu chọn đại một cái, mua loại chất lượng tốt là được.”
Đàm Tích chưa từng tìm kiếm thứ đồ này, mới vừa mở ra trang chủ thì đã không khỏi xấu hổ định thoát ra, nhưng có lẽ vì cuộc sống quá mức nhàm chán nên cô quyết định thử loại đồ chưa từng mặc này.
Dù sao thì cũng là lần đầu tiên, nên cô mua một bộ tương đối bảo thủ.
Cô và Hoắc Kỳ đã ở bên nhau lâu, cũng biết anh thích kiểu nào.
Hôm nay Hoắc Kỳ tăng ca buổi tối, lúc về nhà đã mười một giờ, ngày thường Đàm Tích giờ này đã đi ngủ, chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ, nhưng bây giờ trong phòng vẫn còn sáng đèn bàn, là màu vàng hơi mờ ảo.
Hoắc Kỳ đẩy cửa, gọi khẽ tên cô: “Tích Tích?”
Nếu như Hoắc Kỳ thấy cô vẫn chưa ngủ, nhất định sẽ lạnh mặt mắng cô.
Nhưng anh không ngờ, vừa mở cửa ra đã thấy một bức tranh sống động.
Cảnh tượng vô cùng mềm mại, anh chỉ nhớ được đôi chân vừa dài vừa nhỏ chuyển động trước mặt anh, cổ chân thon dài như được điểm tô ánh vàng.
“Hoắc Kỳ...” Đàm Tích mềm mại gọi tên anh.
Sắc mặt Hoắc Kỳ dần dần trầm xuống, đôi mắt đen láy lăn lộn đầy cảm xúc, anh kéo Đàm Tích vào trong ngực, ngậm lấy cánh môi mềm của cô, bắt đầu một nụ hôn dịu dàng.
Rèm cửa sổ đóng chặt, bóng đêm vẫn xuyên qua khe hở chiếu vào, ban đêm luôn khiến người ta sa đọa.
Giọng Hoắc Kỳ trầm khàn: “Tích Tích, chút nữa anh sẽ chậm một chút.”
Đàm Tích giống như yêu tinh quyến rũ Đường Tăng, kế sách của cô thành công rồi.
May là Hoắc Kỳ đã vô cùng cẩn thận, Đàm Tích đột nhiên tỉnh ngộ, sợ chạm phải đứa nhỏ, Hoắc Kỳ cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm lại, nhưng quá trình này thật sự rất mệt, không chỉ cô khó chịu mà Hoắc Kỳ cũng khó chịu, nhưng tên đã lắp cung, không thể không bắn ra.
Kết quả cuối cùng chính là hai người đều không thoải mái.
Nhưng cũng tốt hơn so với trước đó.
Sau chuyện này, Hoắc Kỳ ôm cô thu dọn sạch sẽ, trán Đàm Tích đầy mồ hôi, anh vuốt tóc ra sau tai cô, hôn lên má cô một cái: “Nếu như em muốn thì cứ nói thẳng ra, anh dùng cách khác.”
Đàm Tích đương nhiên biết cách khác là chỉ cái gì.
Khuôn mặt cô thoáng qua chút ngượng ngùng: “Cũng không hoàn toàn vì chuyện này, em chỉ nghĩ chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, có thể cũng thiếu cảm giác mới mẻ nên muốn cho anh chút ngạc nhiên.”
Hoắc Kỳ khẽ thở dài một tiếng, xen lẫn có chút bất lực: “Tích Tích, em không cần phải như vậy.”
Anh nhìn cô đầy thâm tình, đôi mắt chất chứa tình cảm dịu dàng: “Chỉ cần em ở đây là anh đã không cầm lòng được rồi.”
Từ trước đến nay anh đối với cô đều không có sức chống cự.
...
Cách ngày sinh càng lúc càng gần, bụng Đàm Tích đã nhô lên thật cao, giống như một quả banh.
Hai người đã đặt tên cho con xong, sinh mạng nhỏ chứa đựng rất nhiều kỳ vọng của ba mẹ.
Cách ngày dự sinh một tuần, Hoắc Kỳ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã đưa Đàm Tích vào bệnh viện trước.
Ngày Đàm Tích sinh và ngày bác sĩ dự sinh không lệch nhau.
Đêm hôm đó, bụng cô bắt đầu căng đau, mồ hôi nhỏ giọt như mưa, trước khi bị đẩy tới phòng sinh,
Hoắc Kỳ nắm chặt tay cô, cực kỳ kiên nhẫn trấn an cô hết lần này đến lần khác.
Bởi vì cơ thể Đàm Tích đặc biệt nên cô chọn sinh mổ.
Hoắc Kỳ chỉ cần nghĩ tới trên người Đàm Tích sẽ để lại một vết thương lớn thì đầu óc trống rỗng giống như bị bệnh vậy, Đàm Tích khó chịu bao nhiêu thì anh cũng khó chịu bấy nhiêu.
Anh ngồi ở cửa phòng sinh, nhắm mắt lại cầu khẩn hết lần này đến lần khác.
Cầu trời phù hộ cho người con gái của anh bình an.
Tôn Nghệ Mạn và ba Đàm, mẹ Đàm cũng là người từng trải, trấn an anh: “Tích Tích sẽ không có chuyện gì đâu, con đừng lo lắng quá, phụ nữ ai cũng phải trải qua ra chuyện này một lần.”
Hoắc Kỳ lắc đầu một cái, khóe mắt run rẩy.
Anh chấp nhận không sinh đứa bé này ra, chỉ cần Đàm Tích bình an, trên đời này không có gì quan trọng hơn so với Tích Tích của anh.
Anh đã từng nếm qua mùi vị mất đi một lần, không thể nếm thử lần thứ hai nữa.
Đồng hồ chuyển động tích tắc, mỗi giây mỗi phút đối với anh mà nói đều là đau khổ.
Mấy tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng sáng lên, bác sĩ và y tá đẩy
Đàm Tích ra: “Chúc mừng bác sĩ Hoắc, mẹ con bình an.”
Trái tim phập phồng lên xuống của Hoắc Kỳ giờ này đã được thả lỏng.
Hết thuốc mê, cuối cùng Đàm Tích cũng tỉnh lại, y tá bế em bé trong phòng giữ nhiệt ra cho cô xem, con nít vừa sinh ra không được xinh xắn lắm, cả người nhăn nhúm, còn đỏ nữa, mắt ti hí, miệng nhỏ, mũi nhỏ, nhìn thế nào cũng không dính dáng tới hai chữ đáng yêu.
Nhưng Đàm Tích lại cảm thấy dễ thương vô cùng.
Đây là một sinh mạng nhỏ thuộc về cô, bé sẽ từ từ lớn lên, sẽ chạy nhảy, sẽ trở thành cô gái xinh đẹp, sẽ học được rất nhiều kiến thức, sẽ ôm lấy cô và Hoắc Kỳ, dùng giọng trong veo gọi: “Ba mẹ.”
Nghĩ đến những chuyện này, lòng cô mềm mại không chịu được, tựa như biến thành một vũng nước.
Trong lòng Đàm Tích từng có vô số kỳ vọng, cô biết, tất cả đều sẽ trở thành sự thật.
Môi cô tái nhợt, lông mi dài khẽ run.
Hoắc Kỳ vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cũng sợ làm động tới vết thương của cô, anh hôn nhẹ lên trán cô một cái, chân thành nói tiếng cảm ơn:
“Cảm ơn em, em đã cho anh trở thành ba của con.”
Bên tai cô là giọng anh dịu dàng chậm rãi: “Sau này, anh sẽ bảo vệ hai người.”
Đàm Tích tựa đầu lên vai anh, người đàn ông này từ trước đến giờ đều là chỗ dựa cho cô kiên cường.
Vòng ôm của anh mới là thế giới của cô.
Hãy cùng đi với nhau như vậy nhé, ông Hoắc của em.