Em Thừa Nhận Anh Là Đàn Ông! - Trang 2
Chương 15: 15: Duy Nhất Nghỉ Học
Tôi ra khỏi nhà lúc 6 giờ 30, mọi ngày khi vừa ra khỏi cổng đã thấy Duy Nhất chờ sẵn ở gốc cây đầu đường nhưng hôm nay lại không thấy.
Tôi thắc mắc, từ lúc quen biết tới giờ cậu ta có bao giờ không chờ tôi đi cùng đâu?
“Nay mày với Duy Nhất không đi chung à?”
Hà Mai vừa ra khỏi lớp thấy tôi đang bước vào thì hỏi.
“Hôm nay tao không thấy cậu ta đâu cả!” Tôi đáp.
“Ờ, chắc cậu ấy đi trễ! Đi ăn sáng không?”
“Đợi tao vào cất cặp đã.”
Tôi cất cặp rồi cùng Hà Mai xuống căn-tin ăn sáng vừa hay lại gặp thằng Bảo vs thằng Sơn cũng đang ngồi ăn.
Hai đứa nó cũng hỏi Duy Nhất đâu nhưng tôi bảo không biết.
“Hôm qua tụi tao còn đánh liên minh chung mà.
Để tao gọi cậu ấy thử xem!”
Rồi thằng Sơn lấy điện thoại gọi cho Duy Nhất, nhưng chỉ có tiếng chuông mà không ai nhấc máy.
Gọi mấy lần vẫn như vậy.
“Cậu ấy không nghe.”
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, tự dưng trong lòng thấy lo lo nên nhắn tin cho cậu ấy.
“Sao giờ này cậu còn chưa đến? Có chuyện gì à?”
Xong tôi đợi mãi đến khi vào tiết vẫn không thấy hồi âm.
Cô giáo say sưa giảng bài trên bảng nhưng tôi không có tâm trí để nghe.
Nhìn chỗ bên cạnh thường ngày có cậu ấy hay ngồi, nhớ lúc cậu ấy ngồi chọc tôi, lúc cậu ấy chăm chú nghe giảng, lúc cậu ấy gục đầu ngủ nhưng hôm nay lại không thấy.
Đột nhiên tôi lại thấy trống trải đến lạ, trong lòng có chút buồn và không quen.
Bình thường mỗi tuần đều nghỉ ngày chủ nhật, không gặp cậu ấy tôi cũng không có cảm giác khác lạ như vậy.
Rốt cuộc là lý do tại sao? Thật không thể hiểu nổi.
Hôm nay chỉ có tiết học buổi sáng, tôi vội về nhà tắm rửa thay đồ rồi sang nhà kiếm cậu ấy.
Duy Nhất khoá cổng rồi nên tôi chỉ còn cách trèo tường để vào.
Phủi hết bụi bám trên người rồi tiến lại cửa chính.
Tôi vặn nắm cửa, kì lạ là cửa không khoá.
Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà Duy Nhất, nội thất bên trong thật xa xỉ, ngay cả sofa cũng là loại đắt nhất trên thị trường hiện nay.
“Duy Nhất, cậu có nhà không?”
Không có tiếng trả lời.
Tôi lấy điện thoại ra gọi, tiếng chuông phát ra từ trên tầng một.
Tôi theo tiếng chuông đi đến một căn phòng, gõ cửa nhưng không ai mở.
Tôi vặn cửa bước vào.
Tôi thấy Duy Nhất đang nằm cuộn chăn trên giường, gương mặt tái nhợt, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi.
Tôi vội chạy đến lay cậu ấy: “Nhất, cậu bị sao vậy?”
Cậu ấy lờ mờ mở mắt dậy, thều thào: “Là cậu hả? Sao cậu lại đến đây?”
“Còn hỏi nữa, sáng không thấy cậu đi học, gọi điện thì không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời.
Tôi sợ cậu có chuyện nên qua đây xem cậu thế nào!”
Tôi sờ trán cậu ấy, nóng quá.
Chết thật! Cậu ấy sốt cao quá!
Tôi chạy đi tìm khăn vắt nước rồi chườm lên trán cậu ấy.
“Cậu đợi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.”
Tôi xuống bếp lục trong tủ lạnh cậu ấy xem có gì có thể nấu được không, tủ lạnh nhà cậu ấy ngoài nước ngọt ra thì chẳng có gì.
Thế là tôi phải chạy ra chợ mua một ít thịt xay, về nhà mình nấu cháo rồi đem qua cho cậu ấy.
Sẵn tiện ghé tiệm thuốc tây mua vài liều thuốc và miếng dán hạ sốt.
“Cậu dậy ăn miếng cháo đi rồi uống thuốc.”
Tôi đỡ Duy Nhất dậy, kê chiếc gối sau lưng cho cậu ấy dựa vào.
“Cháo cậu nấu à? Có thừa cơ hội bỏ độc không đấy?”
Giọng điệu này vẫn còn châm chọc được tôi thì chắc cũng không đến nỗi nào.
“Ừ có độc đấy, bây giờ cậu muốn ăn hay nhịn đói?”
Tôi liếc cậu ta, đưa tô cháo ra xa.
“Được được, tôi ăn.
Có độc cũng sẽ ăn!”
“Biết điều đó! Để tôi đút cậu.”
Tôi múc một muỗng lên thổi rồi làm điệu bộ như cho em bé ăn: “Há miệng ra nào!”
Cậu ấy nhìn tôi như người ngoài hành tinh nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng.
“Ừm, cũng không tệ!”
Cậu ấy chép miệng, gật gù.
“Xí, ngon thì cứ bảo ngon, còn bày đặt không tệ.”
Tôi bĩu môi khinh bỉ.
Lần nào cậu ta ăn đồ tôi nấu cũng có thái độ đó.
Ăn xong cháo tôi lấy thuốc cho cậu ta uống, rồi lấy miếng hạ sốt dán lên trán cậu ấy.
“Hôm qua tôi thấy cậu vẫn khoẻ mà sao nay lại sốt cao vậy?”
“Chắc do hôm qua tôi chơi về trễ, tắm khuya nên mới vậy.”
“Cho đáng đời cậu! Lần sau không tắm đêm nữa đấy, rất nguy hiểm.
Hơn nữa cậu ở một mình, tôi sợ...”
“Này này, cậu trù tôi đấy à?”
Tôi phá lên cười.
“Cậu nằm nghỉ đi, bây giờ tôi về.
Khi nào thấy ổn thì nhắn tin cho tôi biết!”
“Cảm ơn cậu!”
Duy Nhất nhìn tôi, cái nhìn mà tôi cho là rất lạ, có lẽ là cảm động.
Tôi phẩy tay, bước ra cửa nói vọng lại: “Không cần cảm ơn, khi nào khoẻ cậu bao tôi ăn một chầu hoành tráng là được.”
“Được!”
Cậu ấy cười.
“Nghỉ ngơi đi, tôi về.”
Ra tới cửa, chợt nhớ ra gì đó, tôi quay người hỏi: “Mà này, cậu không khoá cửa lại à?”
“Cậu quên tôi có võ à?”
Cậu ta vừa nói vừa gồng cánh tay khoe cơ bắp.
“Thì sao? Lỡ như ăn trộm vô trúng ngay hôm nay là cậu chết chắc.
Nhìn cậu như vậy, tôi vật còn chết huống chi người khác.”
“Cậu nói nhiều quá đó! Cậu là bà tám sao?”
Tôi nhìn vẻ mặt cậu ta nhăn nhó mà phì cười.
Nhìn cậu ấy đỡ hơn lúc tôi vừa tới nên cũng đỡ lo lắng.
Tôi nhẹ khép cửa lại rồi đi về.
Vừa đi vừa suy nghĩ, cậu ta ở một mình như vậy, có sốt hay bị gì cũng không ai biết.
Nếu hôm nay tôi không ghé qua xem, không biết cậu ấy sẽ thế nào.
Thật đáng thương!