Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không? - Trang 2
Chương 74: Chương 74
Chương đặc biệt: Trường học Âm Mộc (thượng)
Kỳ nghỉ hè vẫn chưa kết thúc, các phòng trò chơi trốn thoát khỏi mật thất lớn trong thành phố Đông Phụ và nhập vai tìm hung thủ đều chật kín khách đến chơi.
“Trường học Âm Mộc” nằm ở một phố thương mại ở trung tâm thành phố là trò mật thất được yêu thích nhất của kỳ nghỉ hè này.
Vì để có được sự ưu ái của đại diện Vật lý, Cố Biệt Đông thừa dịp kỳ nghỉ sắp kết thúc tổ chức một buổi tụ họp học sinh cấp 2.
Hai giờ chiều ngày 29 tháng 8, Cố Biệt Đông cầm đầu toàn bộ thành viên phòng 309, Hứa Từ Thoại, cùng với bạn tốt của Hứa Từ Thoại là Lý Phi Lâm tề tựu trước cửa phòng mật thất chủ đề “Trường học Âm Mộc”.
Bởi vì người xếp hàng chờ vào khá nhiều, năm vị bạn học nhỏ trước tiên ngồi ở trong đại sảnh chơi mấy ván board game, trong lúc đó thỉnh thoảng sẽ nghe có tiếng hét chói tai gào thét như tiếng sói tru từ trong mật thất truyền đến.
Mỗi khi âm thanh chói tai đó vang lên, đám người đang chờ trong đại sảnh sẽ không tự chủ được mà nín thở, người nào to gan càng nóng lòng muốn thử, người nào nhát gan thì bắt đầu do dự có nên trả lại vé hay không.
Ba loại không khí vừa hồi hộp, vừa kích thích lại vừa khủng bố lan tràn từ trong ra ngoài, khắp toàn bộ phòng mật thất.
Năm người Cố Biệt Đông vừa chơi cờ cá ngựa vừa nói chuyện về chủ đề tâm linh kinh dị hôm nay —— “Trường học ma ám”.
Trong đại sảnh ồn ào, bạn học Ngô Nguyên chợt hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Các cậu có nghe nói về mấy thứ kinh dị của trường trung học số 2 chưa?”
Ánh mắt của bốn người còn lại trong nháy mắt đều tập trung vào Ngô Nguyên.
Ngô Nguyên hắng giọng, thần bí kể tiếp: “Tớ nghe các đàn anh đàn chị lớp trước của chúng ta nói trường chúng ta vốn là một hố chôn tập thể, chôn không ít người chết.”
Triệu Béo tiếp lời: “Không riêng gì trường chúng ta, hình như các trường học đều có loại tin đồn này.”
Lý Phi Lâm nhỏ giọng hỏi: “Vì sao vậy?”
Cố Biệt Đông làm như có thật: “Bởi vì hố chôn tập thể âm khí nặng, thanh niên chúng ta dương khí tràn đầy, xây trường học có thể trấn áp âm khí.” Nói xong cậu nhìn Hứa Từ Thoại rồi lại nói: “Vậy nên mỗi khi đêm khuya vắng vẻ, khuôn viên trường trống trải sẽ vô cùng khủng khiếp, bởi vì học sinh không còn ở đây sẽ không có ai trấn áp âm khí.”
Hứa Từ Thoại lại không bị dọa, thậm chí còn không phản ứng với cậu, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc cậu.
Rõ ràng cô ấy vẫn để ý đến chuyện giữa cậu và Hàn Kiều.
Nội tâm Cố Biệt Đông vô cùng thất vọng, không khỏi thở dài.
Lý Phi Lâm lại bị dọa sợ: “Mẹ nó, thảo nào buổi tối tớ trở lại trường lấy bài tập về nhà lại thấy nó âm u như vậy.”
Ngô Nguyên tiếp một câu: “Cũng bởi vì buổi tối không có người nên âm khí nặng!”
Triệu Béo: “Tớ còn nghe nói qua một chuyện, cái này hình như là chuyện chỉ có ở tòa nhà thực nghiệm của trường chúng ta, lúc trước làm đào móng nền lại đào được một ngôi mộ cổ, trên quan tài của chủ mộ còn viết “Người mở quan tài sẽ chết”, lời nguyền mạnh mẽ chân chính!”
Ngô Nguyên chậm rãi gật đầu: “Hình như tớ cũng đã nghe nói qua chuyện này.”
Hai chữ “nghe nói” này luôn là lời bắt đầu chuyện kinh dị trong trường học.
Lý Phi Lâm trợn tròn mắt: “Vậy cuối cùng có ai mở ra không?”
Triệu Béo lắc đầu: “Không biết, dù sao tòa thí nghiệm đã đã xây xong, chúng ta còn thường xuyên đến.
Có điều mỗi lần tớ vào phòng thí nghiệm đều cảm thấy bên trong vô cùng mát mẻ, hành lang hình như luôn luôn có gió thổi.”
Ngô Nguyên tiếp tục bổ sung: “Tớ còn nghe nói, trong phòng thí nghiệm sinh học của chúng ta còn tồn tại mẫu vật trẻ em hàng thật đấy, cái này ở Thái Lan chính là Kumanthong!”
Triệu Béo: “Quả thật quá dọa người.”
Lá gan của Lý Phi Lâm khá nhỏ, mặt trắng bệch ra cả, Hứa Từ Thoại thấy thế lập tức dừng lại đề tài: “Đủ rồi, mấy cậu đừng đồn bậy nữa.”
Cố Biệt Đông quyết đoán lựa chọn nịnh nọt, lời lẽ chính đáng nói với Triệu Béo cùng Ngô Nguyên: “Thôi, đừng nói bậy, khoa học chính là ánh sáng chân lý thấu trời xanh, lấy đâu ra quỷ thần gì?” Sau đó cậu lại hướng về phía Hứa Từ Thoại: “Đừng sợ, trong mật thất không khủng bố kinh dị lắm đâu, tớ bảo vệ cậu!”
Trước mặt con gái, Ngô Nguyên và Triệu Béo cũng bật chế độ đại anh hùng, lập tức tiếp lời Cố Biệt Đông.
Ngô Nguyên: “Thôi, có anh trai tớ ở đây, sợ cái gì?”
Triệu Béo: “Ông Béo tớ chính khí tuyệt đối, có thể trấn áp bọn yêu ma quỷ quái!”
Lý Phi Lâm từ chối cho ý kiến.
Hứa Từ Thoại dứt khoát từ chối: “Không cần.” Cô bé lại nói, “Sau khi vào các cậu đừng có bỏ chạy là được.”
Vừa dứt lời, cánh cửa gỗ giả kiểu cổ ở lối ra “Trường học ma ám” bị lực lớn đẩy ra, mấy vị khách kinh hoàng thất thố từ trong “trường học” chạy ra như điên, ai nấy cũng đều thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.
Đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại, mặc dù người đang chờ ở bên ngoài liên tục nhìn thấy cảnh này, nhưng mỗi lần đều bị các khách trước dọa sợ rồi bắt đầu liên tưởng bên trong mật thất rốt cuộc khủng bố đến mức nào? Có thể làm cho mọi người sợ muốn tiểu ra quần, sợ thành cả con chó không?
Sau khi những người khác đi ra thì những người tiếp theo có thể vào.
Đợt tiếp theo là nhóm năm người Cố Biệt Đông.
Mấy người bọn họ bỏ điện thoại di động vào trong tủ đựng đồ theo quy định của trò chơi, sau đó đi theo nhân viên mật thất tới lối vào “Trường học ma ám”.
Trước khi vào phòng có nhân viên công tác thông báo cho mấy người bọn họ một số điều cần chú ý trong mật thất, ví dụ như không được đánh NPC*, không được phá hoại đạo cụ trong phòng, hoặc ví dụ nếu thật sự sợ hãi đến mức không kiên trì được thì có thể đứng trước máy quay ở bất kỳ chỗ nào trong phòng bí mật nói rằng muốn rút lui, đến lúc đó rất nhanh sẽ có nhân viên công tác đến “giải cứu” bạn, đưa bạn ra ngoài, nhưng sau khi rút lui thì không thể vào phòng lần nữa.
(*Non-player character (viết tắt: NPC hay nhân vật không phải người chơi) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.)
Năm người nghe xong các điều cần chú ý thì nhao nhao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó một nữ nhân viên xinh đẹp mặc váy dài màu đen dẫn bọn họ vào phòng.
Cố Biệt Đông là người cuối cùng vào phòng, vừa mới bước vào trong mật thất thì cửa lớn phía sau nhanh chóng khép lại.
Ánh sáng tối đi trong tức khắc.
Nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu giảm mạnh.
Trong căn phòng trống trải vẻn vẹn chỉ có một ngọn đèn màu lam, nương theo ánh đèn ảm đạm, mấy bạn học nhỏ phát hiện bọn họ đang đứng trước cổng trường đang đóng chặt.
Cổng trường cửa sắt lớn màu đen, một chiếc đèn màu đen kiểu cổ điển treo ở cột bên trái, mà phía trên cột bên phải cửa lớn treo một tấm bảng gỗ dài sơn trắng, mặt trên dùng sơn đen viết mấy chữ “Trường học Âm Mộc”, nhưng lớp sơn đen như mực đều loang lổ bong tróc, thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, hơn nữa phía trên còn mang theo vết máu màu đỏ thẫm phun tung tóe, giống như ở cổng trường xảy ra vụ thảm sát thảm khốc, máu của nạn nhân phun lên biển hiệu trường.
Ánh đèn màu xanh mờ ảo bao trùm lên mọi thứ khiến tất cả được phủ thêm lớp lạnh lẽo u ám.
Cổng trường còn có ba hàng ghế dài màu đen, trên vách tường cổng trường treo một tấm màn hình màu trắng.
Chị gái mặc váy dài màu đen bảo mấy người bọn họ ngồi xuống ghế dài, yêu cầu bọn họ trong thời gian ba phút tiếp theo nghiêm túc xem hết lịch sử trường trung học Âm Mộc, không được bỏ sót bằng chứng quan trọng nào, nếu không thì tự chịu hậu quả.
Chị gái trẻ tuổi ngoại hình yêu kiều, giọng nói càng thanh thúy ngọt ngào, nhưng ở trong hoàn cảnh này nói ra loại lời này thì vô cùng quỷ dị…
Kỳ nghỉ hè trong nháy mắt biến thành kỳ nghỉ đông, năm bạn học nhỏ mặc áo ngắn tay lập tức nổi da gà, da đầu đều có chút tê dại, Lý Phi Lâm là người có lá gan nhỏ nhất thậm chí đã bắt đầu cân nhắc rút lui.
Chị gái đi tới sau màn hình chiếu, chờ năm người ngồi xong thì nhấp vào phát lại, trên màn hình lớn màu trắng lập tức xuất hiện hình ảnh kinh dị, âm thanh phía sau màn hình bắt đầu giới thiệu trường trung học Âm Mộc:
“Trường trung học Âm Mộc được xây dựng vào thời Kỳ Dân Quốc, do doanh nhân Hoa kiều yêu nước đầu tư xây dựng, ban đầu là trường trung học nữ, tiếp nhận các cô gái trong độ tuổi từ khắp nơi trên đất nước đến học.”
“Sau khi xây trường học được ba năm, một đêm nọ trong khuôn viên trường bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, một cô gái 14 tuổi chết trong đám cháy, thi thể bị thiêu rụi không còn nguyên vẹn.”
“Một tháng sau, một bệnh truyền nhiễm kinh khủng bắt đầu xuất hiện trong trường, làn da trắng nõn mềm mại của các cô gái bắt đầu xuất hiện những đốm mưng mủ màu đen, giống như những đốm nấm mốc mọc lên trên bề mặt thức ăn.
Theo thời gian, phần mặt mưng mủ không ngừng lan ra, đau đớn cũng tăng thêm.
Các biện pháp y tế không có hiệu quả, từng người từng người một tử vong, thiếu nữ như hoa cũng bị bệnh truyền nhiễm này cắn nuốt tính mạng, hiệu trưởng cùng nhân viên nhà trường cũng không thoát khỏi vận rủi.”
“Không ai có thể sống sót ra khỏi trường trung học Âm Mộc, ngôi trường này giống như bị nguyền rủa.”
“Cùng với cái chết của học sinh cuối cùng, trường trung học Âm Mộc bị bỏ hoang trong mười năm.
Trong mười năm này cũng từng có vô số người đến thám hiểm, nhưng không ai có thể sống sót ra khỏi cổng trường trung học Âm Mộc, thi thể của bọn họ được tìm thấy sau đó đều có những đốm tròn mưng mủ màu đen trên mặt.”
“Chỉ cần tiến vào trường trung học Âm Mộc, lời nguyền rủa chết chóc sẽ theo chân người đó.”
“Những nhà thám hiểm mới, chúc may mắn, hy vọng các bạn có thể trở thành người đầu tiên còn sống ra khỏi trường trung học Âm Mộc.”
Giới thiệu kết thúc, theo sau là một đoạn âm nhạc quỷ dị, bầu không khí kinh khủng được nâng lên thêm một cấp độ nữa.
Màn hình màu trắng chợt hiện ra hình ảnh giám sát thời gian thực ở cổng trường, trong màn hình hiện lên năm người bọn họ sóng vai ngồi trên ghế dài giống như đang sưởi ấm mà dựa sát vào nhau.
Năm người bạn nhỏ cũng không xác định được video đã hết hay chưa, thân thể cứng ngắc ngồi trên băng ghế, khẩn trương thấp thỏm nhìn màn hình lớn màu trắng.
Âm thanh vang lên, hình ảnh trên màn hình chợt lóe lên vài cái, giống như bị từ trường thần bí nào đó quấy nhiễu tín hiệu, sau đó hình ảnh trên màn hình lại biến thành màu đen trắng, đồng thời âm nhạc quỷ ma dừng lại, thay vào đó là một cô gái hát bài đồng dao kinh dị: “Một bé con một mình đi; hai bé con nắm tay nhau; ba bé con tranh cãi không ngớt; bốn bé con dắt chó dạo phố; năm bé con khắc củ sen; sáu bé con chơi pháo hoa, tuyết Trung Hoa bay bay, tất cả bé con đều có tuyết Trung Hoa, ha ha ha ha ~”
Chuỗi tiếng cười cuối cùng có thể nói là kinh khủng đến khủng khiếp, không khỏi làm cho người ta bắt đầu hoài nghi trong căn phòng kín đáo tối tăm này thật sự có quỷ… Đừng nói Lý Phi Lâm lá gan nhỏ nhất, ngay cả Cố Biệt Đông cũng thấy da đầu bắt đầu tê dại, nếu không vì còn Hứa Từ Thoại ở bên cạnh cậu, đại khái cậu sẽ trực tiếp “bỏ học”.
Mà, ngay lúc ca dao chấm dứt, phía sau năm người đột nhiên truyền đến tiếng “leng keng” thanh thúy do xích sắt và cửa sắt va chạm.
Năm bạn nhỏ đồng thời kinh ngạc quay đầu lại, cửa trường đóng chặt vào lúc này đột nhiên mở ra.
Mà chị gái mặc váy dài màu đen kia đã không thấy bóng dáng từ lâu…
Trò trốn thoát khỏi mật thất này trong lúc không ai hay biết đã bắt đầu.
Nhìn tòa nhà giảng dạy đen nhánh phía sau cổng trường, Ngô Nguyên không khỏi nuốt nước bọt, mặt trắng bệch, giọng run run hỏi: “Chúng ta, chúng ta, thật, thật sự muốn vào sao?”
Trong đầu Lý Phi Lâm đều là bài đồng dao kinh dị, rất nhanh cô bé đã bị dọa khóc: “Tớ muốn bỏ học…”
Triệu Béo cũng khiếp đảm, nhưng cũng không sợ đến mức muốn “bỏ học”, chỉ thấy cậu ấy li3m li3m môi quyết tâm: “Đến thì cũng đã đến rồi!”
Cố Biệt Đông cũng đồng ý với lời của Triệu Béo: “Hai trăm một vé lận đấy.” Điều cậu không tán thành nhất là lãng phí tiền bạc.
Hứa Từ Thoại cũng có chút thấp thỏm nhưng vẫn còn có thể kiên trì: “Nếu không thì cứ xem trước đi, cổng trường còn chưa vào đã ra thì là kiểu gì chứ?”
Cố Biệt Đông gật đầu: “Đúng vậy! Nghe lời đại diện Vật lý nói đi!”
Triệu Béo: “…”
Ngô Nguyên: “…”
Anh Đông của tôi ơi, đã là lúc này rồi, xin cậu đừng nịnh nọt nữa, cẩn thận ma quỷ lén lút bắt mất bây giờ!
Cuối cùng năm người bạn nhỏ còn lấy hết dũng khí đứng lên khỏi ghế, khẩn trương và đầy cảnh giác đi về phía cổng trường trung học Âm Mộc.
Bởi vì nơi này chỉ có một tầng, tòa nhà giảng dạy cũng chỉ có một tầng nhưng diện tích rất lớn.
Càng lại gần tòa nhà giảng dạy, da đầu và má của một số người càng tê dại.
Điều không biết mới là điều khủng khiếp nhất.
Bọn họ cẩn thận đi vào cửa chính của tòa nhà giảng dạy, hành lang đen kịt sâu thẳm đập vào mắt, gió lạnh thổi từng cơn, cửa hàng rào sắt chắn ngang ở phía trước mặt.
Có hai phòng giữa cổng chính và cổng sắt, nằm ở hai bên trái và phải hành lang.
Cánh cửa bên trái có một cái khóa sắt rỉ sét loang lổ, nhìn là biết không thể mở ra, hơn nữa trên cánh cửa còn in một dấu tay đẫm máu, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta hít thở không thông; cánh cửa bên phải thì khép hờ, khe cửa hắt ra ánh vàng nhàn nhạt.
Muốn đi vào hành lang, có lẽ phải đi vào căn phòng bên phải này.
Cố Biệt Đông đứng gần phòng bên phải nhất, vì để thể hiện dũng khí với Hứa Từ Thoại, cậu hít sâu một hơi, sau đó run rẩy giơ tay phải lên, can đảm đẩy cửa phòng ra.
Những người còn lại đều thăm dò nhìn vào bên trong.
Bên trong bày trí như một phòng ngủ, hai bên trái phải phòng đặt hai khung giường sắt sơn màu xanh thường thấy trong trường học, trên tấm chăn màu trắng bẩn thỉu nhuộm vết máu đỏ thẫm đã khô.
Trên giường bên phải còn có một thi thể giả, trên “da” của thi thể trải rộng vết thương mưng mủ màu đen.
Bức tường thẳng cửa nhìn vào bày hai cái bàn gỗ, trên mặt bàn trống rỗng.
Cố Biệt Đông trước tiên thò đầu vào trong phòng quan sát một vòng, xác nhận an toàn mới quay lại nói với các bạn: “Bên trong không có ai, vào đi.”
Triệu Béo đứng ở phía sau cậu, sau khi nghe cậu nói xong thì do dự một chút rồi cẩn thận đi vào trong phòng ngủ, ngay sau đó là Ngô Nguyên, Lý Phi Lâm, Hứa Từ Thoại.
Cửa có vẻ là thiết kế như lò xo, nên Cố Biệt Đông cần đẩy thẳng rồi giữ, nếu không nó sẽ tự sập lại.
Chờ Hứa Từ Thoại đi vào phòng, Cố Biệt Đông theo sau rồi buông cửa ra, ngay sau đó một tiếng “ầm” vang lên, cửa lớn phía sau tự động đóng và khóa lại.
Giây sau, bóng đèn trên đỉnh đầu chợt lóe lên vài cái, lạch cạch, tắt ngóm làm gian phòng trong nháy mắt tối đen, giơ tay lên cũng không đếm được ngón nào…
Năm người sợ tới mức không dám nhúc nhích, kêu cũng không dám kêu, càng không dám đi vào trong phòng, giống như chim sợ cành cong run rẩy rụt vào góc cửa.
Bầu không khí quá mức đúng lúc, Cố Biệt Đông hoàn toàn quên mất “khoa học chính là ánh sáng chân lý thấu trời xanh”, cả người lạnh toát, theo bản năng kéo tay người bên cạnh.
Hứa Từ Thoại giãy giụa nhưng cũng không tránh ra, nhút nhát hỏi một câu: “Cậu làm gì vậy?”
Cố Biệt Đông ngượng ngùng không dám thừa nhận cậu sợ, nhưng răng đã lập cập va vào nhau: “Tớ, tớ, tay tớ hơi lạnh.”
Hứa Từ Thoại: “…”
Đột nhiên, “lạch cạch”, đèn trên đỉnh đầu lại lóe lên, vẻn vẹn chỉ sáng lên một giây, nhưng một giây này vẫn đủ để cho mấy người bọn họ thấy rõ trên mặt bàn đột nhiên có thêm một nữ quỷ tóc đen mặc váy dài màu trắng.
“A a a a a a a a a!”
Năm vị bạn nhỏ trong nháy mắt bị dọa hồn phi phách tán, hét lớn liên tục.
Khủng khiếp hơn là sau khi đèn tắt, bài hát đồng dao kinh dị đó lại vang lên: “Một bé con một mình đi; hai bé con nắm tay nhau; ba bé con tranh cãi không ngớt; bốn bé con dắt chó dạo phố; năm bé con khắc củ sen; sáu bé con chơi pháo hoa, tuyết Trung Hoa bay bay, tất cả bé con đều có tuyết Trung Hoa, ha ha ha ha ~”
Cùng lúc đó, đèn chiếu sáng màu vàng nhạt trên đỉnh đầu bắt đầu lóe lên, nữ quỷ áo trắng tóc dài đứng trên bàn lúc ẩn lúc hiện, tiếng thét chói tai hoảng sợ trong phòng ngủ liên tiếp không ngừng.
Đột nhiên, Hứa Từ Thoại hét lớn: “Nhìn tay cô ấy kìa! Nhìn tay cô ấy kìa! Tay phải!”
Bốn người còn lại vừa run rẩy vừa nhìn về hướng nữ quỷ đứng trên bàn.
Ánh đèn trên đầu vẫn còn không ngừng nhấp nháy, trong phòng lúc sáng lúc tối, NPC đóng vai nữ quỷ chân trần đứng trên bàn gỗ, cúi đầu, mái tóc dài khô khốc màu đen buông xuống, che mặt kín mít; trên da hình như được bôi một lớp mỹ phẩm đặc thù, thoạt nhìn tái nhợt, không hề có huyết sắc.
Cánh tay của cô ta cũng trải rộng những đốm đen hình tròn, thoạt nhìn vừa ghê tởm vừa khiếp người.
Trong tay phải cô ta nắm chặt một phong bì da bò.
Không cần suy nghĩ nhiều, trong phong bì chứa manh mối để thoát khỏi căn phòng này.
Nhưng ai dám lấy nó? Bị quỷ bắt đi thì làm sao bây giờ?!
Bầu không khí lâm vào giằng co, mấy bạn nhỏ thậm chí bị dọa đến quên mất có thể hướng về camera hô “bỏ học”.
Hứa Từ Thoại nhìn chằm chằm nữ quỷ kia một lát, cắn cắn môi rồi bình tĩnh nói một câu: “Để tớ đi lấy.”
Cố Biệt Đông sững sờ, nghĩ thầm: Làm sao được? Để cô ấy đi lấy thì cậu còn thể hiện khí khái anh hùng của mình thế nào?
Vậy nên cậu nhanh chóng nói: “Tớ đi!”
Hứa Từ Thoại liếc nhìn cậu, cảm thấy cậu thật sự sợ hãi nhưng lại đang cố gắng chống đỡ, đột nhiên muốn trêu chọc cậu nên rất dứt khoát nói một câu: “Vậy được rồi.”
Ngô Nguyên: “Cố lên.”
Triệu Béo: “Cố lên.”
Lý Phi Lâm: “Cố lên.”
Cố Biệt Đông: “…”
Không ai giữ cậu lại?
Thật sự, thật sự tàn nhẫn đấy!!.