Em Như Gió Nam
Chương 69: (Ngoại truyện 3): Em muốn đi chụp ảnh cưới ở đâu?
Dịch: Anh Đào.
Ra khỏi cục dân chính Hứa Tri Ý được bố nắm cổ tay nắm tay giống như lúc còn nhỏ.
“Con ngồi xe chúng ta về khách sạn hay là ngồi xe của Ti Tầm?” Hứa Hướng Ấp hỏi con gái. Trưa nay hai nhà đến khách sạn tổ chức sinh nhật cho con rể.
Hứa Tri Ý nhìn Tưởng Ti Tầm ở phía sau, “Vậy con cùng bố mẹ qua đó.”
Tưởng Ti Tầm gật đầu nói, “Con đi cùng ông nội ạ.”
Dừng một chút anh nhìn Hứa Hướng Ấp, “Bố, bố biết khách sạn ở đâu ạ?”
Không ai phản ứng lại.
Hứa Hành xem thường: “Còn chưa cho quà* cậu vội gì chứ.”
(Quà này là quà của bố mẹ hai bên sau đám cưới, quà cho con dâu con rể mới)
Tưởng Ti Tầm: “Tôi không cần quà.”
Lúc này Hứa Hướng Ấp mới phản ứng lại, cười nói: “Ti Tầm đang gọi bố đó sao?”
Tưởng Ti Tầm bình tĩnh trả lời: “Vâng bố.”
Được gọi là bác Hứa hơn ba mươi năm bây giờ lại gọi bố nên nhất thời Hứa Hướng Ấp chưa quen. Sau khi bối rối mấy giây, ông cười ôn hòa: “Bố biết khách sạn ở đâu.”
Đợi ông quay người lại Hứa Tri Ý ôm lấy cánh tay ông, trêu ông: “Bố, bố có cảm giác gì?”
Hứa Hướng Ấp cười: “Cảm thấy chóng mặt.”
Hôm nay chuẩn bị không chu đáo, quên mất chuẩn bị quà lì xì.
Lộ Kiếm Ba đã chuẩn bị lì xì, ông đã mong chờ ngày này rất lâu.
Mong chờ con trai đăng ký kết hôn, mong chờ con trai tổ chức hôn lễ, mong chờ con trai sinh cháu trai cháu gái.
“Tri Ý, quà của con.”
Thiết kế của hai chiếc lì xì vô cùng đặc biệt, là ông cẩn thận chọn ra, cái còn lại là đại diện Tưởng Nguyệt Như cho Tri Ý.
Hứa Tri Ý vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn bố ạ.”
Cô mơ hồ nhớ ra quà lì xì đều tặng lúc đám cưới, “Đăng ký kết hôn đã đưa rồi ạ?”
Lộ Kiếm Ba cười: “Coi như là diễn tập, lúc đám cưới còn có nữa.”
Ý nghĩa của việc ông liều mạng kiếm tiền ở kiếp này đại khái chính là cái này.
Hai bà mẹ đi ở sau cùng khoác cánh tay nhau vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.
Lộ Kiếm Ba ở trước xe đợi vợ trước, bố và Ti Tầm đi về khách sạn trước.
“Nguyệt Như, ngồi xe tôi đi tôi có lời muốn nói với bà.”
Tưởng Nguyệt Như cho Hà Nghi An một ánh mắt ý chỉ lát nữa đến khách sạn tiếp tục nói chuyện, sau đó đi về phía ghế sau của chồng cũ. Nếu như là trước đây bà tuyệt đối sẽ không ngồi xe của ông.
Bây giờ nghĩ thông rồi.
Sau khi bà ngồi lên xe phát hiện trên xe không có tài xế, ghế lái trống không.
Một giây sau cửa ghế lái mở ra, Lộ Kiếm Ba ngồi lên.
Hôm nay ông tự mình lái xe, giống như rất nhiều năm trước đây.
Điều khác biệt chính là bà không còn ngồi ở ghế lái phụ nữa.
Lộ Kiếm Ba cởi áo vest vứt lên ghế lái phụ, đồng thời thắt dây an toàn lên. Từ gương chiếu hậu liếc nhìn ghế sau, vợ trước quay mặt nhìn ra bên ngoài xe.
Xe khởi động, chầm chậm lái qua con đường hơn ba mươi năm trước bọn họ đã đi qua. Cục dân chính nghịch tử đăng ký kết hôn chính là nơi đăng ký kết hôn trước đó của ông và vợ trước.
Khi đó bọn họ không có người nhà hai bên chứng kiến, bố bà biết chuyện bà đăng ký kết hôn ở trong điện thoại cãi nhau một trận lớn với bà, đe dọa từ giờ sẽ cắt đứt quan hệ cha con.
Vì ông, bà bất hòa với người nhà.
Nhưng cuối cùng ông lại có lỗi với tình cảm bà dành cho ông.
Ông lại nhìn vào gương chiếu nhìn ghế sau, vợ trước vẫn ở tư thế vừa rồi gần như không cử động.
“Nhà bà mua ở New York cách nhà của Ti Tầm xa như vậy, đi lại không thuận tiện. Nếu như bà bởi vì không muốn nhìn thấy tôi mới mua xa như vậy sau này tôi sẽ bớt đến chỗ con trai, bà đổi lại nhà ở gần thằng bé hơn đi.”
Tưởng Nguyệt Như không nói gì, chỉ là đơn thuần bà thích căn nhà đó không liên quan đến bất cứ ai.
Những năm này bà ở một mình quen rồi, không quen với cuộc sống và khác thời gian làm việc nghỉ ngơi với bọn trẻ, không muốn ở chung với Ti Tầm. Một mình ở nhà như thế nào cũng được, làm gì cũng tự do.
Hôm nay bà ngồi xe của ông đương nhiên cũng có chuyện nói với ông, thu lại ánh mắt bên ngoài cửa sổ, nhìn về ghế trước, “Sau này đồ đưa cho hai đứa ai chuẩn bị của người đó, đừng tự mình làm chủ chuẩn bị thay tôi. Quà ông tặng gì, liệt kê chi tiết ra cho tôi, tôi trả lại ông. Con trai tiêu tiền của ông là đạo lý hiển nhiên, tôi và ông không còn quan hệ từ lâu rồi, về phương diện tiền bạc không hy vọng có bất cứ dây dưa nào.”
Lộ Kiếm Ba lại nhìn vào gương chiếu hậu, trùng hợp bà cũng nhìn vào.
Vào khoảnh khắc đó bọn họ nhìn nhau.
Chỉ là một ánh mắt nhưng xa cách muôn núi ngàn sông.
Không muốn bà không vui, ông đồng ý: “Được. Tối nay tôi gửi đến email của bà.”
Đoạn đường từ cục dân chính đến khách sạn Tưởng Nguyệt Như không quen, ông cố ý đi đường vòng, chở bà đi thêm một đoạn. Trên đường đi bọn họ lại rẽ vào một tiệm bánh kem để lấy bánh.
Khó khăn lắm mới tìm được chỗ tiện đỗ xe, ông tháo dây an toàn nói với vợ trước: “Tôi đi lấy bánh kem cho con trai.”
Tưởng Nguyệt Như muốn nói sao không bảo tiệm bánh mang đến khách sạn, lời đến bên miệng lại cảm thấy dư thừa.
Nhìn bóng lưng ông bước nhanh đi về phía con đường đối diện lấy bánh, giống như đang nhìn vào một hình ảnh không chân thật. Nếu như ông không ngoại tình, cảnh tượng này có lẽ chỉ là một trong những cuộc sống thường ngày của bọn họ.
Đi thêm đường vòng, lại đi lấy bánh đi hết hơn một tiếng.
Vậy nên bọn họ là người cuối cùng đến khách sạn.
Cửa phòng bao đẩy ra, Tưởng Nguyệt Như ôm bó hoa đi vào trước, Lộ Kiếm Ba cầm bánh kem đi ở phía sau.
Tưởng Ti Tầm nhìn bố mẹ đi vào, giống như một giấc mơ không chân thật.
Hứa Tri Ý nhìn ra người đàn ông tạm thời thất thần, dùng sức nhéo lấy tay anh ở dưới bàn.
Tưởng Ti Tầm đau rít một hơi, thở hổn hển.
Quay mặt nhìn cô, dở khóc dở cười.
Hứa Tri Ý lấy ngón tay cái xoa xoa chỗ vừa rồi bị cô nhéo, nhỏ giọng hỏi: “Vẫn đau sao?”
Tưởng Ti Tầm nói: “Không đau.”
Hứa Tri Ý: “Bây giờ biết không phải mơ rồi chứ.”
Tưởng Ti Tầm cười: “Nếu như là mơ cũng bị em nhéo tỉnh.”
Hứa Tri Ý cười, chọc vào lòng bàn tay anh.
Cô thích chọc ngón tay mình vào lòng bàn tay anh, Tưởng Ti Tầm đã quen.
Tưởng Nguyệt Như tặng bó hoa đó cho Hứa Tri Ý: “Hoa là chúc mừng hôm nay hai đứa con đăng ký kết hôn, chúc con và Ti Tầm hạnh phúc dài lâu, mãi mãi đồng lòng.”
Hứa Tri Ý giơ một tay nhận lấy hoa, tay còn lại ôm lấy đối phương, “Con cảm ơn mẹ.”
Bánh kem là để chúc mừng sinh nhật Tưởng Ti Tầm, Lộ Kiếm Ba cắm nến lên đó hộ con trai.
Hứa Hành mở điện thoại chuẩn bị quay video, hất cằm với thọ tinh hôm nay: “Ước đi.”
Tưởng Ti Tầm trực tiếp thổi nến, “Không cần ước, thứ tôi muốn Tri Ý sẽ thực hiện thay tôi.”
Hứa Tri Ý quay đầu lại cười nhìn anh, cô không thích ăn đồ ngọt nhưng bánh kem hôm nay cô lại ăn đến hai miếng.
Sau khi chúc mừng sinh nhật, tối hôm đó bố mẹ hai nhà đều rời khỏi Hồng Kông.
Tưởng Nguyệt Như và Lộ Kiếm Ba bay về New York, nhưng không cùng chuyến bay.
Hứa Hướng Ấp đưa bố mẹ mình về Thượng Hải trước sau đó còn phải đến New York công tác.
Hai người tiễn ra sân bay, tận mắt nhìn bọn họ đi vào cửa kiểm tra an ninh. Quay về căn hộ nhìn ra biển Hứa Tri Ý cởi lễ phục đi tắm bồn, một ngày hạnh phúc bận rộn nhưng lại phong phú.
Tắm bồn xong thay quần áo ngủ thoải mái.
Ra khỏi phòng tắm người đàn ông đã tắm xong ở phòng tắm bên cạnh, mặc áo choàng sẫm màu ngồi trên sô pha. Đèn trong phòng khách không mở, cảnh đêm chiếu sáng vào tận bên trong phòng.
Tưởng Ti Tầm giữ cái ly cao giữa những đầu ngón tay, lắc lắc trong vô thức, ánh mắt lại lang thang bên ngoài cửa sổ sát đất.
Hứa Tri Ý nhấc chân lên, ngồi lên đùi anh.
Người đàn ông giơ tay ôm lấy eo cô theo phản xạ, “Nhanh vậy sao?”
“Cũng không thể ngâm lâu quá.”
Hứa Tri Ý vòng hai chân ôm lấy eo anh, ôm lấy, hỏi anh vừa rồi đang nghĩ gì.
Tưởng Ti Tầm đưa rượu cho cô: “Thử một ngụm đi, không tệ.” Sau đó trả lời cô: “Đang nghĩ đi đâu chụp ảnh cưới.”
Hứa Tri Ý nhấp thử một ngụm, “Em còn chưa nghĩ xa đến vậy.”
Tưởng Ti Tầm nói: “Cái này không cần em nghĩ, để anh.”
Hứa Tri Ý lại nhấp một ngụm nữa, dán lên môi anh, định chia cho anh một nửa rượu. Bất lực kỹ thuật không đủ, rượu theo đó chảy xuống cằm anh chảy vào trong cổ anh.
“Vì sao anh đút cho em không bị chảy ra ngoài chứ.” Cô lấy tay lau rượu ở trên cổ anh.
Tưởng Ti Tầm trêu cô: “Bởi vì là rượu anh mua nên nghe lời anh.”
Hứa Tri Ý cười, để ly rượu sang bên cạnh, móc cổ anh xuống ngậm lấy môi anh.
Tưởng Ti Tầm nhẽ vỗ đùi cô, “Ngồi hẳn hoi nào.”
Hứa Tri Ý buông hai chân xuống khỏi eo anh, ngồi hẳn hoi lên đùi anh, hai đầu gối chống lên ghế sô pha bên cạnh anh.
Tưởng Ti Tầm cởi dây áo choàng tắm, quấn người vào trong. Áo choàng rộng rãi, dây cũng đủ dài, anh thắt một nút ở đằng sau lưng.
Hứa Tri Ý cúi đầu hôn anh, tay phải anh giữ lấy đầu cô chủ động hôn sâu hơn.
Cô ở trong áo choàng tắm rất an toàn, kết thúc nụ hôn nằm sấp lên hõm vai anh.
“Vậy anh đã nghĩ xong đi đâu chụp ảnh cưới chưa?”
Tưởng Ti Tầm: “Chụp một bộ ở Thượng Hải, trong sân và nhà hoa có thể chụp được rất nhiều. Chụp một bộ ở bên nhà cũ của ông nội. Em có muốn đến bờ biển ở bên Hawaii không?”
Húa Tri Ý nằm trong hõm vai anh gật đầu, “Anh lại mua bánh taco vị bò cay cho em ăn nhé.”
Tưởng Ti Tầm không nhìn thấy mặt của người trong lòng, tay sờ đến má cô, đầu ngón tay xoa xoa, “Được.”
Hứa Tri Ý: “Lại cõng em đi bộ ở trên bãi biển một vòng.”
Anh nói: “Hai vòng.”
Địa điểm chụp ảnh cưới đã chọn xong, cô hỏi nhiếp ảnh gia tìm ai.
Tưởng Ti Tầm nói: “Không cần tìm, người nhà chúng ta chụp. Vợ cháu trai lớn của anh không phải là nhiếp ảnh gia sao, quên rồi?”
“Nếu như anh không nhắc em gần như là không nghĩ ra được luôn.” Hứa Tri Ý và cháu trai lớn Tưởng Bách Xuyên của anh rất thân quen nhau, cô đầu tư vào không ít dự án thành công lên sàn. Ngân hàng của Tưởng Bách Xuyên chính là một trong những bên bảo lãnh phát hành*.
(Bảo lãnh phát hành chứng khoán* là một trong những nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của công ty chứng khoán theo quy định của pháp luật hiện hành. Bảo lãnh phát hành chứng khoán là việc tổ chức bảo lãnh giúp tổ chức phát hành thực hiện các thủ tục trước khi chào bán chứng khoán, tổ chức việc phân phối chứng khoán và giúp bình ổn giá chứng khoán.)
“Mấy người anh họ nhà cậu anh đến bây giờ em vẫn lẫn lộn hết cả lên, không phân biệt rõ nhà nào với nhà nào.”
Tưởng Ti Tầm: “Nhà cậu cả anh có năm người con, anh họ cả, anh họ hai và chị họ ba là cùng một mẹ.” Người vợ đầu tiên của cậu cả mất sớm, anh cũng chưa gặp qua người mợ đó, sau này cậu cả tái hôn.
“Anh Tư và anh Năm anh đều là do mợ bây giờ sinh.”
“Cháu trai cả Tưởng Bách Xuyên là con trai anh họ cả của anh, cháu gái Tưởng Tiểu Mễ là con nhà anh họ Hai anh.”
“Hai đứa con nhà cậu Hai cũng đều là anh họ, bố Tranh Tranh là anh cả, anh Hai Tưởng Thành Duật không phải em cũng quen sao?”
Hứa Tri Ý gật đầu, bố Tranh Tranh cô chỉ gặp mặt qua một lần quên mất trông như thế nào. Tưởng Thành Duật cô gặp nhiều, thỉnh thoảng Hứa Hành dẫn cô đi chơi golf thường xuyên gặp.
Tưởng Ti Tầm tiếp tục: “Nhà cậu Ba anh không cần giới thiệu nữa nhỉ, em và Tưởng Thành Duật là thân quen nhất.”
Anh nói: “Không nhớ cũng không sao, tết dẫn em về nhà giới thiệu từng nhà một lại lần nữa cho em.”
Hứa Tri Ý hỏi anh: “Nếu như tết về cậu Hai cậu Ba không phải sẽ giục kết hôn sao?”
Cằm Tưởng Ti Tầm hơi chạm vào trán cô, “Đã đăng ký kết hôn rồi còn giục gì chứ?”
Hứa Tri Ý cười: “Em ngốc rồi.”
Cô dùng sức ôm lấy anh, anh đã là chồng của cô rồi.
Mỗi ngày sau này bọn họ đều sẽ có nhau.
Tưởng Ti Tầm ôm chặt người trong lòng, hôn lên tóc cô, không làm bước tiếp theo.
Hôm nay chỉ muốn ôm cô như thế này.
Sáu năm trước lúc anh ngồi một mình ở đây, anh không hề có những hy vọng xa vời. Suy nghĩ nhiều nhất chính là ngày cô kết hôn nên tặng món quà kết hôn gì cho cô mới thích hợp.
Nhìn cô và người khác thành hôn anh phải duy trì biểu cảm như nào mới không để mình thất lễ.
Ngăn những suy nghĩ đó lại, anh cầm lấy điện thoại ở trên sô pha, gửi tin nhắn cho cháu trai cả:
【Đã bao lâu chú không nhìn thấy cháu rồi nhỉ?】
Tưởng Bách Xuyên trả lời rất nhanh:【Bốn ngày. Chú muốn làm gì?】
Thứ sáu tuần trước anh vẫn ở Hồng Kông, hôm nay mới là thứ ba.
Bởi vì công việc nên cách dăm ba hôm là có thể gặp nhau.
Tưởng Ti Tầm cười:【Cảm giác như mấy năm không nhìn thấy cháu rồi. Chú đến Manhattan thăm cháu, liên hệ tình cảm.】
Tưởng Bách Xuyên:【Không cần liên hệ, tần suất cháu nhìn thấy chú ở trên video còn nhiều hơn nhìn vợ cháu.】
Hai người trêu nhau mấy câu sau đó Tưởng Bách Xuyên quay lại chuyện chính, hỏi:【Tìm cháu có chuyện gì?】
Tưởng Ti Tầm:【Chú định trước tết chụp ảnh cưới, hẹn thời gian với Tô Dương nhà cháu, không biết cuối năm con bé có bận không.】
Tưởng Bách Xuyên:【Chắc chắn cô ấy bận rồi. Cháu chụp giúp chú, mấy năm nay cháu nhìn nhiều nên cũng biết chụp rồi.】
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Lời của tác giả: Đợi ngày mai chụp ảnh cưới xong + tết đến đi gặp mọi người ở bên nhà họ Tưởng mọi người muốn đọc tuyến IF lúc ba tuổi hay là muốn đọc hôn lễ và sinh bé con? Sau khi tuyến IF kết thúc trùng hợp có thể tiếp đến hôn lễ và sinh bé con. Hay là để tuyến IF lên trước?
Ra khỏi cục dân chính Hứa Tri Ý được bố nắm cổ tay nắm tay giống như lúc còn nhỏ.
“Con ngồi xe chúng ta về khách sạn hay là ngồi xe của Ti Tầm?” Hứa Hướng Ấp hỏi con gái. Trưa nay hai nhà đến khách sạn tổ chức sinh nhật cho con rể.
Hứa Tri Ý nhìn Tưởng Ti Tầm ở phía sau, “Vậy con cùng bố mẹ qua đó.”
Tưởng Ti Tầm gật đầu nói, “Con đi cùng ông nội ạ.”
Dừng một chút anh nhìn Hứa Hướng Ấp, “Bố, bố biết khách sạn ở đâu ạ?”
Không ai phản ứng lại.
Hứa Hành xem thường: “Còn chưa cho quà* cậu vội gì chứ.”
(Quà này là quà của bố mẹ hai bên sau đám cưới, quà cho con dâu con rể mới)
Tưởng Ti Tầm: “Tôi không cần quà.”
Lúc này Hứa Hướng Ấp mới phản ứng lại, cười nói: “Ti Tầm đang gọi bố đó sao?”
Tưởng Ti Tầm bình tĩnh trả lời: “Vâng bố.”
Được gọi là bác Hứa hơn ba mươi năm bây giờ lại gọi bố nên nhất thời Hứa Hướng Ấp chưa quen. Sau khi bối rối mấy giây, ông cười ôn hòa: “Bố biết khách sạn ở đâu.”
Đợi ông quay người lại Hứa Tri Ý ôm lấy cánh tay ông, trêu ông: “Bố, bố có cảm giác gì?”
Hứa Hướng Ấp cười: “Cảm thấy chóng mặt.”
Hôm nay chuẩn bị không chu đáo, quên mất chuẩn bị quà lì xì.
Lộ Kiếm Ba đã chuẩn bị lì xì, ông đã mong chờ ngày này rất lâu.
Mong chờ con trai đăng ký kết hôn, mong chờ con trai tổ chức hôn lễ, mong chờ con trai sinh cháu trai cháu gái.
“Tri Ý, quà của con.”
Thiết kế của hai chiếc lì xì vô cùng đặc biệt, là ông cẩn thận chọn ra, cái còn lại là đại diện Tưởng Nguyệt Như cho Tri Ý.
Hứa Tri Ý vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn bố ạ.”
Cô mơ hồ nhớ ra quà lì xì đều tặng lúc đám cưới, “Đăng ký kết hôn đã đưa rồi ạ?”
Lộ Kiếm Ba cười: “Coi như là diễn tập, lúc đám cưới còn có nữa.”
Ý nghĩa của việc ông liều mạng kiếm tiền ở kiếp này đại khái chính là cái này.
Hai bà mẹ đi ở sau cùng khoác cánh tay nhau vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.
Lộ Kiếm Ba ở trước xe đợi vợ trước, bố và Ti Tầm đi về khách sạn trước.
“Nguyệt Như, ngồi xe tôi đi tôi có lời muốn nói với bà.”
Tưởng Nguyệt Như cho Hà Nghi An một ánh mắt ý chỉ lát nữa đến khách sạn tiếp tục nói chuyện, sau đó đi về phía ghế sau của chồng cũ. Nếu như là trước đây bà tuyệt đối sẽ không ngồi xe của ông.
Bây giờ nghĩ thông rồi.
Sau khi bà ngồi lên xe phát hiện trên xe không có tài xế, ghế lái trống không.
Một giây sau cửa ghế lái mở ra, Lộ Kiếm Ba ngồi lên.
Hôm nay ông tự mình lái xe, giống như rất nhiều năm trước đây.
Điều khác biệt chính là bà không còn ngồi ở ghế lái phụ nữa.
Lộ Kiếm Ba cởi áo vest vứt lên ghế lái phụ, đồng thời thắt dây an toàn lên. Từ gương chiếu hậu liếc nhìn ghế sau, vợ trước quay mặt nhìn ra bên ngoài xe.
Xe khởi động, chầm chậm lái qua con đường hơn ba mươi năm trước bọn họ đã đi qua. Cục dân chính nghịch tử đăng ký kết hôn chính là nơi đăng ký kết hôn trước đó của ông và vợ trước.
Khi đó bọn họ không có người nhà hai bên chứng kiến, bố bà biết chuyện bà đăng ký kết hôn ở trong điện thoại cãi nhau một trận lớn với bà, đe dọa từ giờ sẽ cắt đứt quan hệ cha con.
Vì ông, bà bất hòa với người nhà.
Nhưng cuối cùng ông lại có lỗi với tình cảm bà dành cho ông.
Ông lại nhìn vào gương chiếu nhìn ghế sau, vợ trước vẫn ở tư thế vừa rồi gần như không cử động.
“Nhà bà mua ở New York cách nhà của Ti Tầm xa như vậy, đi lại không thuận tiện. Nếu như bà bởi vì không muốn nhìn thấy tôi mới mua xa như vậy sau này tôi sẽ bớt đến chỗ con trai, bà đổi lại nhà ở gần thằng bé hơn đi.”
Tưởng Nguyệt Như không nói gì, chỉ là đơn thuần bà thích căn nhà đó không liên quan đến bất cứ ai.
Những năm này bà ở một mình quen rồi, không quen với cuộc sống và khác thời gian làm việc nghỉ ngơi với bọn trẻ, không muốn ở chung với Ti Tầm. Một mình ở nhà như thế nào cũng được, làm gì cũng tự do.
Hôm nay bà ngồi xe của ông đương nhiên cũng có chuyện nói với ông, thu lại ánh mắt bên ngoài cửa sổ, nhìn về ghế trước, “Sau này đồ đưa cho hai đứa ai chuẩn bị của người đó, đừng tự mình làm chủ chuẩn bị thay tôi. Quà ông tặng gì, liệt kê chi tiết ra cho tôi, tôi trả lại ông. Con trai tiêu tiền của ông là đạo lý hiển nhiên, tôi và ông không còn quan hệ từ lâu rồi, về phương diện tiền bạc không hy vọng có bất cứ dây dưa nào.”
Lộ Kiếm Ba lại nhìn vào gương chiếu hậu, trùng hợp bà cũng nhìn vào.
Vào khoảnh khắc đó bọn họ nhìn nhau.
Chỉ là một ánh mắt nhưng xa cách muôn núi ngàn sông.
Không muốn bà không vui, ông đồng ý: “Được. Tối nay tôi gửi đến email của bà.”
Đoạn đường từ cục dân chính đến khách sạn Tưởng Nguyệt Như không quen, ông cố ý đi đường vòng, chở bà đi thêm một đoạn. Trên đường đi bọn họ lại rẽ vào một tiệm bánh kem để lấy bánh.
Khó khăn lắm mới tìm được chỗ tiện đỗ xe, ông tháo dây an toàn nói với vợ trước: “Tôi đi lấy bánh kem cho con trai.”
Tưởng Nguyệt Như muốn nói sao không bảo tiệm bánh mang đến khách sạn, lời đến bên miệng lại cảm thấy dư thừa.
Nhìn bóng lưng ông bước nhanh đi về phía con đường đối diện lấy bánh, giống như đang nhìn vào một hình ảnh không chân thật. Nếu như ông không ngoại tình, cảnh tượng này có lẽ chỉ là một trong những cuộc sống thường ngày của bọn họ.
Đi thêm đường vòng, lại đi lấy bánh đi hết hơn một tiếng.
Vậy nên bọn họ là người cuối cùng đến khách sạn.
Cửa phòng bao đẩy ra, Tưởng Nguyệt Như ôm bó hoa đi vào trước, Lộ Kiếm Ba cầm bánh kem đi ở phía sau.
Tưởng Ti Tầm nhìn bố mẹ đi vào, giống như một giấc mơ không chân thật.
Hứa Tri Ý nhìn ra người đàn ông tạm thời thất thần, dùng sức nhéo lấy tay anh ở dưới bàn.
Tưởng Ti Tầm đau rít một hơi, thở hổn hển.
Quay mặt nhìn cô, dở khóc dở cười.
Hứa Tri Ý lấy ngón tay cái xoa xoa chỗ vừa rồi bị cô nhéo, nhỏ giọng hỏi: “Vẫn đau sao?”
Tưởng Ti Tầm nói: “Không đau.”
Hứa Tri Ý: “Bây giờ biết không phải mơ rồi chứ.”
Tưởng Ti Tầm cười: “Nếu như là mơ cũng bị em nhéo tỉnh.”
Hứa Tri Ý cười, chọc vào lòng bàn tay anh.
Cô thích chọc ngón tay mình vào lòng bàn tay anh, Tưởng Ti Tầm đã quen.
Tưởng Nguyệt Như tặng bó hoa đó cho Hứa Tri Ý: “Hoa là chúc mừng hôm nay hai đứa con đăng ký kết hôn, chúc con và Ti Tầm hạnh phúc dài lâu, mãi mãi đồng lòng.”
Hứa Tri Ý giơ một tay nhận lấy hoa, tay còn lại ôm lấy đối phương, “Con cảm ơn mẹ.”
Bánh kem là để chúc mừng sinh nhật Tưởng Ti Tầm, Lộ Kiếm Ba cắm nến lên đó hộ con trai.
Hứa Hành mở điện thoại chuẩn bị quay video, hất cằm với thọ tinh hôm nay: “Ước đi.”
Tưởng Ti Tầm trực tiếp thổi nến, “Không cần ước, thứ tôi muốn Tri Ý sẽ thực hiện thay tôi.”
Hứa Tri Ý quay đầu lại cười nhìn anh, cô không thích ăn đồ ngọt nhưng bánh kem hôm nay cô lại ăn đến hai miếng.
Sau khi chúc mừng sinh nhật, tối hôm đó bố mẹ hai nhà đều rời khỏi Hồng Kông.
Tưởng Nguyệt Như và Lộ Kiếm Ba bay về New York, nhưng không cùng chuyến bay.
Hứa Hướng Ấp đưa bố mẹ mình về Thượng Hải trước sau đó còn phải đến New York công tác.
Hai người tiễn ra sân bay, tận mắt nhìn bọn họ đi vào cửa kiểm tra an ninh. Quay về căn hộ nhìn ra biển Hứa Tri Ý cởi lễ phục đi tắm bồn, một ngày hạnh phúc bận rộn nhưng lại phong phú.
Tắm bồn xong thay quần áo ngủ thoải mái.
Ra khỏi phòng tắm người đàn ông đã tắm xong ở phòng tắm bên cạnh, mặc áo choàng sẫm màu ngồi trên sô pha. Đèn trong phòng khách không mở, cảnh đêm chiếu sáng vào tận bên trong phòng.
Tưởng Ti Tầm giữ cái ly cao giữa những đầu ngón tay, lắc lắc trong vô thức, ánh mắt lại lang thang bên ngoài cửa sổ sát đất.
Hứa Tri Ý nhấc chân lên, ngồi lên đùi anh.
Người đàn ông giơ tay ôm lấy eo cô theo phản xạ, “Nhanh vậy sao?”
“Cũng không thể ngâm lâu quá.”
Hứa Tri Ý vòng hai chân ôm lấy eo anh, ôm lấy, hỏi anh vừa rồi đang nghĩ gì.
Tưởng Ti Tầm đưa rượu cho cô: “Thử một ngụm đi, không tệ.” Sau đó trả lời cô: “Đang nghĩ đi đâu chụp ảnh cưới.”
Hứa Tri Ý nhấp thử một ngụm, “Em còn chưa nghĩ xa đến vậy.”
Tưởng Ti Tầm nói: “Cái này không cần em nghĩ, để anh.”
Hứa Tri Ý lại nhấp một ngụm nữa, dán lên môi anh, định chia cho anh một nửa rượu. Bất lực kỹ thuật không đủ, rượu theo đó chảy xuống cằm anh chảy vào trong cổ anh.
“Vì sao anh đút cho em không bị chảy ra ngoài chứ.” Cô lấy tay lau rượu ở trên cổ anh.
Tưởng Ti Tầm trêu cô: “Bởi vì là rượu anh mua nên nghe lời anh.”
Hứa Tri Ý cười, để ly rượu sang bên cạnh, móc cổ anh xuống ngậm lấy môi anh.
Tưởng Ti Tầm nhẽ vỗ đùi cô, “Ngồi hẳn hoi nào.”
Hứa Tri Ý buông hai chân xuống khỏi eo anh, ngồi hẳn hoi lên đùi anh, hai đầu gối chống lên ghế sô pha bên cạnh anh.
Tưởng Ti Tầm cởi dây áo choàng tắm, quấn người vào trong. Áo choàng rộng rãi, dây cũng đủ dài, anh thắt một nút ở đằng sau lưng.
Hứa Tri Ý cúi đầu hôn anh, tay phải anh giữ lấy đầu cô chủ động hôn sâu hơn.
Cô ở trong áo choàng tắm rất an toàn, kết thúc nụ hôn nằm sấp lên hõm vai anh.
“Vậy anh đã nghĩ xong đi đâu chụp ảnh cưới chưa?”
Tưởng Ti Tầm: “Chụp một bộ ở Thượng Hải, trong sân và nhà hoa có thể chụp được rất nhiều. Chụp một bộ ở bên nhà cũ của ông nội. Em có muốn đến bờ biển ở bên Hawaii không?”
Húa Tri Ý nằm trong hõm vai anh gật đầu, “Anh lại mua bánh taco vị bò cay cho em ăn nhé.”
Tưởng Ti Tầm không nhìn thấy mặt của người trong lòng, tay sờ đến má cô, đầu ngón tay xoa xoa, “Được.”
Hứa Tri Ý: “Lại cõng em đi bộ ở trên bãi biển một vòng.”
Anh nói: “Hai vòng.”
Địa điểm chụp ảnh cưới đã chọn xong, cô hỏi nhiếp ảnh gia tìm ai.
Tưởng Ti Tầm nói: “Không cần tìm, người nhà chúng ta chụp. Vợ cháu trai lớn của anh không phải là nhiếp ảnh gia sao, quên rồi?”
“Nếu như anh không nhắc em gần như là không nghĩ ra được luôn.” Hứa Tri Ý và cháu trai lớn Tưởng Bách Xuyên của anh rất thân quen nhau, cô đầu tư vào không ít dự án thành công lên sàn. Ngân hàng của Tưởng Bách Xuyên chính là một trong những bên bảo lãnh phát hành*.
(Bảo lãnh phát hành chứng khoán* là một trong những nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu của công ty chứng khoán theo quy định của pháp luật hiện hành. Bảo lãnh phát hành chứng khoán là việc tổ chức bảo lãnh giúp tổ chức phát hành thực hiện các thủ tục trước khi chào bán chứng khoán, tổ chức việc phân phối chứng khoán và giúp bình ổn giá chứng khoán.)
“Mấy người anh họ nhà cậu anh đến bây giờ em vẫn lẫn lộn hết cả lên, không phân biệt rõ nhà nào với nhà nào.”
Tưởng Ti Tầm: “Nhà cậu cả anh có năm người con, anh họ cả, anh họ hai và chị họ ba là cùng một mẹ.” Người vợ đầu tiên của cậu cả mất sớm, anh cũng chưa gặp qua người mợ đó, sau này cậu cả tái hôn.
“Anh Tư và anh Năm anh đều là do mợ bây giờ sinh.”
“Cháu trai cả Tưởng Bách Xuyên là con trai anh họ cả của anh, cháu gái Tưởng Tiểu Mễ là con nhà anh họ Hai anh.”
“Hai đứa con nhà cậu Hai cũng đều là anh họ, bố Tranh Tranh là anh cả, anh Hai Tưởng Thành Duật không phải em cũng quen sao?”
Hứa Tri Ý gật đầu, bố Tranh Tranh cô chỉ gặp mặt qua một lần quên mất trông như thế nào. Tưởng Thành Duật cô gặp nhiều, thỉnh thoảng Hứa Hành dẫn cô đi chơi golf thường xuyên gặp.
Tưởng Ti Tầm tiếp tục: “Nhà cậu Ba anh không cần giới thiệu nữa nhỉ, em và Tưởng Thành Duật là thân quen nhất.”
Anh nói: “Không nhớ cũng không sao, tết dẫn em về nhà giới thiệu từng nhà một lại lần nữa cho em.”
Hứa Tri Ý hỏi anh: “Nếu như tết về cậu Hai cậu Ba không phải sẽ giục kết hôn sao?”
Cằm Tưởng Ti Tầm hơi chạm vào trán cô, “Đã đăng ký kết hôn rồi còn giục gì chứ?”
Hứa Tri Ý cười: “Em ngốc rồi.”
Cô dùng sức ôm lấy anh, anh đã là chồng của cô rồi.
Mỗi ngày sau này bọn họ đều sẽ có nhau.
Tưởng Ti Tầm ôm chặt người trong lòng, hôn lên tóc cô, không làm bước tiếp theo.
Hôm nay chỉ muốn ôm cô như thế này.
Sáu năm trước lúc anh ngồi một mình ở đây, anh không hề có những hy vọng xa vời. Suy nghĩ nhiều nhất chính là ngày cô kết hôn nên tặng món quà kết hôn gì cho cô mới thích hợp.
Nhìn cô và người khác thành hôn anh phải duy trì biểu cảm như nào mới không để mình thất lễ.
Ngăn những suy nghĩ đó lại, anh cầm lấy điện thoại ở trên sô pha, gửi tin nhắn cho cháu trai cả:
【Đã bao lâu chú không nhìn thấy cháu rồi nhỉ?】
Tưởng Bách Xuyên trả lời rất nhanh:【Bốn ngày. Chú muốn làm gì?】
Thứ sáu tuần trước anh vẫn ở Hồng Kông, hôm nay mới là thứ ba.
Bởi vì công việc nên cách dăm ba hôm là có thể gặp nhau.
Tưởng Ti Tầm cười:【Cảm giác như mấy năm không nhìn thấy cháu rồi. Chú đến Manhattan thăm cháu, liên hệ tình cảm.】
Tưởng Bách Xuyên:【Không cần liên hệ, tần suất cháu nhìn thấy chú ở trên video còn nhiều hơn nhìn vợ cháu.】
Hai người trêu nhau mấy câu sau đó Tưởng Bách Xuyên quay lại chuyện chính, hỏi:【Tìm cháu có chuyện gì?】
Tưởng Ti Tầm:【Chú định trước tết chụp ảnh cưới, hẹn thời gian với Tô Dương nhà cháu, không biết cuối năm con bé có bận không.】
Tưởng Bách Xuyên:【Chắc chắn cô ấy bận rồi. Cháu chụp giúp chú, mấy năm nay cháu nhìn nhiều nên cũng biết chụp rồi.】
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Lời của tác giả: Đợi ngày mai chụp ảnh cưới xong + tết đến đi gặp mọi người ở bên nhà họ Tưởng mọi người muốn đọc tuyến IF lúc ba tuổi hay là muốn đọc hôn lễ và sinh bé con? Sau khi tuyến IF kết thúc trùng hợp có thể tiếp đến hôn lễ và sinh bé con. Hay là để tuyến IF lên trước?