Em Như Gió Nam
Chương 43: Dỗ cô
Tưởng Ti Tầm từ trên lầu đi xuống, chào hỏi đơn giản với người đến.
Hứa Ngưng Vi thấy anh mặc áo sơ mi trắng, trong vô thức cho rằng: “Anh Ti Tầm, tối nay anh có xã giao sao?”
Bởi vì Hứa Tri Ý ở nhà, bữa cơm này cô ta vẫn hy vọng Tưởng Ti Tầm ăn ở nhà, nếu không trên bàn ăn có bốn người bọn họ sẽ lúng túng.
“Không có xã giao.”
Hà Nghi An cười giải thích: “Bây giờ Ti Tầm trầm ổn hơn rồi, không mặc mấy màu nổi nữa.” Về nhà hai ngày, chỉ mặc ba màu đen, trắng và xanh nước biển.
Điều này khiến bà vô cùng tò mò, bạn gái rốt cuộc là tính cách như thế nào mà có thể khiến một người không kết hôn đồng ý kết hôn, còn có thể khiến thằng bé buộc phải thay đổi phong cách ăn mặc của mình bao nhiêu năm qua.
Trên bàn bày đủ các loại hoa quả và đồ ăn, Tưởng Ti Tầm hỏi xin dì một chiếc bát thủy tinh nhỏ hơn, nhặt mấy quả quýt bỏ vào trong bát, nói với Hứa Ngưng Vi: “Ngồi đi.”
Còn mình tiện tay cầm chén hồng trà, vừa đi vừa uống, bưng bát thủy tinh đến thẳng trước cửa sổ lưới.
Hứa Ngưng Vi nhìn chằm chằm theo sau bóng lưng anh, chỉ thấy Tưởng Ti Tầm ngồi xổm xuống trước người đang cắt hoa, đặt chén hồng trà vừa uống được một nửa xuống cạnh cửa sổ, đặt bát thủy tinh đó lên trên thảm, anh lấy một quả quýt xanh ra bóc.
Người cắt hoa thược dược từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu, tập trung vào bông hoa ở trong tay mình.
Tư thế của người đàn ông thoải mái tùy ý, lại im lặng, không giống anh trai với em gái.
Nếu như bây giờ đổi cô ta thành Hứa Tri Ý, tâm trạng sẽ chẳng ra sao, ngồi bên cửa sổ im lặng cắm hoa, Tưởng Ti Tầm đương nhiên cũng sẽ an ủi cô ta nhưng tuyệt đối sẽ không phải như thế này.
Anh sẽ không ngồi xổm trước mặt mình, sẽ chỉ hoa quả và các loại socola ở trên bàn, nói với người bên cửa sổ: “Ngưng Vi, qua đây.”
Sau đó sẽ hỏi cô ta rốt cuộc là chuyện gì.
Nếu như cô ta không muốn nói nhiều anh cũng sẽ như vậy, không hỏi thêm nhiều một chữ.
Tưởng Ti Tầm có kiên nhẫn, nhưng không nhiều.
Thậm chí cả anh trai Hứa Hành, kiên nhẫn là thứ xa xỉ của anh.
Hứa Hành nhìn thấy trạng thái của cô ta sẽ hỏi: “Ai lại đ ắ c t ộ i em rồi?”
Chỉ có bố mẹ kiên nhẫn hỏi cô ta, an ủi cô ta các kiểu.
Hứa Ngưng Vi không thể nào nhớ lại những hồi ức đó, nhớ đến những gì đã qua, trong lòng giống như bị một n h á t d a o đ â m phải.
Lúc này Hà Nghi An ngồi ở bên cạnh cô ta, còn đích thân rót cà phê cho cô ta, nhưng cô ta không thể nào dựa vào trong lòng mẹ tìm kiếm cảm giác an ủi được nữa.
Hứa Ngưng Vi cầm cốc cà phê lên, không khỏi liếc nhìn hai người ở bên cửa sổ lưới sát đất.
Người đàn ông vẫn đang chậm rãi bóc quýt, người cắt hoa vẫn im lặng không nói gì như cũ.
Hà Nghi An cũng nhìn qua, nói không rõ được chỗ nào không đúng, làm mẹ đương nhiên lúc nào cũng quan tâm đ ến tâm trạng của con gái mình. Có Tưởng Ti Tầm ở cùng đúng thật là quá tốt.
“Cà phê có muốn cho thêm sữa không?” Bà thu hồi tầm mắt, hỏi con gái nuôi ở bên cạnh.
Hứa Ngưng Vi cười: “Không cần, vừa miệng rồi ạ.”
Hà Nghi An cười hỏi: “Hội nghị học thuật thế nào?”
Cô ta căn bản không có quá nhiều tâm tư tham dự, lãng phí một cơ hội lớn tốt như vậy mà Thượng Thông Hú giành được cho cô ta.
Nhưng cũng không muốn để mẹ nuôi thất vọng, chỉ có thể nói dối: “Con học được rất nhiều thứ, nghe những đại lão phát biểu thu hoạch được rất nhiều lợi ích.”
Khi cô ta bắt đầu ngụy trang cho chính mình, Hứa Ngưng Vi vô thức phát hiện ra rằng khoảng cách xa lạ giữa cô ta và Hà Nghi An đã không còn đơn thuần là sự xa cách giữa khoảng cách và thời gian nữa.
Trước đây nếu như bản thân không nghiêm túc làm chuyện gì đó, sẽ kể đầu đuôi ngọn ngành cho mẹ, không bao giờ che giấu.
Tùy hứng nhưng cũng đơn thuần, vậy nên bố mẹ mới không có cách nào với sự tùy hứng của cô ta.
Vui mừng lộ hết trên khuôn mặt, bố luôn nói cô ta như vậy.
Hứa Hướng Ấp dặn đầu bếp làm món gì đó, từ bên phòng bếp đi qua đây.
“Ngưng Vi, có món gì đặc biệt muốn ăn không, bảo đầu bếp làm, không cần phải khách sáo.”
Hứa Ngưng Vi nắm chặt cốc cà phê: “Sao cũng được ạ, vốn dĩ buổi tối con cũng ăn ít.”
Bố mẹ nuôi đối xử rất chu đáo với cô ta, nhưng nói chuyện cũng sẽ không nói sâu, sẽ không hỏi bây giờ cô ta ở chung với mẹ ruột Tiêu Mỹ Hoa như thế nào, cũng sẽ không nói lời thấm thía dạy dỗ cô ta, càng sẽ không quở trách cô ta không hiểu nữa.
Dù sao cũng chỉ là sự niềm nở.
Chỉ có đối với khách mới như vậy.
Đột nhiên cô ta vô cùng hoài niệm lúc mới biết chuyện ôm nhầm, vẫn chưa phải là những ngày ai về nhà nấy. Bố chuẩn bị thay cho cô ta ba món quà để cô ta đích thân đưa cho bố mẹ ruột và em gái, đối với chuyện cô ta không muốn ra sân bay tiễn người, bố tức giận quở trách cô ta, còn nói bố không quản con thì ai quản con?
Lúc đó bọn họ vẫn coi cô ta là con của chính mình.
Mà hiện tại, Hứa Ngưng Vi nghĩ đến chuyện này, không nhịn được, ánh mắt lại nhìn về phía hai người ở trước cửa sổ.
Cuối cùng Tưởng Ti Tầm cũng bóc quýt xong, sơ quýt cũng bóc hết ra, bên cạnh không có thùng rác, cho vỏ quýt và sơ quýt vào lại trong bát thủy tinh.
Anh tách một miếng ra tự mình ăn sau đó đưa cho cô.
Khó khăn lắm Hứa Tri Ý mới cắt xong một bông hoa cắ m vào trong bình, để hoa thực dược xuống, nhỏ giọng nói: “Bố mẹ em đều đang nhìn đấy.”
Tưởng Ti Tầm: “Bây giờ anh đang dỗ em vui, cho dù ôm em một cái bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Tưởng Ti Tầm thấy cô không cầm quýt, lại bỏ một miếng vào trong miệng mình, lại đưa quýt đến trước mặt cô lần nữa: “Không ăn?”
Từ đầu đến cuối Hứa Tri Ý không ngẩng đầu nhìn người đàn ông, lấy một bông hoa thược dược tiếp tục cắt tỉa, đè giọng nói: “Anh ăn rồi lại đưa cho em, người bên cạnh nhìn một cái liền cảm nhận được quan hệ mập mờ.”
Người đàn ông thấp giọng nói: “Trước đây anh bóc quýt cho em ăn có lần nào không ăn trước rồi mới đưa cho em chứ? Bác Hứa và bác gái có lẽ đã quen từ lâu rồi, em đừng chột dạ.”
Hứa Tri Ý muốn biết: “Lần đầu tiên em về nhà đó, anh bóc quýt cho em là đặc biệt bóc cho em sao?”
“Ừ.”
“Không phải anh sợ chua, ăn không hết sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Không phải.”
Hứa Tri Ý không khỏi nhớ lại: “Hôm đó ăn quýt xanh và socola, đến bây giờ em vẫn nhớ rõ là vị gì.”
Anh trai đưa cho cô socola đen 70%, anh đưa cho cô quýt đã bóc sẵn, vị chua và đắng hòa quyện trên đầu lưỡi.
“Đợi anh một chút.”
Người đàn ông nói rồi đứng dậy.
Trong tầm mắt, chiếc quần đen ngày một xa dần.
Tưởng Ti Tầm hỏi Hứa Hướng Ấp đang uống trà: “Bác Hứa, trong nhà có socola không ạ?”
“Có, trong tủ lạnh.” Hứa Hướng Ấp bảo anh tự mình đi tìm, lại nói: “Đều là socola đen vô cùng đắng, chắc chắn con không ăn được.”
“Không phải con ăn, dỗ Tri Ý ạ.”
Hứa Tri Ý: “!”
Trái tim nhảy vọt lên tận cổ họng.
Từ ‘dỗ’ này rơi vào tai Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An chính là tâm trạng con gái đang rất sa sút, Tưởng Ti Tầm cố ý lấy cớ hỏi socola là để nhắc nhở bọn họ.
“Tưởng Ti Tầm!” Hứa Tri Ý lên tiếng cảnh cáo, sợ anh lại nói ra những lời dỗ ngon dỗ ngọt khác càng khiến người khác đỏ mặt hơn.
Bình thường đều gọi sếp Tưởng, sếp Tưởng, nói bao nhiêu lần bảo con bé thay đổi xưng hô nhưng đều vô dụng, coi như không nghe thấy.
Hôm nay vậy mà lại gọi thẳng tên, Hứa Hướng Ấp nhìn con gái, xem ra thật sự là không vui rồi, trách Tưởng Ti Tầm nhiều lời, để lộ ra tâm trạng của con gái.
Đợi tối nay đi tìm con gái nói chuyện.
Hà Nghi An không tập trung nhấp một ngụm cà phê, cả ngày hôm nay tâm trạng con gái ruột khá tốt, căn bản không để ý đến việc Hứa Ngưng Vi đến hay không, lẽ nào là che giấu sự buồn bã quá tốt, chính mình cũng không chú ý tới?
Không thể nào.
Sáu năm ở chung, con gái ở trước mặt bà vui thật hay vui giả bà có thể cảm nhận được.
Bắt đầu nghi ngờ và kiểm điểm bản thân, có phải là chưa đủ hiểu rõ con như cũ hay không.
Để đến tối bà phải đi tìm con gái tâm sự mới được.
Vốn dĩ Hứa Ngưng Vi vẫn còn đang chìm đắm trong b i t h ươ n g cũng phải tạm thời không quan tâm đ ến sự buồn bã của mình, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Hứa Tri Ý và Tưởng Ti Tầm.
Tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau cũng không thấy nói ra từ ‘dỗ’ thân mật như này.
Nhưng Tưởng Ti Tầm lại thẳng thắn nói ra như vậy, còn ở trước mặt bố mẹ ruột của đối phương.
Người đàn ông đi vào trong phòng bếp, không thấy bóng dáng nữa.
Hứa Ngưng Vi vẫn chưa thu hồi tầm mắt, là do mình nghĩ nhiều sao?
Rất nhanh Tưởng Ti Tầm đã lấy một thanh socola ra, lại ngồi xổm trước mặt Hứa Tri Ý.
Cô ta đã từng hẹn hò bảy năm, sự mập mờ giữa các cặp đôi sao lại không hiểu.
Không phải nói Hứa Tri Ý cùng với Thương Uẩn xem mắt liên hôn sao, một màn trước mắt này lại là tình huống gì đây?
Tưởng Ti Tầm đưa socola qua, “Socola đen 70%, giống hôm đó em ăn.”
Hứa Tri Ý cắt một chiếc lá, “Anh vẫn nhớ sao?”
“Nhớ.” Tưởng Ti Tầm thấp giọng hỏi, “Bóc cho em nhé?”
“…Em tự bóc. Vừa rồi anh nói dỗ em không sợ bố mẹ em phát hiện ra gì đó sao?”
“Chính là muốn để bọn họ phát hiện.”
Hứa Tri Ý để k é o xuống, nhận lấy socola bóc ra cắn một miếng.
Người đàn ông tách hai múi quýt để vào trong tay cô, ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô, tê dại.
“Bố mẹ em vẫn đang nhìn chúng ta sao?”
“Không nhìn nữa. Còn phải chăm sóc Hứa Ngưng Vi.”
Mỗi lần cô ăn một miếng socola Tưởng Ti Tầm lại tách mấy múi quýt đưa cho cô.
Hứa Tri Ý cẩn thận nhai socola, “Sao anh không nói chuyện?”
“Nói gì chứ?”
“Gì cũng được.”
Ăn xong một quả quýt, Tưởng Ti Tầm lại lấy một quả quýt ở trong bát thủy tinh ra bóc: “Tính cả hôm nay tổng cộng em gọi anh là Tưởng Ti Tầm bốn lần.”
Cuối cùng Hứa Tri Ý cũng ngẩng lên, người đàn ông ngồi xổm, cô ngồi khoanh chân, cao hơn cô quá nhiều, “Vậy sau này sẽ gọi nhiều hơn.”
Lúc này trong sân có một chiếc xe việt dã màu đen từ từ tiến vào, Hứa Hành từ sân bay về.
Bên ngoài trời tối, trong nhà sáng đèn, từ bên ngoài có thể nhìn rõ ở bên trong.
Hứa Tri Ý tiện tay cầm lấy bông hoa thược dược ở bên cạnh, vẫy vẫy với bên ngoài cửa sổ.
Hứa Hành sải bước lớn vào trong biệt thự, tìm dép lê của mình ở huyền quan cả nửa ngày. Mỗi lần chỉ cần Tưởng Ti Tầm về, tất cả dép lê của anh đều bị xếp xuống tủ dép cuối cùng.
Cởi áo vest đưa cho dì, “Cảm ơn dì.” Sau đó chào hỏi với người ở trong phòng khách, “Ngưng Vi đến rồi à?”
Hứa Ngưng Vi ngạc nhiên, “Anh.”
Hứa Hành gật đầu, “Em ngồi đi.”
Có bố mẹ tiếp đón, không cần có nhiều người ở cùng như vậy, anh bước thẳng về thứ tồn tại chướng mắt nhất ở trong phòng khách rộng lớn.
Tưởng Ti Tầm vừa bóc xong quýt, tách hai múi ra đưa cho Hứa Tri Ý.
Hứa Hành đi đến gần, thấp giọng nói: “Trong nhà tôi mà làm càn thế à?” Trực tiếp coi như chốn không người.
Tưởng Ti Tầm nói: “Đây cũng là nhà tôi.”
“…… Không biết xấu hổ!”
Hứa Hành khó chịu ng ứa mắt, giơ tay lấy quýt vừa mới bóc xong trong tay anh.
Tưởng Ti Tầm phản ứng nhanh, tay để về phía sau, đối phương không tóm được.
Bởi vì ngồi xổm quỳ gối, trọng tâm cơ thể vốn dĩ đã không vững, né như vậy ngay lập tức mất trọng tâm, nghiêng người sang một bên, dùng một tay còn lại chống xuống dưới đất.
Tay dùng sức, trọng tâm quay trở lại.
Vừa rồi Hứa Tri Ý không chú ý, còn tưởng là Hứa Hành đẩy Tưởng Ti Tầm một cái.
Bây giờ hai người này nhìn đối phương không thuận mắt, gặp nhau lúc nào cũng trong tư thế không phải cậu c h ế t thì tôi s ố n g.
Hứa Tri Ý ngăn hai người đang mâu thuẫn lại: “Bố, anh con cướp quýt của còn, còn đ á n h người nữa.”
Hứa Hành: “….”
Anh dở khóc dở cười, cầm đầu em gái dùng sức xoa, “Mắt nào của em nhìn thấy anh đ á n h người? Hả?”
“Hứa Hành! Con buông em gái con ra!” Giọng quát mắng vang vọng phòng khách.
“Con bao nhiêu tuổi rồi! Hễ về là gà bay chó nhảy!”
Xem bói ra ma, quét nhà ra rác.
Gà bay chó nhảy khi nào chứ.
Hứa Tri Ý đẩy tay anh trai ra, “Làm rối tóc em rồi.”
“Được đấy! Lần sau lại để em mách lung tung nữa.”
“Em đã mách anh rồi, anh cứ đợi bố thu thập anh đi.”
Hứa Hành coi như không có chuyện gì, mách nhau là chuyện cơm bữa lúc ở nhà của cô, anh liếc nhìn bình hoa: “Em cắm hoa cả một buổi tối mà cắm thành thế này à? Anh nhắm mắt cắm bừa hoa vào trong bình còn đẹp hơn em nhiều.”
Hứa Tri Ý: “….”
Tưởng Ti Tầm bảo vệ, nhìn anh: “Cậu nhắm mắt cắm một bình cho tôi xem.”
Lần này Hứa Hành thật sự đẩy người bên cạnh một cái, “Tránh ra.”
Vốn dĩ anh cũng muốn ngồi khoanh chân, nhưng quần tây ở trên người không tiện, vậy là giống như Tưởng Ti Tầm quỳ chân phải ngồi xổm xuống, bỏ hết những bông hoa không đều nhau trong bình ra, cầm lấy kéo ở trên thảm, lạch cạch cắt tỉa với tốc độ nhanh chóng.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy, mấy năm nay các chuyên gia cắm hoa như nào, thỉnh thoảng anh cũng ngó nhìn mấy lần.
Tưởng Ti Tầm đưa cả quả quýt cho cô, còn dặn: “Em cầm cẩn thận.”
Hứa Tri Ý cười: “Anh ấy không dám c ư ớ p đâu.”
Hứa Hành đã cắt tỉa, cắm lại xong một bình hoa mới, nhìn người bên cạnh: “Tôi giúp cậu chăm sóc Tề Chính Sâm bao nhiêu ngày, thế không phải nên thưởng cho tôi một quả cam sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Là cậu ta chăm sóc cậu nhỉ.”
Hứa Hành: “….”
Tưởng Ti Tầm quay người tìm quản gia, bảo quản gia tìm giúp anh thêm một cái kéo và một bình hoa khác.
“Sao,” Hứa Hành liếc nhìn người sắp trở thành em rể tương lai của mình, “cũng muốn học theo tôi cắm hoa à?”
Tưởng Ti Tầm không để ý, hỏi người đối diện: “Có muốn ăn socola nữa không? Anh đi lấy thêm cho em một thanh nữa.”
Hứa Tri Ý lắc đầu: “Đủ rồi, sắp ăn cơm rồi.”
Quản gia lấy kéo và ba bốn bình hoa ra, lớn nhỏ đều có, còn chuẩn bị cả nước.
Tưởng Ti Tầm chọn ra bình hoa tinh xảo nhỏ nhất, cắt hai bông hoa thược dược, dài ngắn khác nhau, giữ lại lá rồi c ắm vào trong bình.
Đổ nửa bình nước, đặt chiếc bình hoa to bằng lòng bàn tay đến trước mặt Hứa Tri Ý: “Tặng em đó.”
Hứa Tri Ý mím môi cười: “Cảm ơn anh.” Cầm lên ngắm nhìn, yêu thích không buông: “Hóa ra hoa thược dược cắm như này cũng đẹp.”
Tưởng Ti Tầm vẫn luôn cắm hoa thược dược như này, anh thường xuyên cắm hai bông hoa trong bình ngoài ban công phòng ngủ ở London.
Mẹ cắm hoa thược dược chỉ cắm một bông, từ nhỏ nhìn nhiều nên có lẽ đã vô tình chịu ảnh hưởng, đến chỗ anh thì đổi thành hai bông.
Tưởng Ti Tầm ăn nốt chỗ cam cô chưa ăn hết cho cô, đưa cho cô kéo: “Em cũng thử cắm một bình đi.” Lại chọn cho cô một bình hoa khác làm phụ kiện.
Hứa Tri Ý cầm một bông hoa lên cắt, người đàn ông giơ tay ra đỡ lấy những cánh hoa và lá thừa cắt rơi xuống.
Cô cười, im lặng nhìn người đàn ông, Tưởng Ti Tầm cũng nhìn cô, bỏ quýt cô ăn còn thừa vào trong miệng mình.
Hứa Hành ngồi bên cạnh không chịu được nữa, khàn giọng cảnh cáo: “Cậu mà còn tiếp tục trắng trợn như này nữa cậu xem tôi có còn chắn cho cậu nữa không.” Anh che cho người ở trước mặt, bố mẹ căn bản không nhìn thấy Tưởng Ti Tầm làm gì.
Tưởng Ti Tầm: “Chắn hay không chắn cũng không sao, trước khi cậu đến tôi đã trắng trợn như vậy đấy.”
Hứa Hành hài lòng, không chấp nhặt với anh, nói với em gái vé vào cửa cuộc đua xe công thức F1 đã được gửi đến, bảo cô để trống thời gian mấy hôm đấy.
“Mũ cũng được gửi đến, ba cái, trên chóp mũ còn có chữ ký các tay đua em yêu thích.”
Tưởng Ti Tầm hỏi: “Có vé của tôi không?”
Hứa Hành: “Vì sao phải dẫn theo cậu? Tìm cục tức cho mình à?”
Tưởng Ti Tầm: “Không cần cậu dẫn, tôi không đi cùng hai người.”
Trong thời gian bọn họ coi thường nhau, Hứa Tri Ý đã cắm xong bình hoa, cắm ba bông.
Tưởng Ti Tầm chủ động cầm lấy: “Bình này tặng anh.”
“Được.” Hứa Tri Ý cầm bình hoa lên đưa cho anh.
Không ai quan tâm bình hoa Hứa Hành cắm thế nào nữa.
Ở bên kia ghế sô pha, Hứa Ngưng Vi vẫn chưa uống hết một cốc cà phê, cà phê lạnh đã biến thành nhiệt độ phòng.
Một màn trước cửa sổ lưới giống như nhận thức tách biệt với thế giới bên ngoài của bản thân cô ta.
Cái đó hư ảo, không chân thật.
Lần đầu tiên nói chuyện với Hà Nghi An bị phân tâm.
7 giờ 15 phút, một bàn với các món ăn thường ngày phong phú được bày biện, tất cả mọi người đi đến phòng ăn.
Hứa Tri Ý và anh trai đang nói chuyện về giải đua xe công thức F1 tháng 9 tới ở Singapore, Hà Nghi An đi sau bọn họ. Trên váy của con gái có dính một chiếc lá nhỏ màu xanh xám, bà bước nhanh nửa bước, lấy chiếc lá đi, rồi lại nhẹ nhàng kéo thẳng chỗ váy hơi nhăn của con gái ra.
Hứa Tri Ý quay đầu, nhìn thấy là mẹ, lại quay người tiếp tục nói chuyện với anh trai, Hà Nghi An nghiêng mặt dặn quản gia để hoa lên bàn.
Hứa Ngưng Vi chứng kiến toàn bộ quá trình của hành động này, người trong cuộc căn bản coi như không có chuyện gì, nhưng trong lòng cô ta lại ghen tị, chi tiết nhỏ nhắn và tinh tế đến mức không cần phải nói này mới gọi là thân mật.
Chiếc lá hơi héo đó dính lên chiếc váy màu xanh xám khói hờ hững, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra. Nhưng Hà Nghi An lại phát hiện ra.
Trước đây sự chú ý của mẹ đều dồn lên người cô ta.
Trước bàn ăn bày sáu cái ghế, phân thành hai bên bàn.
Hứa Ngưng Vi hơi do dự, ngồi đâu bây giờ, trước đây cô ta đều ngồi bên cạnh mẹ.
Lần này cô ta không ngồi trước, liếc nhìn Hứa Tri Ý.
“Sếp Tưởng, em ngồi bên cạnh anh.” Hứa Tri Ý cười, nhìn về phía người đàn ông.
Tưởng Ti Tầm kéo ghế ở bên cạnh ra đằng sau một chút: “Qua đây đi.”
Bình thường cô đều ngồi giữa bố mẹ, hôm nay ngồi giữa Tưởng Ti Tầm và anh trai, vừa hay có thể kiếm cớ quang minh chính đại ngồi cạnh Tưởng Ti Tầm.
Người đàn ông để đũa vào trong tay cô, lại giúp cô trải khăn.
“Tự em làm.”
Nhưng anh nhắm mắt làm ngơ.
Hứa Ngưng Vi thu hồi tầm mắt, ba ghế đối diện đều có người ngồi, cô ta tiện ngồi luôn xuống cạnh Hà Nghi An, trên cùng là bố, cô ta ngồi đối diện anh trai Hứa Hành.
Trước đây cả nhà ngồi ăn cơm chỗ ngồi cũng gần như thế này cô ta và bố mẹ ngồi cùng bên, Tưởng Ti Tầm và anh trai ngồi ở bên còn lại.
Hôm nay điều duy nhất khác với mọi khi chính là có nhiều thêm một Hứa Tri Ý ở giữa.
Vô số lần, cô ta hy vọng chuyện ôm nhầm này chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại bố mẹ vẫn là bố mẹ cô ta, cô ta cũng không biết người tên Hứa Tri Ý này là ai.
“Ngưng Vi, thử đồ ăn xem như thế nào.” Hứa Hướng Ấp cắt đứt suy nghĩ của cô ta.
“Ồ, vâng, cảm ơn bố.”
Từ đầu đến cuối bầu không khí của bữa ăn này đều rất hòa thuận, bọn họ đã coi cô ta thành khách đến nhà. Với sự tu dưỡng của Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An, đương nhiên sẽ không để cho cô ta xấu hổ một chút nào.
Trên bàn ăn ai thích ăn món nào sẽ bày đồ ăn trước mặt người đó, quản gia và đầu bếp sắp xếp rất thỏa đáng, bọn họ làm việc trước giờ đều cẩn thận, sẽ không xuất hiện món nào đó không hợp khẩu vị với ai đó.
Từ đồ ăn cho đến canh, đến cả hoa quả sau bữa ăn, trước mặt đều là những thứ cô ta thích ăn.
Bố mẹ nuôi chu đáo như vậy khiến cô ta nghĩ đến một câu, khách đến như ở nhà.
Thậm chí cô ta còn nghĩ Hứa Tri Ý liệu có cố ý hay vô ý khoe khoang với cô ta, ví dụ bố mẹ thân thiết với cô như nào, nhưng không có.
Cả bữa cơm, đối phương chỉ tập trung ăn cơm của mình, thỉnh thoảng sẽ nghiêng mặt nói nhỏ với Tưởng Ti Tầm gì đó.
“Gần đây phòng thí nghiệm có bận không?” Hà Nghi An hỏi.
Hứa Ngưng Vi vừa định trả lời mẹ, điện thoại rung, nhìn màn hình, là điện thoại của bố ruột Thượng Thông Hú.
Thượng Thông Hú không biết cô ta đến Thượng Hải, cô ta vội vàng cầm điện thoại ấn tắt, sợ bị Hà Nghi An ngồi cạnh nhìn thấy là ai gọi đến.
Bất an lại chột dạ.
Cô ta mở wechat, trả lời Thượng Thông Hú:
【Bố, có chuyện gì vậy, con đang bận ạ.】
Thượng Thông Hú:【Ăn trưa chưa? Đi ăn gì đó ngon ngon đi. Nếu như tạm thời không muốn về thì ở London chơi thêm mấy ngày, thả lỏng tinh thần một chút.】
Hứa Ngưng Vi chưa bao giờ áy náy như thế này:【Ngày mai con về ạ.】
Đặt điện thoại xuống, cô ta giải thích với Hà Nghi An: “Điện thoại của bố ruột con ạ.”
Hà Nghi An cười dịu dàng: “Không sao, sau này cứ nói thẳng là bố con, không cần thêm chữ ruột, bố Hứa con sẽ không ghen đâu.”
Hứa Ngưng Vi nhếch nhếch miệng, không biết phải nói gì.
Đối diện, Hứa Tri Ý đã ăn xong hoa quả sau bữa ăn.
“Bố, con về phòng họp đây ạ.”
Hứa Hướng Ấp: “Con đi làm việc của con đi.”
Hứa Tri Ý cầm bình hoa cắm hai bông hoa thược dược lên lầu.
Không ngờ nửa phút sau Tưởng Ti Tầm cũng đứng dậy, “Con lên xem Tri Ý ạ.”
Hứa Hành: “…..” Nói: “Không nghe thấy Tri Ý nói con bé họp sao? Cậu đừng có mà đi làm hỏng chuyện.”
Tưởng Ti Tầm: “Tôi là sếp của cô ấy, có cuộc họp hay không tôi có thể không rõ sao?”
Lời này khiến người ta không thể nào phản bác, vô cùng tin tưởng.
Hứa Hướng Ấp quan tâm con gái, hất cằm nói: “Con đi xem Tri Ý đi. Đúng rồi, trong tủ lạnh có dâu tây sấy khô, con cầm lên cho con bé hai túi đi.”
Lại nói: “Tủ lạnh bên trái ngăn thứ hai.”
Hứa Ngưng Vi phát hiện bây giờ bố nuôi vô cùng quen thuộc với từng ngóc ngách trong bếp, đến dâu tây sấy khô ở trong tủ lạnh cũng biết rõ, trước đây ông là người không bao giờ bước vào bếp.
Bây giờ mọi thứ trong nhà khiến cô ta cảm thấy xa lạ.
Trên tầng ba, Hứa Tri Ý vừa mới bước vào phòng ngủ, bình hoa trong tay còn chưa đặt xuống, có tiếng bước chân truyền đến.
Cửa không đóng, hơi hé, người đàn ông trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm hai túi dâu tây sấy khô.
“Sao anh dám lên thẳng đây!”
Tưởng Ti Tầm ôm lấy cô, “Lên ngắm em.”
Hứa Tri Ý: “Em phải họp.”
“…Họp gì?”
“Họp video với thư ký Thái, có một số tư liệu không tiện gửi.” Hứa Tri Ý nhìn đồng hồ, “Hẹn ông ấy năm phút sau.”
Người đàn ông buông cô ra, để đồ ăn vặt đến phòng làm việc nhỏ của cô: “Anh ở đây không ảnh hưởng đến hai người họp.”
Kết quả Tưởng Ti Tầm ở trong phòng của cô chỉ được mấy phút liền bị Hứa Hành gọi đi.
Họp video với thư ký Thái, nắm rõ mọi thông tin.
Hứa Tri Ý vào phòng tắm tắm nước nóng, vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để thu lưới.
Tóc khô được một nửa, cầm túi dâu tây sấy khô ra sân thượng hóng gió.
Sáu năm qua cây cối và hoa cỏ ở sân thượng phát triển xum xuê, cành lá tươi tốt.
Hương hoa nhẹ nhàng hòa quyện với hương cam quýt, hơi thở tươi mát sảng khoái.
Dưới ánh trăng giống như một bức tranh sơn dầu huyền ảo.
Cô nhai dâu tây sấy khô, đang nghĩ đến mâu thuẫn giữa Thẩm Thanh Phong và Thượng Thông Hú.
Đang suy nghĩ nên không để ý bãi cỏ dưới nhà có người.
Hứa Ngưng Vi nói chuyện với bố mẹ nuôi một lúc, mượn cớ tiêu cơm, đi dạo xung quanh sân.
Mỗi bước đi đều là hồi ức.
Vô tình nhìn lên tầng ba, đột nhiên ánh mắt ngỡ ngàng, nhìn thấy Hứa Tri Ý ở trên sân thượng.
Phòng đó trước đây là phòng làm việc của mẹ, là không gian riêng của mẹ ở trong nhà, bày rất nhiều đồ sưu tầm. Căn phòng đó có lúc bố mẹ kết hôn, không ngờ bây giờ lại biến thành phòng của Hứa Tri Ý.
Điện thoại trong tay rung, là tin nhắn thông báo số dư, tài khoản vừa nhận được sáu mươi vạn.
Thượng Thông Hú lại nhắn tin đến:【Ngày mai trước khi về đi mua sắm đi, mua cho mình mấy chiếc váy đẹp vào.】
Hứa Ngưng Vi dùng sức cắn môi, nước mắt sắp rơi. Đây là tiền riêng bố tích góp bao lâu, sao cô ta có thể lấy chỗ tiền này phung phí đi mua váy chứ.
【Bố, con có quần áo mặc, trong tủ còn có rất nhiều quần áo còn chưa cắt mác nữa.】
Đợi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa trên sân thượng đã không còn ai.
Có tiếng gõ cửa, Hứa Tri Ý đi mở cửa, Tưởng Ti Tầm mang một cốc nước đá lên.
“… Lá gan của anh bây giờ càng ngày càng lớn nhỉ.”
“Bác Hứa biết.”
“Nói với anh chuyện này.” Hứa Tri Ý bảo anh đi vào, đóng cửa phòng lại.
Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ: “Một phút đủ không?” Bác Hứa còn ở phòng khách dưới nhà đợi anh.
Hứa Tri Ý nói ngắn gọn: “Ngày kia em phải bay đến London một chuyến, chuyện Thẩm Thanh Phong ghi h ậ n Thượng Thông Hú chứng cứ còn khó tìm hơn chuyện ôm nhầm, chỉ có thể đ á nh đ ò n tâm lý.”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Em muốn đi tìm Thẩm Thanh Phong?”
Hứa Tri Ý gật đầu: “Đ á n h đ òn tâm lý đương nhiên phải đánh trực diện.”
“Thẩm Thanh Phong không ở London, gần đây có lẽ về Hồng Kông rồi.”
“Yến tiệc gia đình bà ta cũng đi?”
“Ừ.” Tưởng Ti Tầm kéo người trước mặt vào trong lòng, “Không phải em muốn gặp bà ta sao? Anh dẫn em đến yến tiệc nhà họ Lộ.”
“Yến tiệc nhà anh, em đi không thích hợp.”
Người đàn ông hôn cô, “Không có gì không thích hợp hết.”
Hứa Ngưng Vi thấy anh mặc áo sơ mi trắng, trong vô thức cho rằng: “Anh Ti Tầm, tối nay anh có xã giao sao?”
Bởi vì Hứa Tri Ý ở nhà, bữa cơm này cô ta vẫn hy vọng Tưởng Ti Tầm ăn ở nhà, nếu không trên bàn ăn có bốn người bọn họ sẽ lúng túng.
“Không có xã giao.”
Hà Nghi An cười giải thích: “Bây giờ Ti Tầm trầm ổn hơn rồi, không mặc mấy màu nổi nữa.” Về nhà hai ngày, chỉ mặc ba màu đen, trắng và xanh nước biển.
Điều này khiến bà vô cùng tò mò, bạn gái rốt cuộc là tính cách như thế nào mà có thể khiến một người không kết hôn đồng ý kết hôn, còn có thể khiến thằng bé buộc phải thay đổi phong cách ăn mặc của mình bao nhiêu năm qua.
Trên bàn bày đủ các loại hoa quả và đồ ăn, Tưởng Ti Tầm hỏi xin dì một chiếc bát thủy tinh nhỏ hơn, nhặt mấy quả quýt bỏ vào trong bát, nói với Hứa Ngưng Vi: “Ngồi đi.”
Còn mình tiện tay cầm chén hồng trà, vừa đi vừa uống, bưng bát thủy tinh đến thẳng trước cửa sổ lưới.
Hứa Ngưng Vi nhìn chằm chằm theo sau bóng lưng anh, chỉ thấy Tưởng Ti Tầm ngồi xổm xuống trước người đang cắt hoa, đặt chén hồng trà vừa uống được một nửa xuống cạnh cửa sổ, đặt bát thủy tinh đó lên trên thảm, anh lấy một quả quýt xanh ra bóc.
Người cắt hoa thược dược từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu, tập trung vào bông hoa ở trong tay mình.
Tư thế của người đàn ông thoải mái tùy ý, lại im lặng, không giống anh trai với em gái.
Nếu như bây giờ đổi cô ta thành Hứa Tri Ý, tâm trạng sẽ chẳng ra sao, ngồi bên cửa sổ im lặng cắm hoa, Tưởng Ti Tầm đương nhiên cũng sẽ an ủi cô ta nhưng tuyệt đối sẽ không phải như thế này.
Anh sẽ không ngồi xổm trước mặt mình, sẽ chỉ hoa quả và các loại socola ở trên bàn, nói với người bên cửa sổ: “Ngưng Vi, qua đây.”
Sau đó sẽ hỏi cô ta rốt cuộc là chuyện gì.
Nếu như cô ta không muốn nói nhiều anh cũng sẽ như vậy, không hỏi thêm nhiều một chữ.
Tưởng Ti Tầm có kiên nhẫn, nhưng không nhiều.
Thậm chí cả anh trai Hứa Hành, kiên nhẫn là thứ xa xỉ của anh.
Hứa Hành nhìn thấy trạng thái của cô ta sẽ hỏi: “Ai lại đ ắ c t ộ i em rồi?”
Chỉ có bố mẹ kiên nhẫn hỏi cô ta, an ủi cô ta các kiểu.
Hứa Ngưng Vi không thể nào nhớ lại những hồi ức đó, nhớ đến những gì đã qua, trong lòng giống như bị một n h á t d a o đ â m phải.
Lúc này Hà Nghi An ngồi ở bên cạnh cô ta, còn đích thân rót cà phê cho cô ta, nhưng cô ta không thể nào dựa vào trong lòng mẹ tìm kiếm cảm giác an ủi được nữa.
Hứa Ngưng Vi cầm cốc cà phê lên, không khỏi liếc nhìn hai người ở bên cửa sổ lưới sát đất.
Người đàn ông vẫn đang chậm rãi bóc quýt, người cắt hoa vẫn im lặng không nói gì như cũ.
Hà Nghi An cũng nhìn qua, nói không rõ được chỗ nào không đúng, làm mẹ đương nhiên lúc nào cũng quan tâm đ ến tâm trạng của con gái mình. Có Tưởng Ti Tầm ở cùng đúng thật là quá tốt.
“Cà phê có muốn cho thêm sữa không?” Bà thu hồi tầm mắt, hỏi con gái nuôi ở bên cạnh.
Hứa Ngưng Vi cười: “Không cần, vừa miệng rồi ạ.”
Hà Nghi An cười hỏi: “Hội nghị học thuật thế nào?”
Cô ta căn bản không có quá nhiều tâm tư tham dự, lãng phí một cơ hội lớn tốt như vậy mà Thượng Thông Hú giành được cho cô ta.
Nhưng cũng không muốn để mẹ nuôi thất vọng, chỉ có thể nói dối: “Con học được rất nhiều thứ, nghe những đại lão phát biểu thu hoạch được rất nhiều lợi ích.”
Khi cô ta bắt đầu ngụy trang cho chính mình, Hứa Ngưng Vi vô thức phát hiện ra rằng khoảng cách xa lạ giữa cô ta và Hà Nghi An đã không còn đơn thuần là sự xa cách giữa khoảng cách và thời gian nữa.
Trước đây nếu như bản thân không nghiêm túc làm chuyện gì đó, sẽ kể đầu đuôi ngọn ngành cho mẹ, không bao giờ che giấu.
Tùy hứng nhưng cũng đơn thuần, vậy nên bố mẹ mới không có cách nào với sự tùy hứng của cô ta.
Vui mừng lộ hết trên khuôn mặt, bố luôn nói cô ta như vậy.
Hứa Hướng Ấp dặn đầu bếp làm món gì đó, từ bên phòng bếp đi qua đây.
“Ngưng Vi, có món gì đặc biệt muốn ăn không, bảo đầu bếp làm, không cần phải khách sáo.”
Hứa Ngưng Vi nắm chặt cốc cà phê: “Sao cũng được ạ, vốn dĩ buổi tối con cũng ăn ít.”
Bố mẹ nuôi đối xử rất chu đáo với cô ta, nhưng nói chuyện cũng sẽ không nói sâu, sẽ không hỏi bây giờ cô ta ở chung với mẹ ruột Tiêu Mỹ Hoa như thế nào, cũng sẽ không nói lời thấm thía dạy dỗ cô ta, càng sẽ không quở trách cô ta không hiểu nữa.
Dù sao cũng chỉ là sự niềm nở.
Chỉ có đối với khách mới như vậy.
Đột nhiên cô ta vô cùng hoài niệm lúc mới biết chuyện ôm nhầm, vẫn chưa phải là những ngày ai về nhà nấy. Bố chuẩn bị thay cho cô ta ba món quà để cô ta đích thân đưa cho bố mẹ ruột và em gái, đối với chuyện cô ta không muốn ra sân bay tiễn người, bố tức giận quở trách cô ta, còn nói bố không quản con thì ai quản con?
Lúc đó bọn họ vẫn coi cô ta là con của chính mình.
Mà hiện tại, Hứa Ngưng Vi nghĩ đến chuyện này, không nhịn được, ánh mắt lại nhìn về phía hai người ở trước cửa sổ.
Cuối cùng Tưởng Ti Tầm cũng bóc quýt xong, sơ quýt cũng bóc hết ra, bên cạnh không có thùng rác, cho vỏ quýt và sơ quýt vào lại trong bát thủy tinh.
Anh tách một miếng ra tự mình ăn sau đó đưa cho cô.
Khó khăn lắm Hứa Tri Ý mới cắt xong một bông hoa cắ m vào trong bình, để hoa thực dược xuống, nhỏ giọng nói: “Bố mẹ em đều đang nhìn đấy.”
Tưởng Ti Tầm: “Bây giờ anh đang dỗ em vui, cho dù ôm em một cái bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Tưởng Ti Tầm thấy cô không cầm quýt, lại bỏ một miếng vào trong miệng mình, lại đưa quýt đến trước mặt cô lần nữa: “Không ăn?”
Từ đầu đến cuối Hứa Tri Ý không ngẩng đầu nhìn người đàn ông, lấy một bông hoa thược dược tiếp tục cắt tỉa, đè giọng nói: “Anh ăn rồi lại đưa cho em, người bên cạnh nhìn một cái liền cảm nhận được quan hệ mập mờ.”
Người đàn ông thấp giọng nói: “Trước đây anh bóc quýt cho em ăn có lần nào không ăn trước rồi mới đưa cho em chứ? Bác Hứa và bác gái có lẽ đã quen từ lâu rồi, em đừng chột dạ.”
Hứa Tri Ý muốn biết: “Lần đầu tiên em về nhà đó, anh bóc quýt cho em là đặc biệt bóc cho em sao?”
“Ừ.”
“Không phải anh sợ chua, ăn không hết sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Không phải.”
Hứa Tri Ý không khỏi nhớ lại: “Hôm đó ăn quýt xanh và socola, đến bây giờ em vẫn nhớ rõ là vị gì.”
Anh trai đưa cho cô socola đen 70%, anh đưa cho cô quýt đã bóc sẵn, vị chua và đắng hòa quyện trên đầu lưỡi.
“Đợi anh một chút.”
Người đàn ông nói rồi đứng dậy.
Trong tầm mắt, chiếc quần đen ngày một xa dần.
Tưởng Ti Tầm hỏi Hứa Hướng Ấp đang uống trà: “Bác Hứa, trong nhà có socola không ạ?”
“Có, trong tủ lạnh.” Hứa Hướng Ấp bảo anh tự mình đi tìm, lại nói: “Đều là socola đen vô cùng đắng, chắc chắn con không ăn được.”
“Không phải con ăn, dỗ Tri Ý ạ.”
Hứa Tri Ý: “!”
Trái tim nhảy vọt lên tận cổ họng.
Từ ‘dỗ’ này rơi vào tai Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An chính là tâm trạng con gái đang rất sa sút, Tưởng Ti Tầm cố ý lấy cớ hỏi socola là để nhắc nhở bọn họ.
“Tưởng Ti Tầm!” Hứa Tri Ý lên tiếng cảnh cáo, sợ anh lại nói ra những lời dỗ ngon dỗ ngọt khác càng khiến người khác đỏ mặt hơn.
Bình thường đều gọi sếp Tưởng, sếp Tưởng, nói bao nhiêu lần bảo con bé thay đổi xưng hô nhưng đều vô dụng, coi như không nghe thấy.
Hôm nay vậy mà lại gọi thẳng tên, Hứa Hướng Ấp nhìn con gái, xem ra thật sự là không vui rồi, trách Tưởng Ti Tầm nhiều lời, để lộ ra tâm trạng của con gái.
Đợi tối nay đi tìm con gái nói chuyện.
Hà Nghi An không tập trung nhấp một ngụm cà phê, cả ngày hôm nay tâm trạng con gái ruột khá tốt, căn bản không để ý đến việc Hứa Ngưng Vi đến hay không, lẽ nào là che giấu sự buồn bã quá tốt, chính mình cũng không chú ý tới?
Không thể nào.
Sáu năm ở chung, con gái ở trước mặt bà vui thật hay vui giả bà có thể cảm nhận được.
Bắt đầu nghi ngờ và kiểm điểm bản thân, có phải là chưa đủ hiểu rõ con như cũ hay không.
Để đến tối bà phải đi tìm con gái tâm sự mới được.
Vốn dĩ Hứa Ngưng Vi vẫn còn đang chìm đắm trong b i t h ươ n g cũng phải tạm thời không quan tâm đ ến sự buồn bã của mình, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Hứa Tri Ý và Tưởng Ti Tầm.
Tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau cũng không thấy nói ra từ ‘dỗ’ thân mật như này.
Nhưng Tưởng Ti Tầm lại thẳng thắn nói ra như vậy, còn ở trước mặt bố mẹ ruột của đối phương.
Người đàn ông đi vào trong phòng bếp, không thấy bóng dáng nữa.
Hứa Ngưng Vi vẫn chưa thu hồi tầm mắt, là do mình nghĩ nhiều sao?
Rất nhanh Tưởng Ti Tầm đã lấy một thanh socola ra, lại ngồi xổm trước mặt Hứa Tri Ý.
Cô ta đã từng hẹn hò bảy năm, sự mập mờ giữa các cặp đôi sao lại không hiểu.
Không phải nói Hứa Tri Ý cùng với Thương Uẩn xem mắt liên hôn sao, một màn trước mắt này lại là tình huống gì đây?
Tưởng Ti Tầm đưa socola qua, “Socola đen 70%, giống hôm đó em ăn.”
Hứa Tri Ý cắt một chiếc lá, “Anh vẫn nhớ sao?”
“Nhớ.” Tưởng Ti Tầm thấp giọng hỏi, “Bóc cho em nhé?”
“…Em tự bóc. Vừa rồi anh nói dỗ em không sợ bố mẹ em phát hiện ra gì đó sao?”
“Chính là muốn để bọn họ phát hiện.”
Hứa Tri Ý để k é o xuống, nhận lấy socola bóc ra cắn một miếng.
Người đàn ông tách hai múi quýt để vào trong tay cô, ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô, tê dại.
“Bố mẹ em vẫn đang nhìn chúng ta sao?”
“Không nhìn nữa. Còn phải chăm sóc Hứa Ngưng Vi.”
Mỗi lần cô ăn một miếng socola Tưởng Ti Tầm lại tách mấy múi quýt đưa cho cô.
Hứa Tri Ý cẩn thận nhai socola, “Sao anh không nói chuyện?”
“Nói gì chứ?”
“Gì cũng được.”
Ăn xong một quả quýt, Tưởng Ti Tầm lại lấy một quả quýt ở trong bát thủy tinh ra bóc: “Tính cả hôm nay tổng cộng em gọi anh là Tưởng Ti Tầm bốn lần.”
Cuối cùng Hứa Tri Ý cũng ngẩng lên, người đàn ông ngồi xổm, cô ngồi khoanh chân, cao hơn cô quá nhiều, “Vậy sau này sẽ gọi nhiều hơn.”
Lúc này trong sân có một chiếc xe việt dã màu đen từ từ tiến vào, Hứa Hành từ sân bay về.
Bên ngoài trời tối, trong nhà sáng đèn, từ bên ngoài có thể nhìn rõ ở bên trong.
Hứa Tri Ý tiện tay cầm lấy bông hoa thược dược ở bên cạnh, vẫy vẫy với bên ngoài cửa sổ.
Hứa Hành sải bước lớn vào trong biệt thự, tìm dép lê của mình ở huyền quan cả nửa ngày. Mỗi lần chỉ cần Tưởng Ti Tầm về, tất cả dép lê của anh đều bị xếp xuống tủ dép cuối cùng.
Cởi áo vest đưa cho dì, “Cảm ơn dì.” Sau đó chào hỏi với người ở trong phòng khách, “Ngưng Vi đến rồi à?”
Hứa Ngưng Vi ngạc nhiên, “Anh.”
Hứa Hành gật đầu, “Em ngồi đi.”
Có bố mẹ tiếp đón, không cần có nhiều người ở cùng như vậy, anh bước thẳng về thứ tồn tại chướng mắt nhất ở trong phòng khách rộng lớn.
Tưởng Ti Tầm vừa bóc xong quýt, tách hai múi ra đưa cho Hứa Tri Ý.
Hứa Hành đi đến gần, thấp giọng nói: “Trong nhà tôi mà làm càn thế à?” Trực tiếp coi như chốn không người.
Tưởng Ti Tầm nói: “Đây cũng là nhà tôi.”
“…… Không biết xấu hổ!”
Hứa Hành khó chịu ng ứa mắt, giơ tay lấy quýt vừa mới bóc xong trong tay anh.
Tưởng Ti Tầm phản ứng nhanh, tay để về phía sau, đối phương không tóm được.
Bởi vì ngồi xổm quỳ gối, trọng tâm cơ thể vốn dĩ đã không vững, né như vậy ngay lập tức mất trọng tâm, nghiêng người sang một bên, dùng một tay còn lại chống xuống dưới đất.
Tay dùng sức, trọng tâm quay trở lại.
Vừa rồi Hứa Tri Ý không chú ý, còn tưởng là Hứa Hành đẩy Tưởng Ti Tầm một cái.
Bây giờ hai người này nhìn đối phương không thuận mắt, gặp nhau lúc nào cũng trong tư thế không phải cậu c h ế t thì tôi s ố n g.
Hứa Tri Ý ngăn hai người đang mâu thuẫn lại: “Bố, anh con cướp quýt của còn, còn đ á n h người nữa.”
Hứa Hành: “….”
Anh dở khóc dở cười, cầm đầu em gái dùng sức xoa, “Mắt nào của em nhìn thấy anh đ á n h người? Hả?”
“Hứa Hành! Con buông em gái con ra!” Giọng quát mắng vang vọng phòng khách.
“Con bao nhiêu tuổi rồi! Hễ về là gà bay chó nhảy!”
Xem bói ra ma, quét nhà ra rác.
Gà bay chó nhảy khi nào chứ.
Hứa Tri Ý đẩy tay anh trai ra, “Làm rối tóc em rồi.”
“Được đấy! Lần sau lại để em mách lung tung nữa.”
“Em đã mách anh rồi, anh cứ đợi bố thu thập anh đi.”
Hứa Hành coi như không có chuyện gì, mách nhau là chuyện cơm bữa lúc ở nhà của cô, anh liếc nhìn bình hoa: “Em cắm hoa cả một buổi tối mà cắm thành thế này à? Anh nhắm mắt cắm bừa hoa vào trong bình còn đẹp hơn em nhiều.”
Hứa Tri Ý: “….”
Tưởng Ti Tầm bảo vệ, nhìn anh: “Cậu nhắm mắt cắm một bình cho tôi xem.”
Lần này Hứa Hành thật sự đẩy người bên cạnh một cái, “Tránh ra.”
Vốn dĩ anh cũng muốn ngồi khoanh chân, nhưng quần tây ở trên người không tiện, vậy là giống như Tưởng Ti Tầm quỳ chân phải ngồi xổm xuống, bỏ hết những bông hoa không đều nhau trong bình ra, cầm lấy kéo ở trên thảm, lạch cạch cắt tỉa với tốc độ nhanh chóng.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy, mấy năm nay các chuyên gia cắm hoa như nào, thỉnh thoảng anh cũng ngó nhìn mấy lần.
Tưởng Ti Tầm đưa cả quả quýt cho cô, còn dặn: “Em cầm cẩn thận.”
Hứa Tri Ý cười: “Anh ấy không dám c ư ớ p đâu.”
Hứa Hành đã cắt tỉa, cắm lại xong một bình hoa mới, nhìn người bên cạnh: “Tôi giúp cậu chăm sóc Tề Chính Sâm bao nhiêu ngày, thế không phải nên thưởng cho tôi một quả cam sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Là cậu ta chăm sóc cậu nhỉ.”
Hứa Hành: “….”
Tưởng Ti Tầm quay người tìm quản gia, bảo quản gia tìm giúp anh thêm một cái kéo và một bình hoa khác.
“Sao,” Hứa Hành liếc nhìn người sắp trở thành em rể tương lai của mình, “cũng muốn học theo tôi cắm hoa à?”
Tưởng Ti Tầm không để ý, hỏi người đối diện: “Có muốn ăn socola nữa không? Anh đi lấy thêm cho em một thanh nữa.”
Hứa Tri Ý lắc đầu: “Đủ rồi, sắp ăn cơm rồi.”
Quản gia lấy kéo và ba bốn bình hoa ra, lớn nhỏ đều có, còn chuẩn bị cả nước.
Tưởng Ti Tầm chọn ra bình hoa tinh xảo nhỏ nhất, cắt hai bông hoa thược dược, dài ngắn khác nhau, giữ lại lá rồi c ắm vào trong bình.
Đổ nửa bình nước, đặt chiếc bình hoa to bằng lòng bàn tay đến trước mặt Hứa Tri Ý: “Tặng em đó.”
Hứa Tri Ý mím môi cười: “Cảm ơn anh.” Cầm lên ngắm nhìn, yêu thích không buông: “Hóa ra hoa thược dược cắm như này cũng đẹp.”
Tưởng Ti Tầm vẫn luôn cắm hoa thược dược như này, anh thường xuyên cắm hai bông hoa trong bình ngoài ban công phòng ngủ ở London.
Mẹ cắm hoa thược dược chỉ cắm một bông, từ nhỏ nhìn nhiều nên có lẽ đã vô tình chịu ảnh hưởng, đến chỗ anh thì đổi thành hai bông.
Tưởng Ti Tầm ăn nốt chỗ cam cô chưa ăn hết cho cô, đưa cho cô kéo: “Em cũng thử cắm một bình đi.” Lại chọn cho cô một bình hoa khác làm phụ kiện.
Hứa Tri Ý cầm một bông hoa lên cắt, người đàn ông giơ tay ra đỡ lấy những cánh hoa và lá thừa cắt rơi xuống.
Cô cười, im lặng nhìn người đàn ông, Tưởng Ti Tầm cũng nhìn cô, bỏ quýt cô ăn còn thừa vào trong miệng mình.
Hứa Hành ngồi bên cạnh không chịu được nữa, khàn giọng cảnh cáo: “Cậu mà còn tiếp tục trắng trợn như này nữa cậu xem tôi có còn chắn cho cậu nữa không.” Anh che cho người ở trước mặt, bố mẹ căn bản không nhìn thấy Tưởng Ti Tầm làm gì.
Tưởng Ti Tầm: “Chắn hay không chắn cũng không sao, trước khi cậu đến tôi đã trắng trợn như vậy đấy.”
Hứa Hành hài lòng, không chấp nhặt với anh, nói với em gái vé vào cửa cuộc đua xe công thức F1 đã được gửi đến, bảo cô để trống thời gian mấy hôm đấy.
“Mũ cũng được gửi đến, ba cái, trên chóp mũ còn có chữ ký các tay đua em yêu thích.”
Tưởng Ti Tầm hỏi: “Có vé của tôi không?”
Hứa Hành: “Vì sao phải dẫn theo cậu? Tìm cục tức cho mình à?”
Tưởng Ti Tầm: “Không cần cậu dẫn, tôi không đi cùng hai người.”
Trong thời gian bọn họ coi thường nhau, Hứa Tri Ý đã cắm xong bình hoa, cắm ba bông.
Tưởng Ti Tầm chủ động cầm lấy: “Bình này tặng anh.”
“Được.” Hứa Tri Ý cầm bình hoa lên đưa cho anh.
Không ai quan tâm bình hoa Hứa Hành cắm thế nào nữa.
Ở bên kia ghế sô pha, Hứa Ngưng Vi vẫn chưa uống hết một cốc cà phê, cà phê lạnh đã biến thành nhiệt độ phòng.
Một màn trước cửa sổ lưới giống như nhận thức tách biệt với thế giới bên ngoài của bản thân cô ta.
Cái đó hư ảo, không chân thật.
Lần đầu tiên nói chuyện với Hà Nghi An bị phân tâm.
7 giờ 15 phút, một bàn với các món ăn thường ngày phong phú được bày biện, tất cả mọi người đi đến phòng ăn.
Hứa Tri Ý và anh trai đang nói chuyện về giải đua xe công thức F1 tháng 9 tới ở Singapore, Hà Nghi An đi sau bọn họ. Trên váy của con gái có dính một chiếc lá nhỏ màu xanh xám, bà bước nhanh nửa bước, lấy chiếc lá đi, rồi lại nhẹ nhàng kéo thẳng chỗ váy hơi nhăn của con gái ra.
Hứa Tri Ý quay đầu, nhìn thấy là mẹ, lại quay người tiếp tục nói chuyện với anh trai, Hà Nghi An nghiêng mặt dặn quản gia để hoa lên bàn.
Hứa Ngưng Vi chứng kiến toàn bộ quá trình của hành động này, người trong cuộc căn bản coi như không có chuyện gì, nhưng trong lòng cô ta lại ghen tị, chi tiết nhỏ nhắn và tinh tế đến mức không cần phải nói này mới gọi là thân mật.
Chiếc lá hơi héo đó dính lên chiếc váy màu xanh xám khói hờ hững, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra. Nhưng Hà Nghi An lại phát hiện ra.
Trước đây sự chú ý của mẹ đều dồn lên người cô ta.
Trước bàn ăn bày sáu cái ghế, phân thành hai bên bàn.
Hứa Ngưng Vi hơi do dự, ngồi đâu bây giờ, trước đây cô ta đều ngồi bên cạnh mẹ.
Lần này cô ta không ngồi trước, liếc nhìn Hứa Tri Ý.
“Sếp Tưởng, em ngồi bên cạnh anh.” Hứa Tri Ý cười, nhìn về phía người đàn ông.
Tưởng Ti Tầm kéo ghế ở bên cạnh ra đằng sau một chút: “Qua đây đi.”
Bình thường cô đều ngồi giữa bố mẹ, hôm nay ngồi giữa Tưởng Ti Tầm và anh trai, vừa hay có thể kiếm cớ quang minh chính đại ngồi cạnh Tưởng Ti Tầm.
Người đàn ông để đũa vào trong tay cô, lại giúp cô trải khăn.
“Tự em làm.”
Nhưng anh nhắm mắt làm ngơ.
Hứa Ngưng Vi thu hồi tầm mắt, ba ghế đối diện đều có người ngồi, cô ta tiện ngồi luôn xuống cạnh Hà Nghi An, trên cùng là bố, cô ta ngồi đối diện anh trai Hứa Hành.
Trước đây cả nhà ngồi ăn cơm chỗ ngồi cũng gần như thế này cô ta và bố mẹ ngồi cùng bên, Tưởng Ti Tầm và anh trai ngồi ở bên còn lại.
Hôm nay điều duy nhất khác với mọi khi chính là có nhiều thêm một Hứa Tri Ý ở giữa.
Vô số lần, cô ta hy vọng chuyện ôm nhầm này chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại bố mẹ vẫn là bố mẹ cô ta, cô ta cũng không biết người tên Hứa Tri Ý này là ai.
“Ngưng Vi, thử đồ ăn xem như thế nào.” Hứa Hướng Ấp cắt đứt suy nghĩ của cô ta.
“Ồ, vâng, cảm ơn bố.”
Từ đầu đến cuối bầu không khí của bữa ăn này đều rất hòa thuận, bọn họ đã coi cô ta thành khách đến nhà. Với sự tu dưỡng của Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An, đương nhiên sẽ không để cho cô ta xấu hổ một chút nào.
Trên bàn ăn ai thích ăn món nào sẽ bày đồ ăn trước mặt người đó, quản gia và đầu bếp sắp xếp rất thỏa đáng, bọn họ làm việc trước giờ đều cẩn thận, sẽ không xuất hiện món nào đó không hợp khẩu vị với ai đó.
Từ đồ ăn cho đến canh, đến cả hoa quả sau bữa ăn, trước mặt đều là những thứ cô ta thích ăn.
Bố mẹ nuôi chu đáo như vậy khiến cô ta nghĩ đến một câu, khách đến như ở nhà.
Thậm chí cô ta còn nghĩ Hứa Tri Ý liệu có cố ý hay vô ý khoe khoang với cô ta, ví dụ bố mẹ thân thiết với cô như nào, nhưng không có.
Cả bữa cơm, đối phương chỉ tập trung ăn cơm của mình, thỉnh thoảng sẽ nghiêng mặt nói nhỏ với Tưởng Ti Tầm gì đó.
“Gần đây phòng thí nghiệm có bận không?” Hà Nghi An hỏi.
Hứa Ngưng Vi vừa định trả lời mẹ, điện thoại rung, nhìn màn hình, là điện thoại của bố ruột Thượng Thông Hú.
Thượng Thông Hú không biết cô ta đến Thượng Hải, cô ta vội vàng cầm điện thoại ấn tắt, sợ bị Hà Nghi An ngồi cạnh nhìn thấy là ai gọi đến.
Bất an lại chột dạ.
Cô ta mở wechat, trả lời Thượng Thông Hú:
【Bố, có chuyện gì vậy, con đang bận ạ.】
Thượng Thông Hú:【Ăn trưa chưa? Đi ăn gì đó ngon ngon đi. Nếu như tạm thời không muốn về thì ở London chơi thêm mấy ngày, thả lỏng tinh thần một chút.】
Hứa Ngưng Vi chưa bao giờ áy náy như thế này:【Ngày mai con về ạ.】
Đặt điện thoại xuống, cô ta giải thích với Hà Nghi An: “Điện thoại của bố ruột con ạ.”
Hà Nghi An cười dịu dàng: “Không sao, sau này cứ nói thẳng là bố con, không cần thêm chữ ruột, bố Hứa con sẽ không ghen đâu.”
Hứa Ngưng Vi nhếch nhếch miệng, không biết phải nói gì.
Đối diện, Hứa Tri Ý đã ăn xong hoa quả sau bữa ăn.
“Bố, con về phòng họp đây ạ.”
Hứa Hướng Ấp: “Con đi làm việc của con đi.”
Hứa Tri Ý cầm bình hoa cắm hai bông hoa thược dược lên lầu.
Không ngờ nửa phút sau Tưởng Ti Tầm cũng đứng dậy, “Con lên xem Tri Ý ạ.”
Hứa Hành: “…..” Nói: “Không nghe thấy Tri Ý nói con bé họp sao? Cậu đừng có mà đi làm hỏng chuyện.”
Tưởng Ti Tầm: “Tôi là sếp của cô ấy, có cuộc họp hay không tôi có thể không rõ sao?”
Lời này khiến người ta không thể nào phản bác, vô cùng tin tưởng.
Hứa Hướng Ấp quan tâm con gái, hất cằm nói: “Con đi xem Tri Ý đi. Đúng rồi, trong tủ lạnh có dâu tây sấy khô, con cầm lên cho con bé hai túi đi.”
Lại nói: “Tủ lạnh bên trái ngăn thứ hai.”
Hứa Ngưng Vi phát hiện bây giờ bố nuôi vô cùng quen thuộc với từng ngóc ngách trong bếp, đến dâu tây sấy khô ở trong tủ lạnh cũng biết rõ, trước đây ông là người không bao giờ bước vào bếp.
Bây giờ mọi thứ trong nhà khiến cô ta cảm thấy xa lạ.
Trên tầng ba, Hứa Tri Ý vừa mới bước vào phòng ngủ, bình hoa trong tay còn chưa đặt xuống, có tiếng bước chân truyền đến.
Cửa không đóng, hơi hé, người đàn ông trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm hai túi dâu tây sấy khô.
“Sao anh dám lên thẳng đây!”
Tưởng Ti Tầm ôm lấy cô, “Lên ngắm em.”
Hứa Tri Ý: “Em phải họp.”
“…Họp gì?”
“Họp video với thư ký Thái, có một số tư liệu không tiện gửi.” Hứa Tri Ý nhìn đồng hồ, “Hẹn ông ấy năm phút sau.”
Người đàn ông buông cô ra, để đồ ăn vặt đến phòng làm việc nhỏ của cô: “Anh ở đây không ảnh hưởng đến hai người họp.”
Kết quả Tưởng Ti Tầm ở trong phòng của cô chỉ được mấy phút liền bị Hứa Hành gọi đi.
Họp video với thư ký Thái, nắm rõ mọi thông tin.
Hứa Tri Ý vào phòng tắm tắm nước nóng, vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để thu lưới.
Tóc khô được một nửa, cầm túi dâu tây sấy khô ra sân thượng hóng gió.
Sáu năm qua cây cối và hoa cỏ ở sân thượng phát triển xum xuê, cành lá tươi tốt.
Hương hoa nhẹ nhàng hòa quyện với hương cam quýt, hơi thở tươi mát sảng khoái.
Dưới ánh trăng giống như một bức tranh sơn dầu huyền ảo.
Cô nhai dâu tây sấy khô, đang nghĩ đến mâu thuẫn giữa Thẩm Thanh Phong và Thượng Thông Hú.
Đang suy nghĩ nên không để ý bãi cỏ dưới nhà có người.
Hứa Ngưng Vi nói chuyện với bố mẹ nuôi một lúc, mượn cớ tiêu cơm, đi dạo xung quanh sân.
Mỗi bước đi đều là hồi ức.
Vô tình nhìn lên tầng ba, đột nhiên ánh mắt ngỡ ngàng, nhìn thấy Hứa Tri Ý ở trên sân thượng.
Phòng đó trước đây là phòng làm việc của mẹ, là không gian riêng của mẹ ở trong nhà, bày rất nhiều đồ sưu tầm. Căn phòng đó có lúc bố mẹ kết hôn, không ngờ bây giờ lại biến thành phòng của Hứa Tri Ý.
Điện thoại trong tay rung, là tin nhắn thông báo số dư, tài khoản vừa nhận được sáu mươi vạn.
Thượng Thông Hú lại nhắn tin đến:【Ngày mai trước khi về đi mua sắm đi, mua cho mình mấy chiếc váy đẹp vào.】
Hứa Ngưng Vi dùng sức cắn môi, nước mắt sắp rơi. Đây là tiền riêng bố tích góp bao lâu, sao cô ta có thể lấy chỗ tiền này phung phí đi mua váy chứ.
【Bố, con có quần áo mặc, trong tủ còn có rất nhiều quần áo còn chưa cắt mác nữa.】
Đợi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa trên sân thượng đã không còn ai.
Có tiếng gõ cửa, Hứa Tri Ý đi mở cửa, Tưởng Ti Tầm mang một cốc nước đá lên.
“… Lá gan của anh bây giờ càng ngày càng lớn nhỉ.”
“Bác Hứa biết.”
“Nói với anh chuyện này.” Hứa Tri Ý bảo anh đi vào, đóng cửa phòng lại.
Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ: “Một phút đủ không?” Bác Hứa còn ở phòng khách dưới nhà đợi anh.
Hứa Tri Ý nói ngắn gọn: “Ngày kia em phải bay đến London một chuyến, chuyện Thẩm Thanh Phong ghi h ậ n Thượng Thông Hú chứng cứ còn khó tìm hơn chuyện ôm nhầm, chỉ có thể đ á nh đ ò n tâm lý.”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Em muốn đi tìm Thẩm Thanh Phong?”
Hứa Tri Ý gật đầu: “Đ á n h đ òn tâm lý đương nhiên phải đánh trực diện.”
“Thẩm Thanh Phong không ở London, gần đây có lẽ về Hồng Kông rồi.”
“Yến tiệc gia đình bà ta cũng đi?”
“Ừ.” Tưởng Ti Tầm kéo người trước mặt vào trong lòng, “Không phải em muốn gặp bà ta sao? Anh dẫn em đến yến tiệc nhà họ Lộ.”
“Yến tiệc nhà anh, em đi không thích hợp.”
Người đàn ông hôn cô, “Không có gì không thích hợp hết.”