Em Muốn Gặp Lại Anh - Trang 2
Chương 7
Edit: Gem
Beta: Sara
—
“Tớ không nghĩ sẽ hút máu của cậu ta đâu.” Cung Tây Thi vừa nói như vậy, Thời Nghiên trợn trừng mắt, lại hỏi: “Có phải cậu biết rất nhiều về Hàn Khâm lắm đúng không?”
“Phải, chúng tớ cùng nhau học từ tiểu học, cấp hai rồi đến cấp ba, cũng coi như là rất hiểu về cậu ta.”
Thời Nghiên mở to hai mắt: “Thế chẳng phải là rất quen rồi hay sao?”
Cung Tây Thi lập tức lắc đầu, “Không hề, Lưu Toàn với Hàn Khâm mới gọi là có quan hệ tốt nhất, còn cậu ta với tớ cũng chỉ là quen bình thường mà thôi.”
Nhưng Thời Nghiên lại không đồng ý, bởi dù sao ở kiếp trước cô cũng không biết Cung Tây Thi.
Vì trong lòng đầy tâm sự nên Thời Nghiên cứ đờ đẫn đi theo Mục Niên về nhà, phòng của cô không phải là phòng của chị họ lúc trước nữa, mà là phòng mới ở tầng ba, mới được sửa sang lại nên đồ dùng cũng chưa mua đủ.
“Ngày đầu tiên đi học thế nào rồi hai đứa?” Mợ cả đang hái rau ở trước cửa, nhìn bọn họ về nhà mỉm cười hỏi.
Chị họ không nói gì, chỉ đeo cặp sách đi vào phòng học, mợ cả thấy vậy cũng chẳng nói gì, dù sao thời gian ôn tập để thi đại học cũng không còn nhiều, việc học quan trọng hơn.
“Cũng ổn ạ, không ai bắt nạt cháu cả.” Thời Nghiên bước vào cửa rồi trả lời mợ, còn Mục Niên đi theo sau chỉ bất lực cười.
Mợ cả gật đầu: “Vậy mấy đứa làm bài tập trước đi, mợ đi nấu cơm đã.”
Bài tập? Thời Nghiên về phòng, nhìn sách vở bày trước mặt liền cảm thấy thật chán nản.
Tiếng anh thì còn đơn giản, cô không gặp khó khăn gì, sinh học thì cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là mấy môn khác thì hơi khó, cô cầm sách lên xem lại không ít lần vẫn không làm được, cuối cùng nản lòng không làm nữa.
“Làm sao bây giờ, xem đi xem lại vẫn chẳng hiểu gì cả…”
“Nghiên Nghiên, xuống ăn cơm thôi.” Mợ cả ở dưới nhà gọi cô, cô lập tức đáp lại một tiếng.
Mấy hôm trước, cha mẹ đưa cô đến đây rồi đi luôn, may mắn hai mợ cùng cậu đối với cô rất tốt, nếu không thì cô cũng không thích nghi với cuộc sống này được.
“Kỳ Kỳ à, con đừng nhìn chằm chằm vào sách nữa, nghỉ một chút cũng không sao đâu, học nhiều quá cũng không tốt.” Mợ cả nhìn chị họ rồi nói, chị họ chỉ gật đầu không nói gì, mà chỉ tập trung ăn cơm.
Mục Niên không nhịn được hỏi Thời Nghiên: “Giờ học hôm nay em nghe có hiểu hết không?”
Thời Nghiên xấu hổ, nhắc đến việc này làm gì chứ, ngại chết mất thôi, nhưng cô vẫn đành phải nói: “Cũng chưa quen lắm ạ.”
“Ây da, việc này không vội đâu, mới ngày đầu tiên thôi mà, đúng không, nào ăn nhiều một chút.” Mợ hai vui vẻ gắp thức ăn cho cô, cô cười nhận lấy, Mục Niên cũng không nói gì nữa.
Ăn cơm tối xong, Thời Nghiên đi lên ban công trên sân thượng cách phòng cô một tầng, đây là chỗ mợ thường phơi quần áo, cô lấy ghế dựa bên cạnh ra rồi ngồi xuống. Cô nhìn lên bầu trời đầy sao mà thở dài, rồi lại lấy Văn Khúc Tinh ra bắt đầu đọc bài.
Giờ học hôm sau, Thời Nghiên đi nộp bài tập nhưng lại chỉ thở dài, cô nhìn Hàn Khâm bên kia, thì chỉ thấy anh đang ngủ, còn mấy người xung quanh đang chép bài tập với tốc độ vô cùng nhanh.
Cô thở dài, nằm gục xuống bàn, còn Cung Tây Thi ở bên cạnh nói chuyện liên tục, “Mèo nhà tớ sinh được mấy con liền, cậu có muốn nuôi một con không?”
“Mèo sao? Màu gì vậy?”
“Trắng, vàng, xám tro đều có hết.”
“Mèo nhà cậu có vẻ rất hư hỏng đấy, sinh mèo con nhiều loại thế cơ à.” Thời Nghiên bật cười, Cung Tây Thi cũng cười theo, Hàn Khâm bên kia lại cau mày quay mặt đi, nụ cười trên môi Thời Nghiên đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào băng dán vết thương trên trán anh.
“Này, cậu còn chưa nói thích màu gì đó.” Cung Tây Thi giục cô, cô liền nói: “Đến nhà cậu xem được không? Có xa lắm không?”
“Không xa đâu.” Cung Tây Thi đồng ý ngay.
Thời Nghiên cười một tiếng, nhưng rồi lại tập trung nhìn vào vết thương trên trán Hàn Khâm mà nhăn mày lại.
“Hàn Khâm, mặt mày bị làm sao kia?” Lưu Toàn nhìn anh, tức giận hỏi, “Có phải là tên béo lần trước không?”
“Không biết.” Anh bực bội mở miệng, lại nhìn về phía Thời Nghiên với chút chán nản, khiến cô nhìn anh cả một tiết học.
Cung Tây Thi kéo cô đi tới căng tin, cùng nhau chọn một hộp mì ăn liền, cô vừa ăn vừa hỏi: “Này, Hàn Khâm hay đánh nhau lắm sao?”
“Đúng vậy.” Cung Tây Thi lập tức trả lời, Thời Nghiên sửng sốt hỏi lại, “Thật đấy à?”
“Tớ lừa cậu làm gì, tớ học cùng cậu ta từ nhỏ đến giờ, từ trước giờ cậu ta đều không phân phải trái, cứ không hợp là đánh, chỉ là không đánh phụ nữ thôi.”
“Sao cậu ấy lại đánh nhau…?” Thời Nghiên không hiểu, từ trước tới giờ khi gặp Hàn Khâm, cô chưa bao giờ phải lo lắng, bởi vì anh chưa bao giờ nổi nóng.
“Chuyện này ai mà biết được?” Cung Tây Thi lắc hộp mì, rắc đều gói gia vị vào hộp: “Tuy nhiên Hàn Khâm không phải người hay đi gây chuyện, nhưng lại cũng không sợ chuyện gì hết, bị người khác ghi thù cũng không lạ.”
“Vậy ngoại hình cậu ấy khá tốt, không có cô gái nào thích cậu ấy à?”
“Có mà.”
Thời Nghiên ngạc nhiên, “Ai cơ?”
“Cậu đó.” Cung Tây Thi bật cười, trên mặt vẫn còn run run, Thời Nghiên cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, “Cậu lại nói linh tinh rồi.”
“Cũng không biết cậu nhìn trúng cậu ta ở điểm nào nữa, vừa nghèo vừa xấu tính, nếu không vì có thành tích tốt thì đã sớm bị trường đuổi rồi.”
Thời Nghiên gãi đầu, thật ra cô cũng không biết vì sao lại là Hàn Khâm, kiếp trước dường như chỉ nhìn anh một chút ở cửa hàng tiện lợi, sau đó lại biến thành một chương truyện tình yêu mà tiếp tục phát triển, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học rồi bắt đầu yêu đương, rồi cùng nhau mua nhà kết hôn.
Có lẽ đến lúc máy bay của Hàn Khâm biến mất, cô cũng không biết mình yêu anh nhiều như thế nào.
Vì cô muốn đến nhà Cung Tây Thi xem mèo con nên cô đã báo với Mục Niên một tiếng, anh ấy vốn muốn đi theo hai người, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Em đi sớm về sớm một chút, nếu đến tối chưa về thì anh sẽ đi tìm em ngay đó.”
Thời Nghiên gật đầu liên tục, đi theo Cung Tây Thi ra khỏi trường học.
“Cậu có đi xe đạp đến không?” Cô hỏi Cung Tây Thi, cô nàng chỉ hừ một tiếng, “Không đâu, đi xe đạp mệt chết đi được.”
“Hay là cậu giảm béo đi, nếu gầy đi thì hẳn là sẽ rất đẹp.” Thời Nghiên không nhịn được khuyên Cung Tây Thi, mập một chút thì không sao, nhưng mập quá sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, hơn nữa Cung Tây Thi còn ăn quà vặt rất nhiều.
“Ăn no mới có sức giảm cân chứ.” Cô nàng ai oán mở miệng nói.
Thời Nghiên bật cười, nhìn về phía nhà xe bên kia, Hàn Khâm đeo cặp sách mở khóa, chiếc xe đó có vẻ đã cũ lắm rồi, còn tróc hết cả sơn, tuy nhiên yên sau lại lót vải bông, nhìn khá là thoải mái.
“Đ*, đứa nào phá xe tao thế không biết, ngứa tay hả.” Tề Gia Tắc trợn mắt nổi giận, hung dữ nhìn xung quanh, “C**, còn chọc thủng cả hai cái lốp nữa.”
Hàn Khâm cười, bỏ cặp sách vào giỏ xe, rồi cởi áo khoác, “Ra cổng trường sửa xe đi, tao đi trước.”
“Mày vội vàng làm gì, chờ tao với.” Tề Gia Tắc chưa kịp làm gì Hàn Khâm đã phóng xe đi mất, khiến hắn chỉ có thể vội vàng đạp xe chạy theo sau.
Thời Nghiên nhìn hai người vội đạp xe chạy ra ngoài mà bật cười. Trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại, đây là thanh xuân của Hàn Khâm mà trước kia cô chưa từng biết đến.
“Đi thôi, đi thôi.” Cung Tây Thi bất lực nhìn khuôn mặt đầy si mê của cô, “Người cũng đã đi xa rồi, nhà tớ cạnh nhà cậu ta đó, còn thuận đường đến trường của em gái cậu ta nữa.”
Thời Nghiên nghe vậy, run run hỏi lại, “Có thật không?”
“Thật, thật mà, mau đi thôi.” Cung Tây Thi kéo cô ra ngoài.
Tề Gia Tắc đang sửa xe ở cửa hàng bên ngoài, thấy Thời Nghiên liền mở miệng cười, rồi chào cô “Bạn mới đi đâu vậy? Tớ đưa cậu đi nhé?”
Thời Nghiên không quen thân với hắn, chỉ cười nhẹ, lắc đầu từ chối.
“Tên này nhất định là thích cậu rồi, nhìn xem, hắn có điệu cười không đứng đắn gì cả, cậu ta chỉ thích mời con gái đi ăn thôi.” Cung Tây Thi tức giận mở miệng, Thời Nghiên ngạc nhiên hỏi lại, “Cậu ta không mời cậu bao giờ à?”
“Ừ, tên này xấu tính chết đi được, chỉ mời những cô gái xinh đẹp mà thôi.”
Thời Nghiên không chịu nổi phá lên cười, “Haha, đúng là rất quá đáng, không đáng làm người mà.”
“Đúng vậy, hôm nào đó nhất định phải chọc bánh xe cậu ta mới được.”
Đi qua hai đến ba khu phố, thì hai người Thời Nghiên và Cung Tây Thi cũng đeo cặp sách đến một trường tiểu học, giờ học của cấp 1 thường được tan muộn hơn. Khi chuông tan học reo lên, mọi người đều tập trung lại trước cổng trường đón mấy đứa nhỏ.
Cung Tây Thi kéo cô đến gần một sạp bán rau củ, ngó đầu nhìn vào bên trong trường nhìn, “Đợi tớ nhìn đã, em gái Hàn Khâm rất dễ thấy.”
Thời Nghiên không nhìn theo Tây Thi, cô chỉ quay đầu sang bên kia đường, thì thấy Hàn Khâm đang mua kẹo hồ lô, một chân đang chống xuống đất, còn một chân đặt trên bàn đạp, lấy ra mấy đồng tiền cho ông chủ, rồi cầm cây kẹo hồ lô đi qua đám trẻ con, rất nhanh đã kêu lớn: “Hi Hi.”
Một cô bé tóc tết thắt bím, đeo cặp sách chạy tung tăng như một con bướm nhỏ nhào tới.
Cô bé rất đáng yêu, mang tới năm phần giống Hàn Khâm, trên môi vẫn còn nở nụ cười rất tươi.
Đôi mắt Thời Nghiên bỗng nhiên trở nên mơ hồ, nước mắt liên tục chảy xuống, “Hàn Hi Hi.”
Cô không tự chủ được gọi một tiếng, Cung Tây Thi hốt hoảng hỏi cô, “Ấy, sao lại khóc?”
Thời Nghiên xoay người lại thở dài, luống cuống đi về phía trước, lau nước mắt đi, “Tự nhiên thấy không thoải mái thôi.”
“Không thoải mái?” Cung Tây Thi khó hiểu, đang yên đang lành tự nhiên lại khóc là sao?
Cô lắc đầu, hít sâu một hơi, “Không sao, không sao, chẳng phải cậu rủ tớ đến nhà cậu sao, mau đi thôi.”
Cung Tây Thi bị cô đẩy đi, bất đắc dĩ nói: “Rồi, rồi, rồi, nhưng mà nhà tớ không ở bên này, ở bên kia cơ.” Tây Thi lại bất lực kéo Thời Nghiên đi sang bên kia.
Đi vào một con đường, thấy một ngôi miếu ở chính giữa, xung quanh đó là nhà dân, còn có gà vịt chạy khắp nơi.
“Nhà tớ ở phía sau ngôi miếu kia, nhà Hàn Khâm ở bên phải miếu, cứ đi theo hướng trên sườn núi là đến.” Cung Tây Thi đi lên phía trước sườn núi, chỉ về phía căn nhà dưới dốc, còn nói tới một con suối nhỏ.
Thời Nghiên chỉ tập trung nhìn nhà của Hàn Khâm, mái ngói màu đỏ chỉ sự may mắn, tường trát xi măng cũng đã khá cũ, cửa lại đang mở ra, hẳn là Hàn Khâm đã đạp xe về tới nhà rồi.
“Đừng nhìn nữa, đi xem mèo thôi.”
Cung Tây Thi kéo cô ra con đường mòn sau miếu, đến một căn nhà không khác nhà Hàn Khâm cho lắm, đẩy cửa chính ra, hướng vào trong hô lớn: “Con về rồi.”
Ngay sau đó, bên trong liền có người đáp lại, một người phụ nữ đi ra, thấy Thời Nghiên liền mỉm cười, “Tây Thi đưa bạn học đến đó à?”
“Cậu ấy tới xem mèo con ạ.” Cung Tây Thi kéo cô đến chỗ một cái lồng nhỏ bên cạnh chuồng gà.
“Cậu mau nhìn xem, thích con nào.”
Mấy con mèo nhỏ mở mắt thấy người lạ, liền hoảng sợ rúc vào người con mèo màu cam mập mạp, rồi kêu mấy tiếng nhỏ.
Cuối cùng, Thời Nghiên chọn một con mèo có nhúm lông vàng trên đầu, Cung Tây Thi vui vẻ cất mèo vào hộp cát tông cho cô, mèo mẹ nhìn cô mang mèo con đi lại chẳng mảy may quan tâm hay kêu lên một tiếng nào.
“Thật là một con mèo mẹ vô tâm mà.” Thời Nghiên than thở một câu.
“Nó là một con mèo vô lương tâm đấy, trước đây còn không cho mèo con bú nữa cơ.”
Cung Tây Thi hừ hai tiếng, lại giục cô đi về, nói: “Cậu mau đi về nhanh đi, ở đây buổi tối không an toàn đâu.”
Beta: Sara
—
“Tớ không nghĩ sẽ hút máu của cậu ta đâu.” Cung Tây Thi vừa nói như vậy, Thời Nghiên trợn trừng mắt, lại hỏi: “Có phải cậu biết rất nhiều về Hàn Khâm lắm đúng không?”
“Phải, chúng tớ cùng nhau học từ tiểu học, cấp hai rồi đến cấp ba, cũng coi như là rất hiểu về cậu ta.”
Thời Nghiên mở to hai mắt: “Thế chẳng phải là rất quen rồi hay sao?”
Cung Tây Thi lập tức lắc đầu, “Không hề, Lưu Toàn với Hàn Khâm mới gọi là có quan hệ tốt nhất, còn cậu ta với tớ cũng chỉ là quen bình thường mà thôi.”
Nhưng Thời Nghiên lại không đồng ý, bởi dù sao ở kiếp trước cô cũng không biết Cung Tây Thi.
Vì trong lòng đầy tâm sự nên Thời Nghiên cứ đờ đẫn đi theo Mục Niên về nhà, phòng của cô không phải là phòng của chị họ lúc trước nữa, mà là phòng mới ở tầng ba, mới được sửa sang lại nên đồ dùng cũng chưa mua đủ.
“Ngày đầu tiên đi học thế nào rồi hai đứa?” Mợ cả đang hái rau ở trước cửa, nhìn bọn họ về nhà mỉm cười hỏi.
Chị họ không nói gì, chỉ đeo cặp sách đi vào phòng học, mợ cả thấy vậy cũng chẳng nói gì, dù sao thời gian ôn tập để thi đại học cũng không còn nhiều, việc học quan trọng hơn.
“Cũng ổn ạ, không ai bắt nạt cháu cả.” Thời Nghiên bước vào cửa rồi trả lời mợ, còn Mục Niên đi theo sau chỉ bất lực cười.
Mợ cả gật đầu: “Vậy mấy đứa làm bài tập trước đi, mợ đi nấu cơm đã.”
Bài tập? Thời Nghiên về phòng, nhìn sách vở bày trước mặt liền cảm thấy thật chán nản.
Tiếng anh thì còn đơn giản, cô không gặp khó khăn gì, sinh học thì cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là mấy môn khác thì hơi khó, cô cầm sách lên xem lại không ít lần vẫn không làm được, cuối cùng nản lòng không làm nữa.
“Làm sao bây giờ, xem đi xem lại vẫn chẳng hiểu gì cả…”
“Nghiên Nghiên, xuống ăn cơm thôi.” Mợ cả ở dưới nhà gọi cô, cô lập tức đáp lại một tiếng.
Mấy hôm trước, cha mẹ đưa cô đến đây rồi đi luôn, may mắn hai mợ cùng cậu đối với cô rất tốt, nếu không thì cô cũng không thích nghi với cuộc sống này được.
“Kỳ Kỳ à, con đừng nhìn chằm chằm vào sách nữa, nghỉ một chút cũng không sao đâu, học nhiều quá cũng không tốt.” Mợ cả nhìn chị họ rồi nói, chị họ chỉ gật đầu không nói gì, mà chỉ tập trung ăn cơm.
Mục Niên không nhịn được hỏi Thời Nghiên: “Giờ học hôm nay em nghe có hiểu hết không?”
Thời Nghiên xấu hổ, nhắc đến việc này làm gì chứ, ngại chết mất thôi, nhưng cô vẫn đành phải nói: “Cũng chưa quen lắm ạ.”
“Ây da, việc này không vội đâu, mới ngày đầu tiên thôi mà, đúng không, nào ăn nhiều một chút.” Mợ hai vui vẻ gắp thức ăn cho cô, cô cười nhận lấy, Mục Niên cũng không nói gì nữa.
Ăn cơm tối xong, Thời Nghiên đi lên ban công trên sân thượng cách phòng cô một tầng, đây là chỗ mợ thường phơi quần áo, cô lấy ghế dựa bên cạnh ra rồi ngồi xuống. Cô nhìn lên bầu trời đầy sao mà thở dài, rồi lại lấy Văn Khúc Tinh ra bắt đầu đọc bài.
Giờ học hôm sau, Thời Nghiên đi nộp bài tập nhưng lại chỉ thở dài, cô nhìn Hàn Khâm bên kia, thì chỉ thấy anh đang ngủ, còn mấy người xung quanh đang chép bài tập với tốc độ vô cùng nhanh.
Cô thở dài, nằm gục xuống bàn, còn Cung Tây Thi ở bên cạnh nói chuyện liên tục, “Mèo nhà tớ sinh được mấy con liền, cậu có muốn nuôi một con không?”
“Mèo sao? Màu gì vậy?”
“Trắng, vàng, xám tro đều có hết.”
“Mèo nhà cậu có vẻ rất hư hỏng đấy, sinh mèo con nhiều loại thế cơ à.” Thời Nghiên bật cười, Cung Tây Thi cũng cười theo, Hàn Khâm bên kia lại cau mày quay mặt đi, nụ cười trên môi Thời Nghiên đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào băng dán vết thương trên trán anh.
“Này, cậu còn chưa nói thích màu gì đó.” Cung Tây Thi giục cô, cô liền nói: “Đến nhà cậu xem được không? Có xa lắm không?”
“Không xa đâu.” Cung Tây Thi đồng ý ngay.
Thời Nghiên cười một tiếng, nhưng rồi lại tập trung nhìn vào vết thương trên trán Hàn Khâm mà nhăn mày lại.
“Hàn Khâm, mặt mày bị làm sao kia?” Lưu Toàn nhìn anh, tức giận hỏi, “Có phải là tên béo lần trước không?”
“Không biết.” Anh bực bội mở miệng, lại nhìn về phía Thời Nghiên với chút chán nản, khiến cô nhìn anh cả một tiết học.
Cung Tây Thi kéo cô đi tới căng tin, cùng nhau chọn một hộp mì ăn liền, cô vừa ăn vừa hỏi: “Này, Hàn Khâm hay đánh nhau lắm sao?”
“Đúng vậy.” Cung Tây Thi lập tức trả lời, Thời Nghiên sửng sốt hỏi lại, “Thật đấy à?”
“Tớ lừa cậu làm gì, tớ học cùng cậu ta từ nhỏ đến giờ, từ trước giờ cậu ta đều không phân phải trái, cứ không hợp là đánh, chỉ là không đánh phụ nữ thôi.”
“Sao cậu ấy lại đánh nhau…?” Thời Nghiên không hiểu, từ trước tới giờ khi gặp Hàn Khâm, cô chưa bao giờ phải lo lắng, bởi vì anh chưa bao giờ nổi nóng.
“Chuyện này ai mà biết được?” Cung Tây Thi lắc hộp mì, rắc đều gói gia vị vào hộp: “Tuy nhiên Hàn Khâm không phải người hay đi gây chuyện, nhưng lại cũng không sợ chuyện gì hết, bị người khác ghi thù cũng không lạ.”
“Vậy ngoại hình cậu ấy khá tốt, không có cô gái nào thích cậu ấy à?”
“Có mà.”
Thời Nghiên ngạc nhiên, “Ai cơ?”
“Cậu đó.” Cung Tây Thi bật cười, trên mặt vẫn còn run run, Thời Nghiên cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, “Cậu lại nói linh tinh rồi.”
“Cũng không biết cậu nhìn trúng cậu ta ở điểm nào nữa, vừa nghèo vừa xấu tính, nếu không vì có thành tích tốt thì đã sớm bị trường đuổi rồi.”
Thời Nghiên gãi đầu, thật ra cô cũng không biết vì sao lại là Hàn Khâm, kiếp trước dường như chỉ nhìn anh một chút ở cửa hàng tiện lợi, sau đó lại biến thành một chương truyện tình yêu mà tiếp tục phát triển, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học rồi bắt đầu yêu đương, rồi cùng nhau mua nhà kết hôn.
Có lẽ đến lúc máy bay của Hàn Khâm biến mất, cô cũng không biết mình yêu anh nhiều như thế nào.
Vì cô muốn đến nhà Cung Tây Thi xem mèo con nên cô đã báo với Mục Niên một tiếng, anh ấy vốn muốn đi theo hai người, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Em đi sớm về sớm một chút, nếu đến tối chưa về thì anh sẽ đi tìm em ngay đó.”
Thời Nghiên gật đầu liên tục, đi theo Cung Tây Thi ra khỏi trường học.
“Cậu có đi xe đạp đến không?” Cô hỏi Cung Tây Thi, cô nàng chỉ hừ một tiếng, “Không đâu, đi xe đạp mệt chết đi được.”
“Hay là cậu giảm béo đi, nếu gầy đi thì hẳn là sẽ rất đẹp.” Thời Nghiên không nhịn được khuyên Cung Tây Thi, mập một chút thì không sao, nhưng mập quá sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, hơn nữa Cung Tây Thi còn ăn quà vặt rất nhiều.
“Ăn no mới có sức giảm cân chứ.” Cô nàng ai oán mở miệng nói.
Thời Nghiên bật cười, nhìn về phía nhà xe bên kia, Hàn Khâm đeo cặp sách mở khóa, chiếc xe đó có vẻ đã cũ lắm rồi, còn tróc hết cả sơn, tuy nhiên yên sau lại lót vải bông, nhìn khá là thoải mái.
“Đ*, đứa nào phá xe tao thế không biết, ngứa tay hả.” Tề Gia Tắc trợn mắt nổi giận, hung dữ nhìn xung quanh, “C**, còn chọc thủng cả hai cái lốp nữa.”
Hàn Khâm cười, bỏ cặp sách vào giỏ xe, rồi cởi áo khoác, “Ra cổng trường sửa xe đi, tao đi trước.”
“Mày vội vàng làm gì, chờ tao với.” Tề Gia Tắc chưa kịp làm gì Hàn Khâm đã phóng xe đi mất, khiến hắn chỉ có thể vội vàng đạp xe chạy theo sau.
Thời Nghiên nhìn hai người vội đạp xe chạy ra ngoài mà bật cười. Trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại, đây là thanh xuân của Hàn Khâm mà trước kia cô chưa từng biết đến.
“Đi thôi, đi thôi.” Cung Tây Thi bất lực nhìn khuôn mặt đầy si mê của cô, “Người cũng đã đi xa rồi, nhà tớ cạnh nhà cậu ta đó, còn thuận đường đến trường của em gái cậu ta nữa.”
Thời Nghiên nghe vậy, run run hỏi lại, “Có thật không?”
“Thật, thật mà, mau đi thôi.” Cung Tây Thi kéo cô ra ngoài.
Tề Gia Tắc đang sửa xe ở cửa hàng bên ngoài, thấy Thời Nghiên liền mở miệng cười, rồi chào cô “Bạn mới đi đâu vậy? Tớ đưa cậu đi nhé?”
Thời Nghiên không quen thân với hắn, chỉ cười nhẹ, lắc đầu từ chối.
“Tên này nhất định là thích cậu rồi, nhìn xem, hắn có điệu cười không đứng đắn gì cả, cậu ta chỉ thích mời con gái đi ăn thôi.” Cung Tây Thi tức giận mở miệng, Thời Nghiên ngạc nhiên hỏi lại, “Cậu ta không mời cậu bao giờ à?”
“Ừ, tên này xấu tính chết đi được, chỉ mời những cô gái xinh đẹp mà thôi.”
Thời Nghiên không chịu nổi phá lên cười, “Haha, đúng là rất quá đáng, không đáng làm người mà.”
“Đúng vậy, hôm nào đó nhất định phải chọc bánh xe cậu ta mới được.”
Đi qua hai đến ba khu phố, thì hai người Thời Nghiên và Cung Tây Thi cũng đeo cặp sách đến một trường tiểu học, giờ học của cấp 1 thường được tan muộn hơn. Khi chuông tan học reo lên, mọi người đều tập trung lại trước cổng trường đón mấy đứa nhỏ.
Cung Tây Thi kéo cô đến gần một sạp bán rau củ, ngó đầu nhìn vào bên trong trường nhìn, “Đợi tớ nhìn đã, em gái Hàn Khâm rất dễ thấy.”
Thời Nghiên không nhìn theo Tây Thi, cô chỉ quay đầu sang bên kia đường, thì thấy Hàn Khâm đang mua kẹo hồ lô, một chân đang chống xuống đất, còn một chân đặt trên bàn đạp, lấy ra mấy đồng tiền cho ông chủ, rồi cầm cây kẹo hồ lô đi qua đám trẻ con, rất nhanh đã kêu lớn: “Hi Hi.”
Một cô bé tóc tết thắt bím, đeo cặp sách chạy tung tăng như một con bướm nhỏ nhào tới.
Cô bé rất đáng yêu, mang tới năm phần giống Hàn Khâm, trên môi vẫn còn nở nụ cười rất tươi.
Đôi mắt Thời Nghiên bỗng nhiên trở nên mơ hồ, nước mắt liên tục chảy xuống, “Hàn Hi Hi.”
Cô không tự chủ được gọi một tiếng, Cung Tây Thi hốt hoảng hỏi cô, “Ấy, sao lại khóc?”
Thời Nghiên xoay người lại thở dài, luống cuống đi về phía trước, lau nước mắt đi, “Tự nhiên thấy không thoải mái thôi.”
“Không thoải mái?” Cung Tây Thi khó hiểu, đang yên đang lành tự nhiên lại khóc là sao?
Cô lắc đầu, hít sâu một hơi, “Không sao, không sao, chẳng phải cậu rủ tớ đến nhà cậu sao, mau đi thôi.”
Cung Tây Thi bị cô đẩy đi, bất đắc dĩ nói: “Rồi, rồi, rồi, nhưng mà nhà tớ không ở bên này, ở bên kia cơ.” Tây Thi lại bất lực kéo Thời Nghiên đi sang bên kia.
Đi vào một con đường, thấy một ngôi miếu ở chính giữa, xung quanh đó là nhà dân, còn có gà vịt chạy khắp nơi.
“Nhà tớ ở phía sau ngôi miếu kia, nhà Hàn Khâm ở bên phải miếu, cứ đi theo hướng trên sườn núi là đến.” Cung Tây Thi đi lên phía trước sườn núi, chỉ về phía căn nhà dưới dốc, còn nói tới một con suối nhỏ.
Thời Nghiên chỉ tập trung nhìn nhà của Hàn Khâm, mái ngói màu đỏ chỉ sự may mắn, tường trát xi măng cũng đã khá cũ, cửa lại đang mở ra, hẳn là Hàn Khâm đã đạp xe về tới nhà rồi.
“Đừng nhìn nữa, đi xem mèo thôi.”
Cung Tây Thi kéo cô ra con đường mòn sau miếu, đến một căn nhà không khác nhà Hàn Khâm cho lắm, đẩy cửa chính ra, hướng vào trong hô lớn: “Con về rồi.”
Ngay sau đó, bên trong liền có người đáp lại, một người phụ nữ đi ra, thấy Thời Nghiên liền mỉm cười, “Tây Thi đưa bạn học đến đó à?”
“Cậu ấy tới xem mèo con ạ.” Cung Tây Thi kéo cô đến chỗ một cái lồng nhỏ bên cạnh chuồng gà.
“Cậu mau nhìn xem, thích con nào.”
Mấy con mèo nhỏ mở mắt thấy người lạ, liền hoảng sợ rúc vào người con mèo màu cam mập mạp, rồi kêu mấy tiếng nhỏ.
Cuối cùng, Thời Nghiên chọn một con mèo có nhúm lông vàng trên đầu, Cung Tây Thi vui vẻ cất mèo vào hộp cát tông cho cô, mèo mẹ nhìn cô mang mèo con đi lại chẳng mảy may quan tâm hay kêu lên một tiếng nào.
“Thật là một con mèo mẹ vô tâm mà.” Thời Nghiên than thở một câu.
“Nó là một con mèo vô lương tâm đấy, trước đây còn không cho mèo con bú nữa cơ.”
Cung Tây Thi hừ hai tiếng, lại giục cô đi về, nói: “Cậu mau đi về nhanh đi, ở đây buổi tối không an toàn đâu.”