Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh - Trang 2
Chương 55: 55: Lưu Luyến
Giữa tháng 6, ‘Gương đồng’ đóng máy sớm hơn thời gian dự kiến nửa tháng.
Tất cả mọi người đều biết, công thần lớn nhất là Thẩm Tiêu và Giản Tinh.
Suốt bốn tháng quay phim, hai người gần như không NG, bất kể là lời thoại phức tạp đến mấy, động tác khó biết bao nhiêu, hai người đều hoàn thành vô cùng tốt, tiết kiệm phần lớn thời gian của đoàn phim.
Sau ngày mở tiệc đóng máy, Giản Tinh và Thẩm Tiêu cùng nhau về Kinh Đô.
Đồ đạc của Giản Tinh và Lâm Tuệ nhiều hơn hẳn lúc đến, có quần áo Lâm Tuệ mua cho Giản Tinh, có sách Giản Tinh mua cho Lâm Tuệ, chất đầy một vali nặng trịch.
Giản Tinh toan xách giúp Lâm Tuệ, Bạch Đồ thấy vậy chợt đứng ra xung phong giúp đỡ, ai ngờ lúc xách lên, mặt hắn xanh mét.
“Thứ gì đây mà nặng thế?!”
Lâm Tuệ xin lỗi: “Toàn là sách thôi, anh Bạch, để tôi xách cho.”
“Cô mua nhiều sách thế làm gì?”
“Tiểu Tinh mua cho tôi để tôi ôn thi đại học.
Anh Bạch cứ để tôi tự xách.”
Bạch Đồ đỏ mặt tía tai, cắn răng cũng phải kiên trì.
Đàn ông không thể nào không được.
Bốn người đặt cùng một chuyến bay, chỉ là, Thẩm Tiêu và Bạch Đồ đặt khoang hạng nhất, Giản Tinh và Lâm Tuệ đặt khoang phổ thông.
Thẩm Tiêu gõ ngón tay trên bàn, cười nói với cô tiếp viên hàng không đang nhìn anh đầy kích động: “Chào cô, có thể giúp tôi một việc không?”
Hai phút sau, Lâm Tuệ ngồi trong khoang hạng nhất, chỗ ngồi rộng rãi, nằm cực thoải mái, có đèn có bàn, rất thích hợp cho cô đọc sách.
Nhưng trái tim cô lại chìm sâu xuống đáy.
Thẩm Tiêu gần như đã chẳng thèm che giấu tâm tư của mình nữa rồi.
Còn Giản Tinh thì sao?
Trên ghế cạnh cửa sổ đằng sau, Giản Tinh ngồi gần lối đi, Thẩm Tiêu thì ngồi ở trong.
Thẩm Tiêu đeo kính và đội mũ lưỡi chai, vành mũ rất rộng, che kín hơn nửa mặt.
Máy bay đã cất cánh, nhiều người bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoang phổ thông rất yên tĩnh, Thẩm Tiêu thấy không ai chú ý tới bên này bèn đẩy mũ lên, thoải mái nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giản Tinh hơi nghiêng người về phía trước để che cho Thẩm Tiêu, cậu nhìn xung quanh, đảm bảo không thu hút sự chú ý của những người khác mới lí nhí: “Anh Thẩm, sao anh không ngồi khoang hạng nhất? Trong này chật lắm.”
Thẩm Tiêu thoải mái cử động: “Tôi thấy tốt mà.” Anh lắc cái chân dài, chạm vào lưng ghế trước, “Xem, chẳng chật chút nào.”
Thấy Giản Tinh vẫn muốn nói, Thẩm Tiêu bảo: “Không phải Lâm Tuệ cần ôn thi đại học à, khoang hạng nhất yên tĩnh, bàn to, tiện cho cô ấy ngồi học.”
Giản Tinh muốn nói, vội đến mấy cũng không cần ít thời gian này.
Nhưng nhìn Thẩm Tiêu bên mình, cậu bất giác không thốt nổi thành lời.
Cậu sờ ngực, nơi ấy đang rất vui.
Thẩm Tiêu dựa sát vào cậu, thủ thỉ: “Đây là lần đầu tiên tôi được hưởng cảm giác ngồi khoang phổ thông đấy, cũng không khác khoang hạng nhất là mấy, còn chẳng có ai nhìn chằm chằm, lần sau tôi sẽ bảo Bạch Đồ đặt khoang phổ thông.
Em xem, chúng ta vừa có thể trò chuyện vừa không bị người khác quấy rầy, tốt biết bao nhiêu.
Bạch Đồ cứ lên máy bay là ngủ như lợn, để lại mình tôi, trừ cô tiếp viên cứ nhìn tôi chòng chọc ra thì chẳng có ai để nói chuyện cả.”
Giản Tinh buồn cười: “Chắc tiếp viên hàng không là fan của anh.”
Thẩm Tiêu nghĩ lại còn rùng mình: “Tin tôi đi, em sẽ không muốn gặp fan trên máy bay đâu.
Mấy tiếng liền nhìn em đăm đăm rồi cười, sởn tóc gáy.”
Giản Tinh phì cười.
Hai người thì thầm trò chuyện một lúc, Thẩm Tiêu phát hiện giọng Giản Tinh càng lúc càng nhỏ.
Nghiêng đầu nhìn sang, người bên cạnh đã bắt đầu gật gà gật gù, anh không nhịn được cười.
Khoảng thời gian cuối, ‘Gương đồng’ quay phim với cường độ cực cao, ngay cả chạy bộ hàng ngày Giản Tinh cũng lược bớt để ngủ thêm mấy phút.
Nhưng dù mệt đến mức đặt lưng là ngủ, cảnh nào cảnh nấy vẫn được cậu thể hiện với trạng thái tốt nhất.
Nhìn quầng thâm dưới mắt Giản Tinh, ánh mắt Thẩm Tiêu trở nên dịu dàng.
Màn biểu diễn xuất sắc như vậy, đến khi ‘Gương đồng’ lên sóng, Sao Nhỏ của anh sẽ hoàn toàn tỏa sáng rực rỡ, không biết sẽ thu hút ánh mắt của bao nhiêu người.
Thẩm Tiêu thấy hơi chua, đột nhiên nhớ đến việc Hàn Đinh mời anh đóng phim điện ảnh.
Đó vốn là một phần trong kế hoạch cuộc đời anh.
Nếu không có gì bất ngờ, sau khi kết thúc bộ phim này, anh sẽ không nhận phim truyền hình nữa.
Nhưng lúc Hàn Đinh mời, anh lại do dự.
Anh không nỡ.
Ngắm gò má Giản Tinh, Thẩm Tiêu tự giễu, mới mấy tháng mà cậu đã quan trọng đến vậy rồi ư?
Đúng lúc này, Giản Tinh gật gù nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai anh.
Thật sự rất nhẹ, Thẩm Tiêu thậm chí không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng nào, nhưng trái tim anh lại chấn động nặng nề.
Có lẽ cửa sổ đang mở, ánh sáng quá chói mắt, Giản Tinh dụi đầu vùi vào hõm cổ anh xong mới hài lòng, mỉm cười say ngủ.
Thẩm Tiêu cười thầm, kéo tấm chắn sáng của cửa sổ xuống.
Anh hạ thấp vành mũ để che mặt lại, nhẹ nhàng tựa vào Giản Tinh rồi cũng thiếp đi.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Lúc rời khỏi Kinh Đô tuyết còn bay lả tả, khi quay về đã là nắng hè chói chang.
Bạch Đồ đã gọi xe sẵn, Giản Tinh không có đãi ngộ này, vốn định chia tay với Thẩm Tiêu ở sân bay, đúng lúc đang giờ cao điểm nhiều người qua lại, Thẩm Tiêu lấy lý do không tiện bắt xe, kiên quyết đưa cậu về nhà.
Giản Tinh hơi ngại, nhưng hai người thực sự quá bắt mắt, đứng chưa đến một phút đã có mấy người liên tục nhìn sang bên này.
Lo Thẩm Tiêu bị người ta nhận ra, Giản Tinh đành đồng ý.
Thế là Thẩm Tiêu đưa Giản Tinh về, còn Bạch Đồ đưa Lâm Tuệ về.
Trên đường, trong xe rất yên tĩnh.
Giản Tinh nhìn ra ngoài cửa, đặt tay trên ngực, nơi ấy đang rất khó chịu.
Giản Tinh cảm nhận một lúc mới xác định, cảm giác ấy là lưu luyến.
Mấy tháng qua họ gần như không tách khỏi nhau.
Khi niềm vui biến thành thói quen, thì ra lúc mất đi sẽ khó chịu như vậy.
Sau này có thể cả đời họ sẽ rất khó gặp nhau.
Nghĩ đến đây, lưu luyến biến thành đau đớn.
Không biết tại sao, Thẩm Tiêu cũng im lặng.
Khi sắp về đến tiểu khu của Giản Tinh, Thẩm Tiêu mới khẽ nói: “Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Vâng, anh Thẩm cũng thế nhé.”
“Lần sau nhận được phim nào phải nói với tôi.”
“Vâng.”
“Em quá gầy, quay phim xong rồi thì phải ăn uống cẩn thận, ăn nhiều thịt vào.”
“Vâng.”
“Nhưng cũng đừng ăn nhiều quá, giảm béo phiền phức lắm.”
“Vâng.”
“Có việc gì thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Vâng.”
…
Bất kể Thẩm Tiêu nói gì, Giản Tinh đều đáp vâng.
Đến khi Thẩm Tiêu không tìm được gì để dặn nữa, trong xe mới khôi phục sự yên tĩnh.
Xe dừng ngoài tiểu khu, Giản Tinh tạm biệt Thẩm Tiêu, đang định xuống xe, Thẩm Tiêu đột nhiên giữ cậu lại, nói với tài xế: “Tiếp tục chạy về phía trước.”
Giản Tinh nghi hoặc: “Sao vậy ạ?”
Thẩm Tiêu chỉ vào người đứng trong góc gần cổng tiểu khu: “Người kia hình như là một tay săn ảnh trong giới giải trí, thích cắm chốt và viết nhăng viết cuội.”
Giản Tinh tò mò nhìn ra sau: “Thợ săn ảnh đến đây làm gì? Không lẽ có ngôi sao nào ở đây sao?”
Thẩm Tiêu buồn cười, không nhịn được xoa đầu cậu, anh vô cùng thỏa mãn với xúc cảm mềm mại ấy, bàn tay khẽ nắm lại.
“Tôi không biết có ngôi sao nào khác không, nhưng ngôi sao nào đó trên xe chúng ta đang sống ở đây đấy.”
‘Gương đồng’ đóng máy có lên tin giải trí, nếu có lòng, đối phương cắm chốt ở đây, quả thật có thể bắt được Giản Tinh.
Thẩm Tiêu gần như đã có thể khẳng định, đối phương đang đợi Giản Tinh.
Giản Tinh chớp mắt, bấy giờ mới phản ứng kịp, mặt ửng đỏ: “Ngày xưa em cứ thế này ra ngoài đều chẳng sao cả.”
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Sau này chắc là không được đâu, Sao Nhỏ của chúng ta bây giờ là nghệ sỹ nổi tiếng rồi.”
Anh bảo tài xế dừng ở chỗ không có ai, đội chiếc mũ lưỡi chai nãy mình đội lên đầu Giản Tinh và chỉnh cẩn thận cho cậu.
“Em về trước đi, tôi sẽ trông chừng từ xa.
Nếu hắn chụp em thì chứng tỏ hắn cắm chốt ở đây để theo dõi em.
Như vậy nơi này sẽ không ở được nữa.”
Giản Tinh hiểu, cậu tạm biệt Thẩm Tiêu, xách hành lý xuống xe, một mình đi vào tiểu khu.
Từ xa, cậu thấy người nọ nhìn mình, sau đó giơ máy ảnh lên chụp liên tục.
Cậu vờ như không thấy, hơi cúi đầu đi thẳng vào trong.
Thẩm Tiêu ngồi trong xe đằng xa, nhìn Giản Tinh đi vào tiểu khu rồi, tay săn ảnh vẫn không hề rời đi.
Hắn đuổi theo, nhìn qua hàng rào, tiếp tục chụp nơi nào đó bên trong.
Lòng Thẩm Tiêu chùng xuống, đợi Giản Tinh vào nhà và gửi tin nhắn báo bình an, anh mới bảo tài xế lái xe đi.
Bạch Đồ tiễn Lâm Tuệ về, lúc quay xe đến biệt thự của Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu đã tắm táp xong, đang ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Bạch Đồ mệt nhức hết cả người, hắn nằm bò trên sofa, không ngừng ném đá cái vali sách của Lâm Tuệ.
Nhưng Thẩm Tiêu chẳng thèm để ý đến hắn, sắc mặt không tốt, Bạch Đồ thấy vậy tò mò hỏi: “Sếp sao vậy?”
Không phải đưa Giản Tinh về nhà à? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì không vui?
Không phải chứ, Giản Tinh ngoan như thế, cãi nhau với sếp được cơ á?
Thẩm Tiêu trầm giọng: “Lúc nãy đưa Giản Tinh về, có tay săn ảnh cắm chốt ở nhà em ấy.”
Bạch Đồ kinh ngạc: “Tay nào?”
“Tay hay bóc tin tình cảm ấy.”
Bạch Đồ ngồi bật dậy: “Là hắn hả! Tay đó là chó săn của Chinh Đồ, để đào phốt của minh tinh thì việc gì cũng dám làm, Giản Tinh bị hắn theo dõi là hỏng bét.” Nhớ lại chuyện của Phó Phong, “Đừng bảo là Chinh Đồ cố tình báo thù nhé, không dám đắc tội anh nên đi bóp quả hồng mềm.”
Thẩm Tiêu gật đầu: “Tôi bảo em ấy chuyển nhà rồi.”
Bạch Đồ im lặng một lúc: “Nhưng sếp à, ở cái chốn Kinh Đô tấc đất tấc vàng này, một diễn viên nhỏ hạng bét như cậu ấy không thể nào tìm ra ngay một nơi thích hợp cho nghệ sỹ ở được.”
Mấy tháng ở chung, hắn cũng coi như hiểu về Giản Tinh.
Một đứa trẻ thành thật lớn lên ở nông thôn, tuy đã đóng rất nhiều phim, nhưng thu nhập chỉ miễn cưỡng đủ để nuôi mình mà thôi.
Đợi khi có thù lao từ ‘Gương đồng’, chắc là cậu sẽ có thể đổi một nơi ở tốt hơn, nhưng phim truyền hình sẽ không trả thù lao nhanh như thế.
Thẩm Tiêu chau mày.
Bạch Đồ nháy mắt ra hiệu: “Sếp à, nếu anh thật sự không yên tâm thì chi bằng bảo cậu ấy đến chỗ anh ở đi.
Dù sao nhà anh cũng đầy phòng, thêm mình cậu ấy có nhằm nhò gì đâu.”
Thẩm Tiêu lườm Bạch Đồ.
Bạch Đồ cười hềnh hệch, tức khắc ngậm miệng.
Thẩm Tiêu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, anh nhìn ra vườn hoa và suy nghĩ.
Đột nhiên, anh quay sang nhìn nơi nào đó gần nhà, ánh mắt sáng lên.