Em Là Mùa Hè Của Anh
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em là ly nước chanh anh yêu thích nhất.”
Em là là giới hạn của mùa hè và ước vọng của nhân gian.
01. Một quả chanh
“Trái tim thiếu nữ” là tiệm trà sữa mới mở được trang trí đẹp mắt, nằm đối diện với cổng cũ của trường trung học trực thuộc.
Qua ô cửa kính sạch sẽ, sáng sủa, rất nhiều nữ sinh đang chỉnh trang trong “Trái tim thiếu nữ”, ghế sofa đơn màu hồng ngọt ngào và các băng ghế dài cho đôi tình nhân, những chiếc đèn ngôi sao màu sắc khác nhau, còn có mấy chị nhân viên mặc đồng phục kiểu Anh đi tới đi lui trong đám người đó.
đồng phục kiểu Anh
“Một ly nước chanh, cảm ơn.”
“Tôi muốn một ly nước chanh.”
Là hai học sinh trường trung học trực thuộc, mặc đồng phục mùa hè màu xanh da trời và trắng.
Bạn nữ búi tóc thành quả cầu nhỏ(*) xinh xắn, có vài sợi tóc mai rũ xuống,đôi mắt hạnh khẽ liếc nhìn chàng trai bên cạnh, cô quay lại nhìn không nói lời nào.
tóc búi bạn nữ
“Xin lỗi, hôm nay chỉ còn lại một quả chanh, vậy hai người…”
Sau khi chị gái trong quầy nói lời này, bầu không khí chỗ đứng gọi đồ đột nhiên tĩnh lặng như tờ, cô nhìn đôi trai gái đang nhìn nhau trước mặt, bỗng cảm thấy máy điều hòa trong tiệm hoạt động không tệ.
Gió thổi vù vù, hơi lạnh.
“Tôi không cần nữa.”
“À, cho bạn ấy đi.”
Lại là bầu không khí chết lặng.
Chàng trai tựa vào trên quầy, đôi mắt đào hoa lười biếng hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm cô gái cách đó nửa mét, trên mặt nở nụ cười đùa giỡn.
“Nếu như hai người quen nhau, vậy thì thương lượng một chút?” Chị gái trong quầy ngẩng đầu nháy mắt, lại nhìn hai người trước mặt mấy lần, lúc này mới nhìn ra có gì đó không đúng.
Cuối cùng, cô gái cầm ly nước chanh trên tay còn chàng trai tiện tay chỉ vào một ly đồ uống trong thực đơn.
“Dịch Thì.”
“Anh đã nhường ly nước chanh cho em, không giận nữa chứ?”
Hai người cùng đường, một trước một sau đi trên vỉa hè.
Thấy sắp lại tới nhà, lúc này chàng thiếu niên mới đi nhanh hơn mấy đước đến bên cạnh cô, nắm lấy quả cầu nhỏ trên đầu, dáng vẻ cười híp mắt như con hồ ly đang âm mưu chuyện gì.
“Lâm Húc!”
Dịch Thì nhanh chóng đưa tay lên, khua khua thoát khỏi móng vuốt của anh, sau đó sờ quả cầu nhỏ trên đầu mình, trong lòng thầm than thật may, vẫn chưa bị rối.
“Xem kìa, cuối cùng em cũng nói chuyện với anh.” Chàng trai lúc nãy còn cười, bây giờ cau mày, dáng vẻ tủi thân, giống như chú cún to lớn dính người, kéo vạt áo không cho người ta rời đi.
Dịch Thì và Lâm Húc lớn lên trong cùng đại viện, giữa đám trẻ ranh, hai người bọn họ lớn nhất. Lâm Húc chỉ lớn hơn Dịch Thì nửa năm, hai người họ đi học cùng nhau, cho nên cũng hiểu nhau nhất.
Tuy nhiên, cả hai chiến tranh lạnh gần 3 tuần nay.
Nếu không phải vì cuộc nói chuyện vừa rồi, suýt chút nữa đã phá kỷ lục chiến tranh lạnh của cp tạm thời này.
cp= couple (cặp đôi)
Được rồi, cp tạm thời linh tinh gì đó cùng với kỷ lục chiến tranh lạnh, còn cả mấy đứa nhỏ vừa lén hóng chuyện vừa bơm thêm, cũng không sợ to chuyện.
“Anh biết sai rồi.”
“Hôm mùng một tháng năm anh không nên lén ra ngoài chơi.”
Một chàng trai cao mét tám mươi, ngày thường đánh nhau phách lối có thể lấy một chọi hai, lúc này đang ngoan ngoãn nhận lỗi với cô.
Tia nắng chiều vương lên trên đầu anh ánh lên ánh vàng dịu dàng, gương mặt vô cùng đẹp trai, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đầu ngón tay vuốt ve vào thành cốc mát lạnh, vị ngọt ngọt chua chua của chanh tràn ra giữa kẽ môi, Dịch Thì dần khôi phục lại tinh thần.
“Hai bài thi thử.” Ngón tay thon dài lướt qua trước mặt anh, trong mắt cô gái lóe lên tia giảo hoạt, mím môi khẽ cười.
Không phải cuối tuần làm thêm hai bài thi thử sao, Lâm Húc nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của cô, vội vàng đáp, “Không thành vấn đề.”
“Môn nào cũng có!” Âm cuối hơi kéo dài, mang vẻ vui sướng và hoạt bát hiếm thấy trên người cô.
Chàng trai bị nghẹn lại, bộ dạng không còn gì để mất, “Từng môn thì từng môn!”
Dịch Thì gật đầu, quả bóng trên đầu cũng hơi di chuyển, vểnh lên trông rất đáng yêu.
Lâm Húc giơ tay ngăn cản cô gái đang chuẩn bị rời đi, lông mày nhướng lên, khẽ nhếch môi, “Chờ đã.”
“Hả?”
“Anh muốn một món quà nhỏ trước.”
Ngay lập tức cô cứng đờ, không dám cử động, hơi thở mát lạnh của chàng trai phả vào mặt, bả vai cô bị Lâm Húc giữ lấy.
Giữa chân mày chợt lạnh, một nụ hôn nhẹ rơi xuống.
“Em, em đi về trước.” Ánh nắng chiều vương trên gò má ửng hồng của cô, Dịch Thì vẫn luôn bình tĩnh từ đó giờ đột nhiên lắp bắp, nói xong câu này bèn xoay người bỏ chạy.
Lâm Húc vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn hướng cô ấy chạy nở nụ cười si ngốc.
Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên môi, ở đó còn lưu lại hương chanh nhàn nhạt, rõ ràng không hề uống ly nước chanh kia…
Đột nhiên cười thành tiếng, “Ngày mai gặp, bạn gái.”
“Em là ly nước chanh anh yêu thích nhất.”
Em là là giới hạn của mùa hè và ước vọng của nhân gian.
01. Một quả chanh
“Trái tim thiếu nữ” là tiệm trà sữa mới mở được trang trí đẹp mắt, nằm đối diện với cổng cũ của trường trung học trực thuộc.
Qua ô cửa kính sạch sẽ, sáng sủa, rất nhiều nữ sinh đang chỉnh trang trong “Trái tim thiếu nữ”, ghế sofa đơn màu hồng ngọt ngào và các băng ghế dài cho đôi tình nhân, những chiếc đèn ngôi sao màu sắc khác nhau, còn có mấy chị nhân viên mặc đồng phục kiểu Anh đi tới đi lui trong đám người đó.
đồng phục kiểu Anh
“Một ly nước chanh, cảm ơn.”
“Tôi muốn một ly nước chanh.”
Là hai học sinh trường trung học trực thuộc, mặc đồng phục mùa hè màu xanh da trời và trắng.
Bạn nữ búi tóc thành quả cầu nhỏ(*) xinh xắn, có vài sợi tóc mai rũ xuống,đôi mắt hạnh khẽ liếc nhìn chàng trai bên cạnh, cô quay lại nhìn không nói lời nào.
tóc búi bạn nữ
“Xin lỗi, hôm nay chỉ còn lại một quả chanh, vậy hai người…”
Sau khi chị gái trong quầy nói lời này, bầu không khí chỗ đứng gọi đồ đột nhiên tĩnh lặng như tờ, cô nhìn đôi trai gái đang nhìn nhau trước mặt, bỗng cảm thấy máy điều hòa trong tiệm hoạt động không tệ.
Gió thổi vù vù, hơi lạnh.
“Tôi không cần nữa.”
“À, cho bạn ấy đi.”
Lại là bầu không khí chết lặng.
Chàng trai tựa vào trên quầy, đôi mắt đào hoa lười biếng hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm cô gái cách đó nửa mét, trên mặt nở nụ cười đùa giỡn.
“Nếu như hai người quen nhau, vậy thì thương lượng một chút?” Chị gái trong quầy ngẩng đầu nháy mắt, lại nhìn hai người trước mặt mấy lần, lúc này mới nhìn ra có gì đó không đúng.
Cuối cùng, cô gái cầm ly nước chanh trên tay còn chàng trai tiện tay chỉ vào một ly đồ uống trong thực đơn.
“Dịch Thì.”
“Anh đã nhường ly nước chanh cho em, không giận nữa chứ?”
Hai người cùng đường, một trước một sau đi trên vỉa hè.
Thấy sắp lại tới nhà, lúc này chàng thiếu niên mới đi nhanh hơn mấy đước đến bên cạnh cô, nắm lấy quả cầu nhỏ trên đầu, dáng vẻ cười híp mắt như con hồ ly đang âm mưu chuyện gì.
“Lâm Húc!”
Dịch Thì nhanh chóng đưa tay lên, khua khua thoát khỏi móng vuốt của anh, sau đó sờ quả cầu nhỏ trên đầu mình, trong lòng thầm than thật may, vẫn chưa bị rối.
“Xem kìa, cuối cùng em cũng nói chuyện với anh.” Chàng trai lúc nãy còn cười, bây giờ cau mày, dáng vẻ tủi thân, giống như chú cún to lớn dính người, kéo vạt áo không cho người ta rời đi.
Dịch Thì và Lâm Húc lớn lên trong cùng đại viện, giữa đám trẻ ranh, hai người bọn họ lớn nhất. Lâm Húc chỉ lớn hơn Dịch Thì nửa năm, hai người họ đi học cùng nhau, cho nên cũng hiểu nhau nhất.
Tuy nhiên, cả hai chiến tranh lạnh gần 3 tuần nay.
Nếu không phải vì cuộc nói chuyện vừa rồi, suýt chút nữa đã phá kỷ lục chiến tranh lạnh của cp tạm thời này.
cp= couple (cặp đôi)
Được rồi, cp tạm thời linh tinh gì đó cùng với kỷ lục chiến tranh lạnh, còn cả mấy đứa nhỏ vừa lén hóng chuyện vừa bơm thêm, cũng không sợ to chuyện.
“Anh biết sai rồi.”
“Hôm mùng một tháng năm anh không nên lén ra ngoài chơi.”
Một chàng trai cao mét tám mươi, ngày thường đánh nhau phách lối có thể lấy một chọi hai, lúc này đang ngoan ngoãn nhận lỗi với cô.
Tia nắng chiều vương lên trên đầu anh ánh lên ánh vàng dịu dàng, gương mặt vô cùng đẹp trai, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đầu ngón tay vuốt ve vào thành cốc mát lạnh, vị ngọt ngọt chua chua của chanh tràn ra giữa kẽ môi, Dịch Thì dần khôi phục lại tinh thần.
“Hai bài thi thử.” Ngón tay thon dài lướt qua trước mặt anh, trong mắt cô gái lóe lên tia giảo hoạt, mím môi khẽ cười.
Không phải cuối tuần làm thêm hai bài thi thử sao, Lâm Húc nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của cô, vội vàng đáp, “Không thành vấn đề.”
“Môn nào cũng có!” Âm cuối hơi kéo dài, mang vẻ vui sướng và hoạt bát hiếm thấy trên người cô.
Chàng trai bị nghẹn lại, bộ dạng không còn gì để mất, “Từng môn thì từng môn!”
Dịch Thì gật đầu, quả bóng trên đầu cũng hơi di chuyển, vểnh lên trông rất đáng yêu.
Lâm Húc giơ tay ngăn cản cô gái đang chuẩn bị rời đi, lông mày nhướng lên, khẽ nhếch môi, “Chờ đã.”
“Hả?”
“Anh muốn một món quà nhỏ trước.”
Ngay lập tức cô cứng đờ, không dám cử động, hơi thở mát lạnh của chàng trai phả vào mặt, bả vai cô bị Lâm Húc giữ lấy.
Giữa chân mày chợt lạnh, một nụ hôn nhẹ rơi xuống.
“Em, em đi về trước.” Ánh nắng chiều vương trên gò má ửng hồng của cô, Dịch Thì vẫn luôn bình tĩnh từ đó giờ đột nhiên lắp bắp, nói xong câu này bèn xoay người bỏ chạy.
Lâm Húc vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn hướng cô ấy chạy nở nụ cười si ngốc.
Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên môi, ở đó còn lưu lại hương chanh nhàn nhạt, rõ ràng không hề uống ly nước chanh kia…
Đột nhiên cười thành tiếng, “Ngày mai gặp, bạn gái.”