Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục
Chương 56: Phiên ngoại về tình yêu
Sau khi xác định quan hệ yêu đương không bao lâu, hợp tác của Lang Thịnh và Thiên Thảo cũng kết thúc, Thịnh Minh Hoài không muốn tham dự cuộc phân tranh của thương trường.
Thịnh Diệp là người có thể lợi dụng hôn nhân để tăng chức từng bước, nhưng anh không phải.
Cuộc sống Đại học bận rộn, hồi năm nhất chương trình học vô cùng nhiều, từ thứ hai đến thứ sáu, thời khoá biểu dày đặc, thậm chí cuối tuần chủ nhật đều phải tận dụng mọi thứ sắp xếp tiết học.
Không có hoạt động học đường, công việc của bộ ngoại liên không nhiều lắm, chỉ là hạng mục phải mài giũa lặp đi lặp lại.
Sau khi Minh Dư đi sưu tập phong cách về cũng có một đống bài tập. Chương trình học bị bỏ lại sau khi đi ra ngoài, còn có nhiệm vụ khi đi sưu tầm phong cách, du lịch chi phí chung có điểm này không tốt, đi ra ngoài chơi về rồi còn phải nộp bài tập.
Thời gian hai người gặp mặt ít, ăn cơm cũng rất khó gặp nhau, nhưng thường xuyên hẹn nhau đến thư viện.
Anh đọc sách của anh, cô làm bài tập của cô.
Có người oán giận Đại học quá bận quá mệt mỏi, muốn về cấp ba nghỉ ngơi một chút, nhưng bọn họ lại thích thú, mỗi ngày đều bận đến mức thần thái sáng láng.
Minh Dư cũng từng hỏi anh có muốn quay về cấp ba không. Thịnh Minh Hoài nói không muốn.
Không có người nào sẽ quay đầu lại nhìn, nhưng người luôn phải đi về phía trước.
Phòng học của bọn họ hồi cấp ba rất gần nhau, nhưng mỗi bàn đều cách nhau một khoảng, khoảng cách này từ lớp (1) đến lớp (2) lại là giới hạn khó có thể vượt qua.
Bởi vì phải học tập, phải thi Đại học, bọn họ thích nhau, lại vẫn duy trì khoảng cách, ngay cả nắm tay cũng phải tìm lý do.
Ví dụ như muốn đưa một cây bút cho cô, hoặc là người trên hàng hiên chen nhau, mu bàn tay anh vô tình chạm lấy cô, dục vọng muốn giữ lòng bàn tay lại cố ý như thế.
Sau khi học Đại học, các gian phòng học của một khu dạy học đều cách nhau một khoảng cách, mỗi ngày bọn họ đi qua khu dạy học khác nhau, mỗi một khoảng cách đều xa hơn trước.
Khi học cấp ba Minh Dư phát ngốc thất thần, còn thể dựng lỗ tai bên cửa sổ nghe lén, lớp (1) bên cạnh có giáo viên nào đang dạy, đang giảng đề khó nào.
Bây giờ cô cũng không biết Thịnh Minh Hoài ngồi trong phòng học, sách trong tay đã lật đến trang bao nhiêu.
Nhưng khoảng cách xa như vậy, lại làm người ta cảm thấy rất gần.
Bởi vì sau khi tan học anh giường như luôn xuất hiện trước mặt cô trước, xen lẫn trong đám người có thể trắng trợn táo bạo mà nắm lấy tay cô, giúp cô cầm cặp sách, mang coca cho cô.
Cô muốn dán gần, anh sẽ cong lưng.
Tình yêu cuồng nhiệt trắng trợn táo bạo như vậy, anh không muốn trở về cấp ba.
Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ muốn thể nghiệm một chút kích thích khi yêu đương lén lút hồi cấp ba.
Ở thư viện, anh sẽ dung túng động tác dưới tay của cô, làm bộ dường như không có việc gì mà viết chữ, một bàn tay khác cầm áo che động tác trong tay cô, khi kết thúc chữ trên notebook đều loạn cào cào.
Anh cũng sẽ hôn môi với cô ở trong kệ sách cao cao, sau đó nghe thấy có người đi đến, gắn cô vào trong lồng ngực.
Trước khi Quách Gia Dịch chưa có người yêu, thường xuyên chủ động đến Đại học A để bị ngược.
Minh Dư đi đường, Thịnh Minh Hoài muốn nắm tay; Minh Dư uống nước, Thịnh Minh Hoài muốn nắm tay; Minh Dư thấy lạnh, Thịnh Minh Hoài không chỉ muốn nắm tay còn muốn ôm một cái.
Ngay cả ngồi ở trên bàn ăn cơm, bọn họ còn muốn lén nắm tay dưới bàn.
Quách Gia Dịch nhìn Thịnh Minh Hoài dùng tay trái ăn cơm, tức giận đến mức chiếc đũa trong tay đều phát run: "Tớ nói này, hai cậu, có thể buông tay ra xong ăn cơm hay không? Biết thì đều hiểu các cậu đang yêu đương cuồng nhiệt, không biết còn tưởng hai cậu là hai đứa bé song sinh liền thể."
Minh Dư không cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng không thích nghe, trong miệng ăn một miếng cơm hừ một câu, sau đó quay đầu nhìn Thịnh Minh Hoài: “Cục cưng, hình như lỗ tai của em điếc rồi.”
Thịnh Minh Hoài gắp đồ ăn cho cô: "Khó trách ca hát có chút lạc điệu, nhưng không sao, anh không chê em." Sau đó hôn cánh môi của cô.
“Ngoan, ăn cơm.”
Quách Gia Dịch quả thực muốn bỏ chạy ngay tại chỗ.
Sau đó anh ấy lại kéo thêm một người đến ăn cơm đối với đôi tình nhân nhỏ này.
Mỗi tuần Chúc Ngộ An học tiết tiếng Anh cùng bọn họ đã chịu đủ rồi, trước khi bước vào nhà ăn nhìn thấy hai người này, quay đầu rời đi: "Cáo từ."
Quách Gia Dịch liều sống liều chết mà túm anh ấy trở về: “Anh Chúc, anh, đừng đi, tớ mời cậu ăn cơm.”
"Ai mẹ nó mời người ta ăn cơm ở nhà ăn? Cút." Ăn cơm chó còn kém không nhiều lắm.
"Lúc này thôi! Tớ tặng máy chơi game trong nhà cho cậu, hoàn toàn mới!"
Lòng bàn chân của Chúc Ngộ An lại vòng vào, thể hiện sự cạn lời ngồi trước mặt bọn họ.
Thật ra khi ở cùng bọn họ, Thịnh Minh Hoài và Minh Dư không nói chuyện nhiều, Thịnh Minh Hoài cũng sẽ tâm sự với bọn họ, Minh Dư ở bên cạnh làm chuyện của riêng mình.
Sẽ không vắng vẻ bất cứ ai, bầu không khí ở chung nhẹ nhàng hoà hợp, chỉ là vẫn luôn nắm tay.
Ngồi ở trước mặt bọn họ, rõ ràng sự giao lưu ngôn ngữ của bọn họ không nhiều lắm, nhưng người khác luôn có thể cảm nhận được tia lửa ở trong ánh mắt ở hai người đối diện.
Khí chất rất hợp, dính như mật ong, ai cũng không chen vào được, mà lại dính toàn thân đường ngọt.
Bọn họ đang thảo luận Lễ Giáng Sinh đi đâu chơi.
Thịnh Minh Hoài và Chúc Ngộ An đang bận thi đấu, nhất định không rảnh để suy nghĩ vấn đề này, cho nên đều là Quách Gia Dịch sắp xếp, sau đó trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Cuối tháng 12 bọn họ phải thi đấu, Lễ Giáng Sinh cũng không rơi vào cuối tuần, Thịnh Minh Hoài không muốn đi ra ngoài, chỉ nói đẩy về phía sau, chờ nghỉ đông thì nói.
Sau đó lại thảo luận chi tiết hạng mục cùng Chúc Ngộ An.
Trong lúc bao tay của Minh Dư rơi mất một cái, bao tay móng mèo lông xù xù màu trắng, khi rơi xuống đất không có tiếng động gì.
Chính cô cũng chưa chú ý, Thịnh Minh Hoài lại khom lưng, bất động thanh sắc mà nhặt lên đặt trong túi mình, sau đó tiếp tục nói chuyện thi đấu.
Lúc đi cô mới phát hiện mất một cái bao tay.
Khi anh ra ngoài mặc áo khoác lông, túi rất lớn, Thịnh Minh Hoài nắm tay cô bỏ vào.
"Mùa đông sau này cái túi này chính là bao tay của em." Thịnh Minh Hoài nghiêng đầu, Chúc Ngộ An và Quách Gia Dịch đều đi ở phía trước, không thấy
anh hôn lỗ tai cô: "Của riêng Minh Dư, toàn cầu chỉ có một cái này."
Thịnh Diệp là người có thể lợi dụng hôn nhân để tăng chức từng bước, nhưng anh không phải.
Cuộc sống Đại học bận rộn, hồi năm nhất chương trình học vô cùng nhiều, từ thứ hai đến thứ sáu, thời khoá biểu dày đặc, thậm chí cuối tuần chủ nhật đều phải tận dụng mọi thứ sắp xếp tiết học.
Không có hoạt động học đường, công việc của bộ ngoại liên không nhiều lắm, chỉ là hạng mục phải mài giũa lặp đi lặp lại.
Sau khi Minh Dư đi sưu tập phong cách về cũng có một đống bài tập. Chương trình học bị bỏ lại sau khi đi ra ngoài, còn có nhiệm vụ khi đi sưu tầm phong cách, du lịch chi phí chung có điểm này không tốt, đi ra ngoài chơi về rồi còn phải nộp bài tập.
Thời gian hai người gặp mặt ít, ăn cơm cũng rất khó gặp nhau, nhưng thường xuyên hẹn nhau đến thư viện.
Anh đọc sách của anh, cô làm bài tập của cô.
Có người oán giận Đại học quá bận quá mệt mỏi, muốn về cấp ba nghỉ ngơi một chút, nhưng bọn họ lại thích thú, mỗi ngày đều bận đến mức thần thái sáng láng.
Minh Dư cũng từng hỏi anh có muốn quay về cấp ba không. Thịnh Minh Hoài nói không muốn.
Không có người nào sẽ quay đầu lại nhìn, nhưng người luôn phải đi về phía trước.
Phòng học của bọn họ hồi cấp ba rất gần nhau, nhưng mỗi bàn đều cách nhau một khoảng, khoảng cách này từ lớp (1) đến lớp (2) lại là giới hạn khó có thể vượt qua.
Bởi vì phải học tập, phải thi Đại học, bọn họ thích nhau, lại vẫn duy trì khoảng cách, ngay cả nắm tay cũng phải tìm lý do.
Ví dụ như muốn đưa một cây bút cho cô, hoặc là người trên hàng hiên chen nhau, mu bàn tay anh vô tình chạm lấy cô, dục vọng muốn giữ lòng bàn tay lại cố ý như thế.
Sau khi học Đại học, các gian phòng học của một khu dạy học đều cách nhau một khoảng cách, mỗi ngày bọn họ đi qua khu dạy học khác nhau, mỗi một khoảng cách đều xa hơn trước.
Khi học cấp ba Minh Dư phát ngốc thất thần, còn thể dựng lỗ tai bên cửa sổ nghe lén, lớp (1) bên cạnh có giáo viên nào đang dạy, đang giảng đề khó nào.
Bây giờ cô cũng không biết Thịnh Minh Hoài ngồi trong phòng học, sách trong tay đã lật đến trang bao nhiêu.
Nhưng khoảng cách xa như vậy, lại làm người ta cảm thấy rất gần.
Bởi vì sau khi tan học anh giường như luôn xuất hiện trước mặt cô trước, xen lẫn trong đám người có thể trắng trợn táo bạo mà nắm lấy tay cô, giúp cô cầm cặp sách, mang coca cho cô.
Cô muốn dán gần, anh sẽ cong lưng.
Tình yêu cuồng nhiệt trắng trợn táo bạo như vậy, anh không muốn trở về cấp ba.
Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ muốn thể nghiệm một chút kích thích khi yêu đương lén lút hồi cấp ba.
Ở thư viện, anh sẽ dung túng động tác dưới tay của cô, làm bộ dường như không có việc gì mà viết chữ, một bàn tay khác cầm áo che động tác trong tay cô, khi kết thúc chữ trên notebook đều loạn cào cào.
Anh cũng sẽ hôn môi với cô ở trong kệ sách cao cao, sau đó nghe thấy có người đi đến, gắn cô vào trong lồng ngực.
Trước khi Quách Gia Dịch chưa có người yêu, thường xuyên chủ động đến Đại học A để bị ngược.
Minh Dư đi đường, Thịnh Minh Hoài muốn nắm tay; Minh Dư uống nước, Thịnh Minh Hoài muốn nắm tay; Minh Dư thấy lạnh, Thịnh Minh Hoài không chỉ muốn nắm tay còn muốn ôm một cái.
Ngay cả ngồi ở trên bàn ăn cơm, bọn họ còn muốn lén nắm tay dưới bàn.
Quách Gia Dịch nhìn Thịnh Minh Hoài dùng tay trái ăn cơm, tức giận đến mức chiếc đũa trong tay đều phát run: "Tớ nói này, hai cậu, có thể buông tay ra xong ăn cơm hay không? Biết thì đều hiểu các cậu đang yêu đương cuồng nhiệt, không biết còn tưởng hai cậu là hai đứa bé song sinh liền thể."
Minh Dư không cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng không thích nghe, trong miệng ăn một miếng cơm hừ một câu, sau đó quay đầu nhìn Thịnh Minh Hoài: “Cục cưng, hình như lỗ tai của em điếc rồi.”
Thịnh Minh Hoài gắp đồ ăn cho cô: "Khó trách ca hát có chút lạc điệu, nhưng không sao, anh không chê em." Sau đó hôn cánh môi của cô.
“Ngoan, ăn cơm.”
Quách Gia Dịch quả thực muốn bỏ chạy ngay tại chỗ.
Sau đó anh ấy lại kéo thêm một người đến ăn cơm đối với đôi tình nhân nhỏ này.
Mỗi tuần Chúc Ngộ An học tiết tiếng Anh cùng bọn họ đã chịu đủ rồi, trước khi bước vào nhà ăn nhìn thấy hai người này, quay đầu rời đi: "Cáo từ."
Quách Gia Dịch liều sống liều chết mà túm anh ấy trở về: “Anh Chúc, anh, đừng đi, tớ mời cậu ăn cơm.”
"Ai mẹ nó mời người ta ăn cơm ở nhà ăn? Cút." Ăn cơm chó còn kém không nhiều lắm.
"Lúc này thôi! Tớ tặng máy chơi game trong nhà cho cậu, hoàn toàn mới!"
Lòng bàn chân của Chúc Ngộ An lại vòng vào, thể hiện sự cạn lời ngồi trước mặt bọn họ.
Thật ra khi ở cùng bọn họ, Thịnh Minh Hoài và Minh Dư không nói chuyện nhiều, Thịnh Minh Hoài cũng sẽ tâm sự với bọn họ, Minh Dư ở bên cạnh làm chuyện của riêng mình.
Sẽ không vắng vẻ bất cứ ai, bầu không khí ở chung nhẹ nhàng hoà hợp, chỉ là vẫn luôn nắm tay.
Ngồi ở trước mặt bọn họ, rõ ràng sự giao lưu ngôn ngữ của bọn họ không nhiều lắm, nhưng người khác luôn có thể cảm nhận được tia lửa ở trong ánh mắt ở hai người đối diện.
Khí chất rất hợp, dính như mật ong, ai cũng không chen vào được, mà lại dính toàn thân đường ngọt.
Bọn họ đang thảo luận Lễ Giáng Sinh đi đâu chơi.
Thịnh Minh Hoài và Chúc Ngộ An đang bận thi đấu, nhất định không rảnh để suy nghĩ vấn đề này, cho nên đều là Quách Gia Dịch sắp xếp, sau đó trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Cuối tháng 12 bọn họ phải thi đấu, Lễ Giáng Sinh cũng không rơi vào cuối tuần, Thịnh Minh Hoài không muốn đi ra ngoài, chỉ nói đẩy về phía sau, chờ nghỉ đông thì nói.
Sau đó lại thảo luận chi tiết hạng mục cùng Chúc Ngộ An.
Trong lúc bao tay của Minh Dư rơi mất một cái, bao tay móng mèo lông xù xù màu trắng, khi rơi xuống đất không có tiếng động gì.
Chính cô cũng chưa chú ý, Thịnh Minh Hoài lại khom lưng, bất động thanh sắc mà nhặt lên đặt trong túi mình, sau đó tiếp tục nói chuyện thi đấu.
Lúc đi cô mới phát hiện mất một cái bao tay.
Khi anh ra ngoài mặc áo khoác lông, túi rất lớn, Thịnh Minh Hoài nắm tay cô bỏ vào.
"Mùa đông sau này cái túi này chính là bao tay của em." Thịnh Minh Hoài nghiêng đầu, Chúc Ngộ An và Quách Gia Dịch đều đi ở phía trước, không thấy
anh hôn lỗ tai cô: "Của riêng Minh Dư, toàn cầu chỉ có một cái này."