Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục
Chương 29: Đừng vả mặt
Thịnh Minh Hoài nhìn bức ảnh kia rất lâu, học tiết tự học buổi tối cũng thất thần, mấy người Chúc Ngộ An ngồi vây quanh anh, thường xuyên nghiêng đầu nói hai câu trêu đùa.
Cả nhóm nam sinh đều thích trêu đùa, nói trận bóng nói trò chơi, cũng sẽ trêu chọc nữ sinh.
Nữ sinh ngồi xung quanh có một hai người đều thích Thịnh Minh Hoài, ngoài miệng không nói nhưng thường xuyên đỏ mặt nhìn lén, bị trêu chọc lại phủ nhận.
Nhiều lần, Thịnh Minh Hoài cũng phiền, giơ chân đá bọn họ để nói thành thật chút.
Anh không thích người khác nói đùa về chuyện này, tuy anh không có ý gì với những nữ sinh đó, nhưng cũng không hy vọng tâm tư nhỏ của các cô ấy bị người khác lấy làm niềm vui.
Ngày thường bọn họ đã quen nói đùa, không có ác ý, sau khi nói xin lỗi xong cũng không lấy cái này trêu đùa.
Chung Thiến biết Thịnh Minh Hoài giúp mình không chỉ là để giữ gìn lòng tự trọng của cô ấy, càng có rất nhiều là anh không muốn chọc phải phiền toái.
Đồn đãi vớ vẩn rất đáng sợ, đặc biệt là người như Thịnh Minh Hoài, tùy tiện đi gần nữ sinh một chút cũng dễ bị truyền ra tai tiếng, cho nên anh cũng không chơi với nữ sinh. Mặc dù có việc muốn nói, cũng sẽ không đi đơn độc hai người.
Đột nhiên rất hâm mộ bạn gái sau này của anh, nam sinh giữ mình trong sạch lại đúng mực vô cùng như vậy, trông lại giống trai đểu cũng sẽ cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
Khi nghỉ ngơi giữa tiết, thấy anh đi ra ngoài hành lang, Chung Thiến không nhịn được tiến lên nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn tỏ tình với cậu, tôi biết cậu có người mình thích, chỉ là muốn nói tiếng xin lỗi với cậu, tôi không muốn mang đến phiền não cho cậu."
Nam sinh loá mắt giống anh, cô ấy chú định chỉ có thể ngước nhìn. Có chút tình cảm không nhất định phải nói ra ngoài miệng.
Nhưng nếu có thể, sau này cô ấy cũng sẽ tìm được sơn cốc thuộc về chính mình, đáp lại tim đập và lời tỏ tình của cô ấy.
Thịnh Minh Hoài ở trường học thật ra không giao thoa nhiều với Minh Dư, nhiều ra chỉ có một lần kia, vẫn là Minh Dư cố tình làm ra.
Cô ấy có thể xuất hiện trước mặt anh trong những lúc không thể tưởng được.
Sợ anh càng hiểu lầm hơn, Chung Thiến vươn ngón tay ra chỉ chỉ điện thoại của anh, ngượng ngùng giải thích: "Lúc tôi ngồi sau cậu nhìn thấy được, cậu mới học tiết tự học nhìn bức ảnh kia rất nhiều lần, ngay cả đọc sách cũng thất thần."
Tự học ở phòng học hình thang, cô ấy ngồi nghiêng ở phía sau, vị trí cao, màn hình của anh không để phòng nhìn trộm, rất dễ dàng bị người khác vô tình nhìn thấy.
Mà số lần anh click mở ảnh nhiều lần như vậy, không bị phát hiện cũng khó.
Chung Thiến rất sợ anh cho rằng mình là biến thái, lại giải thích: "Thực xin lỗi, thật ra tôi cũng không có ý nhìn lén, chỉ là tôi phát hiện bức ảnh đó rất quen thuộc, là Trung học Anh Hoa, mà cô gái cậu phóng đại nhìn kia tôi cũng quen, còn cả nam sinh sau lưng cô ấy nữa…"
Tuy Thịnh Minh Hoài tị hiềm, sẽ không đơn độc nói chuyện lâu với người con gái khác, nhưng trong xương cốt dịu dàng, không quá giống bề ngoài ngầu ngầu của anh.
Anh nghiêm túc nghe cô ấy nói xong, lông mày hơi hơi nhăn lại: "Cậu cũng là Trung học Anh Hoa?"
Thật ra anh không có ấn tượng gì sâu với nữ sinh trong lớp, cả lớp hơn bốn mươi người, nữ sinh đã chiếm một nửa.
Bởi vì sớm muộn gì vị trí tự học đều là cố định, Chung Thiến ngồi cách bọn họ không xa, ngày thường Tần Tiếu lại thích quay đầu trêu cô ấy, thường xuyên gọi Tiểu Thiến Thiến, anh đã nhớ kỹ.
Vừa rồi cũng là Tần Tiếu đang trêu chọc cô ấy.
Nhưng Thịnh Minh Hoài không biết, cô ấy tốt nghiệp ở Trung học Anh Hoa. Chung Thiến gật đầu: "Người kia… là con trai Phó cục trưởng Cam."
Trong ảnh Cam Can để tóc dài, trông rất nữ tính, nhưng chế phục là khoản nam, màu xám xanh, chế phục lớp 11.
Ngay từ đầu Thịnh Minh Hoài hoài nghi là nữ sinh mặc đồ nam, nhưng sự công kích của cặp mắt kia quá mạnh, phủ qua diện mạo âm nhu. Xác nhận với Quách Gia Dịch, mới biết người này thật sự là nam sinh.
Chung Thiến vừa nói vậy, anh mới nhớ đến vì sao mình lại nghe qua tên này ở chỗ Thịnh Diệp.
Thịnh Diệp làm ăn nhiều, không rời đi muốn giao tiếp với những người đó, lần đó phỏng chừng cũng là thuận miệng nhắc đến.
Chung Thiến cũng không có ấn tượng sâu sắc với Cam Can, cô ấy vừa lên cấp ba, làm sao quen biết người lớp 11. Cho dù danh khí của đối phương lại lớn
nữa, cô ấy cũng không phải nhân vật có tiếng tăm gì, cũng sẽ không chú ý những người này.
Cô ấy nhớ kỹ hai người kia, là bởi vì cô ấy nhớ kỹ Minh Dư trước.
Hai người các cô không học cùng lớp, nhưng Minh Dư thường xuyên đến chơi với lớp cô ấy, gợi cảm hoạt bát sang sảng, tuy rằng ngay từ đầu cô tìm Tống Lê, nhưng sau đó đến lớp nhiều, có thể hoà mình với rất nhiều bạn học trong lớp.
Nam sinh nữ sinh đều có, thường xuyên ngồi trong phòng học đánh bài và chơi cờ phi hành.
Cô trông rất ngoan, mặt trứng ngỗng trắng trắng, khi đó còn chút mập mạp của trẻ con, không có tính công kích gì.
Mới đầu Chung Thiến không thích cô, cảm thấy người này có chút giống tiểu bạch hoa, nhưng sau đó phát hiện nữ sinh chơi với cô còn lâu hơn nam sinh, cô ấy mới cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều.
Có một lần giữa giờ thể dục, bụng cô ấy không thoải mái nên xin nghỉ, sau khi trở về nhìn thấy Minh Dư ngồi trong phòng học của bọn họ chơi PSP, trong miệng ngậm một cái kẹo que.
Bởi vì Minh Dư cúi đầu toàn bộ hành trình, lực chú ý đều ở trên PSP, Chung Thiến cho rằng cô không chú ý đến mình, khi cầm băng vệ sinh muốn đi toilet, lại bị một chân ngăn lại.
Cô nghiêng đầu nhìn cô ấy rất lâu: "Cậu là… Chung Thiến?"
Cô ấy không nghĩ đến Minh Dư sẽ nhớ kỹ tên cô ấy, bởi vì cô ấy không chơi với cô.
Gật gật đầu, sau đó lại nghe thấy cô nói: "Váy cậu bẩn rồi."
Cô ấy đi học sớm, nhỏ tuổi, lần đầu đến tháng lại muộn hơn các bạn cùng lứa tuổi, là nghỉ hè năm lớp 9 lên cấp ba mới đến.
Đây là lần thứ hai.
Trung học Anh Hoa kiểm tra đồng phục rất nghiêm, nhưng trong ngăn tủ không có đồng phục dự phòng, vẫn là Minh Dư đưa quần áo cho cô ấy thay.
Cô giống như đã quen gặp rắc rối, không thèm để ý chút nào, mặc quần vận động ngày thường học thể dục vào, có hơi ghét bỏ, nhưng lại không đổi ý.
“Quá khó coi.” Cô đứng trước gương trong WC nói.
Thật ra cô rất xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, eo thon chân dài, quần vận động xấu thế nào cũng không che được khí chất của cô.
Minh Dư soi trước gương khoảng hai phút, nhăn mũi nói: "Cậu thấy thế nào?" Cô quay đầu lại.
Chung Thiến ngượng ngùng nói: "Cậu mặc gì cũng đẹp."
Cô không phủ nhận điểm này, nữ sinh xinh đẹp nên được nhận lời khen.
Nhưng Minh Dư lại nói: "Không đúng, mặc kệ có xinh đẹp hay không, con gái đều nên được khen. Ví dụ như hôm nay cậu cười rộ lên rất xinh đẹp." Trong ánh mắt sáng ngời tràn ngập chân thành.
Trước kia cô ấy ở trong nhóm nữ sinh của lớp ôm đoàn rất nghiêm trọng, rất ít khi có người không quen thuộc khen cô ấy như vậy, mặt cô ấy đỏ hồng, không biết nên đáp lại thế nào.
Phát thanh giữa giờ thể dục còn đang bật, truyền từ sân thể dục đến toilet bên khu dạy học, cô ấy bỗng nhiên hỏi: "Làm sao cậu không đi tập thể dục?"
Minh Dư thật ra rất chán ghét tập thể dục.
Trung học Anh Hoa có thể thao của chính mình, mặc bộ chế phục kia cũng không bị hạn chế, cô không thích thể dục chỉ đơn thuần là không thích.
"Không nhìn ra sao? Đương nhiên là trốn rồi." Cô rất không thèm để ý, sau khi đi ra khỏi toilet lại chơi PSP tiếp.
Mọi người đều ở sân thể dục, dọc theo đường đi cũng không có ai, phòng học cũng an an tĩnh tĩnh.
Cô không lo lắng trả chế phục cho cô như thế nào, bởi vì cô thường xuyên đến lớp khác chơi, giặt sạch là có thể đổi, chỉ là lo lắng cô không mặc chế phục sẽ bị chủ nhiệm giáo dục mắng.
Cũng chính là lúc này, các cô ấy đều nghe được trong phòng thiết bị có người đang khóc.
…
Minh Dư đánh nhau cũng không phải mới một hai lần, tính tình nóng nảy này vừa nổi lên, ai cũng không ngăn được.
"Mày coi chị đây là ăn chay à? Ảnh đâu, xoá cho tao!"
Anh ta đã bị đánh đến mức bầm dập mặt mũi, cô còn nắm cổ áo anh ta không bỏ, đầu gối huých bụng anh ta đè người trên mặt đất.
Tống Lê ở phía sau cô nóng lòng như lửa đốt khuyên nhủ: "Tiểu Dư, đừng vả mặt, đừng vả mặt, người sắp bị cậu đánh chết rồi."
Tống Lê rất lo lắng, trong mắt anh ta bốc lên ngọn lửa hy vọng, không tiếng động gật đầu, kết quả lại nghe cô ấy nói: "Cậu đánh tâm can tì phổi thận của cậu ta, đánh vào chỗ yếu hại của cậu ta, đừng đánh ra vết thương ngoài, tớ báo cảnh sát, đợi chút nữa cảnh sát gần đến thì cậu nằm xuống đất, nói là cậu ta đánh cậu bị chấn động não."
“…”
“…”
Cả nhóm nam sinh đều thích trêu đùa, nói trận bóng nói trò chơi, cũng sẽ trêu chọc nữ sinh.
Nữ sinh ngồi xung quanh có một hai người đều thích Thịnh Minh Hoài, ngoài miệng không nói nhưng thường xuyên đỏ mặt nhìn lén, bị trêu chọc lại phủ nhận.
Nhiều lần, Thịnh Minh Hoài cũng phiền, giơ chân đá bọn họ để nói thành thật chút.
Anh không thích người khác nói đùa về chuyện này, tuy anh không có ý gì với những nữ sinh đó, nhưng cũng không hy vọng tâm tư nhỏ của các cô ấy bị người khác lấy làm niềm vui.
Ngày thường bọn họ đã quen nói đùa, không có ác ý, sau khi nói xin lỗi xong cũng không lấy cái này trêu đùa.
Chung Thiến biết Thịnh Minh Hoài giúp mình không chỉ là để giữ gìn lòng tự trọng của cô ấy, càng có rất nhiều là anh không muốn chọc phải phiền toái.
Đồn đãi vớ vẩn rất đáng sợ, đặc biệt là người như Thịnh Minh Hoài, tùy tiện đi gần nữ sinh một chút cũng dễ bị truyền ra tai tiếng, cho nên anh cũng không chơi với nữ sinh. Mặc dù có việc muốn nói, cũng sẽ không đi đơn độc hai người.
Đột nhiên rất hâm mộ bạn gái sau này của anh, nam sinh giữ mình trong sạch lại đúng mực vô cùng như vậy, trông lại giống trai đểu cũng sẽ cảm thấy rất có cảm giác an toàn.
Khi nghỉ ngơi giữa tiết, thấy anh đi ra ngoài hành lang, Chung Thiến không nhịn được tiến lên nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn tỏ tình với cậu, tôi biết cậu có người mình thích, chỉ là muốn nói tiếng xin lỗi với cậu, tôi không muốn mang đến phiền não cho cậu."
Nam sinh loá mắt giống anh, cô ấy chú định chỉ có thể ngước nhìn. Có chút tình cảm không nhất định phải nói ra ngoài miệng.
Nhưng nếu có thể, sau này cô ấy cũng sẽ tìm được sơn cốc thuộc về chính mình, đáp lại tim đập và lời tỏ tình của cô ấy.
Thịnh Minh Hoài ở trường học thật ra không giao thoa nhiều với Minh Dư, nhiều ra chỉ có một lần kia, vẫn là Minh Dư cố tình làm ra.
Cô ấy có thể xuất hiện trước mặt anh trong những lúc không thể tưởng được.
Sợ anh càng hiểu lầm hơn, Chung Thiến vươn ngón tay ra chỉ chỉ điện thoại của anh, ngượng ngùng giải thích: "Lúc tôi ngồi sau cậu nhìn thấy được, cậu mới học tiết tự học nhìn bức ảnh kia rất nhiều lần, ngay cả đọc sách cũng thất thần."
Tự học ở phòng học hình thang, cô ấy ngồi nghiêng ở phía sau, vị trí cao, màn hình của anh không để phòng nhìn trộm, rất dễ dàng bị người khác vô tình nhìn thấy.
Mà số lần anh click mở ảnh nhiều lần như vậy, không bị phát hiện cũng khó.
Chung Thiến rất sợ anh cho rằng mình là biến thái, lại giải thích: "Thực xin lỗi, thật ra tôi cũng không có ý nhìn lén, chỉ là tôi phát hiện bức ảnh đó rất quen thuộc, là Trung học Anh Hoa, mà cô gái cậu phóng đại nhìn kia tôi cũng quen, còn cả nam sinh sau lưng cô ấy nữa…"
Tuy Thịnh Minh Hoài tị hiềm, sẽ không đơn độc nói chuyện lâu với người con gái khác, nhưng trong xương cốt dịu dàng, không quá giống bề ngoài ngầu ngầu của anh.
Anh nghiêm túc nghe cô ấy nói xong, lông mày hơi hơi nhăn lại: "Cậu cũng là Trung học Anh Hoa?"
Thật ra anh không có ấn tượng gì sâu với nữ sinh trong lớp, cả lớp hơn bốn mươi người, nữ sinh đã chiếm một nửa.
Bởi vì sớm muộn gì vị trí tự học đều là cố định, Chung Thiến ngồi cách bọn họ không xa, ngày thường Tần Tiếu lại thích quay đầu trêu cô ấy, thường xuyên gọi Tiểu Thiến Thiến, anh đã nhớ kỹ.
Vừa rồi cũng là Tần Tiếu đang trêu chọc cô ấy.
Nhưng Thịnh Minh Hoài không biết, cô ấy tốt nghiệp ở Trung học Anh Hoa. Chung Thiến gật đầu: "Người kia… là con trai Phó cục trưởng Cam."
Trong ảnh Cam Can để tóc dài, trông rất nữ tính, nhưng chế phục là khoản nam, màu xám xanh, chế phục lớp 11.
Ngay từ đầu Thịnh Minh Hoài hoài nghi là nữ sinh mặc đồ nam, nhưng sự công kích của cặp mắt kia quá mạnh, phủ qua diện mạo âm nhu. Xác nhận với Quách Gia Dịch, mới biết người này thật sự là nam sinh.
Chung Thiến vừa nói vậy, anh mới nhớ đến vì sao mình lại nghe qua tên này ở chỗ Thịnh Diệp.
Thịnh Diệp làm ăn nhiều, không rời đi muốn giao tiếp với những người đó, lần đó phỏng chừng cũng là thuận miệng nhắc đến.
Chung Thiến cũng không có ấn tượng sâu sắc với Cam Can, cô ấy vừa lên cấp ba, làm sao quen biết người lớp 11. Cho dù danh khí của đối phương lại lớn
nữa, cô ấy cũng không phải nhân vật có tiếng tăm gì, cũng sẽ không chú ý những người này.
Cô ấy nhớ kỹ hai người kia, là bởi vì cô ấy nhớ kỹ Minh Dư trước.
Hai người các cô không học cùng lớp, nhưng Minh Dư thường xuyên đến chơi với lớp cô ấy, gợi cảm hoạt bát sang sảng, tuy rằng ngay từ đầu cô tìm Tống Lê, nhưng sau đó đến lớp nhiều, có thể hoà mình với rất nhiều bạn học trong lớp.
Nam sinh nữ sinh đều có, thường xuyên ngồi trong phòng học đánh bài và chơi cờ phi hành.
Cô trông rất ngoan, mặt trứng ngỗng trắng trắng, khi đó còn chút mập mạp của trẻ con, không có tính công kích gì.
Mới đầu Chung Thiến không thích cô, cảm thấy người này có chút giống tiểu bạch hoa, nhưng sau đó phát hiện nữ sinh chơi với cô còn lâu hơn nam sinh, cô ấy mới cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều.
Có một lần giữa giờ thể dục, bụng cô ấy không thoải mái nên xin nghỉ, sau khi trở về nhìn thấy Minh Dư ngồi trong phòng học của bọn họ chơi PSP, trong miệng ngậm một cái kẹo que.
Bởi vì Minh Dư cúi đầu toàn bộ hành trình, lực chú ý đều ở trên PSP, Chung Thiến cho rằng cô không chú ý đến mình, khi cầm băng vệ sinh muốn đi toilet, lại bị một chân ngăn lại.
Cô nghiêng đầu nhìn cô ấy rất lâu: "Cậu là… Chung Thiến?"
Cô ấy không nghĩ đến Minh Dư sẽ nhớ kỹ tên cô ấy, bởi vì cô ấy không chơi với cô.
Gật gật đầu, sau đó lại nghe thấy cô nói: "Váy cậu bẩn rồi."
Cô ấy đi học sớm, nhỏ tuổi, lần đầu đến tháng lại muộn hơn các bạn cùng lứa tuổi, là nghỉ hè năm lớp 9 lên cấp ba mới đến.
Đây là lần thứ hai.
Trung học Anh Hoa kiểm tra đồng phục rất nghiêm, nhưng trong ngăn tủ không có đồng phục dự phòng, vẫn là Minh Dư đưa quần áo cho cô ấy thay.
Cô giống như đã quen gặp rắc rối, không thèm để ý chút nào, mặc quần vận động ngày thường học thể dục vào, có hơi ghét bỏ, nhưng lại không đổi ý.
“Quá khó coi.” Cô đứng trước gương trong WC nói.
Thật ra cô rất xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, eo thon chân dài, quần vận động xấu thế nào cũng không che được khí chất của cô.
Minh Dư soi trước gương khoảng hai phút, nhăn mũi nói: "Cậu thấy thế nào?" Cô quay đầu lại.
Chung Thiến ngượng ngùng nói: "Cậu mặc gì cũng đẹp."
Cô không phủ nhận điểm này, nữ sinh xinh đẹp nên được nhận lời khen.
Nhưng Minh Dư lại nói: "Không đúng, mặc kệ có xinh đẹp hay không, con gái đều nên được khen. Ví dụ như hôm nay cậu cười rộ lên rất xinh đẹp." Trong ánh mắt sáng ngời tràn ngập chân thành.
Trước kia cô ấy ở trong nhóm nữ sinh của lớp ôm đoàn rất nghiêm trọng, rất ít khi có người không quen thuộc khen cô ấy như vậy, mặt cô ấy đỏ hồng, không biết nên đáp lại thế nào.
Phát thanh giữa giờ thể dục còn đang bật, truyền từ sân thể dục đến toilet bên khu dạy học, cô ấy bỗng nhiên hỏi: "Làm sao cậu không đi tập thể dục?"
Minh Dư thật ra rất chán ghét tập thể dục.
Trung học Anh Hoa có thể thao của chính mình, mặc bộ chế phục kia cũng không bị hạn chế, cô không thích thể dục chỉ đơn thuần là không thích.
"Không nhìn ra sao? Đương nhiên là trốn rồi." Cô rất không thèm để ý, sau khi đi ra khỏi toilet lại chơi PSP tiếp.
Mọi người đều ở sân thể dục, dọc theo đường đi cũng không có ai, phòng học cũng an an tĩnh tĩnh.
Cô không lo lắng trả chế phục cho cô như thế nào, bởi vì cô thường xuyên đến lớp khác chơi, giặt sạch là có thể đổi, chỉ là lo lắng cô không mặc chế phục sẽ bị chủ nhiệm giáo dục mắng.
Cũng chính là lúc này, các cô ấy đều nghe được trong phòng thiết bị có người đang khóc.
…
Minh Dư đánh nhau cũng không phải mới một hai lần, tính tình nóng nảy này vừa nổi lên, ai cũng không ngăn được.
"Mày coi chị đây là ăn chay à? Ảnh đâu, xoá cho tao!"
Anh ta đã bị đánh đến mức bầm dập mặt mũi, cô còn nắm cổ áo anh ta không bỏ, đầu gối huých bụng anh ta đè người trên mặt đất.
Tống Lê ở phía sau cô nóng lòng như lửa đốt khuyên nhủ: "Tiểu Dư, đừng vả mặt, đừng vả mặt, người sắp bị cậu đánh chết rồi."
Tống Lê rất lo lắng, trong mắt anh ta bốc lên ngọn lửa hy vọng, không tiếng động gật đầu, kết quả lại nghe cô ấy nói: "Cậu đánh tâm can tì phổi thận của cậu ta, đánh vào chỗ yếu hại của cậu ta, đừng đánh ra vết thương ngoài, tớ báo cảnh sát, đợi chút nữa cảnh sát gần đến thì cậu nằm xuống đất, nói là cậu ta đánh cậu bị chấn động não."
“…”
“…”