Em Có Tâm Thần Tôi Vẫn Yêu Em
Chương 4
31.
Lý Sâm nói, trước khi đến gặp tôi, hắn đã nhận được tin thân phận của tôi bị lộ tẩy từ hôm qua.
Mặc dù tôi không biết làm thế nào Giang Yển phát hiện ra thân phận thật của tôi, nhưng đêm qua hắn giữ tôi lại một cách chặt chẽ như vậy hẳn là để bảo vệ tôi.
Theo thủ tục thì tôi phải tiến hành thẩm tra Giang Yển.
Nhưng thứ nhất, Giang Yển không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ; thứ hai, hắn không liên quan đến vụ án; thứ ba, hắn không tiết lộ bất kỳ tin tức nội tình nào ra ngoài.
Tôi không muốn hắn có bất cứ dính dáng gì đến công việc của “Lâm đội” này, vậy nên tôi đã từ chối đề nghị của Lý Sâm.
32.
Trước khi đến đây, tôi có rất nhiều điều muốn nói với Giang Yển.
Nhưng khi gặp hắn, tôi lại cảm thấy chẳng có gì để nói cả.
Nói gì bây giờ?
Tại sao bảy năm trước tôi không cùng hắn ra nước ngoài, ngược lại còn yêu cầu ly hôn?
Hay việc tôi giả điên giả dại trong bệnh viện tâm thần mà không cho hắn biết đầu tiên?
Cái trước đã không cần thiết.
Cái sau hắn đã biết rồi.
“Cảm ơn anh.” Tôi nhìn chằm chằm vào đôi tay bị băng bó hệt như bao tay boxing của hắn, do dự một chút, an ủi: “Bệnh này không nặng lắm, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ chữa bệnh, rồi sẽ ổn thôi.”
“Giang tiên sinh, tạm biệt.”
“Ha ha…” Giang Yển cười lớn, trong giọng nói mỉa mai lại mang theo tiếng khóc nức nở chất vấn: “Lâm Thanh Thanh, nói cho tôi biết, tôi là trò đùa của em sao?”
Tôi biết, hắn đang ám chỉ những gì hắn đã nói với tôi chiều hôm qua nhưng khi ấy hắn không biết rằng tôi đang giả điên.
Cả nụ hôn ấy nữa.
Bước chân tôi hơi dừng, không quay đầu:
“Chắc là vậy đi.”
Hắn đã có vợ.
Mặc kệ trong lòng hắn có còn yêu tôi hay không thì cũng không nên nói ra thành lời.
Lời nói ấy sẽ làm hắn tổn thương mà cũng khiến tôi thương tích đầy mình.
33.
Bản án bệnh viện tâm thần Montenegro được kết án trong vòng 24h.
Bề ngoài, đây là bệnh viện tâm thần nhưng thực chất bên trong là nơi “lựa chọn” n.ội tạ.ng từ người bệnh bị tâm thần có đủ điều kiện “phù hợp” để tiến hành mu.a bán n.ội tạn.g phi pháp.
Những bệnh nhân “phù hợp” chủ yếu là từ những người có điều kiện gia đình kém, người nhà thờ ơ, không có ai quan tâm, là loại mà kể cả khi bệnh nhân chết cũng sẽ được đưa trực tiếp từ bệnh viện đến lò hỏa tángmà không một ai để tâm.
Nguồn cung cấp và buôn bán n.ội t.ạn.g cần được điều tra riêng.
Cấp trên quyết định để tôi và Lý Sâm nghỉ ngơi một thời gian, những người khác sẽ tiếp tục theo dõi và điều tra.
34.
Tôi có ba ngày nghỉ.
Khi đang ăn dưa hấu lạnh và xem phim Hàn xẻng thì tôi nhận được cuộc gọi từ người lạ.
35.
“Cảnh sát Lâm, tôi là trợ lý đặc biệt của Giang tổng, Lục Minh.”
“Sao mà anh biết được số điện thoại của tôi?”
Lục Minh nói Lý Sâm đã cho Giang Yển số của tôi.
Tên khốn Lý Sâm này đang nghĩ cái quái gì vậy?
“Tôi muốn gặp mặt ngài.”
“Không gặp.” Tôi trực tiếp ngắt điện thoại.
Nhưng Lục Minh lại gọi tới, vội vàng nói: “Ngài khoan hãy cúp điện thoại đã, là Giang tổng nhờ tôi chuyển cho ngài một vật! Xin ngài hãy cho tôi cơ hội, ít nhât ngài cũng nhìn một chút thôi, tôi mới có thể ăn nói với Giang tổng. Làm ơn, xin ngài đấy!”
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng.
36.
Tôi gửi cho Lục Minh địa chỉ quán cà phê gần nhà.
Nửa giờ sau, tôi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, Lục Minh đã tới kịp, hắn không nói chuyện vòng vo gì hết, đưa cho tôi một hộp trang sức tinh xảo.
Chỉ nhìn cái hộp thôi đã biết giá trị không nhỏ.
“Cái gì đấy?”
Lục Minh nói: “Giang tổng quyết định sẽ xuất ngoại trị liệu, trong thời gian sắp tới cũng sẽ đem trọng tâm công ty chuyển đi theo, về sau hẳn là…sẽ không trở lại Hoa Thành.”
Tôi lạnh lùng nói: “Ồ, thế thì tốt quá rồi.”
Lục Minh mở hộp ra.
Một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng xuất hiện.
“Giang tổng nói, đây coi như là lễ vật kết hôn Giang tổng tặng ngài.”
37.
Tôi nhìn chằm chằm nhẫn kim cương, cười lạnh một tiếng.
Đây được coi là cái gì?
Hoàn thành tâm nguyện trước kia sao?
“Không có chuyện gì khác thì tôi đi đây.”
Tôi lập tức đứng dậy rời đi.
“Cảnh sát Lâm, ngài có biết nguyên nhân căn bệnh t.ự ngư.ợc đ.ãi bản thân của Giang tổng…”
“…có quan hệ với ngài không?”
38.
Không thể không nói, trợ lý của tổng tài bá đạo quả thật là một người ăn nói lợi hại.
Chỉ dăm ba câu đã thành công khiến tôi ngồi lại.
“Nói đi.”
“Bảy năm trước, sau khi ly hôn với cô, anh ấy bắt đầu bị bệnh.”
39.
Lục Minh nói, ban đầu, Giang Yển chỉ là không thể kiềm chế được nỗi đau vì thất tình, mất ngủ hàng đêm.
Về sau, hắn lạm dụng thuốc ngủ.
Đúng là thuốc ngủ có tác dụng đấy, nhưng lại khiến hắn đêm đêm nằm mơ, trong mộng là cảnh tượng tôi lạnh lùng vứt bỏ hắn, bạc tình bạc nghĩa (*) yêu cầu ly hôn.
(*) bạc tình bạc nghĩa: hết tình cảm, ơn nghĩa, thường chỉ người vô lương tâm.
Hắn rất thống khổ.
Trong mộng đã vậy, tỉnh dậy cũng thế.
Liên tục, không ngừng hành hạ hắn ngày qua ngày.
Vì thế, Giang Yển rơi vào trạng thái điên cuồng học tập, làm việc không kể ngày đêm, vậy nên khi hắn vừa tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài, công ty đã vào guồng quay đâu ra đấy rồi.
Nhìn theo hướng này, tham công tiếc việc (*) đều sẽ được đền đáp mà, phải không?
(*) tham công tiếc việc: là khi bạn sẵn sàng bỏ mọi công sức, thời gian, đội công việc lên đầu.
Cho đến khi Giang Yển bắt đầu tự làm hại mình.
Bác sĩ đưa là chẩn đoán là bệnh trầm cảm mức độ nghiêm trọng.
40.
Lục Minh đẩy gọng kính vàng nhìn tôi, chân thành nói: “Cảnh sát Lâm, chuyện này là tôi tự chủ trương nói với ngài.”
Tôi im lặng.
“Ngay cả bác sĩ cũng nói rằng Giang tổng có dấu hiệu suy tim.”
“Bệnh tim nào cũng cần có thuốc trợ tim.”
“Tự tôi đưa ra một suy đoán táo bạo. Lý do cô ly hôn với Giang tổng không phải vì anh ấy thay lòng đổi dạ phải không? Tôi hy vọng cô có thể nói sự thật ra, điều này sẽ rất có lợi cho bệnh tình của anh ấy.”
41.
Tôi nhớ đêm đó trong bệnh viện tâm thần, Giang Yển nói bệnh của hắn là vì tôi.
Hoá ra đó là sự thật.
“Sao phải bận tâm chứ? Dù gì cũng đã kết hôn rồi, không thể buông bỏ quá khứ được sao?”
Do tôi khiến hắn tổn thương, nên giờ tôi phải chữa trị cho hắn ư?
Cố nuốt tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, tôi nói: “Tôi có thể giải thích với Giang Yển, chỉ hy vọng vợ anh ấy hiểu và thông cảm.”
42.
“Đợi đã, vợ…vợ nào cơ?”
“Là vợ Giang Yển.”
Lục Minh lộ vẻ kinh ngạc: “Khoan, ý cô là Giang tổng đã kết hôn?”
“Chứ còn gì nữa?”
“Cảnh sát Lâm, cô có hiểu lầm gì không? Từ khi ly hôn đến giờ Giang tổng vẫn luôn độc thân mà.”
Sau đó, Lục Minh dường như đoán ra, không khỏi mìm cười, hỏi: “Nhất định là cô nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp út Giang tổng rồi hiểu lầm đúng không?”
“Đúng thế.”
43.
Tôi chờ Lục Minh giải thích, nhưng hắn chỉ liếc đồng hồ, nói: “Bây giờ là 15:21 chiều, chuyến bay của Giang tổng là 18:16”
“Sao anh không nói sớm.”
Tôi đứng dậy đẩy ghế ra, sải bước ra ngoài.
Thế nhưng ở lối vào quán cà phê, tôi tình cờ gặp Giang Yển vừa xuống xe buýt.
44.
Hắn mặc âu phục chỉnh tề, vẻ ngoài đẹp trai quá đáng, tay xách vali.
Ánh nắng buổi chiều rực rỡ đến chói mắt.
Hắn còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
“Người đẹp, thiếu bạn cùng phòng sao?” Hắn đến gần, khóe miệng mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cười một tiếng, hai tay đút túi, bá đạo nói: “Thiếu. Nhưng tôi chỉ tuyển người biết nấu cơm, biết làm việc nhà thôi đấy.”
Giang Yển: “Trùng hợp ghê, tôi đặc biệt phù hợp với yêu cầu của quý tiểu thư đây.”
45.
Lý Sâm tựa vào cửa xe, bật cười nhìn tôi: “Tôi ở sân bay chặn người lại, lần này cô đừng có ra quyết định sai lầm để về sau hối hận đấy.”
Ba năm trước, trong bữa tiệc tối ấy, Lý Sâm từng hỏi tôi có hối hận không?
Tôi đã mỉm cười gật đầu.
Nếu quay ngược lại thời gian, nhất định tôi sẽ hỏi Giang Yển, nếu tôi phải cống hiến hết mình cho sự nghiệp, liệu anh có sẵn sàng sát cánh cùng tôi vượt qua khó khăn hay không?
“Tiếc rằng hiện tại hắn đã thuộc về người khác...”
Trước khi Lý Sâm rời đi, hắn cảnh báo trước: “Đừng quên đưa phong bao lì xì cho bà mối là tôi đây đấy! Tôi còn muốn một cái thật to cơ.”
Lý Sâm nói, trước khi đến gặp tôi, hắn đã nhận được tin thân phận của tôi bị lộ tẩy từ hôm qua.
Mặc dù tôi không biết làm thế nào Giang Yển phát hiện ra thân phận thật của tôi, nhưng đêm qua hắn giữ tôi lại một cách chặt chẽ như vậy hẳn là để bảo vệ tôi.
Theo thủ tục thì tôi phải tiến hành thẩm tra Giang Yển.
Nhưng thứ nhất, Giang Yển không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ; thứ hai, hắn không liên quan đến vụ án; thứ ba, hắn không tiết lộ bất kỳ tin tức nội tình nào ra ngoài.
Tôi không muốn hắn có bất cứ dính dáng gì đến công việc của “Lâm đội” này, vậy nên tôi đã từ chối đề nghị của Lý Sâm.
32.
Trước khi đến đây, tôi có rất nhiều điều muốn nói với Giang Yển.
Nhưng khi gặp hắn, tôi lại cảm thấy chẳng có gì để nói cả.
Nói gì bây giờ?
Tại sao bảy năm trước tôi không cùng hắn ra nước ngoài, ngược lại còn yêu cầu ly hôn?
Hay việc tôi giả điên giả dại trong bệnh viện tâm thần mà không cho hắn biết đầu tiên?
Cái trước đã không cần thiết.
Cái sau hắn đã biết rồi.
“Cảm ơn anh.” Tôi nhìn chằm chằm vào đôi tay bị băng bó hệt như bao tay boxing của hắn, do dự một chút, an ủi: “Bệnh này không nặng lắm, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ chữa bệnh, rồi sẽ ổn thôi.”
“Giang tiên sinh, tạm biệt.”
“Ha ha…” Giang Yển cười lớn, trong giọng nói mỉa mai lại mang theo tiếng khóc nức nở chất vấn: “Lâm Thanh Thanh, nói cho tôi biết, tôi là trò đùa của em sao?”
Tôi biết, hắn đang ám chỉ những gì hắn đã nói với tôi chiều hôm qua nhưng khi ấy hắn không biết rằng tôi đang giả điên.
Cả nụ hôn ấy nữa.
Bước chân tôi hơi dừng, không quay đầu:
“Chắc là vậy đi.”
Hắn đã có vợ.
Mặc kệ trong lòng hắn có còn yêu tôi hay không thì cũng không nên nói ra thành lời.
Lời nói ấy sẽ làm hắn tổn thương mà cũng khiến tôi thương tích đầy mình.
33.
Bản án bệnh viện tâm thần Montenegro được kết án trong vòng 24h.
Bề ngoài, đây là bệnh viện tâm thần nhưng thực chất bên trong là nơi “lựa chọn” n.ội tạ.ng từ người bệnh bị tâm thần có đủ điều kiện “phù hợp” để tiến hành mu.a bán n.ội tạn.g phi pháp.
Những bệnh nhân “phù hợp” chủ yếu là từ những người có điều kiện gia đình kém, người nhà thờ ơ, không có ai quan tâm, là loại mà kể cả khi bệnh nhân chết cũng sẽ được đưa trực tiếp từ bệnh viện đến lò hỏa tángmà không một ai để tâm.
Nguồn cung cấp và buôn bán n.ội t.ạn.g cần được điều tra riêng.
Cấp trên quyết định để tôi và Lý Sâm nghỉ ngơi một thời gian, những người khác sẽ tiếp tục theo dõi và điều tra.
34.
Tôi có ba ngày nghỉ.
Khi đang ăn dưa hấu lạnh và xem phim Hàn xẻng thì tôi nhận được cuộc gọi từ người lạ.
35.
“Cảnh sát Lâm, tôi là trợ lý đặc biệt của Giang tổng, Lục Minh.”
“Sao mà anh biết được số điện thoại của tôi?”
Lục Minh nói Lý Sâm đã cho Giang Yển số của tôi.
Tên khốn Lý Sâm này đang nghĩ cái quái gì vậy?
“Tôi muốn gặp mặt ngài.”
“Không gặp.” Tôi trực tiếp ngắt điện thoại.
Nhưng Lục Minh lại gọi tới, vội vàng nói: “Ngài khoan hãy cúp điện thoại đã, là Giang tổng nhờ tôi chuyển cho ngài một vật! Xin ngài hãy cho tôi cơ hội, ít nhât ngài cũng nhìn một chút thôi, tôi mới có thể ăn nói với Giang tổng. Làm ơn, xin ngài đấy!”
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng.
36.
Tôi gửi cho Lục Minh địa chỉ quán cà phê gần nhà.
Nửa giờ sau, tôi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, Lục Minh đã tới kịp, hắn không nói chuyện vòng vo gì hết, đưa cho tôi một hộp trang sức tinh xảo.
Chỉ nhìn cái hộp thôi đã biết giá trị không nhỏ.
“Cái gì đấy?”
Lục Minh nói: “Giang tổng quyết định sẽ xuất ngoại trị liệu, trong thời gian sắp tới cũng sẽ đem trọng tâm công ty chuyển đi theo, về sau hẳn là…sẽ không trở lại Hoa Thành.”
Tôi lạnh lùng nói: “Ồ, thế thì tốt quá rồi.”
Lục Minh mở hộp ra.
Một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng xuất hiện.
“Giang tổng nói, đây coi như là lễ vật kết hôn Giang tổng tặng ngài.”
37.
Tôi nhìn chằm chằm nhẫn kim cương, cười lạnh một tiếng.
Đây được coi là cái gì?
Hoàn thành tâm nguyện trước kia sao?
“Không có chuyện gì khác thì tôi đi đây.”
Tôi lập tức đứng dậy rời đi.
“Cảnh sát Lâm, ngài có biết nguyên nhân căn bệnh t.ự ngư.ợc đ.ãi bản thân của Giang tổng…”
“…có quan hệ với ngài không?”
38.
Không thể không nói, trợ lý của tổng tài bá đạo quả thật là một người ăn nói lợi hại.
Chỉ dăm ba câu đã thành công khiến tôi ngồi lại.
“Nói đi.”
“Bảy năm trước, sau khi ly hôn với cô, anh ấy bắt đầu bị bệnh.”
39.
Lục Minh nói, ban đầu, Giang Yển chỉ là không thể kiềm chế được nỗi đau vì thất tình, mất ngủ hàng đêm.
Về sau, hắn lạm dụng thuốc ngủ.
Đúng là thuốc ngủ có tác dụng đấy, nhưng lại khiến hắn đêm đêm nằm mơ, trong mộng là cảnh tượng tôi lạnh lùng vứt bỏ hắn, bạc tình bạc nghĩa (*) yêu cầu ly hôn.
(*) bạc tình bạc nghĩa: hết tình cảm, ơn nghĩa, thường chỉ người vô lương tâm.
Hắn rất thống khổ.
Trong mộng đã vậy, tỉnh dậy cũng thế.
Liên tục, không ngừng hành hạ hắn ngày qua ngày.
Vì thế, Giang Yển rơi vào trạng thái điên cuồng học tập, làm việc không kể ngày đêm, vậy nên khi hắn vừa tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài, công ty đã vào guồng quay đâu ra đấy rồi.
Nhìn theo hướng này, tham công tiếc việc (*) đều sẽ được đền đáp mà, phải không?
(*) tham công tiếc việc: là khi bạn sẵn sàng bỏ mọi công sức, thời gian, đội công việc lên đầu.
Cho đến khi Giang Yển bắt đầu tự làm hại mình.
Bác sĩ đưa là chẩn đoán là bệnh trầm cảm mức độ nghiêm trọng.
40.
Lục Minh đẩy gọng kính vàng nhìn tôi, chân thành nói: “Cảnh sát Lâm, chuyện này là tôi tự chủ trương nói với ngài.”
Tôi im lặng.
“Ngay cả bác sĩ cũng nói rằng Giang tổng có dấu hiệu suy tim.”
“Bệnh tim nào cũng cần có thuốc trợ tim.”
“Tự tôi đưa ra một suy đoán táo bạo. Lý do cô ly hôn với Giang tổng không phải vì anh ấy thay lòng đổi dạ phải không? Tôi hy vọng cô có thể nói sự thật ra, điều này sẽ rất có lợi cho bệnh tình của anh ấy.”
41.
Tôi nhớ đêm đó trong bệnh viện tâm thần, Giang Yển nói bệnh của hắn là vì tôi.
Hoá ra đó là sự thật.
“Sao phải bận tâm chứ? Dù gì cũng đã kết hôn rồi, không thể buông bỏ quá khứ được sao?”
Do tôi khiến hắn tổn thương, nên giờ tôi phải chữa trị cho hắn ư?
Cố nuốt tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, tôi nói: “Tôi có thể giải thích với Giang Yển, chỉ hy vọng vợ anh ấy hiểu và thông cảm.”
42.
“Đợi đã, vợ…vợ nào cơ?”
“Là vợ Giang Yển.”
Lục Minh lộ vẻ kinh ngạc: “Khoan, ý cô là Giang tổng đã kết hôn?”
“Chứ còn gì nữa?”
“Cảnh sát Lâm, cô có hiểu lầm gì không? Từ khi ly hôn đến giờ Giang tổng vẫn luôn độc thân mà.”
Sau đó, Lục Minh dường như đoán ra, không khỏi mìm cười, hỏi: “Nhất định là cô nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp út Giang tổng rồi hiểu lầm đúng không?”
“Đúng thế.”
43.
Tôi chờ Lục Minh giải thích, nhưng hắn chỉ liếc đồng hồ, nói: “Bây giờ là 15:21 chiều, chuyến bay của Giang tổng là 18:16”
“Sao anh không nói sớm.”
Tôi đứng dậy đẩy ghế ra, sải bước ra ngoài.
Thế nhưng ở lối vào quán cà phê, tôi tình cờ gặp Giang Yển vừa xuống xe buýt.
44.
Hắn mặc âu phục chỉnh tề, vẻ ngoài đẹp trai quá đáng, tay xách vali.
Ánh nắng buổi chiều rực rỡ đến chói mắt.
Hắn còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
“Người đẹp, thiếu bạn cùng phòng sao?” Hắn đến gần, khóe miệng mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cười một tiếng, hai tay đút túi, bá đạo nói: “Thiếu. Nhưng tôi chỉ tuyển người biết nấu cơm, biết làm việc nhà thôi đấy.”
Giang Yển: “Trùng hợp ghê, tôi đặc biệt phù hợp với yêu cầu của quý tiểu thư đây.”
45.
Lý Sâm tựa vào cửa xe, bật cười nhìn tôi: “Tôi ở sân bay chặn người lại, lần này cô đừng có ra quyết định sai lầm để về sau hối hận đấy.”
Ba năm trước, trong bữa tiệc tối ấy, Lý Sâm từng hỏi tôi có hối hận không?
Tôi đã mỉm cười gật đầu.
Nếu quay ngược lại thời gian, nhất định tôi sẽ hỏi Giang Yển, nếu tôi phải cống hiến hết mình cho sự nghiệp, liệu anh có sẵn sàng sát cánh cùng tôi vượt qua khó khăn hay không?
“Tiếc rằng hiện tại hắn đã thuộc về người khác...”
Trước khi Lý Sâm rời đi, hắn cảnh báo trước: “Đừng quên đưa phong bao lì xì cho bà mối là tôi đây đấy! Tôi còn muốn một cái thật to cơ.”