Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy
Chương 69
Lục Vô Túy không lên tiếng.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy mình không nên nói ra.
Giang Hoài không cần phải mang bất kỳ gánh nặng tâm lý nào vì hắn.
Suy nghĩ của hắn dường như đã đi vào ngõ cụt, có lúc lại cảm thấy Giang Hoài không yêu mình cũng không sao, có lúc nghĩ đến sự thật này, lại cảm thấy trống rỗng.
Có lẽ đây chính là cảm giác yêu đơn phương.
Một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ do dự khi đối mặt với tình cảm, thiếu quyết đoán và trở nên lo lắng về được và mất, không còn là chính mình.
Lục Vô Túy và Giang Hoài nhìn nhau một lát.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi không nghĩ gì cả, đi ngủ đi, đừng thức khuya.”
Ngay lúc hắn chuẩn bị nằm xuống lần nữa.
Giang Hoài hai tay ôm lấy hắn, nói: "Tôi chưa bao giờ... ừm, trước đây tôi cũng đã từng ghét anh."
Lục Vô Túy dừng lại.
"Nhưng hiện tại tôi không ghét anh." Giang Hoài nói: "Tôi bây giờ, bây giờ..."
Khi nói những lời này, cậu vẫn lắp bắp một chút.
Làm sao bây giờ? Trước giờ cậu không có nói điều này với bất cứ ai.
Tại sao một hai phải nói loại lời nói này? Trong mắt Lục Vô Túy, cậu có phải là người “có lệ” như vậy không?
Giang Hoài lắp bắp hồi lâu.
Đôi mắt cậu lấp lánh, che giấu một số cảm xúc không muốn nói, tai cậu bây giờ đỏ bừng vì xấu hổ, vành tai giống như hai trái thù du, trong suốt phiếm hồng.
Trong lòng Lục Vô Túy dần dần dâng lên.
Chẳng lẽ là... giống như những gì hắn đang nghĩ?
Dù có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, cũng không thể phủ nhận một sự thật.
Không ai trên đời có thể cưỡng lại được sự cám dỗ khi cùng người mình thích lưỡng tình tương duyệt.
Chỉ khi thực sự thích một ai đó, mới có thể biết được cảm giác chờ đợi lưỡng tình tương duyệt có thể mạnh mẽ đến mức nào.
Lục Vô Túy cũng từ đó hiểu ra.
Đối với Giang Hoài, cậu cũng chỉ là một người người bình thường mà thôi.
Giang Hoài cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ căng thẳng và xấu hổ như vậy.
Xấu hổ đến mức dường như mất đi khả năng nói.
Giang Hoài nghiến răng nhắm mắt lại: “Tôi không ngủ được, anh mau....kể chuyện cho con nghe trước khi đi ngủ đi.”
Lục Vô Túy: "...Cái gì."
Cái gì?
Hắn dường như hiểu được điều gì đó từ thái độ của Giang Hoài, nhưng cũng dường như không hiểu gì cả.
Hắn biết những gì Giang Hoài ấp ủ gần nửa ngày chắc chắn còn hơn thế nữa.
Lục Vô Túy vừa rồi trong lòng vẫn còn chán nản.
Trong nháy mắt như được kích hoạt, mang theo vài phần chờ mong, còn có thập phần thấp thỏm.
Giang Hoài thường xuyên dường như quên mất đứa bé trong bụng mình mới ba tháng tuổi.
Lục Vô Túy buộc mình phải bình tĩnh lại, nói: "Chậc", "Cho dù tôi thật sự kể cho con nghe, con cũng không hiểu."
Giang Hoài không phục nói: “Anh không kể, làm sao biết con không hiểu?”
Lục Vô Túy: “…” Đây có phải là điều đáng nói hay không?
Hắn tìm thấy cuốn truyện tranh của Giang Hoài trên tủ đầu giường.
Bây giờ khi nhìn thấy truyện tranh của Giang Hoài, hắn liền nghĩ đến Công chúa Kỳ Kỳ chết tiệt đó và tác giả đằng sau Công chúa Kỳ Kỳ, Đào Ra Nam.
Hắn đã giấu con thú bông của Giang Hoài.
Nhưng truyện tranh là mạng của Giang Hoài, dù có tức giận đến đâu hắn cũng sẽ không bao giờ chạm vào chúng.
Cũng may, khi truyện tranh được mở ra, đó không phải là Công chúa Kỳ Kỳ.
Phong cách vẽ của bộ truyện tranh này rất khác so với bộ trước là Công chúa Kỳ Kỳ, nó hơi giống một bộ phim hoạt hình cổ tích hơn.
Câu chuyện cũng rất đơn giản.
Đều là nói về đạo lý nhân sinh-- rõ ràng là vì em bé mà chuẩn bị.
Lục Vô Túy đọc dòng chữ dưới bức tranh, giải thích: “Chú ếch nhỏ có ba người bạn, bạn bè đối xử với nó rất tốt nhưng con ếch nhỏ có một tật xấu không tốt chút nào, đó là không biết chia sẻ…”
“Ừ, đây là thói quen xấu.” Giang Hoài gật đầu, nói với bụng mình: “Bảo bối, con có nghe thấy không?”
Lục Vô Túy: "..."
Dưới ánh mắt không nói nên lời của Lục Vô Túy, Giang Hoài lại ra lệnh: "Được rồi, cuốn sách này đã đọc xong, chúng ta đổi cuốn tiếp theo."
Lục Vô Túy: Đây đã là kết thúc sao?!
Việc giáo dục trước khi sinh này hơi có lệ và có chút vội vàng.
Lục Vô Túy vừa định nói chuyện.
Giang Hoài cau mày, tức giận nói: “Xong rồi, chúng ta mau đổi đi.”
Nếu cậu vẫn ngây thơ mờ mịt, thì lúc này đặc biệt dễ ức hiếp.
Lục Vô Túy nhất định muốn nhân cơ hội này ức hiếp cậu, nhưng chỉ cần Giang Hoài nói những lời ngọt ngào, là Lục Vô Túy lập tức đầu hàng.
Có lẽ chính Giang Hoài cũng không biết.
Những gì cậu cho là tức giận thực ra không có tính uy hiếp, mà lại giống như làm nũng.
Lục Vô Túy bất lực tìm được một cuốn sách khác trên tủ đầu giường ngủ.
Quên đi, quấy thì để em ấy quấy đi, hắn cũng không làm gì cậu, quấy đủ rồi thì tính tiếp.
Lần này cũng vậy.
Lục Vô Túy vừa kể từ đầu, Giang Hoài đã yêu cầu hắn đổi sang truyện tranh khác.
Cho đến cái cuối cùng.
Lục Vô Túy hắng giọng: "Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước xa xôi có một nàng công chúa, tên của nàng công chúa này là... Công chúa Bình Bình?"
Quen thuộc nhưng lại hoàn toàn xa lạ.
“Tại sao lại gọi là Bình Bình công chúa?” Lục Vô Túy nhìn phong cách vẽ có vẻ quen thuộc, “Cốt truyện này, không phải là Kỳ Kỳ…”
Hắn nhìn kỹ hơn và nhận ra rằng đó không phải là bản in ấn.
Mà được vẽ bằng tay, bởi vì trên đó có một số hạt nhỏ và không đồng đều, thậm chí còn có một số vết mực trên đó.
Lục Vô Túy sống được hơn hai mươi mấy năm.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta làm cho không hiểu cái gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Hoài, đang định nói gì đó, lại phát hiện Giang Hoài chủ động đến gần mình, khoảng cách giữa hai người chỉ còn mười centimet.
Giang Hoài cắn môi, thấp giọng hỏi: “Tại sao là Bình Bình công chúa?”
Lục Vô Túy lẩm bẩm nói: "Tại sao?"
Trong mắt hắn có sự si mê Giang Hoài nhưng cũng có vài phần kiềm chế.
"Bởi vì tôi đã vứt bỏ Kỳ Kỳ công chúa, cũng sẽ không bao giờ lấy ra nữa. Hiện tại tôi vẽ Bình Bình công chúa để thay thế nàng," Giang Hoài nói: "Nếu anh không thích nàng, tôi cũng sẽ không thích nàng."
Ngay lập tức--
Trong phút chốc, toàn bộ máu trong cơ thể Lục Vô Túy sôi lên, chảy về não và tim, đầu ngón tay tê dại và run rẩy.
Đây là loại trạng thái, gọi là mừng như điên.
Hắn ngơ ngác nhìn Giang Hoài, vẫn chỉ biết hỏi một câu: "Tại sao?"
Phía trước là không xác định cùng không tự tin.
Lần này là biết rõ rồi còn cố hỏi.
Giang Hoài không nghĩ tới, lại không thuận theo mà buông tha.
Cậu tuyệt đối sẽ không nói những lời buồn nôn như vậy đâu, Giang Hoài nghiêm mặt nghĩ.
Đó là những lời khiến người ta đau răng khi nghe trên TV.
Cậu tuyệt đối sẽ không nói những câu đó.
Đang lúc cậu không tiến cũng không lùi, Lục Vô Túy lại chậm rãi tiến tới, kiên trì hỏi đáp: “Tại sao?”
Giang Hoài thẹn quá thành giận, cúi đầu đẩy hắn nhưng vẫn lắp bắp một chút: "Anh, anh nói cái gì!"
Không đẩy nổi.
Lục Vô Túy đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, dùng tay còn lại nhéo cằm cậu.
Trên khuôn mặt đỏ rần của Giang Hoài, mạnh bạo hôn xuống.
Giang Hoài không kịp phòng bị, cảm thấy môi mình bị chạm vào phát đau, nhỏ giọng rên một tiếng, nhưng không biết dây thần kinh nào trong đầu Lục Vô Túy bị kíc/h thích nên càng hôn càng mãnh liệt.
Giang Hoài lùi về phía sau, rất nhanh đã bị Lục Vô Túy đẩy ngã xuống giường.
Lục Vô Túy hưng phấn đến suýt chút nữa quên mất bụng cậu.
Giang Hoài mang theo nức nở nhắc nhở, hắn mới buông ra.
Dù đã buông tay nhưng vẫn không bỏ qua.
Lục Vô Túy hôn lên má phải của Giang Hoài, trầm giọng nói: “Tại sao?”
Giang Hoài không trả lời, liền hôn một cái lên má trái của Giang Hoài, lại hỏi: “Tại sao?”
Linh hồn của Giang Hoài như muốn bay khỏi cơ thể.
Dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Lục Vô Túy căn bản không muốn biết đáp án.
Lục Vô Túy chỉ muốn tra tấn cậu mà thôi!
Sau khi hỏi đi hỏi lại và hôn đi hôn lại, hai người lại mất kiểm soát và lại hôn nhau.
Lục Vô Túy thở hổn hển, toàn bộ trạng thái giống như một người bình thường mua vé số, khi không còn chút hy vọng nào, lại phát hiện ra mình đã trúng được mấy trăm vạn!
Giang Hoài chẳng những không ghét hắn.
Mà còn thích hắn.
Vì hắn mà vứt bỏ bộ truyện tranh yêu thích nhất, thú bông cũng sẽ không bao giờ lấy ra nữa.
Những thứ đó từng là chỗ dựa tinh thần của Giang Hoài.
Hắn biết nó quan trọng như thế nào đối với Giang
Lục Vô Túy mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều run rẩy. Lực đạo hắn ôm lấy Giang Hoài gần như bóp nghẹt Giang Hoài.
Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới cái đêm hắn tìm được Giang Hoài.
Hắn vì kiệt sức nên ngủ rất sâu.
Lúc đó Giang Hoài cũng có cơ hội trốn thoát, chỉ cần cầu xin Chu Tiểu Ngải đưa đi đi, sẽ cùng Chu Tiểu Ngải giải thích rõ ràng rằng cậu không muốn ở lại cùng hắn.
Hai người ở một nơi ngư long hỗn tạp thay đổi danh tính.
Lục Vô Túy muốn tìm bọn họ sẽ khó càng thêm khó.
Nhưng trong thâm tâm hắn đã xác định Giang Hoài không có tình cảm với mình, cho nên dù mở mắt ra có thấy Giang Hoài vẫn ở bên cạnh mình.
Hắn cũng chỉ cho rằng, Giang Hoài không dám chạy trốn lần nữa.
Thực tế, Giang Hoài không phải vì có lệ mà trở về Lục gia.
Mà là vì hắn.
Là vì hắn.
Giang Hoài không thể ngủ được lâu.
Sau khi mang thai, có khi ở trạng thái ngủ nông, có khi ở trạng thái ngủ sâu, giống như viên xúc xắc, con nào rút ra đều tính.
Bác sĩ cho rằng nguyên nhân là do việc mang thai khiến nội tiết tố bị rối loạn nhiều hơn, dễ nổi giận cũng liên quan đến điều này.
Khi cậu tỉnh lại, Lục Vô Túy vẫn đang ngủ và ôm chặt cậu trong lòng.
Giang Hoài cẩn thận đưa bụng ra ngoài một chút.
Mỗi ngày cậu dường như đều cảm thấy bụng mình càng lớn một chút nhưng lại không có người để cùng chia sẻ, chỉ có Lục Vô Túy chịu nghe.
Hôm qua không chỉ là nghe.
Thậm chí còn chạm vào.
Giang Hoài nhìn thấy động tác của hắn, có chút sửng sốt, bởi vì Lục Vô Túy từ khi biết cậu mang thai đến nay chưa hề chạm vào bụng cậu.
Đây dường như là một loại hình phạt dành cho chính hắn.
Kể từ khi biết được tâm ý cậu ngày hôm qua, Lục Vô Túy tựa hồ như trút bỏ được phần nào gánh nặng.
Hắn nhẹ nhàng sờ bụng Giang Hoài, nói lời xin lỗi với Giang Hoài.
Rõ ràng là đã nói lời xin lỗi rất nhiều lần.
Giang Hoài nhích đi không bao lâu, Lục Vô Túy cũng tỉnh lại, mở mắt ra.
Sau khi hai người nhìn nhau đồng thời cảm thấy không được tự nhiên.
Nói đến đây liền cảm thấy khá xấu hổ.
Khi hai người ở bên nhau, một người thì chọc cho người kia cáu lên, người kia thì dễ cáu giận.
Thời điểm hoà bình cũng không nhiều lắm.
Thời điểm giống một cặp đôi bình thường cũng vô cùng ít ỏi.
Trong bầu không khí có chút ái muội và vi diệu, Giang Hoài cúi đầu sờ bụng.
Lúc này, Lục Vô Túy tiến lên hôn lên khóe môi cậu.
Thực ra hắn có chút bối rối không biết phải làm gì.
Phỏng chừng người trúng số cũng sẽ có cảm giác giống như hắn khi thức dậy vào ngày hôm sau, cảm thấy như một giấc mơ không dám tin tưởng.
Sau khi hôn Giang Hoài, Lục Vô Túy giả vờ bình tĩnh nói: “Chào buổi sáng.”
Giang Hoài: "..."
Quái quái sao ấy.
Không biết kỳ quái như vậy bao lâu.
Cậu còn chưa kịp mở miệng, Lục Vô Túy đã đứng dậy trước, cứng ngắc lúng túng đi vào phòng tắm.
Cách hắn bước đi có chút kỳ lạ.
Giang Hoài thanh tâm quả dục lâu rồi, đối với phương diện này rất tò mò nhưng cũng không phải rất tò mò.
Đúng là, cậu đã nhiều lần nhìn thấy Lục Vô Túy đứng dậy đi tắm nước lạnh vào buổi sáng.
Trước đây, có lẽ vì không hiểu điều này có nghĩa là gì.
Bây giờ…những thứ nên trải qua đều đã trải qua.
Tại sao, tại sao cậu không giống Lục Vô Túy, tinh lực tràn đầy như vậy?
Đúng rồi, cậu khác với đàn ông bình thường.
Giang Hoài nghĩ nghĩ, không biết nên an tâm hay lo lắng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, đã không còn thời gian để nghĩ về chuyện đó nữa.
Một lúc sau, Lục Vô Túy từ trong phòng tắm một thân hơi nước bước ra.
Hắn khinh được tự nhiên hỏi: “Đi xuống à?”
Giang Hoài cũng có chút không được tự nhiên: "Chúng ta đi xuống nhé?"
Hai người tai đỏ bừng và cứng đờ cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
Quản gia không dám thở.
Hôm nay lại làm sao vậy?
Sau khi Lục Vô Túy và Giang Hoài đi xuống, trạng thái của hai người không ổn chút nào.
Trước đây thời điểm cãi nhau, dù cãi nhau thế nào, Lục tiên sinh luôn là người dỗ.
Còn bây giờ đang xảy ra chuyện gì?
Lục tiên sinh không những không dỗ dành, thậm chí còn cứng đờ hơn Giang Hoài.
Đây là... nháo đến chia tay hoàn toàn?
Không có khả năng.
Bây giờ mọi người ở Lục gia đều biết chuyện Giang Hoài mang thai, lúc đầu cũng có người ngạc nhiên nhưng Lục Vô Túy đã bỏ tiền để bịt miệng, lại bỏ ra rất nhiều tâm huyết để thay đổi phong cách trang trí của Lục gia, tốn rất nhiều công sức, hơn nữa còn phải chịu thiệt hơn nữa. Rõ ràng là đau người trong lòng, muốn người trong lòng thoải mái hơn.
Sau khi quan sát một hồi, quản gia lại lật đổ ý nghĩ của mình.
Lục Vô Túy dùng đũa gắp cho Giang Hoài một ít đồ ăn, nói: “Ăn hết đi.”
Giang Hoài không có phản kháng, ngoan ngoãn ăn.
Sau đó lại nhìn bàn ăn, lễ phép đáp lại, dùng đũa gắp cho Lục Vô Túy một ít đồ ăn, lúng túng nói: “Anh cũng ăn đi.”
Lục Vô Túy sững lại, không nói một lời, nhanh chóng ăn hết.
...... Có chỗ nào giận dỗi đâu.
Đây rõ ràng là một đôi vợ chồng trẻ vừa cãi nhau... Không, trông cũng không giống như vậy.
Nó hơi giống tình huống một cặp đôi vừa mới thiết lập được một mối quan hệ tốt đẹp.
Nếu một hai phải hình dung thì nó sẽ là——
Chúng ta không biết rõ về nhau, chúng ta xấu hổ.
Nhưng trong bầu không khí vi diệu này lại có những bong bóng màu hồng bay bay, mỗi cái liếc mắt nhìn nhau đều tràn ngập điện.
Người quản gia đang bàng hoàng.
Hai người họ chắc không phải mới hiểu rõ nhau phải không?
Hai người này là phu phu được gần một năm sao?
Phải không?
Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu.
Ăn xong không lâu, cái bong bóng màu hồng này đã bị vỡ một cách tàn nhẫn.
Lục Vô Túy đang chuẩn bị tài liệu đi làm.
Đáng lẽ vào giờ này trước đây hắn đã trên đường đến công ty, nhưng bây giờ hắn muốn dành nhiều thời gian hơn cho Giang Hoài, nên đã gần bảy giờ rưỡi hắn vẫn chưa ra khỏi nhà.
Giang Hoài ngồi ở bên cạnh nhìn hắn chuẩn bị.
Trong bầu không khí hài hòa như vậy, điện thoại của Lục Vô Túy vang lên.
Nhạc chuông là của một số lạ, hắn không để ý, vốn dĩ muốn bấm trực tiếp tắt máy.
Chờ cầm lên và nhìn vào, chuyển động của hắn dừng lại.
Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm, nhìn Giang Hoài ngây thơ đang bên cạnh, đột nhiên nói với cậu: “Tôi nghe điện thoại, em không được nói cái gì hết.”
Giang Hoài: “…” Giọng điệu sao lại đột nhiên thay đổi?
Cậu chớp mắt và ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Vô Túy bấm nhận cuộc gọi, bật loa ngoài.
Sau đó, giọng của người trong điện thoại vang lên: "Xin chào Lục tiên sinh, tôi là giáo viên ở Giang Hoài. Lần trước tôi có gọi cho anh, anh còn nhớ tôi không?"
Nếu chỉ là một giáo viên bình thường, Lục Vô Túy chắc chắn sẽ không gây rắc rối gì.
Nhưng tâm tư của thầy giáo này, đại khái Giang Hoài cũng không nhìn ra được.
Lần trước gọi điện, hắn đã cảm thấy một cảm giác thù địch mãnh liệt.
Đối mặt tình địch, Lục Vô Túy không khách khí như vậy: "Xin lỗi, anh là ai?"
Tạ Nhất Minh: "..."
Tuy rằng biết Lục Vô Túy cố ý nhưng giọng điệu của hắn lại khá vô tội và có phần khiến người ta khó chịu.
Chỉ là anh ta không biết cái này là do Lục Vô Túy học được từ Giang Hoài.
Bất quá, Giang Hoài có thể thực sự vô tội.
Còn hắn là muốn chọc tức người kia thôi.
Tạ Nhất Minh sau đó lại giải thích: "Tôi là giáo viên của Giang Hoài. Trước đó tôi có nói với anh chuyện tôi muốn giới thiệu một số học sinh trao đổi với Giang Hoài..."
“Ồ, anh là thầy giáo đó,” Lục Vô Túy cố ý ngắt lời trước khi anh ta nói xong: “Có chuyện gì sao?”
Hắn cũng biết, mình cùng tình địch phân cao thấp như vậy rất trẻ con.
Nhưng nghĩ lại thì, ngày hôm qua vào nửa đêm còn gửi tin nhắn cho Giang Hoài.
Đôi mắt hắn tối sầm lại.
Giang Hoài mở to hai mắt, không ngờ hắn lại nói chuyện với thầy Tạ như vậy.
Lúc cậu muốn ngăn cản Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy đột nhiên tới gần, hôn lên môi cậu, sau đó nhếch môi không cười nói: “Im lặng.”
Giang Hoài: “…” Cậu lại đỏ mặt.
Vì sao cậu lại cảm thấy ánh mắt của Lục Vô Túy giống như muốn ăn thịt cậu vậy?
Tạ Nhất Minh nhất thời không nói nên lời, sau đó thở dài nói: “Tôi biết vì sao anh lại có thái độ này, nhưng Giang Hoài là một nhân tài đáng để bồi dưỡng, cũng chính vì điều này mà tôi mới tiến cử em ấy đi du học. Nếu như em ấy bị những thứ khác làm chậm trễ, vướng víu tay chân, tôi tin rằng sau này khi em ấy nhìn lại sẽ thấy tiếc nuối..…”
Lục Vô Túy cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của anh ta, trầm giọng nói: “Thật sao? Chỉ vì em ấy là một nhân tài đáng để bồi dưỡng thôi sao?”
Bên kia điện thoại, đồng tử của Tạ Nhất Minh co rút lại.
Trên mặt anh ta sau khi bị lộ có chút xấu hổ, khuôn mặt hiền lành cũng trở nên có chút chật vật.
Chỉ vì Giang Hoài là nhân tài đáng bồi dưỡng thôi sao?
Trong lòng anh ta biết rõ ràng, đương nhiên không phải.
Nhưng... làm sao chồng của Giang Hoài lại biết được? Anh ta cho rằng biểu hiện của mình không quá rõ ràng, Lục Vô Túy vì sao lại hỏi như vậy?
Anh ta im lặng một lúc lâu.
Giang Hoài cảm thấy Lục Vô Túy đã mạo phạm thầy giáo, có chút nóng nảy, thậm chí không để ý đến chỉ thị của Lục Vô Túy, trực tiếp nói: “Thầy, anh ta là kẻ xấu, thầy không cần để ý tới anh ta."
Lục Vô Túy"chậc" một tiếng, cố ý nói: "Hôm qua không phải chỉ cắn em có một cái thôi sao? Tức giận sao? Sao lại có thể nói chồng em là kẻ xấu?"
Giang Hoài lập tức bị hắn làm cho choáng váng.
Lục Vô Túy... hôm qua không có cắn cậu mà?
Rồi tại sao lại nói chuyện này trước mặt giáo viên chứ?
Giang Hoài vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh làm gì vậy!”
Cậu muốn giật lấy điện thoại di động của Lục Vô Túy tắt loa ngoài, nhưng Lục Vô Túy lại chơi xấu giơ cao cánh tay.
Hắn vòng tay bảo vệ eo của Giang Hoài, để Giang Hoài đoạt lấy điện thoại trong khi cả người đều bị nhốt trong vòng tay hắn.
Lục Vô Túy nói: “Nhào vào trong ngực tôi?”
Giang Hoài rê.n rỉ, cắn hắn một cái.
Lục Vô Túy "Tê" một tiếng: "Sao còn cắn lại?"
Giang Hoài không chỉ cắn mà còn muốn cắn thêm một cái nữa.
Thành thật mà nói thì nó có hơi đau một chút.
Lục Vô Túy vội vàng ngăn cậu lại, nói vào điện thoại: “Xin lỗi vì đã làm thầy Tạ cười. Đứa nhỏ nhà tôi vốn là như vậy, nghịch ngợm đến mức khiến tôi đau đầu.”
Tạ Nhất Minh bất đắc dĩ nói: “Ở tuổi Giang Hoài, hoạt bát thì tốt hơn. Nhiều người trẻ như em ấy suốt ngày cứ như không có sức sống.”
Thấy Giang Hoài muốn nói tiếp, Lục Vô Túy vội vàng bịt miệng lại.
Giang Hoài tức giận.
Lục Vô Túy lại nói: “Thật ra tôi chưa kịp nói với thầy, Giang Hoài nhà chúng tôi rất muốn trở thành sinh viên trao đổi, hôm qua chúng tôi chưa bàn bạc kỹ, em ấy nhất thời xúc động mới nói không đi, nếu bên thầy tiện, vậy giúp em ấy ghi danh, nếu không được, tôi đến trường để..."
“Tiện,” Tạ Nhất Minh nói, “Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Trước khi Lục Vô Túy kịp nói tiếp.
Tạ Nhất Minh đã cúp điện thoại.
Trước khi nụ cười đắc thắng trên mặt Lục Vô Túy lan ra, Giang Hoài đã lao tới trước mặt hắn, lớn tiếng nói: "Lục Vô Túy! Nhất định là thầy đang tức giận!"
“Thật sao?” Lục Vô Túy giả ngu, “Sao tôi không nghe ra nha?”
“Còn có,” Giang Hoài đè hắn xuống, “Anh mới nghịch ngợm!”
“Ừm ừm tôi nghịch ngợm.” Lục Vô Túy hoàn toàn tiếp nhận.
Lần đầu tiên Giang Hoài trải qua cảm giác lửa giận tràn đầy không có chỗ để trút giận.
Lục Vô Túy đỡ lấy bụng cậu khuyên nhủ: “Bác sĩ nói em nên bình tĩnh, không được tức giận.”
Giang Hoài: "..."
Cậu hít một hơi thật sâu và ngồi lại trên ghế sofa.
Khi Lục Vô Túy muốn ôm cậu lần nữa, cậu liền đưa tay ra làm động tác từ chối.
Sau đó, một ranh giới giữa nhà Sở và nhà Hán được thành lập.
Giang Hoài trịnh trọng tuyên bố: "Tôi đang tức giận, không được vượt qua ranh giới này."
Lục Vô Túy: "..."
Xong rồi.
Nhìn Giang Hoài như vậy, người không quen biết có thể sẽ cho rằng cậu đang nói đùa.
Nhưng Lục Vô Túy biết cậu thực sự đang tức giận.
Ngay khi tình địch lộ diện, lẽ ra hắn nên biết kiềm chế hơn.
Ngày hôm đó, Lục Vô Túy, người cực kỳ uy nghiêm trong công ty, lại một lần nữa đi làm với vết răng trên mặt.
Lần này vết cắn của Giang Hoài không còn tàn nhẫn như lần trước.
Nhưng có lẽ phải vài ngày nữa nó mới biến mất.
Lục Vô Túy còn đặc biệt yêu cầu phó chủ tịch thay mặt mình đàm phán một số thương vụ làm ăn - vì sợ tạo ấn tượng rằng hắn không nghiêm túc.
Tuy nhiên, các nhân viên trong công ty đã có quan niệm ăn sâu bén rễ.
Đó chính là - vợ chồng Lục tổng chơi lớn dữ dội.
Trong lần khám thai ngày hôm sau, Giang Hoài vẫn không cho Lục Vô Túy chạm vào.
Hai người ngồi ở ghế sau, ngăn cách bởi ranh giới Sở Hán không tồn tại, mỗi lần Lục Vô Túy cố gắng vượt qua ranh giới đều bị Giang Hoài đánh lui về.
Chát, chát, chát.
Tài xế phía trước:...Đôi này đang giở trò gì thế?
Anh không những không dám nhìn mà bây giờ còn có chút sợ hãi không dám nghe.
Hai người một người thì bám riết không tha mà duỗi tay ra, một bên cũng đánh không tha.
Cuối cùng, Giang Hoài đánh đến đau lòng nói: “Tại sao anh nhất định phải tới gần chứ?”
Lục Vô Túy nghiêm túc nói: “Thử xem chừng nào em mới nguôi giận.”
Giang Hoài: "..."
Nếu cứ tiếp tục như vậy, suốt đời này cậu sẽ không nguôi được cơn tức giận.
Lục Vô Túy duỗi tay ra, mu bàn tay đã ửng đỏ nhưng nhìn vẫn rất đẹp, các đốt ngón tay dài, khớp xương rõ ràng.
...Giang Hoài không cảm giác được mình ra tay lại nặng như vậy.
Lục Vô Túy đặt tay lên vai Giang Hoài, lần này Giang Hoài không đánh nữa.
Lục Vô Túy vui mừng khôn xiết, siết chặt vòng tay.
Giang Hoài bắt đầu vùng vẫy.
Ồ, giới hạn là ở đây.
Lục Vô Túy giữ nguyên tư thế này, không cử động nữa, chờ xuống xe hắn nắm tay Giang Hoài, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa bệnh viện.
Mỗi lần tới bệnh viện, cả hai đều cảm thấy được sự khẩn trương.
Thực chất lần này chỉ là khám thai bình thường.
Giang Hoài hít sâu mấy hơi.
Lục Vô Túy ôm cậu, hôn lên một bên mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Lần này tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ sửa.”
Giang Hoài lẩm bẩm: “Tốt nhất là anh nên như vậy.”
"Đi vào?"
"Ừm."
Việc khó sẽ càng khó khăn hơn khi phải một mình đối mặt với nó.
Nhưng khi hai người cùng đối mặt thì có vẻ dễ dàng hơn một chút.
Hai người sát cánh bước vào bệnh viện.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy mình không nên nói ra.
Giang Hoài không cần phải mang bất kỳ gánh nặng tâm lý nào vì hắn.
Suy nghĩ của hắn dường như đã đi vào ngõ cụt, có lúc lại cảm thấy Giang Hoài không yêu mình cũng không sao, có lúc nghĩ đến sự thật này, lại cảm thấy trống rỗng.
Có lẽ đây chính là cảm giác yêu đơn phương.
Một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ do dự khi đối mặt với tình cảm, thiếu quyết đoán và trở nên lo lắng về được và mất, không còn là chính mình.
Lục Vô Túy và Giang Hoài nhìn nhau một lát.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi không nghĩ gì cả, đi ngủ đi, đừng thức khuya.”
Ngay lúc hắn chuẩn bị nằm xuống lần nữa.
Giang Hoài hai tay ôm lấy hắn, nói: "Tôi chưa bao giờ... ừm, trước đây tôi cũng đã từng ghét anh."
Lục Vô Túy dừng lại.
"Nhưng hiện tại tôi không ghét anh." Giang Hoài nói: "Tôi bây giờ, bây giờ..."
Khi nói những lời này, cậu vẫn lắp bắp một chút.
Làm sao bây giờ? Trước giờ cậu không có nói điều này với bất cứ ai.
Tại sao một hai phải nói loại lời nói này? Trong mắt Lục Vô Túy, cậu có phải là người “có lệ” như vậy không?
Giang Hoài lắp bắp hồi lâu.
Đôi mắt cậu lấp lánh, che giấu một số cảm xúc không muốn nói, tai cậu bây giờ đỏ bừng vì xấu hổ, vành tai giống như hai trái thù du, trong suốt phiếm hồng.
Trong lòng Lục Vô Túy dần dần dâng lên.
Chẳng lẽ là... giống như những gì hắn đang nghĩ?
Dù có phủ nhận thế nào đi chăng nữa, cũng không thể phủ nhận một sự thật.
Không ai trên đời có thể cưỡng lại được sự cám dỗ khi cùng người mình thích lưỡng tình tương duyệt.
Chỉ khi thực sự thích một ai đó, mới có thể biết được cảm giác chờ đợi lưỡng tình tương duyệt có thể mạnh mẽ đến mức nào.
Lục Vô Túy cũng từ đó hiểu ra.
Đối với Giang Hoài, cậu cũng chỉ là một người người bình thường mà thôi.
Giang Hoài cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ căng thẳng và xấu hổ như vậy.
Xấu hổ đến mức dường như mất đi khả năng nói.
Giang Hoài nghiến răng nhắm mắt lại: “Tôi không ngủ được, anh mau....kể chuyện cho con nghe trước khi đi ngủ đi.”
Lục Vô Túy: "...Cái gì."
Cái gì?
Hắn dường như hiểu được điều gì đó từ thái độ của Giang Hoài, nhưng cũng dường như không hiểu gì cả.
Hắn biết những gì Giang Hoài ấp ủ gần nửa ngày chắc chắn còn hơn thế nữa.
Lục Vô Túy vừa rồi trong lòng vẫn còn chán nản.
Trong nháy mắt như được kích hoạt, mang theo vài phần chờ mong, còn có thập phần thấp thỏm.
Giang Hoài thường xuyên dường như quên mất đứa bé trong bụng mình mới ba tháng tuổi.
Lục Vô Túy buộc mình phải bình tĩnh lại, nói: "Chậc", "Cho dù tôi thật sự kể cho con nghe, con cũng không hiểu."
Giang Hoài không phục nói: “Anh không kể, làm sao biết con không hiểu?”
Lục Vô Túy: “…” Đây có phải là điều đáng nói hay không?
Hắn tìm thấy cuốn truyện tranh của Giang Hoài trên tủ đầu giường.
Bây giờ khi nhìn thấy truyện tranh của Giang Hoài, hắn liền nghĩ đến Công chúa Kỳ Kỳ chết tiệt đó và tác giả đằng sau Công chúa Kỳ Kỳ, Đào Ra Nam.
Hắn đã giấu con thú bông của Giang Hoài.
Nhưng truyện tranh là mạng của Giang Hoài, dù có tức giận đến đâu hắn cũng sẽ không bao giờ chạm vào chúng.
Cũng may, khi truyện tranh được mở ra, đó không phải là Công chúa Kỳ Kỳ.
Phong cách vẽ của bộ truyện tranh này rất khác so với bộ trước là Công chúa Kỳ Kỳ, nó hơi giống một bộ phim hoạt hình cổ tích hơn.
Câu chuyện cũng rất đơn giản.
Đều là nói về đạo lý nhân sinh-- rõ ràng là vì em bé mà chuẩn bị.
Lục Vô Túy đọc dòng chữ dưới bức tranh, giải thích: “Chú ếch nhỏ có ba người bạn, bạn bè đối xử với nó rất tốt nhưng con ếch nhỏ có một tật xấu không tốt chút nào, đó là không biết chia sẻ…”
“Ừ, đây là thói quen xấu.” Giang Hoài gật đầu, nói với bụng mình: “Bảo bối, con có nghe thấy không?”
Lục Vô Túy: "..."
Dưới ánh mắt không nói nên lời của Lục Vô Túy, Giang Hoài lại ra lệnh: "Được rồi, cuốn sách này đã đọc xong, chúng ta đổi cuốn tiếp theo."
Lục Vô Túy: Đây đã là kết thúc sao?!
Việc giáo dục trước khi sinh này hơi có lệ và có chút vội vàng.
Lục Vô Túy vừa định nói chuyện.
Giang Hoài cau mày, tức giận nói: “Xong rồi, chúng ta mau đổi đi.”
Nếu cậu vẫn ngây thơ mờ mịt, thì lúc này đặc biệt dễ ức hiếp.
Lục Vô Túy nhất định muốn nhân cơ hội này ức hiếp cậu, nhưng chỉ cần Giang Hoài nói những lời ngọt ngào, là Lục Vô Túy lập tức đầu hàng.
Có lẽ chính Giang Hoài cũng không biết.
Những gì cậu cho là tức giận thực ra không có tính uy hiếp, mà lại giống như làm nũng.
Lục Vô Túy bất lực tìm được một cuốn sách khác trên tủ đầu giường ngủ.
Quên đi, quấy thì để em ấy quấy đi, hắn cũng không làm gì cậu, quấy đủ rồi thì tính tiếp.
Lần này cũng vậy.
Lục Vô Túy vừa kể từ đầu, Giang Hoài đã yêu cầu hắn đổi sang truyện tranh khác.
Cho đến cái cuối cùng.
Lục Vô Túy hắng giọng: "Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước xa xôi có một nàng công chúa, tên của nàng công chúa này là... Công chúa Bình Bình?"
Quen thuộc nhưng lại hoàn toàn xa lạ.
“Tại sao lại gọi là Bình Bình công chúa?” Lục Vô Túy nhìn phong cách vẽ có vẻ quen thuộc, “Cốt truyện này, không phải là Kỳ Kỳ…”
Hắn nhìn kỹ hơn và nhận ra rằng đó không phải là bản in ấn.
Mà được vẽ bằng tay, bởi vì trên đó có một số hạt nhỏ và không đồng đều, thậm chí còn có một số vết mực trên đó.
Lục Vô Túy sống được hơn hai mươi mấy năm.
Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta làm cho không hiểu cái gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Hoài, đang định nói gì đó, lại phát hiện Giang Hoài chủ động đến gần mình, khoảng cách giữa hai người chỉ còn mười centimet.
Giang Hoài cắn môi, thấp giọng hỏi: “Tại sao là Bình Bình công chúa?”
Lục Vô Túy lẩm bẩm nói: "Tại sao?"
Trong mắt hắn có sự si mê Giang Hoài nhưng cũng có vài phần kiềm chế.
"Bởi vì tôi đã vứt bỏ Kỳ Kỳ công chúa, cũng sẽ không bao giờ lấy ra nữa. Hiện tại tôi vẽ Bình Bình công chúa để thay thế nàng," Giang Hoài nói: "Nếu anh không thích nàng, tôi cũng sẽ không thích nàng."
Ngay lập tức--
Trong phút chốc, toàn bộ máu trong cơ thể Lục Vô Túy sôi lên, chảy về não và tim, đầu ngón tay tê dại và run rẩy.
Đây là loại trạng thái, gọi là mừng như điên.
Hắn ngơ ngác nhìn Giang Hoài, vẫn chỉ biết hỏi một câu: "Tại sao?"
Phía trước là không xác định cùng không tự tin.
Lần này là biết rõ rồi còn cố hỏi.
Giang Hoài không nghĩ tới, lại không thuận theo mà buông tha.
Cậu tuyệt đối sẽ không nói những lời buồn nôn như vậy đâu, Giang Hoài nghiêm mặt nghĩ.
Đó là những lời khiến người ta đau răng khi nghe trên TV.
Cậu tuyệt đối sẽ không nói những câu đó.
Đang lúc cậu không tiến cũng không lùi, Lục Vô Túy lại chậm rãi tiến tới, kiên trì hỏi đáp: “Tại sao?”
Giang Hoài thẹn quá thành giận, cúi đầu đẩy hắn nhưng vẫn lắp bắp một chút: "Anh, anh nói cái gì!"
Không đẩy nổi.
Lục Vô Túy đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, dùng tay còn lại nhéo cằm cậu.
Trên khuôn mặt đỏ rần của Giang Hoài, mạnh bạo hôn xuống.
Giang Hoài không kịp phòng bị, cảm thấy môi mình bị chạm vào phát đau, nhỏ giọng rên một tiếng, nhưng không biết dây thần kinh nào trong đầu Lục Vô Túy bị kíc/h thích nên càng hôn càng mãnh liệt.
Giang Hoài lùi về phía sau, rất nhanh đã bị Lục Vô Túy đẩy ngã xuống giường.
Lục Vô Túy hưng phấn đến suýt chút nữa quên mất bụng cậu.
Giang Hoài mang theo nức nở nhắc nhở, hắn mới buông ra.
Dù đã buông tay nhưng vẫn không bỏ qua.
Lục Vô Túy hôn lên má phải của Giang Hoài, trầm giọng nói: “Tại sao?”
Giang Hoài không trả lời, liền hôn một cái lên má trái của Giang Hoài, lại hỏi: “Tại sao?”
Linh hồn của Giang Hoài như muốn bay khỏi cơ thể.
Dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Lục Vô Túy căn bản không muốn biết đáp án.
Lục Vô Túy chỉ muốn tra tấn cậu mà thôi!
Sau khi hỏi đi hỏi lại và hôn đi hôn lại, hai người lại mất kiểm soát và lại hôn nhau.
Lục Vô Túy thở hổn hển, toàn bộ trạng thái giống như một người bình thường mua vé số, khi không còn chút hy vọng nào, lại phát hiện ra mình đã trúng được mấy trăm vạn!
Giang Hoài chẳng những không ghét hắn.
Mà còn thích hắn.
Vì hắn mà vứt bỏ bộ truyện tranh yêu thích nhất, thú bông cũng sẽ không bao giờ lấy ra nữa.
Những thứ đó từng là chỗ dựa tinh thần của Giang Hoài.
Hắn biết nó quan trọng như thế nào đối với Giang
Lục Vô Túy mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều run rẩy. Lực đạo hắn ôm lấy Giang Hoài gần như bóp nghẹt Giang Hoài.
Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới cái đêm hắn tìm được Giang Hoài.
Hắn vì kiệt sức nên ngủ rất sâu.
Lúc đó Giang Hoài cũng có cơ hội trốn thoát, chỉ cần cầu xin Chu Tiểu Ngải đưa đi đi, sẽ cùng Chu Tiểu Ngải giải thích rõ ràng rằng cậu không muốn ở lại cùng hắn.
Hai người ở một nơi ngư long hỗn tạp thay đổi danh tính.
Lục Vô Túy muốn tìm bọn họ sẽ khó càng thêm khó.
Nhưng trong thâm tâm hắn đã xác định Giang Hoài không có tình cảm với mình, cho nên dù mở mắt ra có thấy Giang Hoài vẫn ở bên cạnh mình.
Hắn cũng chỉ cho rằng, Giang Hoài không dám chạy trốn lần nữa.
Thực tế, Giang Hoài không phải vì có lệ mà trở về Lục gia.
Mà là vì hắn.
Là vì hắn.
Giang Hoài không thể ngủ được lâu.
Sau khi mang thai, có khi ở trạng thái ngủ nông, có khi ở trạng thái ngủ sâu, giống như viên xúc xắc, con nào rút ra đều tính.
Bác sĩ cho rằng nguyên nhân là do việc mang thai khiến nội tiết tố bị rối loạn nhiều hơn, dễ nổi giận cũng liên quan đến điều này.
Khi cậu tỉnh lại, Lục Vô Túy vẫn đang ngủ và ôm chặt cậu trong lòng.
Giang Hoài cẩn thận đưa bụng ra ngoài một chút.
Mỗi ngày cậu dường như đều cảm thấy bụng mình càng lớn một chút nhưng lại không có người để cùng chia sẻ, chỉ có Lục Vô Túy chịu nghe.
Hôm qua không chỉ là nghe.
Thậm chí còn chạm vào.
Giang Hoài nhìn thấy động tác của hắn, có chút sửng sốt, bởi vì Lục Vô Túy từ khi biết cậu mang thai đến nay chưa hề chạm vào bụng cậu.
Đây dường như là một loại hình phạt dành cho chính hắn.
Kể từ khi biết được tâm ý cậu ngày hôm qua, Lục Vô Túy tựa hồ như trút bỏ được phần nào gánh nặng.
Hắn nhẹ nhàng sờ bụng Giang Hoài, nói lời xin lỗi với Giang Hoài.
Rõ ràng là đã nói lời xin lỗi rất nhiều lần.
Giang Hoài nhích đi không bao lâu, Lục Vô Túy cũng tỉnh lại, mở mắt ra.
Sau khi hai người nhìn nhau đồng thời cảm thấy không được tự nhiên.
Nói đến đây liền cảm thấy khá xấu hổ.
Khi hai người ở bên nhau, một người thì chọc cho người kia cáu lên, người kia thì dễ cáu giận.
Thời điểm hoà bình cũng không nhiều lắm.
Thời điểm giống một cặp đôi bình thường cũng vô cùng ít ỏi.
Trong bầu không khí có chút ái muội và vi diệu, Giang Hoài cúi đầu sờ bụng.
Lúc này, Lục Vô Túy tiến lên hôn lên khóe môi cậu.
Thực ra hắn có chút bối rối không biết phải làm gì.
Phỏng chừng người trúng số cũng sẽ có cảm giác giống như hắn khi thức dậy vào ngày hôm sau, cảm thấy như một giấc mơ không dám tin tưởng.
Sau khi hôn Giang Hoài, Lục Vô Túy giả vờ bình tĩnh nói: “Chào buổi sáng.”
Giang Hoài: "..."
Quái quái sao ấy.
Không biết kỳ quái như vậy bao lâu.
Cậu còn chưa kịp mở miệng, Lục Vô Túy đã đứng dậy trước, cứng ngắc lúng túng đi vào phòng tắm.
Cách hắn bước đi có chút kỳ lạ.
Giang Hoài thanh tâm quả dục lâu rồi, đối với phương diện này rất tò mò nhưng cũng không phải rất tò mò.
Đúng là, cậu đã nhiều lần nhìn thấy Lục Vô Túy đứng dậy đi tắm nước lạnh vào buổi sáng.
Trước đây, có lẽ vì không hiểu điều này có nghĩa là gì.
Bây giờ…những thứ nên trải qua đều đã trải qua.
Tại sao, tại sao cậu không giống Lục Vô Túy, tinh lực tràn đầy như vậy?
Đúng rồi, cậu khác với đàn ông bình thường.
Giang Hoài nghĩ nghĩ, không biết nên an tâm hay lo lắng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, đã không còn thời gian để nghĩ về chuyện đó nữa.
Một lúc sau, Lục Vô Túy từ trong phòng tắm một thân hơi nước bước ra.
Hắn khinh được tự nhiên hỏi: “Đi xuống à?”
Giang Hoài cũng có chút không được tự nhiên: "Chúng ta đi xuống nhé?"
Hai người tai đỏ bừng và cứng đờ cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
Quản gia không dám thở.
Hôm nay lại làm sao vậy?
Sau khi Lục Vô Túy và Giang Hoài đi xuống, trạng thái của hai người không ổn chút nào.
Trước đây thời điểm cãi nhau, dù cãi nhau thế nào, Lục tiên sinh luôn là người dỗ.
Còn bây giờ đang xảy ra chuyện gì?
Lục tiên sinh không những không dỗ dành, thậm chí còn cứng đờ hơn Giang Hoài.
Đây là... nháo đến chia tay hoàn toàn?
Không có khả năng.
Bây giờ mọi người ở Lục gia đều biết chuyện Giang Hoài mang thai, lúc đầu cũng có người ngạc nhiên nhưng Lục Vô Túy đã bỏ tiền để bịt miệng, lại bỏ ra rất nhiều tâm huyết để thay đổi phong cách trang trí của Lục gia, tốn rất nhiều công sức, hơn nữa còn phải chịu thiệt hơn nữa. Rõ ràng là đau người trong lòng, muốn người trong lòng thoải mái hơn.
Sau khi quan sát một hồi, quản gia lại lật đổ ý nghĩ của mình.
Lục Vô Túy dùng đũa gắp cho Giang Hoài một ít đồ ăn, nói: “Ăn hết đi.”
Giang Hoài không có phản kháng, ngoan ngoãn ăn.
Sau đó lại nhìn bàn ăn, lễ phép đáp lại, dùng đũa gắp cho Lục Vô Túy một ít đồ ăn, lúng túng nói: “Anh cũng ăn đi.”
Lục Vô Túy sững lại, không nói một lời, nhanh chóng ăn hết.
...... Có chỗ nào giận dỗi đâu.
Đây rõ ràng là một đôi vợ chồng trẻ vừa cãi nhau... Không, trông cũng không giống như vậy.
Nó hơi giống tình huống một cặp đôi vừa mới thiết lập được một mối quan hệ tốt đẹp.
Nếu một hai phải hình dung thì nó sẽ là——
Chúng ta không biết rõ về nhau, chúng ta xấu hổ.
Nhưng trong bầu không khí vi diệu này lại có những bong bóng màu hồng bay bay, mỗi cái liếc mắt nhìn nhau đều tràn ngập điện.
Người quản gia đang bàng hoàng.
Hai người họ chắc không phải mới hiểu rõ nhau phải không?
Hai người này là phu phu được gần một năm sao?
Phải không?
Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu.
Ăn xong không lâu, cái bong bóng màu hồng này đã bị vỡ một cách tàn nhẫn.
Lục Vô Túy đang chuẩn bị tài liệu đi làm.
Đáng lẽ vào giờ này trước đây hắn đã trên đường đến công ty, nhưng bây giờ hắn muốn dành nhiều thời gian hơn cho Giang Hoài, nên đã gần bảy giờ rưỡi hắn vẫn chưa ra khỏi nhà.
Giang Hoài ngồi ở bên cạnh nhìn hắn chuẩn bị.
Trong bầu không khí hài hòa như vậy, điện thoại của Lục Vô Túy vang lên.
Nhạc chuông là của một số lạ, hắn không để ý, vốn dĩ muốn bấm trực tiếp tắt máy.
Chờ cầm lên và nhìn vào, chuyển động của hắn dừng lại.
Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm, nhìn Giang Hoài ngây thơ đang bên cạnh, đột nhiên nói với cậu: “Tôi nghe điện thoại, em không được nói cái gì hết.”
Giang Hoài: “…” Giọng điệu sao lại đột nhiên thay đổi?
Cậu chớp mắt và ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Vô Túy bấm nhận cuộc gọi, bật loa ngoài.
Sau đó, giọng của người trong điện thoại vang lên: "Xin chào Lục tiên sinh, tôi là giáo viên ở Giang Hoài. Lần trước tôi có gọi cho anh, anh còn nhớ tôi không?"
Nếu chỉ là một giáo viên bình thường, Lục Vô Túy chắc chắn sẽ không gây rắc rối gì.
Nhưng tâm tư của thầy giáo này, đại khái Giang Hoài cũng không nhìn ra được.
Lần trước gọi điện, hắn đã cảm thấy một cảm giác thù địch mãnh liệt.
Đối mặt tình địch, Lục Vô Túy không khách khí như vậy: "Xin lỗi, anh là ai?"
Tạ Nhất Minh: "..."
Tuy rằng biết Lục Vô Túy cố ý nhưng giọng điệu của hắn lại khá vô tội và có phần khiến người ta khó chịu.
Chỉ là anh ta không biết cái này là do Lục Vô Túy học được từ Giang Hoài.
Bất quá, Giang Hoài có thể thực sự vô tội.
Còn hắn là muốn chọc tức người kia thôi.
Tạ Nhất Minh sau đó lại giải thích: "Tôi là giáo viên của Giang Hoài. Trước đó tôi có nói với anh chuyện tôi muốn giới thiệu một số học sinh trao đổi với Giang Hoài..."
“Ồ, anh là thầy giáo đó,” Lục Vô Túy cố ý ngắt lời trước khi anh ta nói xong: “Có chuyện gì sao?”
Hắn cũng biết, mình cùng tình địch phân cao thấp như vậy rất trẻ con.
Nhưng nghĩ lại thì, ngày hôm qua vào nửa đêm còn gửi tin nhắn cho Giang Hoài.
Đôi mắt hắn tối sầm lại.
Giang Hoài mở to hai mắt, không ngờ hắn lại nói chuyện với thầy Tạ như vậy.
Lúc cậu muốn ngăn cản Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy đột nhiên tới gần, hôn lên môi cậu, sau đó nhếch môi không cười nói: “Im lặng.”
Giang Hoài: “…” Cậu lại đỏ mặt.
Vì sao cậu lại cảm thấy ánh mắt của Lục Vô Túy giống như muốn ăn thịt cậu vậy?
Tạ Nhất Minh nhất thời không nói nên lời, sau đó thở dài nói: “Tôi biết vì sao anh lại có thái độ này, nhưng Giang Hoài là một nhân tài đáng để bồi dưỡng, cũng chính vì điều này mà tôi mới tiến cử em ấy đi du học. Nếu như em ấy bị những thứ khác làm chậm trễ, vướng víu tay chân, tôi tin rằng sau này khi em ấy nhìn lại sẽ thấy tiếc nuối..…”
Lục Vô Túy cắt ngang tràng thao thao bất tuyệt của anh ta, trầm giọng nói: “Thật sao? Chỉ vì em ấy là một nhân tài đáng để bồi dưỡng thôi sao?”
Bên kia điện thoại, đồng tử của Tạ Nhất Minh co rút lại.
Trên mặt anh ta sau khi bị lộ có chút xấu hổ, khuôn mặt hiền lành cũng trở nên có chút chật vật.
Chỉ vì Giang Hoài là nhân tài đáng bồi dưỡng thôi sao?
Trong lòng anh ta biết rõ ràng, đương nhiên không phải.
Nhưng... làm sao chồng của Giang Hoài lại biết được? Anh ta cho rằng biểu hiện của mình không quá rõ ràng, Lục Vô Túy vì sao lại hỏi như vậy?
Anh ta im lặng một lúc lâu.
Giang Hoài cảm thấy Lục Vô Túy đã mạo phạm thầy giáo, có chút nóng nảy, thậm chí không để ý đến chỉ thị của Lục Vô Túy, trực tiếp nói: “Thầy, anh ta là kẻ xấu, thầy không cần để ý tới anh ta."
Lục Vô Túy"chậc" một tiếng, cố ý nói: "Hôm qua không phải chỉ cắn em có một cái thôi sao? Tức giận sao? Sao lại có thể nói chồng em là kẻ xấu?"
Giang Hoài lập tức bị hắn làm cho choáng váng.
Lục Vô Túy... hôm qua không có cắn cậu mà?
Rồi tại sao lại nói chuyện này trước mặt giáo viên chứ?
Giang Hoài vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh làm gì vậy!”
Cậu muốn giật lấy điện thoại di động của Lục Vô Túy tắt loa ngoài, nhưng Lục Vô Túy lại chơi xấu giơ cao cánh tay.
Hắn vòng tay bảo vệ eo của Giang Hoài, để Giang Hoài đoạt lấy điện thoại trong khi cả người đều bị nhốt trong vòng tay hắn.
Lục Vô Túy nói: “Nhào vào trong ngực tôi?”
Giang Hoài rê.n rỉ, cắn hắn một cái.
Lục Vô Túy "Tê" một tiếng: "Sao còn cắn lại?"
Giang Hoài không chỉ cắn mà còn muốn cắn thêm một cái nữa.
Thành thật mà nói thì nó có hơi đau một chút.
Lục Vô Túy vội vàng ngăn cậu lại, nói vào điện thoại: “Xin lỗi vì đã làm thầy Tạ cười. Đứa nhỏ nhà tôi vốn là như vậy, nghịch ngợm đến mức khiến tôi đau đầu.”
Tạ Nhất Minh bất đắc dĩ nói: “Ở tuổi Giang Hoài, hoạt bát thì tốt hơn. Nhiều người trẻ như em ấy suốt ngày cứ như không có sức sống.”
Thấy Giang Hoài muốn nói tiếp, Lục Vô Túy vội vàng bịt miệng lại.
Giang Hoài tức giận.
Lục Vô Túy lại nói: “Thật ra tôi chưa kịp nói với thầy, Giang Hoài nhà chúng tôi rất muốn trở thành sinh viên trao đổi, hôm qua chúng tôi chưa bàn bạc kỹ, em ấy nhất thời xúc động mới nói không đi, nếu bên thầy tiện, vậy giúp em ấy ghi danh, nếu không được, tôi đến trường để..."
“Tiện,” Tạ Nhất Minh nói, “Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Trước khi Lục Vô Túy kịp nói tiếp.
Tạ Nhất Minh đã cúp điện thoại.
Trước khi nụ cười đắc thắng trên mặt Lục Vô Túy lan ra, Giang Hoài đã lao tới trước mặt hắn, lớn tiếng nói: "Lục Vô Túy! Nhất định là thầy đang tức giận!"
“Thật sao?” Lục Vô Túy giả ngu, “Sao tôi không nghe ra nha?”
“Còn có,” Giang Hoài đè hắn xuống, “Anh mới nghịch ngợm!”
“Ừm ừm tôi nghịch ngợm.” Lục Vô Túy hoàn toàn tiếp nhận.
Lần đầu tiên Giang Hoài trải qua cảm giác lửa giận tràn đầy không có chỗ để trút giận.
Lục Vô Túy đỡ lấy bụng cậu khuyên nhủ: “Bác sĩ nói em nên bình tĩnh, không được tức giận.”
Giang Hoài: "..."
Cậu hít một hơi thật sâu và ngồi lại trên ghế sofa.
Khi Lục Vô Túy muốn ôm cậu lần nữa, cậu liền đưa tay ra làm động tác từ chối.
Sau đó, một ranh giới giữa nhà Sở và nhà Hán được thành lập.
Giang Hoài trịnh trọng tuyên bố: "Tôi đang tức giận, không được vượt qua ranh giới này."
Lục Vô Túy: "..."
Xong rồi.
Nhìn Giang Hoài như vậy, người không quen biết có thể sẽ cho rằng cậu đang nói đùa.
Nhưng Lục Vô Túy biết cậu thực sự đang tức giận.
Ngay khi tình địch lộ diện, lẽ ra hắn nên biết kiềm chế hơn.
Ngày hôm đó, Lục Vô Túy, người cực kỳ uy nghiêm trong công ty, lại một lần nữa đi làm với vết răng trên mặt.
Lần này vết cắn của Giang Hoài không còn tàn nhẫn như lần trước.
Nhưng có lẽ phải vài ngày nữa nó mới biến mất.
Lục Vô Túy còn đặc biệt yêu cầu phó chủ tịch thay mặt mình đàm phán một số thương vụ làm ăn - vì sợ tạo ấn tượng rằng hắn không nghiêm túc.
Tuy nhiên, các nhân viên trong công ty đã có quan niệm ăn sâu bén rễ.
Đó chính là - vợ chồng Lục tổng chơi lớn dữ dội.
Trong lần khám thai ngày hôm sau, Giang Hoài vẫn không cho Lục Vô Túy chạm vào.
Hai người ngồi ở ghế sau, ngăn cách bởi ranh giới Sở Hán không tồn tại, mỗi lần Lục Vô Túy cố gắng vượt qua ranh giới đều bị Giang Hoài đánh lui về.
Chát, chát, chát.
Tài xế phía trước:...Đôi này đang giở trò gì thế?
Anh không những không dám nhìn mà bây giờ còn có chút sợ hãi không dám nghe.
Hai người một người thì bám riết không tha mà duỗi tay ra, một bên cũng đánh không tha.
Cuối cùng, Giang Hoài đánh đến đau lòng nói: “Tại sao anh nhất định phải tới gần chứ?”
Lục Vô Túy nghiêm túc nói: “Thử xem chừng nào em mới nguôi giận.”
Giang Hoài: "..."
Nếu cứ tiếp tục như vậy, suốt đời này cậu sẽ không nguôi được cơn tức giận.
Lục Vô Túy duỗi tay ra, mu bàn tay đã ửng đỏ nhưng nhìn vẫn rất đẹp, các đốt ngón tay dài, khớp xương rõ ràng.
...Giang Hoài không cảm giác được mình ra tay lại nặng như vậy.
Lục Vô Túy đặt tay lên vai Giang Hoài, lần này Giang Hoài không đánh nữa.
Lục Vô Túy vui mừng khôn xiết, siết chặt vòng tay.
Giang Hoài bắt đầu vùng vẫy.
Ồ, giới hạn là ở đây.
Lục Vô Túy giữ nguyên tư thế này, không cử động nữa, chờ xuống xe hắn nắm tay Giang Hoài, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa bệnh viện.
Mỗi lần tới bệnh viện, cả hai đều cảm thấy được sự khẩn trương.
Thực chất lần này chỉ là khám thai bình thường.
Giang Hoài hít sâu mấy hơi.
Lục Vô Túy ôm cậu, hôn lên một bên mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Lần này tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ sửa.”
Giang Hoài lẩm bẩm: “Tốt nhất là anh nên như vậy.”
"Đi vào?"
"Ừm."
Việc khó sẽ càng khó khăn hơn khi phải một mình đối mặt với nó.
Nhưng khi hai người cùng đối mặt thì có vẻ dễ dàng hơn một chút.
Hai người sát cánh bước vào bệnh viện.