Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy

Chương 38



Lục Vô Túy gần như cảm thấy có chút không  được tự nhiên khi nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Giang Hoài.
Cũng may hắn nhịn không cười ra tiếng, chậm rãi quay đầu lại, ho nhẹ một tiếng nói: "Tôi đều nhớ kỹ, mỗi một phân tiền đều tính toán rất rõ ràng."
Giang Hoài lập tức thu nước mắt, lau đi nước mắt, khẳng định nói: "Anh gạt tôi."
Lục Vô Túy thầm nghĩ, phản ứng của cậu nên nói chậm hay là nhanh?
Giang Hoài lúc này mới nghiêm túc nói: "Tôi ghét nhất người nói dối, nhưng niệm tình đây là lần đầu, tôi sẽ không truy cứu."
Lục Vô Túy: "..."
Lục Vô Túy đột nhiên ý thức được, nghe được Giang Hoài nói như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn không phải cảm thấy nực cười, mà là nghĩ mình đã lừa gạt Giang Hoài bao nhiêu lần.
Hơn nữa, câu này nghe hơi quen quen.
Không biết là ảo giác hay đã nghe ở đâu rồi.
Hôm nay bác sĩ tới rất nhanh, hai người ở trong phòng làm việc cũng không đợi bao lâu, bác sĩ đã trở lại.
“Đầu tiên là xét nghiệm máu,” bác sĩ nói, “Với các thành phần được phát hiện trong máu trước đó, sau khi nhóm của chúng tôi so sánh, xác nhận rằng đó là một loại thuốc bất hợp pháp bị cấm bán trên thị trường. Trên cơ bản đều là giao dịch trong tối, vì vậy không dễ để kiểm tra nơi tuồn ra.”
Lục Vô Túy nói: "Còn bao lâu mới có thể tra ra?"
Bác sĩ thở dài nói: "Không biết nói sao, loại giao dịch đen này, mỗi ngày đều có vô số đơn đặt hàng được thành giao, chẳng khác nào mò kim đáy bể..."
"Đó là loại thuốc gì? Dùng như thế nào, có tác dụng?" Lục Vô Song lại hỏi.
Bác sĩ nói: "Là thuốc hít, nếu hai người lại gần một chút, hít vào sẽ phát huy tác dụng... Nhưng bình thường tiếp xúc rất lâu, ít nhất nửa tiếng trở lên."
Giang phu nhân.
Tuy nhiên, Giang phu nhân ở Lục gia chưa đầy mười lăm phút, đã bị Giang Hoài hạ lệnh mời bà đi.
Lục Vô Túy lại hỏi: “Vậy nếu tôi là người trúng thuốc đó?”
"Nó không có tác dụng."
Lục Vô Túy hai mắt tối sầm, nghĩ tới cái gì đó, gõ đầu ngón tay trên bàn, tùy ý chuyển đề tài: "Còn kết quả hôm nay tôi nhờ ông tái kiểm tra thì sao?"
Bác sĩ đưa bản báo cáo cho Lục Vô Túy, lắc đầu nói: "Kết quả kiểm tra lần này cũng không khác trước là bao."
Lục Vô Túy trong lòng trầm xuống.
Giang Hoài vẫn vô thức quan sát bọn họ.
Lục Vô Túy trầm ngâm một lát, "Ông xác định cậu ấy khỏe mạnh?"
Bác sĩ nói, "Cái này thì xác nhận."
Là một người đàn ông, có thể sinh con và có sức khỏe tốt.
Giống như có người cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho Lục Vô Túy, biết hắn thích đàn ông và cần có con, cũng biết hắn bản tính đa nghi, không thích người bên cạnh quá thông minh.
Nếu không phải vì đây là Giang Hoài... Lục Vô Túy thậm chí sẽ tự hỏi liệu có một âm mưu đáng sợ nào đằng sau hay không.
Chính là, sẽ không có phải không?
Trước mặt Giang Hoài, Lục Vô Túy cầm tờ giấy khám sức khỏe trên tay.
Giang Hoài hiển nhiên rất tò mò, nhưng vẫn kiềm chế không nhìn vào tay hắn.
Thấy vậy, Lục Vô Túy chỉ đơn giản đem giấy khám sức khỏe, đặt ở trước mặt cậu, "Cậu nhìn thấy cái gì?"
Nếu như Giang Hoài thật sự là người khác phái tới...
Nếu như lần hạ thuốc này là cậu cố ý...
Giang Hoài nghiêng đầu nhìn, một lúc sau mới cau mày thở dài: "Tôi xem cũng không hiểu."
Lục Vô Túy cùng bác sĩ: "..."
Vị bác sĩ không nhịn được cười, có lẽ đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một "bệnh nhân" thú vị như vậy, hơn nữa thể chất cậu có chút đặc thù, có giá trị nghiên cứu rất lớn, thái độ cũng rất hòa ái. "Cậu rất khỏe mạnh và không có bệnh tật. Chỉ cần biết điều này là được."
Giang Hoài đồng ý sâu sắc, gật đầu: "Vậy nếu tôi khỏe mạnh, có thể không nhập viện không?"
Bác sĩ liếc nhìn Lục Vô Túy.
Sau khi được đồng ý, ông mới nói: "Đương nhiên không cần, người khỏe mạnh thì không cần nhập viện."
Trong nháy mắt, Giang Hoài cảm thấy thư thái.
Lục Vô Túy đứng dậy trước và nói với cậu: "Đi thôi, chúng ta về nhà trước."
Chuyện đã đến nước này, bác sĩ trước mặt là người mà hắn tin tưởng, hắn thực sự không có lý do gì để không tin.
Tuy nhiên, có nên nói cho Giang Hoài biết hay không lại trở thành cơn đau đầu mới của hắn.
Nếu hắn nhớ không lầm, lúc trước hắn là người phổ cập kiến thức đàn ông không thể sinh con cho Giang Hoài, Giang Hoài đã rất cao hứng.
Đâu chỉ là cao hứng.
Cậu còn thường thích nói chuyện với búp bê trước khi đi ngủ, điều mà cậu nói hôm đó là: "Công chúa Kỳ Kỳ, nàng có biết không tôi cùng với những người đàn ông bình thường đều giống nhau, trước đây tôi đã nghĩ mình có thể có con, nhưng tất cả chỉ là giả đó!"
Mà hôm nay sau khi về nhà, Giang Hoài ngồi ở đầu giường, theo thói quen cùng búp bê nói chuyện, nội dung là ——
"Công chúa nâng tạ, thân thể của tôi rất khỏe mạnh, thật hy vọng có thể vĩnh viễn khỏe mạnh như vậy, nhưng tôi đã là một người đàn ông bình thường, không cần quá cưỡng cầu như vậy, hôm nay vẫn là một ngày may mắn."
Lục Vô Túy một chân gần như bước qua khe cửa.
Nghe Giang Hoài nói vậy, trong lòng có chút chua xót.
Những nghi vấn ban ngày kia, giờ phút này dưới lời nói của Giang Hoài, tất cả đều có vẻ rất "thành thục" lại vô tình.
Giang Hoài từ nhỏ đã khác với những đứa trẻ khác, bất kể là chuyện cậu có thể sinh con, thì tính cách cũng đã khác với những đứa trẻ bình thường.
Lục Vô Túy cũng từ nhỏ lớn lên, đương nhiên biết trẻ con có khi là thiên sứ, có khi là ác ma.
Với tình huống đặc thù như Giang Hoài, không nói ra thì không được.
Vậy nên, làm “người bình thường” là điều xa xỉ đối với một số người.
Lục Vô Túy chưa bao giờ hối hận về hành động của mình trước đây.
Tại sao hắn lại cố chấp đến mức phải cho rằng mình đúng?
Một hai phải đập nát nhận thức của Giang Hoài, rồi bây giờ lại phải vất vả xây một cái nhận thức mới - nhưng nó sẽ lại làm tổn thương cậu.
Lục Vô Túy thận trọng đưa ra quyết định.
Hắn lặng lẽ đóng cửa lại, không đi vào quấy rầy Giang Hoài.
*
Gần đây, Giang Hoài ở trường học, bước vào khoảng thời gian nhàm chán nhất trong mỗi học kỳ.
Còn một thời gian nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng gần đây không có cơ hội được đi sưu tầm phong cảnh nên chỉ có thể ở lại trường mỗi ngày, bài vở còn rất nhiều.
Đồng thời, đây cũng là lúc việc kiểm soát của mỗi trường nới lỏng nhất.
Tóm lại, Giang Hoài cuối cùng cũng có cơ hội tặng bức tranh cho giáo viên.
Chuyện này sau khi Chu Tiểu Ngải nhắc nhở cậu mới nhớ tới, lúc về nhà tìm tranh cho giáo viên, Chu Tiểu Ngải còn nói: "Cậu tặng tranh cho người đàn ông khác, không sợ chồng nổi giận sao?”
Giang Hoài cảm thấy rất kỳ quái, "Tại sao phải tức giận?"
Chu Tiểu Ngải thực sự phục rồi.
Y giơ ngón tay cái lên với Giang Hoài, "Tớ vốn tưởng cậu bị chồng quản nghiêm nhưng bây giờ xem ra cậu là hảo hán số một, xin hãy nhận lấy sự ngưỡng mộ này."
Kể từ lần sưu tầm phong cảnh trước đó, y và tất cả các bạn học trong lớp đã rất ấn tượng với Lục tổng sau khi nhìn thấy chân dung của hắn.
Miệng độc thực sự là độc.
Nhưng độc đến mức, chờ đợi những sơ hở trong logic của đối thủ để tấn công người ta, mỗi câu đều ghim thẳng.
Mấy năm nay cuộc thi biện luận của sinh viên nghệ thuật luôn thua trường khác, vì họ thiếu đi một tài năng như Lục tổng.
"Tớ còn tưởng rằng cậu bị chồng ăn sạch rồi chứ." Chu Tiểu Ngải nói, "Không nghĩ tới cậu chính là giết Lục tổng!"
Giang Hoài lập tức sợ hãi, "Tớ cái gì cũng không làm! Tại sao lại bị buộc tội giết người?"
Chu Tiểu Ngải: "...f/uck."
Xong rồi, y không nhịn được chửi thề trước mặt Giang Hoài, vội vàng vả miệng.
Giang Hoài vội vàng ngăn cản hắn: "Cậu thấy có lỗi với tớ sao? Không cần phải như vậy."
Chu Tiểu Ngải suýt nữa muốn nghiến răng.
Mà ở bên cạnh, một số bạn học vểnh tai lên nghe lén, suýt chút nữa bị cười chết.
Trước đây bọn họ đều cho rằng Giang Hoài ngốc, hiện tại mới phát hiện, kẻ ngốc cũng có cái vui.
Không chỉ dễ đùa mà thậm chí còn khiến mọi người muốn bắt nạt.
Rất đáng tiếc không ai trong số họ thân với Giang Hoài.
*
Bên ngoài cửa sổ Lục gia, ánh nắng ban ngày dần dần chuyển sang chiều tà, Giang Hoài đắm chìm trong đống tranh chất đống, nhưng vẫn không tìm được bức mình muốn.
Cậu thường đóng khung các bức tranh rồi bọc chúng bằng giấy kraft, loại giấy này có thể giúp tranh không bị hư hại.
Tuy nhiên, đồng thời nó cũng sẽ dẫn đến sự gia tăng độ khó khăn trong việc tìm kiếm các bức tranh.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng sau lưng Giang Hoài bị mở ra, Lục Vô Túy bưng cà phê trong tay, mặt không chút thay đổi nhìn cậu "Cậu về nhà đã ba tiếng, cũng đã ở chỗ này ba tiếng."
Giang Hoài sửng sốt.
Cậu tò mò hỏi: “Sao anh đi lại không phát ra tiếng động?”
Lục Vô Túy nói, "Có khả năng là cậu quá tập trung?"
Giang Hoài hoàn toàn không cảm thấy mình bị chọc ghẹo, hai mắt sáng lên: "Thật sao? Nhưng từ nhỏ tôi đã bị giáo viên nói là không thể tập trung."
Lục Vô Túy dừng một chút, "Giáo viên nói đúng."
Giang Hoài: "..."
Sao lại có người độc miệng như thế này chứ?
Thấy cậu không ngừng tìm kiếm, Lục Vô Túy cau mày nói: "Cậu tìm cái gì?"
Giang Hoài miễn cưỡng chia chút chú ý đến hắn: "Ừm... là bức tranh lần trước tôi vẽ... đi đâu mất rồi?"
Lục Vô Túy: Hôm nay thật là một ngày tốt lành.
Lâu như vậy không đưa, sao hôm nay Giang Hoài mới nhớ tới tìm bức tranh đưa cho hắn?
"Phải không?” Lục Vô Túy tùy ý dựa vào cửa nhấp một ngụm cà phê.
Thiếu chút nữa đã bị bỏng.
Lục Vô Túy miễn cưỡng đặt cà phê xuống: "Còn nhớ lần trước để ở đâu không?"
Giang Hoài... thật sự không nhớ.
Lục Vô Túy đành nhận mệnh, kéo Giang Hoài ra sau, vừa định đi tìm, nhìn kỹ lại, nó ở ngay bên cạnh chân.
Hắn nhất thời không biết nói gì.
Giang Hoài cũng nhìn thấy nó, mặt mày hớn hở cầm bức tranh lên và cảm ơn Lục Vô Tuý.
Thấy cậu định cầm bức tranh đi ra.
Lục Vô Túy sửng sốt một chút - bức tranh này không phải là tặng cho hắn sao?
- --------cảm ơn cả nhà iu đã yêu quý Giang Hoài và Lục tổng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...