Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy
Chương 34
Giang Hoài hoàn toàn không cảm thấy hành động của mình không thích hợp.
Ở trong mắt cậu, phòng bị gì đó chỉ có ở nam nữ, mà nam nam thì không cần-- cho dù cậu có kết hôn với một người đàn ông, nhưng trên căn bản cậu không biết chuyện gì có thể xảy ra.
Đặc biệt là khi cậu biết được, mình không thể sinh con.
Cậu hoàn toàn coi mình như một người đàn ông bình
Lộ đùi thì không sao, nhưng vấn đề là Giang Hoài không chỉ lộ toàn chân, mà áo sơ mi trên người đã bị hơi nước thấm ướt, dính vào nửa người trên, đem vòng eo thon thả hoàn toàn lộ ra.
Lục Vô Túy sững người trên ghế, hai mắt tối sầm lại.
Hắn cho rằng Giang Hoài vô tình.
Theo phương pháp của Chu Tiểu Ngải, Giang Hoài cố ý đi đến trước mặt Lục Vô Túy, sau đó kiếm đồ ở trước mặt hắn "Anh có nhìn thấy sản phẩm dưỡng da của tôi không?"
Hắn có thấy sản phẩm dưỡng da nào đâu?
Bất cứ cái gì Chu Tiểu Ngải nói với cậu lúc đó, cậu đều lặp lại y hệt.
Lúc đó Chu Tiểu Ngải bảo cậu tùy tiện tìm cái gì đó để nói, Giang Hoài thực sự tìm không thấy, Chu Tiểu Ngải tức giận dứt khoát diễn một lần cho cậu xem.
Nếu Chu Tiểu Ngải mà biết, Giang Hoài sao chép nguyên vẹn, nhất định sẽ tức giận hộc máu.
Lục Vô Túy híp mắt, " Cậu dùng sản phẩm dưỡng da từ khi nào?"
Giang Hoài: "..."
Không xong.
Dù sao đi nữa, hai người cũng đã sống cùng nhau trong một thời gian dài như vậy, Lục Vô Túy biết chính xác Giang Hoài sử dụng những gì và đi ngủ lúc mấy giờ mỗi ngày, hắn đều biết rành.
Làm sao bây giờ đoạn này không có trong lời của Chu Tiểu Ngải.
Giang Hoài cứng đờ mà xoay cổ " Đặc biệt mua cho lần ra ngoài này..."
“Phải không?” Lục Vô Túy đột nhiên nở nụ cười, thản nhiên nói: “Hay là tôi tìm giúp cậu?”
Giang Hoài căng da đầu gật gật đầu.
Một đoạn thoại khác của Chu Tiểu Ngải lại xuất hiện.
Nếu thực sự không thể tìm thấy chuyện gì để nói, dứt khoát ngồi trên đùi Lục Vô Túy là được.
Ngồi làm sao được?
Giang Hoài cảm thấy nếu mình ngồi xuống có thể sẽ bị ăn đòn.
Mặc dù Lục Vô Túy chưa bao giờ đánh cậu, nhưng trực giác lại nói với cậu như vậy.
Trong khi cả hai đang kiếm "sản phẩm dưỡng da", Lục Vô Túy ngước mắt lên và nhìn vào sườn mặt của Giang Hoài.
Giang Hoài hơi mím môi, trên miệng còn có thể nhìn thấy hạt châu nhỏ xíu.
Vì mới tắm xong nên môi đỏ hơn bình thường.
Cậu tựa hồ có chút ảo não, đôi mày thanh tú nhíu lại một chút, đầu óc rõ ràng không phải đang tìm kiếm cái gì, mà là đang suy nghĩ vẩn vơ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lục Vô Túy rút tay lại, chống tay lên ghế, không thấy cậu có phản ứng, vẫn tìm kiếm một cách máy móc.
Hắn đột nhiên nói: "Giang Hoài."
Giang Hoài đột nhiên hoàn hồn, ngơ ngác mà"A" một tiếng.
"Kỹ năng diễn xuất của cậu rất kém."
Hắn thậm chí lười không thèm diễn cùng Giang Hoài. Hắn không hỏi sản phẩm dưỡng da trông như thế nào, Giang Hoài cũng không thấy lạ.
Tuy nhiên, dù kỹ năng diễn xuất của Giang Hoài có kém đến đâu thì hắn vẫn có những phản ứng không nên có.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Giang Hoài, hắn cúi đầu, tầm mắt liếc qua, cười.
。
Giang Hoài có chút sợ hãi, " Anh tức giận đến choáng váng sao....."
“Giang Hoài,” Lục Vô Túy đột nhiên đứng lên, ghé vào trước mặt cậu, “Cậu có biết vừa rồi mình đang làm cái gì không?”
Giang Hoài không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Cậu dường như nhận ra rằng mình lại làm sai điều gì đó, nhanh chóng lắc đầu với Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy đem cậu ép tới góc tường, không động đậy nữa, lại hỏi: "Vậy cậu có biết vừa rồi tôi cười vì cái gì không?"
Giang Hoài lại vội vàng lắc đầu.
“Tôi tự cười mình ngu ngốc.” Lục Vô Túy ngữ khí thật ra rất vui vẻ.
Giang Hoài:...Tôi không hiểu.
Điều mà Lục Vô Túy cười chính là, trong khoảng thời gian này, hắn đã thể hiện không đạt tiêu chuẩn, hắn tức giận khi biết Giang Hoài đã đi mà không nói lời nào.
Thậm chí hắn vừa mới có phản ứng.
Điều đó đại diện cho cái gì.
Nhưng……
Lục Vô Túy dùng đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn qua lại khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Giang Hoài, trong lòng ẩn chứa một chút phòng bị.
Làm người ta không nhịn được nghĩ, mặt nhỏ như vậy thì khi hôn lên khả năng sẽ trông giống như cắn hơn.
Giang Hoài ngây thơ mờ mịt chớp mắt nhìn hắn.
Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu và lùi lại một chút.
Giang Hoài lập tức giống như một con thỏ hoảng sợ chạy đi.
*
Đi ký họa cũng đã mấy ngày, đã đến lúc trở về.
Trước khi về, Giang Hoài và lão sư vì một số nguyên nhân không có đơn độc ở chung.
Ban đầu, cậu muốn trực tiếp gửi bức tranh cho lão sư, nhưng sau khi Chu Tiểu Ngải cố gắng hết sức để ngăn cản, cậu đã từ bỏ.
Cũng may mắn là cậu nghe lời khuyên.
Sau khi trở về, nhà trường đã xử phạt một lão sư, nghe nói là bởi vì lần đi ký họa này nhận hối lộ, để châm chước cho bài tập ký họa lần này.
Giang Hoài thành công trốn thoát một kiếp.
Nhưng bức tranh của cậu... vẫn được cất giữ ở nhà, chờ một cơ hội, đem tặng lão sư.
*
Hai ngày sau khi trở lại Lục gia, Giang Hoài đang ở chỗ quản gia thì nghe tin lão phu nhân bệnh nặng.
Lục Vô Túy cũng trở về nhà cũ, mấy ngày không có về.
Lần này tình hình hẳn là nghiêm trọng hơn.
Giang Hoài mặc dù cùng lão phu nhân tiếp xúc không nhiều nhưng mỗi lần lão phu nhân đều đối với cậu rất tốt, thái độ cũng rất ân cần, lần này cậu đối với bệnh tình của lão phu nhân vẫn là tương đối lo lắng.
Nhưng tình hình thực tế lại giống như những gì cậu tưởng tượng.
Lục Vô Túy nửa đêm bị gọi đi, lúc hắn đi, thần trí Lục lão phu nhân đã có chút không thanh tinh.
Bác sĩ nói: "Lão phu nhân sinh bệnh là chuyện bình thường, nhưng sợ nhất là phát bệnh. Nếu cơ thể khỏe mạnh thì có thể chịu được, nếu không chịu đựng được....."
Những lời chưa nói hết chìm vào trong im lặng.
Lúc này, Lục Vô Túy lộ ra vẻ bình tĩnh chưa từng có, gật đầu nói: "Tôi đi chăm sóc trước, sau đó gọi hai y tá từ bệnh viện đến đây."
Bác sĩ gật đầu.
Khi Lục Vô Túy chăm sóc lão phu nhân, cũng rất bày bản.
Những người họ hàng này của Lục gia không nhìn thấy Lục Vô Túy chăm sóc lão phu nhân, chỉ có thể thấy được sự bình tĩnh của hắn, qua lời truyền miệng, sự bình tĩnh này lại trở thành máu lạnh.
Có bao nhiêu máu lạnh, lão phu nhân là nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, đến thời khắc mấu chốt, hắn thậm chí còn không bằng dì của hắn rơi biết bao nhiêu nước mắt.
Khi đối phó với thân thích của mình, thủ đoạn của hắn cũng tàn nhẫn như vậy.
Trên đời làm sao có người lạnh lùng như vậy?
Lục Vô Túy đối với những lời đồn đó không nói một lời nào, chứ đừng nói đến việc ghi nhớ chúng.
Tuy nhiên, càng bình tĩnh, hắn càng đáng sợ.
Dần dần, người ta ít nói về hắn hơn, chuyển sang nói về bà cụ.
Trăm năm cơ nghiệp, chủ gia tộc sắp sụp đổ, tài sản của gia tộc nên phân chia như thế nào?Lão phu nhân sẽ không thực sự không được đi? Trông đủ tệ rồi.
Khi những tin đồn này ngày càng nhiều, Lục Vô Túy không thể kiềm chế, xuống tay xử lí một hai người.
Bây giờ, cuối cùng đã yên tĩnh.
*
Không có Lục Vô Túy, Giang Hoài sống vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên, vì lo lắng cho Lục lão phu nhân nên cũng thường hỏi quản gia về những tin tức mới về Lục lão phu nhân.
。
Sau khi bị quản gia lắc lắc vài lần, cậu ngừng hỏi.
Cho dù cậu ngu xuẩn như thế nào, cũng biết Lục gia không muốn tiết lộ tin tức.
Dù sao, cậu tuy rằng đã kết hôn với Lục Vô Túy nhưng trên thực tế cậu cũng chỉ là người ngoài.
Thỏa thuận với Lục Vô Túy vẫn còn hiệu lực.
Không còn mấy tháng - bây giờ đã gần ba tháng rồi, cuộc hôn nhân này của họ cũng sẽ sớm kết thúc.
Giang Hoài đối với chuyện này cũng không quá đau lòng, cậu lo lắng chính là lão phu nhân.
Trong khi cậu đang mong sao mong trăng*, Lục Vô Túy có thể được coi là có một lần trở lại.
(* chờ đợi từng ngày từng đêm)
Hai người đã lâu không gặp, cũng không liên hệ nhiều, nhưng cũng không có gì kỳ quái, Lục Vô Túy thậm chí còn có lần tận hưởng cảm giác được chó con vây quanh.
Hắn biết Giang Hoài muốn hỏi cái gì, quản gia cũng đã nói cho hắn biết, Giang Hoài muốn hỏi gì.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của GiangHoài, hắn uống một hớp nước rồi nói: "Tạm thời sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra."
Biểu hiện của Giang Hoài có thể được coi là thoải mái.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, Lục Vô Túy vì xử lý công việc của Lục gia đã rất mệt mỏi, bình thường những lúc như vậy, hắn không thích cùng người ta nói chuyện.
Vì vậy, khi hắn nghiêng người, quản gia đã đổ mồ hôi thay cho cậu, vì sợ rằng Lục Vô Túy sẽ khiển trách Giang Hoài.
Cũng may là không có.
Buổi tối khi ngủ, Lục Vô Túy quay lưng về phía Giang Hoài, không ngủ được.
Giang Hoài chính là "thuốc ngủ" của hắn, có Giang Hoài ở bên, hắn chưa bao giờ mất ngủ, trong tình hình hiện nay, ngay cả Giang Hoài cũng không có tác dụng.
Nửa đêm mơ màng, hắn chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của Giang Hoài: “Lục tiên sinh.”
Lục Vô Túy lập tức mở mắt ra.
"Tối nay sao anh lại về? Không phải nên chăm sóc "Bà ngoại" ở cùng "Bà ngoại" sao?" Giang Hoài như đang tự nói với mình, "Cái gì cũng không cần lo lắng... "
Lục Vô Túy đột nhiên nói: "Bởi vì hôm nay "bà" có y tá chăm sóc."
Giang Hoài bị hoảng sợ.
Cậu che miệng, sắc mặt có chút xấu hổ, "Thực xin lỗi, tôi không nên nói sau lưng. "
Không biết lý do tại sao.
Nghe thấy giọng điệu ôn nhu của cậu, lông mày cau chặt hai ngày nay của Lục Vô Túy mới chậm rãi giãn ra một chút.
Hắn chậm rãi nói: "Cậu không làm gì sai, không cần xin lỗi."
"Ngủ đi."
*
Hai ba ngày sau, trong nhà đột nhiên có tin tức, lão phu nhân tỉnh lại.
Lục Vô Túy bị gọi đi vào lúc nửa đêm.
Hắn là người duy nhất được gọi đi, không có những thân thích nào khác.
Vừa nhìn thấy lão phu nhân, Lục Vô Túy liền thở phào một hơi.
Mặc dù sắc mặt của bà vẫn không tốt, nhưng dù sao bà cũng sống sót, khí lực so với lúc hôn mê tốt hơn rất nhiều.
Lão phu nhân yếu ớt nói với hắn: "Tiểu Túy, lại đây ngồi với ta."
Khi Lục Vô Túy ngồi trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân đưa tay qua, làn da lão hóa của bà có một sức nóng không thể coi thường, giống như khi hắn còn bé.
"Tiểu Giang đâu?" Lão phu nhân hỏi.
Lục Vô Túy lập tức hiểu bà muốn hỏi cái gì, nhớ rằng bà bệnh, hắn thành thật nói: "Vẫn là tại con, là con không cho cậu ấy tới."
“Hai người các con, dạo này thế nào?” Bà lại hỏi.
Lục Vô Túy lần này không trả lời.
"Ta biết con nghe đến đây không kiên nhẫn," lão phu nhân ho khan một tiếng,"nhưng con cũng thấy rồi, nếu ta không nói chỉ sợ không còn cơ hội nữa."
Lục Vô Túy cau mày.
“Bụng của của Tiểu Giang hẳn là nên có động tĩnh một chút,” Lão phu nhân nói, “Ta biết, con đã nhiều lần ẩn nhẫn với dì cả và những người khác, không ra tay cũng là vì bà già này... Chờ thằng bé sinh con cho Lục gia, ta liền giao Lục gia cho con, Lục gia này con muốn xử lý như thế nào tùy con."
Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu.
Xuất phát từ tôn trọng lão phu nhân, hắn vẫn không nói gì cả, cuối cùng nhịn không được cắt lời lão phu nhân, "Người vừa mới tỉnh, thân thể còn tương đối yếu, nghỉ ngơi thêm đi, con sẽ tới gặp người sau."
Lão phu nhân thất bại, lẳng lặng nhìn hắn đứng dậy.
Bà cũng không nói gì nữa, thở dài.
Sau khi đi ra phòng của lão phu nhân, bác sĩ cũng đứng ở bên cạnh Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy xoa xoa giữa mày, nói: "Bà ngoại bệnh nặng, ông giúp bà ấy điều trị tốt, thật sự không được, thì ông có biết bác sĩ Trung y nào đáng tin cậy không, xin giới thiệu cho tôi để điều trị thân thể cho lão phu nhân."
Bác sĩ trả lời.
Vốn dĩ lão phu nhân còn có một bác sĩ ở bên cạnh, nhưng Lục Vô Túy bắt được tay chân hắn không sạch sẽ nên đổi thành người hiện tại.
Lão phu nhân cảm thấy khả năng mang thai của Giang Hoài chắc chắn là do bác sĩ mê hoặc.
Nhưng mà, đàn ông mang thai?
Thật là trò cười lớn nhất trên thế giới.
*
Mấy ngày sau, lời nói của Lục lão phu nhân với tốc độ cực nhanh đã truyền khắp Lục gia.
—— Chỉ cần Lục Vô Túy có con, tất cả tài sản của Lục gia sẽ thuộc về hắn.
Vốn dĩ Lục lão phu nhân đã không còn nắm quyền, nhưng cổ phần lớn nhất vẫn nằm trong tay bà, vì vậy người nắm quyền lúc này là Lục Vô Túy có rất nhiều người thầm ghen ghét, nguyền rủa hắn sớm rớt đài.
Hiện tại, lời của lão phu nhân vừa nói ra, toàn bộ Lục gia đều nổ tung.
Không chỉ là Lục gia.
Giang gia vốn muốn ở gần cây đại thụ Lục gia đã lâu, cũng chuẩn bị động thủ.
Một ngày nọ, sau khi tan học Giang Hoài nhận được một cuộc gọi từ Giang gia.
Ở trong mắt cậu, phòng bị gì đó chỉ có ở nam nữ, mà nam nam thì không cần-- cho dù cậu có kết hôn với một người đàn ông, nhưng trên căn bản cậu không biết chuyện gì có thể xảy ra.
Đặc biệt là khi cậu biết được, mình không thể sinh con.
Cậu hoàn toàn coi mình như một người đàn ông bình
Lộ đùi thì không sao, nhưng vấn đề là Giang Hoài không chỉ lộ toàn chân, mà áo sơ mi trên người đã bị hơi nước thấm ướt, dính vào nửa người trên, đem vòng eo thon thả hoàn toàn lộ ra.
Lục Vô Túy sững người trên ghế, hai mắt tối sầm lại.
Hắn cho rằng Giang Hoài vô tình.
Theo phương pháp của Chu Tiểu Ngải, Giang Hoài cố ý đi đến trước mặt Lục Vô Túy, sau đó kiếm đồ ở trước mặt hắn "Anh có nhìn thấy sản phẩm dưỡng da của tôi không?"
Hắn có thấy sản phẩm dưỡng da nào đâu?
Bất cứ cái gì Chu Tiểu Ngải nói với cậu lúc đó, cậu đều lặp lại y hệt.
Lúc đó Chu Tiểu Ngải bảo cậu tùy tiện tìm cái gì đó để nói, Giang Hoài thực sự tìm không thấy, Chu Tiểu Ngải tức giận dứt khoát diễn một lần cho cậu xem.
Nếu Chu Tiểu Ngải mà biết, Giang Hoài sao chép nguyên vẹn, nhất định sẽ tức giận hộc máu.
Lục Vô Túy híp mắt, " Cậu dùng sản phẩm dưỡng da từ khi nào?"
Giang Hoài: "..."
Không xong.
Dù sao đi nữa, hai người cũng đã sống cùng nhau trong một thời gian dài như vậy, Lục Vô Túy biết chính xác Giang Hoài sử dụng những gì và đi ngủ lúc mấy giờ mỗi ngày, hắn đều biết rành.
Làm sao bây giờ đoạn này không có trong lời của Chu Tiểu Ngải.
Giang Hoài cứng đờ mà xoay cổ " Đặc biệt mua cho lần ra ngoài này..."
“Phải không?” Lục Vô Túy đột nhiên nở nụ cười, thản nhiên nói: “Hay là tôi tìm giúp cậu?”
Giang Hoài căng da đầu gật gật đầu.
Một đoạn thoại khác của Chu Tiểu Ngải lại xuất hiện.
Nếu thực sự không thể tìm thấy chuyện gì để nói, dứt khoát ngồi trên đùi Lục Vô Túy là được.
Ngồi làm sao được?
Giang Hoài cảm thấy nếu mình ngồi xuống có thể sẽ bị ăn đòn.
Mặc dù Lục Vô Túy chưa bao giờ đánh cậu, nhưng trực giác lại nói với cậu như vậy.
Trong khi cả hai đang kiếm "sản phẩm dưỡng da", Lục Vô Túy ngước mắt lên và nhìn vào sườn mặt của Giang Hoài.
Giang Hoài hơi mím môi, trên miệng còn có thể nhìn thấy hạt châu nhỏ xíu.
Vì mới tắm xong nên môi đỏ hơn bình thường.
Cậu tựa hồ có chút ảo não, đôi mày thanh tú nhíu lại một chút, đầu óc rõ ràng không phải đang tìm kiếm cái gì, mà là đang suy nghĩ vẩn vơ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lục Vô Túy rút tay lại, chống tay lên ghế, không thấy cậu có phản ứng, vẫn tìm kiếm một cách máy móc.
Hắn đột nhiên nói: "Giang Hoài."
Giang Hoài đột nhiên hoàn hồn, ngơ ngác mà"A" một tiếng.
"Kỹ năng diễn xuất của cậu rất kém."
Hắn thậm chí lười không thèm diễn cùng Giang Hoài. Hắn không hỏi sản phẩm dưỡng da trông như thế nào, Giang Hoài cũng không thấy lạ.
Tuy nhiên, dù kỹ năng diễn xuất của Giang Hoài có kém đến đâu thì hắn vẫn có những phản ứng không nên có.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Giang Hoài, hắn cúi đầu, tầm mắt liếc qua, cười.
。
Giang Hoài có chút sợ hãi, " Anh tức giận đến choáng váng sao....."
“Giang Hoài,” Lục Vô Túy đột nhiên đứng lên, ghé vào trước mặt cậu, “Cậu có biết vừa rồi mình đang làm cái gì không?”
Giang Hoài không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Cậu dường như nhận ra rằng mình lại làm sai điều gì đó, nhanh chóng lắc đầu với Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy đem cậu ép tới góc tường, không động đậy nữa, lại hỏi: "Vậy cậu có biết vừa rồi tôi cười vì cái gì không?"
Giang Hoài lại vội vàng lắc đầu.
“Tôi tự cười mình ngu ngốc.” Lục Vô Túy ngữ khí thật ra rất vui vẻ.
Giang Hoài:...Tôi không hiểu.
Điều mà Lục Vô Túy cười chính là, trong khoảng thời gian này, hắn đã thể hiện không đạt tiêu chuẩn, hắn tức giận khi biết Giang Hoài đã đi mà không nói lời nào.
Thậm chí hắn vừa mới có phản ứng.
Điều đó đại diện cho cái gì.
Nhưng……
Lục Vô Túy dùng đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn qua lại khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Giang Hoài, trong lòng ẩn chứa một chút phòng bị.
Làm người ta không nhịn được nghĩ, mặt nhỏ như vậy thì khi hôn lên khả năng sẽ trông giống như cắn hơn.
Giang Hoài ngây thơ mờ mịt chớp mắt nhìn hắn.
Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu và lùi lại một chút.
Giang Hoài lập tức giống như một con thỏ hoảng sợ chạy đi.
*
Đi ký họa cũng đã mấy ngày, đã đến lúc trở về.
Trước khi về, Giang Hoài và lão sư vì một số nguyên nhân không có đơn độc ở chung.
Ban đầu, cậu muốn trực tiếp gửi bức tranh cho lão sư, nhưng sau khi Chu Tiểu Ngải cố gắng hết sức để ngăn cản, cậu đã từ bỏ.
Cũng may mắn là cậu nghe lời khuyên.
Sau khi trở về, nhà trường đã xử phạt một lão sư, nghe nói là bởi vì lần đi ký họa này nhận hối lộ, để châm chước cho bài tập ký họa lần này.
Giang Hoài thành công trốn thoát một kiếp.
Nhưng bức tranh của cậu... vẫn được cất giữ ở nhà, chờ một cơ hội, đem tặng lão sư.
*
Hai ngày sau khi trở lại Lục gia, Giang Hoài đang ở chỗ quản gia thì nghe tin lão phu nhân bệnh nặng.
Lục Vô Túy cũng trở về nhà cũ, mấy ngày không có về.
Lần này tình hình hẳn là nghiêm trọng hơn.
Giang Hoài mặc dù cùng lão phu nhân tiếp xúc không nhiều nhưng mỗi lần lão phu nhân đều đối với cậu rất tốt, thái độ cũng rất ân cần, lần này cậu đối với bệnh tình của lão phu nhân vẫn là tương đối lo lắng.
Nhưng tình hình thực tế lại giống như những gì cậu tưởng tượng.
Lục Vô Túy nửa đêm bị gọi đi, lúc hắn đi, thần trí Lục lão phu nhân đã có chút không thanh tinh.
Bác sĩ nói: "Lão phu nhân sinh bệnh là chuyện bình thường, nhưng sợ nhất là phát bệnh. Nếu cơ thể khỏe mạnh thì có thể chịu được, nếu không chịu đựng được....."
Những lời chưa nói hết chìm vào trong im lặng.
Lúc này, Lục Vô Túy lộ ra vẻ bình tĩnh chưa từng có, gật đầu nói: "Tôi đi chăm sóc trước, sau đó gọi hai y tá từ bệnh viện đến đây."
Bác sĩ gật đầu.
Khi Lục Vô Túy chăm sóc lão phu nhân, cũng rất bày bản.
Những người họ hàng này của Lục gia không nhìn thấy Lục Vô Túy chăm sóc lão phu nhân, chỉ có thể thấy được sự bình tĩnh của hắn, qua lời truyền miệng, sự bình tĩnh này lại trở thành máu lạnh.
Có bao nhiêu máu lạnh, lão phu nhân là nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, đến thời khắc mấu chốt, hắn thậm chí còn không bằng dì của hắn rơi biết bao nhiêu nước mắt.
Khi đối phó với thân thích của mình, thủ đoạn của hắn cũng tàn nhẫn như vậy.
Trên đời làm sao có người lạnh lùng như vậy?
Lục Vô Túy đối với những lời đồn đó không nói một lời nào, chứ đừng nói đến việc ghi nhớ chúng.
Tuy nhiên, càng bình tĩnh, hắn càng đáng sợ.
Dần dần, người ta ít nói về hắn hơn, chuyển sang nói về bà cụ.
Trăm năm cơ nghiệp, chủ gia tộc sắp sụp đổ, tài sản của gia tộc nên phân chia như thế nào?Lão phu nhân sẽ không thực sự không được đi? Trông đủ tệ rồi.
Khi những tin đồn này ngày càng nhiều, Lục Vô Túy không thể kiềm chế, xuống tay xử lí một hai người.
Bây giờ, cuối cùng đã yên tĩnh.
*
Không có Lục Vô Túy, Giang Hoài sống vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên, vì lo lắng cho Lục lão phu nhân nên cũng thường hỏi quản gia về những tin tức mới về Lục lão phu nhân.
。
Sau khi bị quản gia lắc lắc vài lần, cậu ngừng hỏi.
Cho dù cậu ngu xuẩn như thế nào, cũng biết Lục gia không muốn tiết lộ tin tức.
Dù sao, cậu tuy rằng đã kết hôn với Lục Vô Túy nhưng trên thực tế cậu cũng chỉ là người ngoài.
Thỏa thuận với Lục Vô Túy vẫn còn hiệu lực.
Không còn mấy tháng - bây giờ đã gần ba tháng rồi, cuộc hôn nhân này của họ cũng sẽ sớm kết thúc.
Giang Hoài đối với chuyện này cũng không quá đau lòng, cậu lo lắng chính là lão phu nhân.
Trong khi cậu đang mong sao mong trăng*, Lục Vô Túy có thể được coi là có một lần trở lại.
(* chờ đợi từng ngày từng đêm)
Hai người đã lâu không gặp, cũng không liên hệ nhiều, nhưng cũng không có gì kỳ quái, Lục Vô Túy thậm chí còn có lần tận hưởng cảm giác được chó con vây quanh.
Hắn biết Giang Hoài muốn hỏi cái gì, quản gia cũng đã nói cho hắn biết, Giang Hoài muốn hỏi gì.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của GiangHoài, hắn uống một hớp nước rồi nói: "Tạm thời sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra."
Biểu hiện của Giang Hoài có thể được coi là thoải mái.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, Lục Vô Túy vì xử lý công việc của Lục gia đã rất mệt mỏi, bình thường những lúc như vậy, hắn không thích cùng người ta nói chuyện.
Vì vậy, khi hắn nghiêng người, quản gia đã đổ mồ hôi thay cho cậu, vì sợ rằng Lục Vô Túy sẽ khiển trách Giang Hoài.
Cũng may là không có.
Buổi tối khi ngủ, Lục Vô Túy quay lưng về phía Giang Hoài, không ngủ được.
Giang Hoài chính là "thuốc ngủ" của hắn, có Giang Hoài ở bên, hắn chưa bao giờ mất ngủ, trong tình hình hiện nay, ngay cả Giang Hoài cũng không có tác dụng.
Nửa đêm mơ màng, hắn chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của Giang Hoài: “Lục tiên sinh.”
Lục Vô Túy lập tức mở mắt ra.
"Tối nay sao anh lại về? Không phải nên chăm sóc "Bà ngoại" ở cùng "Bà ngoại" sao?" Giang Hoài như đang tự nói với mình, "Cái gì cũng không cần lo lắng... "
Lục Vô Túy đột nhiên nói: "Bởi vì hôm nay "bà" có y tá chăm sóc."
Giang Hoài bị hoảng sợ.
Cậu che miệng, sắc mặt có chút xấu hổ, "Thực xin lỗi, tôi không nên nói sau lưng. "
Không biết lý do tại sao.
Nghe thấy giọng điệu ôn nhu của cậu, lông mày cau chặt hai ngày nay của Lục Vô Túy mới chậm rãi giãn ra một chút.
Hắn chậm rãi nói: "Cậu không làm gì sai, không cần xin lỗi."
"Ngủ đi."
*
Hai ba ngày sau, trong nhà đột nhiên có tin tức, lão phu nhân tỉnh lại.
Lục Vô Túy bị gọi đi vào lúc nửa đêm.
Hắn là người duy nhất được gọi đi, không có những thân thích nào khác.
Vừa nhìn thấy lão phu nhân, Lục Vô Túy liền thở phào một hơi.
Mặc dù sắc mặt của bà vẫn không tốt, nhưng dù sao bà cũng sống sót, khí lực so với lúc hôn mê tốt hơn rất nhiều.
Lão phu nhân yếu ớt nói với hắn: "Tiểu Túy, lại đây ngồi với ta."
Khi Lục Vô Túy ngồi trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân đưa tay qua, làn da lão hóa của bà có một sức nóng không thể coi thường, giống như khi hắn còn bé.
"Tiểu Giang đâu?" Lão phu nhân hỏi.
Lục Vô Túy lập tức hiểu bà muốn hỏi cái gì, nhớ rằng bà bệnh, hắn thành thật nói: "Vẫn là tại con, là con không cho cậu ấy tới."
“Hai người các con, dạo này thế nào?” Bà lại hỏi.
Lục Vô Túy lần này không trả lời.
"Ta biết con nghe đến đây không kiên nhẫn," lão phu nhân ho khan một tiếng,"nhưng con cũng thấy rồi, nếu ta không nói chỉ sợ không còn cơ hội nữa."
Lục Vô Túy cau mày.
“Bụng của của Tiểu Giang hẳn là nên có động tĩnh một chút,” Lão phu nhân nói, “Ta biết, con đã nhiều lần ẩn nhẫn với dì cả và những người khác, không ra tay cũng là vì bà già này... Chờ thằng bé sinh con cho Lục gia, ta liền giao Lục gia cho con, Lục gia này con muốn xử lý như thế nào tùy con."
Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu.
Xuất phát từ tôn trọng lão phu nhân, hắn vẫn không nói gì cả, cuối cùng nhịn không được cắt lời lão phu nhân, "Người vừa mới tỉnh, thân thể còn tương đối yếu, nghỉ ngơi thêm đi, con sẽ tới gặp người sau."
Lão phu nhân thất bại, lẳng lặng nhìn hắn đứng dậy.
Bà cũng không nói gì nữa, thở dài.
Sau khi đi ra phòng của lão phu nhân, bác sĩ cũng đứng ở bên cạnh Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy xoa xoa giữa mày, nói: "Bà ngoại bệnh nặng, ông giúp bà ấy điều trị tốt, thật sự không được, thì ông có biết bác sĩ Trung y nào đáng tin cậy không, xin giới thiệu cho tôi để điều trị thân thể cho lão phu nhân."
Bác sĩ trả lời.
Vốn dĩ lão phu nhân còn có một bác sĩ ở bên cạnh, nhưng Lục Vô Túy bắt được tay chân hắn không sạch sẽ nên đổi thành người hiện tại.
Lão phu nhân cảm thấy khả năng mang thai của Giang Hoài chắc chắn là do bác sĩ mê hoặc.
Nhưng mà, đàn ông mang thai?
Thật là trò cười lớn nhất trên thế giới.
*
Mấy ngày sau, lời nói của Lục lão phu nhân với tốc độ cực nhanh đã truyền khắp Lục gia.
—— Chỉ cần Lục Vô Túy có con, tất cả tài sản của Lục gia sẽ thuộc về hắn.
Vốn dĩ Lục lão phu nhân đã không còn nắm quyền, nhưng cổ phần lớn nhất vẫn nằm trong tay bà, vì vậy người nắm quyền lúc này là Lục Vô Túy có rất nhiều người thầm ghen ghét, nguyền rủa hắn sớm rớt đài.
Hiện tại, lời của lão phu nhân vừa nói ra, toàn bộ Lục gia đều nổ tung.
Không chỉ là Lục gia.
Giang gia vốn muốn ở gần cây đại thụ Lục gia đã lâu, cũng chuẩn bị động thủ.
Một ngày nọ, sau khi tan học Giang Hoài nhận được một cuộc gọi từ Giang gia.