Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy - Trang 2
Chương 51
Không tới mấy ngày là đến tết Ông Táo.
Mùi vị của năm mới dần dần nồng đậm. Phía bên ngoài biệt thự, đèn lồng treo đầy khắp trên những gốc cây trơ trụi, nhìn từ phía xa giống như cây hồng đỏ rực. Bức tường ở trước vườn quấn đầy những dải đèn đầy màu sắc như ánh sao toả sáng trong đêm đen.
Tống Hiểu Ý nhìn khắp xung quanh bốn phía, cùng Lương Hàng Dã đi vào trong phòng khách. Trì Ninh đang làm ổ trên sô pha xem ti vi, Lương Hành Dã: “Ninh Ninh.”
Trong lòng Trì Ninh còn tức, không muốn phản ứng lại lời anh nói, giả vờ như không nghe thấy,
Lương Hành Dã lại nói: “Tống Hiểu Ý tới rồi, tối nay sẽ cùng chúng ta ăn lẩu.”
Trì Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Tống Hiểu Ý, ánh mắt lộ ra sự vui vẻ, “Không phải là em đang chuẩn bị cho kì thi cuối kì sao?”
Tống Hiểu Ý búi tóc tròn, mặc một chiếc áo lông màu xanh non như cỏ, hướng về cậu nhẹ nhàng cười, “Thi xong hết rồi, trường cũng cho nghỉ lễ luôn.”
Bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, có thời gian còn hẹn nhau chơi điện tử hoặc đi xem nhạc kịch. Buổi chiều cô bé về nhà, nhìn thấy người tài xế đứng đợi ở trước cổng, nói là hôm nay tết Ông Táo chủ tịch Lương muốn mời cô tới ăn bữa cơm, tụ tập với Trì Ninh.
Sau khi bọn họ đưa cô về nhà, Lương Hành Dã cũng đã mời cơm cô vài lần. Cô biết được tối nay còn có các vị khách khác, do dự chốc lát, vẫn chọn tới.
Tống Hiểu Ý đi đến bên sô pha, cùng Trì Ninh nói chuyện.
Dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn lẩu ở trong bếp, chẳng mấy chốc đã bày ra đầy bàn. Lương Hành Dã nhìn thời gian, hỏi Tạ Tân và Trì Kim Tự đã sắp đến chưa.
Tạ Tân đang ôm lấy Tạ Nặc bước xuống xe. Bố mẹ hắn không ở nhà, chú nhỏ thì ra nước ngoài thăm con trai, thấy tết Ông Táo sắp trôi qua trong lạnh lẽo bèn đưa Tạ Nặc qua nhà Lương Hành Dã ăn lẩu.
Sau khi tiến vào sân trước vừa hay gặp ngay Trì Kim Tự và Đoàn Nghi.
Hắn đã gặp Trì Kim Tự rất nhiều lần thế nhưng không thân lắm, Tạ Tân vươn tay, “Làm quen chút, tôi là Tạ Tân.”
Trì Kim Tự lịch sự nắm lấy, cười nói: “Trì Kim Tự.”
Tạ Tân nhìn sang bên Đoàn Nghi: “Vị này là?”
Đoàn Nghi nhìn chằm chằm đôi tay bọn họ nắm mãi chưa buông, “Bạn trai Trì Kim Tự, Đoàn Nghi.”
Ánh mắt như phóng dao, Tạ Tân khẽ “chậc” trong lòng, thu tay lại.
Mọi người đã tới đông đủ, chuẩn bị dùng bữa.
Bàn ăn dựa vào bên cửa sổ, ánh đèn lồng lấp lánh từ vườn trước chiếu rọi vào. Đồ ăn lẩu rực rỡ sắc màu phân thành từng loại, nào nấm, nào rau, nào hải sản… Trong nồi lẩu vang lên những tiếng ùng ục ùng ục sủi lên đầy bọt khí, mịt mờ tỏa ra hương vị cay tê, câu dẫn khiến người ta mạnh tay động đũa.
Nhóm người ngồi xung quanh bàn, sự chú ý đều rơi trên người Tống Hiểu Ý. Trì Ninh giới thiệu: “Cô ấy là Tống Hiểu Ý, bạn thân của em.”
Tống Hiểu Ý có hơi cẩn trọng, “Chào mọi người.”
Trì Kim Tự cười rồi khen cô: “Cô bé này thật là xinh đẹp.”
Tạ Tân từng tiếp xúc với Tống Hiểu Ý, trong nhà có một cô em gái dễ đổi tính nết, khó lòng kìm được chọc vào một câu, “Vén tóc mái lên thực sự là có tinh thần hơn nhiều.”
Trì Ninh cực bất ngờ. Dựa theo cái tính cách cao cao tại thượng của Tạ Tân, không trào phúng vài câu là may rồi, thế mà lại còn biết khen người khác?
Tạ Tân: “Nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Trì Ninh nhỏ giọng làu bàu.
Bọn họ đang nói chuyện còn Lương Hành Dã thì đang nhúng thịt bò. Thịt đùi sau mềm mại đỏ hồng được tẩm ướp sẵn với lòng trắng trứng, ớt cay cùng các loại gia vị khác, nhìn từ trên bề mặt giống như được phủ tầng tầng lớp lớp bột ớt khô. Anh dùng đũa kẹp gắp một góc lên, nhúng vào trong nồi nước lẩu đỏ rực mấy lần…
Sau khi nhúng chín thịt rồi bỏ vào trong bát của Trì Ninh.
Mọi người cứ cười cười nói nói, chỉ có mỗi Tống Hiểu Ý từ đầu đến cuối không hé răng, cúi đầu ăn cải cúc.
Lương Hành Dã bèn hỏi tình hình học tập của cô bé.
Tống Hiểu Ý trả lời anh từ đầu đến cuối, lại nói dự định sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ đi ra nước ngoài.
Cô bé bây giờ mới lớp mười, thời gian còn rất dài. Lương Hành Dã nói: “Điểm môn ngoại ngữ và thành tích ba năm cấp ba nhất định phải nắm chắc. Ngoài ra còn phải chú ý tới dự thảo tài chính khi đi du học, nếu như cần thư tiến cử có thể nói trước với anh một tiếng.”
“Cảm ơn anh.” Tống Hiểu Ý cực kì cảm kích.
Từ thái độ khi đưa cô về nhà, tặng cô trâm cài, hẹn bác sĩ tâm lí cùng thái độ có thể giúp đều sẽ giúp của Lương Hành Dã, Tống Hiểu Ý được trải nghiệm một cách sâu sắc cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi của Lương Hành Dã cùng với sức hút thành thục, ổn trọng trên người anh.
Toàn bộ thịt bò cay tê trong bát Trì Ninh bị cậu gắp ra ngoài cái đĩa, Lương Hành Dã tiến lại gần hỏi: “Sao lại không ăn?”
Trì Ninh không để ý tới anh.
Nhìn dáng vẻ trông như vẫn còn đang giận, cũng đã mấy ngày rồi, Lương Hành Dã cảm thấy buồn cười, thấp giọng gọi cậu: “Ninh Ninh.”
Trì Ninh giận dữ, “Anh đừng gắp cho em, em không thích ăn thịt bò.”
Lương Hành Dã lại nhúng lại thêm một miếng nữa, để cho nguội bớt rồi đưa đến bên miệng Trì Ninh, “Há miệng.”
Trì Ninh không tình nguyện cắn một miếng.
Ngon quá. Nhưng mà thực sự là quá cay rồi.
Trì Ninh vội vàng đứng dậy, xông vào trong bếp uống nước, “Cay cay cay! Cay chết đi được!”
Nước không giải quyết được vị cay, khuôn mặt Trì Ninh đỏ rực, liều mạng thè lưỡi ra lấy tay quạt quạt.
Lương Hành Dã nhanh chóng bước vào, trong tay cầm một li sữa bò mát lạnh thật to, đút cho Trì Ninh uống. Trì Ninh ăn được cay, dì giúp việc làm món Tứ Xuyên cậu cũng rất thích ăn, lần này có lẽ là do vấn đề đến từ loại ớt cay lần này rồi.
Tốc độ nuốt của Trì Ninh chậm dần, Lương Hành Dã bỏ cái li ra, hôn lên trán cậu: “Ninh Ninh, xin lỗi em.”
Trì Ninh quay mặt ra chỗ khác.
“Vẫn còn đang giận anh à?”
“Phải.” Trì Ninh chẳng hiểu nổi tại sao Lương Hành Dã lại trở nên xấu xa như thế. Đã nói là chỉ làm một lần thôi, không những không giữ lời mà lại còn vừa thấp giọng khàn khàn gọi cậu là bé cưng vừa bảo cậu khóc to lên một xíu.
Sau khi thân thể bị thứ kia tiến vào, đôi chân không thể biến thành đuôi cá nữa, cậu muốn chạy trốn cũng không thể nào chạy được. Cuối cùng trên giường toàn là trân châu bị nghiền nát, căn bản là không có thời gian làm cho chúng ngưng kết lại.
Eo của cậu như sắp đứt ra đến nơi rồi.
Cảm giác cay đã đỡ nhưng chưa hết, trong mắt Trì Ninh đầy hơi nước mông lung, hai gò má đã bị nhuộm đỏ, đôi môi căng mọng siêu hồng.
Giống như lúc ở trên giường, cậu nắm chặt lấy cái ga, nghẹn ngào gọi “anh Hành Dã” vậy. Trong lòng Lương Hành Dã ngứa ngáy, cúi đầu xuống hôn cậu.
Trì Ninh vội vàng ngồi sụp xuống đất, Lương Hành Dã suýt chút nữa hôn vào bờ tường, cam chịu dừng lại.
Trì Ninh chạy nhanh như bay, nhanh như chớp đã quay lại bàn ăn, lặng im dịch cái ghế qua một bên, giữ khoảng cách với vị trí ngồi của Lương Hành Dã.
Ở đây có một vài bạn nhỏ, Lương Hành Dã mua về không ít pháo bông que, sau khi ăn lẩu xong, nhóm người bọn họ đi ra sân trước.
Tạ Nặc là một em bé rất hiếu kì, cướp lấy pháo bông chơi trước. Tạ Tân giúp Tống Hiểu Ý châm lửa. Trì Ninh đứng xếp sau Tống Hiểu Ý, nhìn Lương Hành Dã một cái, chầm chậm di chuyển đến trước mặt anh, giơ cây pháo bông lên, “Em cũng muốn được châm lửa.”
Lương Hàng Dã cười. Trong sân đã nổi gió, anh canh gió cho cây pháo bông, sau khi châm lửa lại đưa cái bật lửa cho Trì Ninh.
Ba người bọn họ chơi đến mức khí thế ngập trời.
“Ế, sao cứ được một lúc là lại tắt ngúm vậy.”
“Em gái, anh đốt cho em thêm cái nữa.”
“Còn em nữa, hai cây, anh châm hai cây một lúc đi.”
…
Giọng Tạ Nặc non nớt, Tống Hiểu Ý nói rất nhẹ nhàng, giọng Trì Ninh lúc cao lúc thấp. Dì giúp việc bưng cái đĩa hoa quả giải ngấy bước ra, đặt lên trên cái bàn pha lê dựng ở hành lang. Bọn Lương Hành Dã người ngồi kẻ đứng nói chuyện cùng nhau, thi thoảng nhìn về phía giữa sân vườn.
Đây chính là ngày lễ ấm áp nhất mà Lương Hành Dã từng trải qua.
Vân Thành có một phong tục, mỗi dịp qua lễ tết đều sẽ phát lì xì để lan tỏa không khí vui vẻ phấn khởi.
Sau khi đốt gần hết pháo hoa, Lương Hành Dã và Trì Kim Tự lần lượt phát lì xì cho ba người bọn họ. Đến lượt Tạ Tân, hắn chỉ cho mỗi Tạ Nặc và Tống Hiểu Ý.
Chơi bời thoả thích, trên đầu mũi Trì Ninh toát ra chút mồ hôi. Cậu nhìn lì xì trong tay Tạ Nặc, lại nhìn sang của Tống Hiểu Ý, hỏi Tạ Tân: “Không có phần của tôi sao?”
Tạ Tân phát lì xì cho cậu không hợp lẽ cho lắm. Nhưng trước khi Tạ Xuyên bay ra nước ngoài, Trì Ninh có đi tiễn ông. Tạ Xuyên cười hi hi vỗ nhẹ lên đầu cậu, nói tết ông táo hay mừng năm mới đều sẽ phát lì xì cho cậu, đã gửi sẵn ở bên Tạ Tân rồi.
“Không có.” Tạ Tân hơi nhướng cằm lên.
Thế mà người này dám giấu riêng lì xì của cậu, Trì Ninh: “Tôi biết rồi nhé, anh ghi thù tôi, bởi vì tôi bảo anh là so với…”
“So cái gì mà so.” Tạ Tân vội ngắt lời cậu, nhét một cái hồng bao qua, “Chú nhỏ gửi đấy.”
Tạ Tân ôm lấy Tạ Nặc, gật đầu với đám người: “Tôi đưa Nặc Nặc về nhà trước, sau này có cơ hội lại tụ tập sau nhé.”
Tống Hiểu Ý tiếp lời mà nói: “Vậy em cũng về đây.”
Cách đó có mấy bước thôi, Tạ Tân thuận đường đưa cô bé về. Tiếng của Tạ Tân thấp thoáng từ xa truyền tới, “Là con gái đừng cứ cúi đầu mãi thế…”
Cánh cửa đóng rồi lại mở, thanh âm vang lên càng ngày lại càng xa, trong sân chỉ còn lại bốn người. Lương Hành Dã nhìn về phía Trì Kim Tự, “Anh, phòng ngủ của khách đã thu xếp ổn thoả rồi, hay là hai người ở luôn ở đây đi.”
Đoàn Nghi dựa vào trụ hành lang, lách cách một tiếng châm điếu thuốc, “Lương Hành Dã, cậu gọi anh làm gì?”
Lương Hành Dã đốp lại, “Cậu lại chõ mồm vào làm gì?”
Quan hệ vốn không tốt lắm của bọn họ bởi vì Trì Kim Tự với Trì Ninh mới hoà hoãn hơn. Tình tình của Đoàn Nghi tốt hơn trước rất nhiều nhưng đấy chỉ là đối với Trì Kim Tự, bây giờ cũng tính thêm được cả Trì Ninh. Tính cách của cậu ta với Lương Hành Dã không hợp nhau, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mối quan hệ hoà bình nên ngoài mà thôi.
Hai người bọn họ đều thuộc vào hệ mặt dày, lúc mặt lạnh đối diện với nhau, nhìn thế nào trông cũng tràn đầy tính công kích. Trì Ninh có chút hơi căng thẳng: “Anh, anh mau dẫn Đoàn Nghi đi về đi, Lương Hành Dã đánh người kinh lắm đấy.”
Tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ nữa thế mà qua tết còn có thể cãi nhau, Trì Kim Tự đúng là cạn lời với bọn họ, “Đoàn Nghi.”
Đoàn Nghi vội vã quay sang vỗ về Trì Kim Tự, quét qua Lương Hành Dã một cái, làm bộ làm tịch nói, “Năm tôi mười tám đã bắt đầu yêu đương, cậu hai mươi sáu đúng không dễ gì mới có cơ hội, đành phải dành cho hai người thêm thời gian ở với nhau vậy.”
“Tôi có thể nói chuyện yêu đương,” Túi áo Đoàn Nghi nông để lộ ra một góc của bao thuốc, Lương Hành Dã móc lấy một cây, kẹp giữa các ngón tay xoay vòng, “Nói mới nhớ còn phải cảm ơn cậu đấy, cậu chủ Đoàn.”
Lại tiếp tục châm ngòi ly gián, Đoàn Nghi búng tàn thuốc, “Ha.”
Trì Kim Tự nhìn không vừa mắt nữa rồi, “Dập thuốc đi, nói chuyện cho tử tế.”
“Au.” Đoàn Nghi vội vàng di di dập tắt đốm lửa.
Trì Kim Tự mang Đoàn Nghi đi về, Trì Ninh vẫy tay về phía bọn họ, “Anh ơi, tạm biệt. Hai người đi đường cẩn thận nhé.”
Trì Kim Tự quay đầu lại, cười rồi nói: “Em mau đi vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh lắm.”
Tụ tập tại một chỗ vui vui vẻ vẻ ăn một bữa cơm, sau khi tan tiệc, mặc dù biết rõ sẽ có thể rất nhanh thôi sẽ được gặp lại nhưng vẫn không nhịn được mất mát trong lòng.
Tâm trạng Trì Ninh trùng xuống thấp, Lương Hành Dã ôm lấy cậu đi lên trên lầu, “Sao lại buồn?”
Mặt Trì Ninh áp lên trên vai Lương Hành Dã, ánh mắt trượt qua tay vịn trên cầu thang, không biết phải hình dung thế nào, bèn nói: “Có nhiều người đột nhiên biến thành hai người chúng ta.”
Lương Hành Dã thuận theo lời cậu, “Hai người chúng ta mới là trạng thái bình thường, em phải làm quen thôi.”
“Ừm.” Đợi đến khi đã tiến vào trong phòng ngủ, khi Lương Hành Dã mở máy tính ngồi chuẩn bị văn kiện, Trì Ninh mới nhớ ra cậu vẫn còn đang giận Lương Hành Dã.
Cậu lùi ra khỏi cái ôm vào lòng của Lương Hành Dã, “Sau này em cũng không ngồi trên chân anh nữa.”
Một giây sau lại bị kéo về lại chỗ ban đầu.
Cho dù Lương Hành Dã chỉ dùng một tay thì Trì Ninh cũng chẳng thể thoát ra nổi. Cậu vô cùng ủ rũ dựa lên người anh, “Anh thay đổi thật nhiều.”
“Tính cách con người không phải một khi đã hình thành là không thể thay đổi. Con người ở trong những giai đoạn khác nhau, sẽ có những biểu hiện không giống nhau.” Lương Hành Dã nghiêng đầu hôn lên tóc Trì Ninnh, “Đừng giận dỗi anh nữa được không?”
Trì Ninh không hé môi.
Lương Hành Dã thấp giọng gọi: “Ninh Ninh.”
Khi anh đè thấp âm điệu hiển nhiên sẽ rất dịu dàng, hơi thở ấm nóng phun lên cổ Trì Ninh tựa như là mơn trớn.
Trái tim cậu dường như được một chiếc lông vũ nhẹ vuốt qua, Trì Ninh mím môi lại.
“Được thôi, em không giận dỗi nữa.” Cậu trừng to mắt, chững chạc đàng hoàng giao kèo với anh, “Nhưng mà em không thích nằm bò trên bồn rửa tay nhìn gương, không thích anh cắn đùi em, cũng không thích anh vừa đi vừa ôm em vừa làm, sau này đừng như thế nữa nhé? Với cả anh có thể làm nhanh hơn một chút được không?”
Lương Hành Dã kìm nén ý cười: “Anh sẽ cố gắng.”
“Cố gắng?”
“Ý là anh sẽ cố gắng khống chế bản thân mình.”
Trì Ninh xem như Lương Hành Dã đã đồng ý rồi, ánh mắt lộ ra sự vui vẻ. Cậu ôm lấy mặt Lương Hành Dã, hôn một cái chụt lên má anh.
Lương Hành Dã bận bịu rất lâu, Trì Ninh không có việc gì làm làm ổ trong lòng anh, ngáp một cái, vùi mặt trên vai anh chơi điện thoại.
Chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc tích tắc trôi, Lương Hành Dã tắt máy tính đi, ôm cậu lên giường ngủ.
Trì Ninh lăn vào trong chiếc chăn mềm mại, Lương Hành Dã cúi người xuống hôn cậu, “Ninh Ninh, hôm qua anh đi đánh quyền anh bị thương mất rồi, lồng ngực đau quá.”
Trì Ninh nghi ngờ: “Anh lừa em. Anh đi đánh quyền anh sao em lại không biết được?”
“Lúc đó em đang đi làm, anh không nói với em.”
“Anh chính là đang lừa em.” Trì Ninh do dự vén áo Lương Hành Dã lên, “Có điều em vẫn sẽ giúp anh xem thử xem thế nào.”
Trì Ninh nằm hơn một ngày rưỡi, trước khi bỏ nhà ra đi, cậu để lại cho Lương Hành Dã một tờ giấy, hung tợn dán lên trên gối của anh: LẦN NÀY EM THẬT SỰ TỨC GIẬN!!!
Trì Ninh chạy sang nhà anh trai cậu. Trì Kim Tự đang ăn cơm, hoang mang nói: “Ninh Ninh, sao lại đột nhiên qua đây? Lương Hành Dã đâu?”
Trì Ninh ngậm chặt miệng không bàn luận gì về Lương Hành Dã, đi lên tầng ba, “Anh, em ăn cơm rồi, bây giờ đang rất buồn ngủ, em đi ngủ đây.”
Trì Ninh ngủ cả một buổi chiều, lúc tỉnh lại trời vừa sẩm tối. cậu mở nửa con mắt, nhìn dải đèn lấp lánh như sao đang tỏa ra ánh sáng, có cảm giác đêm nay như một đêm mờ mịt nào đó.
Trì hoãn một hồi, Trì Ninh từ trên giường ngồi dậy, nghe thấy anh cậu gõ cửa, “Ninh Ninh, đến giờ cơm tối rồi.”
“Em không đói, các anh cứ ăn đi.”
Trì Kim Tự đẩy cửa bước vào, ngồi ở bên giường ngắm cậu, hơi nhăn mày lại: “Cãi nhau với Lương Hành Dã à?”
“Em không muốn nói.” Trì Ninh ôm lấy gối, làu bàu, “Đây là bí mật của em.”
“Hai đứa cãi nhau cái gì? Cậu ta bắt nạt em à?” Mâu thuẫn tới mức bỏ cả nhà ra đi, đến cả cơm cũng không thèm ăn, Trì Kim Tự có chút sốt ruột, “Có cái bí mật gì mà anh không thể nghe được chứ? Yêu đương xong là xem anh trai thành người lạ luôn rồi?”
Anh trai cậu quá đỗi chân thành, Trì Ninh do dự nửa ngày, trong lòng nhẹ lay động.
Trì Kim Tự: “Em mau nói đi.”
Tuyến phòng thủ sụp đổ, Trì Ninh bắt đầu trào ra nỗi khổ trong lòng: “Lương Hành Dã quá đáng lắm. Em bảo anh ấy dừng lại, anh ấy không để ý tới em, nói anh ấy chậm lại một chút, anh cũng không để ý nốt. Em bảo anh ấy đừng cắn lên chân em, anh ấy vẫn cứ không thèm quan tâm tới.”
“Anh ấy đều đã đồng ý với em rồi, đồng ý rồi sao lại có thể nuốt lời như vậy chứ?”
“Còn nói để em sinh thêm một Trì Ninh nhỏ nữa hoặc là Lương Hành Dã nhỏ, em khóc đúng thảm luôn.”
…
Trì Kim Tự:???
“Ninh Ninh, có những việc riêng tư cho dù người khác có hỏi cũng không được tuỳ tiện nói.” Trong lòng Trì Kim Tự trào lên một ngụm khí không lên cũng không xuống, mắc ở trong đó rất khó chịu.
“Chẳng phải anh bảo em nói đi còn gì?” Trì Ninh nhỏ giọng lầu bầu.
“Anh…” Trì Ninh ưu phiền xác nhận lại, “Người cá đực nhất định không thể sinh ra cá con được đâu đúng không?”
Cậu còn quá nhỏ nuôi làm sao được đấy.
Cái vấn đề rắc rối gì đây? Trì Kim Tự khó mà mở miệng, “Không sinh được.”
Trái tim đầy lo lắng không yên của Trì Ninh cuối cùng cũng có thể đặt xuống.
Mùi vị của năm mới dần dần nồng đậm. Phía bên ngoài biệt thự, đèn lồng treo đầy khắp trên những gốc cây trơ trụi, nhìn từ phía xa giống như cây hồng đỏ rực. Bức tường ở trước vườn quấn đầy những dải đèn đầy màu sắc như ánh sao toả sáng trong đêm đen.
Tống Hiểu Ý nhìn khắp xung quanh bốn phía, cùng Lương Hàng Dã đi vào trong phòng khách. Trì Ninh đang làm ổ trên sô pha xem ti vi, Lương Hành Dã: “Ninh Ninh.”
Trong lòng Trì Ninh còn tức, không muốn phản ứng lại lời anh nói, giả vờ như không nghe thấy,
Lương Hành Dã lại nói: “Tống Hiểu Ý tới rồi, tối nay sẽ cùng chúng ta ăn lẩu.”
Trì Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Tống Hiểu Ý, ánh mắt lộ ra sự vui vẻ, “Không phải là em đang chuẩn bị cho kì thi cuối kì sao?”
Tống Hiểu Ý búi tóc tròn, mặc một chiếc áo lông màu xanh non như cỏ, hướng về cậu nhẹ nhàng cười, “Thi xong hết rồi, trường cũng cho nghỉ lễ luôn.”
Bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, có thời gian còn hẹn nhau chơi điện tử hoặc đi xem nhạc kịch. Buổi chiều cô bé về nhà, nhìn thấy người tài xế đứng đợi ở trước cổng, nói là hôm nay tết Ông Táo chủ tịch Lương muốn mời cô tới ăn bữa cơm, tụ tập với Trì Ninh.
Sau khi bọn họ đưa cô về nhà, Lương Hành Dã cũng đã mời cơm cô vài lần. Cô biết được tối nay còn có các vị khách khác, do dự chốc lát, vẫn chọn tới.
Tống Hiểu Ý đi đến bên sô pha, cùng Trì Ninh nói chuyện.
Dì giúp việc chuẩn bị đồ ăn lẩu ở trong bếp, chẳng mấy chốc đã bày ra đầy bàn. Lương Hành Dã nhìn thời gian, hỏi Tạ Tân và Trì Kim Tự đã sắp đến chưa.
Tạ Tân đang ôm lấy Tạ Nặc bước xuống xe. Bố mẹ hắn không ở nhà, chú nhỏ thì ra nước ngoài thăm con trai, thấy tết Ông Táo sắp trôi qua trong lạnh lẽo bèn đưa Tạ Nặc qua nhà Lương Hành Dã ăn lẩu.
Sau khi tiến vào sân trước vừa hay gặp ngay Trì Kim Tự và Đoàn Nghi.
Hắn đã gặp Trì Kim Tự rất nhiều lần thế nhưng không thân lắm, Tạ Tân vươn tay, “Làm quen chút, tôi là Tạ Tân.”
Trì Kim Tự lịch sự nắm lấy, cười nói: “Trì Kim Tự.”
Tạ Tân nhìn sang bên Đoàn Nghi: “Vị này là?”
Đoàn Nghi nhìn chằm chằm đôi tay bọn họ nắm mãi chưa buông, “Bạn trai Trì Kim Tự, Đoàn Nghi.”
Ánh mắt như phóng dao, Tạ Tân khẽ “chậc” trong lòng, thu tay lại.
Mọi người đã tới đông đủ, chuẩn bị dùng bữa.
Bàn ăn dựa vào bên cửa sổ, ánh đèn lồng lấp lánh từ vườn trước chiếu rọi vào. Đồ ăn lẩu rực rỡ sắc màu phân thành từng loại, nào nấm, nào rau, nào hải sản… Trong nồi lẩu vang lên những tiếng ùng ục ùng ục sủi lên đầy bọt khí, mịt mờ tỏa ra hương vị cay tê, câu dẫn khiến người ta mạnh tay động đũa.
Nhóm người ngồi xung quanh bàn, sự chú ý đều rơi trên người Tống Hiểu Ý. Trì Ninh giới thiệu: “Cô ấy là Tống Hiểu Ý, bạn thân của em.”
Tống Hiểu Ý có hơi cẩn trọng, “Chào mọi người.”
Trì Kim Tự cười rồi khen cô: “Cô bé này thật là xinh đẹp.”
Tạ Tân từng tiếp xúc với Tống Hiểu Ý, trong nhà có một cô em gái dễ đổi tính nết, khó lòng kìm được chọc vào một câu, “Vén tóc mái lên thực sự là có tinh thần hơn nhiều.”
Trì Ninh cực bất ngờ. Dựa theo cái tính cách cao cao tại thượng của Tạ Tân, không trào phúng vài câu là may rồi, thế mà lại còn biết khen người khác?
Tạ Tân: “Nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Trì Ninh nhỏ giọng làu bàu.
Bọn họ đang nói chuyện còn Lương Hành Dã thì đang nhúng thịt bò. Thịt đùi sau mềm mại đỏ hồng được tẩm ướp sẵn với lòng trắng trứng, ớt cay cùng các loại gia vị khác, nhìn từ trên bề mặt giống như được phủ tầng tầng lớp lớp bột ớt khô. Anh dùng đũa kẹp gắp một góc lên, nhúng vào trong nồi nước lẩu đỏ rực mấy lần…
Sau khi nhúng chín thịt rồi bỏ vào trong bát của Trì Ninh.
Mọi người cứ cười cười nói nói, chỉ có mỗi Tống Hiểu Ý từ đầu đến cuối không hé răng, cúi đầu ăn cải cúc.
Lương Hành Dã bèn hỏi tình hình học tập của cô bé.
Tống Hiểu Ý trả lời anh từ đầu đến cuối, lại nói dự định sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ đi ra nước ngoài.
Cô bé bây giờ mới lớp mười, thời gian còn rất dài. Lương Hành Dã nói: “Điểm môn ngoại ngữ và thành tích ba năm cấp ba nhất định phải nắm chắc. Ngoài ra còn phải chú ý tới dự thảo tài chính khi đi du học, nếu như cần thư tiến cử có thể nói trước với anh một tiếng.”
“Cảm ơn anh.” Tống Hiểu Ý cực kì cảm kích.
Từ thái độ khi đưa cô về nhà, tặng cô trâm cài, hẹn bác sĩ tâm lí cùng thái độ có thể giúp đều sẽ giúp của Lương Hành Dã, Tống Hiểu Ý được trải nghiệm một cách sâu sắc cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi của Lương Hành Dã cùng với sức hút thành thục, ổn trọng trên người anh.
Toàn bộ thịt bò cay tê trong bát Trì Ninh bị cậu gắp ra ngoài cái đĩa, Lương Hành Dã tiến lại gần hỏi: “Sao lại không ăn?”
Trì Ninh không để ý tới anh.
Nhìn dáng vẻ trông như vẫn còn đang giận, cũng đã mấy ngày rồi, Lương Hành Dã cảm thấy buồn cười, thấp giọng gọi cậu: “Ninh Ninh.”
Trì Ninh giận dữ, “Anh đừng gắp cho em, em không thích ăn thịt bò.”
Lương Hành Dã lại nhúng lại thêm một miếng nữa, để cho nguội bớt rồi đưa đến bên miệng Trì Ninh, “Há miệng.”
Trì Ninh không tình nguyện cắn một miếng.
Ngon quá. Nhưng mà thực sự là quá cay rồi.
Trì Ninh vội vàng đứng dậy, xông vào trong bếp uống nước, “Cay cay cay! Cay chết đi được!”
Nước không giải quyết được vị cay, khuôn mặt Trì Ninh đỏ rực, liều mạng thè lưỡi ra lấy tay quạt quạt.
Lương Hành Dã nhanh chóng bước vào, trong tay cầm một li sữa bò mát lạnh thật to, đút cho Trì Ninh uống. Trì Ninh ăn được cay, dì giúp việc làm món Tứ Xuyên cậu cũng rất thích ăn, lần này có lẽ là do vấn đề đến từ loại ớt cay lần này rồi.
Tốc độ nuốt của Trì Ninh chậm dần, Lương Hành Dã bỏ cái li ra, hôn lên trán cậu: “Ninh Ninh, xin lỗi em.”
Trì Ninh quay mặt ra chỗ khác.
“Vẫn còn đang giận anh à?”
“Phải.” Trì Ninh chẳng hiểu nổi tại sao Lương Hành Dã lại trở nên xấu xa như thế. Đã nói là chỉ làm một lần thôi, không những không giữ lời mà lại còn vừa thấp giọng khàn khàn gọi cậu là bé cưng vừa bảo cậu khóc to lên một xíu.
Sau khi thân thể bị thứ kia tiến vào, đôi chân không thể biến thành đuôi cá nữa, cậu muốn chạy trốn cũng không thể nào chạy được. Cuối cùng trên giường toàn là trân châu bị nghiền nát, căn bản là không có thời gian làm cho chúng ngưng kết lại.
Eo của cậu như sắp đứt ra đến nơi rồi.
Cảm giác cay đã đỡ nhưng chưa hết, trong mắt Trì Ninh đầy hơi nước mông lung, hai gò má đã bị nhuộm đỏ, đôi môi căng mọng siêu hồng.
Giống như lúc ở trên giường, cậu nắm chặt lấy cái ga, nghẹn ngào gọi “anh Hành Dã” vậy. Trong lòng Lương Hành Dã ngứa ngáy, cúi đầu xuống hôn cậu.
Trì Ninh vội vàng ngồi sụp xuống đất, Lương Hành Dã suýt chút nữa hôn vào bờ tường, cam chịu dừng lại.
Trì Ninh chạy nhanh như bay, nhanh như chớp đã quay lại bàn ăn, lặng im dịch cái ghế qua một bên, giữ khoảng cách với vị trí ngồi của Lương Hành Dã.
Ở đây có một vài bạn nhỏ, Lương Hành Dã mua về không ít pháo bông que, sau khi ăn lẩu xong, nhóm người bọn họ đi ra sân trước.
Tạ Nặc là một em bé rất hiếu kì, cướp lấy pháo bông chơi trước. Tạ Tân giúp Tống Hiểu Ý châm lửa. Trì Ninh đứng xếp sau Tống Hiểu Ý, nhìn Lương Hành Dã một cái, chầm chậm di chuyển đến trước mặt anh, giơ cây pháo bông lên, “Em cũng muốn được châm lửa.”
Lương Hàng Dã cười. Trong sân đã nổi gió, anh canh gió cho cây pháo bông, sau khi châm lửa lại đưa cái bật lửa cho Trì Ninh.
Ba người bọn họ chơi đến mức khí thế ngập trời.
“Ế, sao cứ được một lúc là lại tắt ngúm vậy.”
“Em gái, anh đốt cho em thêm cái nữa.”
“Còn em nữa, hai cây, anh châm hai cây một lúc đi.”
…
Giọng Tạ Nặc non nớt, Tống Hiểu Ý nói rất nhẹ nhàng, giọng Trì Ninh lúc cao lúc thấp. Dì giúp việc bưng cái đĩa hoa quả giải ngấy bước ra, đặt lên trên cái bàn pha lê dựng ở hành lang. Bọn Lương Hành Dã người ngồi kẻ đứng nói chuyện cùng nhau, thi thoảng nhìn về phía giữa sân vườn.
Đây chính là ngày lễ ấm áp nhất mà Lương Hành Dã từng trải qua.
Vân Thành có một phong tục, mỗi dịp qua lễ tết đều sẽ phát lì xì để lan tỏa không khí vui vẻ phấn khởi.
Sau khi đốt gần hết pháo hoa, Lương Hành Dã và Trì Kim Tự lần lượt phát lì xì cho ba người bọn họ. Đến lượt Tạ Tân, hắn chỉ cho mỗi Tạ Nặc và Tống Hiểu Ý.
Chơi bời thoả thích, trên đầu mũi Trì Ninh toát ra chút mồ hôi. Cậu nhìn lì xì trong tay Tạ Nặc, lại nhìn sang của Tống Hiểu Ý, hỏi Tạ Tân: “Không có phần của tôi sao?”
Tạ Tân phát lì xì cho cậu không hợp lẽ cho lắm. Nhưng trước khi Tạ Xuyên bay ra nước ngoài, Trì Ninh có đi tiễn ông. Tạ Xuyên cười hi hi vỗ nhẹ lên đầu cậu, nói tết ông táo hay mừng năm mới đều sẽ phát lì xì cho cậu, đã gửi sẵn ở bên Tạ Tân rồi.
“Không có.” Tạ Tân hơi nhướng cằm lên.
Thế mà người này dám giấu riêng lì xì của cậu, Trì Ninh: “Tôi biết rồi nhé, anh ghi thù tôi, bởi vì tôi bảo anh là so với…”
“So cái gì mà so.” Tạ Tân vội ngắt lời cậu, nhét một cái hồng bao qua, “Chú nhỏ gửi đấy.”
Tạ Tân ôm lấy Tạ Nặc, gật đầu với đám người: “Tôi đưa Nặc Nặc về nhà trước, sau này có cơ hội lại tụ tập sau nhé.”
Tống Hiểu Ý tiếp lời mà nói: “Vậy em cũng về đây.”
Cách đó có mấy bước thôi, Tạ Tân thuận đường đưa cô bé về. Tiếng của Tạ Tân thấp thoáng từ xa truyền tới, “Là con gái đừng cứ cúi đầu mãi thế…”
Cánh cửa đóng rồi lại mở, thanh âm vang lên càng ngày lại càng xa, trong sân chỉ còn lại bốn người. Lương Hành Dã nhìn về phía Trì Kim Tự, “Anh, phòng ngủ của khách đã thu xếp ổn thoả rồi, hay là hai người ở luôn ở đây đi.”
Đoàn Nghi dựa vào trụ hành lang, lách cách một tiếng châm điếu thuốc, “Lương Hành Dã, cậu gọi anh làm gì?”
Lương Hành Dã đốp lại, “Cậu lại chõ mồm vào làm gì?”
Quan hệ vốn không tốt lắm của bọn họ bởi vì Trì Kim Tự với Trì Ninh mới hoà hoãn hơn. Tình tình của Đoàn Nghi tốt hơn trước rất nhiều nhưng đấy chỉ là đối với Trì Kim Tự, bây giờ cũng tính thêm được cả Trì Ninh. Tính cách của cậu ta với Lương Hành Dã không hợp nhau, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mối quan hệ hoà bình nên ngoài mà thôi.
Hai người bọn họ đều thuộc vào hệ mặt dày, lúc mặt lạnh đối diện với nhau, nhìn thế nào trông cũng tràn đầy tính công kích. Trì Ninh có chút hơi căng thẳng: “Anh, anh mau dẫn Đoàn Nghi đi về đi, Lương Hành Dã đánh người kinh lắm đấy.”
Tuổi tác cũng chẳng còn nhỏ nữa thế mà qua tết còn có thể cãi nhau, Trì Kim Tự đúng là cạn lời với bọn họ, “Đoàn Nghi.”
Đoàn Nghi vội vã quay sang vỗ về Trì Kim Tự, quét qua Lương Hành Dã một cái, làm bộ làm tịch nói, “Năm tôi mười tám đã bắt đầu yêu đương, cậu hai mươi sáu đúng không dễ gì mới có cơ hội, đành phải dành cho hai người thêm thời gian ở với nhau vậy.”
“Tôi có thể nói chuyện yêu đương,” Túi áo Đoàn Nghi nông để lộ ra một góc của bao thuốc, Lương Hành Dã móc lấy một cây, kẹp giữa các ngón tay xoay vòng, “Nói mới nhớ còn phải cảm ơn cậu đấy, cậu chủ Đoàn.”
Lại tiếp tục châm ngòi ly gián, Đoàn Nghi búng tàn thuốc, “Ha.”
Trì Kim Tự nhìn không vừa mắt nữa rồi, “Dập thuốc đi, nói chuyện cho tử tế.”
“Au.” Đoàn Nghi vội vàng di di dập tắt đốm lửa.
Trì Kim Tự mang Đoàn Nghi đi về, Trì Ninh vẫy tay về phía bọn họ, “Anh ơi, tạm biệt. Hai người đi đường cẩn thận nhé.”
Trì Kim Tự quay đầu lại, cười rồi nói: “Em mau đi vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh lắm.”
Tụ tập tại một chỗ vui vui vẻ vẻ ăn một bữa cơm, sau khi tan tiệc, mặc dù biết rõ sẽ có thể rất nhanh thôi sẽ được gặp lại nhưng vẫn không nhịn được mất mát trong lòng.
Tâm trạng Trì Ninh trùng xuống thấp, Lương Hành Dã ôm lấy cậu đi lên trên lầu, “Sao lại buồn?”
Mặt Trì Ninh áp lên trên vai Lương Hành Dã, ánh mắt trượt qua tay vịn trên cầu thang, không biết phải hình dung thế nào, bèn nói: “Có nhiều người đột nhiên biến thành hai người chúng ta.”
Lương Hành Dã thuận theo lời cậu, “Hai người chúng ta mới là trạng thái bình thường, em phải làm quen thôi.”
“Ừm.” Đợi đến khi đã tiến vào trong phòng ngủ, khi Lương Hành Dã mở máy tính ngồi chuẩn bị văn kiện, Trì Ninh mới nhớ ra cậu vẫn còn đang giận Lương Hành Dã.
Cậu lùi ra khỏi cái ôm vào lòng của Lương Hành Dã, “Sau này em cũng không ngồi trên chân anh nữa.”
Một giây sau lại bị kéo về lại chỗ ban đầu.
Cho dù Lương Hành Dã chỉ dùng một tay thì Trì Ninh cũng chẳng thể thoát ra nổi. Cậu vô cùng ủ rũ dựa lên người anh, “Anh thay đổi thật nhiều.”
“Tính cách con người không phải một khi đã hình thành là không thể thay đổi. Con người ở trong những giai đoạn khác nhau, sẽ có những biểu hiện không giống nhau.” Lương Hành Dã nghiêng đầu hôn lên tóc Trì Ninnh, “Đừng giận dỗi anh nữa được không?”
Trì Ninh không hé môi.
Lương Hành Dã thấp giọng gọi: “Ninh Ninh.”
Khi anh đè thấp âm điệu hiển nhiên sẽ rất dịu dàng, hơi thở ấm nóng phun lên cổ Trì Ninh tựa như là mơn trớn.
Trái tim cậu dường như được một chiếc lông vũ nhẹ vuốt qua, Trì Ninh mím môi lại.
“Được thôi, em không giận dỗi nữa.” Cậu trừng to mắt, chững chạc đàng hoàng giao kèo với anh, “Nhưng mà em không thích nằm bò trên bồn rửa tay nhìn gương, không thích anh cắn đùi em, cũng không thích anh vừa đi vừa ôm em vừa làm, sau này đừng như thế nữa nhé? Với cả anh có thể làm nhanh hơn một chút được không?”
Lương Hành Dã kìm nén ý cười: “Anh sẽ cố gắng.”
“Cố gắng?”
“Ý là anh sẽ cố gắng khống chế bản thân mình.”
Trì Ninh xem như Lương Hành Dã đã đồng ý rồi, ánh mắt lộ ra sự vui vẻ. Cậu ôm lấy mặt Lương Hành Dã, hôn một cái chụt lên má anh.
Lương Hành Dã bận bịu rất lâu, Trì Ninh không có việc gì làm làm ổ trong lòng anh, ngáp một cái, vùi mặt trên vai anh chơi điện thoại.
Chiếc đồng hồ treo trên tường tích tắc tích tắc trôi, Lương Hành Dã tắt máy tính đi, ôm cậu lên giường ngủ.
Trì Ninh lăn vào trong chiếc chăn mềm mại, Lương Hành Dã cúi người xuống hôn cậu, “Ninh Ninh, hôm qua anh đi đánh quyền anh bị thương mất rồi, lồng ngực đau quá.”
Trì Ninh nghi ngờ: “Anh lừa em. Anh đi đánh quyền anh sao em lại không biết được?”
“Lúc đó em đang đi làm, anh không nói với em.”
“Anh chính là đang lừa em.” Trì Ninh do dự vén áo Lương Hành Dã lên, “Có điều em vẫn sẽ giúp anh xem thử xem thế nào.”
Trì Ninh nằm hơn một ngày rưỡi, trước khi bỏ nhà ra đi, cậu để lại cho Lương Hành Dã một tờ giấy, hung tợn dán lên trên gối của anh: LẦN NÀY EM THẬT SỰ TỨC GIẬN!!!
Trì Ninh chạy sang nhà anh trai cậu. Trì Kim Tự đang ăn cơm, hoang mang nói: “Ninh Ninh, sao lại đột nhiên qua đây? Lương Hành Dã đâu?”
Trì Ninh ngậm chặt miệng không bàn luận gì về Lương Hành Dã, đi lên tầng ba, “Anh, em ăn cơm rồi, bây giờ đang rất buồn ngủ, em đi ngủ đây.”
Trì Ninh ngủ cả một buổi chiều, lúc tỉnh lại trời vừa sẩm tối. cậu mở nửa con mắt, nhìn dải đèn lấp lánh như sao đang tỏa ra ánh sáng, có cảm giác đêm nay như một đêm mờ mịt nào đó.
Trì hoãn một hồi, Trì Ninh từ trên giường ngồi dậy, nghe thấy anh cậu gõ cửa, “Ninh Ninh, đến giờ cơm tối rồi.”
“Em không đói, các anh cứ ăn đi.”
Trì Kim Tự đẩy cửa bước vào, ngồi ở bên giường ngắm cậu, hơi nhăn mày lại: “Cãi nhau với Lương Hành Dã à?”
“Em không muốn nói.” Trì Ninh ôm lấy gối, làu bàu, “Đây là bí mật của em.”
“Hai đứa cãi nhau cái gì? Cậu ta bắt nạt em à?” Mâu thuẫn tới mức bỏ cả nhà ra đi, đến cả cơm cũng không thèm ăn, Trì Kim Tự có chút sốt ruột, “Có cái bí mật gì mà anh không thể nghe được chứ? Yêu đương xong là xem anh trai thành người lạ luôn rồi?”
Anh trai cậu quá đỗi chân thành, Trì Ninh do dự nửa ngày, trong lòng nhẹ lay động.
Trì Kim Tự: “Em mau nói đi.”
Tuyến phòng thủ sụp đổ, Trì Ninh bắt đầu trào ra nỗi khổ trong lòng: “Lương Hành Dã quá đáng lắm. Em bảo anh ấy dừng lại, anh ấy không để ý tới em, nói anh ấy chậm lại một chút, anh cũng không để ý nốt. Em bảo anh ấy đừng cắn lên chân em, anh ấy vẫn cứ không thèm quan tâm tới.”
“Anh ấy đều đã đồng ý với em rồi, đồng ý rồi sao lại có thể nuốt lời như vậy chứ?”
“Còn nói để em sinh thêm một Trì Ninh nhỏ nữa hoặc là Lương Hành Dã nhỏ, em khóc đúng thảm luôn.”
…
Trì Kim Tự:???
“Ninh Ninh, có những việc riêng tư cho dù người khác có hỏi cũng không được tuỳ tiện nói.” Trong lòng Trì Kim Tự trào lên một ngụm khí không lên cũng không xuống, mắc ở trong đó rất khó chịu.
“Chẳng phải anh bảo em nói đi còn gì?” Trì Ninh nhỏ giọng lầu bầu.
“Anh…” Trì Ninh ưu phiền xác nhận lại, “Người cá đực nhất định không thể sinh ra cá con được đâu đúng không?”
Cậu còn quá nhỏ nuôi làm sao được đấy.
Cái vấn đề rắc rối gì đây? Trì Kim Tự khó mà mở miệng, “Không sinh được.”
Trái tim đầy lo lắng không yên của Trì Ninh cuối cùng cũng có thể đặt xuống.