Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy - Trang 2
Chương 3
Sóng vỗ từng lớp từng lớp nối đuôi nhau dào dạt, Trì Ninh ngoi lên lặn xuống, không may giữ không chắc thỏi vàng để nó rơi xuống biển. Cậu lao mình vào ngọn sóng, tìm kiếm xung quanh rất lâu nhưng vẫn không tìm ra.
Trì Ninh bơi đến bãi đá ngầm cách đó không xa, vẻ mặt chán nản nhìn về hướng mặt biển đang gầm thét. Nếu biết sớm hơn thì đã không thèm lấy lại, cũng chẳng biết cuối cùng con cá nào sẽ may mắn nhặt được, còn may là ngọc trai không bị rơi mất.
Cậu tháo túi thủy thảo bên hông xuống, quơ quơ mấy cái, trong đó đựng những viên ngọc mà cậu đã tích cóp được từ khi còn bé đến nay, giờ đã ít hơn một nửa.
Trì Ninh nhịn không được thở dài. Lúc trước được anh trai bảo vệ, cuộc sống an ổn, bình yên, ngọc trai không có cơ hội rơi xuống. Sau này cho dù cậu bị người khác bắt nạt cũng rất ít khi khóc, có khóc cũng chỉ tạo ra một hai viên ngọc, cho nên số ngọc rất ít, chỉ đầy đến một phần ba túi.
Số còn lại Trì Ninh đều để dành để lên bờ, nghĩ đến chỉ có bấy nhiêu ngọc thì thật sự quá khó coi cho nên cậu đành nhờ cậy một loại thủy thảo trong biển cả. Loại thủy thảo này có tính kích ứng rất mạnh, ngay khi ngửi thấy nó nhân ngư sẽ lập tức rơi nước mắt.
Lần này trước khi lên bờ, cậu đã lăn lộn một vòng quanh bụi thủy thảo, lăn xong còn nhanh chóng nhét thêm một ít thủy thảo cho vào túi chứa đầy ngọc, để đề phòng cho bất cứ tình huống khẩn cấp nào.
Nhưng cậu không ngờ tình huống khẩn cấp này đến nhanh như vậy.
Đến nhanh như vậy cũng không nói đi, cậu vất vả lắm mới vào được bờ, ở trên bờ chưa được một đêm đã bị ném trở về biển cả, thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy mặt anh trai mình.
Trì Ninh không khỏi buồn rầu.
Đáng lẽ ra cậu đã phải xuất hiện ở nhà anh trai mình chứ, tại sao mỹ nhân ngư đuôi bạc lại đưa cậu đến sai chỗ?
Điều này rất không hợp lý, Trì Ninh trườn ra cạnh đá ngầm, mượn ánh trăng sáng trên mặt biển để quan sát chiếc khuyên tai bằng ngọc trai bên tai phải của mình. Viên ngọc trai này là thứ đã cùng cậu chào đời, mỗi nhân ngư đều có, nhưng chỉ riêng màu sắc là khác nhau.
Đó cũng là viên ngọc quý giá nhất và không thể tách rời đối với mỹ nhân ngư. Mỹ nhân ngư đuôi bạc đã thông qua sự liên kết giữa viên ngọc của cậu và anh trai để đưa cậu vào bờ.
Trì Ninh suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân đành đong đưa đuôi cá trở lại đáy biển định thử lần nữa.
Đêm nay trăng không quá sáng, ánh trăng nhợt nhạt soi xuống dưới mặt biển dần dần trở nên yếu ớt rồi biến mất. Trì Ninh tập trung nín thở, chuyên tâm bơi xuống.
Có lẽ hôm nay cậu đã ở trên bờ trong thời gian khá dài nên khi bơi xuống biển sâu chỉ nhìn thấy bóng tối vô tận. Phản ứng của Trì Ninh còn mạnh hơn trước, choáng váng càng lúc càng nghiêm trọng, cậu gần như thở không nổi, tưởng chừng sắp chết ngạt.
Cậu dùng sức cấu mạnh vào tay mình để có thể duy trì tỉnh táo.
Nơi mỹ nhân ngư chung sống nằm trên đường dẫn đến hang ổ của mỹ nhân ngư đuôi bạc. Khi đi qua nơi đó, Trì Ninh thả chậm tốc độ.
Những chiếc tổ nằm rải rác khắp nơi đều được khảm ngọc trai, ánh sáng phản chiếu từ những đàn cá phát sáng xung quanh, từng mảnh nhỏ nối đuôi nhau, chiếu sáng cả một vùng nhỏ bé.
Trì Ninh đang định thu hồi ánh mắt bỗng nghe thấy một nhân ngư gọi mình: “Ninh Ninh, cậu đi đâu thế?”
Trì Ninh quay đầu lại, một mỹ nhân ngư đuôi xanh đang bơi về phía cậu.
Nhân ngư đuôi xanh bơi vòng quanh Trì Ninh, tuôn một tràng: “Hôm nay tôi đi tìm cậu, phát hiện toàn bộ ngọc trong tổ của cậu đều bị thu lại, bên trong tối om, không gặp cậu ở đó.”
“Cậu có chuyện gì thế, sao lại thu ngọc lại? Cậu không đủ ngọc để dùng sao? Tôi có thể cho cậu một ít.”
“Nhưng tôi chỉ có thể cho cậu một ít thôi, tôi còn phải tích cóp nhiều một chút để tặng cho Cam Cam.”
…….
“A Thanh, cậu tìm tôi lúc nào thế?” Trì Ninh mỉm cười nhìn nhân ngư đuôi xanh, “Có lẽ lúc đó tôi đang bơi dạo trên mặt biển, trùng hợp không gặp được. ”
Trì Ninh đã đi đâu, trong lòng hai người đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra.
Nhân ngư đuôi bạc là điều cấm kỵ đối với tộc nhân ngư. Chuyện tìm bà ta càng giấu kỹ thì càng tốt, về việc tộc nhân ngư có tìm thấy cậu mất tích sau khi lên bờ hay không, điều ấy không nằm trong phạm vi suy xét của Trì Ninh. Dưới đáy biển sâu, nơi cá lớn nuốt cá bé, mất tích một nhân ngư không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng A Thanh thì khác, bao năm qua cậu và A Thanh như hình với bóng. Sau khi xuống biển sâu, mỗi lần cậu bị dọa cho sợ hãi ngất xỉu, A Thanh lại đi khắp nơi để tìm cậu.
Mấy ngày hôm trước, Trì Ninh đã nói với A Thanh về việc cậu muốn lên bờ, sau đó họ cãi nhau một trận, đến giờ vẫn chưa nói chuyện lại.
A Thanh im lặng đánh giá cách ăn mặc của Trì Ninh. Trong lòng A Thanh biết rõ, hôm nay cậu ta tới đây là muốn giải hòa với Trì Ninh, nhân tiện sẽ thuyết phục cậu một lần nữa, may mà vẫn còn chưa quá muộn.
A Thanh vò đầu bứt tai, hỏi Trì Ninh đã ăn gì chưa, có muốn ăn tôm hay không.
Quả thật Trì Ninh rất đói bụng nhưng đợi chút nữa cậu sẽ lên bờ, so với tôm cá dưới đáy biển, cậu thích đồ ăn trên bờ hơn.
Trong số những món ăn trên bờ, cậu thích nhất là cơm nắm. Lần trước anh trai thấy cậu ăn ngấu nghiến, anh cười sờ đầu cậu, bảo cậu ăn từ từ, còn nói mai này có cơ hội, anh sẽ đưa cậu lên bờ chơi, cho cậu thưởng thức tất cả món ngon vật lạ.
Không nghĩ tới thì không sao, nhưng vừa nghĩ đến, cảm giác đói bụng lập tức hung hăng quét tới. Cậu nói với A Thanh mình đang có chuyện riêng rồi bơi sang hướng khác.
“Trì Ninh, cậu quá to gan rồi” A Thanh không còn che giấu nữa, nhíu mày lại, “Cậu không sợ chết sao?”
Trì Ninh nhìn xung quanh, không có nhân ngư khác, cậu bơi tới chỗ A Thanh, thấp giọng nói: “Cậu gào to như thế làm gì chứ? “
“Tôi lo lắng cho cậu, cậu có biết bà ta đã sống được bao lâu không? Tôi nghe nói …”
“Biết, hơn ba trăm tuổi.”
“Tôi nghe nói…”
“Nghe nói gì chứ?” Trì Ninh nhìn cậu ta cười, “A Thanh, không có gì phải lo lắng, sau này có thời gian tôi sẽ về thăm cậu.”
“Thăm cái rắm, với cái tính sợ biển của cậu, tôi phải tới vớt cậu lần nữa mất.” A Thanh nói, “Cậu muốn đi thì cứ đi, dù sao tôi cũng không ngăn nổi cậu, về sau cậu đừng hối hận là được.”
Trì Ninh nói: “Cậu biết tính tôi mà, nếu tôi đã quyết định làm gì, nhất định sẽ không hối hận đâu.”
Cậu vừa đong đưa đuôi cá lui về phía sau, vừa vẫy tay với A Thanh, cười rồi hét to, “Tạm biệt A Thanh.”
“Tạm biệt cái rắm.” A Thanh mắng to, hùng hổ bỏ đi.
Trì Ninh bơi thẳng đến chỗ mỹ nhân ngư đuôi bạc. Mỹ nhân ngư đuôi bạc đang dựa vào ghế đá nhắm mắt ngủ. Trì Ninh bơi tới trước mặt bà ta, phát hiện bà ta đã ngủ say cũng không gọi bà ta dậy, ngồi bên cạnh đợi người tỉnh dậy.
Một lúc lâu sau, mỹ nhân ngư đuôi bạc cuối cùng cũng tỉnh lại. Bà thấy Trì Ninh, đứng thẳng người dậy, kinh ngạc hỏi: ” Sao cậu lại trở về? Không phải ta đã đưa cậu lên bờ rồi sao?”
Trì Ninh lo lắng nếu bảo bà ta đưa mình lên bờ lại lần nữa bà ta sẽ tăng giá cho nên lớn tiếng đe dọa: “Bà đưa tôi đến sai chỗ, đưa tôi đến chỗ của người khác rồi, căn bản không phải ở nhà của anh tôi. Không phải bà cũng biết rõ loài người ở trên bờ rất thích ăn thịt cá sao, suýt chút nữa là tôi đã bị người ta ăn sạch rồi.”
“Bây giờ tôi rất tức giận,” Trì Ninh nói, “Nhưng tôi sẽ không bắt đền bà, lần này bà chỉ cần đưa tôi đến đúng nơi là được.”
“Tuyệt đối không thể có sai sót, có khi nào vấn đề nằm ở cậu không?” Mỹ nhân ngư đuôi bạc giơ tay lên, chạm vào khuyên tai ngọc trai của Trì Ninh, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào bức tường đá chạm ngọc.
Một lúc sau, bà ho khan một tiếng, có chút không tự nhiên nói: “Là ta sơ suất, quả thật có chút sai sót.”
Trì Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Nhân ngư đuôi bạc lại vỗ vỗ vào tường đá chạm ngọc, trong lòng thầm nói, độ lệch cũng đâu lớn đến mức đó chứ. Bà ta không nghĩ nhiều nữa, nói với Trì Ninh: “Lại đây đi, lần này ta sẽ không phạm sai lầm.”
Trì Ninh nghe vậy, hòn đá lớn trong trái tim rốt cuộc cũng rơi xuống. Sau khi buông bỏ gánh nặng, trong lòng cậu lại rục rịch ý xấu, cậu nhìn mỹ nhân ngư đuôi bạc: “Sau khi lên bờ tôi bị người ta hù chết khiếp, vảy trên đuôi cá còn rớt rất nhiều, bà có thể bồi thường cho tôi không …”
“Cậu chưa ngủ mà mơ đấy à.” Mỹ nhân ngư đuôi bạc khoanh tay lại, “Có đi hay không? Không đi thì thôi. “
Trì Ninh vội vàng bơi tới cạnh tường đá chạm ngọc. Mỹ nhân ngư đuôi bạc bảo cậu cứ ấn xuống giống như lần trước, Trì Ninh không nhúc nhích, có chút do dự nhìn mỹ nhân ngư đuôi bạc: “Bà chắc chắn lần này sẽ không phạm sai lầm chứ?
“Sẽ không, một chút sai lệch cũng không. “
Trì Ninh gật đầu, giơ tay định ấn xuống nhưng đột nhiên lại dừng lại hỏi:” Cá mập cũng có thể biến thành người sao? “
“Không, chỉ có nhân ngư chúng ta mới có thể trở thành người. Cậu gặp phải cá mập trong biển sao?”
Trì Ninh hàm hồ “ừm” một tiếng.
Cá mập là ác mộng đối với mỹ nhân ngư, mỹ nhân ngư đuôi bạc từng gặp qua, bà hiếm hoi nhẹ giọng nói: “Trên bờ không có cá mập, cậu đừng sợ, cứ việc đi, đi theo biển rộng chỉ dẫn, đi đến nơi mà cậu nên đến.”
Trên mặt biển và dưới đáy biển là hai thế giới, khi Trì Ninh lại gần ấn vào bức tường ngọc lần nữa, Lương Hành Dã đang ngồi trên bãi biển, ngả người ra sau, chống khuỷu tay xuống đất, lười biếng nhìn mặt biển.
Sau khi tiễn Trì Ninh đi anh cũng không vội về nhà. Anh đi dọc bãi biển một lúc, tìm một chỗ ngồi ngắm biển, xoa dịu cảm giác trống trải khó giải thích.
Sóng biển không ngừng cuồn cuộn xô từng tầng, nơi chân trời lờ mờ xa xăm, biển cả và bầu trời không phân định rõ dường như hòa làm một, chỉ có thể nhìn thấy một mảng xám tro mơ hồ.
Đêm khuya, bãi biển không có bóng người, gió biển rít gào thổi quần áo bay phấp phới. Vết thương trên mặt của Lương Hành Dã bị ngấm nước không được xử lý trở nên ẩn ẩn đau rát.
Ngồi một hồi lâu, chân anh cũng bắt đầu đau. Hôm nay trên mặt anh bị dính đòn là vì vết thương ở chân chưa lành hẳn. Tuy nhiên, anh cũng không thể hồi phục hoàn toàn. Năm ngoái vào sinh nhật lần thứ 23 của mình, sau khi tiệc tàn, Lương Hành Dã bao một trại nuôi ngựa. Khi đang cưỡi, con ngựa đột nhiên mất khống chế, Lương Hành Dã ngã khỏi ngựa, chân bị thương quá nặng, có thể khôi phục được bảy tám phần đã là tốt lắm rồi.
Từ khi còn nhỏ, Lương Hành Dã đã luyện quyền anh. Kể từ khi chân bị thương, anh cũng không còn đụng vào bộ môn này nữa. Hôm nay tâm trạng của Lương Hành Dã không tốt lắm, cảm thấy mấy năm qua mỗi ngày mặc vest xương cốt đều lỏng lẻo cả ra. Hiếm khi mới có một buổi tối thảnh thơi anh thay quần áo, đi đến võ đài quyền anh ngầm xem người khác đấu quyền anh.
Quy tắc của võ đài quyền anh ngầm đơn giản là thô bạo, một khi chơi không thể không vấy máu, rất dễ kích thích cảm xúc của con người. Lương Hành Dã rất phấn khích, muốn xem thử liệu tay nghề mình còn nhạy bén không. Anh nói với ông chủ đang ngồi luyên thuyên bên cạnh vài câu, sau đó đeo găng tay quyền anh rồi lên đài.
Đối thủ là một người đàn ông vạm vỡ, vai rộng, eo tròn, cơ bắp cuồn cuộn, có biệt danh là Kim Hùng. Kim Hùng là tay đấm hung hãn, tỷ lệ thắng của hắn liên tục ở mức rất cao. Trước đây Lương Hành Dã đã từng đối đầu Kim Hùng, theo tình huống lúc đó có thể knock out hắn rất nhanh nhưng lần này lại phải tốn sức rất nhiều.
Cuối cùng anh vẫn thắng nhưng cũng ăn không ít quả đắng, khuôn mặt còn đập rào chắn một cú vì không kịp né.
Sóng cuộn trào, gió biển càng lúc càng mạnh thổi bay rất nhiều cát. Ở lại cũng không an toàn, Lương Hành Dã lau mặt, đứng dậy băng qua bãi biển, đi đến bãi đậu xe, khởi động xe rồi rời khỏi bãi biển.
Biển xa, gió vẫn thổi, lá cây bị gió thổi rơi xuống đầy đường chỉ còn ngọn cây xơ xác, dự báo sẽ có một trận cuồng phong ập đến. Lương Hành Dã nhấn ga tăng tốc lái xe về nhà, đi được nửa đường mới nhớ ra điện thoại di động của mình đã bị hỏng, anh thuận đường ghé vào cửa hàng mua một chiếc mới.
Về đến nhà, Lương Hành Dã vào phòng tắm trước. Lúc đặt tay trên nắm cửa anh chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn đẩy ra.
Bên trong trống không. Nếu bỏ qua dấu vết nước bắn tung tóe trên bồn tắm và ngọc trai lăn đầy trên mặt đất, Lương Hành Dã đã có thể tự thuyết phục bản thân rằng vừa nãy chỉ là một giấc mộng.
Trong bồn tắm không có mùi tanh, Lương Hành Dã rửa sạch mấy cây thủy thảo, lại đổ đầy nước, rồi ngâm mình trong bồn tắm. Sau khi tắm xong, anh lau người, tùy ý mặc áo choàng tắm, chẳng buồn quan tâm có che hết hay không, xoay người trở lại phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Lương Hành Dã dừng chân lại, trong nháy mắt, anh đã nghĩ rằng trí nhớ của mình có vấn đề.
Bởi vì nhân ngư xinh đẹp mà anh vừa đưa xuống biển lúc nãy, hiện tại đang nằm trên giường của anh, lăn qua lộn lại hoạt bát cuốn lấy chăn bông.
Trì Ninh bơi đến bãi đá ngầm cách đó không xa, vẻ mặt chán nản nhìn về hướng mặt biển đang gầm thét. Nếu biết sớm hơn thì đã không thèm lấy lại, cũng chẳng biết cuối cùng con cá nào sẽ may mắn nhặt được, còn may là ngọc trai không bị rơi mất.
Cậu tháo túi thủy thảo bên hông xuống, quơ quơ mấy cái, trong đó đựng những viên ngọc mà cậu đã tích cóp được từ khi còn bé đến nay, giờ đã ít hơn một nửa.
Trì Ninh nhịn không được thở dài. Lúc trước được anh trai bảo vệ, cuộc sống an ổn, bình yên, ngọc trai không có cơ hội rơi xuống. Sau này cho dù cậu bị người khác bắt nạt cũng rất ít khi khóc, có khóc cũng chỉ tạo ra một hai viên ngọc, cho nên số ngọc rất ít, chỉ đầy đến một phần ba túi.
Số còn lại Trì Ninh đều để dành để lên bờ, nghĩ đến chỉ có bấy nhiêu ngọc thì thật sự quá khó coi cho nên cậu đành nhờ cậy một loại thủy thảo trong biển cả. Loại thủy thảo này có tính kích ứng rất mạnh, ngay khi ngửi thấy nó nhân ngư sẽ lập tức rơi nước mắt.
Lần này trước khi lên bờ, cậu đã lăn lộn một vòng quanh bụi thủy thảo, lăn xong còn nhanh chóng nhét thêm một ít thủy thảo cho vào túi chứa đầy ngọc, để đề phòng cho bất cứ tình huống khẩn cấp nào.
Nhưng cậu không ngờ tình huống khẩn cấp này đến nhanh như vậy.
Đến nhanh như vậy cũng không nói đi, cậu vất vả lắm mới vào được bờ, ở trên bờ chưa được một đêm đã bị ném trở về biển cả, thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy mặt anh trai mình.
Trì Ninh không khỏi buồn rầu.
Đáng lẽ ra cậu đã phải xuất hiện ở nhà anh trai mình chứ, tại sao mỹ nhân ngư đuôi bạc lại đưa cậu đến sai chỗ?
Điều này rất không hợp lý, Trì Ninh trườn ra cạnh đá ngầm, mượn ánh trăng sáng trên mặt biển để quan sát chiếc khuyên tai bằng ngọc trai bên tai phải của mình. Viên ngọc trai này là thứ đã cùng cậu chào đời, mỗi nhân ngư đều có, nhưng chỉ riêng màu sắc là khác nhau.
Đó cũng là viên ngọc quý giá nhất và không thể tách rời đối với mỹ nhân ngư. Mỹ nhân ngư đuôi bạc đã thông qua sự liên kết giữa viên ngọc của cậu và anh trai để đưa cậu vào bờ.
Trì Ninh suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên nhân đành đong đưa đuôi cá trở lại đáy biển định thử lần nữa.
Đêm nay trăng không quá sáng, ánh trăng nhợt nhạt soi xuống dưới mặt biển dần dần trở nên yếu ớt rồi biến mất. Trì Ninh tập trung nín thở, chuyên tâm bơi xuống.
Có lẽ hôm nay cậu đã ở trên bờ trong thời gian khá dài nên khi bơi xuống biển sâu chỉ nhìn thấy bóng tối vô tận. Phản ứng của Trì Ninh còn mạnh hơn trước, choáng váng càng lúc càng nghiêm trọng, cậu gần như thở không nổi, tưởng chừng sắp chết ngạt.
Cậu dùng sức cấu mạnh vào tay mình để có thể duy trì tỉnh táo.
Nơi mỹ nhân ngư chung sống nằm trên đường dẫn đến hang ổ của mỹ nhân ngư đuôi bạc. Khi đi qua nơi đó, Trì Ninh thả chậm tốc độ.
Những chiếc tổ nằm rải rác khắp nơi đều được khảm ngọc trai, ánh sáng phản chiếu từ những đàn cá phát sáng xung quanh, từng mảnh nhỏ nối đuôi nhau, chiếu sáng cả một vùng nhỏ bé.
Trì Ninh đang định thu hồi ánh mắt bỗng nghe thấy một nhân ngư gọi mình: “Ninh Ninh, cậu đi đâu thế?”
Trì Ninh quay đầu lại, một mỹ nhân ngư đuôi xanh đang bơi về phía cậu.
Nhân ngư đuôi xanh bơi vòng quanh Trì Ninh, tuôn một tràng: “Hôm nay tôi đi tìm cậu, phát hiện toàn bộ ngọc trong tổ của cậu đều bị thu lại, bên trong tối om, không gặp cậu ở đó.”
“Cậu có chuyện gì thế, sao lại thu ngọc lại? Cậu không đủ ngọc để dùng sao? Tôi có thể cho cậu một ít.”
“Nhưng tôi chỉ có thể cho cậu một ít thôi, tôi còn phải tích cóp nhiều một chút để tặng cho Cam Cam.”
…….
“A Thanh, cậu tìm tôi lúc nào thế?” Trì Ninh mỉm cười nhìn nhân ngư đuôi xanh, “Có lẽ lúc đó tôi đang bơi dạo trên mặt biển, trùng hợp không gặp được. ”
Trì Ninh đã đi đâu, trong lòng hai người đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra.
Nhân ngư đuôi bạc là điều cấm kỵ đối với tộc nhân ngư. Chuyện tìm bà ta càng giấu kỹ thì càng tốt, về việc tộc nhân ngư có tìm thấy cậu mất tích sau khi lên bờ hay không, điều ấy không nằm trong phạm vi suy xét của Trì Ninh. Dưới đáy biển sâu, nơi cá lớn nuốt cá bé, mất tích một nhân ngư không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng A Thanh thì khác, bao năm qua cậu và A Thanh như hình với bóng. Sau khi xuống biển sâu, mỗi lần cậu bị dọa cho sợ hãi ngất xỉu, A Thanh lại đi khắp nơi để tìm cậu.
Mấy ngày hôm trước, Trì Ninh đã nói với A Thanh về việc cậu muốn lên bờ, sau đó họ cãi nhau một trận, đến giờ vẫn chưa nói chuyện lại.
A Thanh im lặng đánh giá cách ăn mặc của Trì Ninh. Trong lòng A Thanh biết rõ, hôm nay cậu ta tới đây là muốn giải hòa với Trì Ninh, nhân tiện sẽ thuyết phục cậu một lần nữa, may mà vẫn còn chưa quá muộn.
A Thanh vò đầu bứt tai, hỏi Trì Ninh đã ăn gì chưa, có muốn ăn tôm hay không.
Quả thật Trì Ninh rất đói bụng nhưng đợi chút nữa cậu sẽ lên bờ, so với tôm cá dưới đáy biển, cậu thích đồ ăn trên bờ hơn.
Trong số những món ăn trên bờ, cậu thích nhất là cơm nắm. Lần trước anh trai thấy cậu ăn ngấu nghiến, anh cười sờ đầu cậu, bảo cậu ăn từ từ, còn nói mai này có cơ hội, anh sẽ đưa cậu lên bờ chơi, cho cậu thưởng thức tất cả món ngon vật lạ.
Không nghĩ tới thì không sao, nhưng vừa nghĩ đến, cảm giác đói bụng lập tức hung hăng quét tới. Cậu nói với A Thanh mình đang có chuyện riêng rồi bơi sang hướng khác.
“Trì Ninh, cậu quá to gan rồi” A Thanh không còn che giấu nữa, nhíu mày lại, “Cậu không sợ chết sao?”
Trì Ninh nhìn xung quanh, không có nhân ngư khác, cậu bơi tới chỗ A Thanh, thấp giọng nói: “Cậu gào to như thế làm gì chứ? “
“Tôi lo lắng cho cậu, cậu có biết bà ta đã sống được bao lâu không? Tôi nghe nói …”
“Biết, hơn ba trăm tuổi.”
“Tôi nghe nói…”
“Nghe nói gì chứ?” Trì Ninh nhìn cậu ta cười, “A Thanh, không có gì phải lo lắng, sau này có thời gian tôi sẽ về thăm cậu.”
“Thăm cái rắm, với cái tính sợ biển của cậu, tôi phải tới vớt cậu lần nữa mất.” A Thanh nói, “Cậu muốn đi thì cứ đi, dù sao tôi cũng không ngăn nổi cậu, về sau cậu đừng hối hận là được.”
Trì Ninh nói: “Cậu biết tính tôi mà, nếu tôi đã quyết định làm gì, nhất định sẽ không hối hận đâu.”
Cậu vừa đong đưa đuôi cá lui về phía sau, vừa vẫy tay với A Thanh, cười rồi hét to, “Tạm biệt A Thanh.”
“Tạm biệt cái rắm.” A Thanh mắng to, hùng hổ bỏ đi.
Trì Ninh bơi thẳng đến chỗ mỹ nhân ngư đuôi bạc. Mỹ nhân ngư đuôi bạc đang dựa vào ghế đá nhắm mắt ngủ. Trì Ninh bơi tới trước mặt bà ta, phát hiện bà ta đã ngủ say cũng không gọi bà ta dậy, ngồi bên cạnh đợi người tỉnh dậy.
Một lúc lâu sau, mỹ nhân ngư đuôi bạc cuối cùng cũng tỉnh lại. Bà thấy Trì Ninh, đứng thẳng người dậy, kinh ngạc hỏi: ” Sao cậu lại trở về? Không phải ta đã đưa cậu lên bờ rồi sao?”
Trì Ninh lo lắng nếu bảo bà ta đưa mình lên bờ lại lần nữa bà ta sẽ tăng giá cho nên lớn tiếng đe dọa: “Bà đưa tôi đến sai chỗ, đưa tôi đến chỗ của người khác rồi, căn bản không phải ở nhà của anh tôi. Không phải bà cũng biết rõ loài người ở trên bờ rất thích ăn thịt cá sao, suýt chút nữa là tôi đã bị người ta ăn sạch rồi.”
“Bây giờ tôi rất tức giận,” Trì Ninh nói, “Nhưng tôi sẽ không bắt đền bà, lần này bà chỉ cần đưa tôi đến đúng nơi là được.”
“Tuyệt đối không thể có sai sót, có khi nào vấn đề nằm ở cậu không?” Mỹ nhân ngư đuôi bạc giơ tay lên, chạm vào khuyên tai ngọc trai của Trì Ninh, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào bức tường đá chạm ngọc.
Một lúc sau, bà ho khan một tiếng, có chút không tự nhiên nói: “Là ta sơ suất, quả thật có chút sai sót.”
Trì Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Nhân ngư đuôi bạc lại vỗ vỗ vào tường đá chạm ngọc, trong lòng thầm nói, độ lệch cũng đâu lớn đến mức đó chứ. Bà ta không nghĩ nhiều nữa, nói với Trì Ninh: “Lại đây đi, lần này ta sẽ không phạm sai lầm.”
Trì Ninh nghe vậy, hòn đá lớn trong trái tim rốt cuộc cũng rơi xuống. Sau khi buông bỏ gánh nặng, trong lòng cậu lại rục rịch ý xấu, cậu nhìn mỹ nhân ngư đuôi bạc: “Sau khi lên bờ tôi bị người ta hù chết khiếp, vảy trên đuôi cá còn rớt rất nhiều, bà có thể bồi thường cho tôi không …”
“Cậu chưa ngủ mà mơ đấy à.” Mỹ nhân ngư đuôi bạc khoanh tay lại, “Có đi hay không? Không đi thì thôi. “
Trì Ninh vội vàng bơi tới cạnh tường đá chạm ngọc. Mỹ nhân ngư đuôi bạc bảo cậu cứ ấn xuống giống như lần trước, Trì Ninh không nhúc nhích, có chút do dự nhìn mỹ nhân ngư đuôi bạc: “Bà chắc chắn lần này sẽ không phạm sai lầm chứ?
“Sẽ không, một chút sai lệch cũng không. “
Trì Ninh gật đầu, giơ tay định ấn xuống nhưng đột nhiên lại dừng lại hỏi:” Cá mập cũng có thể biến thành người sao? “
“Không, chỉ có nhân ngư chúng ta mới có thể trở thành người. Cậu gặp phải cá mập trong biển sao?”
Trì Ninh hàm hồ “ừm” một tiếng.
Cá mập là ác mộng đối với mỹ nhân ngư, mỹ nhân ngư đuôi bạc từng gặp qua, bà hiếm hoi nhẹ giọng nói: “Trên bờ không có cá mập, cậu đừng sợ, cứ việc đi, đi theo biển rộng chỉ dẫn, đi đến nơi mà cậu nên đến.”
Trên mặt biển và dưới đáy biển là hai thế giới, khi Trì Ninh lại gần ấn vào bức tường ngọc lần nữa, Lương Hành Dã đang ngồi trên bãi biển, ngả người ra sau, chống khuỷu tay xuống đất, lười biếng nhìn mặt biển.
Sau khi tiễn Trì Ninh đi anh cũng không vội về nhà. Anh đi dọc bãi biển một lúc, tìm một chỗ ngồi ngắm biển, xoa dịu cảm giác trống trải khó giải thích.
Sóng biển không ngừng cuồn cuộn xô từng tầng, nơi chân trời lờ mờ xa xăm, biển cả và bầu trời không phân định rõ dường như hòa làm một, chỉ có thể nhìn thấy một mảng xám tro mơ hồ.
Đêm khuya, bãi biển không có bóng người, gió biển rít gào thổi quần áo bay phấp phới. Vết thương trên mặt của Lương Hành Dã bị ngấm nước không được xử lý trở nên ẩn ẩn đau rát.
Ngồi một hồi lâu, chân anh cũng bắt đầu đau. Hôm nay trên mặt anh bị dính đòn là vì vết thương ở chân chưa lành hẳn. Tuy nhiên, anh cũng không thể hồi phục hoàn toàn. Năm ngoái vào sinh nhật lần thứ 23 của mình, sau khi tiệc tàn, Lương Hành Dã bao một trại nuôi ngựa. Khi đang cưỡi, con ngựa đột nhiên mất khống chế, Lương Hành Dã ngã khỏi ngựa, chân bị thương quá nặng, có thể khôi phục được bảy tám phần đã là tốt lắm rồi.
Từ khi còn nhỏ, Lương Hành Dã đã luyện quyền anh. Kể từ khi chân bị thương, anh cũng không còn đụng vào bộ môn này nữa. Hôm nay tâm trạng của Lương Hành Dã không tốt lắm, cảm thấy mấy năm qua mỗi ngày mặc vest xương cốt đều lỏng lẻo cả ra. Hiếm khi mới có một buổi tối thảnh thơi anh thay quần áo, đi đến võ đài quyền anh ngầm xem người khác đấu quyền anh.
Quy tắc của võ đài quyền anh ngầm đơn giản là thô bạo, một khi chơi không thể không vấy máu, rất dễ kích thích cảm xúc của con người. Lương Hành Dã rất phấn khích, muốn xem thử liệu tay nghề mình còn nhạy bén không. Anh nói với ông chủ đang ngồi luyên thuyên bên cạnh vài câu, sau đó đeo găng tay quyền anh rồi lên đài.
Đối thủ là một người đàn ông vạm vỡ, vai rộng, eo tròn, cơ bắp cuồn cuộn, có biệt danh là Kim Hùng. Kim Hùng là tay đấm hung hãn, tỷ lệ thắng của hắn liên tục ở mức rất cao. Trước đây Lương Hành Dã đã từng đối đầu Kim Hùng, theo tình huống lúc đó có thể knock out hắn rất nhanh nhưng lần này lại phải tốn sức rất nhiều.
Cuối cùng anh vẫn thắng nhưng cũng ăn không ít quả đắng, khuôn mặt còn đập rào chắn một cú vì không kịp né.
Sóng cuộn trào, gió biển càng lúc càng mạnh thổi bay rất nhiều cát. Ở lại cũng không an toàn, Lương Hành Dã lau mặt, đứng dậy băng qua bãi biển, đi đến bãi đậu xe, khởi động xe rồi rời khỏi bãi biển.
Biển xa, gió vẫn thổi, lá cây bị gió thổi rơi xuống đầy đường chỉ còn ngọn cây xơ xác, dự báo sẽ có một trận cuồng phong ập đến. Lương Hành Dã nhấn ga tăng tốc lái xe về nhà, đi được nửa đường mới nhớ ra điện thoại di động của mình đã bị hỏng, anh thuận đường ghé vào cửa hàng mua một chiếc mới.
Về đến nhà, Lương Hành Dã vào phòng tắm trước. Lúc đặt tay trên nắm cửa anh chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn đẩy ra.
Bên trong trống không. Nếu bỏ qua dấu vết nước bắn tung tóe trên bồn tắm và ngọc trai lăn đầy trên mặt đất, Lương Hành Dã đã có thể tự thuyết phục bản thân rằng vừa nãy chỉ là một giấc mộng.
Trong bồn tắm không có mùi tanh, Lương Hành Dã rửa sạch mấy cây thủy thảo, lại đổ đầy nước, rồi ngâm mình trong bồn tắm. Sau khi tắm xong, anh lau người, tùy ý mặc áo choàng tắm, chẳng buồn quan tâm có che hết hay không, xoay người trở lại phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Lương Hành Dã dừng chân lại, trong nháy mắt, anh đã nghĩ rằng trí nhớ của mình có vấn đề.
Bởi vì nhân ngư xinh đẹp mà anh vừa đưa xuống biển lúc nãy, hiện tại đang nằm trên giường của anh, lăn qua lộn lại hoạt bát cuốn lấy chăn bông.