Duyên Làm Phu Quân
Chương 56
Editor: Thanh Việt
Có lẽ Kim gia ở Hoành thành chờ không kịp, hoặc có lẽ bọn họ sợ kinh thành Kim gia sụp đổ sẽ có ảnh hưởng với tiền đồ của Kim Phong Hoa, vì thế sau khi Kim Phong Hoa nói rõ ngọn ngành với Tiên Y, bên Hoành thành đã có người tới gõ cửa, là một vị tuổi chừng ba mươi cùng một người khoảng bốn mươi tuổi. Người hơn bốn mươi là con dòng đích duy nhất của đại phòng Kim gia ở Hoành thành, còn người còn lại là đích trưởng tử của tam phòng. Kim Phong Hoa đã từng gặp qua hai người này ở phủ thành, tất nhiên đã không còn xa lạ, bọn họ lần này tới chẳng những mang theo thư của Tam lão thái gia, còn mang theo thư của “phụ thân ruột” của Kim Phong Hoa, chờ Kim Phong Hoa cùng bọn họ đến Hoành thành một chuyến. Sau thủ tục ở quan phủ, tế bái tổ tiên, Kim Phong Hoa tất nhiên hoàn toàn là đích tôn của Nhị phòng, về sau sẽ phải phụng dưỡng tổ phụ là Nhị lão thái gia, lễ lạt tết nhất hầu hương hạ khói đốt vàng mã, hay ngay cả tương lai có hài tử cũng đều không còn thuộc về sở hữu của Kim gia Lâm Thanh, có thể nói là vạch rõ giới hạn với Lâm Thanh, trên cơ sở pháp luật ngay cả quan hệ thân thích bình thường cũng không còn tồn tại.
Hai người tới từ Hoành thành cứ cho rằng Kim Phong Hoa bị chính thân phụ tính kế, tâm tình sẽ không hề dễ chịu nên cũng không đề cập chuyện toàn gia sốt ruột, bất quá vẫn lén lút uyển chuyển nói Tiên Y là tỳ nữ sinh ra ở Kim gia, lo lắng Kim Phong Hoa bị uỷ khuất, thậm chí còn cố ý muốn cho Kim Phong Hoa hưu thế rồi cưới người khác, song lại bị hắn một câu từ chối, hắn trực tiếp nói Tiên Y là do chính mẹ ruột của mình sở sính, hai người cũng coi như thanh mai trức mã, tình cảm sâu đậm. Rơi vào đường cùng, hai người đó đành buông xuống tâm tư này, tạm thời hạ mình nhận Tiên Y là chất tức (cháu dâu), nhưng cuối cùng vẫn lấy lí do tế tổ gấp rút, bảo Kim Phong Hoa đơn độc đến. Này vừa đúng hợp ý Kim Phong Hoa, hắn tính toán nhiều, biết Hoành thành Kim gia cũng không phải nơi thái bình, hắn trước đó cũng chưa từng đến, nghĩ lần này sẽ đi thăm dò xem sao, tương lai rồi mới mang Tiên Y đến, đỡ phải để nàng bị bất lợi bên đó.
Tiên Y tất nhiên là không cảm thấy gì, Kim Phong Hoa không cho nàng đi, nàng cũng không có gì phải lo lắng, ngược lại lưu lại Lâm Thanh còn tự tại hơn, cũng đỡ phải đi đến Hoành thành xem sắc mặt của mấy thứ lung tung rối loạn đó.
Vì phòng đêm dài lắm mộng, ngày thứ hai Kim Phong Hoa đã ngồi lên xe ngựa đi đến Hoành thành, trước khi đi hắn còn đưa tới mấy thị vệ để bảo vệ Kim trạch, còn đặc biệt báo cho người trong phủ, sau này người của Kim gia Lâm Thanh, bất kể là ai, tất cả đều phải đuổi đi, đại môn cũng không được vào.
Kim Phong Hoa rời khỏi Lâm Thanh, Tiên Y cũng phái bà tử đi đến thư quán nói qua tình huống cho Tưởng phu nhân, dù gì nam nhân không ở nhà, phụ nhân đều sẽ không có khả năng không hề cố kỵ mà ra khỏi cửa, bị người ta bàn ra tán vào cũng không tốt. Lại nói cho dù Tiên Y chẳng đến thư quán cũng sẽ có ma ma bên cạnh Tưởng phu nhân đến nghiệm thu thành quả, Tiên Y chỉ cần ở nhà giáo dưỡng Du nhi, xử lí việc vặt trong phủ, mỗi ngày trôi qua cũng thực phong phú.
Tiên Y ngừng tham dự buổi tụ hội bên ngoài, không có nghĩa đám nương tử quen biết không tìm tới nàng, có đôi khi thậm chí vì lo lắng cho nàng mà mấy người họ còn thường xuyên tới phủ của nàng, cùng nàng ngắm hoa nói chuyện phiếm, tình cảm cũng càng thêm sâu hơn so với bình thường.
Sau năm ngày Kim Phong Hoa đi, Lương thị vội vàng tới cửa báo tin, lôi kéo tay Tiên Y nói: “Thật là khó lường, lão thái thái nhà người thế mà lại chạy đến cửa thư quán làm ầm ĩ.”
“Lão thái thái, cái gì lão thái thái?” Tiên Y không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi.
“Còn cái gì lão thái thái nữa, tổ mẫu của phu quân ngươi!” Lương thị thở hổn hển, thấy cái bộ dạng này của Tiên Y, liền chần chừ nói: “Không phải ngươi thật sự khoong biết chứ, bà ta không phải tới phủ ngươi trước sao?”
Tiên Y lắc đầu, đừng nói nàng không nghe được bên ngoài có người hồi sự, liền tính là thật tới, phỏng chừng cũng bị người gác cổng oanh đi rồi, nàng nhưng không quên Kim Phong Hoa lúc ấy chính là hạ tử mệnh lệnh, tòa nhà này đều là người của hắn, căn bản không có khả năng âm phụng dương vi.
Tiên Y lắc đầu, đừng nói nàng không nghe được người hồi sự nói gì, cho dù là tới thật thì phỏng chừng cũng sẽ bị người gác cổng đuổi đi, nàng không quên tử lệnh trước khi đi của Kim Phong Hoa, hơn nữa người trong ngôi nhà này đều là người của hắn, căn bản không có khả năng âm phụng dương vi*.
*Âm phụng dương vi: bằng mặt mà không bằng lòng, ý ở đây tức là người hầu sẽ không nghe nhưng không làm.
“Ai nha! Bà ta chạy đến cửa thư quán nói phu quân ngươi bất hiếu, nói ngươi không hiền, làm loạn rất lớn.” Lương thị uống ngụm trà, vỗ ngực nói.
“Bà ấy đi một người sao?” Tiên Y biết Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không xuất đầu lộ diện, Đại lão gia càng là một người sĩ diện, cho dù nghèo túng cũng sẽ không cúi đầu, còn lão thái thái, tuổi trẻ cũng không có được giáo dục gì nhiều, việc la lối khóc khóc lăn lộn mấy năm nay tuy không làm nhưng không có nghĩa bây giờ không làm được.
“Là lão thái cô nhà các ngươi đưa đi.” Lương thị dùng tay che miệng, thò đầu lại gần nói.
Đúng là lời giải thích hợp lí, lão thái cô là cô em chồng của lão thái thái, lại là người thích lợi dụng cháy nhà hôi của, tất nhiên không có khả năng đứng về phía nàng và Kim Phong Hoa.
“Để cho bọn họ làm loạn đi.” Tiên Y đánh chết cũng không thể ra mặt, bây giờ bất luận nàng nói gì làm gì, trong mắt thế nhân đều là sai cả.
“Như thế nào mà để bọn họ tuỳ tiện làm loạn chứ?” Lương thị hận sắt không thành thép, nói: “Đầu năm nay thứ nặng nhất là đạo hiếu, phu quân của ngươi tuy rằng đang là đồng sinh, nhưng sau này sẽ còn thi tú tài, nếu bởi vì chuyện này thì thanh danh sẽ bị huỷ hoại, công danh cũng không có.”
Tiên Y vân vê chuỗi ngọc mã não, không nóng không lạnh nói: “Chuyện này mà làm ầm ĩ, còn không biết ai sẽ bị mất mặt đâu.”
“Là sao?” Lương thị đánh hơi được mùi bát quái, lập tức tinh thần tỉnh táo hỏi.
“Ngươi cũng biết Trần gia ở kinh thành tiêu rồi, Kim gia cũng bị huỷ hoại, bằng không bọn họ cũng sẽ không phải trở về Lâm Thanh.” Tiên Y làm bộ khó xử thở dài, nói: “Ta xem như đã biết cái gì gọi là tàn nhẫn, lúc trước nghe nói Kim gia vốn là phải bị lưu đày, kết quả Kim gia ở Hoành thành lại cứu một tay, cầu tình cho họ, vì thế mới sửa thành bãi quan xét nhà. Nhưng người ở Hoành thành sao lại giúp đỡ chứ, chính là bởi vì Đại lão gia nhà chúng ta đem nhi tử của chính mình cho nhà người ta nhận làm tôn tử!”
“Gì? Không phải như vậy chứ!” Phái quốc tuy rằng khắc nghiệt với con dòng thứ, nhưng những nhà giàu có tuyệt đối sẽ không đem con nối dõi qua nhà người khác kế tục hoặc ở rể, nếu không đó chính là đại biểu cho sỉ nhục gia tộc và sự xuống dốc, cho nên bọn họ thà rằng bán con gái, bán gia sản cũng tuyệt đối sẽ không đưa qua cho người ta làm con thừa tự, nhi tử chính là tài sản của gia tộc, nhi tử càng ít đáy càng mỏng. Cho con đi làm con thừa tự không phải đơn giản là nhi tử đến cái phủ nào đó sống, nhưng trên pháp lí vẫn là người trong nhà, tương lai nếu phát đạt cũng có thể đề bạt gia tộc, nếu bất hạnh chết đi thì không liên luỵ gia tộc, nhưng ở đây con thừa tự tức là hoàn toàn thuộc về một gia tộc khác, quan hệ huyết thống cùng người nhà sẽ bị cắt đứt, cho dù là về mặt pháp luật hay nhân tình. Con thừa tự nếu phát đạt chỉ có thể kéo gia tộc mới không có quan hệ huyết thống của mình lên, cho dù gọi là hiếu đạo, đương nhiên cũng chỉ có thể tẫn hiếu với gia tộc mới.
“Sao lại không phải là thật, nói thật cho ngươi vậy, phu quân ta rời khỏi nhà không phải là đi ra ngoài thăm thú phong tục, mà là đến Hoành thành. Bây giờ sợ rằng là đã tới rồi, sắp chuẩn bị dâng hương nhập tịch rồi.” Tiên Y ngồi ở nhà không muốn cùng những thứ chủ tử cũ đó gặp mặt, nhưng không có nghĩa nàng ở nhà để yên cho bọn họ làm hỏng thanh danh của Kim Phong Hoa, tin rằng Lương thị này là người thông minh, như vậy người ở thư quán có thể hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện người đến làm loạn kia rồi.
Lương thị bịt chặt miệng, đôi mắt mở rất lớn, rất giận dữ: “Thế mà bọn họ còn dám có mặt mũi tới cửa?”
“Chỉ là nghĩ phu quân ta là thứ tử, lại không có nhà vợ hỗ trợ, dù sao chuyện này cẳng có ai biết, bọn họ chắc là muốn kiếm chỗ tốt gì đó hoặc đây là dứt khoát chính là tâm lí ghen ghét, không muốn phu quân ta có tương lai tươi sáng. Dù gì Đại thiếu gia nhà họ đã chết, Nhị thiếu gia lại vĩnh viễn không thể trở lại qua lộ, chỉ có phu quân ta bởi vì làm con thừa tự mà ra ngoài, còn có công danh trên người.” Tiên Y nâng mí mắt, ám chỉ nói.
Lương thị gật đầu, vỗ mu bàn tay của Tiên Y, nói: “Ngươi yên tâm, người đọc sách ở thư quán không phải đồ ngốc, chờ đến khi chân tướng minh bạch, bọn họ cũng không thể làm loạn được nữa.”
Tiên Y lúc này mới cong môi, kéo Lương thị thành khẩn nói: “Hảo tỷ tỷ thật là tri kỷ, chỉ cần một câu đã làm ta cảm thấy kiên định.”
Sau khi Lương thị đi, qua mấy ngày nữa, Tiên Y đặc biệt phái bà tử đến thư quán hỏi thăm tin tức, lại biết được chuyện Kim Phong Hoa làm con nuôi đã bị truyền đi ồn ào huyên náo, còn lão thái thái chỉ có thể xám xịt trở về tổ trạch Kim gia, nàng liền trộm thở một hơi. Kì thật, tuy rằng Kim gia kinh thành bị khám nhà, nhưng Hoàng đế nhân hậu không đoạt lại tổ trạch cùng ruộng đất ở Lâm Thanh, nói thế nào đi nữa năm đó lão thái gia cũng là địa chủ, mặc dù một phần đất chia cho Thái di nương nhưng đại bộ phận vẫn còn, chỉ cần Đại lão gia yên tĩnh, trồng trọt buôn bán gì đó, Nhị thiếu gia không cần phải làm gì, sau này cưới một nữ nhi ở địa phương, cuộc sống trôi qua sẽ không quá khổ. Vả lại ngài ngự chỉ là xoá bỏ công danh của Nhị thiếu gia, chưa từng nói gã ta không thể tham gia khoa cử, chỉ cần bồi dưỡng tốt đời sau là được. Người làm sai luôn luôn phải trả giá, Đại lão gia cũng không phải phường vô tội bị chịu liên luỵ, nếu ông ta đã dùng Kim Phong Hoa để đổi lấy chỗ tốt, làm gì còn mặt mũi mà để nhi tử đã làm con người khác ra ngoài lại tiếp tục nặng gánh một nhà bọn họ nữa.
Vốn nghĩ chuyện này xem như đã hạ màn, nàng sẽ lại được nhàn rỗi một thời gian, Tiên Y lại không nghĩ rằng Kim gia ở Hoành thành sẽ vì chuyện thăm viếng gia quyến mà đi ngang Lâm Thanh, cũng không nghĩ tới chính là, vị này còn đưa thiếp mời tới, muốn thăm phủ đệ một lần. Người tới nếu là một tiểu cô nương thì có thể thoái thác, nhưng cố tình người này lại là con dâu của Tam lão thái gia, khoảng ba mươi tuổi, nhà mẹ đẻ của nàng ta ở cửa sông gần Lâm Thanh, nếu về Hoành thành đúng là phải đi qua Lâm Thanh, không dám nói toạc ra là người ta cố ý tới cửa. Huống chi người của Kim gia kinh thành có thể để ngoài cửa là bởi vì đã xé rách mặt nạ nhau ra, không cần phải có liên hệ gì nữa, nhưng vị phu nhân tam phòng này rất khó nói tương lai có thể thường xuyên qua lại hay không, hơn nữa người ta còn là trưởng bối. Bất đắc dĩ, Tiên Y sau khi thay đồ trang điểm, mang theo nha đầu đến nhị môn chờ vị phu nhân này.
Nhị thái thái họ Chu, cùng nhị lão gia sinh có một tử một nữ, lần này về nhà thăm viếng bởi vì nhi tử muốn đọc sách quan hệ, cũng chỉ mang theo mười tuổi không đến nữ nhi, hai người ở nha đầu bà tử vây quanh xuống dưới tới rồi nhị môn. Chu thị vốn chính là chịu trượng phu gửi gắm, đến xem nhị lão thái gia kế tôn tức rốt cuộc là cái cái dạng gì nữ nhân, nếu là thật sự thượng không được mặt bàn, bọn họ lại tưởng khác biện pháp, tổng không thể làm Kim gia mất mặt, chỉ là làm Chu thị không nghĩ tới chính là, nhị môn khẩu duyên dáng yêu kiều đứng một năm nhẹ tức phụ, da bạch má phấn, eo nhỏ mông vểnh, cả người tựa như chín mật đào, tản ra mê người thơm ngọt, tái kiến nàng tiến lên hành lễ, quy củ có tự, chút nào không kém quan lại nhà cô nương, đáy lòng không khỏi buồn bực, không phải nói đây là cái nô tỳ xuất thân sao?
Nhị thái thái họ Chu, sinh một tử một nử cho Nhị lão gia, lần này về thăm nhà là vì chuyện đọc sách của nhi tử, chỉ mang theo một nữ nhi không đến mười tuổi, hai người được nha đầu bà tử vây quanh đến nhị môn. Chu thị vốn là nhận gửi gắm của trượng phu, đến xem cháu dâu tương lai này là dạng nữ nhân gì, nếu thật sự là loại không ngồi ở bàn được, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp khác, không thể làm Kim gia mất mặt được. Chỉ là Chu thị không nghĩ tới, người đón lại là một tức phụ duyên dáng yêu kiều đứng ở nhị môn, da trắng má hồng, eo nhỏ mông vểnh, cả người tựa như trái mật đào đã chín, tản ra mùi thơm ngọt, vừa gặp đã tiến lên hành lễ, quy củ trật tư, không hề kém cô nương quan gia nhà ai, đáy lòng liền không khỏi buồn bực, không phải nói người này xuất thân nô tỳ sao?