Duyên Làm Phu Quân
Chương 52
Editor: Thanh Việt
Đã đối mặt, muốn làm bộ không quen biết là không thể, Tiên Y dẫn Bích Tỉ đang ôm hài tử, đi đến trước mặt lão thái cô hành lễ nói: “Lão thái cô khoẻ không, hôm nay gặp được thật là trùng hợp.”
Lão thái cô kéo Mạnh Huệ Lam đang khó chịu, hơi mang vẻ lấy lòng nói: “Đúng vậy, Tiên Nương cũng đến đây mua trang sức à?”
“Chỉ là chọn một ít đồ để mua về và đi dạo phố một chút thôi.” Tiên Y thấy Mạnh Huệ Lam không chào hỏi mình cũng làm bộ không thấy người này, nói như thế nào đi nữa giờ nàng cũng là biểu tẩu của cô ta, chẳng lẽ nàng còn phải đi hành lễ với cô ta sao.
Lão thái cô đưa tay về phía sau kéo Mạnh Huệ Lam, nhưng kéo cả nửa ngày cô ta cũng không có độn tĩnh, trong lòng bà nôn nóng, nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười nói: “Chúng ta hôm nay tới đây cũng là để chọn một chút trang sức cho Huệ Nương, một thời gian nữa con bé phải về lại nhà chồng rồi. À đúng rồi, các ngươi còn chưa biết, nhà chồng của Huệ Nương là Lưu gia trong phủ thành, buôn bán dược liệu.”
Tiên Y mỉm cười nghe, không hề lộ ra tia không kiên nhẫn nào, ngược lại Mạnh Huệ Lam còn kéo tay tổ mẫu của mình đi về hướng cửa hàng bạc, trong miệng thúc dục: “Đi nhanh lên một chút, bọn họ nói hôm nay trong tiệm có đưa tới trâm hoa mới nhất, là do hoàng thương ở kinh thành đưa tới. Nghe nói các nương nương trong cung đều là dùng trang sức của nhà này, chúng ta không đi mau sợ sẽ bị người khác mua mất.”
Hai người đi qua bên người Kim Phong Hoa, Kim Phong Hoa đưa mắt nhìn, Mạnh Huệ Lam tuy rằng đặt mắt theo đường thẳng nhưng mặt lại đỏ lên, còn cố cưỡng chế bản thân hừ mũi một cái, cao ngạo cùng tổ mẫu đi lên lầu hai.
Cô thái thái lên đến lầu hai vung tay cháu gái mình ra, hơi bực nói: “Ngươi làm cái gì vậy chứ?”
“Tổ mẫu, người hà tất phải nhiều lời cùng bọn nghèo kiết hủ lậu đó, cùng lắm chỉ là một đứa con thứ đưa linh về quê, ngay cả xách giày cho nhà phu quân của con cũng không xứng.” Mạnh Huệ Lam chỉ nghĩ Kim Phong Hoa có tướng mạo đẹp, lại nghĩ tới cuộc sống hắn phải trải qua ở kinh thành, một cảm giác ưu việt hơn người khác của nàng ta được sinh ra. Hắn đối lập hoàn toàn với trượng phu của nàng, tuy không phải đích trưởng nhưng cũng là đích thứ, trong nhà gia sản thế nào chắc chắn cũng sẽ được phân cho một nửa. Còn chú em con vợ lẽ trong nhà, gần đây vừa mới thành thân đã bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ được cấp cho vài mẫu đất cằn cùng một gian cửa hàng không lớn, cuộc sống sau này còn không biết vật vã thế nào đâu.
“Ngươi ít nói hai câu đi!” Lão thái cô thấy tôn nữ nói chuyện không chút cố kỵ, liền vội vàng kéo nàng ta sang một bên: “Ai nói là nghèo kiết hủ lậu, nhà bọn họ chính là một toà tam tiến ở hẻm Mái Ngói đó, huống chi ta nghe nói Kim lão tam hiện đang học trong thư quán, ngay cả tôn tử của người đàn bà đanh đá kia cũng muốn móc nói quan hệ với lão tam đấy. Ngươi có biết hắn vừa từ nơi nào ra không? Chính là từ phủ huyện lệnh ra! Nha đầu ngốc! Năm nay hắn nhất định có thể đậu tú tài.”
“Không… Không thể nào.” Mạnh Huệ Lam giật mình nói, trong mắt nàng ta, con dòng thứ của Kim gia kia, trừ bỏ vẻ ngoài đẹp đẽ ra, còn lại đều không đáng một đồng, kém xa các ca ca của hắn. Lúc trước nàng muốn gả cho Kim gia nhị biểu ca, cho dù làm thiếp cũng được, chỉ bởi vì nhị biểu ca có công danh, nhưng ai ngờ Kim gia lại cho con vợ lẽ tham gia khoa khảo.
“Sao mà không thể, ngươi cũng nghe nói đại biểu ca của ngươi bị tống vào ngục, hiện giờ chắc sắp không xong rồi. Bây giờ biểu cữu ngươi chỉ có một nhi tử làm rạng danh cả nhà, ta vốn nghĩ chỉ sợ lần này lão tam là tự chủ trương, nhưng lâu như vật biểu cữu ngươi cũng không răn dạy gì, phỏng chừng là đã cam chịu. Chậc chậc, xem ra cũng là muốn trong tương lai đứa con vợ lẽ này có thể giúp đỡ đích thứ tử trên quan trường rồi.” Lão thái cô đã từng tham dự hôn lễ của Kim Phong Hoa xong liền sợ Đại phu nhân đến tìm mình gây phiền toái, nhưng chờ mãi đợi mãi, đến khi Kim Phong Hoa vào thư quán Kim gia cũng không một bóng người tới, vì thế bà buông sự lo lắng, trong lòng cũng bắt đầu lung lay.
Mạnh Huệ Lam nghĩ Kim Phong Hoa có công danh, mà nàng lại chỉ có thể gả cho thương hộ, trong lòng liền có ngọn lửa hận đốt lên.
Lão thái cô không biết suy nghĩ của cháu gái, nhưng không ngại lửa mà đổ thêm dầu vào: “Ngươi đúng là nha đầu ngốc, nếu lúc trước nghe tổ mẫu nói, làm thê tử của Kim gia lão tam, ngươi hiện giờ chính là nương tử tú tài. Thế nhưng ngươi nhất quyết sống chết cũng không chịu, giờ tốt rồi, cho một nô tài được lợi.”
Mạnh Huệ Lam ra vẻ khinh thường, bực bội nói: “Đậu hay không đậu không thể nói bằng lời được, tương lai không chừng Kim gia không cho cơm, bọn họ liền phải chết đói.”
Căn bản không đem một nhà lão thái cô để trong lòng, Kim Phong Hoa vừa mới về đến nhà đã nghe tin có khả năng Đại thiếu gia sẽ bị phán xử trảm, tức khắc gương mặt hắn hiện lên chút không tốt liền mang theo Quan Kỳ đi vào thư phòng. Tiên Y thấy thế cũng không quấy rầy, thành thật đem đồ đã mua mang về chính phòng.
“Nói đi, sao lại thế này?” Kim Phong Hoa tính toán nhiều như vậy, lại không ngờ tới việc Thôi công công chết sớm lại liên luỵ đến nhiều sự kiện bị thay đổi như vậy.
“Tin tức từ trong kinh đưa tới, nói chuyện đó là do huynh trưởng của Tào di nương liên thủ với thứ huyền tôn của Gia Ngọc công chúa làm ra. Gia Ngọc công chúa đã qua đời, cháu trai trong nhà chỉ có một đích hai thứ, một thứ tôn mấy năm trước bị bệnh hoa liễu đã chết, thê tử chính phòng lại thường xuyên đau ốm, lần này đích tôn chết phu nhân chính phòng cũng muốn không khoẻ theo, toàn bộ nhị phòng đều dựa vào thứ tôn kia.” Quan Kỳ khom lưng cúi đầu trả lời.
“Thật không nhìn ra, huynh trưởng của Tào di nương đúng là người có bản lĩnh.” Kim Phong Hoa biết hài tử trong bụng của Tào di nương đã bị Tằng ma ma xúi giục Đại phu nhân để làm đẻ non, lại không nghĩ rằng đầu óc thường thường không được tốt cho lắm Tào di nương lại có một huynh trưởng tâm tư kín đáo như vậy.
“Huynh trưởng của Tào di nương nhờ danh nghĩa chính phòng phu nhân của thứ huyền tôn kia, sau được đưa đến Tây Nam, hình như là làm lái buôn.” Quan Kỳ tiếp tục nói.
Kim Phong Hoa nhíu rồi lại giãn lông mày, nhìn mấy món đồ dư thừa ở góc tường, bàn tay gõ nhịp trên bàn theo tiết tấu.
“Ta đã biết, Hoành thành bên kia nói như thế nào?” Kim Phong Hoa thu dọn đồ dư lại, cầm bút lông hỏi.
Quan Kỳ nhanh chóng móc một phong thư từ trong ngực ra giao cho Kim Phong Hoa. Kim Phong Hoa lúc đầu chưa cầm lấy mà viết mấy chữ ít ỏi lên giấy viết thư, xong liền buông bút lông đem bức thư đó để vào bao thư, dán miệng thư lại.
“Đưa thư này đến kinh thành đi.” Kim Phong Hoa cầm lấy bức thư Quan Kỳ đưa tới, lại đem thư vừa viết đặt lên tay gã.
Quan Kỳ nghe lời, xoay người liền đi ra ngoài đưa tin.
Kim Phong Hoa chậm rãi mở phong thư ra, lá thư bên trong bị viết kín cả hai mặt, hắn đọc nhanh như gió, lúc nhìn đến chữ cuối cùng liền lộ ra một tia ý cười, sau đó liền đem cả phong thư và giấy ném vào chậu than.
Qua mấy ngày nữa, mười lăm tháng giêng cũng đã qua, Tiên Y có thể nghỉ một hơi thật đã, Kim Phong Hoa cũng khôi phục thói quen mỗi ngày đến thư quán, vì hai tháng sau đã là thời điểm huyện thí, vốn Tiên Y cũng nên đi theo Tưởng phu nhân tiếp tục học quy củ, nhưng Tưởng phu nhân biết công tác chuẩn bị trước khi thi là cực kì quan trọng nên cho Tiên Y đợi sau khi Kim Phong Hoa thi xong, mới quay lại thư quán tiếp tục học, nhưng nàng cũng có bài tập thường ngày. Tiên Y phải ghi ra những lễ nghi cùng với cách giao tiếp với các quý nhân có phẩm bậc khác nhau đã từng được học thuộc lúc trước, cùng với đó là các kiểu quần áo phải mặc khi gặp những người có sở thích khác nhau, tất thảy đều phải ghi tạc trong lòng, thông hiểu đạo lí. Trong lúc này dù Tiên Y không cần đến chỗ Tưởng phu nhân đưa bài tập được giao, Tưởng phu nhân cũng phái ma ma bên cạnh đến kiểm tra.
Tiên Y vốn nghĩ có thể có ngày tháng thoải mái, lại không nghĩ rằng phu nhân huyện lệnh cư nhiên sẽ đưa thiếp mời tới cho nàng, mời nàng đến phủ du ngoạn. Tiên Y đương nhiên biết chuyện này có điều không thoả, nàng cùng phu nhân huyện lệnh không thân không thích, thậm chí còn chưa từng gặp qua lần nào, hơn nữa nàng đã biết thiên kim có tâm tư đối với phu quân nhà mình, cho nên đến đó nào phải là đi du ngoạn, rõ ràng chính là Hồng Môn yến*. Nhưng dân sao đánh lại được với quan, nàng không đi không được, cho nên tâm tình tốt đẹp lại vọt một cái mất sạch sẽ.
*Hồng Môn yến: chỉ những bữa tiệc không có mục đích tốt đẹp.
Kim Phong Hoa vốn cũng đang có tâm tình tốt, hắn tự tay cầm một cây trâm nạm ngọc thiềm* cắm vào búi tóc Tiên Y, đây là thành quả lao động nhiều ngày của hắn, nhìn còn đẹp hơn một vạn lần so với trang sức bán bên ngoài. Tiên Y mặc một bộ váy xanh lục nhạt, rất xứng với cây trâm xanh ngọc, thấy thế nào cũng là cảm giác mới mẻ thoải mái, hắn lại ôm nàng vào lòng, mềm mềm mại mại, mùi ngọt chết người, ôm một lúc lâu mới luyến tiếc buông tay. Thật muốn sau này lại làm cho Tiên Y nhiều đồ nữa, đem vẻ đẹp của nàng phát huy tối đa, nhìn cả ngày hắn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
*Ngọc thiềm: con cóc bằng ngọc.
Trong lòng hắn ngứa ngáy đang xem xét có nên lô kéo thê tử vận động một chút hay không, không nghĩ tới hứng thú đang ngo ngoe rục rịch lại bị thiệp mời của phu nhân huyện lệnh đả kích. Hắn cứ nghĩ Ngưu Đại cô nương thấy hắn đã có chính thê thì sẽ sửa lại chủ ý, lại không ngờ tới cả nhà này da mặt đều dày cả, cư nhiên dám tìm tới tức phụ của hắn.
“Hẹn khi nào?” Kim Phong Hoa đem Tiên Y đặt lên đùi mình, hỏi.
Tiên Y đã sớm có quen thói chẳng thèm kiềm chế của Kim Phong Hoa, hơn nữa gần đây thói đó của hắn lại còn có xu thế không coi ai ra gì, cho dù nội tâm lão thục nữ của nàng đã quen thuộc hết thảy cũng không thể thắng nổi nhiệt tình của người này. Có đôi khi Tiên Y thậm chí còn hoài nghi, nàng đối với Kim Phong Hoa mà nói không chừng chỉ là món đồ chơi được yêu thích nhất thời, nói không chừng ngày nào đó hắn thay đổi khẩu vị, món đồ chơi cũ như nàng phải nhường chỗ lại cho món đồ chơi mới khác.
“Nói là ba ngày sau.” Tiên Y dựa lên người Kim Phong Hoa, phe phẩy tấm thiệp trên tay nói.
“Được.” Kim Phong Hoa nhíu mắt lại nói.
Tiên Y còn tưởng rằng Kim Phong Hoa đồng ý ngay đó ra cửa cùng nàng, liền không để ý đặt thiệp lên bàn, duỗi tay lấy cây trâm đang cài trên đầu xuống, ngọc thiềm không lớn, nhưng kĩ thuật điêu khắc lại khá tốt, cho dù Tiên Y không chịu sự huấn luyện của Tưởng phu nhân, với thân phận nô tỳ Kim gia mắt nhìn đồ của nàng tất nhiên không phải loại vụng về. Ngọc thiềm này nếu đem về kinh thành, chưa nói đến chất ngọc, chỉ với tay nghề mài dũa này cũng có thể đưa ngọc thiềm này lên đến giá cả trăm lượng.
“Phu quân, nữ trang cùng vật liêu may giày, thật sự không cần ta mua sao?” Tiên Y vẫn cảm thấy không có cách nào tin tưởng, một đại nam nhân cư nhiên lại muốn bao thầu đồ dùng của thê tử từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài. Nếu đổi lại là nữ nhân khác, chưa nói đến không phải là người xuyên không, có khi cả nữ nhân sinh ra ở đây cũng bị doạ sợ.
“Tất cả của ngươi đều là của ta, ta tất nhiên muốn xử lí bộ dạng của ngươi trở nên đẹp nhất, trừ ta ra, ai còn biết ngươi đẹp……” Nói xong lời cuối cùng này, Kim Phong Hoa liền kéo váy của Tiên Y ra, ái muội đặt đầu lên cổ Tiên Y hít một hơi thật sâu .
Đương lúc Tiên Y còn đang phiền não ba ngày sau đến phủ huyện lệnh sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt liền nhận được tấm thiệp thứ hai, nói là phu nhân huyện lệnh bị bệnh không thể đãi khách, chỉ có thể phái ma ma bên người lại đây, xem như tạ lỗi. Vẻ mặt Tiên Y tràn ngập vẻ không hiểu được, thẳng đến lúc ma ma đó rời đi, nàng cũng không suy nghĩ cẩn thận, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Nàng không muốn đến phủ huyện lệnh, phu nhân huyện lệnh liền bị bệnh nặng?