Duyên Làm Phu Quân
Chương 39
Editor: Thanh Việt
Từ kinh thành đến Lâm Thanh phải mất nửa tháng, cả đường Tiên Y luôn mang tâm trạng thấp thỏm, trong tiểu thuyết nàng đọc kiếp trước, nếu thời gian đi lâu có thể sẽ gặp cướp bóc này, đuổi giết này hoặc là bắt cóc. Mãi đến khi vào huyện Lâm Thanh Tiên Y mới thừa nhận chỉ là nàng thích tưởng tượng mà thôi. Đường đi thoải mái dễ chịu lại không hề nguy hiểm, thời gian đến còn sớm hơn ba ngày so với dự tính trước kia, có thể thấy tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết, không phải lúc nào cũng có máu chó.
Lâm Thanh thật sự là một trấn nhỏ, ba mặt được núi bao bọc, lân cận cũng chỉ có ba bốn thôn khác, người trong thôn đại đa số đều làm nghề nông, số ít khác dựa vào săn bắt sống qua ngày, tuy không đến mức chết đói nhưng cũng không coi như giàu có. Tiên Y ngồi trên xe ngựa, lặng lẽ nhìn những người đi đường bên ngoài, nàng gần như có thể hiểu được tâm tình của lão thái cô khi muốn gả Mạnh Huệ Lam vào nhà giàu rồi. Nơi này và kinh thành tráng lệ huy hoàng cứ như là hai thế giới, các ngôi nhà rất ít vượt qua tầng thứ hai, nhà gạch xanh lợp ngói đều mang đầy vẻ xưa cũ và nhỏ hẹp, người đi đường chỉ mặc vải thô, cho dù là thiếu gia nào đó mang theo gã sai vặt ra khỏi cửa cũng mặc đồ rất mộc mạc đơn giản, cùng lắm là màu sắc tươi sáng hơn một chút, vải dệt tinh tế hơn một chút. Nhưng trong mắt Tiên Y, mấy bộ đồ đám con nhà giàu này mặc còn không bằng quản sự Kim phủ.
“Đang nghĩ gì vậy?” Kim Phong Hoa thấy Tiên Y mang vẻ mặt không thú vị buông mành, hỏi.
“Nghèo!” Đây là sự thật, không cần phải che giấu, Tiên Y cũng không cần làm bộ làm tịch mình là nữ tử không để ý chuyện giàu nghèo ra sao. Nàng không hề thích cách sống điền viên như thế này, tiểu thuyết kiếp trước miêu tả quá mức tốt đẹp, còn hiện thực lại khác biệt, sao mà các nữ nhân được nuông chiều từ bé nuốt nổi sự nghèo khổ này. Cũng đừng nghĩ đến tự làm giàu, không nói có tư bản gì hay không nhưng hoàn cảnh chung quanh tuyệt đối không cho phép, phải biết rằng ngay cả kiếp trước, việc nữ tử có thể gây dựng sự nghiệp đều khó khăn hơn nam tử không biết bao nhiêu lần, huống chi đây còn là loại xã hội phong kiến. Cho nên câu nói nữ nhi gả chồng tương đương với lần đầu thai thứ hai lưu truyền thiên cổ là tuyệt đối có đạo lí của nó, nữ tử cổ đại cũng bị ràng buộc không khác gì nữ tử hiện đại cả.
Hình như Kim Phong Hoa rất vui vẻ vì sự trực tiếp của Tiên Y, gật đầu đồng ý nói: “Đây chính là thâm sơn cùng cốc.”
Đầu tiên đoàn người phải gửi quan tài của Hàn di nương đến đạo quan gần tổ trạch Kim gia nhất, sau đó bàn bạc thời điểm hạ táng, lại phái người đi thông báo với tộc trưởng Kim gia một tiếng. Tuy trước khi rời khỏi Kim phủ đã cho người truyền tin thông báo, nhưng được vào mộ phần tổ tiên phải do tộc trưởng đồng ý và viết công văn, không thể tùy tiện tìm nơi nào đó chôn. Trừ tộc trưởng, Kim Phong Hoa không thông tri cho ai khác, dù sao những người đó cũng không tới hạ táng Hàn di nương, còn không bằng tạm thời không liên lạc, chờ mọi chuyện xong xuôi đâu đó mới suy xét chuyện tiếp khách này.
An bài quan tài xong, Tiên Y cứ nghĩ Kim Phong Hoa sẽ đưa nàng đến viện đã được chuẩn bị tốt, ai dè bọn họ lại đến khách điếm mà không biết nó ở đâu. Ngay từ đầu Tiên Y còn nghĩ Kim Phong Hoa không chuẩn bị chỗ ở, chờ Hàn di nương hạ táng xong sẽ bỏ của chạy lấy người. Nhưng hỏi ra mới biết, hắn vậy mà lại muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân tha hương, đến nỗi hắn còn muốn tự mình tìm phòng ở.
Tiên Y vốn đã có sự hiểu biết về Kim Phong Hoa tuỳ hứng, nay lại một lần nữa trầm mặc.
Mấy người họ tới khách điếm, Tiên Y còn chưa thay y phục, gã sai vặt Kim Phong Hoa mang theo đã dẫn một tiểu nha đầu đến đây, nói là nha đầu Kim Phong Hoa chuẩn bị cho Tiên Y, Tiên Y không thắc mắc liền giữ lại. Lại nói, vốn dĩ đi cùng Kim Phong Hoa đến Lâm Thanh sẽ thiếu người hầu hạ, ngoài bỏ phu xe và gã sai vặt của Kim Phong Hoa cũng chỉ có người của tiêu cục*. Nhưng khi bọn họ ra khỏi kinh thành, Tiên Y phát hiện gã sai vặt bên cạnh Kim Phong Hoa đã đổi thành người khác, ngay cả phu xe tuy không bị đổi nhưng thần thái và cử chỉ hoàn toàn khác lúc ở Kim phủ, càng miễn bàn người ở tiêu cục. Người mới đổi đều cung kính với Kim Phong Hoa, Tiên Y dù mù cũng nhìn ra Kim Phong Hoa đã đổi hết thành người nhà mình.
*Tiêu cục: người hộ tống, đại loại giống như thuê vệ sĩ của bây giờ vậy.
Tiểu nha đầu có vẻ tuổi không lớn, nhìn qua mới chỉ mười tuổi, búi tóc sơ song kế, dáng mặt quả táo, đôi mắt to trông mềm mại như nước, nhưng không cao lắm, vóc người cũng gầy, không giống đại nha đầu của nhà giàu, giống như nha đầu tam đẳng Tuyết Song vậy. Nha đầu này tên Bích Tỉ, ngoan ngoãn miệng cũng ngọt, còn biết chút chuyện của Lâm Thanh, đầu óc cũng rõ ràng đúng mực, ngoài mặt nhìn ngây thơ nhưng bên trong rất quy củ, tay chân lanh lẹ, điểm này làm Tiên Y rất vừa lòng. Dù sao nàng cũng không định rời khỏi Kim Phong Hoa, cũng không định đi hại chết ai, nên căn bản cũng không lo Kim Phong Hoa đưa Bích Tỉ tới giám thị nàng. Ngược lại có Bích Tỉ bên cạnh cũng có người giải buồn cho nàng, sẽ không làm nàng thấy tịch mịch cô đơn. Cho nên từ góc độ nào đó mà nói, Tiên Y là một chủ tử khá dễ chịu, dù gặp lúc Kim Phong Hoa hoá thân thành đại ma đầu nàng cũng có thể đúng lúc điều chỉnh tâm tính, không làm ra vẻ bị bức ép để khỏi bị giết.
Có Bích Tỉ, Kim Phong Hoa và Tiên Y rất nhanh đã biết được đoạn đường tốt nhất ở Lâm Thanh nằm ở hẻm Mái Ngói. Nghe nói nơi này đã có ba cô nương có tiền đồ sáng lạn vào tiền triều, một người làm quý nhân trong cung. Một người làm sủng thiếp vương phủ, một người gả cho một sĩ quan nơi biên cương, sĩ quan đó lại lập công lớn, được làm Hầu gia, cô nương kia tất trở thành Hầu gia phu nhân. Ở thời đại này sinh được nữ nhi, trùng hợp là con phố này lại sinh ra không chỉ một nữ tử có tiền đồ, vì thế nơi này được hậu nhân gọi là hẻm Mái Ngói, phồn hoa hơn những nơi khác của Lâm Thanh. Tìm đúng nơi, Bích Tỉ lại giới thiệu cho họ một tôn thúc phúc hậu chuyên buôn bán giới thiệu nhà, vì hắn ra giá vừa phải, người cũng thật thà, nên ở hẻm Mái Ngói này mọi người đều uỷ thác cho hắn, cho nên nhà trong tay hắn càng ngày càng nhiều hơn.
Kim Phong Hoa biết được liền bắt đầu trở nên hứng chí bừng bừng, mặc kệ thời gian đã gần muộn rồi cũng kéo Tiên Y và Bích Tỉ đến nhà tôn thúc đó. Hắn không thèm quan tâm cảm thụ của người khác, nhưng ở một con hẻm hẻo lánh trong trấn nhỏ, đã ai gặp qua nam tử có bộ dạng này đâu. Cho dù Tiên Y ở bên cạnh hắn cũng bị vẻ ngoài nổi bật của hắn làm lu mờ, người nhìn lén Tiên Y còn không nhiều bằng người nhìn lén Kim Phong Hoa. Chuyện này làm cho Tiên Y có chút cảm giác dở khóc dở cười.
Tôn thúc vừa buông bát cơm, tuổi tác của ông tầm hơn bốn mươi tuổi, trong nhà có một thê tử, vẻ ngoài phúc hậu, là thanh mai trúc mã của ông, hai người kết hôn không lâu đã sinh hạ một nam hài. Hiện giờ nhi tử của ông đang ở cửa hàng làm chưởng quỹ, còn thú một khuê nữ của chủ cửa hàng, xem như là một nhà không tồi ở Lâm Thanh. Tôn thúc này thời trẻ từng buôn bán, trong nhà cũng coi như có chút của cải, đương nhiên nhìn người cũng không ít. Vốn phải ở nhà hưởng phúc nhưng ông không chịu nổi tịch mịch nên mỗi ngày đều đi làm gì đó cho người ta, mấy năm qua đi cũng coi như có chút danh tiếng, vì thế càng làm càng nhiệt tình, lúc này đã hoàng hôn, rất ít người đến gõ cửa giờ này.
Nhưng tôn thúc không do dự, trực tiếp đứng lên ra mở cửa, lại bị một nam một nữ ngoài cửa làm cho kinh sợ. Nữ thì không cần phải nói, giống y như tiên nữ hạ phàm, nhìn qua chắc là tiểu thư đại gia nào đó, nhưng nam tử lại còn diễm lệ hơn nữ tử. Tôn thúc nhìn thật kỹ mới xác định được đây thật sự là một thiếu niên chứ không phải quý nữ nào cải nam trang. Cũng may Tôn thúc này không phải người chưa trải sự đời, ông nhìn thoáng qua trang phục của họ. Tuy hai người này ăn mặc rất bình thường nhưng vải dùng để dệt đồ chỉ có ở phía nam, không phải là loại mà nơi trấn nhỏ hẻo lánh như Lâm Thanh có thể bán.
Tôn thúc đảo mắt rồi chớp mắt, rất nhanh liền hiền hoà cười nói: “Hai vị có việc gì chăng?”
Bích Tỉ lúc này đi đến, nghịch ngợm nói: “Thiếu gia nhà ta biết Tôn thúc là người có bản lãnh tìm nhà nhất, tất nhiên đến cửa nhờ giới thiệu rồi.”
“Nhận không nổi, nhận không nổi.” Tôn thúc liên tục xua tay, cẩn thận nói.
“Được mà, được mà, tại hạ mới đến Lâm Thanh nghĩ muốn mua một tòa trạch đặt chân ở đây, bởi vì thời gian gấp rút nên phải đến phiền toái Tôn thúc.” Kim Phong Hoa cười, diễm lệ xinh đẹp còn mang theo ba phần ngượng ngùng, thái độ rất mực khiêm tốn. Tiên Y cảm thấy có phải người này đang cố tình phơi tim cho người ta thấy không vậy.
Tôn thúc theo bản năng nghiêng đầu một chút, sợ bị khuôn mặt tươi cười này làm mù mắt, hơi rũ mắt xuống cười nói: “Không phiền không phiền, đây là nghề của ta, ta còn muốn đa tạ công tử vì đã chiếu cố sinh ý của ta đây. Nhưng không biết công tử muốn dạng nhà nào?”
“Không cần quá lớn, chỉ cần nhà tam tiến* là được, tốt nhất là có một cái vườn, thêm hồ nước càng tốt…” Nói tới đây, đột nhiên da mặt Kim Phong Hoa đỏ ửng lên, dắt tay Tiên Y, cười đến rất ngốc nghếch nói: “Tại hạ là con trắc thất trong nhà, đã được định hôn sự, giờ lại được phân ra sống một mình, vì thế muốn chiếu cố để sau này con cái sống tốt một chút.”
Tiên Y cảm thấy Kim Phong Hoa như uống lộn thuốc vậy, diễn kịch nghiện luôn rồi. Lúc mới gặp nàng còn bị hình tượng người sống tạm bợ trong nhà của Kim Phong Hoa lừa, cái gì mà người nhẫn nhục vì mẫu thân cơ chứ, căn bản là người ta biến thái tới mức muốn trải nghiệm cảm giác bị khi dễ thì có. Cho nên mới nói bệnh thần kinh đúng là không cần lý do, muốn làm gì thì làm.
Tôn thúc cảm thấy Kim Phong Hoa là một người trẻ tuổi thẳng thắn, thành khẩn còn dám đảm đương mọi việc. Nếu là người khác đến ở dưới tình trạng không biết gì về điều kiện xung quanh, sợ sẽ chẳng ai nói ra thân phận con trắc thất đâu, nói cho cùng con trắc thất chỉ tốt hơn đám nô tài một chút. Nhưng nếu Kim Phong Hoa đã nói ra, hẳn muốn để ông tìm nơi ở tiện nghi một chút, còn thiếu nữ bên người Kim Phong Hoa chắc là một nữ tử được trưởng mẫu ban cho, cho nên mới có thể ở chung một chỗ trước thành hôn. Nói ra trước cũng tốt, cho quê nhà một thông báo, đỡ để người khác hoài nghi hai người này thông đồng trốn đi, làm hỏng thanh danh cô nương.
Không thể không nói, người càng lớn tuổi càng dễ tưởng tượng nhiều. Trên thực tế Kim Phong Hoa cảm thấy không sao cả, dù sao bọn họ phải ở đây một thời gian dài, không quen biết ai, bây giờ hắn nói ra trước đỡ phải để mấy người nhàm chán đến thăm dò.
“Ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, trong tay ta vừa lúc có một trạch viện ba cửa, sáng sớm mai ta sẽ đưa các ngươi đi xem một chút. Nếu ưng ý thì cứ nói cho ta, Tôn thúc đảm bảo sẽ không bán thách các ngươi.” Bị Kim Phong Hoa mê hoặc, Tôn thúc hào khí lẫm lẫm ôm bụng nhận việc này, thậm chí còn nhiệt tình nói cho bọn họ biết nơi mua gia cụ và vật dụng sinh hoạt cho bọn họ.
Nói xong việc, Kim Phong Hoa tâm tình tốt mang Tiên Y về lại khách điếm, hắn bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống mới lạ làm nhiệt huyết hắn sôi trào, giống như người vẫn luôn sống ở nơi tanh hôi đột nhiên trốn thoát, được hít thở không khí tươi mát.
*Nhà tam tiến (nhà ba cửa, ba gian, hay ba sân)