Duy Nhất Là Em
Chương 41: Cô cao 1m50 à?
Translator: Nguyetmai
TạĐãng dùng khăn tay gói kín một điếu thuốc và một chiếc bật lửa rồi đưa cho Khương Cửu Sênh, thô lỗ bảo: "Không có loại cho phụ nữ, chỉ có loại cho đàn ông, nặng lắm, chỉđược hút nửa điếu."
Cô nhận lấy, cười thản nhiên: "Cảm ơn sưđệ."
Cậu ta mắng thầm, vô cùng kiêu căng đáp: "Gọi tôi là thầy Tạ."
Cô cầm thuốc lá rồi đứng dậy: "Tôi ra ngoài hút thuốc, cậu ngồi đây đi."
TạĐãng không thèm ngó ngàng, lập tức quay đi, nhưng vừa đi được mấy bước đã bị một cô gái va phải. Từ góc nhìn của Khương Cửu Sênh, kiểu gì cũng là do cô ta cốý, nếu không phải định gây chuyện thì chính là muốn tỏý yêu thương nhung nhớ, chỉ là…
TạĐãng chẳng thèm dừng lại thêm bước nào, chỉđẩy cô ta ra khiến cô ta lảo đảo, dưới chân lại vướng chiếc vạt váy dài, không khỏi chật vật.
Khương Cửu Sênh bật cười, cái đồ"Công Túa" TạĐãng điêu ngoa này!
Vẻ mặt cô gái kia không tốt lắm, do ngã trái ngã phải mà cảnh xuân trước ngực cũng hơi lộ, hấp tấp xin lỗi: "Ngại quá anh Tạ, anh không sao chứ?"
Cô ta nói rồi định tiến thêm một bước, dáng vẻ lấy lòng.
TạĐãng lập tức lùi về sau, lạnh lùng nhìn rồi sửa lời cho cô ta: "Gọi tôi là thầy Tạ."
Cô gái nghẹn lời.
Từ khi còn trẻ, TạĐãng đã là một nhạc công cấp quốc gia, nam nữ trong giới showbiz này, dù già hay trẻđều phải gọi cậu ta một tiếng "thầy Tạ", tất nhiên là không bao gồm học sinh cuối cùng của nhà họ Tạ như Khương Cửu Sênh.
Nhưng xưng hô"thầy Tạ" này cũng chính là cách người ta thường dùng để gọi ba cậu ta.
Người phụ nữ kia há hốc mồm, không biết phải làm sao, nhưng cũng không gọi thành tiếng.
"Cô cao 1m50 hả?" TạĐãng lại đột nhiên hỏi.
Cô ta sửng sốt, gương mặt xinh đẹp sượng cứng: "…Tôi cao 1m57." Dù sao thì nhờđôi giày cao gót, trông cô ta cũng phải cao gần 1m70 cơ, bảo cô ta cao 1m50 thìđúng là hơi quáđáng.
Cậu ta lại như không hề biết hàm ý của đối phương, chỉ lia mắt quét đối phương từ trên xuống dưới.
Cô ta bị nhìn đến luống cuống tay chân.
Sau khi nhìn xong, TạĐãng nói bằng giọng chắc chắn: "Cao nhất cũng chỉ tầm 1m55 mà thôi."
Cô ta đúng là chỉ cao 1m54, nhưng nghệ sĩ nào mà không nói dối cho mình cao thêm vài centimet chứ! Rốt cuộc "Công Túa" Tạ muốn gìđây! Cô ta cũng chỉ muốn ké chút danh tiếng thôi mà, cô ta sai rồi được chưa?
"Với chiều cao như thế thì không hợp để mặc kiểu váy này đâu." TạĐãng khoanh tay, đi đến gần cô gái rồi ở trên cao nhìn xuống cô ta: "Cô hơi lùn."
Anh tưởng mình được mọi người o bế thì có thể sỉ nhục người khác ư? Anh tưởng là anh là"Công Túa" thật à mà dám coi trời bằng vung như thế? Đều cùng là người cao hơn một mét, vì sao anh cứ tỏ vẻ như anh cao đến 2m8 vậy hả!
Nữ nghệ sĩ tái mặt, nói xin lỗi rồi cầm túi đi thẳng.
Đám nghệ sĩ xung quanh đều tỏ vẻđã quá quen với cảnh này. TạĐãng đúng là tốt số, gia thế danh giá, tài năng xuất chúng, nhưng lại vô cùng độc miệng, tính tình khó chiều, kiêu căng ngạo mạn. Ban đầu, giới truyền thông còn dùng biết bao giấy bút, tỏ lòng chính nghĩa phê phán cậu ta, nhưng cuối cùng lại không chịu nổi lửa giận của TạĐãng. Chưa kểđến số lượng fan đông đảo hết lớp này đến lớp khác của cậu hết nuông chiều lại dỗ dành, nếu ai dám viết câu nào không tốt, fan não tàn của TạĐãng có thể phá hủy luôn cả tòa soạn của báo đó chứ không đùa.
Hơn nữa, học trò của thầy Tạ ba cậu trải khắp thiên hạ, đám lão làng của giới âm nhạc không ai không nể mặt, dù có trái lương tâm cũng vẫn cứ phải cung phụng "Công Túa" Tạ như Bồ Tát.
Khó trách cô người mới cao 1m54 kia lại muốn đến gần hưởng sái chút danh tiếng.
Phòng nghỉ của các nghệ sĩở tầng hai, không cho phép giới truyền thông vào, thế nên Khương Cửu Sênh tùy tiện tìm một cửa sổ gần ống thông gió, châm điếu thuốc.
Thuốc lá của đàn ông, mùi hơi nồng, nhưng lại đậm đà kích thích, cô rít mấy hơi mới nhả ra một làn khói trắng, thỏa mãn đến híp cả mắt.
Bên kia hành lang loáng thoáng có tiếng nói của một nam một nữ.
Khương Cửu Sênh ngậm điếu thuốc, ánh mắt lười biếng nhìn sang.
Người phụ nữ mặc váy dạ hội xanh, màu sắc chuyển dần từđậm sang nhạt, trên vạt váy còn thêu nhiều vì sao, váy ôm sát vòng eo thon gọn, trông vô cùng duyên dáng.
Cô ta giơ tay lên, khẽ kéo ống tay áo vest trắng muốt của người đàn ông: "Anh đừng giận nữa mà."
Giọng nói vừa nũng nịu vừa dè dặt.
"Buông tay ra." Người đàn ông nói ngắn gọn, giọng điệu lạnh lùng.
Cô ta lắc đầu: "Không buông."
Cô ta vừa quyến rũ lại pha chút ngượng ngùng kéo tay áo người đàn ông, lắc qua lắc lại, trong mắt tràn đầy tình yêu nồng nhiệt. Cô ta hơi ngửa đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh, mặc dù không phải quá trẻ, gương mặt cũng không quá tinh xảo, nhưng khí chất duyên dáng, tuyệt diễm như hoa mẫu đơn.
Chỉ là người đàn ông vẫn cứ thờơ, giọng điệu còn hơi trầm xuống: "Sẽ có phóng viên vào đây đấy."
"Bọn họ không dám viết linh tinh đâu mà."
Có thể nhận thấy, trong mối quan hệ này, nam mạnh nữ yếu, chỉ có câu nói vừa rồi khiến người phụ nữ tăng thêm chút khí thế, nhưng thái độ của người đàn ông vẫn cứ bình thản như cũ.
"Tôi không muốn có bất cứ tin đồn gì với cô."
"Em biết." Giọng cô ta hơi ấm ức nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng tay, khẽ dỗ dành, "Đừng nóng nữa được không? Sau này em đều nghe lời anh hết, không dám tự quyết định nữa."
Có lẽ là vì quá yêu nên mới có thể nhường nhịn hết lần này đến lần khác như thế.
Khương Cửu Sênh nhận ra người phụ nữ này là cô con gái thứ hai của nhà họÔn ở Vân Thành, được bồi dưỡng trong gia tộc có truyền thống lâu đời, tuổi còn trẻ màđã gánh vác không ít. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, dưới sựđiều hành của cô ta, Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoa Nạp đã chiếm lĩnh một phần không nhỏ trong ngành giải trí. Cô ta nổi tiếng với tính kiên cường mạnh mẽ chứ không phải dáng vẻ dịu dàng yếu đuối như thế này.
Độc thân ở tuổi 35, không biết là loại đàn ông như thế nào có thể hái được đóa hồng đầy gai này, còn khiến cô ta phải nhún nhường đến thế.
Khương Cửu Sênh không nhìn thấy gương mặt người đàn ông, nhưng cô rất quen với giọng nói đó, cô kẹp điếu thuốc trong tay, chậm rãi đến gần.
Chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Người đàn ông kéo tay người phụ nữ vào lối thoát hiểm rồi đóng sầm cửa lại.
Khương Cửu Sênh nhíu mày, dừng chân lấy điện thoại trong túi xách ra.
Vừa bắt máy Mạc Băng đã hỏi ngay: "Côđang ởđâu?"
"Tầng hai."
"Hút thuốc à?"
"Đúng vậy."
Mạc Băng lười nói thêm, Khương Cửu Sênh nghiện thuốc quá nặng, nói mãi vẫn không chịu nghe.
Khương Cửu Sênh hỏi Mạc Băng: "Chịđến rồi hả?"
"Ừ, đãđến ngoài cổng rồi."
Khương Cửu Sênh yên lặng một lúc. Ởđầu bên kia, Mạc Băng đang đỗ xe, Khương Cửu Sênh thậm chí nghe được cả tiếng đèn tín hiệu trên xe Mạc Băng, cô trầm giọng: "Mạc Băng."
"Hả?"
"Hôm nay Lâm An Chi cóđến không?" Giọng Khương Cửu Sênh không chút biểu cảm.
Mạc Băng xuống xe, đi vào bên trong hội trường, vào cổng lớn rồi mới đáp lời Khương Cửu Sênh: "Có, anh ấy đến cùng đoàn làm phim."
"Chừng nào hai người mới công khai?"
Mạc Băng kinh ngạc, xưa nay Khương Cửu Sênh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện giữa Mạc Băng và Lâm An Chi, hình như cóđiều gì muốn nói: "Chắc là sau khi bộ phim cuối năm nay của anh ấy công chiếu, sao vậy?"
Giọng điệu Mạc Băng hơi chần chừ.
Khương Cửu Sênh đáp: "Vừa rồi nghe thấy một giọng nói rất giống Lâm An Chi."
Mạc Băng nhanh chóng hỏi: "Có cả giọng phụ nữ?"
Người quản lý của Khương Cửu Sênh luôn rất thông minh, Khương Cửu Sênh không vòng vo nữa: "Ừ, cùng với Ôn Thư Ninh của Hoa Nạp."
Mạc Băng đáp không chút nghĩ ngợi: "Không phải Lâm An Chi đâu."
"Chị chắc á?"
Là người ngoài cuộc, Khương Cửu Sênh cũng không dám chắc, nữ có tiền tài nam có tướng mạo, một người thùy mị quyến rũ, một người lại hào hoa phong nhã, có chuyện gì cũng không lạ. Huống chi, Lâm An Chi còn từng vô cớ chuyển sang làm cho Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoa Nạp.
Đầu bên kia im lặng một lúc.
Mạc Băng đáp: "Chịđã quen anh ấy từ năm mười bốn tuổi, chị tin anh ấy còn hơn cả tin chính mình."
Lâm An Chi mồ côi cha mẹ, được ba mẹ Mạc Băng nhận nuôi. Năm Mạc Băng mười sáu tuổi, anh ta trở thành mối tình đầu của cô, tính đến nay, cũng đã ngót nghét mười bốn năm ròng.