Duy Nhất Là Em
Chương 12: Chú chó ngoan
Huống chi, TạĐãng vẫn không vừa lòng với việc Khương Cửu Sênh bỏ lại đàn cello, mang chiếc đàn guitar gỗ tầm thường nhất trong số nhạc cụ dây tiến vào làng giải trí.
Kể từ khi ấy, "Công Túa" Tạ lại ngày càng khó chiều, ai dỗ cũng không được, riêng Khương Cửu Sênh lại càng chẳng thèm dỗ dành cậu làm gì.
Có lẽ thuốc do bệnh viện kêđơn đã dần có tác dụng, đến tối, cơn đau bụng kinh của côđãđỡ hơn nhiều. Uống thuốc xong, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mười một giờ khuya, đêm thu se lạnh, sao sáng đầy trời.
Phòng bảo vệ của chung cư Ngự Cảnh Ngân Loan vẫn còn sáng đèn, nhân viên bảo vệđang ngủ gà gật, nào ngờ chỉ chốc lát đầu đã bị va vào mặt bàn đau đến nhe răng. Anh ta không ngừng xoa đầu mình, dụi mắt rồi lại lim dim ngủ tiếp.
"Này, tỉnh đi."
Một nhân viên bảo vệ khác từ bên ngoài chạy vào, lay người đồng nghiệp đang mơ màng: "Tỉnh nhanh đi!"
Người kia còn đang buồn ngủđến díu cả mắt, dụi mắt lần nữa mới lơ mơ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Camera tầng bảy của lô 7 có vấn đề, không xem được gì cả."
Người bảo vệ ban nãy còn nhập nhèm, lúc này đã tỉnh hẳn, quay sang màn hình giám sát, quả nhiên camera đã báo mất tín hiệu: "Chắc là chập mạch rồi, để tôi đi xem thử."
Có nghệ sĩđang sống ở tầng bảy lô 7, phải cẩn thận hơn mới được.
Một nhân viên bảo vệđi kiểm tra camera gặp trục trặc, người còn lại thì túc trực trong phòng bảo vệ. Đèn đường trong khu chung cư sáng rực, phản chiếu bóng một người đang đứng bên ngoài cửa sổ, không ngừng tới lui.
Nhân viên bảo vệ Tiểu Lê nhìn đồng hồ, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Đằng xa, dưới cây tuyết tùng có một bóng người đang đứng, dáng người cao ráo, cúi đầu nhưđang tìm kiếm thứ gìđó. Khi đối phương xoay người lại, bóng dáng cao lớn dần hiện ra dưới ánh trăng xen lẫn ánh sáng mờảo từ ngọn đèn.
Quả thật quá tuấn tú!
Tiểu Lê mở cánh cửa sổ bằng nhôm ra, chào hỏi với người đang đứng dưới tàng cây: "Bác sĩ Thời, muộn rồi mà anh còn chưa ngủà?"
Bác sĩ Thời mới dọn đến đây vài hôm trước, là một người ôn hòa, thế nên chỉ mới mấy hôm mà cả phòng bảo vệ lẫn tất cả mọi người trong khu chung cư này đều biết anh, chưa kểđến gương mặt hút hồn kia nữa, muốn không nhớ anh cũng khó. Cô bé học cấp 3 sống ở lô 9 gặp anh xong còn đọc ra cả một bài thơ.
Thời Cẩn ngẩng đầu, từ tàng cây đi đến, ánh đèn đường xuyên qua lá cây, chiếu loang lổ lên chiếc áo đen trên người anh. Anh chậm rãi cất lời: "Chó của tôi đi lạc mất rồi, tôi đến để tìm nó về, nhưng tôi mới dọn đến đây nên chưa quen đường lắm."
Chưa thấy ai mặc áo đen u ám mà lại trông đoan chính đến thế, ngay cả một thằng con trai như anh ta cũng phải nhìn đến ngơ ngẩn. Anh ta ngượng ngùng gãi đầu, nhiệt tình nói: "Để tôi tìm giúp anh."
"Cảm ơn." Thời Cẩn xắn tay áo lên, trên cánh tay anh đọng một lớp mồ hôi mỏng, "Đó là một con chó phốc sóc màu trắng."
Tiểu Lê sợ anh sốt ruột, cầm đèn pin vội vãđi tìm chó giúp.
Mười phút sau, cuối cùng Tiểu Lê cũng tìm được con phốc sóc trắng kia trong gara ở phía Bắc khu chung cư, đang ôm một chiếc bánh quy cho chó, gặm ngon lành.
Mười phút sau, khi Tiểu Lê trở lại phòng bảo vệ, anh ta mới phát hiện, thẻ từ dự bị của nhà 702 lô 7 đã không cánh mà bay từ lúc nào.
Mười lăm phút sau, Thời Cẩn đổ thức ăn cho chó vào bát cho Khương Bác Mỹ: "Ngoan, ăn đi."
Khương Bác Mỹ sủa hai tiếng rồi vùi đầu vào bát thức ăn. Đúng làđồ nhập khẩu có khác, chế biến vô cùng tinh tế, thức ăn cho chó thôi mà cũng được nén thành hình cục xương.
"Trông nhà cẩn thận, ba sang chúc mẹ ngủ ngon đây." Thời Cẩn giơ chiếc thẻ từ dự bị lên, cười tủm tỉm ra khỏi cửa.
Trên màn hình máy tính hiển thị hình ảnh trắng đen quay được từ trước cửa nhà 702.
Khương Bác Mỹ run cầm cập, ôm chặt bát thức ăn cho chó của mình.
Đêm dần khuya, xung quanh vô cùng yên tĩnh, có làn gió cuối thu khẽ lướt qua cửa sổ tạo nên tiếng vang khe khẽ, cóánh sao len lỏi soi vào, càng tôn lên vẻ tối tăm bên trong nhà.
Khương Cửu Sênh nằm mơ, một giấc mơ kỳ lạ, cô cũng chẳng biết mình đang mơ thấy gì, dường như có người luôn gọi cô là"Sênh Sênh" bằng giọng nói rất êm tai, nhưng cô không tài nào nhìn rõ dáng vẻ người đó. Thứ duy nhất cô nhìn thấy chính làđối phương đang mặc một chiếc áo sơ mi nhuộm đầy máu và không ngừng gọi tên cô.
À, người đó còn có một đôi tay đẹp mê hồn nữa.
Cô thức giấc lúc 7 giờ, chạy bộ trên máy 40 phút rồi tắm rửa sạch sẽ. Nhà cô là kiểu căn hộ Duplex(1) được trang trí theo phong cách hiện đại giản lược với phòng khách hướng về phía mặt trời mọc, cửa kính sát đất kết hợp với màn cửa xanh da trời bằng lụa mỏng cóđính thêm hoa lựu được thêu thủ công, bên cạnh là một chiếc ghế treo hình giọt nước, đối diện là bức tướng cẩn đầy những chiếc CD cái cao cái thấp.
Tầng một của căn hộ có ba phòng, phòng ngủ, phòng khách và phòng chứa quần áo chiếm gần nửa diện tích của tầng. Tầng hai được bày trí như phòng nhạc riêng của cô, với các vật liệu hút âm lẫn cách âm, bao gồm phòng thu, phòng sáng tác và thậm chí là một phòng biểu diễn nhỏ.
Tầng này cũng chính là khu vực cấm của Khương Cửu Sênh, ngoài thành viên của ban nhạc và Mạc Băng ra, ngay cả trợ lý Tiểu Kiều cũng không được bước vào.
Tập thể dục xong, cô chọn một đĩa nhạc đồng quê, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi lên chiếc máy phát CD cổđiển, giai điệu du dương chậm rãi vang lên.
Mởđiện thoại di động lên thấy có ba cuộc gọi nhỡ từ phòng bảo vệ của khu chung cư, Khương Cửu Sênh gọi lại.
"Xin chào cô Khương."
Là bảo vệ Tiểu Lê. Xưa nay, Khương Cửu Sênh rất nhạy cảm với âm thanh.
"Xin lỗi, tối qua tôi đi ngủ sớm nên không nghe điện thoại được, xin hỏi có chuyện gì không?"
Tiểu Lê cẩn thận giải thích cặn kẽ nguyên nhân: "Tối qua thẻ từ dự bị của cô trong phòng bảo vệ bị lạc mất, nhưng sáng nay đã tìm được rồi, rất xin lỗi cô vìđã làm phiền cô rồi ạ."
Chỉ mới một tối trôi qua thôi, chắc thẻ từ bị lạc mất sẽ không bị sao chép nhanh như vậy đâu nhỉ.
Sau khi phòng bảo vệ tìm lại được thẻ từ thì cũng chỉ xem đây là một trận náo loạn không đáng kể, may mà tối qua gọi không được, tốt nhất là lần sau không nên tùy tiện đánh thức chủ nhà dậy.
Khương Cửu Sênh không định truy cứu: "Không sao đâu."
Tiểu Lê lại nghĩđến một việc khác: "À, tôi còn muốn báo với cô Khương một chuyện nữa. Hai hôm nay, camera ngoài hành lang của tầng cô thường xuyên không ổn định, ban quản lý tòa nhàđã sắp xếp người đến sửa. Rất xin lỗi cô vì sự bất tiện này, nếu cóđiểm gì khác thường, cô có thể gọi trước cho phòng bảo vệ chúng tôi, chúng tôi luôn có nhân viên trực 24/24."
Khương Cửu Sênh là nghệ sĩ, lại đang trên đà nổi tiếng, mặc dù nơi này là khu chung cư cao cấp, hệ thống giám sát và bảo mật đều rất hoàn hảo, nhưng trước kia vẫn từng có vài kẻ xấu đột nhập vào đây, nên cẩn thận vẫn hơn.
"Được rồi, cảm ơn anh."
Cô cúp máy, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra khỏi cửa. Vừa mở cửa ra, cửa nhà 703 đối diện cũng đồng thời được mở, hai người ngạc nhiên nhìn nhau.
Thời Cẩn nở nụ cười nhẹ: "Chào buổi sáng."
Cô gần như buột miệng đáp: "Chào bác sĩ Thời."
Nếu chỉ gọi "Thời Cẩn" thì có vẻ quá thân mật, "anh Thời" thì lại quá xa cách, "bác sĩ Thời" làổn nhất. Khương Cửu Sênh lại khá thích cách xưng hô này, cô cũng không có cảm giác đặc biệt gìđối với nghề bác sĩ, chỉ trùng hợp rằng người đó chính là anh mà thôi.
Chào hỏi xong, hai người lần lượt đi về phía thang máy, Thời Cẩn nhấn nút đi xuống, Khương Cửu Sênh lại nhìn đi nơi khác, cố tỏ vẻ mình không hề chúýđến tay anh.
"Cô uống không?"
Bàn tay xinh đẹp đưa đến một hộp sữa chua vịđào. Thời Cẩn khẽ hỏi cô một cách vô cùng tự nhiên, cứ như một người bạn cũ quen biết đã lâu.
Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm vào hộp sữa chua kia, và cả bàn tay đang cầm lấy nó.
[1] Căn hộ Duplex: căn hộ thông tầng giữa ít nhất 2 tầng liền kề trong cùng một tòa nhà, gần giống với căn hộ Penthouse.
Kể từ khi ấy, "Công Túa" Tạ lại ngày càng khó chiều, ai dỗ cũng không được, riêng Khương Cửu Sênh lại càng chẳng thèm dỗ dành cậu làm gì.
Có lẽ thuốc do bệnh viện kêđơn đã dần có tác dụng, đến tối, cơn đau bụng kinh của côđãđỡ hơn nhiều. Uống thuốc xong, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mười một giờ khuya, đêm thu se lạnh, sao sáng đầy trời.
Phòng bảo vệ của chung cư Ngự Cảnh Ngân Loan vẫn còn sáng đèn, nhân viên bảo vệđang ngủ gà gật, nào ngờ chỉ chốc lát đầu đã bị va vào mặt bàn đau đến nhe răng. Anh ta không ngừng xoa đầu mình, dụi mắt rồi lại lim dim ngủ tiếp.
"Này, tỉnh đi."
Một nhân viên bảo vệ khác từ bên ngoài chạy vào, lay người đồng nghiệp đang mơ màng: "Tỉnh nhanh đi!"
Người kia còn đang buồn ngủđến díu cả mắt, dụi mắt lần nữa mới lơ mơ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Camera tầng bảy của lô 7 có vấn đề, không xem được gì cả."
Người bảo vệ ban nãy còn nhập nhèm, lúc này đã tỉnh hẳn, quay sang màn hình giám sát, quả nhiên camera đã báo mất tín hiệu: "Chắc là chập mạch rồi, để tôi đi xem thử."
Có nghệ sĩđang sống ở tầng bảy lô 7, phải cẩn thận hơn mới được.
Một nhân viên bảo vệđi kiểm tra camera gặp trục trặc, người còn lại thì túc trực trong phòng bảo vệ. Đèn đường trong khu chung cư sáng rực, phản chiếu bóng một người đang đứng bên ngoài cửa sổ, không ngừng tới lui.
Nhân viên bảo vệ Tiểu Lê nhìn đồng hồ, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Đằng xa, dưới cây tuyết tùng có một bóng người đang đứng, dáng người cao ráo, cúi đầu nhưđang tìm kiếm thứ gìđó. Khi đối phương xoay người lại, bóng dáng cao lớn dần hiện ra dưới ánh trăng xen lẫn ánh sáng mờảo từ ngọn đèn.
Quả thật quá tuấn tú!
Tiểu Lê mở cánh cửa sổ bằng nhôm ra, chào hỏi với người đang đứng dưới tàng cây: "Bác sĩ Thời, muộn rồi mà anh còn chưa ngủà?"
Bác sĩ Thời mới dọn đến đây vài hôm trước, là một người ôn hòa, thế nên chỉ mới mấy hôm mà cả phòng bảo vệ lẫn tất cả mọi người trong khu chung cư này đều biết anh, chưa kểđến gương mặt hút hồn kia nữa, muốn không nhớ anh cũng khó. Cô bé học cấp 3 sống ở lô 9 gặp anh xong còn đọc ra cả một bài thơ.
Thời Cẩn ngẩng đầu, từ tàng cây đi đến, ánh đèn đường xuyên qua lá cây, chiếu loang lổ lên chiếc áo đen trên người anh. Anh chậm rãi cất lời: "Chó của tôi đi lạc mất rồi, tôi đến để tìm nó về, nhưng tôi mới dọn đến đây nên chưa quen đường lắm."
Chưa thấy ai mặc áo đen u ám mà lại trông đoan chính đến thế, ngay cả một thằng con trai như anh ta cũng phải nhìn đến ngơ ngẩn. Anh ta ngượng ngùng gãi đầu, nhiệt tình nói: "Để tôi tìm giúp anh."
"Cảm ơn." Thời Cẩn xắn tay áo lên, trên cánh tay anh đọng một lớp mồ hôi mỏng, "Đó là một con chó phốc sóc màu trắng."
Tiểu Lê sợ anh sốt ruột, cầm đèn pin vội vãđi tìm chó giúp.
Mười phút sau, cuối cùng Tiểu Lê cũng tìm được con phốc sóc trắng kia trong gara ở phía Bắc khu chung cư, đang ôm một chiếc bánh quy cho chó, gặm ngon lành.
Mười phút sau, khi Tiểu Lê trở lại phòng bảo vệ, anh ta mới phát hiện, thẻ từ dự bị của nhà 702 lô 7 đã không cánh mà bay từ lúc nào.
Mười lăm phút sau, Thời Cẩn đổ thức ăn cho chó vào bát cho Khương Bác Mỹ: "Ngoan, ăn đi."
Khương Bác Mỹ sủa hai tiếng rồi vùi đầu vào bát thức ăn. Đúng làđồ nhập khẩu có khác, chế biến vô cùng tinh tế, thức ăn cho chó thôi mà cũng được nén thành hình cục xương.
"Trông nhà cẩn thận, ba sang chúc mẹ ngủ ngon đây." Thời Cẩn giơ chiếc thẻ từ dự bị lên, cười tủm tỉm ra khỏi cửa.
Trên màn hình máy tính hiển thị hình ảnh trắng đen quay được từ trước cửa nhà 702.
Khương Bác Mỹ run cầm cập, ôm chặt bát thức ăn cho chó của mình.
Đêm dần khuya, xung quanh vô cùng yên tĩnh, có làn gió cuối thu khẽ lướt qua cửa sổ tạo nên tiếng vang khe khẽ, cóánh sao len lỏi soi vào, càng tôn lên vẻ tối tăm bên trong nhà.
Khương Cửu Sênh nằm mơ, một giấc mơ kỳ lạ, cô cũng chẳng biết mình đang mơ thấy gì, dường như có người luôn gọi cô là"Sênh Sênh" bằng giọng nói rất êm tai, nhưng cô không tài nào nhìn rõ dáng vẻ người đó. Thứ duy nhất cô nhìn thấy chính làđối phương đang mặc một chiếc áo sơ mi nhuộm đầy máu và không ngừng gọi tên cô.
À, người đó còn có một đôi tay đẹp mê hồn nữa.
Cô thức giấc lúc 7 giờ, chạy bộ trên máy 40 phút rồi tắm rửa sạch sẽ. Nhà cô là kiểu căn hộ Duplex(1) được trang trí theo phong cách hiện đại giản lược với phòng khách hướng về phía mặt trời mọc, cửa kính sát đất kết hợp với màn cửa xanh da trời bằng lụa mỏng cóđính thêm hoa lựu được thêu thủ công, bên cạnh là một chiếc ghế treo hình giọt nước, đối diện là bức tướng cẩn đầy những chiếc CD cái cao cái thấp.
Tầng một của căn hộ có ba phòng, phòng ngủ, phòng khách và phòng chứa quần áo chiếm gần nửa diện tích của tầng. Tầng hai được bày trí như phòng nhạc riêng của cô, với các vật liệu hút âm lẫn cách âm, bao gồm phòng thu, phòng sáng tác và thậm chí là một phòng biểu diễn nhỏ.
Tầng này cũng chính là khu vực cấm của Khương Cửu Sênh, ngoài thành viên của ban nhạc và Mạc Băng ra, ngay cả trợ lý Tiểu Kiều cũng không được bước vào.
Tập thể dục xong, cô chọn một đĩa nhạc đồng quê, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi lên chiếc máy phát CD cổđiển, giai điệu du dương chậm rãi vang lên.
Mởđiện thoại di động lên thấy có ba cuộc gọi nhỡ từ phòng bảo vệ của khu chung cư, Khương Cửu Sênh gọi lại.
"Xin chào cô Khương."
Là bảo vệ Tiểu Lê. Xưa nay, Khương Cửu Sênh rất nhạy cảm với âm thanh.
"Xin lỗi, tối qua tôi đi ngủ sớm nên không nghe điện thoại được, xin hỏi có chuyện gì không?"
Tiểu Lê cẩn thận giải thích cặn kẽ nguyên nhân: "Tối qua thẻ từ dự bị của cô trong phòng bảo vệ bị lạc mất, nhưng sáng nay đã tìm được rồi, rất xin lỗi cô vìđã làm phiền cô rồi ạ."
Chỉ mới một tối trôi qua thôi, chắc thẻ từ bị lạc mất sẽ không bị sao chép nhanh như vậy đâu nhỉ.
Sau khi phòng bảo vệ tìm lại được thẻ từ thì cũng chỉ xem đây là một trận náo loạn không đáng kể, may mà tối qua gọi không được, tốt nhất là lần sau không nên tùy tiện đánh thức chủ nhà dậy.
Khương Cửu Sênh không định truy cứu: "Không sao đâu."
Tiểu Lê lại nghĩđến một việc khác: "À, tôi còn muốn báo với cô Khương một chuyện nữa. Hai hôm nay, camera ngoài hành lang của tầng cô thường xuyên không ổn định, ban quản lý tòa nhàđã sắp xếp người đến sửa. Rất xin lỗi cô vì sự bất tiện này, nếu cóđiểm gì khác thường, cô có thể gọi trước cho phòng bảo vệ chúng tôi, chúng tôi luôn có nhân viên trực 24/24."
Khương Cửu Sênh là nghệ sĩ, lại đang trên đà nổi tiếng, mặc dù nơi này là khu chung cư cao cấp, hệ thống giám sát và bảo mật đều rất hoàn hảo, nhưng trước kia vẫn từng có vài kẻ xấu đột nhập vào đây, nên cẩn thận vẫn hơn.
"Được rồi, cảm ơn anh."
Cô cúp máy, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra khỏi cửa. Vừa mở cửa ra, cửa nhà 703 đối diện cũng đồng thời được mở, hai người ngạc nhiên nhìn nhau.
Thời Cẩn nở nụ cười nhẹ: "Chào buổi sáng."
Cô gần như buột miệng đáp: "Chào bác sĩ Thời."
Nếu chỉ gọi "Thời Cẩn" thì có vẻ quá thân mật, "anh Thời" thì lại quá xa cách, "bác sĩ Thời" làổn nhất. Khương Cửu Sênh lại khá thích cách xưng hô này, cô cũng không có cảm giác đặc biệt gìđối với nghề bác sĩ, chỉ trùng hợp rằng người đó chính là anh mà thôi.
Chào hỏi xong, hai người lần lượt đi về phía thang máy, Thời Cẩn nhấn nút đi xuống, Khương Cửu Sênh lại nhìn đi nơi khác, cố tỏ vẻ mình không hề chúýđến tay anh.
"Cô uống không?"
Bàn tay xinh đẹp đưa đến một hộp sữa chua vịđào. Thời Cẩn khẽ hỏi cô một cách vô cùng tự nhiên, cứ như một người bạn cũ quen biết đã lâu.
Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm vào hộp sữa chua kia, và cả bàn tay đang cầm lấy nó.
[1] Căn hộ Duplex: căn hộ thông tầng giữa ít nhất 2 tầng liền kề trong cùng một tòa nhà, gần giống với căn hộ Penthouse.