Duy Ngã Độc Tôn
Chương 92: Tần gia diệt môn
Nhanh chóng chạy như bay trong rừng rậm nguyên thủy, Tần Lập khống chế khí tức của bản thân để không sinh ra dao động quá mức mãnh liệt tránh quấy nhiễu đến linh thú cường đại. Hắn không muốn không chết dưới kiếm của võ giả Thiên cấp lại thành vong hồn trong miệng linh thú.
Vào lúc chiến đấu với Tần Hằng Thiên, Tần Lập cảm giác rõ ràng Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể mình cũng có dấu hiệu đột phá. Đây cũng là vì sao Tần Lập không lựa chọn đánh tiêu hao lâu dài với Tần Hằng Thiên. Mặc dù lão già mất nết đó nói lời ác độc làm nhục mình tuy nhiên lão cũng bị báo ứng xứng đáng.
Tần Lập muốn tìm một chỗ nhanh chóng đột phá. Bởi vì hắn đã cảm giác được rõ ràng Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể đang xao động dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cứ như thế này không được!
Tần Lập híp mắt, nhảy lên đỉnh một ngọn cây đưa mắt nhìn địa hình xung quanh. Rất nhanh ánh mắt hắn nhìn về phía trên một ngọn núi cao và hiểm trở. Ngọn núi cao và hiểm trở kia kỳ thật cũng không xa hồ Phượng Hoàng, hơn nữa lúc Tần Lập đi tới, ngang qua đó cũng không gặp được linh thú quá cường đại ở đó.
Đúng! Chính là nơi đó!
Sau khi quyết định, nghĩ dù sao bốn phía không người Tần Lập dứt khoát buông toàn bộ tu vi, thi triển khinh công. Thân hình hắn như một làn khói nhẹ nhanh như một tia chớp nháy mắt liền xuất hiện ở một nơi rất xa.
Cô gái tuyệt sắc đi theo phía sau, giật mình nhìn nơi Tần Lập biến mất, trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ tràn ngập khó tin. Đến hiện tại, nàng mới hiểu được vì sao Tần Lập có thể thong dong chạy thoát khi bị hai cường giả Thiên cấp đuổi giết!
Nghĩ vậy, khóe miệng cô gái nổi lên một nụ cười bướng bỉnh. Linh thú trên ngọn núi kia đúng là bằng hữu tốt nhất của nàng, đúng lúc nàng đi đến đó tu dưỡng thân thể, sau đó mời nàng ta ra tay cùng nhau đối phó kẻ địch đáng chết kia!
Trong mắt cô gái hiện lên một đạo sát khí, miệng lẩm bẩm:
- Đã đến lúc kết thúc ân oán giữa chúng ta rồi!
Một thời gian gần đây, mạch nước ngầm bắt đầu chảy mạnh. Cho dù là dân bình thường của thành Hoàng Sa cũng dường như cảm giác được bầu không khí khác thường.
Chỉ còn ba ngày là đến năm mới. Đổi là năm trước, toàn thành Hoàng Sa đều là bầu không khí vui mừng hân hoan. Nhất là đám con cháu mấy đại gia tộc, ngày thường khó gặp đều vào chợ mua sắm hàng tết hoặc là tụ họp với nhau.
Nhưng năm nay mấy đại gia tộc này đều đóng cửa lớn, nghiêm khắc cấm con cháu trong tộc ra ngoài! Có một số tiểu gia tộc sau khi mua sắm đồ đạc sinh hoạt hoàn toàn phong bế gia tộc.
Chuyện này khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa gần đây trong thành Hoàng Sa xuất hiện nhiều gương mặt mới. Quán rượu, nhà trọ gần như trong trạng thái chật ních! Rất nhiều hào khách giang hồ không nói một lời lập tức ra tay. Những người đó thực lực rất cường đại, phủ thành chủ cũng không quan tâm chuyện này, ngay cả những ông chủ lớn đứng sau ngành dịch vụ này là Thượng Quan gia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua khiến cho mọi người phục vụ các ngành quán rượu, nhà trọ thành Hoàng Sa đều câm như hến.
Trải qua vài ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, phần lớn đám cung phụng của hoàng gia bị thương đã khôi phục bình thường. Trần Diệc Hàn triệu tập tất cả mọi người, bàn luận chờ lão tổ thực lực Thiên cấp của Tần gia trở về lập tức tạo áp lực lên gia tộc bọn họ, yêu cầu lão giao bảo vật trong hồ Phượng Hoàng ra đây. Sau đó lấy danh nghĩa hoàng gia, che chở gia tộc này. Như vậy, một công đôi việc, vừa vì hoàng thất thu phục một đại gia tộc cường đại, lại chiếm được bảo vật đó. Về việc xử lý bảo vật hồ Phượng Hoàng, Trần Diệc Hàn đã nghĩ thật kỹ. Nếu là có chiến kỹ tâm pháp gì đó liền cho phép Tần gia sao chép một phần, bảo vật còn lại chia hai tám, Tần gia hai phần, hoàng thất tám phần.
Nghĩ đến chỗ đắc ý, khóe miệng Trần Diệc Hàn lộ ra nụ cười lạnh, thầm nghĩ:
- Nhìn xem những võ giả cường đại hiện nay ở thành Hoàng Sa, tin tưởng Tần gia chỉ cần không ngốc nhất định lựa chọn hợp tác với hoàng thất!
Đúng thật. Đại bộ phận võ giả lần này đến tầm bảo ở hồ Phượng Hoàng đều chưa rời đi. Bọn họ thậm chí ngay cả di tích thượng cổ cũng không thể đi vào, rất nhiều người còn bị chết trong miệng đám linh thú ở dãy núi Phượng Hoàng, tâm lý đã có nhiều tức giận bất bình. Nếu là ai cũng không chiếm được lợi thì cũng thôi, nhưng mà tên thần bí kia lại đẩy Tần gia lên đầu sóng ngọn gió. Như vậy, cho dù xem náo nhiệt, cũng phải xem rốt cục là ai có thể chiếm được bảo vật từ Tần gia!
Rất nhiều thế lực đều đang âm thầm quan sát, âm thầm chờ đợi. Chờ đợi đến một cơ hội thích hợp nhất, bất kỳ ai đều muốn đi chiếm chút tiện nghi!
Nhưng khiến mọi người không nghĩ tới chính là, Tần gia không ngờ vào ban đêm bước sang năm mới gặp phải một hồi giết hại cực kỳ thảm thiết.
Phủ đệ Tần gia, toàn tộc dòng chính, dòng phụ gặp phải diệt môn!
Mà càng làm cho người ta hoảng sợ không yên chính là hết thảy mọi chuyện không ngờ không có bất kỳ ai nhìn thấy.
Phải biết rằng xung quanh Tần gia một đoạn thời gian gần đây không dưới ba mươi thế lực lớn nhỏ ngày đêm không ngừng giám thị mọi động tĩnh của Tần gia.
Sau khi xem xét thi thể, trên thân thể người chết đều chỉ có một vết thương bằng kiếm, có một số người thậm chí còn chết lúc đang ngủ!
Hơn nữa, trái tim hung thủ cực kỳ lạnh lùng. Bất kể lão già sức yếu hay trẻ con trong tã lót không bỏ qua một ai!
Nếu không phải sau khi hắn giết sạch người phóng hỏa đốt nhà, thì đám người theo dõi Tần gia còn căn bản không chút phát hiện!
- Người gây ra chuyện này không biết có trái tim độc ác đến thế nào...
Thượng Quan Bất Hối gia chủ Thượng Quan, Phương Chính Đông gia chủ Phương gia ngày hôm sau chạy đến Tần gia. Nhìn thấy chỉ là khắp nơi đổ nát, phủ đệ Tần gia to như vậy bị cháy sạch không còn chút nào!
Gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm giống như hóa đá. Bọn họ căn bản không thể tin được ai có cừu hận lớn với Tần gia như vậy, không ngờ trong một đêm giết sạch mấy ngàn người Tần gia?
Cuối cùng có người theo dõi Tần gia nói lên một việc: Sau khi lão tổ Tần gia Tần Hằng Địa trở về, cửa lớn Tần gia đã mở rộng. Đoàn người nghênh đón, đại khái tám, chín người toàn bộ đều mặc đồ đen che mặt nhìn không rõ. Sau khi trở ra, vào lúc ban đêm Tần gia liền đã xảy ra thảm án bị diệt môn rồi.
Vì thế mọi người bắt đầu tìm kiếm thi thể đám người mặc đồ đen, nhưng không thể tìm thấy cái nào. Đồng thời bọn họ phát hiện thi thể lão tổ Tần gia Tần Hằng Địa hoàn hảo không thương tích gì nằm trong nhà cỏ bế quan của mình, mắt trợn trừng tràn ngập không thể tin cùng không cam lòng.
Lúc này lại có người nói không phát hiện thi thể gia chủ Tần Hoành Viễn. Những người này đoán rằng lão ta bị đốt thành tro, còn có một số người cho rằng lão ta đã chạy thoát.
Mặc kệ nói thế nào, toàn thể Tần gia bị diệt đã vẽ lên một dấu chấm hỏi về chuyện tầm bảo trong di tích cổ hồ Phượng Hoàng. Có lẽ hung thủ có cừu oán với Tần gia. Có lẽ hung thủ chính là vì bảo bối của Tần gia mà đến, sau đó giết người diệt khẩu. Bởi vì mọi người ở Tần gia đều không tìm được bất kỳ thứ gì đáng giá, đoán rằng có thể là bị hung thủ lấy đi.
Tuy nhiên, người có thể đến vô ảnh đi vô hình trước mắt bao người cũng không phải đối tượng người bình thường có khả năng trêu chọc. Đám vũ giả ở lại thành Hoàng Sa sau khi âm thầm suy tính thực lực của mình, phát hiện tiếp tục ở lại đây cũng không có bất kỳ ích lợi gì.
Vì thế, sau năm mới, thành Hoàng Sa dần dần khôi phục yên tĩnh. Một trong ba đại gia tộc ngày xưa, hào môn thế gia tuyệt đối hôm nay chỉ còn lại gạch nát ngói vụn thật sự làm người ta than thở.
Chuyện này hoàn toàn kinh động cao tầng Thanh Long quốc, hoàng đế phái rất nhiều người tra xét việc này nhưng không tra được bất kỳ dấu vết để lại. Thân phận đám người mặc đồ đen hoàn toàn trở thành một cái bí ẩn.
Cuối cùng, năm mới qua được hai tháng, chuyện này cũng vẫn thế không giải quyết được gì.
Thành Hoàng Sa xuân ấm hoa nở cũng dần dần khôi phục phồn hoa ngày trước. Mà hai người dòng chính duy nhất may mắn còn lại của Tần gia: Tần Phong và Tần Hổ cũng không lộ mặt. Tuy nhiên có tin tức Tần Phong cùng Tần Hổ sau khi biết được thảm án gia tộc đều gia nhập hoàng thất, hiện tại thành hộ vệ của Nhị hoàng tử nổi bật nhất Thanh Long quốc. Tuy nhiên trước mắt bọn họ vẫn còn đang học ở Học Viện Đế Quốc.
Rất nhiều dân chúng thành Hoàng Sa cảm thấy khinh thường hai thiếu gia của Tần gia này. Toàn thể Tần gia còn lại hai người có thể nói là thiên tài, những năm gần đây bọn họ được Tần gia chăm chút bồi dưỡng mới có thành tựu ngày hôm nay. Kết quả gia tộc bị diệt không ngờ bọn họ cũng không trở về tế bái.
Cũng có người bày tỏ sự cảm thông với điều này. Ngộ nhỡ kẻ thù còn nhìn chằm chằm vào nơi này, trở về chẳng phải chịu chết?
Ảnh hưởng do chuyện này mang tới dần dần yếu bớt. Lại qua ba tháng, thời tiết thành Hoàng Sa đã trở nên đặc biệt nóng bức. Đến hiện tại, chỉ sợ trừ mấy người ít ỏi, rất nhiều người đều đã quên người từng bị Tần gia vứt đi - Tần Lập!
Một buổi tối trăng tối sao thưa, trên đống đổ nát Tần gia xuất hiện một bóng người yên lặng đứng trên đống đổ nát. Người này mặc một bộ áo dài xanh, thật lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài.
- Tại sao lại như vậy?
Người này đúng là Tần Lập thành công đột phá Địa cấp. Ở trên ngọn núi cao và hiểm trở, Tần Lập tìm được một huyệt động bỏ đi rất sâu, dùng đá lớn chắn cửa bắt đầu bế quan. Thẳng đến mấy tháng sau, hắn vừa mới đột phá Địa cấp liền không ngừng chạy về thành Hoàng Sa lại không ngờ nghe được tin tức như vậy. Hơn nữa không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Cho dù Tần Lập không chút hảo cảm nào với Tần gia, nhưng nhìn mọi thứ trước mắt vẫn không kìm nổi có chút cảm khái. Hắn vốn đang muốn tìm Tần Hoành Viễn để hỏi một số chuyện về mẫu thân, nhưng hiện tại xem ra...Tần Lập khẽ lắc đầu, bỗng nhiên hai mắt hắn nhìn về một nơi rất xa phía trước. Nơi đó, theo ánh trăng chiếu rọi, một bóng người chậm rãi đi tới.
- Tần Lập?
Giọng nói người kia mang theo kinh ngạc, thử kêu một tiếng.
Tần Lập lúc này đã khôi phục bộ mặt mười bốn tuổi. Đi vào nơi này, hắn không muốn bất kỳ ai biết thân phận khác của hắn.
Nghe giọng nói đó, Tần Lập cũng kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới Tần Hoành Viễn không ngờ vẫn còn sống!
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Nghĩ đến những lời Tần Hằng Thiên từng nói, ánh mắt Tần Lập dần dần híp lại. Tuy nhiên hắn không phát tác, bởi vì có một số việc hắn vẫn muốn hỏi cho rõ.
- Quả nhiên là ngươi! Ngươi biến mất lâu như vậy. Đi đâu, làm gì?
Tần Hoành Viễn bước nhanh tới, nghi hoặc đánh giá Tần Lập thấy bộ dạng hắn không thay đổi lại hỏi:
- Hay là...ngươi đi tìm nơi trốn đi để niết bàn?
Tần Lập gật gật đầu:
- Gần như vậy. Tần gia làm sao lại biến thành bộ dạng hiện tại?
Vào lúc chiến đấu với Tần Hằng Thiên, Tần Lập cảm giác rõ ràng Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể mình cũng có dấu hiệu đột phá. Đây cũng là vì sao Tần Lập không lựa chọn đánh tiêu hao lâu dài với Tần Hằng Thiên. Mặc dù lão già mất nết đó nói lời ác độc làm nhục mình tuy nhiên lão cũng bị báo ứng xứng đáng.
Tần Lập muốn tìm một chỗ nhanh chóng đột phá. Bởi vì hắn đã cảm giác được rõ ràng Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể đang xao động dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cứ như thế này không được!
Tần Lập híp mắt, nhảy lên đỉnh một ngọn cây đưa mắt nhìn địa hình xung quanh. Rất nhanh ánh mắt hắn nhìn về phía trên một ngọn núi cao và hiểm trở. Ngọn núi cao và hiểm trở kia kỳ thật cũng không xa hồ Phượng Hoàng, hơn nữa lúc Tần Lập đi tới, ngang qua đó cũng không gặp được linh thú quá cường đại ở đó.
Đúng! Chính là nơi đó!
Sau khi quyết định, nghĩ dù sao bốn phía không người Tần Lập dứt khoát buông toàn bộ tu vi, thi triển khinh công. Thân hình hắn như một làn khói nhẹ nhanh như một tia chớp nháy mắt liền xuất hiện ở một nơi rất xa.
Cô gái tuyệt sắc đi theo phía sau, giật mình nhìn nơi Tần Lập biến mất, trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ tràn ngập khó tin. Đến hiện tại, nàng mới hiểu được vì sao Tần Lập có thể thong dong chạy thoát khi bị hai cường giả Thiên cấp đuổi giết!
Nghĩ vậy, khóe miệng cô gái nổi lên một nụ cười bướng bỉnh. Linh thú trên ngọn núi kia đúng là bằng hữu tốt nhất của nàng, đúng lúc nàng đi đến đó tu dưỡng thân thể, sau đó mời nàng ta ra tay cùng nhau đối phó kẻ địch đáng chết kia!
Trong mắt cô gái hiện lên một đạo sát khí, miệng lẩm bẩm:
- Đã đến lúc kết thúc ân oán giữa chúng ta rồi!
Một thời gian gần đây, mạch nước ngầm bắt đầu chảy mạnh. Cho dù là dân bình thường của thành Hoàng Sa cũng dường như cảm giác được bầu không khí khác thường.
Chỉ còn ba ngày là đến năm mới. Đổi là năm trước, toàn thành Hoàng Sa đều là bầu không khí vui mừng hân hoan. Nhất là đám con cháu mấy đại gia tộc, ngày thường khó gặp đều vào chợ mua sắm hàng tết hoặc là tụ họp với nhau.
Nhưng năm nay mấy đại gia tộc này đều đóng cửa lớn, nghiêm khắc cấm con cháu trong tộc ra ngoài! Có một số tiểu gia tộc sau khi mua sắm đồ đạc sinh hoạt hoàn toàn phong bế gia tộc.
Chuyện này khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Hơn nữa gần đây trong thành Hoàng Sa xuất hiện nhiều gương mặt mới. Quán rượu, nhà trọ gần như trong trạng thái chật ních! Rất nhiều hào khách giang hồ không nói một lời lập tức ra tay. Những người đó thực lực rất cường đại, phủ thành chủ cũng không quan tâm chuyện này, ngay cả những ông chủ lớn đứng sau ngành dịch vụ này là Thượng Quan gia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua khiến cho mọi người phục vụ các ngành quán rượu, nhà trọ thành Hoàng Sa đều câm như hến.
Trải qua vài ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, phần lớn đám cung phụng của hoàng gia bị thương đã khôi phục bình thường. Trần Diệc Hàn triệu tập tất cả mọi người, bàn luận chờ lão tổ thực lực Thiên cấp của Tần gia trở về lập tức tạo áp lực lên gia tộc bọn họ, yêu cầu lão giao bảo vật trong hồ Phượng Hoàng ra đây. Sau đó lấy danh nghĩa hoàng gia, che chở gia tộc này. Như vậy, một công đôi việc, vừa vì hoàng thất thu phục một đại gia tộc cường đại, lại chiếm được bảo vật đó. Về việc xử lý bảo vật hồ Phượng Hoàng, Trần Diệc Hàn đã nghĩ thật kỹ. Nếu là có chiến kỹ tâm pháp gì đó liền cho phép Tần gia sao chép một phần, bảo vật còn lại chia hai tám, Tần gia hai phần, hoàng thất tám phần.
Nghĩ đến chỗ đắc ý, khóe miệng Trần Diệc Hàn lộ ra nụ cười lạnh, thầm nghĩ:
- Nhìn xem những võ giả cường đại hiện nay ở thành Hoàng Sa, tin tưởng Tần gia chỉ cần không ngốc nhất định lựa chọn hợp tác với hoàng thất!
Đúng thật. Đại bộ phận võ giả lần này đến tầm bảo ở hồ Phượng Hoàng đều chưa rời đi. Bọn họ thậm chí ngay cả di tích thượng cổ cũng không thể đi vào, rất nhiều người còn bị chết trong miệng đám linh thú ở dãy núi Phượng Hoàng, tâm lý đã có nhiều tức giận bất bình. Nếu là ai cũng không chiếm được lợi thì cũng thôi, nhưng mà tên thần bí kia lại đẩy Tần gia lên đầu sóng ngọn gió. Như vậy, cho dù xem náo nhiệt, cũng phải xem rốt cục là ai có thể chiếm được bảo vật từ Tần gia!
Rất nhiều thế lực đều đang âm thầm quan sát, âm thầm chờ đợi. Chờ đợi đến một cơ hội thích hợp nhất, bất kỳ ai đều muốn đi chiếm chút tiện nghi!
Nhưng khiến mọi người không nghĩ tới chính là, Tần gia không ngờ vào ban đêm bước sang năm mới gặp phải một hồi giết hại cực kỳ thảm thiết.
Phủ đệ Tần gia, toàn tộc dòng chính, dòng phụ gặp phải diệt môn!
Mà càng làm cho người ta hoảng sợ không yên chính là hết thảy mọi chuyện không ngờ không có bất kỳ ai nhìn thấy.
Phải biết rằng xung quanh Tần gia một đoạn thời gian gần đây không dưới ba mươi thế lực lớn nhỏ ngày đêm không ngừng giám thị mọi động tĩnh của Tần gia.
Sau khi xem xét thi thể, trên thân thể người chết đều chỉ có một vết thương bằng kiếm, có một số người thậm chí còn chết lúc đang ngủ!
Hơn nữa, trái tim hung thủ cực kỳ lạnh lùng. Bất kể lão già sức yếu hay trẻ con trong tã lót không bỏ qua một ai!
Nếu không phải sau khi hắn giết sạch người phóng hỏa đốt nhà, thì đám người theo dõi Tần gia còn căn bản không chút phát hiện!
- Người gây ra chuyện này không biết có trái tim độc ác đến thế nào...
Thượng Quan Bất Hối gia chủ Thượng Quan, Phương Chính Đông gia chủ Phương gia ngày hôm sau chạy đến Tần gia. Nhìn thấy chỉ là khắp nơi đổ nát, phủ đệ Tần gia to như vậy bị cháy sạch không còn chút nào!
Gần như tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm giống như hóa đá. Bọn họ căn bản không thể tin được ai có cừu hận lớn với Tần gia như vậy, không ngờ trong một đêm giết sạch mấy ngàn người Tần gia?
Cuối cùng có người theo dõi Tần gia nói lên một việc: Sau khi lão tổ Tần gia Tần Hằng Địa trở về, cửa lớn Tần gia đã mở rộng. Đoàn người nghênh đón, đại khái tám, chín người toàn bộ đều mặc đồ đen che mặt nhìn không rõ. Sau khi trở ra, vào lúc ban đêm Tần gia liền đã xảy ra thảm án bị diệt môn rồi.
Vì thế mọi người bắt đầu tìm kiếm thi thể đám người mặc đồ đen, nhưng không thể tìm thấy cái nào. Đồng thời bọn họ phát hiện thi thể lão tổ Tần gia Tần Hằng Địa hoàn hảo không thương tích gì nằm trong nhà cỏ bế quan của mình, mắt trợn trừng tràn ngập không thể tin cùng không cam lòng.
Lúc này lại có người nói không phát hiện thi thể gia chủ Tần Hoành Viễn. Những người này đoán rằng lão ta bị đốt thành tro, còn có một số người cho rằng lão ta đã chạy thoát.
Mặc kệ nói thế nào, toàn thể Tần gia bị diệt đã vẽ lên một dấu chấm hỏi về chuyện tầm bảo trong di tích cổ hồ Phượng Hoàng. Có lẽ hung thủ có cừu oán với Tần gia. Có lẽ hung thủ chính là vì bảo bối của Tần gia mà đến, sau đó giết người diệt khẩu. Bởi vì mọi người ở Tần gia đều không tìm được bất kỳ thứ gì đáng giá, đoán rằng có thể là bị hung thủ lấy đi.
Tuy nhiên, người có thể đến vô ảnh đi vô hình trước mắt bao người cũng không phải đối tượng người bình thường có khả năng trêu chọc. Đám vũ giả ở lại thành Hoàng Sa sau khi âm thầm suy tính thực lực của mình, phát hiện tiếp tục ở lại đây cũng không có bất kỳ ích lợi gì.
Vì thế, sau năm mới, thành Hoàng Sa dần dần khôi phục yên tĩnh. Một trong ba đại gia tộc ngày xưa, hào môn thế gia tuyệt đối hôm nay chỉ còn lại gạch nát ngói vụn thật sự làm người ta than thở.
Chuyện này hoàn toàn kinh động cao tầng Thanh Long quốc, hoàng đế phái rất nhiều người tra xét việc này nhưng không tra được bất kỳ dấu vết để lại. Thân phận đám người mặc đồ đen hoàn toàn trở thành một cái bí ẩn.
Cuối cùng, năm mới qua được hai tháng, chuyện này cũng vẫn thế không giải quyết được gì.
Thành Hoàng Sa xuân ấm hoa nở cũng dần dần khôi phục phồn hoa ngày trước. Mà hai người dòng chính duy nhất may mắn còn lại của Tần gia: Tần Phong và Tần Hổ cũng không lộ mặt. Tuy nhiên có tin tức Tần Phong cùng Tần Hổ sau khi biết được thảm án gia tộc đều gia nhập hoàng thất, hiện tại thành hộ vệ của Nhị hoàng tử nổi bật nhất Thanh Long quốc. Tuy nhiên trước mắt bọn họ vẫn còn đang học ở Học Viện Đế Quốc.
Rất nhiều dân chúng thành Hoàng Sa cảm thấy khinh thường hai thiếu gia của Tần gia này. Toàn thể Tần gia còn lại hai người có thể nói là thiên tài, những năm gần đây bọn họ được Tần gia chăm chút bồi dưỡng mới có thành tựu ngày hôm nay. Kết quả gia tộc bị diệt không ngờ bọn họ cũng không trở về tế bái.
Cũng có người bày tỏ sự cảm thông với điều này. Ngộ nhỡ kẻ thù còn nhìn chằm chằm vào nơi này, trở về chẳng phải chịu chết?
Ảnh hưởng do chuyện này mang tới dần dần yếu bớt. Lại qua ba tháng, thời tiết thành Hoàng Sa đã trở nên đặc biệt nóng bức. Đến hiện tại, chỉ sợ trừ mấy người ít ỏi, rất nhiều người đều đã quên người từng bị Tần gia vứt đi - Tần Lập!
Một buổi tối trăng tối sao thưa, trên đống đổ nát Tần gia xuất hiện một bóng người yên lặng đứng trên đống đổ nát. Người này mặc một bộ áo dài xanh, thật lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài.
- Tại sao lại như vậy?
Người này đúng là Tần Lập thành công đột phá Địa cấp. Ở trên ngọn núi cao và hiểm trở, Tần Lập tìm được một huyệt động bỏ đi rất sâu, dùng đá lớn chắn cửa bắt đầu bế quan. Thẳng đến mấy tháng sau, hắn vừa mới đột phá Địa cấp liền không ngừng chạy về thành Hoàng Sa lại không ngờ nghe được tin tức như vậy. Hơn nữa không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Cho dù Tần Lập không chút hảo cảm nào với Tần gia, nhưng nhìn mọi thứ trước mắt vẫn không kìm nổi có chút cảm khái. Hắn vốn đang muốn tìm Tần Hoành Viễn để hỏi một số chuyện về mẫu thân, nhưng hiện tại xem ra...Tần Lập khẽ lắc đầu, bỗng nhiên hai mắt hắn nhìn về một nơi rất xa phía trước. Nơi đó, theo ánh trăng chiếu rọi, một bóng người chậm rãi đi tới.
- Tần Lập?
Giọng nói người kia mang theo kinh ngạc, thử kêu một tiếng.
Tần Lập lúc này đã khôi phục bộ mặt mười bốn tuổi. Đi vào nơi này, hắn không muốn bất kỳ ai biết thân phận khác của hắn.
Nghe giọng nói đó, Tần Lập cũng kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới Tần Hoành Viễn không ngờ vẫn còn sống!
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Nghĩ đến những lời Tần Hằng Thiên từng nói, ánh mắt Tần Lập dần dần híp lại. Tuy nhiên hắn không phát tác, bởi vì có một số việc hắn vẫn muốn hỏi cho rõ.
- Quả nhiên là ngươi! Ngươi biến mất lâu như vậy. Đi đâu, làm gì?
Tần Hoành Viễn bước nhanh tới, nghi hoặc đánh giá Tần Lập thấy bộ dạng hắn không thay đổi lại hỏi:
- Hay là...ngươi đi tìm nơi trốn đi để niết bàn?
Tần Lập gật gật đầu:
- Gần như vậy. Tần gia làm sao lại biến thành bộ dạng hiện tại?