Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Duy Ngã Độc Tôn

Chương 574: Tồn tại khủng bố!



Tần Lập chậm chạp thoát khỏi lam động đã sụp đổ, trên đường không ngừng hấp thu thổ tinh hoa nơi này. Thổ tinh hoa ở nơi này càng thêm tinh thuần hơn nơi khác, bởi so với những nơi khác thì nơi này đã có lịch sử mấy trăm triệu thậm chí mấy tỷ năm rồi!
Trong con sông lịch sử dài vô tận, có rất nhiều thứ hàm chứa năng lượng phong phú đã hòa tan ở nơi này.
Tần Lập ra khỏi lam động, trở lại đáy biển, vừa cẩn thận hết sức nhìn thoáng qua nơi đã tản ra thần thức dò xét khi nãy, cẩn thận từng chút một thả thần thức dò xét thử.Nguồn truyện: Truyện FULL
Một cỗ khí tức lạnh băng, tàn bạo lập tức ập tới. Tuy nhiên cùng lúc đó ánh mắt Tần Lập liền sáng lên, ở nơi cách hắn chừng một ngàn thước, có một gốc thực vật cao khoảng hai thước mọc ở nơi đó. Toàn thân vật thể trắng bạc, lóe ra ánh sáng trơn bóng, trên bề mặt có khí thể màu bạc không ngừng lưu động, giống như một con rồng bạc.
Toàn thân cây trong suốt như tạo thành từ bạch ngọc! Từ trên cây kia tỏa ra một mùi hương kỳ dị, trong nước biển lạnh băng này vẫn được Tần Lập cảm nhận đến.
Thiên tài địa bảo!
Đây là thiên tài địa bảo chân chính!
Gốc thực vật kia tản mát ra cỗ khí tức thê lương vĩnh hằng, hiển nhiên đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, rất có thể là thần dược thời đại Thái Cổ, thậm chí là thời đại Hoang Cổ càng xa xôi hơn!
Nhìn kỹ càng, bên trên gốc cây kia kết bảy tám quả màu xanh, trái cây nhìn qua không lớn, hẳn còn chưa tới lúc thành thục. Mùi hương kỳ dị chính là phát ra từ trên trái cây kia.
Trong long Tần Lập kích động không thôi, nhìn đáy biển xung quanh gốc thần dược này có một ít khe nứt lớn, trong long nghĩ: xem ra là bởi lam động vừa nãy gây ra động tĩnh quá lớn, mới chấn động gốc thần dược này ra lộ ra.
Giống như biết được Tần Lập nhìn trộm, cỗ khí tức kinh khủng ẩn nấp trong bóng tối lại một lần nữa tràn đến ngập trời đất càn quét về phía Tần Lập bên này!
Đúng là cỗ khí cơ vừa càn quét bên trong lam động, lạnh băng, bạo ngược, tràn ngập sát khí!
Trong nháy mắt, Tần Lập dùng Tiên Thiên Tử Khí bao phủ toàn thân mình lại. Cỗ thần thức cường đại kia tìm tòi nửa ngày, không tìm được gì, có chút không cam long phát ra một tiếng rít gào trong đáy biển sâu.
Một cỗ chấn động truyền tứ tán trong nước, Tần Lập cảm giác có một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ làm cho hắn không thể chống cự, bị cỗ lực lượng khổng lồ này cuốn ra xa xa.
Tần Lập chỉ hơi vận dụng chút lực lượng, đánh lên phía trước một chút. Ngay trong nháy mắt khi cỗ chấn động này sinh ra chút dao động, đã bị thứ khủng bố bên kia phát hiện ra, liên tục rít gào về phía Tần Lập!
Ở sâu trong đại dương, đáy biển sâu vạn thước này như bắt đầu sôi trào, từng cỗ lực lượng sôi trào cỗ mãnh liệt hung hăng đánh về phía Tần Lập. Vốn nước biển sâu đã có áp lực cực lớn, lúc này càng biến thành một khu vực tàn sát khổng lồ, những nơi cỗ lực lượng này đi qua, tất cả sinh vật đều hóa thành bụi phấn!
Phiến san hô vừa mọc trải rộng, tản ra đủ mọi màu sắc, trong nháy mắt liền biến mất, đáy biển chỉ còn một mảnh đen kịt!
Tần Lập cảm giác một trận khí huyết sôi trào trong cơ thể, cố nén không phun ngụm máu ra. Một khi phun ra ngụm máu này, khẳng định sẽ kéo tới phiền phức không cần thiết.
Tần Lập chỉ có thể tăng tốc bơi lên phía trên, không có chút ý nghĩ muốn chống lại tồn tại khủng bố kia. Đối phương là cảnh giới gì, Tần Lập không dám phán đoán tùy tiện. Nhưng có một điểm Tần Lập có thể chắc chắn rõ ràng, là mình khẳng định không phải đối thủ của đối phương!
Trong lòng Tần Lập âm thầm thề rằng: một ngày nào đó, khi ta tu vi đại thành, sau khi đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, nhất định phải quay lại nơi này đào đi thiên tài địa bảo, dời vào trong Hoàng Kim Cung của ta!
Phù!
Rổt cuộc Tần Lập lao ra khỏi mặt biển, thở ra một hơi thật dài, oa một tiếng, phun ra ngụm máu đã nghẹn trong miệng nửa ngày. Tần Lập tiện tay lấy ra một viên đan dược, cho vào trong miệng.
Mây đen rậm rạp trên đầu bốc lên cuồn cuộn, tia sét chói lòa tiếng sấm gầm lên, mưa như trút nước, cuồng phong gào thét đẩv lên từng đợt sóng cao.
Nước mưa chạm vào hộ thể cương khí cùa Tần Lập, tự động lướt sang hai bên. Tần Lập lầm bầm: khí trời thật là quỷ quái. Nào không biết, khí trời quỷ quái này chính là bởi động tĩnh hắn tạo ra dưới đáy biển mới hình thành!
Tần Lập lăng không đứng giữa trời, hiện tại tầm nhin không đủ một thước, sắc trời tối đen giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có thể tìm kiếm bẳng thần thức. Tần Lập phóng ra thần thức, trong phương viên mười dặm không tìm được chiếc thuyền lớn cùa Âu Dương Hải.
Tần Lập suy nghĩ một chút, quyết định tới hòn đảo nhỏ trước mặt tránh một hồi, chờ mưa tạnh thì tìm thuyền bọn người Âu Dương Hải cũng không muộn.
Không ngờ tới, ngay ngoài hai trăm dặm, đám người Âu Dương Hải đang trải qua một hồi nguy cơ trọng đại!
Lúc bão tố buông xuống, Âu Dương Hải quyết đoán cho thuyền rút khỏi vùng hải vực nguy hiểm nhất, cho nên tuy rằng ngoài khơi sóng to gió lớn, sấm vang chớp giật, rõ ràng là ban ngày nhưng giơ tay không thấy năm ngón. Mây đen quần vũ, chỉ cần vươn tay thậm chí có thể với vào trong mây đen cuồn cuộn, nhưng bọn họ lại không có nguy hiểm quá lớn.
Nguy hiểm chân chính, không phải tới từ thời tiết ác liệt ngoài khơi, mà tới từ chính loài người!
Thế giới này, nếu như cần tạo ra một tấm bản đồ, sẽ thấy Thiên Nguyên đại lục - cũng là Trung Châu, nằm ở trung tâm thế giới này. Đúng hình dạng như Tần Lập tưởng tượng, thế giới này không phải hình tròn, mà là gần như hình vuông!
Về phần vì sao hành tinh này lại có hình dạng như vậy, thì không thể biết được.
Bốn khối đại lục Nam Cương, Đông Hoang, Tâv Vực, giữa các nơi đều cô lập! Không có bất cứ giáp giới lãnh thổ có ý nghĩa chân chính nào!
Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao sau khi văn minh Thái cổ Trung Châu suy sụp, không có bất kỳ một thế lực nào từ bốn đại lục khác tiến vào.
Bởi vì năm khối đại lục này, tất cả đều bị đại dương mênh mông vô tận chia tách!
Mà biển rộng lại thay đổi thất thường nhất, một phút trước còn trời trong nắng ấm, gió êm sóng lặng, giây lát sau lại là mây đen cuồn cuộn, mưa rền gió dữ. Cho nên, coi như võ giả cảnh giới Lôi Kiếp đi thuyền trên biển rộng mênh mông gặp phải loại thời tiết này, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ!
Một khi thuyền bị hủy, võ giả dưới Đan Nguyên Anh Hóa tỷ lệ sinh tồn rất thấp! Trừ khi ngươi có thể trong vòng ngàn dặm tìm được một hải đảo, kế tiếp làm một dã nhân về sau...Bởi vì coi như võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, cũng không có năng lực nháy mắt hư không hoành độ xa vạn dặm!
Mà giữa hai đại lục, khoảng cách gần nhất cũng phải mấy chục vạn dặm!
Cho nên coi như cường giả cảnh giới Lôi Kiếp, một khi đi trên biển thuyền bị tổn hại hay lạc đường, cũng chỉ có thể dựa vào thực lực cường hãn tìm một đảo nhỏ. Trong đó, còn không thể bị lạc hướng, bằng không kết cục tuy rằng không đến mức tử vong, nhưng muốn trở lại đất liền lần nữa, thật là muôn ngàn khó khăn.
Trừ khi có cảnh giới Địa Tiên, hư không hoành độ thoáng cái mấy vạn dặm, thế giới này ở trong mắt Địa Tiên mới tính là thế giới hoàn chỉnh!
Bởi vì bọn họ có thể đặt chân tới bất cứ nơi nào họ muốn!
Nhưng ngay cả là Địa Tiên, cũng không dám nói là tồn tại vô địch trên thế giới này, đồng dạng còn có rất nhiều thứ bọn họ không thể trêu chọc, ở trên thế giới thần kỳ này, luôn luôn có một số nơi đặc thù, mỗi cường giả đều muốn đi, nhưng cơ bản đi vào nơi đó đều sẽ mất mạng.
Mấy người Cơ Ngữ Yên lái thuyền ra xa hơn trăm dặm, chờ ở nơi đó, nhưng trùng hợp...lại gặp phải người bị lạc trong biển rộng!
Bọn họ phát hiện chiếc thuyền lớn này, liền trực tiếp xông lên thuyền, ra lệnh chiếc thuyền này lái hướng Đông Hoang.
Đám người này không có bất kỳ ý khách khí nào, trực tiếp ra lệnh, mặc dù bọn họ cũng nhìn ra chiếc thuyền này cũng không phải đội thuyền Đông Hoang. Bởi vì cả Đông Hoang, đã sớm không còn loại thuyền dùng động lực bình thường này nữa.
Hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra người trên thuyền đều là người bình thường, càng không chút cố kỵ. Trực tiếp tìm đến Âu Dương Hải, nói với lão chạy tới Đông Hoang, sẽ đưa cho lão phú quý cực lớn!
Nếu như nói những lời này với lão trước khi gặp được Tần Lập, vậy Âu Dương Hải nhất định sẽ buông tay chịu trói!
Bởi vì người nào cũng nhìn ra, đoàn người này đều giáng xuống từ trên trời, hơn nữa trong phạm vi mấy trăm dặm ngoại trừ tòa đảo nhỏ nơi Tần Lập lặn xuống, đã không còn hòn đảo thứ hai nữa!
Những người này có thể phi hành giữa không trung mấy trăm dặm, ở trong mắt mấy người Âu Dương Hải, rõ ràng chính là thần tiên.
Nhưng chính là bởi Âu Dương Hải nhận biết Tần Lập, thực lực đã được tăng lên, thọ mệnh cũng kéo dài.
Âu Dương Hải tuy rằng là một võ giả thế tục bình thường, nhưng tính tình lại cực kỳ bướng bỉnh, cho dù lão cũng rất muốn đi xem tận cùng biển rộng bên kia là dạng gì, nhưng lão không đồng ý đi ngay bây giờ.
Đoàn người đối phương tổng cộng sáu người, trong đó có ba lão già, một người trung niên, còn có hai thanh niên. Mơ hồ, đoàn người này lấy người trung niên kia dẫn đầu.
Ngay từ đầu Cơ Ngữ Yên cũng không đi ra, thẳng đến khi Âu Dương Hải nổi lên tranh chấp với đoàn người này, nói thế nào cũng không chịu lái thuyền. Hai người thanh niên kia mới lớn tiếng nói không lái thuyền sẽ ra tay giết sạch, Cơ Ngữ Yên mới đi ra.
Cơ Ngữ Yên vừa xuất hiện trước mắt mọi người, sáu người này đều sững sờ, có một cảm giác kinh diễm.
Nói tới, mỹ nữ ai cũng thấy qua, nhưng đẹp đến trình độ này, thật là hiếm thấy.
Trong mắt người trung niên kia toát ra một tia tán thưởng, nói:
- Không nghĩ tới trên thuyền này còn có tuyệt đại giai nhân như vậy! Băng cơ ngọc cốt, khuynh quốc khuynh thành mà!
Ba lão già kia còn tốt, chỉ là trong mắt toát ra một tia kinh diễm, còn hai người thanh niên kia, trong mắt lại lộ ra thần sắc nóng bỏng. Tuy nhiên đồng thời bọn họ cũng cảm giác được: nữ nhân này dường như không đơn giản! Bởi vì lúc bọn họ dùng thần thức tra xét nàng, thần thức giống như trâu đất xuống biển, không chút tin tức!
Trong mắt Cơ Ngữ Yên lại lộ ra một tia chán ghét cùng phẫn nộ, đổi phương không chút che giấu dùng thần thức điều tra nàng như vậy, làm cho nàng cảm giác rất phẫn nộ.
Nhìn sáu người này, Cơ Ngữ Yên nhàn nhạt nói:
- Các người là ai? Lên thuyền của ta làm gì? Một đám võ giả thực lực cao thâm, uy hiếp những người bình thường, không cảm thấy mất thân phận sao?
Người trung niên khuôn mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, trên người mang theo một cỗ uy nghiêm nhàn nhạt, nghe vậy cũng cười có chút xấu hổ. Đối mặt với mỹ nữ cấp bậc này, thật sự không dễ trực tiếp trở mặt phát tác.
Chương trước Chương tiếp
Loading...