Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Duy Ngã Độc Tôn

Chương 568: Khí phách!



Chỉ tiếc, những người này, không có một người nào bắt được Bàn Long Thiên Tử Kiếm, một cỗ hấp lực cường đại hút lấy thanh Bàn Long Thiên Tử Kiếm, trong nháy mắt rơi vào trong tay Tần Lập!
- Trả thanh kiếm lại!
- Trả lại cho chúng ta!
Hai gã võ giả cảnh giới Lôi Kiếp đồng thời quát lên, tuy nhiên ngay sau đó thanh âm của bọn họ giống như một con gà bị bóp cổ, cứ thế mà ngưng lại.
Bởi vì thanh Ẩm Huyết kiếm của Tần Lập, đang chĩa vào cổ họng của Thất hoàng từ Thương Định!
Bảy tám gã võ giả cảnh giới Lôi Kiếp, ngưng lại đứng giữa không trung, vây quanh Tần Lập, trên mặt tất cả đều viết đầy chữ khiếp sợ và khó tin. Bọn họ không thể tưởng tượng. Trung Châu lại có võ giả mạnh mẽ như thế. Thực lực như thế đã có thể so với Đại hoàng tử Thương Đồng của Đại Thương quốc, nhưng Đại hoàng tử Thương Đồng của Đại Thương quốc, đó là thiên tài tuyệt thế của toàn bộ Đông Hoang a!
Thực lực đủ để xếp vào ba hạng nổi bật nhất của thế hệ trẻ Đông Hoang!
Mà người trung niên xa lạ trước mắt này, còn là đến từ Trung Châu, như thế nào có thể có được thực lực cường đại như thế? Điều này quả thực rất khó tin!
- Ngươi muốn làm cái gì?
Bị người dùng kiếm chỉ vào cổ họng, đối phương không cần đâm vào, chỉ cần bắn ra một tia kiếm khí, đã đủ để giết hắn. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Thất hoàng tử bị như vậy, nhưng khí độ trên người hắn, cũng không có bởi vì bị người ta dùng kiếm chỉ vào yết hầu, sinh mạng treo trên sợi tóc mà giảm bớt chút nào.Nguồn: http://truyenfull.vn
Thương Định không sợ sao? Đương nhiên sợ! Người chân chính không sợ chết quả thực rất ít, nhưng không bao gồm vị Thất hoàng tử Đại Thương quốc này.
Nhưng so với cái chết còn làm cho hắn sợ hãi hơn, chính là tôn nghiêm của Đại Thương quốc sẽ bị đánh mất trong tay hắn!
Cho nên, cho dù hắn bị một kiếm đâm chết, cũng không thể để uy danh của Đại Thương quốc bị đánh mất trong tay hắn.
- Ta không muốn làm cái gì, nhưng thật ra ta muốn hỏi ngược lại, các ngươi muốn làm cái gì? Muốn cướp Bảo Khí trên người ta? Muốn đâm mạnh cho vỡ thuyền của ta? Muốn mang đi nữ nhân của ta?
Tần Lập tươi cười vẻ mặt châm chọc, thản nhiên nói:
- Sợ thì cứ nói ra, không cần giấu ở trong lòng! Tuy rằng biểu hiện của ngươi rất trấn tĩnh, nhưng ta hiểu được trong lòng ngươi rất sợ!
- Không sai, ta rất sợ.
Lúc này ngược lại thực sự Thương Định bình tĩnh trở lại, hắn ảm đạm cười:
- Không ai không sợ chết, ta cũng không ngoại lệ! Được rồi, ta thừa nhận, những điều ngươi nói đó đều là ta muốn làm. Tuy nhiên, hiện tại ta bị đánh bại, Bàn Long Thiên Tử Kiếm cũng bị ngươi đoạt đi, ngươi sẽ không...thật sự muốn giết ta chứ? Ừ! Bằng hữu đến từ Trung Châu này, giết ta cũng không phải là một cái ý hay!
- Đương nhiên, giết ngươi đương nhiên không phải là ý hay. Ngươi xem, đám thủ hạ dưới tay của ngươi kìa.
Tần Lập cười tủm tỉm nhìn Thương Định nói.
Thương Định khoát tay chặn lại, thập phần tức giận nói:
- Các ngươi đều lui ra, không được làm khó nữ nhân phía dưới kia!
Khi Thương Định nói lời này, có chút nghiến răng nghiến lợi, bởi vì hắn đã biết, có một thủ hạ dưới tay bị nữ nhân đó cầm trong tay Bảo Khí một kích đánh chết.
Nhưng nếu đã bại dưới tay người ta, giữa trận chiến của võ giả, không chết thì sống, cũng không có gì đáng ôm hận.
Đám người kia hơi có chút do dự. Dù sao đây chính là Thất hoàng tử của Đại Thương quốc, con dòng chính được Hoàng đế bệ hạ Đại Thương yêu thích! Hơn nữa, những quốc gia Đông Hoang này, cũng không giống các nước ở Trung Châu đều do người thế tục nắm quyền lực. Mà Hoàng đế của các quốc gia Đông Hoang này bản thân đều có thực lực sâu không lường được, cũng không phải dễ dàng đối phó!
- Không nghe lệnh sao? Đều lui ra!
Thất hoàng tử Thương Định khẽ cau mày, giọng điệu trở nên nghiêm khắc hẳn lên.
- Dạ!
Những người này thấy chuyện đã như vậy, hơn nữa cũng đều cho rằng Tần Lập không dám thật sự giết chết vị Thất hoàng tử này, nên đều quay xuổng boong thuyền phía dưới.
Mà lúc này chiếc đại thuyền phía dưới, đã chìm xuống một mảng lớn. Vô sổ thuyền cứu sinh lớn nhỏ đều được hạ thủy, vây chung quanh chiếc đại thuyền, đang vận chuyển các loại vật tư xuống, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không lên chiếc thuyền lớn của Đại Hạ quốc kia.
Bởi vì như vậy, cũng như nhau có tổn hại tới thể diện của Đại Thương quốc!
- Tốt lắm, ngươi xem, hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta, có phải thoải mái hơn không? Thất hoàng tử khẽ nhún vai, làm ra dáng vẻ thoải mái:
- Ngươi cũng không cần cứ xụ mặt như vậy! Ta thấy rằng, giữa chúng ta có lẽ có một chút...hiểu lầm...đúng vậy, chính là hiểu lầm.
- Ngươi thật thích hợp làm một chính khách!
Tần Lập thản nhiên nói một câu.
- Ha ha! Ta có thể xem điều đó trở thành là một loại ca ngợi không?
Thất hoàng tử nói xong, đưa tay vào trong ngực mình, sau đó thấy ánh mắt Tần Lập hơi căng thẳng, hắn cười ha hả nói:
- Đừng lo lắng, ta chỉ là...định lấy kiện Bảo Khí thứ hai trên người ta cũng tặng cho ngươi. Ngươi xem, ta muốn cướp đồ của ngươi, kết quả, trái lại bị ngươi bắt giữ, như vậy ta cứ tự giác một chút là tốt rồi, miễn cho thanh kiếm đáng sợ của ngươi này khỏi chọc một lỗ thủng ở yết hầu của ta, như vậy rất ảnh hưởng tới mỹ quan.
Thương Định nói xong, lấy ra thứ gì đó giống như một tấm lệnh bài đen nhánh to cỡ bàn tay. Hắn có vẻ đau lòng, sau đó thảy cho Tần Lập, nói:
- Đây chính là kiện Bảo Khí rất cường đại, nói vậy vừa rồi ngươi cũng thấy đó. Ngươi dùng hai kiện Bảo Khí thay nhau oanh kích, cũng phải mất nửa ngày. Lại nói tiếp chiến kỹ của ngươi thật sự rất lợi hại ta cảm thấy không bằng! Đúng rồi, hai kiện Bảo Khí này, ngươi bảo quản tốt cho ta, ngàn vạn lần đừng để bị người khác cướp đi, tương lai ta phải thu hồi lại!
- Thật không? Vậy vì không để cho ngươi thu hồi lại, bây giờ ta có nên đánh chết ngươi hay không?
Tần Lập đón lấy nhìn thoáng qua, liền biết đây đích thực là một kiện Bảo Khí phòng ngự không thể nghi ngờ.
Tần Lập tựa cười như không cười, hơn nữa trên thân Ẩm Huyết kiếm truyền ra một luồng sát khí lành lạnh, khiến trong lòng Thương Định chìm xuống, hắn lộ vẻ mặt đau khổ nhìn Tần Lập nói:
- Bằng hữu! Ngươi muốn ta nói với ngươi điều gì? Chẳng lẽ ta nói ngươi thả ta, trở về ta khẳng định sẽ quên chuyện này...Điều đó có khả năng sao? Kiện Bảo Khí phòng ngự này thì không có gì, nhưng thanh Bàn Long Thiên Tử Kiếm này chính là bảo kiếm của vị vua khai quốc Đại Thương ta sử dụng, đối toàn bộ Đại Thương có ý nghĩa phi thường...
Đến lúc này, bỗng nhiên Tần Lập có hơi bội phục Thất hoàng tử. Dù sao, làm người có thể làm được thẳng thắn, thành khẩn, minh bạch như thế, nói ra những lời này với địch nhân của mình, cũng thực không có bao nhiêu người có thể làm được.
Tuy nhiên bội phục thì bội phục, Tần Lập tuyệt nhiên sẽ không nhất thời cao hứng mà trả lại thanh Bàn Long Thiên Tử Kiếm cho đối phương.
Tần Lập cười ha hả, nói:
- Ngươi này cũng thật thẳng thắn! Được, vậy ngươi đi đi! Sau này, ta chờ ngươi dựa vào thực lực tới lấy lại thanh Bàn Long Thiên Tử Kiếm này! Tuy nhiên, tốt nhất ngươi dẫn tới người lợi hại một chút, chỉ bằng ngươi và đám thủ hạ dưới tay này...
Tần Lập nói tới đây, thu hồi Ẩm Huyết kiếm, cười ha hả, đánh xuống phía dưới. Cả đám người bên dưới lập tức cả kinh, cảm nhận được sát ý đầy trời, đều ào ào bay đi bốn phía.
- Ầm" một tiếng nổ vang!
Đạo kiếm khí của Tần Lập đánh lên boong chiếc đại thuyền, luồng lực lượng mãnh liệt khổng lồ này, không ngờ xuyên qua từ trên boong xuống tới dưới đáy thuyền thật sâu, đục thủng một cái lỗ thật lớn!
Mắt thường có thể thấy được đại lượng nước biển theo lỗ hổng to lớn này cuồn cuộn chảy vào thân thuyền!
Thân mình Tần Lập không có ngừng lại chút nào, vừa lao xuống, vừa vươn tay nắm lấy tay Cơ Ngữ Yên, hai người cùng nắm tay nhau trực tiếp bay đi!
Một màn này khắc thật sâu ở trong lòng mọi người trên hai chiếc thuyền của Đại Hạ quốc và Đại Thương quốc. Chuyến đi này chỉ sợ đều rất khó quên được.
Trên mặt những người Đại Thương quốc đó, sắc mặt đều cực kỳ phức tạp, nhất là Thương Định và những tên hộ vệ của hắn, đều là sắc mặt xanh mét, lời nói vừa rồi của Tần Lập kia, bọn họ đều nghe được rành mạch.
Sau đó người ta lăng không một kiếm, làm cho bọn họ cả kinh ào ào bỏ chạy tứ tán, chuyện này quá mất mặt! Hơn nữa một màn này còn bị những người Đại Hạ quốc nhìn thấy, chỉ sợ không cần tới bao lâu sẽ lan truyền khắp toàn bộ Đông Hoang!
Đại Thương quốc, lần này thật đã đánh mất hết thể diện rồi!
Tuy nhiên, chuyện này lại trách ai được? Vừa mới đây Tần Lập lăng không phóng tới, đánh giết tới...trong nháy mắt đó, cũng từng có người nghĩ tới dùng cách đồng quv vu tận, tự bạo để cùng chết với Tần Lập, bảo toàn thanh danh của Đại Thương.
Nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là ý nghĩ trong đầu mà thôi. Hơn nữa, nói đến dũng khí bọn họ thậm chí không bằng tâm huyết của vị bang chủ Hạt Tử Bang!
Hai mắt Hạ Văn Đình lộ ra một chút vẻ si mê, lẩm bẩm nói:
- Người này thật khí phách hào hùng!
Hắc Vũ cùng những người khác cũng là vẻ mặt bội phục nhìn theo hướng Tần Lập biến mất, bất kể ở địa phương nào, cường giả chân chính đều được người ta tôn kính!
Chỉ có Vinh Bá có vẻ lo lắng nhìn lướt qua tiểu công chúa của mình. Bằng tuổi của lão, lão hiểu rõ một cường giả xem ra không lớn tuổi lắm thực có nhiều lực hấp dẫn đối với các cô gái trẻ. Chính vì vậy, rất nhiều lão già cảnh giới Lôi Kiếp cổ ý biến mình thành người trẻ tuổi...Ừ! Đó là một đám cầm thú. (=>> anh Tần còn trẻ tuổi đẹp zai lắm)
Vinh Bá ho nhẹ một tiếng, cắt đứt ảo tưởng của Hạ Văn Đình, nhẹ giọng nói:
- Công chúa! Chúng ta...có nên cứu những người đó, nhận họ lên thuyền chúng ta hay không? Từ chỗ này vào tới đất liền, cho dù là loại đại thuyền của chúng ta này, cũng phải mất thời gian mấy tháng...bọn họ dùng thuyền cứu sinh...không có một năm sợ là không quay về tới.
Hạ Văn Đình nhíu mày, ngẫm nghĩ một hồi sau đó chu miệng, một đôi con ngươi linh động đảo tới đảo lui, rồi nói:
- Quên đi! Không cần quản tới bọn họ, những người đó cũng không chết được! Tên Thương Định kia, hắn hoàn toàn có thể ngồi trên con ưng khổng lồ của hắn rời đi, chúng ta hiện tại nhúng tay vào, biết có chuyện gì xảy ra? Vinh Bá! Chuyện này từ đầu đến cuối chúng ta...chẳng qua chỉ là khán giả quần chúng mà thôi.
Vinh Bá ngẫm nghĩ một lát, cũng đồng ý lời nói của Công chúa, đích xác, đổi phương cũng không có xin giúp đỡ, bọn họ hiện tại nhúng tay vào, quả thật có chút...bất tiện. Giữa hai quốc gia dù sao cũng xem như có giao hảo, như vậy thời điểm chiến đấu vì sao các ngươi lại không nhúng tay vào? Không ai có thể tin rằng đường đường là tiểu công chúa được Hoàng đế Đại Hạ quốc sủng ái nhất mà trên người không có một hai kiện Bảo Khí!
Vinh Bá trực tiếp hạ lệnh nói:
- Trở về!
- Điện hạ...Bọn họ...bọn họ không ngờ ngay cả hỏi thăm một tiếng cũng không liền bỏ đi!
Một lão hộ vệ đứng gần Thất hoàng tử, nhìn qua hơn năm mươi tuổi lấy tay chỉ chiếc thuyền lớn của Đại Hạ quốc quay đầu rời đi, tức giận đến hàm râu dưới cằm cũng phát run run.
Bọn họ hiện tại ở trên thuyền cứu sinh chỉ dài không đến một trăm thước.
Tuy rằng thuyền này nhìn qua cũng rất xa hoa, nhưng nếu muốn dựa vào thuyền này trở về lục địa, dọc theo đường đi gặp phải nhiều ít sóng gió không cần phải nói bình thường tốc độ cũng chậm đến làm cho người ta nổi điên lên!
Thương Định sắc mặt cũng có chút khó coi, vốn hắn nghĩ rằng cho dù Hạ Văn Đình không có một chút hảo cảm nào với mình, nhưng ít ra, theo đạo lý cứu đám người mình trở về, cũng không có gì đi? Nhưng đối phương ngay cả thăm hỏi một tiếng cũng không, liền trực tiếp quay đầu trở về. Thực con bà nó...Quá đáng mà!
Chương trước Chương tiếp
Loading...