Duy Ngã Độc Tôn
Chương 527: Hạt Tử Bang xâm lấn
Cơ Ngữ Yên nghe xong, không khỏi cảm thấy vài phần sầu lo. Cơ Nguyên Hằng cừu hận dòng tộc Thánh Hoàng, có thể hiểu được. Bất kỳ ai biết phụ thân của mình bị người ta khống chế hơn trăm năm, sau đó cứ vậy chết đi, đều sẽ không bỏ qua cho đối phương. Nhưng dòng tộc Thánh Hoàng nếu có thể diệt trừ dễ dàng, vậy cũng không có câu nói lưu truyền: Cơ Khương Chu ba nhà thế chân vạc, dòng tộc Thánh Hoàng siêu quần xuất chúng.
Hiện giờ Khương gia cùng Chu gia đều đã có suy thoái. Cơ gia như trước sừng sững không đổ, nhưng dòng tộc Thánh Hoàng cường đại lại chưa từng thay đổi. Từ Thái cổ đến nay, bọn họ vẫn thế mạnh như vậy, nội tình hùng hậu cùng thực lực cường đại sâu không thể lường.
Cơ Nguyên Hằng lúc này lại nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên các ngươi yên tâm, ta tuyệt không ngu ngốc kéo toàn Cơ gia vào chiến hỏa đâu. Chuyện này, ta sẽ làm đến cùng. Dòng tộc Thánh Hoàng, ta muốn cho các ngươi, phải trả một cái giá tương xứng.
Linh vị gia chủ Cơ Nhân đặt ở trong tổ đường Cơ gia. Trên gia sử Cơ gia cũng ghi rõ những gì vị gia chủ này đã làm, bao gồm cả khống chế không cam lòng và tự bạo xả thân.
Sau khi Cơ Ngữ Yên bái tế đại bá xong xuôi lại bái tế phụ mẫu của mình. Linh vị của phụ mẫu nàng cũng được đặt trong tổ đường, phần mộ đã hóa thành tro bụi sau trận chiến.
Nơi Cơ gia cốc, cũng được liệt vào cấm địa Cơ gia. Bất kỳ người nào cũng không được tự tiện đi vào.
Nhưng không bao gồm Cơ Ngữ Yên.
Nàng lẳng lặng đứng cạnh sông băng, nhìn hố sâu thăm thẳm phía dưới, mặc kệ gió nhẹ thổi bay tóc. Thật lâu sau, nàng than nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Tần Lập bên cạnh:
- Có lẽ, không được bao lâu, trong hố sâu này lại mọc đầy cỏ dại cùng hoa dại mới.
Tần Lập khẽ gật đầu, nói:
- Có lẽ còn có mầm móng Thụ Liên thổi tới. Lại qua mấy trăm năm, ngươi trở về xem, cảnh sắc nơi này hẳn là sẽ rất đẹp.
- Mấy trăm năm...Có lẽ, ta sẽ trở về xem!
Giọng điệu Cơ Ngữ Yên có chút không xác định. Nàng thậm chí không biết sau mấy trăm năm, mình ở nơi nào.
- Chúng ta đi thôi!
Tần Lập kéo tay Cơ Ngữ Yên, tay nàng có chút lạnh, nhưng hết sức mềm mại.
Cơ Ngữ Yên không phản kháng, bị Tần Lập kéo đi, vài bước lại quay đầu nhìn về Cơ gia cốc, rời khỏi nơi nàng sinh trưởng lâu dài.
Cơ gia cũng không ai đến đưa tiễn, bởi vì toàn bộ Cơ gia đều đắm chìm trong niềm đau mất gia chủ.
Một đám lão nhân Cơ gia Cơ Xương...lúc này đều đi bế quan. Đổi với xung đột có thể xảy ra trong tương lai với dòng tộc Thánh Hoàng, bên Cơ gia cũng đã làm chuẩn bị vẹn toàn.
Tuy nhiên trước khi bọn Tần Lập rời đi. Cơ Nguyên Hằng vẫn nói cho Cơ Ngữ Yên phải cẩn thận. Nơi của Băng Tuyết Môn tuy rằng xa xôi, hơn nữa là một môn phái nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là Thánh Hoàng sẽ không đốt ngọn lửa báo thù tới nơi đó. Bởi vì chuyện đã xảy ra ở Cơ gia, không ai dám cam đoan có thể hoàn toàn giấu diếm Thánh Hoàng.
- Nếu không, cùng ta rời khỏi nơi này?
Trên đường, Tần Lập hỏi Cơ Ngữ Yên như vậy.
Cơ Ngữ Yên hơi do dự một chút, vẫn lắc đầu, nói:
- Cơ gia cốc bị hủy, một chút quyến luyến cuối cùng của ta với Cơ gia cũng đã không còn, nhưng Băng Tuyết Môn bên kia lại không giống. Đó là môn phái một tay ta thành lập nên, ta nghĩ tạm thời ta còn không bỏ được nơi đó. Hơn nữa, chuyện ta là Môn chủ Băng Tuyết Môn, ở Cơ gia cũng là một cơ mật cấp bậc rất cao, Thánh Hoàng chưa chắc đã tìm được nơi đó để trả thù ta.
Trong lòng Tần Lập tuy rằng còn có chút lo lắng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao, hắn cũng không phải là gì của Cơ Ngữ Yên, nếu như có quan hệ gì, đại khái là ở khoảng giữa của bằng hữu và hồng nhan tri kỷ mà thôi.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người của Thánh Hoàng không tìm tới cửa, nhưng một đối thủ một mất một còn của Băng Tuyết Môn giờ phút này lại mang theo rất nhiều người đánh tới Băng Tuyết Môn.
Cơ Như Nguyệt Cơ Như Băng, Tây Qua cùng với rất nhiều đệ tử Băng Tuyết Môn đang giằng co với một đám người đối phương.
Đầu lĩnh của đối phương là một người trung niên diện mạo hết sức nho nhã, ăn mặc thật giống như một thư sinh. Phía sau hắn một đám chừng hai mươi mấy người trẻ tuổi, những người trẻ tuổi này hơn phân nửa đều khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục thống nhất, nhìn qua hết sức uy vũ.
- Mạc đầu lĩnh, ngài như thế này là có ý gì? Ta đã nói rồi sư phụ ta thật sự không có nhà, không phải là không ra gặp người. Người còn muốn ta nói bao nhiêu lần mới chịu tin tưởng?
Khuôn mặt Cơ Như Nguyệt lạnh như băng, trong mắt lóe lên ngọn lửa phẫn nộ, trong lòng thầm mắng:
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Nếu sư phụ ta ở nhà, đã sớm đi ra đuổi ngươi đi!
Người trung niên nho nhã cười ảm đạm, nói:
- Lời Tiểu Nguyệt cô nương, ta tự nhiên là tin tưởng. Tuy nhiên, cho dù sư phụ cô không có ở nhà, ta là bằng hữu cũ tới đây làm khách, các ngươi hẳn là đón tiếp vào ngồi một lát chứ hả? Chẳng lẽ đây là quy củ đãi khách của Băng Tuyết Môn các ngươi? Để khách đứng ngoài cửa?
- Là khách, chúng ta đương nhiên dùng rượu ngon thức nhắm tốt đến chiêu đãi. Tuy nhiên đối với kẻ địch, nhất là kẻ địch mang lòng dạ bất lương, chúng ta không có bất kỳ hảo cảm gì. Mạc đầu lĩnh, xin không nên tự lầm, mời trở về đi.
Lời nói của Cơ Như Băng sắc bén hơn Cơ Như Nguyệt rất nhiều, trực tiếp nói rõ chuyện này.
Một thanh niên bên cạnh người trung niên quát:
- Láo xược!
Bên phía Băng Tuyết Môn cũng có nam đệ tử lạnh lùng nói:
- Có cái gì mà láo với không láo? Làm người phải tự biết lấy mình, đám người các ngươi quả thật vô pháp vô thiên!
- Ha ha!
Người thanh niên bên phía người trung niên đầu tiên cười khinh thường, sau đó nói:
- Đại đầu lĩnh chúng ta nói bên trong Băng Tuyết Môn nhiều muội tử, mang theo đám côn đồ chúng ta tới nơi này tìm vợ, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, có gì mà vô pháp vô thiên? Ngược lại Băng Tuyết Môn các ngươi, vừa thấy chính là toàn nữ nhân làm chủ. Ha ha ha, yên tâm đi, các huynh đệ. Đại đầu lĩnh chính là biết khó xử của các ngươi, mới dẫn dắt chúng ta đến đây giải quyết vấn đề các nữ đệ tử của Băng Tuyết Môn các ngươi, về sau chúng ta sẽ bảo vệ các ngươi không bị nữ nhân ức hiếp nữa.
- Nói như rắm!
Cơ Như Băng tức giận sắc mặt trắng bệch, lấy tay chỉ vào tên thanh niên này nói:
- Ngươi là tên súc sinh không biết nói tiếng người. Hạt Tử Bang các ngươi từ trên xuống dưới, không có một thứ tốt lành. Hôm nay thấy sư phụ chúng ta không có ở đây đã muốn dùng sức mạnh phải không? Được, không phục thì đánh thôi chẳng cần phải nói nhiều. Nếu sợ các ngươi, chúng ta sẽ không phải là đệ tử Băng Tuyết Môn.
- Hắc hắc, tiểu cô nương. Ngươi đẹp như vậy, ta thật thích ngươi, cho nên đánh với ngươi ta tiếc lắm. Đánh hỏng rồi, ta sẽ đau lòng.
Người thanh niên này nói lời dâm tiện, khiến cho đám người bên cạnh hắn cười vang.
- Ngươi là một con chó ngoan.
Tây Qua đứng bên cạnh Cơ Như Nguyệt, hướng về phía người thanh niên này giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt ca ngợi nói:
- Loại chó như các hạ có thể đứng thẳng hai chân, hơn nữa lại giống người, tại hạ đời này ít thấy. Hơn nữa, đừng tưởng rằng ngươi biết nói tiếng người, mặc quần áo người, ngươi không phải là chó. Bất kể thế nào, ngươi đều chỉ là một con chó biết gâu gâu, không biết cắn người.
Thanh niên lập tức giận tím mặt còn muốn nói gì, người trung niên nho nhã bỗng khẽ phất tay áo, thản nhiên nói:
- Đấu võ mồm vô vị, vẫn là bỏ đi, không nghĩa lý gì. Vì cái gì lúc này chúng ta đến đây? Chính là bởi vì sư phụ các ngươi không có ở nhà. Thấy những thanh niên tài tuấn phía sau chúng ta không? Người nào cũng đều là nhân tài trụ cột của Hạt Tử Bang chúng ta. Hôm nay, ta muốn thay bọn họ tìm lão bà. Coi trọng ai trong các ngươi, các ngươi phải theo chúng ta đi, không vì cái gì, lại càng không nên ý đồ phản kháng. Toàn bộ Băng Tuyết Môn cũng chỉ có sư phụ các ngươi đủ bản lĩnh. Chút thực lực cỏn con của các ngươi, phản kháng chính là tìm chết!
Cơ Như Nguyệt cùng Cơ Như Băng đồng thanh nói:
- Chúng ta chết cũng không đáp ứng các ngươi!
- Phải không?
Người trung niên nho nhã thản nhiên cười, trên mặt tràn ngập mỉa mai. Đột nhiên từ trên người hắn phóng ra một cỗ uy áp kinh thiên, tất cả đệ tử Băng Tuyết Môn đều cảm giác được như có một ngọn núi lớn đặt trên người, ép tới bọn họ có loại cảm giác hít thở không thông.
- Hà Vũ. Ngươi mang bọn họ tới chọn người đi!
Người trung niên vẻ mặt bình tĩnh đứng ở đó, giống như làm một chuvện nhỏ bé không đáng kể, trực tiếp dùng uy áp trấn áp tất cả đệ tử Băng Tuyết Môn đứng ở tại chỗ không thể động đậy.
Mắt thấy tên thanh niên kia đi thẳng đến Cơ Như Nguyệt, đôi mắt Tây Qua như muốn nứt ra, nhưng cỗ uy áp kinh thiên này ép tới khiến cho xương cốt toàn thân hắn đều rắc rắc rung động, ngay cả một chút năng lực nhúc nhích cũng không có. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bước chân thanh niên kia càng ngày càng gần Cơ Như Nguyệt.
Lúc này, một nam đệ tử Băng Tuyết Môn bỗng nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ta có chết cũng không cho các ngươi được như ý.
Nói xong, không ngờ tránh thoát được uy áp vô cùng cường đại của Mạc đầu lĩnh, một quyền hung hăng đánh tới thanh niên đang tới gần Cơ Như Nguyệt.
Bởi vì khoảng cách quá gần. Mạc đầu lĩnh cũng vậy, hay thanh niên tên Hà Vũ cũng thế, đều không nghĩ tới không ngờ có người có năng lực đột phá được uy áp của cường giả cảnh giới Lôi Kiếp để xông ra.
Cho nên, người thanh niên này bị nam đệ tử của Băng Tuyết Môn đánh một quyền thật mạnh lên ngực, ngay tại chỗ bị bắn ra ngoài "phịch" một tiếng, ngã mạnh trên mặt băng cứng rắn, lồng ngực hõm vào một hốc lớn, miệng không ngừng phun ra bọt máu, mắt thấy không sống nổi.
- Hà Vũ!
Tên trung niên Mạc đầu lĩnh phát ra một tiếng rống giận bi phẫn, lập tức bỏ khống chế đệ tử Băng Tuyết Môn, trực tiếp vọt tới trước mặt thanh niên kia.
Ánh mắt Hà Vũ không ngừng chớp chớp nhìn lên, thân thể co giật. Mạc đầu lĩnh vội vàng lấy ra đan dược, nhét vào miệng Hà Vũ, sau đó lại truyền công lực cho hắn.
Mí mắt Hà Vũ miễn cưỡng nâng lên, đứt quăng nói:
- Đại...đại đầu lĩnh, ta không...không xong rồi...Tiếc là không thể...thể cướp được lão...lão bà về. Đại đàu lĩnh, đến lúc đó, đốt cho ta một người đẹp...giấy...
Còn chưa dứt lời, người thanh niên tên Hà Vũ này ngoẹo đầu, cứ vậy chết đi.
Mạc đầu lĩnh chậm rãi đặt Hà Vũ trên mặt đất, đưa tay vuốt mắt hắn lại, lẩm bẩm:
- Hà Vũ, lão tử sẽ không đốt vàng mã cho ngươi, lão tử đốt...người thật cho ngươi!
Nói xong, Mạc đầu lĩnh đứng dậy, đôi mắt vốn bình tĩnh lóe lên hào quang hung ác, lạnh lùng nhìn tên nam đệ tử Băng Tuyết Môn vừa đánh chết Hà Vũ, chậm rãi nói:
- Hôm nay, lão tử phải huyết tẩy Băng Tuyết Môn. Bắt đầu từ ngươi...
Hiện giờ Khương gia cùng Chu gia đều đã có suy thoái. Cơ gia như trước sừng sững không đổ, nhưng dòng tộc Thánh Hoàng cường đại lại chưa từng thay đổi. Từ Thái cổ đến nay, bọn họ vẫn thế mạnh như vậy, nội tình hùng hậu cùng thực lực cường đại sâu không thể lường.
Cơ Nguyên Hằng lúc này lại nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên các ngươi yên tâm, ta tuyệt không ngu ngốc kéo toàn Cơ gia vào chiến hỏa đâu. Chuyện này, ta sẽ làm đến cùng. Dòng tộc Thánh Hoàng, ta muốn cho các ngươi, phải trả một cái giá tương xứng.
Linh vị gia chủ Cơ Nhân đặt ở trong tổ đường Cơ gia. Trên gia sử Cơ gia cũng ghi rõ những gì vị gia chủ này đã làm, bao gồm cả khống chế không cam lòng và tự bạo xả thân.
Sau khi Cơ Ngữ Yên bái tế đại bá xong xuôi lại bái tế phụ mẫu của mình. Linh vị của phụ mẫu nàng cũng được đặt trong tổ đường, phần mộ đã hóa thành tro bụi sau trận chiến.
Nơi Cơ gia cốc, cũng được liệt vào cấm địa Cơ gia. Bất kỳ người nào cũng không được tự tiện đi vào.
Nhưng không bao gồm Cơ Ngữ Yên.
Nàng lẳng lặng đứng cạnh sông băng, nhìn hố sâu thăm thẳm phía dưới, mặc kệ gió nhẹ thổi bay tóc. Thật lâu sau, nàng than nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Tần Lập bên cạnh:
- Có lẽ, không được bao lâu, trong hố sâu này lại mọc đầy cỏ dại cùng hoa dại mới.
Tần Lập khẽ gật đầu, nói:
- Có lẽ còn có mầm móng Thụ Liên thổi tới. Lại qua mấy trăm năm, ngươi trở về xem, cảnh sắc nơi này hẳn là sẽ rất đẹp.
- Mấy trăm năm...Có lẽ, ta sẽ trở về xem!
Giọng điệu Cơ Ngữ Yên có chút không xác định. Nàng thậm chí không biết sau mấy trăm năm, mình ở nơi nào.
- Chúng ta đi thôi!
Tần Lập kéo tay Cơ Ngữ Yên, tay nàng có chút lạnh, nhưng hết sức mềm mại.
Cơ Ngữ Yên không phản kháng, bị Tần Lập kéo đi, vài bước lại quay đầu nhìn về Cơ gia cốc, rời khỏi nơi nàng sinh trưởng lâu dài.
Cơ gia cũng không ai đến đưa tiễn, bởi vì toàn bộ Cơ gia đều đắm chìm trong niềm đau mất gia chủ.
Một đám lão nhân Cơ gia Cơ Xương...lúc này đều đi bế quan. Đổi với xung đột có thể xảy ra trong tương lai với dòng tộc Thánh Hoàng, bên Cơ gia cũng đã làm chuẩn bị vẹn toàn.
Tuy nhiên trước khi bọn Tần Lập rời đi. Cơ Nguyên Hằng vẫn nói cho Cơ Ngữ Yên phải cẩn thận. Nơi của Băng Tuyết Môn tuy rằng xa xôi, hơn nữa là một môn phái nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là Thánh Hoàng sẽ không đốt ngọn lửa báo thù tới nơi đó. Bởi vì chuyện đã xảy ra ở Cơ gia, không ai dám cam đoan có thể hoàn toàn giấu diếm Thánh Hoàng.
- Nếu không, cùng ta rời khỏi nơi này?
Trên đường, Tần Lập hỏi Cơ Ngữ Yên như vậy.
Cơ Ngữ Yên hơi do dự một chút, vẫn lắc đầu, nói:
- Cơ gia cốc bị hủy, một chút quyến luyến cuối cùng của ta với Cơ gia cũng đã không còn, nhưng Băng Tuyết Môn bên kia lại không giống. Đó là môn phái một tay ta thành lập nên, ta nghĩ tạm thời ta còn không bỏ được nơi đó. Hơn nữa, chuyện ta là Môn chủ Băng Tuyết Môn, ở Cơ gia cũng là một cơ mật cấp bậc rất cao, Thánh Hoàng chưa chắc đã tìm được nơi đó để trả thù ta.
Trong lòng Tần Lập tuy rằng còn có chút lo lắng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao, hắn cũng không phải là gì của Cơ Ngữ Yên, nếu như có quan hệ gì, đại khái là ở khoảng giữa của bằng hữu và hồng nhan tri kỷ mà thôi.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người của Thánh Hoàng không tìm tới cửa, nhưng một đối thủ một mất một còn của Băng Tuyết Môn giờ phút này lại mang theo rất nhiều người đánh tới Băng Tuyết Môn.
Cơ Như Nguyệt Cơ Như Băng, Tây Qua cùng với rất nhiều đệ tử Băng Tuyết Môn đang giằng co với một đám người đối phương.
Đầu lĩnh của đối phương là một người trung niên diện mạo hết sức nho nhã, ăn mặc thật giống như một thư sinh. Phía sau hắn một đám chừng hai mươi mấy người trẻ tuổi, những người trẻ tuổi này hơn phân nửa đều khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục thống nhất, nhìn qua hết sức uy vũ.
- Mạc đầu lĩnh, ngài như thế này là có ý gì? Ta đã nói rồi sư phụ ta thật sự không có nhà, không phải là không ra gặp người. Người còn muốn ta nói bao nhiêu lần mới chịu tin tưởng?
Khuôn mặt Cơ Như Nguyệt lạnh như băng, trong mắt lóe lên ngọn lửa phẫn nộ, trong lòng thầm mắng:
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Nếu sư phụ ta ở nhà, đã sớm đi ra đuổi ngươi đi!
Người trung niên nho nhã cười ảm đạm, nói:
- Lời Tiểu Nguyệt cô nương, ta tự nhiên là tin tưởng. Tuy nhiên, cho dù sư phụ cô không có ở nhà, ta là bằng hữu cũ tới đây làm khách, các ngươi hẳn là đón tiếp vào ngồi một lát chứ hả? Chẳng lẽ đây là quy củ đãi khách của Băng Tuyết Môn các ngươi? Để khách đứng ngoài cửa?
- Là khách, chúng ta đương nhiên dùng rượu ngon thức nhắm tốt đến chiêu đãi. Tuy nhiên đối với kẻ địch, nhất là kẻ địch mang lòng dạ bất lương, chúng ta không có bất kỳ hảo cảm gì. Mạc đầu lĩnh, xin không nên tự lầm, mời trở về đi.
Lời nói của Cơ Như Băng sắc bén hơn Cơ Như Nguyệt rất nhiều, trực tiếp nói rõ chuyện này.
Một thanh niên bên cạnh người trung niên quát:
- Láo xược!
Bên phía Băng Tuyết Môn cũng có nam đệ tử lạnh lùng nói:
- Có cái gì mà láo với không láo? Làm người phải tự biết lấy mình, đám người các ngươi quả thật vô pháp vô thiên!
- Ha ha!
Người thanh niên bên phía người trung niên đầu tiên cười khinh thường, sau đó nói:
- Đại đầu lĩnh chúng ta nói bên trong Băng Tuyết Môn nhiều muội tử, mang theo đám côn đồ chúng ta tới nơi này tìm vợ, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, có gì mà vô pháp vô thiên? Ngược lại Băng Tuyết Môn các ngươi, vừa thấy chính là toàn nữ nhân làm chủ. Ha ha ha, yên tâm đi, các huynh đệ. Đại đầu lĩnh chính là biết khó xử của các ngươi, mới dẫn dắt chúng ta đến đây giải quyết vấn đề các nữ đệ tử của Băng Tuyết Môn các ngươi, về sau chúng ta sẽ bảo vệ các ngươi không bị nữ nhân ức hiếp nữa.
- Nói như rắm!
Cơ Như Băng tức giận sắc mặt trắng bệch, lấy tay chỉ vào tên thanh niên này nói:
- Ngươi là tên súc sinh không biết nói tiếng người. Hạt Tử Bang các ngươi từ trên xuống dưới, không có một thứ tốt lành. Hôm nay thấy sư phụ chúng ta không có ở đây đã muốn dùng sức mạnh phải không? Được, không phục thì đánh thôi chẳng cần phải nói nhiều. Nếu sợ các ngươi, chúng ta sẽ không phải là đệ tử Băng Tuyết Môn.
- Hắc hắc, tiểu cô nương. Ngươi đẹp như vậy, ta thật thích ngươi, cho nên đánh với ngươi ta tiếc lắm. Đánh hỏng rồi, ta sẽ đau lòng.
Người thanh niên này nói lời dâm tiện, khiến cho đám người bên cạnh hắn cười vang.
- Ngươi là một con chó ngoan.
Tây Qua đứng bên cạnh Cơ Như Nguyệt, hướng về phía người thanh niên này giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt ca ngợi nói:
- Loại chó như các hạ có thể đứng thẳng hai chân, hơn nữa lại giống người, tại hạ đời này ít thấy. Hơn nữa, đừng tưởng rằng ngươi biết nói tiếng người, mặc quần áo người, ngươi không phải là chó. Bất kể thế nào, ngươi đều chỉ là một con chó biết gâu gâu, không biết cắn người.
Thanh niên lập tức giận tím mặt còn muốn nói gì, người trung niên nho nhã bỗng khẽ phất tay áo, thản nhiên nói:
- Đấu võ mồm vô vị, vẫn là bỏ đi, không nghĩa lý gì. Vì cái gì lúc này chúng ta đến đây? Chính là bởi vì sư phụ các ngươi không có ở nhà. Thấy những thanh niên tài tuấn phía sau chúng ta không? Người nào cũng đều là nhân tài trụ cột của Hạt Tử Bang chúng ta. Hôm nay, ta muốn thay bọn họ tìm lão bà. Coi trọng ai trong các ngươi, các ngươi phải theo chúng ta đi, không vì cái gì, lại càng không nên ý đồ phản kháng. Toàn bộ Băng Tuyết Môn cũng chỉ có sư phụ các ngươi đủ bản lĩnh. Chút thực lực cỏn con của các ngươi, phản kháng chính là tìm chết!
Cơ Như Nguyệt cùng Cơ Như Băng đồng thanh nói:
- Chúng ta chết cũng không đáp ứng các ngươi!
- Phải không?
Người trung niên nho nhã thản nhiên cười, trên mặt tràn ngập mỉa mai. Đột nhiên từ trên người hắn phóng ra một cỗ uy áp kinh thiên, tất cả đệ tử Băng Tuyết Môn đều cảm giác được như có một ngọn núi lớn đặt trên người, ép tới bọn họ có loại cảm giác hít thở không thông.
- Hà Vũ. Ngươi mang bọn họ tới chọn người đi!
Người trung niên vẻ mặt bình tĩnh đứng ở đó, giống như làm một chuvện nhỏ bé không đáng kể, trực tiếp dùng uy áp trấn áp tất cả đệ tử Băng Tuyết Môn đứng ở tại chỗ không thể động đậy.
Mắt thấy tên thanh niên kia đi thẳng đến Cơ Như Nguyệt, đôi mắt Tây Qua như muốn nứt ra, nhưng cỗ uy áp kinh thiên này ép tới khiến cho xương cốt toàn thân hắn đều rắc rắc rung động, ngay cả một chút năng lực nhúc nhích cũng không có. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bước chân thanh niên kia càng ngày càng gần Cơ Như Nguyệt.
Lúc này, một nam đệ tử Băng Tuyết Môn bỗng nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ta có chết cũng không cho các ngươi được như ý.
Nói xong, không ngờ tránh thoát được uy áp vô cùng cường đại của Mạc đầu lĩnh, một quyền hung hăng đánh tới thanh niên đang tới gần Cơ Như Nguyệt.
Bởi vì khoảng cách quá gần. Mạc đầu lĩnh cũng vậy, hay thanh niên tên Hà Vũ cũng thế, đều không nghĩ tới không ngờ có người có năng lực đột phá được uy áp của cường giả cảnh giới Lôi Kiếp để xông ra.
Cho nên, người thanh niên này bị nam đệ tử của Băng Tuyết Môn đánh một quyền thật mạnh lên ngực, ngay tại chỗ bị bắn ra ngoài "phịch" một tiếng, ngã mạnh trên mặt băng cứng rắn, lồng ngực hõm vào một hốc lớn, miệng không ngừng phun ra bọt máu, mắt thấy không sống nổi.
- Hà Vũ!
Tên trung niên Mạc đầu lĩnh phát ra một tiếng rống giận bi phẫn, lập tức bỏ khống chế đệ tử Băng Tuyết Môn, trực tiếp vọt tới trước mặt thanh niên kia.
Ánh mắt Hà Vũ không ngừng chớp chớp nhìn lên, thân thể co giật. Mạc đầu lĩnh vội vàng lấy ra đan dược, nhét vào miệng Hà Vũ, sau đó lại truyền công lực cho hắn.
Mí mắt Hà Vũ miễn cưỡng nâng lên, đứt quăng nói:
- Đại...đại đầu lĩnh, ta không...không xong rồi...Tiếc là không thể...thể cướp được lão...lão bà về. Đại đàu lĩnh, đến lúc đó, đốt cho ta một người đẹp...giấy...
Còn chưa dứt lời, người thanh niên tên Hà Vũ này ngoẹo đầu, cứ vậy chết đi.
Mạc đầu lĩnh chậm rãi đặt Hà Vũ trên mặt đất, đưa tay vuốt mắt hắn lại, lẩm bẩm:
- Hà Vũ, lão tử sẽ không đốt vàng mã cho ngươi, lão tử đốt...người thật cho ngươi!
Nói xong, Mạc đầu lĩnh đứng dậy, đôi mắt vốn bình tĩnh lóe lên hào quang hung ác, lạnh lùng nhìn tên nam đệ tử Băng Tuyết Môn vừa đánh chết Hà Vũ, chậm rãi nói:
- Hôm nay, lão tử phải huyết tẩy Băng Tuyết Môn. Bắt đầu từ ngươi...