Duy Ngã Độc Tôn
Chương 521: Kỳ độc!
Bốp!
Một tiếng giòn vang.
Tiểu Mạn che mặt mình, bên trên mặt ấn một dấu tát đỏ tươi, miệng nàng khẽ nhếch lên, nhìn Cơ Ngữ Yên không dám tin nổi, nói:
- Ngươi dám đánh ta? Cơ Ngữ Yên, ngươi cũng dám đánh ta?
A!
Thét chói tai một tiếng. Tiểu Mạn điên cuồng xông lên lần nữa. Lần xông lên này, đã bộc phát toàn bộ lực lượng, một chưởng hung hăng đánh về phía ngực Cơ Ngữ Yên, thét to:
- Tiện nhân, ta giết ngươi!
Bốp!
Cơ Ngữ Yên nâng tay lên, lúc này không chút lưu tình, một cái tát hung hăng đánh bay Tiểu Mạn ra ngoài lạnh lùng nói:
- Miệng lưỡi ác độc như vậy nữa, ta sẽ không tha cho ngươi!
- Tiểu Mạn!
Di nương của Cơ Ngữ Yên hét lên kinh hãi vọt tới bên cạnh nữ nhi nhìn nữ nhi mình đã bị đánh sưng vù nửa bên mặt, răng cũng gãy hai cái, miệng đầy máu tươi, di nương Cơ Ngữ Yên rốt cuộc không nhịn được bùng nổ.
Nàng ta chỉ vào Cơ Ngữ Yên mắng to:
- Nói ngươi là tiện nhân thì thế nào? Thứ hạ tiện, đến nhà của ta dương oai còn dám đả thương nữ nhi của ta? Lý Tư, ngươi choáng váng hay sao? Nữ nhi của ngươi bị người ta đánh thành như vậy, ngươi còn đứng đó xem náo nhiệt?
Nguyên lai nam nhân mặt dài này gọi là Lý Tư, Tần Lập nhìn lướt qua nam nhân mặt dài này, nhìn Cơ Ngữ Yên tức giận đến nỗi cả người có chút run run nhẹ giọng nói:
- Quên đi! Ngữ Yên, không cần chấp nhất với bọn họ làm gì, chúng ta đi thôi.
Cơ Ngữ Yên vành mắt đỏ lên, khẽ gật đầu nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Đi? Lấy bảo vật của ta, đánh nữ nhi của ta, các ngươi còn muốn đi? Ánh mắt Lý Tư tràn ngập oán độc, lành lạnh nói:
- Ai cũng đừng hòng muốn đi.
Nói rồi, lấy trong người ra một vật thoạt nhìn như một mảnh vải trắng, dùng sức tung về phía Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên. Mảnh vải phát ra một tiếng "Xoạt", một thứ vô sắc vô vị vô hình trực tiếp đánh về phía Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên.
Tần Lập cười lạnh một tiếng, hắn đã sớm phòng bị nam nhân mặt dài này, trở tay tung một chưởng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ cùng cực đánh về phía nam nhân kia.
Một chưởng này lực lượng mạnh mẽ bá đạo, trực tiếp cuốn hết hơi độc trở ngược về phía Lý Tư, không bỏ sót một chút nào.
Lý Tư sắc mặt đại biến, vội vàng ngừng thở, lấy trong người ra một bình sứ, đổ một viên đan dược ra, định đưa vào miệng.
Bùm!
Chiếc bình lập tức nổ tung, rất nhiều viên đan dược rơi lả tả trên mặt đất, bao gồm cả viên đan dược trong tay Lý Tư đều rơi xuống hết, sắc mặt Lý Tư thoáng chốc trở nên tái mét, đã mơ hồ bắt đầu tím ngắt. Hắn té nằm trên mặt đất, muốn chụp lấy những đan dược vung vãi, nắm được viên nào, viên đan dược đó sẽ nổ tung.
Trong cổ họng Lý Tư phát ra một tiếng gầm thét, rít gào như dã thú, giãy dụa muốn nhặt đan dược này lên.
Tần Lập bảo hộ Cơ Ngữ Yên sau lưng, tinh thần lực bùng phát, toàn bộ đan dược này liền nổ tung.
- Nhanh...Nhanh cho ta thuốc giải!
Lý Tư quay về phía di nương Cơ Ngữ Yên gào thét, lúc này sắc mặt của hắn đã bắt đầu dần dần khôi phục bình thường, nhưng nhìn biểu tình gấp gấp trong mắt hắn, có thể biết độc này đã tới mức chí mạng.
Lúc này di nương Cơ Ngữ Yên gần như ngây ngốc ở đó, nhìn Lý Tư gào thét với nàng, mới nghĩ tới được. Lấy trong túi ra một bình sứ, đổ ra mấy viên đan dược, đầu tiên cho nữ nhi mình một viên, bản thân lại nhanh chóng dùng một viên, sau đó mới ném bình sứ cho Lý Tư.
Tần Lập nhìn di nương Cơ Ngữ Yên cùng Tiểu Mạn dùng thuốc giải, nhưng lại không quản, bởi vì Ngữ Yên còn phải làm rõ cái chết của phụ mẫu mình, phải lưu hai người sống.
Về phần Lý Tư này...Tần Lập cười lạnh, bắn ra một đạo kình lực, bình sứ kia liền nổ tung giữa không trung, hơn nữa, lần này tất cả các đan dược đều hóa thành bột phấn.
Lý Tư phát ra một tiếng gào thét thê thảm, nhìn Tần Lập cực kỳ oán độc nói:
- Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi...
- Ngươi nên ngẫm lại cho kỹ, thành quỷ làm sao đổi mặt với phụ mẫu Ngữ Yên đi!
Tần Lập cười lạnh nói.
Lý Tư nhìn Tần Lập, còn muốn nói gì, thân thể lại đột nhiên run lên, gục xuống tắt thở bỏ mình.
Tần Lập trực tiếp đi qua, vươn tay sờ trên cổ Lý Tư một chút, sau đó xé áo Lý Tư nhìn thoáng qua, tiếp đó đứng dậy cười lạnh nói:
- Độc dược thật thần kỳ, lại hoàn toàn không thể nhìn ra được là trúng độc mà chết.
Cơ Ngữ Yên sững sờ ở đó, nhìn tất cả trước mắt, nàng như rõ ràng điều gì, lại như chưa từng hiểu được. Trong đôi mắt tinh thuần kia, xuất hiện hoang mang cùng bất lực chưa bao giờ có.
- Đây...rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Một lúc lâu, Cơ Ngữ Yên mới hỏi Tần Lập, trên mặt của nàng đã sớm ướt đẫm nước mắt, nhưng chính nàng lại hồn nhiên không hay biết.
- Nàng nói xảy ra chuyện gì? Cơ gia nàng căn bản không muốn tra chuyện này, nếu muốn điều tra, một trăm năm trước đã điều tra ra phụ mẫu nàng chết thế nào rồi? Nhìn tên súc sinh này chết là biết thế nào rồi?
Vẻ mặt Tần Lập cười lạnh nói:
- Có lẽ, nàng hỏi di nương của nàng, bà ta biết càng nhiều hơn nữa.
Cơ Ngữ Yên ngẩng đầu lên, nhìn di nương vẻ mặt kinh hoảng, ôm nữ nhi ngồi bên kia, chậm rãi hỏi:
- Nói cho ta biết, đây có phải là sự thật?
- Ta...ta không biết. Ta không biết gì cả, ta không biết gì cả!
Di nương Cơ Ngữ Yên lắp bắp nói nữ nhi của nàng cũng đã sớm không còn tư thế hung hăng vênh váo vừa rồi, cả người run rẩy co trong lòng mẫu thân, thậm chí không dám ngẩng đầu đổi diện với Cơ Ngữ Yên.
- Thật không biết? Hay là còn gạt ta?
Giọng nói Cơ Ngữ Yên dần dần lạnh xuống, chậm rãi nói:
- Di nương, ta gọi bà một lần di nương cuối cùng. Hiện giờ, ta còn coi bà là muội muội mẫu thân ta, bà nói thật cho ta biết, đây rốt cuộc...là có chuyện gì xảy ra? Phụ mẫu ta, năm đó là do bà hại chết?
- Không phải ta, thật sự không phải ta, ta...Ta chỉ muốn chia rẽ nhà các người, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ hại chết bọn họ, thật sự chưa hề nghĩ tới mà...
Lúc này, di nương Cơ Ngữ Yên mặt khóc ròng, giậm chân đấm ngực gào khóc.
Lúc này, người bên cốc Cơ gia tới ngày càng nhiều. Bỗng nhiên, có một giọng nói già nua truyền từ không trung tới:
- Ngữ Yên, đừng hỏi nàng ta nữa, gia gia nói cho con biết!
- Gia gia?
Cơ Ngữ Yên nao nao, lập tức khẽ híp mắt nhìn phía không trung, ở nơi cực xa, có một bóng người phóng tới như tia chớp.
Trong phòng, Cơ Ngữ Yên cùng gia gia cùng với Tần Lập ngồi ở đó, bên cạnh là di nương Cơ Ngữ Yên cùng cô nương Tiểu Mạn. Khuôn mặt sưng vù của Tiểu Mạn còn chưa xóa, cúi đầu ngồi ở đó khóc thút thít, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia oán độc.
Gia gia Cơ Ngữ Yên là Cơ Xương, tiền nhiệm gia chủ Cơ gia, mười năm trước đã từ nhiệm. Cơ Xương diện mạo hiền lành, mặc một trường bào màu đen, râu tóc bạc trắng, nhìn qua thật giống như lão thọ tinh.
- Ôi! Ngươi mang Tiểu Mạn xuống trị liệu trước đi, ở đây ta muốn nói chuyện với Yên Nhi.Nguồn: http://truyenfull.vn
Cơ Xương nhìn thoáng qua di nương Cơ Ngữ Yên, thở dài để cho bọn họ đi xuống.
Sau đó, Cơ Xương nhìn Tần Lập ngồi ở bên cạnh Cơ Ngữ Yên, trong mắt không nhịn được bắn ra hai tia sáng tán thưởng, nói:
- Yên Nhi, nhoáng cái nhiều năm như vậy, đứa nhỏ này vẫn cứ mãi không chịu về nhà xem. Thế nào? Tìm được vị hôn phu tốt, liền quên mất gia gia?
Kỳ thật lúc Cơ Xương đảm nhiệm gia chủ, vẫn luôn rất yêu thương tôn nữ Cơ Ngữ Yên. Nếu không, thì dù là những Thụ Liên này thuộc sở hữu Cơ gia cốc, nhưng Cơ gia cốc dù sao cũng là của Cơ gia.
Nếu như không muốn để Cơ Ngữ Yên ăn được nhiều Thụ Liên quả như vậy, Cơ Ngữ Yên làm sao có thể ăn được? Kỳ thật, lúc đó trong gia tộc cũng có không ít người bất mãn với chuyện này.
Nhưng phụ mẫu Cơ Ngữ Yên đều rất sủng ái nữ nhi hơn nữa lúc đó phụ mẫu Cơ Ngữ Yên còn có một thân phận ít người biết. Phu thê hai người, đều là Thực vật sư cao cấp.
Thực vật sư cao cấp, đây là chức nghiệp lưu truyền từ thời đại Thái cổ tới nay, hầu như đã thất truyền ở cực Tây cùng phương Đông. Nhưng ở nơi Cực Hàn Băng Tuyết này, vẫn được lưu truyền cho đến giờ.
Cái gọi là Thực vật sư, giống như Luyện kim sư. Luyện kim sư chỉ dùng đủ loại tài liệu luyện chế thành vũ khí mạnh mẽ, ví dụ như là Linh Khí, Bảo Khí...
Còn Thực vật sư, có thể nắm giữ hết thảy các loại thực vật, sau đó thông qua nghiên cứu những loại thực vật đặc thù, bồi đắp ra những thiên tài địa bảo phẩm chất càng tốt hơn.
Chức nghiệp này ở thời đại Thái cổ, đã từng được người ta vô cùng tôn kính.
Dù ngat cả những tông sư luyện đan luvện khí địa vị cực cao, cũng phải kết giao mấy vị Thực vật sư làm bằng hữu. Bởi vì bất luận là luyện đan hay luyện khí, đều không thoát khỏi Thực vật sư hỗ trợ.
Cũng có rất nhiều đại sư luyện đan, bản thân cũng là Thực vật sư, loại tình huống này ở thời đại Thái cổ nơi nào cũng có.
Nhưng tới thời cận đại Thực vật sư đã trở thành một danh từ mới lạ.
Cơ Ngữ Yên cho rằng bản thân mình may mắn, đang ở ngay lúc Thụ Liên sơn cốc nhà mình nở hoa kết quả. Kỳ thật hầu như tất cả nhân vật hạch tâm Cơ gia đều biết, đây không phải là may mắn, đây là kết quả phụ mẫu Cơ Ngữ Yên nghiên cứu chế tạo ra dược phẩm sử dụng cho Thụ Liên.
Thời gian Thụ Liên nở hoa kết quả, ở trong nội bộ Cơ gia được coi như cơ mật tuyệt đối. Cho nên, ngoại trừ một số ít nhân vật hạch tâm biết, những người khác đều cho rằng Thụ Liên vừa lúc nở hoa kết quả mà thôi.
Dù ngay cả Cơ Ngữ Yên cũng cho là như vậv, cho nên nghe xong gia gia nói Cơ Ngữ Yên không nhịn được trợn tròn mắt, nhìn gia gia khó tin nổi, thất thanh:
- Thật sự như vậy sao?
Cơ Xương gật đầu có chút buồn bã, nói:
- Gia gia có cần phải lừa gạt con sao?
Cơ Ngữ Yên ngồi đó, nhớ lại năm đó phụ mẫu quan tâm nàng, không nhịn được bi thương, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
Cơ Xương thở dài, nói tiếp:
- Di nương của con vẫn bất hòa với mẫu thân con. Có một lần, nàng ta nhìn lén ghi chép mẫu thân con, biết được chuyện này, vì vậy tiếp cận, câu dẫn phụ thân con. Ôi, lúc đó phụ thân con trẻ tuồi, không thể chịu được mê hoặc, liền cũng cưới di nương con vào. Ai ngờ tới di nương con lòng mang ý xấu, trước khi đi vào Cơ gia đã không phải thân hoàn bích, thậm chí đã còn thẩm kết châu thai...
Cơ Xương nói đến đây, cũng không nhịn được vẻ mặt hận ý, cười khổ nói:
- Yên Nhi, có phải con muốn hỏi: nếu ta đã biết mọi chuyện, vì sao còn không trực tiếp thanh lý bọn họ? Còn có thể khoan nhượng những người này cho tới hôm nay?
Cơ Ngữ Yên gật đầu yên lặng. Nàng xác thực không rõ vì sao gia gia đã biết mọi thứ, nhưng còn có thể chịu được một nhà đã hại nhi tử con dâu mình, bức đi tôn nữ, vẫn cho họ ở lại trong phạm vi thế lực Cơ gia.
Một tiếng giòn vang.
Tiểu Mạn che mặt mình, bên trên mặt ấn một dấu tát đỏ tươi, miệng nàng khẽ nhếch lên, nhìn Cơ Ngữ Yên không dám tin nổi, nói:
- Ngươi dám đánh ta? Cơ Ngữ Yên, ngươi cũng dám đánh ta?
A!
Thét chói tai một tiếng. Tiểu Mạn điên cuồng xông lên lần nữa. Lần xông lên này, đã bộc phát toàn bộ lực lượng, một chưởng hung hăng đánh về phía ngực Cơ Ngữ Yên, thét to:
- Tiện nhân, ta giết ngươi!
Bốp!
Cơ Ngữ Yên nâng tay lên, lúc này không chút lưu tình, một cái tát hung hăng đánh bay Tiểu Mạn ra ngoài lạnh lùng nói:
- Miệng lưỡi ác độc như vậy nữa, ta sẽ không tha cho ngươi!
- Tiểu Mạn!
Di nương của Cơ Ngữ Yên hét lên kinh hãi vọt tới bên cạnh nữ nhi nhìn nữ nhi mình đã bị đánh sưng vù nửa bên mặt, răng cũng gãy hai cái, miệng đầy máu tươi, di nương Cơ Ngữ Yên rốt cuộc không nhịn được bùng nổ.
Nàng ta chỉ vào Cơ Ngữ Yên mắng to:
- Nói ngươi là tiện nhân thì thế nào? Thứ hạ tiện, đến nhà của ta dương oai còn dám đả thương nữ nhi của ta? Lý Tư, ngươi choáng váng hay sao? Nữ nhi của ngươi bị người ta đánh thành như vậy, ngươi còn đứng đó xem náo nhiệt?
Nguyên lai nam nhân mặt dài này gọi là Lý Tư, Tần Lập nhìn lướt qua nam nhân mặt dài này, nhìn Cơ Ngữ Yên tức giận đến nỗi cả người có chút run run nhẹ giọng nói:
- Quên đi! Ngữ Yên, không cần chấp nhất với bọn họ làm gì, chúng ta đi thôi.
Cơ Ngữ Yên vành mắt đỏ lên, khẽ gật đầu nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Đi? Lấy bảo vật của ta, đánh nữ nhi của ta, các ngươi còn muốn đi? Ánh mắt Lý Tư tràn ngập oán độc, lành lạnh nói:
- Ai cũng đừng hòng muốn đi.
Nói rồi, lấy trong người ra một vật thoạt nhìn như một mảnh vải trắng, dùng sức tung về phía Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên. Mảnh vải phát ra một tiếng "Xoạt", một thứ vô sắc vô vị vô hình trực tiếp đánh về phía Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên.
Tần Lập cười lạnh một tiếng, hắn đã sớm phòng bị nam nhân mặt dài này, trở tay tung một chưởng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ cùng cực đánh về phía nam nhân kia.
Một chưởng này lực lượng mạnh mẽ bá đạo, trực tiếp cuốn hết hơi độc trở ngược về phía Lý Tư, không bỏ sót một chút nào.
Lý Tư sắc mặt đại biến, vội vàng ngừng thở, lấy trong người ra một bình sứ, đổ một viên đan dược ra, định đưa vào miệng.
Bùm!
Chiếc bình lập tức nổ tung, rất nhiều viên đan dược rơi lả tả trên mặt đất, bao gồm cả viên đan dược trong tay Lý Tư đều rơi xuống hết, sắc mặt Lý Tư thoáng chốc trở nên tái mét, đã mơ hồ bắt đầu tím ngắt. Hắn té nằm trên mặt đất, muốn chụp lấy những đan dược vung vãi, nắm được viên nào, viên đan dược đó sẽ nổ tung.
Trong cổ họng Lý Tư phát ra một tiếng gầm thét, rít gào như dã thú, giãy dụa muốn nhặt đan dược này lên.
Tần Lập bảo hộ Cơ Ngữ Yên sau lưng, tinh thần lực bùng phát, toàn bộ đan dược này liền nổ tung.
- Nhanh...Nhanh cho ta thuốc giải!
Lý Tư quay về phía di nương Cơ Ngữ Yên gào thét, lúc này sắc mặt của hắn đã bắt đầu dần dần khôi phục bình thường, nhưng nhìn biểu tình gấp gấp trong mắt hắn, có thể biết độc này đã tới mức chí mạng.
Lúc này di nương Cơ Ngữ Yên gần như ngây ngốc ở đó, nhìn Lý Tư gào thét với nàng, mới nghĩ tới được. Lấy trong túi ra một bình sứ, đổ ra mấy viên đan dược, đầu tiên cho nữ nhi mình một viên, bản thân lại nhanh chóng dùng một viên, sau đó mới ném bình sứ cho Lý Tư.
Tần Lập nhìn di nương Cơ Ngữ Yên cùng Tiểu Mạn dùng thuốc giải, nhưng lại không quản, bởi vì Ngữ Yên còn phải làm rõ cái chết của phụ mẫu mình, phải lưu hai người sống.
Về phần Lý Tư này...Tần Lập cười lạnh, bắn ra một đạo kình lực, bình sứ kia liền nổ tung giữa không trung, hơn nữa, lần này tất cả các đan dược đều hóa thành bột phấn.
Lý Tư phát ra một tiếng gào thét thê thảm, nhìn Tần Lập cực kỳ oán độc nói:
- Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi...
- Ngươi nên ngẫm lại cho kỹ, thành quỷ làm sao đổi mặt với phụ mẫu Ngữ Yên đi!
Tần Lập cười lạnh nói.
Lý Tư nhìn Tần Lập, còn muốn nói gì, thân thể lại đột nhiên run lên, gục xuống tắt thở bỏ mình.
Tần Lập trực tiếp đi qua, vươn tay sờ trên cổ Lý Tư một chút, sau đó xé áo Lý Tư nhìn thoáng qua, tiếp đó đứng dậy cười lạnh nói:
- Độc dược thật thần kỳ, lại hoàn toàn không thể nhìn ra được là trúng độc mà chết.
Cơ Ngữ Yên sững sờ ở đó, nhìn tất cả trước mắt, nàng như rõ ràng điều gì, lại như chưa từng hiểu được. Trong đôi mắt tinh thuần kia, xuất hiện hoang mang cùng bất lực chưa bao giờ có.
- Đây...rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Một lúc lâu, Cơ Ngữ Yên mới hỏi Tần Lập, trên mặt của nàng đã sớm ướt đẫm nước mắt, nhưng chính nàng lại hồn nhiên không hay biết.
- Nàng nói xảy ra chuyện gì? Cơ gia nàng căn bản không muốn tra chuyện này, nếu muốn điều tra, một trăm năm trước đã điều tra ra phụ mẫu nàng chết thế nào rồi? Nhìn tên súc sinh này chết là biết thế nào rồi?
Vẻ mặt Tần Lập cười lạnh nói:
- Có lẽ, nàng hỏi di nương của nàng, bà ta biết càng nhiều hơn nữa.
Cơ Ngữ Yên ngẩng đầu lên, nhìn di nương vẻ mặt kinh hoảng, ôm nữ nhi ngồi bên kia, chậm rãi hỏi:
- Nói cho ta biết, đây có phải là sự thật?
- Ta...ta không biết. Ta không biết gì cả, ta không biết gì cả!
Di nương Cơ Ngữ Yên lắp bắp nói nữ nhi của nàng cũng đã sớm không còn tư thế hung hăng vênh váo vừa rồi, cả người run rẩy co trong lòng mẫu thân, thậm chí không dám ngẩng đầu đổi diện với Cơ Ngữ Yên.
- Thật không biết? Hay là còn gạt ta?
Giọng nói Cơ Ngữ Yên dần dần lạnh xuống, chậm rãi nói:
- Di nương, ta gọi bà một lần di nương cuối cùng. Hiện giờ, ta còn coi bà là muội muội mẫu thân ta, bà nói thật cho ta biết, đây rốt cuộc...là có chuyện gì xảy ra? Phụ mẫu ta, năm đó là do bà hại chết?
- Không phải ta, thật sự không phải ta, ta...Ta chỉ muốn chia rẽ nhà các người, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ hại chết bọn họ, thật sự chưa hề nghĩ tới mà...
Lúc này, di nương Cơ Ngữ Yên mặt khóc ròng, giậm chân đấm ngực gào khóc.
Lúc này, người bên cốc Cơ gia tới ngày càng nhiều. Bỗng nhiên, có một giọng nói già nua truyền từ không trung tới:
- Ngữ Yên, đừng hỏi nàng ta nữa, gia gia nói cho con biết!
- Gia gia?
Cơ Ngữ Yên nao nao, lập tức khẽ híp mắt nhìn phía không trung, ở nơi cực xa, có một bóng người phóng tới như tia chớp.
Trong phòng, Cơ Ngữ Yên cùng gia gia cùng với Tần Lập ngồi ở đó, bên cạnh là di nương Cơ Ngữ Yên cùng cô nương Tiểu Mạn. Khuôn mặt sưng vù của Tiểu Mạn còn chưa xóa, cúi đầu ngồi ở đó khóc thút thít, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia oán độc.
Gia gia Cơ Ngữ Yên là Cơ Xương, tiền nhiệm gia chủ Cơ gia, mười năm trước đã từ nhiệm. Cơ Xương diện mạo hiền lành, mặc một trường bào màu đen, râu tóc bạc trắng, nhìn qua thật giống như lão thọ tinh.
- Ôi! Ngươi mang Tiểu Mạn xuống trị liệu trước đi, ở đây ta muốn nói chuyện với Yên Nhi.Nguồn: http://truyenfull.vn
Cơ Xương nhìn thoáng qua di nương Cơ Ngữ Yên, thở dài để cho bọn họ đi xuống.
Sau đó, Cơ Xương nhìn Tần Lập ngồi ở bên cạnh Cơ Ngữ Yên, trong mắt không nhịn được bắn ra hai tia sáng tán thưởng, nói:
- Yên Nhi, nhoáng cái nhiều năm như vậy, đứa nhỏ này vẫn cứ mãi không chịu về nhà xem. Thế nào? Tìm được vị hôn phu tốt, liền quên mất gia gia?
Kỳ thật lúc Cơ Xương đảm nhiệm gia chủ, vẫn luôn rất yêu thương tôn nữ Cơ Ngữ Yên. Nếu không, thì dù là những Thụ Liên này thuộc sở hữu Cơ gia cốc, nhưng Cơ gia cốc dù sao cũng là của Cơ gia.
Nếu như không muốn để Cơ Ngữ Yên ăn được nhiều Thụ Liên quả như vậy, Cơ Ngữ Yên làm sao có thể ăn được? Kỳ thật, lúc đó trong gia tộc cũng có không ít người bất mãn với chuyện này.
Nhưng phụ mẫu Cơ Ngữ Yên đều rất sủng ái nữ nhi hơn nữa lúc đó phụ mẫu Cơ Ngữ Yên còn có một thân phận ít người biết. Phu thê hai người, đều là Thực vật sư cao cấp.
Thực vật sư cao cấp, đây là chức nghiệp lưu truyền từ thời đại Thái cổ tới nay, hầu như đã thất truyền ở cực Tây cùng phương Đông. Nhưng ở nơi Cực Hàn Băng Tuyết này, vẫn được lưu truyền cho đến giờ.
Cái gọi là Thực vật sư, giống như Luyện kim sư. Luyện kim sư chỉ dùng đủ loại tài liệu luyện chế thành vũ khí mạnh mẽ, ví dụ như là Linh Khí, Bảo Khí...
Còn Thực vật sư, có thể nắm giữ hết thảy các loại thực vật, sau đó thông qua nghiên cứu những loại thực vật đặc thù, bồi đắp ra những thiên tài địa bảo phẩm chất càng tốt hơn.
Chức nghiệp này ở thời đại Thái cổ, đã từng được người ta vô cùng tôn kính.
Dù ngat cả những tông sư luyện đan luvện khí địa vị cực cao, cũng phải kết giao mấy vị Thực vật sư làm bằng hữu. Bởi vì bất luận là luyện đan hay luyện khí, đều không thoát khỏi Thực vật sư hỗ trợ.
Cũng có rất nhiều đại sư luyện đan, bản thân cũng là Thực vật sư, loại tình huống này ở thời đại Thái cổ nơi nào cũng có.
Nhưng tới thời cận đại Thực vật sư đã trở thành một danh từ mới lạ.
Cơ Ngữ Yên cho rằng bản thân mình may mắn, đang ở ngay lúc Thụ Liên sơn cốc nhà mình nở hoa kết quả. Kỳ thật hầu như tất cả nhân vật hạch tâm Cơ gia đều biết, đây không phải là may mắn, đây là kết quả phụ mẫu Cơ Ngữ Yên nghiên cứu chế tạo ra dược phẩm sử dụng cho Thụ Liên.
Thời gian Thụ Liên nở hoa kết quả, ở trong nội bộ Cơ gia được coi như cơ mật tuyệt đối. Cho nên, ngoại trừ một số ít nhân vật hạch tâm biết, những người khác đều cho rằng Thụ Liên vừa lúc nở hoa kết quả mà thôi.
Dù ngay cả Cơ Ngữ Yên cũng cho là như vậv, cho nên nghe xong gia gia nói Cơ Ngữ Yên không nhịn được trợn tròn mắt, nhìn gia gia khó tin nổi, thất thanh:
- Thật sự như vậy sao?
Cơ Xương gật đầu có chút buồn bã, nói:
- Gia gia có cần phải lừa gạt con sao?
Cơ Ngữ Yên ngồi đó, nhớ lại năm đó phụ mẫu quan tâm nàng, không nhịn được bi thương, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
Cơ Xương thở dài, nói tiếp:
- Di nương của con vẫn bất hòa với mẫu thân con. Có một lần, nàng ta nhìn lén ghi chép mẫu thân con, biết được chuyện này, vì vậy tiếp cận, câu dẫn phụ thân con. Ôi, lúc đó phụ thân con trẻ tuồi, không thể chịu được mê hoặc, liền cũng cưới di nương con vào. Ai ngờ tới di nương con lòng mang ý xấu, trước khi đi vào Cơ gia đã không phải thân hoàn bích, thậm chí đã còn thẩm kết châu thai...
Cơ Xương nói đến đây, cũng không nhịn được vẻ mặt hận ý, cười khổ nói:
- Yên Nhi, có phải con muốn hỏi: nếu ta đã biết mọi chuyện, vì sao còn không trực tiếp thanh lý bọn họ? Còn có thể khoan nhượng những người này cho tới hôm nay?
Cơ Ngữ Yên gật đầu yên lặng. Nàng xác thực không rõ vì sao gia gia đã biết mọi thứ, nhưng còn có thể chịu được một nhà đã hại nhi tử con dâu mình, bức đi tôn nữ, vẫn cho họ ở lại trong phạm vi thế lực Cơ gia.