Duy Ngã Độc Tôn
Chương 331: Bến cảng
Một mảnh tĩnh mịch bên trong tửu lâu, rất nhiều người không kìm lòng được mở to mắt, con ngươi co rút kịch liệt nhìn người thanh niên không biết sống chết này, bị đại đương gia của Hải Triều bang làm sao tát hắn thành bánh thịt như thế nào.
Trần Hải Triều cũng không kìm nổi ngẩn tại chỗ một lúc lâu mới phản ứng lại. Tuy rằng nhìn từ trên diện mạo, lão chẳng qua chỉ là người trung niên nho nhã, nhưng trên thực tế cũng là một lão già sống mấy trăm năm không hơn không kém, bị lời trẻ con của người thanh niên này nhục mạ như thế.
Thậm chí lúc này lão có chút không biết phải xử lý thế nào.
Ngược lại, một lão già có khuôn mặt gầy bên cạnh Trần Hải Triều, trên người đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức lăng lệ, trong đôi mắt lạnh lùng tập trung vào Tần Lập, quát:
- Tiểu súc sinh! Ngươi muốn chết!
Nói xong, thân thể bỗng nhiên hóa tình một mảnh tàn ảnh, tốc độ nhanh đến mắt thường không thể thấy xông về phía Tần Lập, nâng tay lên, hung hăng tát vào mặt Tần Lập!
Hải Triều bang mất đi thể diện như thế nào thì sẽ tìm lại như vậy!
Không phải chỉ là đánh mặt thôi sao? Ai lại không biết?
Bốp!
Những người vây xem cũng chỉ có thể nghe thấy một tiếng vang trong trẻo đến cực điểm, căn bản là không thấy rõ chuyện gì đã thấy lão già xông về phía Tần Lập giống như con quay trên băng bị quất một roi mạnh mẽ, quay tại chỗ mười mấy vòng!
Sau đó "phịch" một tiếng, mềm nhũn té trên mặt đất, thân hình không ngừng co giật, cũng chưa chết mà bị một tát phản kích của Tần Lập khiến cho hôn mê!
Ầm!
Thực khách trong tửu lâu, cổ họng nhanh chóng lên xuống, điên cuồng nuốt nước miếng, không kìm lòng được phát ra một tiếng kêu kinh hãi.
Hai người bên cạnh Trần Hải Triều nhanh chóng tóm lại lão già này, khẩn trương quan sát, hỏi thăm.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Lão Ngũ! Đệ không sao chứ?
- Ngũ ca! Huynh thế nào?
Trong đôi mắt Trần Hải Triều bắn ra ánh sao làm cho người ta sợ hãi, tập trung vào Tần Lập, tất cả mọi người trong tửu lâu đột nhiên đều kìm không nổi cả người run lên, dường như có một luồng khí tức vô hình cực kì lạnh giá trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tửu lâu!
Mà luồng khí tức này cũng không nhắm vào những người khác, mà nhắm vào Tần Lập với vẻ mặt không chút thay đổi đang đứng đó.
- Ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ ngươi đến đây gây sự?
Trần Hải Triều hỏi với giọng điệu lạnh lùng, hắn không tin chuyện hôm nay lại trùng hợp, nhất định là hành tung của bọn họ bị người khác theo dõi. Nếu không phải lão kêu người đến thử nông sâu của ba người một nam hai nữ thì như thế nào có thể phát sinh ra chuyện như hiện tại?
Xà nữ bên cạnh Tần Lập giận quá hóa cười, không thể không nói Xà nữ là một loại linh thú cực kì thông minh, nhưng nàng có rất nhiều lúc đối với tâm lý phức tạp của nhân loại, vẫn cảm giác có chút nhìn không thấu. Một chuyện rõ ràng là trắng, nhưng lại có người nói nó là đen.
Rõ ràng là đen nhưng lại có người cố tình nói là trắng!
Cho nên, hai chữ nhân tính này đối với Xà nữ mà nói, trước sau giống như một tầng sương mù mênh mông, khiến nàng nhìn thấy giống như cái thấu cái không, cái hiểu cái không.
Tựa như hôm nay, người này không ngờ trả đũa mà bị cắn ngược lại một cái, hỏi bọn họ đến tột cùng muốn làm gì. Xà nữ không kìm nổi cười lạnh, nói:
- Ngươi nói lời này rất buồn cười, gây phiền toái chính là các ngươi mới đúng! Thấy đánh không được, lại chạy tới hỏi chúng ta muốn cái gì? Chúng ta cũng không muốn gì, chỉ hy vọng ngươi có thể nhanh chóng cút ra ngoài!
Ngực của Trần Hải Triều kịch liệt phập phồng, lão đột nhiên phát hiện, dưới luồng khí cường thế của mình như thế, không ngờ trước mặt cô gái áo đen quyến rũ này ngay cả một chút phản ứng cũng không có!
Người nam thanh niên kia cũng đồng dạng có vẻ không quan tâm. Chỉ có cô gái trẻ xinh đẹp có biểu tình lạnh lùng kia, nhìn qua có chút khó chịu, tuy nhiên cũng không có bộ dáng rất khổ sợ, hiển nhiên, một nam và một nữ kia, chẳng những có thừa lực bảo vệ mình ngược lại còn có dư lực bảo vệ đồng bạn!
Tục ngữ nói, giang hồ càng lão luyện lá gan càng nhỏ hơn, Trần Hải Triều chưa bao giờ cảm thấy sẽ có ngày mình nhát gan, nhưng hôm nay hắn thật sự có chút sợ hãi. Những người này rõ ràng rất có địa vị! Hơn nữa, những người này rõ ràng có lai lịch rất lớn.
Sau khi Trần Hải Triều tĩnh tâm ngẫm lại, ngay từ đầu dương như người ta căn bản không để hắn vào mắt. Có thể bình tĩnh như thế, ngoại trừ có được bối cảnh đằng sau cường thế, thực lực bản thân chỉ sợ cũng cường hãn hơn trong tưởng tượng của lão trước đây rất nhiều!
Trần Hải Triều trong lòng nghĩ vậy, đôi mắt nheo lại, cả người nhìn qua giống như một con mãnh thú vận sức chờ phát động, nguy hiểm tới cực hạn!
Ngay tại lúc tất cả mọi người nghĩ đến Trần Hải Triều nhất định tức giận bừng bừng, chuẩn bị giết Tần Lập thì một màn khiến mọi người không ngờ liền xảy ra.
Trần Hải Triều hung hăng nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó nói:
- Chúng ta đi!
Nói xong, quay người lại rời đi với vẻ mặt không chút thay đổi, những người khác sợ run một chút, nâng lão già trên mặt đất kia dậy, chật vật rời đi.
- Được rồi! Chúng ta cũng đi thôi!
Tần Lập cũng không đặt một xung đột nhỏ này ở trong lòng. Mấy người này đối với bọn họ mà nói cũng không tạo thành uy hiếp gì, hơn nữa nơi này dù sao cũng là lãnh thổ của Yến quốc, cũng là nước thuộc về Tần gia.
Xà nữ bĩu môi, đối với chuyện Tần Lập để cho mấy người kia chạy thoát ít nhiều cũng có chút bất mãn. Ở loại tình huống này, trong thế giới linh thú chỉ có hai kết cục, đầu hàng hay là chết.
Dưới tình huống thực lực kém xa như thế, thì ngay cả tính luôn loại thứ ba chạy trốn đều không tồn tại!
Tuy nhiên, nơi này dù sao cũng là thế giới nhân loại, mà hiện tại nàng cũng đang học làm sao để trở thành nhân loại bình thường. Cho nên, đối với quyết định của Tần Lập, tuy rằng trong lòng có chút bất mãn, nhưng ngoài miệng cũng không nói thêm gì.
Về phần Lãnh Dao, sắc mặt lại bình tĩnh. Tuy rằng nàng cấp bách muốn nâng cao thực lực của mình, nhưng cũng không có loại cảm giác tự ti, bởi vì nàng biết sự tinh thông của mình không ai có thể có được!
Đó chính là luyện đan!
Tuy rằng Tần Lập chưa bao giờ yêu cầu qua nàng như thế nào, nhưng Lãnh Dao băng tuyết thông minh lại rất rõ. Tần Lập chờ mong nàng bao nhiêu, trong hai người vẫn đều duy trì loại ăn ý này.
Bởi vì trên người Tần Lập có nhẫn trữ vật, cho nên ba người chuẩn bị một chút liền đi đến bến cảng ở bờ biển. Không khí nơi này tràn ngập vị tanh mặn.
Lãnh Dao hơi nhíu đôi mi thanh thú, trái lại với vẻ mặt bình tĩnh của Xà nữ, bởi vì bản thể của rắn cũng không bài xích mùi này.
Không biết không phải nguyên do Hải Triều bang, trên bến cảng to như vậy, trống không một bãi rộng, nhìn thoáng qua chỉ có một con thuyền vô cùng cũ nát. Con thuyền này không tính là lớn, dài hơn mười thước, rộng hơn ba thước, nhìn qua chính là một chiếc thuyền nhạt nhẽo.
Một người đánh cá nhìn qua có chút già nua đang tu bổ chỗ hư hại trên thuyền.
Tần Lập theo bến cảng, đi tới gần lão già kia, hỏi với giọng điệu ôn hòa:
- Lão nhân gia! Thuyền trên bến cảng này đều chạy đi đâu rồi? Như thế nào chỉ còn lại một mình ngài?
Lão già không ngẩng đầu, bắt tay vào xoay thanh búa, tiếng đập đinh đinh đang đang, tiếng nói gia nua vang lên:
- Đều rời bến rồi!
- Lão nhân gia, vậy ngài biết từ đây có thể mướn thuyền không? Chúng tôi muốn rời bến.
Tần Lập nói xong, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc chừng mười lượng, nói:
- Ngài tìm giúp ta một con thuyền, chút bạc này là một chút tâm ý của ta.
Nói xong, nhẹ nhàng ném đi. Khối bạc này giống như một mảnh lá cây, bay hơn mười thước nhẹ nhàng dừng ở trên thuyền lão già.
Lão già thấy bạc kia, rốt cục ngừng việc trong tay, ngẩng đầu, yết hầu giật giật. Mười lượng bạc đối với ngư dân bình thường như lão mà nói cũng không phải số lượng nhỏ. Bởi vì sự tồn tại của Hải Triều bang, cá mà những ngư dân Hải Thành này đánh bắt phải trải qua bàn tay của Hải Triều bang. Giá cả tự nhiên cũng thấp hơn bình thường rất nhiều, cho nên cuộc sống của bọn họ phần lớn đều chỉ đạt được ấm no, miễn cưỡng sống tạm thôi.
Cho nên, mười lượng bạc này khiến cho lão già với vẻ mặt phong sương thực sự động tâm. Có số tiền này có thể cho người bạn đời thêm mấy món trang sức, có thể cho con gái chiếc váy xinh đẹp. Đến lúc đó, có thể góp vho con út lấy một người vợ xinh đẹp, cho gia tộc của lão nối dõi tông đường!
Tuy nhiên, nghĩ đến sự hung ác và tàn bạo của Hải Triều bang, lão già mạnh mẽ chịu đựng loại hấp dận này, chậm rãi lắc đầu nói:
- Người thanh niên! Hãy lấy bạc của ngươi về đi. Ta...ta không thể giúp được gì cho ngươi. Trên bến cảng Hải Thành, chỉ còn một con thuyền hư hỏng của ta thôi!
Tần Lập nao nao, và cùng Lãnh Dao liếc mắt nhìn nhau, Lãnh Dao hướng về phía lão già nói:
- Lão nhân gia! Không quan hệ, bạc này đưa ngài rồi. Ngài có thể nói cho ta biết, vì sao tất cả thuyền đều đi hết rồi, chỉ còn lại một con thuyền của ngài thôi được không?
Trên mặt lão già này lộ ra thần sắc kích động, những thanh niên nam nữ này vừa nhìn chắc không phải người thường. Nói chuyện khách khí như thế, ta tay thì hào phóng. Lão già nhanh chóng nhìn thoáng qua xung quanh, lặng lẽ thu lại khối bạc kia, sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Đại nhân vật của Hải Triều bang đến đây, rồi không biết vì sao lại vội vàng ra đi, còn hạ lệnh...
Lão già cảm thụ độ ấm của bạc trong lòng, cắn răng nói:
- Hạ lệnh cho mọi người, đều không...
- Hả? Lão làm sao biết chúng ta?
Lãnh Dao buồn bực hỏi. Người trung niên râu cá trê kia cũng chỉ nhanh hơn bọn họ, hơn nữa lão già này cũng không có khả năng thấy qua bọn họ nha! Lão già cười khổ nói:
- Đối phương nói, là ba ngươi thanh niên một nam hai nữ, ngươi thanh niên thần tiên giống như các ngươi, vừa nhìn chính là người nơi khác, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Ôi! Các ngươi có lẽ nhanh chóng rời đi, đắc tội với Hải Triều bang thì không có kết cục tốt!
- Lão nhân gia! Hải Triều bang này có người nói khủng bố vậy sao?
Tần Lập mỉm cười ngồi xuống, tùy ý nói chuyện với lão già này. Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Cái gọi là vào đời, tâm tính từng trải, nhưng có rất nhiều người lại cũng không hiểu được phải làm sao tự minh rèn luyện bản tâm. Bởi vì Tần Lập chỉ có dung nhập vào trong cuộc sống người thường, hiểu biết hỉ nộ ái ố của bọn họ mới xem như rèn luyện chân chính!
Rèn luyện thế tục, cũng không phải loại đánh đánh giết giết, ngoại trừ khiến cho lòng mình từ từ lạnh băng, biến thành một kẻ giết người lãnh huyết vô tình, không có bất cứ ý nghĩa gì!
Trần Hải Triều cũng không kìm nổi ngẩn tại chỗ một lúc lâu mới phản ứng lại. Tuy rằng nhìn từ trên diện mạo, lão chẳng qua chỉ là người trung niên nho nhã, nhưng trên thực tế cũng là một lão già sống mấy trăm năm không hơn không kém, bị lời trẻ con của người thanh niên này nhục mạ như thế.
Thậm chí lúc này lão có chút không biết phải xử lý thế nào.
Ngược lại, một lão già có khuôn mặt gầy bên cạnh Trần Hải Triều, trên người đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức lăng lệ, trong đôi mắt lạnh lùng tập trung vào Tần Lập, quát:
- Tiểu súc sinh! Ngươi muốn chết!
Nói xong, thân thể bỗng nhiên hóa tình một mảnh tàn ảnh, tốc độ nhanh đến mắt thường không thể thấy xông về phía Tần Lập, nâng tay lên, hung hăng tát vào mặt Tần Lập!
Hải Triều bang mất đi thể diện như thế nào thì sẽ tìm lại như vậy!
Không phải chỉ là đánh mặt thôi sao? Ai lại không biết?
Bốp!
Những người vây xem cũng chỉ có thể nghe thấy một tiếng vang trong trẻo đến cực điểm, căn bản là không thấy rõ chuyện gì đã thấy lão già xông về phía Tần Lập giống như con quay trên băng bị quất một roi mạnh mẽ, quay tại chỗ mười mấy vòng!
Sau đó "phịch" một tiếng, mềm nhũn té trên mặt đất, thân hình không ngừng co giật, cũng chưa chết mà bị một tát phản kích của Tần Lập khiến cho hôn mê!
Ầm!
Thực khách trong tửu lâu, cổ họng nhanh chóng lên xuống, điên cuồng nuốt nước miếng, không kìm lòng được phát ra một tiếng kêu kinh hãi.
Hai người bên cạnh Trần Hải Triều nhanh chóng tóm lại lão già này, khẩn trương quan sát, hỏi thăm.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Lão Ngũ! Đệ không sao chứ?
- Ngũ ca! Huynh thế nào?
Trong đôi mắt Trần Hải Triều bắn ra ánh sao làm cho người ta sợ hãi, tập trung vào Tần Lập, tất cả mọi người trong tửu lâu đột nhiên đều kìm không nổi cả người run lên, dường như có một luồng khí tức vô hình cực kì lạnh giá trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tửu lâu!
Mà luồng khí tức này cũng không nhắm vào những người khác, mà nhắm vào Tần Lập với vẻ mặt không chút thay đổi đang đứng đó.
- Ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ ngươi đến đây gây sự?
Trần Hải Triều hỏi với giọng điệu lạnh lùng, hắn không tin chuyện hôm nay lại trùng hợp, nhất định là hành tung của bọn họ bị người khác theo dõi. Nếu không phải lão kêu người đến thử nông sâu của ba người một nam hai nữ thì như thế nào có thể phát sinh ra chuyện như hiện tại?
Xà nữ bên cạnh Tần Lập giận quá hóa cười, không thể không nói Xà nữ là một loại linh thú cực kì thông minh, nhưng nàng có rất nhiều lúc đối với tâm lý phức tạp của nhân loại, vẫn cảm giác có chút nhìn không thấu. Một chuyện rõ ràng là trắng, nhưng lại có người nói nó là đen.
Rõ ràng là đen nhưng lại có người cố tình nói là trắng!
Cho nên, hai chữ nhân tính này đối với Xà nữ mà nói, trước sau giống như một tầng sương mù mênh mông, khiến nàng nhìn thấy giống như cái thấu cái không, cái hiểu cái không.
Tựa như hôm nay, người này không ngờ trả đũa mà bị cắn ngược lại một cái, hỏi bọn họ đến tột cùng muốn làm gì. Xà nữ không kìm nổi cười lạnh, nói:
- Ngươi nói lời này rất buồn cười, gây phiền toái chính là các ngươi mới đúng! Thấy đánh không được, lại chạy tới hỏi chúng ta muốn cái gì? Chúng ta cũng không muốn gì, chỉ hy vọng ngươi có thể nhanh chóng cút ra ngoài!
Ngực của Trần Hải Triều kịch liệt phập phồng, lão đột nhiên phát hiện, dưới luồng khí cường thế của mình như thế, không ngờ trước mặt cô gái áo đen quyến rũ này ngay cả một chút phản ứng cũng không có!
Người nam thanh niên kia cũng đồng dạng có vẻ không quan tâm. Chỉ có cô gái trẻ xinh đẹp có biểu tình lạnh lùng kia, nhìn qua có chút khó chịu, tuy nhiên cũng không có bộ dáng rất khổ sợ, hiển nhiên, một nam và một nữ kia, chẳng những có thừa lực bảo vệ mình ngược lại còn có dư lực bảo vệ đồng bạn!
Tục ngữ nói, giang hồ càng lão luyện lá gan càng nhỏ hơn, Trần Hải Triều chưa bao giờ cảm thấy sẽ có ngày mình nhát gan, nhưng hôm nay hắn thật sự có chút sợ hãi. Những người này rõ ràng rất có địa vị! Hơn nữa, những người này rõ ràng có lai lịch rất lớn.
Sau khi Trần Hải Triều tĩnh tâm ngẫm lại, ngay từ đầu dương như người ta căn bản không để hắn vào mắt. Có thể bình tĩnh như thế, ngoại trừ có được bối cảnh đằng sau cường thế, thực lực bản thân chỉ sợ cũng cường hãn hơn trong tưởng tượng của lão trước đây rất nhiều!
Trần Hải Triều trong lòng nghĩ vậy, đôi mắt nheo lại, cả người nhìn qua giống như một con mãnh thú vận sức chờ phát động, nguy hiểm tới cực hạn!
Ngay tại lúc tất cả mọi người nghĩ đến Trần Hải Triều nhất định tức giận bừng bừng, chuẩn bị giết Tần Lập thì một màn khiến mọi người không ngờ liền xảy ra.
Trần Hải Triều hung hăng nhìn thoáng qua Tần Lập, sau đó nói:
- Chúng ta đi!
Nói xong, quay người lại rời đi với vẻ mặt không chút thay đổi, những người khác sợ run một chút, nâng lão già trên mặt đất kia dậy, chật vật rời đi.
- Được rồi! Chúng ta cũng đi thôi!
Tần Lập cũng không đặt một xung đột nhỏ này ở trong lòng. Mấy người này đối với bọn họ mà nói cũng không tạo thành uy hiếp gì, hơn nữa nơi này dù sao cũng là lãnh thổ của Yến quốc, cũng là nước thuộc về Tần gia.
Xà nữ bĩu môi, đối với chuyện Tần Lập để cho mấy người kia chạy thoát ít nhiều cũng có chút bất mãn. Ở loại tình huống này, trong thế giới linh thú chỉ có hai kết cục, đầu hàng hay là chết.
Dưới tình huống thực lực kém xa như thế, thì ngay cả tính luôn loại thứ ba chạy trốn đều không tồn tại!
Tuy nhiên, nơi này dù sao cũng là thế giới nhân loại, mà hiện tại nàng cũng đang học làm sao để trở thành nhân loại bình thường. Cho nên, đối với quyết định của Tần Lập, tuy rằng trong lòng có chút bất mãn, nhưng ngoài miệng cũng không nói thêm gì.
Về phần Lãnh Dao, sắc mặt lại bình tĩnh. Tuy rằng nàng cấp bách muốn nâng cao thực lực của mình, nhưng cũng không có loại cảm giác tự ti, bởi vì nàng biết sự tinh thông của mình không ai có thể có được!
Đó chính là luyện đan!
Tuy rằng Tần Lập chưa bao giờ yêu cầu qua nàng như thế nào, nhưng Lãnh Dao băng tuyết thông minh lại rất rõ. Tần Lập chờ mong nàng bao nhiêu, trong hai người vẫn đều duy trì loại ăn ý này.
Bởi vì trên người Tần Lập có nhẫn trữ vật, cho nên ba người chuẩn bị một chút liền đi đến bến cảng ở bờ biển. Không khí nơi này tràn ngập vị tanh mặn.
Lãnh Dao hơi nhíu đôi mi thanh thú, trái lại với vẻ mặt bình tĩnh của Xà nữ, bởi vì bản thể của rắn cũng không bài xích mùi này.
Không biết không phải nguyên do Hải Triều bang, trên bến cảng to như vậy, trống không một bãi rộng, nhìn thoáng qua chỉ có một con thuyền vô cùng cũ nát. Con thuyền này không tính là lớn, dài hơn mười thước, rộng hơn ba thước, nhìn qua chính là một chiếc thuyền nhạt nhẽo.
Một người đánh cá nhìn qua có chút già nua đang tu bổ chỗ hư hại trên thuyền.
Tần Lập theo bến cảng, đi tới gần lão già kia, hỏi với giọng điệu ôn hòa:
- Lão nhân gia! Thuyền trên bến cảng này đều chạy đi đâu rồi? Như thế nào chỉ còn lại một mình ngài?
Lão già không ngẩng đầu, bắt tay vào xoay thanh búa, tiếng đập đinh đinh đang đang, tiếng nói gia nua vang lên:
- Đều rời bến rồi!
- Lão nhân gia, vậy ngài biết từ đây có thể mướn thuyền không? Chúng tôi muốn rời bến.
Tần Lập nói xong, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc chừng mười lượng, nói:
- Ngài tìm giúp ta một con thuyền, chút bạc này là một chút tâm ý của ta.
Nói xong, nhẹ nhàng ném đi. Khối bạc này giống như một mảnh lá cây, bay hơn mười thước nhẹ nhàng dừng ở trên thuyền lão già.
Lão già thấy bạc kia, rốt cục ngừng việc trong tay, ngẩng đầu, yết hầu giật giật. Mười lượng bạc đối với ngư dân bình thường như lão mà nói cũng không phải số lượng nhỏ. Bởi vì sự tồn tại của Hải Triều bang, cá mà những ngư dân Hải Thành này đánh bắt phải trải qua bàn tay của Hải Triều bang. Giá cả tự nhiên cũng thấp hơn bình thường rất nhiều, cho nên cuộc sống của bọn họ phần lớn đều chỉ đạt được ấm no, miễn cưỡng sống tạm thôi.
Cho nên, mười lượng bạc này khiến cho lão già với vẻ mặt phong sương thực sự động tâm. Có số tiền này có thể cho người bạn đời thêm mấy món trang sức, có thể cho con gái chiếc váy xinh đẹp. Đến lúc đó, có thể góp vho con út lấy một người vợ xinh đẹp, cho gia tộc của lão nối dõi tông đường!
Tuy nhiên, nghĩ đến sự hung ác và tàn bạo của Hải Triều bang, lão già mạnh mẽ chịu đựng loại hấp dận này, chậm rãi lắc đầu nói:
- Người thanh niên! Hãy lấy bạc của ngươi về đi. Ta...ta không thể giúp được gì cho ngươi. Trên bến cảng Hải Thành, chỉ còn một con thuyền hư hỏng của ta thôi!
Tần Lập nao nao, và cùng Lãnh Dao liếc mắt nhìn nhau, Lãnh Dao hướng về phía lão già nói:
- Lão nhân gia! Không quan hệ, bạc này đưa ngài rồi. Ngài có thể nói cho ta biết, vì sao tất cả thuyền đều đi hết rồi, chỉ còn lại một con thuyền của ngài thôi được không?
Trên mặt lão già này lộ ra thần sắc kích động, những thanh niên nam nữ này vừa nhìn chắc không phải người thường. Nói chuyện khách khí như thế, ta tay thì hào phóng. Lão già nhanh chóng nhìn thoáng qua xung quanh, lặng lẽ thu lại khối bạc kia, sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Đại nhân vật của Hải Triều bang đến đây, rồi không biết vì sao lại vội vàng ra đi, còn hạ lệnh...
Lão già cảm thụ độ ấm của bạc trong lòng, cắn răng nói:
- Hạ lệnh cho mọi người, đều không...
- Hả? Lão làm sao biết chúng ta?
Lãnh Dao buồn bực hỏi. Người trung niên râu cá trê kia cũng chỉ nhanh hơn bọn họ, hơn nữa lão già này cũng không có khả năng thấy qua bọn họ nha! Lão già cười khổ nói:
- Đối phương nói, là ba ngươi thanh niên một nam hai nữ, ngươi thanh niên thần tiên giống như các ngươi, vừa nhìn chính là người nơi khác, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Ôi! Các ngươi có lẽ nhanh chóng rời đi, đắc tội với Hải Triều bang thì không có kết cục tốt!
- Lão nhân gia! Hải Triều bang này có người nói khủng bố vậy sao?
Tần Lập mỉm cười ngồi xuống, tùy ý nói chuyện với lão già này. Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Cái gọi là vào đời, tâm tính từng trải, nhưng có rất nhiều người lại cũng không hiểu được phải làm sao tự minh rèn luyện bản tâm. Bởi vì Tần Lập chỉ có dung nhập vào trong cuộc sống người thường, hiểu biết hỉ nộ ái ố của bọn họ mới xem như rèn luyện chân chính!
Rèn luyện thế tục, cũng không phải loại đánh đánh giết giết, ngoại trừ khiến cho lòng mình từ từ lạnh băng, biến thành một kẻ giết người lãnh huyết vô tình, không có bất cứ ý nghĩa gì!