Duy Ngã Độc Tôn
Chương 266: Giết thì sao?
Lấy thực lực của Tần Tỏa thì không thể ly khai khỏi công kích của Thôi Vũ Văn. Nhân phẩm của Thôi Vũ Văn tuy rằng không được tốt lắm nhưng một thân thực lực cũng không phải là vô cớ mà có được! Hắn có thể được sủng ái ở một đại gia tộc khổng lồ như Thôi gia tự nhiên không chỉ hoàn toàn là bởi vì mẫu thân hắn. Mà nguyên nhân đa phần là bởi vì bản thân tiểu tử này cũng là một võ giả thiên tư trác tuyệt! Nếu không làm sao có thể đánh đồng cùng một chỗ với Tàng Kiếm Sơn Trang Thập Tứ công tử Tạ Hiểu Trung, Thiên Cơ Môn Trầm Nhạc, và với Lâm gia Lâm tứ công tử Lâm Hằng?
Những người vây quanh quan khán không kìm nổi phải thốt ra một trận kinh hô, thầm nghĩ người trẻ tuổi thoạt nhìn ôn hòa này gặp phải khó khăn rồi!
Thôi Vũ Văn đã nhanh nhưng một người giữa đám đông này còn nhanh hơn, đi sau mà tới trước. Giữa không trung mọi người đều nghe thấy một tiếng rắc do xương cốt nứt vỡ giòn tan. Sau đó nhìn thấy Thôi Vũ Văn giống như một con tôm lớn, thân hình cong lại bị người ta đá một cước bay về.
Hết thảy điều này phát sinh quá nhanh, giống như một tia chớp vậy. Gần như mọi người nơi này thậm chí đều không thấy Thôi Vũ Văn của Thôi gia làm sao mà bay đi, đương nhiên càng không rõ người nào ra tay?
Thân thể Tần Lập từ không trung hạ xuống bên cạnh Tần Tỏa. Lúc này ánh mắt của mọi người mới tập trung vào người hắn, không kìm nổi lại phải thốt ra từng trận kinh hô, không kìm được hít sâu mấy ngụm khí lạnh, nuốt nước miếng vào trong cổ họng thầm nhủ:
- Trời ạ, người trẻ tuổi kia là ai? Vừa rồi...thật sự là hắn đá một cước khiến Thôi gia công tử bay đi sao?
- Mẹ ơi, ta không thấy rõ được! Tiểu tử kia sao mà lợi hại như thế?
- Hắn sẽ không phải là nhân vật truyền kỳ Tần Lập của Tần gia chứ?
- Ai da, có thể!
Lúc này thân thể của Thôi Vũ Văn mới "Phịch" một tiếng, rơi vào trong đoàn xe khiến một chiếc xe ngựa xa hoa tan vỡ.
Tần Tỏa vừa rồi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị thương, thậm chí bị thương nặng. Oán khí của Thôi gia đối với Tần gia cũng không phải chỉ là ngày một ngày hai. Liên tiếp chịu thiệt trong tay Tần Lập, Tần Tỏa thầm nghĩ đổi lại là chính mình thì cũng muốn trả thù một phen!
Hắn cũng không ngờ đệ đệ của mình lại ra tay đúng lúc, giúp mình thêm lần nữa!
Tuy nhiên, lúc này đây dường như đã chọc phải tổ ong vò vẽ...Bởi vì toàn bộ đoàn xe của Thôi gia đã dừng lại, đang có rất nhiều người không ngừng chạy tới nơi này.Nguồn truyện: Truyện FULL
- Kẻ nào làm bị thương đệ đệ của ta?
Một tiếng gầm lớn từ bên kia truyền tới.
Khi tiếng hô dứt, chỉ thấy một đại hán râu quai nón, cầm một thanh cự kiếm màu đen dài chừng hai thước tản ra hào quang khiến người ta sợ hãi đang từng bước một đi tới. Mỗi bước chân, mặt đất dường như cũng phải run lên nhè nhẹ.
- Hừ, mặc kệ là ai làm đệ đệ ta bị thương, đều phải chết!
Một giọng nữ lạnh như băng đồng thời từ giữa những người vây quanh kia vang lên. Không ít người lúc này cũng là biến sắc mặt, bàn luận:
- Không thể tưởng được bọn họ đều đến đây. Thôi gia đối với giải thi đấu Chí Tôn lần này hẳn là ôm quyết tâm phải đạt được!
- Một nam một nữ này là ai?
Có người hỏi.
- Ngươi ngay cả bọn họ cũng không biết sao? - Thanh âm người kia mang theo đầy vẻ khinh thường.
- Ta thực hoài nghi lão huynh ngươi có phải là người của Huyền Đảo không đó!
- Ha ha, huynh đệ ngu dốt, còn mong ngài chỉ giáo nhiều hơn!
Người nọ cũng không tức giận nói.
Bên cạnh liền có người tiếp chuyện nói:
- Đại hán đen thui kia bốn mươi năm trước đã nổi danh, tự xưng Nộ Hùng, tên là Thôi Cương. Hắn là con thứ hai của đương kim gia chủ Thôi gia. Tuy nhiên, có người nói Thôi Cương là người được Thôi gia bồi dưỡng để trở thành gia chủ tương lai. Quan trọng là, bốn mươi năm trước, khi hắn mới mười bảy tuổi thì cũng đã đạt tới cảnh giới Phá Thiên!
- Hiện tại, chắc hắn cũng phải đạt tới cảnh giới Hợp Thiên rồi?
Có người hô lên.
- Cảnh giới Hợp Thiên? ngươi là đang nói đùa à? Nếu không có thực lực cảnh giới Dung Thiên thì mới là điều không ổn?
- Ai nha, tên Tần Lập của Tần gia này gặp phải khó khăn rồi! Đúng rồi còn có nữ nhân lãnh ngao kia nữa là ai?
- Người kia là Đại tiểu thư nhà Thôi gia, đừng nhìn bộ dáng tuổi còn trẻ - Trong đám người này có người giảm thanh âm xuống, nhẹ giọng nói - trên thực tế đã hơn năm mươi tuổi rồi! So với tên Thôi Cương kia thì tuổi lại còn lớn hơn! Thực lực của nàng ta sợ là ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Hợp Thiên! Không nghĩ tới làm bị thương Thất công tử của Thôi gia mà lại dẫn tới hai người này. Còn không biết vị nhân vật tương truyền là cường đại nhất trong đám người trẻ tuổi có ở nơi này hay không nữa?
Trong khi nói chuyện, đại hắn đen thui và nữ tử lãnh ngạo kia từ phía sau mang theo một đám người sắc mặt bất thiện chạy tới bên cạnh Tần Lập. Ánh mắt của đại hán đen thui kia đối thượng với Tần Lập, giữa không trung như nổi lên tia lửa vô hình!
Tuy nhiên, lửa giận của đại hán kia thoạt nhìn mạnh hơn một chút bởi vì Tần Lập lúc này cũng không biểu hiện ra chút chiến ý nào cả.
Nhưng nữ tử kia thì đôi mắt lạnh lẽo nhìn tới người Tần Lập lại như đang nhìn một kẻ đã chết vậy, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Tần Lập?
- Là ta!
- Ngươi thật to gan, trước đây chuyện ngươi đã quá đáng đối với Thôi gia ta còn chưa tính hết, hôm nay trước mặt mọi người lại làm bị thương đệ đệ của ta! Tần Lập, ngươi thật sự cho rằng Thôi gia không dám động thủ với Tần gia các ngươi phải không?
Nữ nhân này tuy rằng vô cùng lãnh ngạo nhưng ngôn từ bên trong cũng chính là rất kẻ cả, không thuộc loại xú nữ nhân la lối om sòm. Nhất là vừa lên tiếng đã nhất định gán người ta vào chỗ chết! Một đôi con mắt lạnh như băng thể hiện một sự tự tin, tự tin do xuất thân từ một đại gia tộc!
Đây mới chân chính là đệ tử của đại gia tộc, bọn họ có sự kiêu ngạo của riêng mình, có phương pháp hành xử của riêng mình nhưng rất ít khi đi nói ra những lời nông cạn!
Đại tiểu thư Thôi gia này vừa lên tiếng liền đem đấu đá cá nhân nâng lên thành tranh chấp gia tộc. Bởi vì Thôi gia thế lớn cho nên nàng không chút sợ hãi!
- Nghe ra như thế thì ta không đúng sao?
Khóe môi Tần Lập nhếch lên một vẻ tươi cười hời hợt, thần sắc không thay đổi nói:
- Vừa rồi nếu không phải một cước của ta còn lưu tình thì ngươi cho rằng tên đệ đệ không có tiền đồ của ngươi chỉ là trọng thương hay không có việc gì sao?
- Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng! Có bản lĩnh thì đánh nhau với ta một hồi, như thế nào?
Nộ Hùng Thôi Cương hướng về phía Tần Lập quát lớn.
Đại tiểu thư khoát tay áo, ý bảo hắn hãy an tâm chờ chút, đừng vội vã, trên mặt cũng nổi lên vẻ cười lạnh:
- Tần Lập, ẩn ý của ngươi thì là ngươi lưu lại chút thể diện cho Thôi gia ta phải không? Nếu không lưu thì có thể như thế nào?
- Không lưu thì dưới một cước của ta hắn đã chết! Hơn nữa, vị tiểu thư Thôi gia này, ngươi không thấy rằng dùng Thôi gia các ngươi đến uy hiếp Tần gia, phương thức này có chút không ổn sao?
- Ta không thấy có gì không ổn! Sự thật là như thế, Thôi gia ta chỉ cần động ngón tay là Tần gia các ngươi sẽ thành thiên cổ!
Đại tiểu thư không vì lời nói của Tần Lập mà thay đổi, thần sắc vẫn lạnh nhạt nói.
- Không hổ là đệ tử của đại gia tộc, thật sự khoe khoang, đúng là tự tin!
Sắc mặt của Tần Lập bỗng nhiên biến đổi:
- Nếu ta muốn ngươi đem kẻ vừa đánh người kia giao ra đây thì ngươi nhất định cũng không chịu phải không?
- Tần Lập, ngươi đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta hay sao?
Đại tiểu thư Thôi gia lạnh lùng nhìn Tần Lập, trong lòng đã vô cùng phẫn nộ! Nếu không phải vì không muốn sớm bộc lộ ra vũ khí bí mật lớn nhất của bọn họ thì chỉ sợ lúc nàng nàng đã cho người giết chết Tần Lập rồi!
- Được rồi, các ngươi không giao...
Tần Lập nói xong, thân mình bỗng nhiên chợt lóe lên, biến mất tại chỗ. Nộ Hùng Thôi Cương và Đại tiểu thư gần như không kịp phản ứng. Chờ bọn họ kịp định thần thì Tần Lập đã đi tới phía sau, một tay nắm lấy tên đệ tử Thôi gia vừa khiêu khích Tần gia kia.
- Ta tự mình đến vậy!
Khi những câu này của Tần Lập thốt ra thì hắn đã về tới chỗ cũ. Chỉ là trong tay hắn lúc này lại có thêm một tên trẻ tuổi với khuôn mặt trắng bệch. Tuy hắn chưa mở miệng ra cầu xin tha thứ nhưng ánh mắt mang vẻ cầu xin đã hướng về Đại tiểu thư của Thôi gia.
- Tần Lập, ngươi làm gì? Nhanh chóng thả người ra, bằng không...
Đại tiểu thư Thôi gia quát lớn, chỉ tiếc lời của nàng còn chưa nói xong đã bị Tần Lập cắt đứt.
Chỉ thấy Tần Lập ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Bằng không cái rắm! Kẻ làm nhục người khác, tử! Thôi gia các ngươi không chịu nhục nổi thì Tần gia chúng ta sẽ chịu sao? Đây là đạo lý gì? Không giết tên đệ đệ vô dụng của ngươi đã là để lại thiên đại thể diện cho Thôi gia các ngươi rồi! Mà tên súc sinh dám công nhiên lăng nhục Tần gia ta này thì vì cái gì mà ta phải lưu thủ với hắn?
- Đại tiểu thư, cứu mạng!
Tên đệ tử của Thôi gia này từ trong câu nói dày đặc sát ý kia của Tần Lập cũng đã cảm nhận được sát tâm của đối phương. Lúc này hắn không kìm nổi, hét lớn lên cầu xin tha thứ!
- Tần Lập, không nên khi dễ một kẻ thực lực thua xa ngươi như thế! Có bản lĩnh thì hãy đánh với ta!
Cự kiếm trong tay Nộ Hùng Thôi Cương chỉ về phía Tần Lập nói.
- Phì!
Tần Lập hướng về mặt đất phun ra một bãi nước bọt, liếc mắt khinh thường nói:
- Lão tử thích khi dễ một kẻ thực lực không bằng ta thì sao! Thế nào? Muốn cắn ta sao?
Tần Lập nói ra lời này khiến những người vây quanh xem vui cười vang lên. Sắc mặt của hai huynh muội Thôi gia và những người phía sau đều trở nên vô cùng khó coi. Trên thực tế, kẻ trên tay Tần Lập thì cho dù là Thôi Cương hay Đại tiểu thư Thôi gia cũng không thật sự quan tâm đến sống chết của hắn! Chỉ vì đối phương là người của Thôi gia, nếu lúc này chết trên tay Tần Lập thì thể diện của Thôi gia đúng là mất hết!
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất là nhanh thả ta ra, bằng không Thôi gia nhất định san bằng Tần gia ngươi!
Tên đệ tử Thôi gia bị Tần Lập nắm trong tay thấy dường như đối phương đã thu liễm sát khí lại, không kìm nổi lại thốt lên lời uy hiếp!
- Ngươi cho rằng lão tử không dám giết ngươi?
Thanh âm của Tần Lập như cười như không.
- Không nên!
Tiếng quát chói tai của Thôi gia Đại tiểu thư vang lên bảo dừng tay. Chỉ thấy một tiếng rắc vang lên, người này đã bị Tần Lập siết đứt cổ, mất mạng đương trường!
- Giết hắn thì thế nào?
Thanh âm của Tần Lập vẫn bình tĩnh như chưa hề phát sinh sự tình gì cả, khiến những người vây quanh xem náo nhiệt cũng sợ đến ngây người. Những người này giống như bị hóa thạch, ngây ngốc đứng đó. Tuy bọn họ biết kẻ bị Tần Lập nắm trong tay kia không phải có địa vị cao trong Thôi gia những ai cũng không nghĩ tới rằng Tần Lập lại rõ ràng như thế, tâm ngoan thủ lạt, nói giết là giết!
Tối trọng yếu chính là trước mặt gia tộc đối phương!
- Ah! Tần Lập, ta muốn giết ngươi!
Nộ Hùng Thôi Cương đã sớm nhân cơ hội này để gặp mặt kẻ được gọi là thiên tài của Tần gia. Khi thấy tộc nhân của mình bị người ta chặt đứt cổ trước mặt mình khiến cỗ lửa giận trong lòng rốt cuộc không kiềm chế nổi, cự kiếm trong tay vung lên, như lôi đình nhất kích chém về phía Tần Lập!
- Tiểu tạp chủng, chết đi!
Lúc này, trong đám người đứng phía sau Thôi gia cũng có mấy người ánh mắt lạnh như băng, trong đó có một người nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Ta nhất định phải giết hắn!
Những người vây quanh quan khán không kìm nổi phải thốt ra một trận kinh hô, thầm nghĩ người trẻ tuổi thoạt nhìn ôn hòa này gặp phải khó khăn rồi!
Thôi Vũ Văn đã nhanh nhưng một người giữa đám đông này còn nhanh hơn, đi sau mà tới trước. Giữa không trung mọi người đều nghe thấy một tiếng rắc do xương cốt nứt vỡ giòn tan. Sau đó nhìn thấy Thôi Vũ Văn giống như một con tôm lớn, thân hình cong lại bị người ta đá một cước bay về.
Hết thảy điều này phát sinh quá nhanh, giống như một tia chớp vậy. Gần như mọi người nơi này thậm chí đều không thấy Thôi Vũ Văn của Thôi gia làm sao mà bay đi, đương nhiên càng không rõ người nào ra tay?
Thân thể Tần Lập từ không trung hạ xuống bên cạnh Tần Tỏa. Lúc này ánh mắt của mọi người mới tập trung vào người hắn, không kìm nổi lại phải thốt ra từng trận kinh hô, không kìm được hít sâu mấy ngụm khí lạnh, nuốt nước miếng vào trong cổ họng thầm nhủ:
- Trời ạ, người trẻ tuổi kia là ai? Vừa rồi...thật sự là hắn đá một cước khiến Thôi gia công tử bay đi sao?
- Mẹ ơi, ta không thấy rõ được! Tiểu tử kia sao mà lợi hại như thế?
- Hắn sẽ không phải là nhân vật truyền kỳ Tần Lập của Tần gia chứ?
- Ai da, có thể!
Lúc này thân thể của Thôi Vũ Văn mới "Phịch" một tiếng, rơi vào trong đoàn xe khiến một chiếc xe ngựa xa hoa tan vỡ.
Tần Tỏa vừa rồi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị thương, thậm chí bị thương nặng. Oán khí của Thôi gia đối với Tần gia cũng không phải chỉ là ngày một ngày hai. Liên tiếp chịu thiệt trong tay Tần Lập, Tần Tỏa thầm nghĩ đổi lại là chính mình thì cũng muốn trả thù một phen!
Hắn cũng không ngờ đệ đệ của mình lại ra tay đúng lúc, giúp mình thêm lần nữa!
Tuy nhiên, lúc này đây dường như đã chọc phải tổ ong vò vẽ...Bởi vì toàn bộ đoàn xe của Thôi gia đã dừng lại, đang có rất nhiều người không ngừng chạy tới nơi này.Nguồn truyện: Truyện FULL
- Kẻ nào làm bị thương đệ đệ của ta?
Một tiếng gầm lớn từ bên kia truyền tới.
Khi tiếng hô dứt, chỉ thấy một đại hán râu quai nón, cầm một thanh cự kiếm màu đen dài chừng hai thước tản ra hào quang khiến người ta sợ hãi đang từng bước một đi tới. Mỗi bước chân, mặt đất dường như cũng phải run lên nhè nhẹ.
- Hừ, mặc kệ là ai làm đệ đệ ta bị thương, đều phải chết!
Một giọng nữ lạnh như băng đồng thời từ giữa những người vây quanh kia vang lên. Không ít người lúc này cũng là biến sắc mặt, bàn luận:
- Không thể tưởng được bọn họ đều đến đây. Thôi gia đối với giải thi đấu Chí Tôn lần này hẳn là ôm quyết tâm phải đạt được!
- Một nam một nữ này là ai?
Có người hỏi.
- Ngươi ngay cả bọn họ cũng không biết sao? - Thanh âm người kia mang theo đầy vẻ khinh thường.
- Ta thực hoài nghi lão huynh ngươi có phải là người của Huyền Đảo không đó!
- Ha ha, huynh đệ ngu dốt, còn mong ngài chỉ giáo nhiều hơn!
Người nọ cũng không tức giận nói.
Bên cạnh liền có người tiếp chuyện nói:
- Đại hán đen thui kia bốn mươi năm trước đã nổi danh, tự xưng Nộ Hùng, tên là Thôi Cương. Hắn là con thứ hai của đương kim gia chủ Thôi gia. Tuy nhiên, có người nói Thôi Cương là người được Thôi gia bồi dưỡng để trở thành gia chủ tương lai. Quan trọng là, bốn mươi năm trước, khi hắn mới mười bảy tuổi thì cũng đã đạt tới cảnh giới Phá Thiên!
- Hiện tại, chắc hắn cũng phải đạt tới cảnh giới Hợp Thiên rồi?
Có người hô lên.
- Cảnh giới Hợp Thiên? ngươi là đang nói đùa à? Nếu không có thực lực cảnh giới Dung Thiên thì mới là điều không ổn?
- Ai nha, tên Tần Lập của Tần gia này gặp phải khó khăn rồi! Đúng rồi còn có nữ nhân lãnh ngao kia nữa là ai?
- Người kia là Đại tiểu thư nhà Thôi gia, đừng nhìn bộ dáng tuổi còn trẻ - Trong đám người này có người giảm thanh âm xuống, nhẹ giọng nói - trên thực tế đã hơn năm mươi tuổi rồi! So với tên Thôi Cương kia thì tuổi lại còn lớn hơn! Thực lực của nàng ta sợ là ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Hợp Thiên! Không nghĩ tới làm bị thương Thất công tử của Thôi gia mà lại dẫn tới hai người này. Còn không biết vị nhân vật tương truyền là cường đại nhất trong đám người trẻ tuổi có ở nơi này hay không nữa?
Trong khi nói chuyện, đại hắn đen thui và nữ tử lãnh ngạo kia từ phía sau mang theo một đám người sắc mặt bất thiện chạy tới bên cạnh Tần Lập. Ánh mắt của đại hán đen thui kia đối thượng với Tần Lập, giữa không trung như nổi lên tia lửa vô hình!
Tuy nhiên, lửa giận của đại hán kia thoạt nhìn mạnh hơn một chút bởi vì Tần Lập lúc này cũng không biểu hiện ra chút chiến ý nào cả.
Nhưng nữ tử kia thì đôi mắt lạnh lẽo nhìn tới người Tần Lập lại như đang nhìn một kẻ đã chết vậy, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Tần Lập?
- Là ta!
- Ngươi thật to gan, trước đây chuyện ngươi đã quá đáng đối với Thôi gia ta còn chưa tính hết, hôm nay trước mặt mọi người lại làm bị thương đệ đệ của ta! Tần Lập, ngươi thật sự cho rằng Thôi gia không dám động thủ với Tần gia các ngươi phải không?
Nữ nhân này tuy rằng vô cùng lãnh ngạo nhưng ngôn từ bên trong cũng chính là rất kẻ cả, không thuộc loại xú nữ nhân la lối om sòm. Nhất là vừa lên tiếng đã nhất định gán người ta vào chỗ chết! Một đôi con mắt lạnh như băng thể hiện một sự tự tin, tự tin do xuất thân từ một đại gia tộc!
Đây mới chân chính là đệ tử của đại gia tộc, bọn họ có sự kiêu ngạo của riêng mình, có phương pháp hành xử của riêng mình nhưng rất ít khi đi nói ra những lời nông cạn!
Đại tiểu thư Thôi gia này vừa lên tiếng liền đem đấu đá cá nhân nâng lên thành tranh chấp gia tộc. Bởi vì Thôi gia thế lớn cho nên nàng không chút sợ hãi!
- Nghe ra như thế thì ta không đúng sao?
Khóe môi Tần Lập nhếch lên một vẻ tươi cười hời hợt, thần sắc không thay đổi nói:
- Vừa rồi nếu không phải một cước của ta còn lưu tình thì ngươi cho rằng tên đệ đệ không có tiền đồ của ngươi chỉ là trọng thương hay không có việc gì sao?
- Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng! Có bản lĩnh thì đánh nhau với ta một hồi, như thế nào?
Nộ Hùng Thôi Cương hướng về phía Tần Lập quát lớn.
Đại tiểu thư khoát tay áo, ý bảo hắn hãy an tâm chờ chút, đừng vội vã, trên mặt cũng nổi lên vẻ cười lạnh:
- Tần Lập, ẩn ý của ngươi thì là ngươi lưu lại chút thể diện cho Thôi gia ta phải không? Nếu không lưu thì có thể như thế nào?
- Không lưu thì dưới một cước của ta hắn đã chết! Hơn nữa, vị tiểu thư Thôi gia này, ngươi không thấy rằng dùng Thôi gia các ngươi đến uy hiếp Tần gia, phương thức này có chút không ổn sao?
- Ta không thấy có gì không ổn! Sự thật là như thế, Thôi gia ta chỉ cần động ngón tay là Tần gia các ngươi sẽ thành thiên cổ!
Đại tiểu thư không vì lời nói của Tần Lập mà thay đổi, thần sắc vẫn lạnh nhạt nói.
- Không hổ là đệ tử của đại gia tộc, thật sự khoe khoang, đúng là tự tin!
Sắc mặt của Tần Lập bỗng nhiên biến đổi:
- Nếu ta muốn ngươi đem kẻ vừa đánh người kia giao ra đây thì ngươi nhất định cũng không chịu phải không?
- Tần Lập, ngươi đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta hay sao?
Đại tiểu thư Thôi gia lạnh lùng nhìn Tần Lập, trong lòng đã vô cùng phẫn nộ! Nếu không phải vì không muốn sớm bộc lộ ra vũ khí bí mật lớn nhất của bọn họ thì chỉ sợ lúc nàng nàng đã cho người giết chết Tần Lập rồi!
- Được rồi, các ngươi không giao...
Tần Lập nói xong, thân mình bỗng nhiên chợt lóe lên, biến mất tại chỗ. Nộ Hùng Thôi Cương và Đại tiểu thư gần như không kịp phản ứng. Chờ bọn họ kịp định thần thì Tần Lập đã đi tới phía sau, một tay nắm lấy tên đệ tử Thôi gia vừa khiêu khích Tần gia kia.
- Ta tự mình đến vậy!
Khi những câu này của Tần Lập thốt ra thì hắn đã về tới chỗ cũ. Chỉ là trong tay hắn lúc này lại có thêm một tên trẻ tuổi với khuôn mặt trắng bệch. Tuy hắn chưa mở miệng ra cầu xin tha thứ nhưng ánh mắt mang vẻ cầu xin đã hướng về Đại tiểu thư của Thôi gia.
- Tần Lập, ngươi làm gì? Nhanh chóng thả người ra, bằng không...
Đại tiểu thư Thôi gia quát lớn, chỉ tiếc lời của nàng còn chưa nói xong đã bị Tần Lập cắt đứt.
Chỉ thấy Tần Lập ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Bằng không cái rắm! Kẻ làm nhục người khác, tử! Thôi gia các ngươi không chịu nhục nổi thì Tần gia chúng ta sẽ chịu sao? Đây là đạo lý gì? Không giết tên đệ đệ vô dụng của ngươi đã là để lại thiên đại thể diện cho Thôi gia các ngươi rồi! Mà tên súc sinh dám công nhiên lăng nhục Tần gia ta này thì vì cái gì mà ta phải lưu thủ với hắn?
- Đại tiểu thư, cứu mạng!
Tên đệ tử của Thôi gia này từ trong câu nói dày đặc sát ý kia của Tần Lập cũng đã cảm nhận được sát tâm của đối phương. Lúc này hắn không kìm nổi, hét lớn lên cầu xin tha thứ!
- Tần Lập, không nên khi dễ một kẻ thực lực thua xa ngươi như thế! Có bản lĩnh thì hãy đánh với ta!
Cự kiếm trong tay Nộ Hùng Thôi Cương chỉ về phía Tần Lập nói.
- Phì!
Tần Lập hướng về mặt đất phun ra một bãi nước bọt, liếc mắt khinh thường nói:
- Lão tử thích khi dễ một kẻ thực lực không bằng ta thì sao! Thế nào? Muốn cắn ta sao?
Tần Lập nói ra lời này khiến những người vây quanh xem vui cười vang lên. Sắc mặt của hai huynh muội Thôi gia và những người phía sau đều trở nên vô cùng khó coi. Trên thực tế, kẻ trên tay Tần Lập thì cho dù là Thôi Cương hay Đại tiểu thư Thôi gia cũng không thật sự quan tâm đến sống chết của hắn! Chỉ vì đối phương là người của Thôi gia, nếu lúc này chết trên tay Tần Lập thì thể diện của Thôi gia đúng là mất hết!
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất là nhanh thả ta ra, bằng không Thôi gia nhất định san bằng Tần gia ngươi!
Tên đệ tử Thôi gia bị Tần Lập nắm trong tay thấy dường như đối phương đã thu liễm sát khí lại, không kìm nổi lại thốt lên lời uy hiếp!
- Ngươi cho rằng lão tử không dám giết ngươi?
Thanh âm của Tần Lập như cười như không.
- Không nên!
Tiếng quát chói tai của Thôi gia Đại tiểu thư vang lên bảo dừng tay. Chỉ thấy một tiếng rắc vang lên, người này đã bị Tần Lập siết đứt cổ, mất mạng đương trường!
- Giết hắn thì thế nào?
Thanh âm của Tần Lập vẫn bình tĩnh như chưa hề phát sinh sự tình gì cả, khiến những người vây quanh xem náo nhiệt cũng sợ đến ngây người. Những người này giống như bị hóa thạch, ngây ngốc đứng đó. Tuy bọn họ biết kẻ bị Tần Lập nắm trong tay kia không phải có địa vị cao trong Thôi gia những ai cũng không nghĩ tới rằng Tần Lập lại rõ ràng như thế, tâm ngoan thủ lạt, nói giết là giết!
Tối trọng yếu chính là trước mặt gia tộc đối phương!
- Ah! Tần Lập, ta muốn giết ngươi!
Nộ Hùng Thôi Cương đã sớm nhân cơ hội này để gặp mặt kẻ được gọi là thiên tài của Tần gia. Khi thấy tộc nhân của mình bị người ta chặt đứt cổ trước mặt mình khiến cỗ lửa giận trong lòng rốt cuộc không kiềm chế nổi, cự kiếm trong tay vung lên, như lôi đình nhất kích chém về phía Tần Lập!
- Tiểu tạp chủng, chết đi!
Lúc này, trong đám người đứng phía sau Thôi gia cũng có mấy người ánh mắt lạnh như băng, trong đó có một người nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Ta nhất định phải giết hắn!