Duy Ngã Độc Tôn
Chương 156: Siêu cấp cực phẩm thiên tài địa bảo!
Sau khi Tần Lập nhảy vào trong nước căn bản không nghĩ theo lối mòn phải bơi xuống hạ du. Xuôi dòng xuống khẳng định đơn giản hơn so với ngược dòng mà lên, nhất là đối với võ giả thực lực đạt tới Thiên cấp mà nói, đó lại là chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn, trong chớp mắt có thể bơi ra thật xa. Nếu là bơi ngược dòng, cho dù là võ giả Thiên cấp thì đó cũng là một chuyện tương đương khó khăn!
Trong sông nếu có chút nguy hiểm, như vậy thượng du và hạ du gần như không có gì khác nhau!
Cho nên lúc Tần Lập nhảy vào dòng sông liền làm ra quyết định, phải làm ngược lại suy nghĩ thường tình, bơi lên thượng du!
Quả nhiên hắn vừa mới bơi ngược dòng con sông chảy xiết lên thượng du không được ba trăm thước liền cảm thấy được lực cản nước sông càng thêm mãnh liệt, hóa ra là một kích giận dữ của Hải Thông Thiên.
Tần Lập âm thầm kinh hãi. Mình có thể giết chết hai võ giả cảnh giới Phá Thiên thuần túy là may mắn.
Bởi vì hắn lợi dụng thường thức của võ giả Thiên Nguyên Đại Lục, cũng chính là nguyên lực dao động!
Giết người thứ hai, Tần Lập thuần túy gửi tất cả hy vọng vào cây chủy thủ kịch độc của Ảnh Tử. Bởi vì hắn từng dùng cây chủy thủ kia làm thí nghiệm, dùng một con gà cứa đứt một chút da thì con gà đó trong nháy mắt chết luôn. Sau đó một con chó ăn con gà kia cũng chết trong nháy mắt!
Tần Lập đã nghĩ, cho dù võ giả cảnh giới Phá Thiên kia có thể vận công bức độc ra thì trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục lực chiến đấu, áp lực của mình cũng giảm rất nhiều! Hắn lại chưa từng nghĩ tới, kịch độc trên chủy thủ của Ảnh Tử không ngờ lại lợi hại như thế, ngay cả võ giả cảnh giới Phá Thiên đều không thể chống lại.
Tần Lập bơi về phía thượng du cũng không nhanh, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn hắn căn bản không dám thò đầu lên. Dòng nước có thể ngăn cách khí tức của hắn, đồng thời cũng có thể ngăn cách khí tức của đối phương. Ai biết đối phương có nghĩ giống như hắn, nghĩ ngược lại cách thường tình hay không, chờ hắn ló đầu ra lập tức cho một kích lôi đình! Cho nên, hắn một hơi bơi trong nước chừng ba, bốn dặm, cảm giác áp lực càng lúc càng lớn. Tuy rằng sức chiến đấu của hắn hết sức cường đại, nhưng cảnh giới vẫn là chỉ tương đương với Thiên cấp đỉnh, cho nên cũng không có khả năng ở lâu trong nước. Sau khi bơi quá một đoàn dòng nước xiết, cảm giác thể lực tiêu hao quá nhiều lúc này hắn mới lặng yên bơi sang bờ bên kia.
Hắn nghĩ rằng cho dù bọn họ phát hiện thì ít nhất cũng có thể có một đoạn thời gian chạy trốn.
Cảm giác đã bơi tới bờ sông, theo dòng nước trong suốt nhìn lên trên đã có thể thấy được lùm cây tươi tốt chạy dài trên bờ sông, cành lá chìa ra giữa sông.
Tần Lập một hơi bơi tới trong lùm cây đó, sau đó thò đầu lên, thở dốc từng ngụm từng ngụm một hồi. Bốn phía không có bất kỳ động tĩnh gì, lúc này hắn mới thở phào một cái, thầm nghĩ:
- Xem ra tạm thời đã lừa gạt được hai lão già kia! Nếu không hai lão già đó liên thủ, mình tất nhiên không phải đối thủ của bọn họ.
Tần Lập nhìn cảnh tượng trước mắt, hai bên bờ sông là dãy núi kéo dài nhấp nhô, cảnh tượng hùng vĩ khí thế nguy nga!
Lúc này, Tần Lập đột nhiên cảm giác được một cỗ nguy hiểm thật lớn từ trong nước đánh tới, lập tức thân hình từ lùm cây lăng không nhảy lên.
Một con quái thú đen kịt, dài chừng hơn mười thước phần đầu có một cái mang cá thật lớn, nhưng trên người mọc đầy gai bén nhọn, hơn nữa nhìn qua cực kỳ nặng nề!
Quái thú một ngụm không cắn trúng Tần Lập, thân hình rơi lại xuống nước bắn lên một đám bọt nước thật lớn. Sau đó một bóng đen ở trong nước xoay chuyển một hồi, bơi trở về giữa dòng sông.
Tần Lập toàn thân toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ may mắn lúc ở trong nước không gặp thứ này nếu không chắc chắn là một trận khổ chiến. Thậm chí còn chưa chắc là đối thủ của quái thú này.
Đứng ở bờ sông, Tần Lập vận công hong khô quần áo, nhìn dãy núi màu xám phía xa xa, dường như bên trong đó ẩn nấp bí mật vô tận khiến người khiếp sợ.
Tần Lập cắn răng, vẫn quyết định đi lên trên, ít nhất trong thời gian ngắn hắn cũng muốn biết rõ địa hình nơi thần bí này ở trong Cực Nhạc Thiên Cung một lần. Nếu không lại gặp tình huống nguy cơ thì quả thực rất bất lợi!
Tần Lập đầu tiên là khoanh chân ngồi xuống điều tức khoảng một canh giờ, lúc khôi phục lực lượng trong cơ thể được khoảng tám phần hắn mới đứng lên, đi về phía dãy núi xa xa.
Sắc trời tối dần, rất nhiều động vật trong núi bắt đầu hoạt động. Không đến nửa canh giờ, Tần Lập đã cảm nhận được vài cỗ khí tức cường đại khiến người run rẩy.
Đúng vậy! Chính là khí tức cường đại đến mức làm người ta run rẩy!
Khí tức có thể khiến Tần Lập cũng cảm thấy đáng sợ, như vậy linh thú này ít nhất là đạt tới cảnh giới hóa hình. Linh thú so sánh với nhân loại, nếu dựa theo phân chia cấp bậc của võ giả nhân loại, như vậy linh thú cùng cấp so với nhân loại thì hơi mạnh hơn một chút!
Nói cách khác, phàm là linh thú đạt tới hóa hình, võ giả cảnh giới Phá Thiên bình thường là đánh không lại linh thú!
Cũng may Tần Lập thu liễm khí tức toàn thân mình rất tốt, không sinh ra bất kỳ dao động nào. Đám linh thú thực lực cường đại này cho dù cảm ứng được có cái gì đi qua lãnh địa của mình bình thường cũng sẽ không nổi giận mà đả thương người. Trừ khi bọn chúng cảm thấy lãnh địa của mình bị uy hiếp mới có thể chủ động tấn công!
Cho đến đêm khuya, Tần Lập cảm giác được mình ít nhất đã đi ra khoảng cách trăm dặm! Bởi vì trong chốn rừng sâu này, hắn không dám phóng thích khí tức của mình cho nên tốc độ cũng không nhanh.
Đồng thời Tần Lập cũng nghiệm chứng một việc. Đó chính là: Chúa tể nơi thần bí cũng không nhất định là nhân loại, cũng sẽ có rất nhiều linh thú cường đại cùng nhân loại cùng phân chia linh khí đầy đủ trong nơi thần bí này!
Nhìn qua, càng nhiều là một loại cảm giác như nước giếng không phạm nước sông!
Tần Lập híp mắt, ánh mắt lóe lên, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ:
- Có thể nghĩ một biện pháp nào đó chọc giận linh thú trong núi này, khiến chúng nó chủ động tấn công nhân loại hay không đây?
Thoạt nhìn, trong nơi thần bí này chỉ có một môn phái là Cực Nhạc Thiên Cung kia, cộng thêm bản thân Tần Lập!
Như vậy cũng chính là nói ở đây cho dù là đối với đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung cũng là một vùng cấm địa! Nghĩ vậy, Tần Lập không kìm nổi nhếch miệng nở nụ cười. Vu oan giá họa chính là chuyện ta thích làm nhất!
Tần Lập đã từng đọc qua một đoạn trên bút ký của Ô Quận Vương, có nói:
- Linh khí trong thiên địa, số lượng chung quy là có hạn. Các loại hoa cỏ có linh tính được linh khí tẩm bổ, lại phun ra linh khí phụng dưỡng cha mẹ thiên địa, cho nên mới có tuần hoàn. Nơi càng nhiều hoa cỏ có linh tính thì linh khí càng dày!
- Mà võ giả nhân loại tu luyện, hấp thu linh khí thiên địa lại không thể phun ra linh khí phụng dưỡng cha mẹ thiên địa, khiến cho linh khí từ từ giảm bớt, thật đúng là hành động nghịch thiên! Con người tham lam là không bao giờ có mức độ. Lại có rất nhiều võ giả, linh khí không đủ cho mình hấp thu tu luyện liền bắt đầu nghĩ đến việc dùng các loại hoa cỏ dược liệu có năng lượng rất lớn luyện chế thành đan dược để có thể đạt tới hiệu quả tu luyện nhanh hơn.
- Bọn họ lại không biết là mọi việc đều có mức độ, tốt quá hóa dở!
- Trăm năm, ngàn năm có lẽ chưa phát hiện. Ngàn năm vạn năm các loại hoa cỏ dược liệu có năng lượng thật lớn bị nhổ sạch không còn. Lại qua ngàn năm vạn năm, trong thiên địa thành ra không có linh khí!
Những câu sau, Tần Lập thật không quá mức để ý. Hắn cũng không phải thánh nhân, không có một trái tim quảng đại bác ái. Còn sống làm việc tùy tâm, quản cái gì sau đó lũ lụt thiên tai!
Nhưng một câu phía trước, Tần Lập lại nhớ rất rõ. Càng là nơi linh khí đầy đủ, rất có khả năng có thể có hoa cỏ linh dược cực phẩm!
Trong dãy núi phạm vi mấy trăm dặm này, Tần Lập có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí dày đặc hơn nơi khác rất nhiều. Bởi vậy có thể thấy được, nơi này nhất định có rất nhiều thiên tài địa bảo!
Nghĩ vậy, Tần Lập gần như có một loại xúc động muốn cất tiếng cười to. Khóe miệng nhếch lên, trong mắt hiện lên một vẻ cười lạnh:
- Cực Nhạc Thiên Cung sao? Các ngươi đều đi thế giới Tây Phương cực lạc đi thôi!
Tiên Thiên Tử Khí cảm thụ linh khí có thể nói là công hiệu độc nhất vô nhị trong thiên hạ, rất nhanh Tần Lập liền cảm nhận được một luồng linh khí nồng đậm, theo hướng đó bay tới.
Đi về trước khoảng mấy chục dặm, thậm chí không cần bất kỳ phụ trợ gì, cho dù là một người bình thường cũng có thể cảm giác ra sự khác thường!
Bởi vì linh khí nơi này quả thực dày đặc tới mức làm cho người ta sợ hãi!
Linh khí vốn là thứ tinh hoa nhất trong thiên địa. Trên Thiên Nguyên Đại Lục linh khí đã vô cùng dồi dào cho nên mới có thể bồi dưỡng ra nhiều võ giả có thể sử dụng chiến kỹ!
Mà địa cầu kiếp trước của Tần Lập đúng là bởi vì linh khí khô kiệt, cả đời lão đạo sĩ cũng không thể tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên! Lấy thiên phú và tư chất của lão đạo, nếu sống ở thế giới này nhất định có thể trở thành một cường giả tuyệt thế!
Tần Lập vừa cảm khái trong lòng, vừa nhìn vùng sương trắng trước mắt đến ngây người.
Đây là một vùng linh khí đậm đặc tới mức kết thành sương mù!
Tần Lập không hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng hắn rất muốn giống như một người đói khát nhìn thấy bánh mì, hung hăng nhảy tới, cắn xé linh khí này. Nhưng hắn vẫn khống chế xúc động muốn lao lên.Nguồn truyện: Truyện FULL
Chính mình đánh bậy đánh bạ tìm được một nơi như vậy, nếu nói gần đây không có một linh thú cường đại đến tận cùng chiếm cứ thì làm sao Tần Lập có thể tin được!
Đối với loại linh thú cường đại đến biến thái mà nói, linh khí hơi sinh ra một chút dao động là chúng nó có thể cảm ứng được. Mà so với linh khí còn đáng giá vô số lần nhất định là nguồn gốc của linh khí này!
Thiên tài địa bảo!
Hơn nữa tuyệt đối là thiên tài địa bảo siêu cấp cực phẩm mới có thể thả ra linh khí kinh người như thế!
Ở trong bất kỳ bút ký nào Tần Lập cũng chưa từng gặp loại bảo bối có thể khiến cho linh khí trong phạm vi vài trăm thước kết thành sương mù!
Nếu nói không có lòng tham, đó là lừa gạt quỷ! Hai mắt Tần Lập đều nhanh bắn ra lục quang nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, khuếch tán Tiên Thiên Tử Khí từng chút, từng chút một tràn đi.
Nếu là mắt thường có thể nhìn thấy được Tiên Thiên Tử Khí tràn ra từ trong cơ thể Tần Lập mềm nhẹ hơn sương mù linh khí vô số lần.
Mà lại không sinh ra một chút năng lượng dao động nào, cho dù là sinh vật mẫn cảm đến đâu chỉ sợ cũng không cảm giác được bất kỳ khác thường!
Mười thước, trăm thước, ngàn thước, hai ngàn thước!
Đã tới cực hạn!
Không cảm ứng được bất kỳ khí tức nguy hiểm nào, Tần Lập thở ra một hơi thật dài, thầm nghĩ:
- Xem ra linh thú ở nơi này tạm thời đi vắng!
Hơn nữa, đối với linh thú khác mà nói, nơi này nhất định cũng thành một vùng cấm địa!
Nếu không, linh thú nơi này chắc chắn không thể bày loại bảo bối như này mà không có bất kỳ linh thú nào khác đến tranh giành!
- Vậy thì thành toàn cho ta đi!
Trái tim Tần Lập đập thình thịch, hưng phấn nghĩ.
Trong sông nếu có chút nguy hiểm, như vậy thượng du và hạ du gần như không có gì khác nhau!
Cho nên lúc Tần Lập nhảy vào dòng sông liền làm ra quyết định, phải làm ngược lại suy nghĩ thường tình, bơi lên thượng du!
Quả nhiên hắn vừa mới bơi ngược dòng con sông chảy xiết lên thượng du không được ba trăm thước liền cảm thấy được lực cản nước sông càng thêm mãnh liệt, hóa ra là một kích giận dữ của Hải Thông Thiên.
Tần Lập âm thầm kinh hãi. Mình có thể giết chết hai võ giả cảnh giới Phá Thiên thuần túy là may mắn.
Bởi vì hắn lợi dụng thường thức của võ giả Thiên Nguyên Đại Lục, cũng chính là nguyên lực dao động!
Giết người thứ hai, Tần Lập thuần túy gửi tất cả hy vọng vào cây chủy thủ kịch độc của Ảnh Tử. Bởi vì hắn từng dùng cây chủy thủ kia làm thí nghiệm, dùng một con gà cứa đứt một chút da thì con gà đó trong nháy mắt chết luôn. Sau đó một con chó ăn con gà kia cũng chết trong nháy mắt!
Tần Lập đã nghĩ, cho dù võ giả cảnh giới Phá Thiên kia có thể vận công bức độc ra thì trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục lực chiến đấu, áp lực của mình cũng giảm rất nhiều! Hắn lại chưa từng nghĩ tới, kịch độc trên chủy thủ của Ảnh Tử không ngờ lại lợi hại như thế, ngay cả võ giả cảnh giới Phá Thiên đều không thể chống lại.
Tần Lập bơi về phía thượng du cũng không nhanh, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn hắn căn bản không dám thò đầu lên. Dòng nước có thể ngăn cách khí tức của hắn, đồng thời cũng có thể ngăn cách khí tức của đối phương. Ai biết đối phương có nghĩ giống như hắn, nghĩ ngược lại cách thường tình hay không, chờ hắn ló đầu ra lập tức cho một kích lôi đình! Cho nên, hắn một hơi bơi trong nước chừng ba, bốn dặm, cảm giác áp lực càng lúc càng lớn. Tuy rằng sức chiến đấu của hắn hết sức cường đại, nhưng cảnh giới vẫn là chỉ tương đương với Thiên cấp đỉnh, cho nên cũng không có khả năng ở lâu trong nước. Sau khi bơi quá một đoàn dòng nước xiết, cảm giác thể lực tiêu hao quá nhiều lúc này hắn mới lặng yên bơi sang bờ bên kia.
Hắn nghĩ rằng cho dù bọn họ phát hiện thì ít nhất cũng có thể có một đoạn thời gian chạy trốn.
Cảm giác đã bơi tới bờ sông, theo dòng nước trong suốt nhìn lên trên đã có thể thấy được lùm cây tươi tốt chạy dài trên bờ sông, cành lá chìa ra giữa sông.
Tần Lập một hơi bơi tới trong lùm cây đó, sau đó thò đầu lên, thở dốc từng ngụm từng ngụm một hồi. Bốn phía không có bất kỳ động tĩnh gì, lúc này hắn mới thở phào một cái, thầm nghĩ:
- Xem ra tạm thời đã lừa gạt được hai lão già kia! Nếu không hai lão già đó liên thủ, mình tất nhiên không phải đối thủ của bọn họ.
Tần Lập nhìn cảnh tượng trước mắt, hai bên bờ sông là dãy núi kéo dài nhấp nhô, cảnh tượng hùng vĩ khí thế nguy nga!
Lúc này, Tần Lập đột nhiên cảm giác được một cỗ nguy hiểm thật lớn từ trong nước đánh tới, lập tức thân hình từ lùm cây lăng không nhảy lên.
Một con quái thú đen kịt, dài chừng hơn mười thước phần đầu có một cái mang cá thật lớn, nhưng trên người mọc đầy gai bén nhọn, hơn nữa nhìn qua cực kỳ nặng nề!
Quái thú một ngụm không cắn trúng Tần Lập, thân hình rơi lại xuống nước bắn lên một đám bọt nước thật lớn. Sau đó một bóng đen ở trong nước xoay chuyển một hồi, bơi trở về giữa dòng sông.
Tần Lập toàn thân toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ may mắn lúc ở trong nước không gặp thứ này nếu không chắc chắn là một trận khổ chiến. Thậm chí còn chưa chắc là đối thủ của quái thú này.
Đứng ở bờ sông, Tần Lập vận công hong khô quần áo, nhìn dãy núi màu xám phía xa xa, dường như bên trong đó ẩn nấp bí mật vô tận khiến người khiếp sợ.
Tần Lập cắn răng, vẫn quyết định đi lên trên, ít nhất trong thời gian ngắn hắn cũng muốn biết rõ địa hình nơi thần bí này ở trong Cực Nhạc Thiên Cung một lần. Nếu không lại gặp tình huống nguy cơ thì quả thực rất bất lợi!
Tần Lập đầu tiên là khoanh chân ngồi xuống điều tức khoảng một canh giờ, lúc khôi phục lực lượng trong cơ thể được khoảng tám phần hắn mới đứng lên, đi về phía dãy núi xa xa.
Sắc trời tối dần, rất nhiều động vật trong núi bắt đầu hoạt động. Không đến nửa canh giờ, Tần Lập đã cảm nhận được vài cỗ khí tức cường đại khiến người run rẩy.
Đúng vậy! Chính là khí tức cường đại đến mức làm người ta run rẩy!
Khí tức có thể khiến Tần Lập cũng cảm thấy đáng sợ, như vậy linh thú này ít nhất là đạt tới cảnh giới hóa hình. Linh thú so sánh với nhân loại, nếu dựa theo phân chia cấp bậc của võ giả nhân loại, như vậy linh thú cùng cấp so với nhân loại thì hơi mạnh hơn một chút!
Nói cách khác, phàm là linh thú đạt tới hóa hình, võ giả cảnh giới Phá Thiên bình thường là đánh không lại linh thú!
Cũng may Tần Lập thu liễm khí tức toàn thân mình rất tốt, không sinh ra bất kỳ dao động nào. Đám linh thú thực lực cường đại này cho dù cảm ứng được có cái gì đi qua lãnh địa của mình bình thường cũng sẽ không nổi giận mà đả thương người. Trừ khi bọn chúng cảm thấy lãnh địa của mình bị uy hiếp mới có thể chủ động tấn công!
Cho đến đêm khuya, Tần Lập cảm giác được mình ít nhất đã đi ra khoảng cách trăm dặm! Bởi vì trong chốn rừng sâu này, hắn không dám phóng thích khí tức của mình cho nên tốc độ cũng không nhanh.
Đồng thời Tần Lập cũng nghiệm chứng một việc. Đó chính là: Chúa tể nơi thần bí cũng không nhất định là nhân loại, cũng sẽ có rất nhiều linh thú cường đại cùng nhân loại cùng phân chia linh khí đầy đủ trong nơi thần bí này!
Nhìn qua, càng nhiều là một loại cảm giác như nước giếng không phạm nước sông!
Tần Lập híp mắt, ánh mắt lóe lên, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ:
- Có thể nghĩ một biện pháp nào đó chọc giận linh thú trong núi này, khiến chúng nó chủ động tấn công nhân loại hay không đây?
Thoạt nhìn, trong nơi thần bí này chỉ có một môn phái là Cực Nhạc Thiên Cung kia, cộng thêm bản thân Tần Lập!
Như vậy cũng chính là nói ở đây cho dù là đối với đệ tử Cực Nhạc Thiên Cung cũng là một vùng cấm địa! Nghĩ vậy, Tần Lập không kìm nổi nhếch miệng nở nụ cười. Vu oan giá họa chính là chuyện ta thích làm nhất!
Tần Lập đã từng đọc qua một đoạn trên bút ký của Ô Quận Vương, có nói:
- Linh khí trong thiên địa, số lượng chung quy là có hạn. Các loại hoa cỏ có linh tính được linh khí tẩm bổ, lại phun ra linh khí phụng dưỡng cha mẹ thiên địa, cho nên mới có tuần hoàn. Nơi càng nhiều hoa cỏ có linh tính thì linh khí càng dày!
- Mà võ giả nhân loại tu luyện, hấp thu linh khí thiên địa lại không thể phun ra linh khí phụng dưỡng cha mẹ thiên địa, khiến cho linh khí từ từ giảm bớt, thật đúng là hành động nghịch thiên! Con người tham lam là không bao giờ có mức độ. Lại có rất nhiều võ giả, linh khí không đủ cho mình hấp thu tu luyện liền bắt đầu nghĩ đến việc dùng các loại hoa cỏ dược liệu có năng lượng rất lớn luyện chế thành đan dược để có thể đạt tới hiệu quả tu luyện nhanh hơn.
- Bọn họ lại không biết là mọi việc đều có mức độ, tốt quá hóa dở!
- Trăm năm, ngàn năm có lẽ chưa phát hiện. Ngàn năm vạn năm các loại hoa cỏ dược liệu có năng lượng thật lớn bị nhổ sạch không còn. Lại qua ngàn năm vạn năm, trong thiên địa thành ra không có linh khí!
Những câu sau, Tần Lập thật không quá mức để ý. Hắn cũng không phải thánh nhân, không có một trái tim quảng đại bác ái. Còn sống làm việc tùy tâm, quản cái gì sau đó lũ lụt thiên tai!
Nhưng một câu phía trước, Tần Lập lại nhớ rất rõ. Càng là nơi linh khí đầy đủ, rất có khả năng có thể có hoa cỏ linh dược cực phẩm!
Trong dãy núi phạm vi mấy trăm dặm này, Tần Lập có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí dày đặc hơn nơi khác rất nhiều. Bởi vậy có thể thấy được, nơi này nhất định có rất nhiều thiên tài địa bảo!
Nghĩ vậy, Tần Lập gần như có một loại xúc động muốn cất tiếng cười to. Khóe miệng nhếch lên, trong mắt hiện lên một vẻ cười lạnh:
- Cực Nhạc Thiên Cung sao? Các ngươi đều đi thế giới Tây Phương cực lạc đi thôi!
Tiên Thiên Tử Khí cảm thụ linh khí có thể nói là công hiệu độc nhất vô nhị trong thiên hạ, rất nhanh Tần Lập liền cảm nhận được một luồng linh khí nồng đậm, theo hướng đó bay tới.
Đi về trước khoảng mấy chục dặm, thậm chí không cần bất kỳ phụ trợ gì, cho dù là một người bình thường cũng có thể cảm giác ra sự khác thường!
Bởi vì linh khí nơi này quả thực dày đặc tới mức làm cho người ta sợ hãi!
Linh khí vốn là thứ tinh hoa nhất trong thiên địa. Trên Thiên Nguyên Đại Lục linh khí đã vô cùng dồi dào cho nên mới có thể bồi dưỡng ra nhiều võ giả có thể sử dụng chiến kỹ!
Mà địa cầu kiếp trước của Tần Lập đúng là bởi vì linh khí khô kiệt, cả đời lão đạo sĩ cũng không thể tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên! Lấy thiên phú và tư chất của lão đạo, nếu sống ở thế giới này nhất định có thể trở thành một cường giả tuyệt thế!
Tần Lập vừa cảm khái trong lòng, vừa nhìn vùng sương trắng trước mắt đến ngây người.
Đây là một vùng linh khí đậm đặc tới mức kết thành sương mù!
Tần Lập không hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng hắn rất muốn giống như một người đói khát nhìn thấy bánh mì, hung hăng nhảy tới, cắn xé linh khí này. Nhưng hắn vẫn khống chế xúc động muốn lao lên.Nguồn truyện: Truyện FULL
Chính mình đánh bậy đánh bạ tìm được một nơi như vậy, nếu nói gần đây không có một linh thú cường đại đến tận cùng chiếm cứ thì làm sao Tần Lập có thể tin được!
Đối với loại linh thú cường đại đến biến thái mà nói, linh khí hơi sinh ra một chút dao động là chúng nó có thể cảm ứng được. Mà so với linh khí còn đáng giá vô số lần nhất định là nguồn gốc của linh khí này!
Thiên tài địa bảo!
Hơn nữa tuyệt đối là thiên tài địa bảo siêu cấp cực phẩm mới có thể thả ra linh khí kinh người như thế!
Ở trong bất kỳ bút ký nào Tần Lập cũng chưa từng gặp loại bảo bối có thể khiến cho linh khí trong phạm vi vài trăm thước kết thành sương mù!
Nếu nói không có lòng tham, đó là lừa gạt quỷ! Hai mắt Tần Lập đều nhanh bắn ra lục quang nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, khuếch tán Tiên Thiên Tử Khí từng chút, từng chút một tràn đi.
Nếu là mắt thường có thể nhìn thấy được Tiên Thiên Tử Khí tràn ra từ trong cơ thể Tần Lập mềm nhẹ hơn sương mù linh khí vô số lần.
Mà lại không sinh ra một chút năng lượng dao động nào, cho dù là sinh vật mẫn cảm đến đâu chỉ sợ cũng không cảm giác được bất kỳ khác thường!
Mười thước, trăm thước, ngàn thước, hai ngàn thước!
Đã tới cực hạn!
Không cảm ứng được bất kỳ khí tức nguy hiểm nào, Tần Lập thở ra một hơi thật dài, thầm nghĩ:
- Xem ra linh thú ở nơi này tạm thời đi vắng!
Hơn nữa, đối với linh thú khác mà nói, nơi này nhất định cũng thành một vùng cấm địa!
Nếu không, linh thú nơi này chắc chắn không thể bày loại bảo bối như này mà không có bất kỳ linh thú nào khác đến tranh giành!
- Vậy thì thành toàn cho ta đi!
Trái tim Tần Lập đập thình thịch, hưng phấn nghĩ.