Duy Ngã Độc Tôn
Chương 150: Cực Nhạc Thiên Cung: Sưu Tầm
Vân Yên do dự một hồi mới nói:
- Công tử! Vân Yên muốn cầu xin ngài một chuyện.
Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên khẽ thở dài một tiếng, gật gật đầu nói:
- Tỉ yên tâm đi, không đến vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không giết hắn!
Bộ Vân Yên gật gật đầu, khẽ cắn môi, nói:
- Mặc kệ nói như thế nào, theo huyết mạch dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta.
Lãnh Dao cùng A Hổ liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt người kia nhìn ra một vẻ đành chịu, không có biện pháp, bản tính Bộ Vân Yên chung quy vẫn là thiện lương.
Bộ Kinh Phong cự tuyệt phụ thân Bộ Đồng phái người hộ vệ cho hắn. Bởi vì căn bản là không có tác dụng gì, hắn cũng không có chờ cho thương thế khỏe hẳn, ngược lại hắn định bụng thời điểm sắp đến sư môn, phải làm cho thương thế của mình thêm nghiên trọng hơn một ít, bởi vì có như vậy, có bị trách phạt có lẽ còn có thể giảm được một ít.
Tần Lập một đường đi theo phía sau Bộ Kinh Phong, với thực lực của Bộ Kinh Phong hiện tại hoàn toàn không phát hiện được có người đi theo sau hắn. Hơn nữa, hắn cũng không nghĩ đến có người gan lớn đến mức như thế, không ngờ lại dám một mình xông vào nơi thần bí!
Tần Lập trước đã phỏng đoán không sai, sư môn Bộ Kinh Phong, quả nhiên ở ngay tại Thanh Long quốc, khoảng cách với đế đô cũng chỉ là hơn mười ngày lộ trình.
Một ngày này, mấy chiếc xe ngựa Bộ Kinh Phong thuê rốt cục tới đầu một hẻm núi. Bộ Kinh Phong từ trên xe ngựa nhảy xuống, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, sau đó ra tay giết chết toàn bộ mấy người đánh xe.
Lấy thực lực Địa cấp của hắn, giết mấy người dân thường quả thực dễ dàng như trở bàn tay. Mấy người kia thoáng cái bị chết oan làm con quỷ hồ đồ. Tần Lập đứng xa xa nhìn thấy thoáng sửng sốt một chút, không nghĩ tới Bộ Kinh Phong lại thâm độc như vậy, hẻm núi này rõ ràng không phải là lối vào sư môn hắn, như vậy mấy người thường có có giết hay không cũng hoàn toàn là không ảnh hưởng gì.
Từ đó cũng có thể nhìn ra bản chất của Bộ Kinh Phong là hạng người ác độc đến cỡ nào, xem ra cũng không khác gì lão cha của hắn, cũng thuộc hạng người bạc tình bạc nghĩa, sợ hãi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu!
Bộ Kinh Phong giết chết mấy người kia, sau đó cắn răng, hung hăng công kích vài cái lên thân thể của chính mình. Thân thể hắn bùng lên hào quang màu lam, lập tức phun ra mấy khẩu máu tươi, thoáng cái tinh thần hắn lập tức uể oải xuống.
Tần Lập lập tức hiểu được dụng ý này của hắn, cũng không thể không cảm thấy có chút bội phục hắn. Thằng nhãi này chẳng những ác độc với người khác, mà cũng ác độc với chính bản thân mình!
Bộ Kinh Phong làm xong hết thảy liền xuyên mấy chiếc xe ngựa cùng một chỗ, sau đó tập tễnh đi tới leo lên một chiếc xe ngựa, quay đầu lại nhìn về phía đế đô. Trong ánh mắt chứa đầy vẻ oán độc.
Đi!
Hắn vung roi ngựa! Xe ngựa chạy vào hẻm núi! Sau khi xe ngựa chạy vào trong hẻm núi bỗng nhiên biến mất một cách kì dị.
Tần Lập thoáng sửng sốt, ngay lập tức có phản ứng: trong hẻm núi này, nhất định có thủ thuật che mắt nào đó! Giống như ảo trận Ô Quận Vương lưu lại lúc ấy, đều là dùng để mê hoặc người!
Hơn nữa, nếu như người bày trận thập phần cường đại thì hư ảo cũng có thể hóa thành chân thật! Trận pháp ở vào thời cổ đại đã từng vô cùng huy hoàng, cũng theo thời đại thượng cổ xuống dốc mà thất truyền.
Ở trong điển tịch Ô Quận Vương lưu lại, Tần Lập xem được không ít giải thích tường tận về trận pháp. Biết những trận pháp này là do tác động của linh thạch, nếu như người bày trận cao minh, thậm chí có thể dùng linh thạch bày ra tụ linh trận ở trong trận pháp, hấp thu thiên địa linh khí để bổ sung tiêu hao cho trận pháp.
Mà phỏng chừng hơn phân nửa các nơi thần bí đó đều như thế!
Tần Lập nghĩ trong lòng, đồng thời không có tùy tiện xông vào, ai mà biết ở phía sau đó có thể có mai phục hay thứ gì hay không.
Tần Lập đợi ước chừng hơn hai canh giờ, thấy không có bất cứ động tĩnh gì, hắn mới hít sâu một hơi, phi thân vào trong hẻm núi. Vừa bước vào nơi này, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập liền sinh ra cảm ứng, hơi hơi nổi lên dao động.
Đồng thời, Tần Lập cũng cảm giác được không gian trước mắt không ngừng sinh ra sóng dao động chập chờn. Tần Lập nhắm mắt lại, sau đó phóng xuất ra lực lượng tinh thần đến cực hạn, bám theo sóng dao động của không gian tìm kiếm quy luật trong đó.
Sau một lát, khóe miệng Tần Lập nổi lên vẻ tươi cười hài lòng, hắn đã tìm ra cách phá giải trận pháp này. Đây đúng là một loại ảo trận thông thường nhất ở thời đại thượng cổ.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tuy rằng về lí thuyết không có bất cứ vấn đề gì, nhưng dù sao Tần Lập cũng là lần đầu tiên phá giải loại trận pháp này, trong lòng cảm thấy hơi có chút khẩn trương. Ngay sau đó hắn tự cười giễu mình.
Tiên Thiên Tử Khí trong thân thể chậm rãi tràn ra, dần dần điều chỉnh cùng một dạng với tần suất của trận pháp, Tần Lập lập tức tiến lên từng bước về phía trước. Thân mình hắn chợt biến mất!
Chỗ lợi hại của ảo trận này chính ở đó. Nếu như không thể phá giải, ngươi ngay cả trận pháp còn không thể nào vào được! Hẻm núi vẫn là hẻm núi, người thường đi qua từ nơi này cũng sẽ không xuất hiện bất kì điều khác lạ nào!
Tần Lập cảm giác cảnh sắc trước mắt chợt biến đổi, dưới chân biến thành một con đường lát đá, hơn nữa là một con đường uốn lượn hướng về phía trước.
Đây là một ngọn núi lớn xanh biếc!
Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót líu lo, không khí trên đường núi tươi mát, linh khí so với bên ngoài phải sung túc hơn mấy lần.
Tần Lập thầm nghĩ trong lòng:
- Khó trách các địa phương thần bí trong truyền thuyết đều thập phần cường đại, như linh khí ở nơi này sung túc gấp mấy lần so với ngoại giới, cho dù là một người không có thiên phú gì vào đây tu luyện, chỉ sợ cũng không cần bao nhiêu năm có thể tu luyện đến cảnh giới Thiên cấp! Huống chi, bọn họ đều ra ngoài thế gian chọn lựa các thiên tài xuất sắc nhất về làm môn hạ đệ tử!
Sau đó trải qua mấy thế hệ sinh sôi nảy nở, thậm chí là hơn mười thế hệ, dần dần tự thành một thể. Các thiên tài lúc đó hơn phân nửa không chỉ là tài trí bình thường, điểm ấy cứ nhìn vào Tần Lập, xem ra càng dễ giải thích hơn.
Căn cơ quá tốt đẹp!
Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập không sinh ra chút sóng dao động nào, cho nên, hắn bước đi nhẹ nhàng trên đường, thật ra cũng không sợ có người phát hiện ra hắn.
Hơn nữa, nơi này dường như chính là lối vào, bởi vì trong tầm mắt nhìn tới tất cả đều là dãy núi kéo dài, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu có người sinh sống.
Ước chừng đi vào hơn nửa canh giờ, Tần Lập bỗng nhiên nhìn thấy những chiếc xe ngựa Bộ Kinh Phong mang vào đều dừng ở phía trên một cái gò cao, mà mấy quan tài trên xe toàn bộ cũng không còn.
Cũng không có người nào ở gần đó.
Tần Lập vừa nghĩ trong lòng vừa tiến tới gò đất sau đó quẹo qua một ngã cua, trước mắt hắn chợt rộng mở sáng tỏ.
Một tòa cung điện thật lớn, nằm trên lưng chừng núi, khí thế hùng vĩ, rộng lớn, vững chắc! Kiến trúc nếu so với Bố Đạt Lạp Cung (cung PoTaLa - Tây Tạng: là cung điện cao nhất so với mực nước biển của thế giới, là trung tâm của thánh thành Lhasa, Tây Tạng Trung Quốc) Tần Lập gặp qua ở kiếp trước còn lớn hơn mấy lần!
Từ vị trí Tần Lập đứng đến đó ước chừng còn tới ba dặm đường. Thoạt nhìn dường như trước tiên phải san bằng một khoảng đất bằng thật lớn, sau đó mới dựng lên tòa cung điện khổng lồ này.
Loại thực lực này quả nhiên không phải bình thường nha!
Tần Lập tàn thưởng một câu trong lòng, sau đó nhìn thấy trên quảng trường thật lớn bên kia có người qua lại. Lúc này, ánh mắt Tần Lập rơi xuống phía trước cỗ xe ngựa dừng lại. Nơi đó, có một tấm bia cao hơn mười thước, trên mặt tấm bia đá khắc mấy chữ theo lối cổ xưa.
Nét chữ cứng cáp hữu lực, đầy sát khí, có thể thấy được người viết chữ lúc đó nhất định là một người có thực lực rất hùng mạnh.
Cực Nhạc Thiên Cung!
Tần Lập không kìm nổi hít một hơi lạnh, thật sự là khẩu khí quá lớn nha!
Lúc này, có người từ bên đó đi về hướng Tần Lập. A khẽ lắc mình ẩn núp phía sau một gốc cây đại thụ trong rừng bên cạnh đường, sau đó hắn nghe hai tên đệ tử kia nhỏ giọng nói chuyện với nhau:
- Sư huynh! Lần này thật sự là náo loạn! Tám đại trưởng lão và môn chủ trong môn phái tất cả đều ra đây!
Nói chuyện, là một giọng nữ tử nghe thập phần dịu dàng đáng yêu.
Một giọng nam nhân có chút âm lãnh vang lên:
- Đương nhiên phải ra đây rồi! Cực Nhạc Thiên Cung chúng ta đã có tới mấy trăm năm chưa từng bị thiệt thòi quá lớn như vậy! Hừ! Một đám đệ tử địa phương thần bí không ngờ lại bị một võ giả thế tục giết chết! Thực đúng là rất mất mặt!
- Nghe nói võ giả thế tục kia thực lực phi thường cường đại. Bọn họ là ở dưới tình hướng hợp kích mà bị giết chết. Vậy ngươi nói xem thực lực của võ giả thế tục kia, còn không vượt qua Thiên cấp? Đạt tới cảnh giới Thiên cấp mới có thể có đủ thực lực làm được?
Giọng nói của nữ nhân nghe thật quyến rũ, có cảm giác như câu hồn đoạt phách người ta.
- Điều này cũng không hẳn! Kì thật ta cảm thấy đối phương rất có thể cũng là người xuất thân từ nơi thần bí. Một võ giả thế tục làm sao có thể có thực lực như thế? Hừ! Mặc kệ nói thế nào, lần này mặt mũi Cực Nhạc Thiên Cung mất hết sạch, để xem môn chủ bọn họ sẽ xử lí thế nào?
Gã nam nhân kia noi xong khoát tay lên eo nữ tử, hắc hắc cười nói:
- Nói bọn họ nhiều cũng không có ý nghĩa, có thời gian rảnh này không bằng chúng ta song tu một chút!
Nữ nhân nổi cáu buông một câu:
- Ngươi muốn chết à! Bầu không khí toàn bộ môn phái lúc này đều đang đau thương không ngờ ngươi còn có tâm từ này!
- Được rồi! Đừng giả vờ! Không phải ngươi cũng muốn lão tử sao?
Gã nam nhân cười lạnh một tiếng, kéo nữ nhân đi về hướng Tần Lập đang ẩn thân.
Tần Lập thầm mắng một câu "xui xẻo", thầm nghĩ:
- Đôi cẩu nam nữ này! Trong môn phái đã chết nhiều sư huynh đệ như vậy, bọn họ còn có hứng thú chạy tới nơi này dã hợp.
Rõ ràng không phải là lần đầu tiên đôi nam nữ làm chuyện này. Thủ pháp của gã nam nhân thực lực thật lão luyện, chỉ một lúc sau nữ nhân liền uốn éo thở hổn hển, đang lúc hai người tình nồng ý mật, sắp tiến vào trạng thái...chợt lóe lên một luồng hào quang, hai cái đầu rơi "bịch" xuống mặt đất.
Hai nam nữ trẻ tuổi thực lực vừa đạt tới Thiên cấp, bị Tần Lập tung một kích chặt ngang. Nếu không phải bọn họ đang đắm chìm vào dục niệm, Tần Lập cũng không có khả năng dễ dàng giết chết hai người như vậy.
Kì thật hai người này cũng chết một cách oan uổng! Ai có thể nghĩ đến trong môn phái được trận pháp hộ sơn bảo vệ như thế, lại có thể có người lạ đột nhập vào chứ?
Ngay lúc Tần Lập vừa mới chém rụng đầu hai người, bên trong cung điện giữa sườn núi bên kia, bỗng nhiên tràn tới một khí thế ngất trời! Đồng thời, kèm theo một tiếng thét phẫn nộ như sấm nổ bên tai. Mấy bóng người như ánh sao xẹt phóng tới hướng Tần Lập nơi này.
Tần Lập thầm kêu một tiếng không xong! Cũng không biết vì sao đối phương có thể nhanh như vậy liền biết có đệ tử tử vong, hắn vội vàng thi triển khing công, thân mình cũng giống như quỷ mị biến mất trong rừng cây, hoàn toàn không lưu lại chút khí tức nào.
Thân hình Tần Lập mới vừa biến mất, bên kia một người trung niên anh tuấn nhìn tướng mạo chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi liền hiện ra tại nơi này. Nhìn hại đệ tử môn phái quần áo không chỉnh tề bị người ta chém rơi đầu, bỗng nhiên hắn phát ra một tiếng thét bi phẫn:
- Bọn chuột nhắt phương nào dám tàn sát đệ tử chúng ta! Nếu để cho ta tóm được, nhất định sẽ rút gân dần xương ngươi, lăng trì cho đến chết! Có gan làm, không dám ra mặt sao? Ra đây! Bọn chuột nhắt!
Một cỗ khí thế ngất trời theo lời nói của người trung niên này làn tràn ra bốn phía, cuồn cuộn như sóng biển hết đợt này tới đợt khác!
- Công tử! Vân Yên muốn cầu xin ngài một chuyện.
Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên khẽ thở dài một tiếng, gật gật đầu nói:
- Tỉ yên tâm đi, không đến vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không giết hắn!
Bộ Vân Yên gật gật đầu, khẽ cắn môi, nói:
- Mặc kệ nói như thế nào, theo huyết mạch dù sao hắn cũng là đệ đệ của ta.
Lãnh Dao cùng A Hổ liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt người kia nhìn ra một vẻ đành chịu, không có biện pháp, bản tính Bộ Vân Yên chung quy vẫn là thiện lương.
Bộ Kinh Phong cự tuyệt phụ thân Bộ Đồng phái người hộ vệ cho hắn. Bởi vì căn bản là không có tác dụng gì, hắn cũng không có chờ cho thương thế khỏe hẳn, ngược lại hắn định bụng thời điểm sắp đến sư môn, phải làm cho thương thế của mình thêm nghiên trọng hơn một ít, bởi vì có như vậy, có bị trách phạt có lẽ còn có thể giảm được một ít.
Tần Lập một đường đi theo phía sau Bộ Kinh Phong, với thực lực của Bộ Kinh Phong hiện tại hoàn toàn không phát hiện được có người đi theo sau hắn. Hơn nữa, hắn cũng không nghĩ đến có người gan lớn đến mức như thế, không ngờ lại dám một mình xông vào nơi thần bí!
Tần Lập trước đã phỏng đoán không sai, sư môn Bộ Kinh Phong, quả nhiên ở ngay tại Thanh Long quốc, khoảng cách với đế đô cũng chỉ là hơn mười ngày lộ trình.
Một ngày này, mấy chiếc xe ngựa Bộ Kinh Phong thuê rốt cục tới đầu một hẻm núi. Bộ Kinh Phong từ trên xe ngựa nhảy xuống, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn, sau đó ra tay giết chết toàn bộ mấy người đánh xe.
Lấy thực lực Địa cấp của hắn, giết mấy người dân thường quả thực dễ dàng như trở bàn tay. Mấy người kia thoáng cái bị chết oan làm con quỷ hồ đồ. Tần Lập đứng xa xa nhìn thấy thoáng sửng sốt một chút, không nghĩ tới Bộ Kinh Phong lại thâm độc như vậy, hẻm núi này rõ ràng không phải là lối vào sư môn hắn, như vậy mấy người thường có có giết hay không cũng hoàn toàn là không ảnh hưởng gì.
Từ đó cũng có thể nhìn ra bản chất của Bộ Kinh Phong là hạng người ác độc đến cỡ nào, xem ra cũng không khác gì lão cha của hắn, cũng thuộc hạng người bạc tình bạc nghĩa, sợ hãi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu!
Bộ Kinh Phong giết chết mấy người kia, sau đó cắn răng, hung hăng công kích vài cái lên thân thể của chính mình. Thân thể hắn bùng lên hào quang màu lam, lập tức phun ra mấy khẩu máu tươi, thoáng cái tinh thần hắn lập tức uể oải xuống.
Tần Lập lập tức hiểu được dụng ý này của hắn, cũng không thể không cảm thấy có chút bội phục hắn. Thằng nhãi này chẳng những ác độc với người khác, mà cũng ác độc với chính bản thân mình!
Bộ Kinh Phong làm xong hết thảy liền xuyên mấy chiếc xe ngựa cùng một chỗ, sau đó tập tễnh đi tới leo lên một chiếc xe ngựa, quay đầu lại nhìn về phía đế đô. Trong ánh mắt chứa đầy vẻ oán độc.
Đi!
Hắn vung roi ngựa! Xe ngựa chạy vào hẻm núi! Sau khi xe ngựa chạy vào trong hẻm núi bỗng nhiên biến mất một cách kì dị.
Tần Lập thoáng sửng sốt, ngay lập tức có phản ứng: trong hẻm núi này, nhất định có thủ thuật che mắt nào đó! Giống như ảo trận Ô Quận Vương lưu lại lúc ấy, đều là dùng để mê hoặc người!
Hơn nữa, nếu như người bày trận thập phần cường đại thì hư ảo cũng có thể hóa thành chân thật! Trận pháp ở vào thời cổ đại đã từng vô cùng huy hoàng, cũng theo thời đại thượng cổ xuống dốc mà thất truyền.
Ở trong điển tịch Ô Quận Vương lưu lại, Tần Lập xem được không ít giải thích tường tận về trận pháp. Biết những trận pháp này là do tác động của linh thạch, nếu như người bày trận cao minh, thậm chí có thể dùng linh thạch bày ra tụ linh trận ở trong trận pháp, hấp thu thiên địa linh khí để bổ sung tiêu hao cho trận pháp.
Mà phỏng chừng hơn phân nửa các nơi thần bí đó đều như thế!
Tần Lập nghĩ trong lòng, đồng thời không có tùy tiện xông vào, ai mà biết ở phía sau đó có thể có mai phục hay thứ gì hay không.
Tần Lập đợi ước chừng hơn hai canh giờ, thấy không có bất cứ động tĩnh gì, hắn mới hít sâu một hơi, phi thân vào trong hẻm núi. Vừa bước vào nơi này, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập liền sinh ra cảm ứng, hơi hơi nổi lên dao động.
Đồng thời, Tần Lập cũng cảm giác được không gian trước mắt không ngừng sinh ra sóng dao động chập chờn. Tần Lập nhắm mắt lại, sau đó phóng xuất ra lực lượng tinh thần đến cực hạn, bám theo sóng dao động của không gian tìm kiếm quy luật trong đó.
Sau một lát, khóe miệng Tần Lập nổi lên vẻ tươi cười hài lòng, hắn đã tìm ra cách phá giải trận pháp này. Đây đúng là một loại ảo trận thông thường nhất ở thời đại thượng cổ.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tuy rằng về lí thuyết không có bất cứ vấn đề gì, nhưng dù sao Tần Lập cũng là lần đầu tiên phá giải loại trận pháp này, trong lòng cảm thấy hơi có chút khẩn trương. Ngay sau đó hắn tự cười giễu mình.
Tiên Thiên Tử Khí trong thân thể chậm rãi tràn ra, dần dần điều chỉnh cùng một dạng với tần suất của trận pháp, Tần Lập lập tức tiến lên từng bước về phía trước. Thân mình hắn chợt biến mất!
Chỗ lợi hại của ảo trận này chính ở đó. Nếu như không thể phá giải, ngươi ngay cả trận pháp còn không thể nào vào được! Hẻm núi vẫn là hẻm núi, người thường đi qua từ nơi này cũng sẽ không xuất hiện bất kì điều khác lạ nào!
Tần Lập cảm giác cảnh sắc trước mắt chợt biến đổi, dưới chân biến thành một con đường lát đá, hơn nữa là một con đường uốn lượn hướng về phía trước.
Đây là một ngọn núi lớn xanh biếc!
Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót líu lo, không khí trên đường núi tươi mát, linh khí so với bên ngoài phải sung túc hơn mấy lần.
Tần Lập thầm nghĩ trong lòng:
- Khó trách các địa phương thần bí trong truyền thuyết đều thập phần cường đại, như linh khí ở nơi này sung túc gấp mấy lần so với ngoại giới, cho dù là một người không có thiên phú gì vào đây tu luyện, chỉ sợ cũng không cần bao nhiêu năm có thể tu luyện đến cảnh giới Thiên cấp! Huống chi, bọn họ đều ra ngoài thế gian chọn lựa các thiên tài xuất sắc nhất về làm môn hạ đệ tử!
Sau đó trải qua mấy thế hệ sinh sôi nảy nở, thậm chí là hơn mười thế hệ, dần dần tự thành một thể. Các thiên tài lúc đó hơn phân nửa không chỉ là tài trí bình thường, điểm ấy cứ nhìn vào Tần Lập, xem ra càng dễ giải thích hơn.
Căn cơ quá tốt đẹp!
Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập không sinh ra chút sóng dao động nào, cho nên, hắn bước đi nhẹ nhàng trên đường, thật ra cũng không sợ có người phát hiện ra hắn.
Hơn nữa, nơi này dường như chính là lối vào, bởi vì trong tầm mắt nhìn tới tất cả đều là dãy núi kéo dài, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu có người sinh sống.
Ước chừng đi vào hơn nửa canh giờ, Tần Lập bỗng nhiên nhìn thấy những chiếc xe ngựa Bộ Kinh Phong mang vào đều dừng ở phía trên một cái gò cao, mà mấy quan tài trên xe toàn bộ cũng không còn.
Cũng không có người nào ở gần đó.
Tần Lập vừa nghĩ trong lòng vừa tiến tới gò đất sau đó quẹo qua một ngã cua, trước mắt hắn chợt rộng mở sáng tỏ.
Một tòa cung điện thật lớn, nằm trên lưng chừng núi, khí thế hùng vĩ, rộng lớn, vững chắc! Kiến trúc nếu so với Bố Đạt Lạp Cung (cung PoTaLa - Tây Tạng: là cung điện cao nhất so với mực nước biển của thế giới, là trung tâm của thánh thành Lhasa, Tây Tạng Trung Quốc) Tần Lập gặp qua ở kiếp trước còn lớn hơn mấy lần!
Từ vị trí Tần Lập đứng đến đó ước chừng còn tới ba dặm đường. Thoạt nhìn dường như trước tiên phải san bằng một khoảng đất bằng thật lớn, sau đó mới dựng lên tòa cung điện khổng lồ này.
Loại thực lực này quả nhiên không phải bình thường nha!
Tần Lập tàn thưởng một câu trong lòng, sau đó nhìn thấy trên quảng trường thật lớn bên kia có người qua lại. Lúc này, ánh mắt Tần Lập rơi xuống phía trước cỗ xe ngựa dừng lại. Nơi đó, có một tấm bia cao hơn mười thước, trên mặt tấm bia đá khắc mấy chữ theo lối cổ xưa.
Nét chữ cứng cáp hữu lực, đầy sát khí, có thể thấy được người viết chữ lúc đó nhất định là một người có thực lực rất hùng mạnh.
Cực Nhạc Thiên Cung!
Tần Lập không kìm nổi hít một hơi lạnh, thật sự là khẩu khí quá lớn nha!
Lúc này, có người từ bên đó đi về hướng Tần Lập. A khẽ lắc mình ẩn núp phía sau một gốc cây đại thụ trong rừng bên cạnh đường, sau đó hắn nghe hai tên đệ tử kia nhỏ giọng nói chuyện với nhau:
- Sư huynh! Lần này thật sự là náo loạn! Tám đại trưởng lão và môn chủ trong môn phái tất cả đều ra đây!
Nói chuyện, là một giọng nữ tử nghe thập phần dịu dàng đáng yêu.
Một giọng nam nhân có chút âm lãnh vang lên:
- Đương nhiên phải ra đây rồi! Cực Nhạc Thiên Cung chúng ta đã có tới mấy trăm năm chưa từng bị thiệt thòi quá lớn như vậy! Hừ! Một đám đệ tử địa phương thần bí không ngờ lại bị một võ giả thế tục giết chết! Thực đúng là rất mất mặt!
- Nghe nói võ giả thế tục kia thực lực phi thường cường đại. Bọn họ là ở dưới tình hướng hợp kích mà bị giết chết. Vậy ngươi nói xem thực lực của võ giả thế tục kia, còn không vượt qua Thiên cấp? Đạt tới cảnh giới Thiên cấp mới có thể có đủ thực lực làm được?
Giọng nói của nữ nhân nghe thật quyến rũ, có cảm giác như câu hồn đoạt phách người ta.
- Điều này cũng không hẳn! Kì thật ta cảm thấy đối phương rất có thể cũng là người xuất thân từ nơi thần bí. Một võ giả thế tục làm sao có thể có thực lực như thế? Hừ! Mặc kệ nói thế nào, lần này mặt mũi Cực Nhạc Thiên Cung mất hết sạch, để xem môn chủ bọn họ sẽ xử lí thế nào?
Gã nam nhân kia noi xong khoát tay lên eo nữ tử, hắc hắc cười nói:
- Nói bọn họ nhiều cũng không có ý nghĩa, có thời gian rảnh này không bằng chúng ta song tu một chút!
Nữ nhân nổi cáu buông một câu:
- Ngươi muốn chết à! Bầu không khí toàn bộ môn phái lúc này đều đang đau thương không ngờ ngươi còn có tâm từ này!
- Được rồi! Đừng giả vờ! Không phải ngươi cũng muốn lão tử sao?
Gã nam nhân cười lạnh một tiếng, kéo nữ nhân đi về hướng Tần Lập đang ẩn thân.
Tần Lập thầm mắng một câu "xui xẻo", thầm nghĩ:
- Đôi cẩu nam nữ này! Trong môn phái đã chết nhiều sư huynh đệ như vậy, bọn họ còn có hứng thú chạy tới nơi này dã hợp.
Rõ ràng không phải là lần đầu tiên đôi nam nữ làm chuyện này. Thủ pháp của gã nam nhân thực lực thật lão luyện, chỉ một lúc sau nữ nhân liền uốn éo thở hổn hển, đang lúc hai người tình nồng ý mật, sắp tiến vào trạng thái...chợt lóe lên một luồng hào quang, hai cái đầu rơi "bịch" xuống mặt đất.
Hai nam nữ trẻ tuổi thực lực vừa đạt tới Thiên cấp, bị Tần Lập tung một kích chặt ngang. Nếu không phải bọn họ đang đắm chìm vào dục niệm, Tần Lập cũng không có khả năng dễ dàng giết chết hai người như vậy.
Kì thật hai người này cũng chết một cách oan uổng! Ai có thể nghĩ đến trong môn phái được trận pháp hộ sơn bảo vệ như thế, lại có thể có người lạ đột nhập vào chứ?
Ngay lúc Tần Lập vừa mới chém rụng đầu hai người, bên trong cung điện giữa sườn núi bên kia, bỗng nhiên tràn tới một khí thế ngất trời! Đồng thời, kèm theo một tiếng thét phẫn nộ như sấm nổ bên tai. Mấy bóng người như ánh sao xẹt phóng tới hướng Tần Lập nơi này.
Tần Lập thầm kêu một tiếng không xong! Cũng không biết vì sao đối phương có thể nhanh như vậy liền biết có đệ tử tử vong, hắn vội vàng thi triển khing công, thân mình cũng giống như quỷ mị biến mất trong rừng cây, hoàn toàn không lưu lại chút khí tức nào.
Thân hình Tần Lập mới vừa biến mất, bên kia một người trung niên anh tuấn nhìn tướng mạo chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi liền hiện ra tại nơi này. Nhìn hại đệ tử môn phái quần áo không chỉnh tề bị người ta chém rơi đầu, bỗng nhiên hắn phát ra một tiếng thét bi phẫn:
- Bọn chuột nhắt phương nào dám tàn sát đệ tử chúng ta! Nếu để cho ta tóm được, nhất định sẽ rút gân dần xương ngươi, lăng trì cho đến chết! Có gan làm, không dám ra mặt sao? Ra đây! Bọn chuột nhắt!
Một cỗ khí thế ngất trời theo lời nói của người trung niên này làn tràn ra bốn phía, cuồn cuộn như sóng biển hết đợt này tới đợt khác!