Đường Về - Ngải Ngư
Chương 83
Edit: Mây
Quê của La Y cách thành phố phồn hoa này không gần lắm, La Y đi xe buýt chạy thẳng đến thôn của mình, hơn nữa trên đường đi đi dừng dừng, đến gần giữa trưa mới tới nơi.
Cô đã mua một vài loại tiền giấy cho cúng bái ở cửa hàng tiện lợi, cô đi đến những cánh đồng trồng hoa màu ở sau thôn.
Phần mộ của những người chết trong thôn nhỏ đều là dạng như thế này.
La Y vừa đốt tiền giấy cho bà ngoại vừa nhẹ giọng chậm rãi trò chuyện cùng bà ngoại, nói trong khoảng thời gian này cô rất tốt, nói cô gặp được Phó Chi Hành, nói với bà, cô đang yêu đương cùng Phó Chi Hành.
“Phó đại ca đối xử với cháu rất tốt, bà ngoại, bà không cần lo lắng cho cháu, cứ yên tâm ở bên kia cùng ông ngoại.”
Bất tri bất giác, nước mắt đã rơi đầy mặt La Y, cô khụt khịt nói: “Bà ngoại……”
Lại căn bản không có cách nào nói ra những lời kế tiếp.
Cô rất muốn nói, bà ngoại, bà đã hứa với cháu, chờ cháu có tương lai, bà sẽ cùng cháu đến thành phố lớn hưởng phúc.
Cháu còn chưa cho bà hưởng phúc, sao bà đã bỏ cháu lại mà đi rồi?
Một mình La Y ở trên ruộng lúa mạch khóc đến không thành tiếng.
Sau khi trở về từ phần mộ của bà ngoại, La Y đi đến cửa hàng tiện lợi trong thôn mua một chút bánh mì và nước khoáng.
Trong nhà không có gì để có thể nấu cơm ăn, muốn ăn cơm địa điểm gần nhất cũng ở quán mì nhỏ thôn bên cạnh, cô lười đi.
Chắp vá một bữa là được rồi.
La Y cầm đồ đi về, dùng chìa khóa mở cửa nhà cũ nát ra, đi vào.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều không thay đổi.
Mấy năm nay cô đều có trở về, mỗi lần trở về đều sẽ quét tước một lần.
Cho nên thoạt nhìn vẫn xem là gọn gàng và ngăn nắp.
La Y dùng khăn giấy lau cái ghế, để ra một chỗ cho mình ngồi xuống.
Thật sự quá mệt mỏi.
Lúc cô gặm bánh mì nhìn thời gian, đã mười hai giờ.
Cho dù còn chưa kết thúc, thì lúc này cũng là thời gian nghỉ ngơi, phải đến sau một rưỡi chiều mới có thể tiếp tục.
La Y tìm được số điện thoại của Phó Chi Hành, gọi đo, kết quả lại không liên lạc được.
Cô khó hiểu nhìn tín hiệu điện thoại, đầy mà……
La Y thở dài, tiếp tục gặm bánh mì.
Chắc chắn là Phó đại ca rất đẹp trai, đối phương không thể nào chống cự được.
Cô thật sự muốn nhìn dáng vẻ tỏa sáng của anh.
Hơn nữa, quen anh lâu như vậy, cô đều chưa từng nhìn thấy anh biện hộ cho thân chủ của mình ở trên toà án như thế nào.
Trong lòng La Y hơi tiếc nuối.
Nhưng cô lại tự an ủi mình không sao cả, bởi vì sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.
La Y lấp bụng đơn giản, mở chai nước khoáng ra uống mấy ngụm, ngay sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà.
Cô dùng giẻ lau sạch sẽ từng món đồ nội thất cũ kỹ, mỗi một chỗ góc nhỏ đều không bỏ qua.
Nước chạy ra trên đất, xua tan đi chút hơi nóng ở trên người.
Sau khi La Y tổng dọn dẹp xong thì ngồi ở dưới gốc cây hòe trong sân.
Phía dưới mông có lót một tấm đệm mềm.
La Y dựa vào thân cây to rắn chắc, có hơi mệt mỏi gập hai chân lên, hai cánh tay đặt ở trên đùi, nghiêng đầu gối lên cánh tay mình.
Một trận gió thổi tới, trong cơn gió hơi nóng mang theo một chút hương hoa.
La Y bất giác nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Sau khi Phó Chi Hành đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy một cô gái ngồi dưới cây hòe trong sân.
Người hơi co lại, ngay sau đó thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến.
Phó Chi Hành ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cụp mắt nhìn trên trán cô gái chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, đưa tay lên nhẹ nhàng mà giúp cô sửa mái tóc một chú, rồi sau đó bên kia nhìn thấy được một chiếc quạt hương bồ lớn cũ kỹ.
Phó Chi Hành sờ qua, cầm lấy quạt cho La Y.
Không biết qua bao lâu, La Y dần dần có ý thức.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác vô cùng mát mẻ, phong vẫn luôn ở thổi, thật thoải mái.
La Y từ từ mở mắt ra, chỉ một thoáng, khuôn mặt Phó Chi Hành lập tức xuất hiện trong tầm mắt của cô.
La Y sửng sốt trong phút chốc, cô ngơ ngác nhìn anh, chậm rãi ngồi thẳng dậy, cổ bởi vì nằm sấp quá lâu nên hơi đau nhức, làm cho cô phải đưa tay lên đè lại, hơi nhíu mày.
Giọng của Phó Chi Hành rất nhẹ nhàng, hàm chứa ý cười: “Tỉnh rồi?”
La Y gọi một tiếng: “Phó đại ca……”
Cô gái vừa mới tỉnh ngủ, trong giọng nói hơi khàn và sự mềm mại không rõ ràng lắm, cô rất mờ mịt hỏi: “Anh đến từ khi nào vậy?”
Quạt cho cô bao lâu rồi……
“Lúc em ngủ.” Anh cong môi.
“Kết quả phiên tòa thế nào? Mọi việc có suôn sẻ không?” La Y quan tâm hỏi.
Phó Chi Hành giơ tay sờ sờ đầu cô, giọng nói trầm thấp: “Ừm, thắng.”
Tuy rằng đại khái đoán được Phó Chi Hành sẽ thắng, nhưng khi nghe thấy chính miệng anh nói ra, La Y vẫn là rất vui mừng, bỗng nhiên cô trợn to mắt, lập tức nhào tới ôm lấy Phó Chi Hành, kích động cười nói: “A a a a a! Em biết ngay mà, em biết là Phó đại ca chắc chắn sẽ thắng!”
Phó Chi Hành ôm lấy cô nhóc chủ động lao đến, sung sướng khẽ cười, nói ở bên tai cô: “Nắm chắc như vậy sao?”
“Vâng!” La Y ôm chặt lấy anh, giọng điệu kiêu ngạo lại tự hào: “Ở trong lòng em, Phó đại ca chính là luật sư xuất sắc nhất.”
Giây tiếp theo, La Y lại không tự chủ được mà run lên, giọng nói mềm của cô gọi người đàn ông đang hôn lên vành tai cô: “Phó đại ca……”
Phó Chi Hành mơ hồ đáp một tiếng: “Ừm?”
La Y căng thẳng nắm lấy quần áo anh, lông mi chớp chớp liên tục.
Phó Chi Hành lui ra một chút, nâng khuôn mặt cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô, ánh mắt La Y trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô cảm giác được rõ ràng hơi thở của anh càng ngày càng gần, La Y từ từ lùi lại phía sau, cuối cùng lại ngồi xuống trên đệm, cô dựa sát vào trên thân cây, hơi ngẩng mặt lên, nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Cánh môi khẽ mím lại, hàng mi đen dài hơi run rẩy, đôi mắt chợt khép lại.
Rất lâu sau, một nụ hôn dài kết thúc.
Giọng Phó Chi Hành khàn khàn: “Dẫn anh đi gặp bà ngoại?”
Hơi thở La Y không ổn đỉnh, chỉ gật đầu, đáp: “Vâng.”
Giọng nói mềm mại đến rối tinh rối mù.
Chạng vạng hôm đó, Phó Chi Hành lái xe chở La Y về, nhận được điện thoại của bà Tưởng.
“Con trai, tối nay về ăn cơm đi!” Bà Tưởng vô cùng nhiệt tình nói: “Dẫn theo La Y nữa, đã rất lâu rồi không gặp được gặp con bé, nhớ quá đi.”
Phó Chi Hành mở loa ngoài, La Y ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, mặt cô gái bất giác đỏ lên.
Phó Chi Hành nghiêng đầu nhìn La Y, cười đồng ý: “Vâng, con sẽ về cùng cô ấy.”
La Y: “……QAQ”
“Sao con còn chưa cưới con bé vào nhà chúng ta nữa? Mẹ còn muốn nghe con bé gọi mẹ là mẹ.” Bà Tưởng hưng phấn nói, “Con bé thật sự rất đáng yêu đó! Mẹ quá thích con bé rồi!”
Không biết có phải là Phó Chi Hành nhớ tới chuyện La Y gọi sai lần đó hay không, cũng nở nụ cười, anh thuận miệng trả lời bà Tưởng: “Đương nhiên là con muốn càng nhanh càng tốt, nhưng cũng phải xem ý tứ của cô ấy nữa.”
“Vậy ý của con bé là gì?”
Phó Chi Hành hoàn toàn không biết xấu hổ, trong giọng nói của anh ẩn chứa ý cười, trêu chọc La Y: “Hỏi em đó, em có ý gì?”
Mặt La y đỏ lên, cô căng thẳng nắm lấy dây an toàn, ấp úng một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.
Cũng không biết sự nhanh mồm dẻo miệng lúc thi biện luận chạy đi đâu rồi.
Bà Tưởng nghe thấy Phó Chi Hành nói, mới biết là La Y đang ở bên cạnh anh, lập tức gọi: “Y Y à! Về nhà ăn cơm cùng A Hành nha! Mẹ ở nhà chờ con nha!”
Da mặt bà Tưởng không cần phải nói, biết rõ là La Y thẹn thùng nhưng vẫn là muốn trêu cô.
La Y vội vàng sợ hãi đáp: “Vâng, cháu sẽ đến cùng Phó đại ca…… Cảm ơn……” Cô đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Phó Chi Hành một cái cầu xin sự giúp đỡ.
Phó Chi Hành cũng biết chừng mực, tiếp lời nói: “Được rồi mẹ, con còn đang lái xe, một lát nữa gặp nhau ở nhà.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc này La Y mới thở ra một hơi thật dài.
Phó Chi Hành không nhịn được cười cô: “Xấu hổ cái gì?”
La y cắn môi, cúi đầu xuống không nói lời nào.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Không…… Không quen lắm……”
Phó Chi Hành hơi bất đắc dĩ mà khẽ cười thở dài, cưng chiều nói: “Cô nhóc ngốc.”
Anh biết cô không quen.
Từ nhỏ cô đã không nhận được tình yêu của ba mẹ nên cho cô, tất cả sự ấm áp của cô đều xuất phát từ bà ngoại.
Nhưng sau này, Y Y, em sẽ có một gia đình.
Không chỉ có anh, mà người nhà của anh cũng sẽ là của em.
Tất cả những gì anh có đều sẽ chia sẻ với em.
Trước khi về nhà, Phó Chi Hành dừng xe trước trung tâm thương mại mua một ít trà và một bộ sản phẩm chăm sóc da yêu thích của bà Tưởng.
Lúc hai người đến nhà anh đã hơn tám giờ tối.
Trong tay Phó Chi Hành xách theo đồ đạc, một tay khác nắm tay La Y.
La Y không kịp về nhà thay quần áo, chỉ có thể trong điểm đơn giản ở trên xe, làm cho mình thoạt nhìn tươi tắn hơn một chút.
Bà Tưởng đã sớm chuẩn bị xong dép lê cho La Y, Phó Chi Hành và La Y đi đến phòng khách, bà Tưởng liền chạy tới kéo La Y lại.
La Y ngượng ngùng cười, gọi: “Dì.”
Bà Tưởng hơi mất mát bĩu môi, “Ta muốn nghe con gọi là mẹ.”
Mặt La Y đỏ lên ngay lập tức.
Phó Chi Hành bất đắc dĩ, “Mẹ, da mặt cô nhóc mỏng, mẹ đừng trêu cô ấy nữa.”
Sau đó đặt đồ đạc lên bàn, “La Y đồ cho hai người.”
La Y khẽ cắn môi dưới, rõ ràng chính là anh mua.
Lúc La Y này mới ngước mắt nhìn về phía ba Phó, lại gọi: “Chú.”
Bà Tưởng không từ bỏ: “Ôi trời, ông ấy cũng muốn cháu gọi là ba giống như A Hành đó!”
Phó Chi Hành hết chỗ nói, tối nay không ngăn được mẹ an làm ầm ĩ.
Đối mặt với lời bà Tưởng nói, La Y thế mà lại còn rất nghiêm túc trả lời: “Để…… Sau này sẽ gọi ạ.”
Bà Tưởng cười hì hì nói: “Đừng để ta chờ quá lâu nha!”
La Y ngoan ngoãn gật đầu.
Làm cho Phó Chi Hành suýt chút nữa không nhịn được kéo người đi lên trên tầng nhốt vào trong phòng bắt nạt.
Bữa cơm tối này ăn vô cùng vui vẻ, chủ yếu vẫn là bà Tưởng luôn là không chịu nổi trêu La Y, La Y lại rất ngoan ngoãn nói chuyện cùng bà, thoạt nhìn còn có một sự hài hòa không thể nói ra được.
Cuối cùng Phó Chi Hành thật sự không có cách nào, sau khi ăn cơm xong lý do đưa La Y đi tham quan rồi kéo đi, thấy cô gái nhỏ sắp không chống đỡ nổi ở trong nước sôi lửa bỏng này cứu ra.
La Y đi theo Phó Chi Hành lên tầng, vào phòng anh.
Màu sắc chính phòng của người đàn ông rất lạnh, cơ bản không phải là trắng thì chính là xám.
Đồ nội thất màu trắng, ba món đồ trên giường và tấm rèm là màu xám.
Nhưng thật ra phù hợp phong cách của anh. Phó Chi Hành bảo La Y tự mình chơi, anh đi xuống lầu bưng trái cây lên cho cô.
La Y liền ngồi ở bàn làm việc của anh, tiện tay lật lật kệ sách nhỏ xem.
Kết quả trong lúc vô tình phát hiện ra một vào tờ giấy.
La Y nhìn chữ trên đó, cả ngùi nhất thời trở nên cứng đờ.
Ngón tay cô run rẩy lật xem từng tờ, trên mỗi một tờ đều có cùng một cái tên.
Trên mỗi một tờ đều có cùng một câu ——
Đối tượng hỗ trợ: La Y.
- -----oOo------
Quê của La Y cách thành phố phồn hoa này không gần lắm, La Y đi xe buýt chạy thẳng đến thôn của mình, hơn nữa trên đường đi đi dừng dừng, đến gần giữa trưa mới tới nơi.
Cô đã mua một vài loại tiền giấy cho cúng bái ở cửa hàng tiện lợi, cô đi đến những cánh đồng trồng hoa màu ở sau thôn.
Phần mộ của những người chết trong thôn nhỏ đều là dạng như thế này.
La Y vừa đốt tiền giấy cho bà ngoại vừa nhẹ giọng chậm rãi trò chuyện cùng bà ngoại, nói trong khoảng thời gian này cô rất tốt, nói cô gặp được Phó Chi Hành, nói với bà, cô đang yêu đương cùng Phó Chi Hành.
“Phó đại ca đối xử với cháu rất tốt, bà ngoại, bà không cần lo lắng cho cháu, cứ yên tâm ở bên kia cùng ông ngoại.”
Bất tri bất giác, nước mắt đã rơi đầy mặt La Y, cô khụt khịt nói: “Bà ngoại……”
Lại căn bản không có cách nào nói ra những lời kế tiếp.
Cô rất muốn nói, bà ngoại, bà đã hứa với cháu, chờ cháu có tương lai, bà sẽ cùng cháu đến thành phố lớn hưởng phúc.
Cháu còn chưa cho bà hưởng phúc, sao bà đã bỏ cháu lại mà đi rồi?
Một mình La Y ở trên ruộng lúa mạch khóc đến không thành tiếng.
Sau khi trở về từ phần mộ của bà ngoại, La Y đi đến cửa hàng tiện lợi trong thôn mua một chút bánh mì và nước khoáng.
Trong nhà không có gì để có thể nấu cơm ăn, muốn ăn cơm địa điểm gần nhất cũng ở quán mì nhỏ thôn bên cạnh, cô lười đi.
Chắp vá một bữa là được rồi.
La Y cầm đồ đi về, dùng chìa khóa mở cửa nhà cũ nát ra, đi vào.
Tất cả mọi thứ trong nhà đều không thay đổi.
Mấy năm nay cô đều có trở về, mỗi lần trở về đều sẽ quét tước một lần.
Cho nên thoạt nhìn vẫn xem là gọn gàng và ngăn nắp.
La Y dùng khăn giấy lau cái ghế, để ra một chỗ cho mình ngồi xuống.
Thật sự quá mệt mỏi.
Lúc cô gặm bánh mì nhìn thời gian, đã mười hai giờ.
Cho dù còn chưa kết thúc, thì lúc này cũng là thời gian nghỉ ngơi, phải đến sau một rưỡi chiều mới có thể tiếp tục.
La Y tìm được số điện thoại của Phó Chi Hành, gọi đo, kết quả lại không liên lạc được.
Cô khó hiểu nhìn tín hiệu điện thoại, đầy mà……
La Y thở dài, tiếp tục gặm bánh mì.
Chắc chắn là Phó đại ca rất đẹp trai, đối phương không thể nào chống cự được.
Cô thật sự muốn nhìn dáng vẻ tỏa sáng của anh.
Hơn nữa, quen anh lâu như vậy, cô đều chưa từng nhìn thấy anh biện hộ cho thân chủ của mình ở trên toà án như thế nào.
Trong lòng La Y hơi tiếc nuối.
Nhưng cô lại tự an ủi mình không sao cả, bởi vì sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.
La Y lấp bụng đơn giản, mở chai nước khoáng ra uống mấy ngụm, ngay sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà.
Cô dùng giẻ lau sạch sẽ từng món đồ nội thất cũ kỹ, mỗi một chỗ góc nhỏ đều không bỏ qua.
Nước chạy ra trên đất, xua tan đi chút hơi nóng ở trên người.
Sau khi La Y tổng dọn dẹp xong thì ngồi ở dưới gốc cây hòe trong sân.
Phía dưới mông có lót một tấm đệm mềm.
La Y dựa vào thân cây to rắn chắc, có hơi mệt mỏi gập hai chân lên, hai cánh tay đặt ở trên đùi, nghiêng đầu gối lên cánh tay mình.
Một trận gió thổi tới, trong cơn gió hơi nóng mang theo một chút hương hoa.
La Y bất giác nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Sau khi Phó Chi Hành đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy một cô gái ngồi dưới cây hòe trong sân.
Người hơi co lại, ngay sau đó thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi đến.
Phó Chi Hành ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cụp mắt nhìn trên trán cô gái chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, đưa tay lên nhẹ nhàng mà giúp cô sửa mái tóc một chú, rồi sau đó bên kia nhìn thấy được một chiếc quạt hương bồ lớn cũ kỹ.
Phó Chi Hành sờ qua, cầm lấy quạt cho La Y.
Không biết qua bao lâu, La Y dần dần có ý thức.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác vô cùng mát mẻ, phong vẫn luôn ở thổi, thật thoải mái.
La Y từ từ mở mắt ra, chỉ một thoáng, khuôn mặt Phó Chi Hành lập tức xuất hiện trong tầm mắt của cô.
La Y sửng sốt trong phút chốc, cô ngơ ngác nhìn anh, chậm rãi ngồi thẳng dậy, cổ bởi vì nằm sấp quá lâu nên hơi đau nhức, làm cho cô phải đưa tay lên đè lại, hơi nhíu mày.
Giọng của Phó Chi Hành rất nhẹ nhàng, hàm chứa ý cười: “Tỉnh rồi?”
La Y gọi một tiếng: “Phó đại ca……”
Cô gái vừa mới tỉnh ngủ, trong giọng nói hơi khàn và sự mềm mại không rõ ràng lắm, cô rất mờ mịt hỏi: “Anh đến từ khi nào vậy?”
Quạt cho cô bao lâu rồi……
“Lúc em ngủ.” Anh cong môi.
“Kết quả phiên tòa thế nào? Mọi việc có suôn sẻ không?” La Y quan tâm hỏi.
Phó Chi Hành giơ tay sờ sờ đầu cô, giọng nói trầm thấp: “Ừm, thắng.”
Tuy rằng đại khái đoán được Phó Chi Hành sẽ thắng, nhưng khi nghe thấy chính miệng anh nói ra, La Y vẫn là rất vui mừng, bỗng nhiên cô trợn to mắt, lập tức nhào tới ôm lấy Phó Chi Hành, kích động cười nói: “A a a a a! Em biết ngay mà, em biết là Phó đại ca chắc chắn sẽ thắng!”
Phó Chi Hành ôm lấy cô nhóc chủ động lao đến, sung sướng khẽ cười, nói ở bên tai cô: “Nắm chắc như vậy sao?”
“Vâng!” La Y ôm chặt lấy anh, giọng điệu kiêu ngạo lại tự hào: “Ở trong lòng em, Phó đại ca chính là luật sư xuất sắc nhất.”
Giây tiếp theo, La Y lại không tự chủ được mà run lên, giọng nói mềm của cô gọi người đàn ông đang hôn lên vành tai cô: “Phó đại ca……”
Phó Chi Hành mơ hồ đáp một tiếng: “Ừm?”
La Y căng thẳng nắm lấy quần áo anh, lông mi chớp chớp liên tục.
Phó Chi Hành lui ra một chút, nâng khuôn mặt cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô, ánh mắt La Y trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô cảm giác được rõ ràng hơi thở của anh càng ngày càng gần, La Y từ từ lùi lại phía sau, cuối cùng lại ngồi xuống trên đệm, cô dựa sát vào trên thân cây, hơi ngẩng mặt lên, nhìn người đàn ông ở trước mắt.
Cánh môi khẽ mím lại, hàng mi đen dài hơi run rẩy, đôi mắt chợt khép lại.
Rất lâu sau, một nụ hôn dài kết thúc.
Giọng Phó Chi Hành khàn khàn: “Dẫn anh đi gặp bà ngoại?”
Hơi thở La Y không ổn đỉnh, chỉ gật đầu, đáp: “Vâng.”
Giọng nói mềm mại đến rối tinh rối mù.
Chạng vạng hôm đó, Phó Chi Hành lái xe chở La Y về, nhận được điện thoại của bà Tưởng.
“Con trai, tối nay về ăn cơm đi!” Bà Tưởng vô cùng nhiệt tình nói: “Dẫn theo La Y nữa, đã rất lâu rồi không gặp được gặp con bé, nhớ quá đi.”
Phó Chi Hành mở loa ngoài, La Y ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, mặt cô gái bất giác đỏ lên.
Phó Chi Hành nghiêng đầu nhìn La Y, cười đồng ý: “Vâng, con sẽ về cùng cô ấy.”
La Y: “……QAQ”
“Sao con còn chưa cưới con bé vào nhà chúng ta nữa? Mẹ còn muốn nghe con bé gọi mẹ là mẹ.” Bà Tưởng hưng phấn nói, “Con bé thật sự rất đáng yêu đó! Mẹ quá thích con bé rồi!”
Không biết có phải là Phó Chi Hành nhớ tới chuyện La Y gọi sai lần đó hay không, cũng nở nụ cười, anh thuận miệng trả lời bà Tưởng: “Đương nhiên là con muốn càng nhanh càng tốt, nhưng cũng phải xem ý tứ của cô ấy nữa.”
“Vậy ý của con bé là gì?”
Phó Chi Hành hoàn toàn không biết xấu hổ, trong giọng nói của anh ẩn chứa ý cười, trêu chọc La Y: “Hỏi em đó, em có ý gì?”
Mặt La y đỏ lên, cô căng thẳng nắm lấy dây an toàn, ấp úng một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.
Cũng không biết sự nhanh mồm dẻo miệng lúc thi biện luận chạy đi đâu rồi.
Bà Tưởng nghe thấy Phó Chi Hành nói, mới biết là La Y đang ở bên cạnh anh, lập tức gọi: “Y Y à! Về nhà ăn cơm cùng A Hành nha! Mẹ ở nhà chờ con nha!”
Da mặt bà Tưởng không cần phải nói, biết rõ là La Y thẹn thùng nhưng vẫn là muốn trêu cô.
La Y vội vàng sợ hãi đáp: “Vâng, cháu sẽ đến cùng Phó đại ca…… Cảm ơn……” Cô đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn Phó Chi Hành một cái cầu xin sự giúp đỡ.
Phó Chi Hành cũng biết chừng mực, tiếp lời nói: “Được rồi mẹ, con còn đang lái xe, một lát nữa gặp nhau ở nhà.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc này La Y mới thở ra một hơi thật dài.
Phó Chi Hành không nhịn được cười cô: “Xấu hổ cái gì?”
La y cắn môi, cúi đầu xuống không nói lời nào.
Một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Không…… Không quen lắm……”
Phó Chi Hành hơi bất đắc dĩ mà khẽ cười thở dài, cưng chiều nói: “Cô nhóc ngốc.”
Anh biết cô không quen.
Từ nhỏ cô đã không nhận được tình yêu của ba mẹ nên cho cô, tất cả sự ấm áp của cô đều xuất phát từ bà ngoại.
Nhưng sau này, Y Y, em sẽ có một gia đình.
Không chỉ có anh, mà người nhà của anh cũng sẽ là của em.
Tất cả những gì anh có đều sẽ chia sẻ với em.
Trước khi về nhà, Phó Chi Hành dừng xe trước trung tâm thương mại mua một ít trà và một bộ sản phẩm chăm sóc da yêu thích của bà Tưởng.
Lúc hai người đến nhà anh đã hơn tám giờ tối.
Trong tay Phó Chi Hành xách theo đồ đạc, một tay khác nắm tay La Y.
La Y không kịp về nhà thay quần áo, chỉ có thể trong điểm đơn giản ở trên xe, làm cho mình thoạt nhìn tươi tắn hơn một chút.
Bà Tưởng đã sớm chuẩn bị xong dép lê cho La Y, Phó Chi Hành và La Y đi đến phòng khách, bà Tưởng liền chạy tới kéo La Y lại.
La Y ngượng ngùng cười, gọi: “Dì.”
Bà Tưởng hơi mất mát bĩu môi, “Ta muốn nghe con gọi là mẹ.”
Mặt La Y đỏ lên ngay lập tức.
Phó Chi Hành bất đắc dĩ, “Mẹ, da mặt cô nhóc mỏng, mẹ đừng trêu cô ấy nữa.”
Sau đó đặt đồ đạc lên bàn, “La Y đồ cho hai người.”
La Y khẽ cắn môi dưới, rõ ràng chính là anh mua.
Lúc La Y này mới ngước mắt nhìn về phía ba Phó, lại gọi: “Chú.”
Bà Tưởng không từ bỏ: “Ôi trời, ông ấy cũng muốn cháu gọi là ba giống như A Hành đó!”
Phó Chi Hành hết chỗ nói, tối nay không ngăn được mẹ an làm ầm ĩ.
Đối mặt với lời bà Tưởng nói, La Y thế mà lại còn rất nghiêm túc trả lời: “Để…… Sau này sẽ gọi ạ.”
Bà Tưởng cười hì hì nói: “Đừng để ta chờ quá lâu nha!”
La Y ngoan ngoãn gật đầu.
Làm cho Phó Chi Hành suýt chút nữa không nhịn được kéo người đi lên trên tầng nhốt vào trong phòng bắt nạt.
Bữa cơm tối này ăn vô cùng vui vẻ, chủ yếu vẫn là bà Tưởng luôn là không chịu nổi trêu La Y, La Y lại rất ngoan ngoãn nói chuyện cùng bà, thoạt nhìn còn có một sự hài hòa không thể nói ra được.
Cuối cùng Phó Chi Hành thật sự không có cách nào, sau khi ăn cơm xong lý do đưa La Y đi tham quan rồi kéo đi, thấy cô gái nhỏ sắp không chống đỡ nổi ở trong nước sôi lửa bỏng này cứu ra.
La Y đi theo Phó Chi Hành lên tầng, vào phòng anh.
Màu sắc chính phòng của người đàn ông rất lạnh, cơ bản không phải là trắng thì chính là xám.
Đồ nội thất màu trắng, ba món đồ trên giường và tấm rèm là màu xám.
Nhưng thật ra phù hợp phong cách của anh. Phó Chi Hành bảo La Y tự mình chơi, anh đi xuống lầu bưng trái cây lên cho cô.
La Y liền ngồi ở bàn làm việc của anh, tiện tay lật lật kệ sách nhỏ xem.
Kết quả trong lúc vô tình phát hiện ra một vào tờ giấy.
La Y nhìn chữ trên đó, cả ngùi nhất thời trở nên cứng đờ.
Ngón tay cô run rẩy lật xem từng tờ, trên mỗi một tờ đều có cùng một cái tên.
Trên mỗi một tờ đều có cùng một câu ——
Đối tượng hỗ trợ: La Y.
- -----oOo------