Đường Về - Ngải Ngư
Chương 8
Edit: Mây
Sáng sớm hôm sau, Lục Trọng Cẩn dẫn theo đội viên hoàn thành huấn luyện dã ngoại dài năm km sau đó để cho tiểu đội trưởng dẫn đội đến nhà ăn ăn bữa sáng
Anh và chỉ đạo viên nói chuyện với nhau, lát nữa cơm nước xong cho đội viên cởi thường phục mùa đông ra đứng xếp hàng, chào đón nhiếp ảnh gia đến đội quay chụp.
Tuy rằng Quý Du Nhiên và Lục Trọng Cẩn đã quay lại ở bên nhau, nhưng bởi vì tính chất công việc của anh, hai người cũng rất ít khi nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có thời gian thì sẽ nói mấy câu, cũng sẽ không nói về chuyện công việc.
Cho nên Lục Trọng Cẩn cũng không biết hôm nay nhiếp ảnh gia đến đội quay chụp là Quý Du Nhiên.
Khoảnh khắc Quý Du Nhiên xuất hiện ở trước mắt anh, đuôi lông mày Lục Trọng Cẩn hơi nhướng lên, đáy mắt hiện lên một tia bất ngờ, nhưng trên mặt không hề dao động, vô cùng bình tĩnh.
Nhưng thật ra những đội đội viên khác trong đội cứu hỏa đều sôi nổi để lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ đã từng gặp Quý Du Nhiên, ngay bên ngoài hiện trường hỏa hoạn.
Người phụ nữ điên cuồng bắt lấy từng người bọn họ cẩn thận tìm kiếm đội trưởng đêm đó, chính là cô.
Lúc ấy cô còn đặc biệt lòng sợ hãi ôm lấy đội trưởng ngay sau khi đội trưởng vừa mới đi ra ngoài.
Không ngờ được, người đẹp này thế mà lại là một nhiếp ảnh gia.
Quý Du Nhiên mặc một chiếc áo khoác bánh mì dài màu vàng nhạt, không kéo khóa kéo, mở rộng ra, bên trong xuyên một cái áo lên cao cổ màu trắng gạo, trên cổ còn quấn một cái khăn quàng cổ chữ màu nâu, phía dưới mặc một cái quần jean bó sát vào người, phối hợp với giày thể thao đơn giản.
Một bộ trang phục rất giản dị và thoải mái, thoạt nhìn vừa giỏi giang vừa nhanh nhẹn.
Cô kéo vali tự nhiên hào phóng đi ngang qua, vừa mới đứng ở bọn họ trước mặt, đội trưởng đội cứu hỏa đã cấy giọng nói vang dội: “Cúi chào!”
Những người lính cứu hỏa trong bộ đồng phục mùa đông màu xanh da trời rực lửa và chiếc mũ rộng vành màu trắng đã cúi chào Quý Du Nhiên theo kiểu quân đội.
Trong tay Quý Du Nhiên đang cầm máy ảnh, trực tiếp chụp một tấm ảnh, mỉm cười cùng bọn họ nói: “Chào mọi người.”
“Lễ xong!”
Động tác của đội cứu hỏa lại đồng loạt buông tay xuống.
Chỉ đạo viên đi tới bắt tay với Quý Du Nhiên, giới thiệu: “Chào cô, tôi là chỉ đạo viên đại đội Thẩm dũng của đại đội Mật vụ.”
Quý Du Nhiên mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, chỉ đạo viên Thẩm.”
“Vị này hẳn là cô cũng quen biết, là Lục Trọng Cẩn đội trưởng Lục.” Thẩm Dũng vô cùng thân thiết nói với Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên giương mắt nhìn về phía Lục Trọng Cẩn, nhìn anh nhếch môi cười, khuôn mặt tinh xảo lại kiều diễm, giống như làm cho Lục Trọng Cẩn nhìn thấy được Quý Du Nhiên của thời cấp ba.
Cô vươn tay ra trước, giả vờ nói: “Chào anh, đội trưởng Lục.”
Lục Trọng Cẩn bình tĩnh bắt tay với cô, thấp giọng nói: “Xin chào.”
Thẩm Dũng nhiệt tình nói với Quý Du Nhiên: “Nhiếp ảnh gia tự giới thiệu bạn thân trước đi.”
Quý Du Nhiên khẽ gật đầu, đối mặt với các đội viên đội cứu hỏa đang đứng thẳng tắp trước mặt cô, cũng không ra vẻ ngượng ngùng dù chỉ một chút, nói thẳng: “Chào mọi người, tôi là nhiếp ảnh gia phụ trách công việc quay chụp ở đội lính cứu hỏa, tên là Quý Du Nhiên, một tuần kế tiếp còn phải làm phiền mọi người phối hợp nhiều hơn nữa!”
Nghi thức chào đón đơn giản đã hoàn tất, Lục Trọng Cẩn bảo tiểu đội trưởng dẫn đội về ký túc xá thay quần áo, ba phút sau xuống dưới lầu tập hợp, bắt đầu huấn luyện hằng ngày.
Sau đó anh bảo Quý Du Nhiên đi theo phía sau mình đến tòa nhà làm việc, Thẩm Dũng giúp Quý Du Nhiên xách vali của cô vào trong phòng trước.
Quý Du Nhiên đi theo phía sau Lục Trọng Cẩn, vừa vào trong tòa nhà đã nghiêng đầu hỏi anh: “Bất ngờ không?”
Lục Trọng Cẩn nhẹ giọng cười hừ một tiếng.
“Một tuần này bất cứ lúc nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh, vui vẻ không?”
Lục Trọng Cẩn hơi nhíu mắt lại, “Cũng không chắc chắn.”
“Bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ……”
“Mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ em cũng có thể đi theo đến hiện trường!” Quý Du Nhiên đi nhanh hơn một chút, lướt qua Lục Trọng Cẩn, xoay người lại đứng ở trước mặt anh, ngửa đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông, vô cùng tự tin nói với anh: “Phòng làm việc của bọn em đã nói chuyện xong với cấp trên của bọn anh rồi, em muốn chụp không chỉ là huấn luyện hằng ngày của mọi người, các tấm ảnh cứu hộ cứu nạn trong các vụ hỏa hoạn em cũng sẽ chụp.”
“Cho nên, mọi người đến hiện trường em cũng sẽ đi.”
Quý Du Nhiên nói xong giương cằm không phục nói: “Nếu anh không đồng ý thì có thể đi hỏi chỉ huy trưởng của các anh.”
Lục Trọng Cẩn nhìn cô vài giây, đôi mắt thâm trầm của người đàn ông, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng khí thế.
Quý Du Nhiên bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu cũng tê dại, sau đó mới nghe thấy anh thong thả nói: “Anh cũng chưa nói nhất định không cho em đi theo.”
Quý Du Nhiên: “……”
“Hừ!” Quý Du Nhiên cảm giác mình bị anh đùa giỡn khẽ khịt mũi một cái.
Khóe môi Lục Trọng Cẩn nhếch lên lộ ra nụ cười như có như không.
“Trước tiên đi nhận hai bộ đồng phục huấn luyện, nhận quần áo xong dẫn em đến ký túc xá.” Anh nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.
Quý Du Nhiên lập tức đuổi theo.
Bỗng nhiên, Quý Du Nhiên chậm rãi ngừng lại, cô kêu lên: “Lục Trọng Cẩn!”
Người đàn ông nghe thấy quay đầu lại, đồng thời Quý Du Nhiên cũng bấm máy chụp lại.
Đồng phục màu xanh đậm giống như ngọn lửa đang bùng lên, từng đường nét trên khuôn mặt hiện lên rõ ràng dưới mũ vành lớn màu trắng, hàng lông mày rậm, quai hàm cứng rắn giống như được điêu khắc hoàn mỹ, cả người toát ra một loại khí chất rắn rỏi đẹp trai.
Quý Du Nhiên cúi đầu nhìn này tấm ảnh này, khóe môi nhếch lên.
Lục Trọng Cẩn đã tiếp tục đi về phía trước, Quý Du Nhiên ở phía sau chạy chậm vài bước đuổi theo, cô ôm lấy máy anh đưa cho anh xem: “Đẹp trai không?”
Lục Trọng Cẩn còn chưa nói gì, Quy Du Nhiên lại dùng kiểu giọng điệu khoe khoang nói: “Người đàn ông của em đó!”
Lục Trọng Cẩn: “……”
“Quý Du Nhiên.” Anh cắn răng gọi cô, giọng nói rất trầm, còn mang theo sự uy hiếp.
Quý Du Nhiên bĩu môi, ngoan ngoãn hơn một chút, không nói gì nữa.
Khi đến nơi nhận quần áo, Lục Trọng Cẩn nghe thấy cô ở phía sau mình nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những lời em nói đều là sự thật mà!”
Giống như hồi học cấp ba, mỗi lần cô chọc giận anh, đều nhỏ giọng lẩm bẩm nói như mình đang nói chuyện vô cùng hợp lý, giọng điệu cũng giống nhau như đúc.
Lục Trọng Cẩn thở dài, đẩy cửa đi vào, nói với người khác: “Lấy hai bộ đồng phục huấn luyện mùa đông 165.”
“Được đội trưởng Lục.”
Sau khi lấy được đồng phục huấn luyện trong tay, Lục Trọng Cẩn lập tức đưa cho Quý Du Nhiên.
Cô đeo máy ảnh trên cổ, ôm bộ đồng phục huấn luyện trong lòng, tung ta tung tăng đi theo Lục Trọng Cẩn đến ký túc xá.
Anh dẫn cô đến trước cửa phòng, nói với Quý Du Nhiên: “Đi vào thay quần áo, sau đó xuống dưới, bắt đầu công việc.”
“Công việc của em anh cũng muốn quản à?” Cô kinh ngạc nói, sau đó lại nói: “Em không phải là đội viên của anh, không nằm trong tầm kiểm soát của anh.”
Lục Trọng Cẩn cười nhạt một tiếng, “Ở địa bàn của anh, phải nghe anh.”
Quý Du Nhiên mỉm cười với anh
Anh được lắm Lục Trọng Cẩn, bản lĩnh lớn rồi.
“Ba phút, tập trung ở cầu thang.” Lục Trọng Cẩn nói xong ngay lập tức đẩy cửa bên cạnh ra.
Quý Du Nhiên: “???”
Anh ở bên cạnh cô sao?!
Cô vừa khiếp sợ vừa nhảy nhót đi vào ký túc xá, là phòng đôi, nhưng chỉ có một mình cô ở, trên ga trải giường màu trắng đật một cái chăn màu xanh được xếp ngăn nắp giống như khối đậu hũ.
Những thứ khác Quý Du Nhiên căn bản không có thời gian đánh giá cẩn thận, bởi vì cô phải nhanh chóng thay quần áo.
Quý Du Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất thay đồng phục huấn luyện, sau đó mở cửa ra, nhìn thấy Lục Trọng Cẩn đã mặc xong đồng phục huấn luyện, cầm đồng hồ bấm giờ đứng ở đầu cầu thang, thản nhiên nói với cô: “Vượt quá thời gian hai phút bốn mươi bảy giây.”
Quý Du Nhiên không nói nên lời, “Anh thật sự xem em là đội viên của anh sao?”
Cô nói xong ngay lập tức ôm máy anh đi ra, đi đến dừng lại trước mặt Lục Trọng Cẩn, người đàn ông lập tức duỗi tay ra, rơi xuống bên cổ cô, anh hơi khom lưng, giống như ngay giây tiếp theo sẽ ôm cô vào trong lòng.
Quý Du Nhiên vừa định ra vẻ rụt rè một chút nói có phải là không tốt lắm hay không, kết quả cô còn chưa rụt rè, Lục Trọng Cẩn giúp cô sửa lại cổ áo huấn luyện, gằn từng chữ nói: “Ăn mặc không đủ tiêu chuẩn.”
Quý Du Nhiên: “……”
Ảo tưởng rất tốt đẹp ban đầu tan biến ngay trong phút chốc.
Quý Du Nhiên giơ tay mở tay anh ra, liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người đi xuống lâu.
Lúc Lục Trọng Cẩn đi từ trong ký túc xá ra, Quý Du Nhiên đang đứng bên cạnh tiến hành chụp ảnh đội viên đang huấn luyện leo thang dây.
Người phụ nữ mặc một bộ đồng phục huấn luyện màu xanh, trên đầu đội mũ huấn luyện, biểu tình chuyên chú lại nghiêm túc, nàng không ngừng mà điều chỉnh mà chính mình góc độ cùng vị trí, từ các phương hướng quay chụp.
Không còn có cảm giác sự tùy ý trên người cô như thường ngày.
Lục Trọng Cẩn đi qua, đứng ở bên cạnh Thẩm Dũng, hỏi: “Thế nào?”
“Cũng được,” Thẩm Dũng đưa sổ ghi chép của mình cho anh xem, nói với Lục Trọng Cẩn: “Thể lực của những người mới đến đều rất mạnh, kế tiếp chính là rèn luyện tố chất tâm lý.”
Lục Trọng Cẩn nhẹ nhàng nhướng mày, “Từ từ mài giũa.”
Lúc hai người nói chuyện, ống kính của Quý Du Nhiên đã nhắm ngay bọn họ, sau đó ấn nút chụp.
“Này, nói đi, cậu và nhiếp ảnh gia Quý, rốt cuộc có quan hệ gì?” Thẩm Dũng tò mò hỏi.
Lục Trọng Cẩn nhàn nhạt bình tĩnh nói: “Chính là kiểu quan hệ anh nghĩ.”
Thẩm Dũng kinh ngạc bật ra một câu thô lỗ, “Thật hay giả? Lúc trước cũng chưa nghe thấy cậu nhắc đến, đêm hôm đó bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ như vậy, cậu cũng cứ như vậy có bạn gái?”
Lục Trọng Cẩn cúi đầu, cười cười, không nói gì.
Đâu phải là bỗng nhiên.
Anh cũng không biết bản thân mình đã chờ đợi biết bao nhiêu ngày đêm.
–
Tối hôm đó, sau khi Quý Du Nhiên ăn cơm tối cùng với nhóm người trong đội cứu hỏa, tâm trạng Lục Trọng Cẩn tốt, đồng ý cho Thẩm Dũng dẫn bọn họ đi làm liên hoan gì đó.
Thật ra thì cũng chỉ là một đám người ngồi ở sân huấn luyện đón gió lạnh thấu xương của mùa đông nói nói cười cười, ca hát, chơi trò chơi, sau khi náo loạn một trận,cả người cũng rất ấm áp.
“Nhiếp ảnh gia Quý, cô cũng biểu diễn tài năng gì đó đi!” Có người lớn tiếng đề nghị.
Sau đó những người khác cũng ồn ào hùa theo.
Quý Du Nhiên đang chụp ảnh cho bọn họ cười cười, “Tôi ngoại trừ chụp ảnh ra, những thứ khác thật sự là không biết.”
Thẩm Dũng cũng đi ra hoà giải, nửa đùa nửa thật nói: “Nhiếp ảnh gia Quý chính là người của đội trưởng, các cậu xác định muốn làm phiền cô ấy?”
Ở bên cạnh ngồi xếp bằng ngồi lục trọng cẩn biểu tình bình tĩnh mà nhấc lên mí mắt tới, thập phần phối hợp: “Vừa rồi ai đề nghị?”
“Tiểu đội trưởng!”
Lục Trọng Cẩn hơi nhướng mày, ra lệnh: “Tiểu đội trưởng bước ra khỏi hàng!”
Một chàng trai hơn hai mươi tuổi ngay lập tức đứng lên, cơ thể thẳng tắp, “Rõ!”
Lục Trọng Cẩn nhàn nhạt nói: “Biểu diễn tài nghệ đi.”
Những người khác ồn ào cười to.
Đội trưởng bảo vệ vợ cũng quá rõ ràng.
Quý Du Nhiên cũng vui vẻ mà cười thanh tiếng tới, cô xuyên qua ống kính máy ảnh từng chút từng chút di chuyển góc độ, cho đến khi nhắm ngay khuôn mặt của người đàn ông đang ngồi bên mình.
Cương nghị lại cứng rắn.
Cô ngửa người ra phía sau, điều chỉnh chụp khoảng cách chụp một chút cho thích hợp, rồi mới vừa ấn nút chụp, tiếng chuông báo cháy của đội cứu hỏa đột nhiên vang lên.
Vốn dĩ một đám người còn đang cười nói vui vẻ ngay lập tức nhảy dựng lên, chạy về phía gara.
Trong chớp mắt, bên cạnh Quý Du Nhiên trở nên trống rỗng.
Tất cả các đội viên đều bay nhanh chóng chạy đi, chỉ có một mình cô ngồi ngây ra tại chỗ.
Rất nhanh cô đã phản ứng lại đây, chụp được một bức ảnh lính cứu hỏa chạy nhanh đến gara thay quần áo để đến hiện trường.
Trong thời gian này, xe cứu hỏa đã chạy ra khỏi gara.
Từ đầu đến cuối cũng chỉ mất chưa đến một phút.
Quý Du Nhiên vội vàng chạy tới, ngồi ở trong xe Lục Trọng Cẩn đã mở cửa ra, vươn tay về phía Quý Du Nhiên.
Cô nhanh chóng bắt lấy, bị anh dùng sức kéo, ngay lập tức lên xe.
Cửa xe một lần nữa đóng lại, nhanh chóng chạy ra khỏi đội cứu hỏa.
Trong màn đêm tối tắm, trên đường sương mù mờ mịt, Quý Du Nhiên ngồi ở trong xe, yên tĩnh lắng nghe hai người Lục Trọng Cẩn và Thẩm Dũng phân tích tình huống trước rồi vạch ra kế hoạch, cả người vẫn còn có hơi mơ hồ.
Hình như cô đã hơi hiểu được vì sao anh không gần gũi với mình, ngay cả tốc độ làm việc của cô cũng phải yêu cầu nghiêm khắc.
Bởi vì nếu cô không thể nào theo kịp với nhịp điệu của họ, cô sẽ không thể cùng nhau đến hiện trường.
Chuông báo cháy vừa vang lên, nhất định phải giành giật từng giây từng phút.
Nhanh một giây, thì có thể sẽ cứu được thêm một mạng sống.
Sẽ không có người nào vì cô đang chụp ảnh mà đặc biệt chờ đợi một mình cô.
Sáng sớm hôm sau, Lục Trọng Cẩn dẫn theo đội viên hoàn thành huấn luyện dã ngoại dài năm km sau đó để cho tiểu đội trưởng dẫn đội đến nhà ăn ăn bữa sáng
Anh và chỉ đạo viên nói chuyện với nhau, lát nữa cơm nước xong cho đội viên cởi thường phục mùa đông ra đứng xếp hàng, chào đón nhiếp ảnh gia đến đội quay chụp.
Tuy rằng Quý Du Nhiên và Lục Trọng Cẩn đã quay lại ở bên nhau, nhưng bởi vì tính chất công việc của anh, hai người cũng rất ít khi nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có thời gian thì sẽ nói mấy câu, cũng sẽ không nói về chuyện công việc.
Cho nên Lục Trọng Cẩn cũng không biết hôm nay nhiếp ảnh gia đến đội quay chụp là Quý Du Nhiên.
Khoảnh khắc Quý Du Nhiên xuất hiện ở trước mắt anh, đuôi lông mày Lục Trọng Cẩn hơi nhướng lên, đáy mắt hiện lên một tia bất ngờ, nhưng trên mặt không hề dao động, vô cùng bình tĩnh.
Nhưng thật ra những đội đội viên khác trong đội cứu hỏa đều sôi nổi để lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ đã từng gặp Quý Du Nhiên, ngay bên ngoài hiện trường hỏa hoạn.
Người phụ nữ điên cuồng bắt lấy từng người bọn họ cẩn thận tìm kiếm đội trưởng đêm đó, chính là cô.
Lúc ấy cô còn đặc biệt lòng sợ hãi ôm lấy đội trưởng ngay sau khi đội trưởng vừa mới đi ra ngoài.
Không ngờ được, người đẹp này thế mà lại là một nhiếp ảnh gia.
Quý Du Nhiên mặc một chiếc áo khoác bánh mì dài màu vàng nhạt, không kéo khóa kéo, mở rộng ra, bên trong xuyên một cái áo lên cao cổ màu trắng gạo, trên cổ còn quấn một cái khăn quàng cổ chữ màu nâu, phía dưới mặc một cái quần jean bó sát vào người, phối hợp với giày thể thao đơn giản.
Một bộ trang phục rất giản dị và thoải mái, thoạt nhìn vừa giỏi giang vừa nhanh nhẹn.
Cô kéo vali tự nhiên hào phóng đi ngang qua, vừa mới đứng ở bọn họ trước mặt, đội trưởng đội cứu hỏa đã cấy giọng nói vang dội: “Cúi chào!”
Những người lính cứu hỏa trong bộ đồng phục mùa đông màu xanh da trời rực lửa và chiếc mũ rộng vành màu trắng đã cúi chào Quý Du Nhiên theo kiểu quân đội.
Trong tay Quý Du Nhiên đang cầm máy ảnh, trực tiếp chụp một tấm ảnh, mỉm cười cùng bọn họ nói: “Chào mọi người.”
“Lễ xong!”
Động tác của đội cứu hỏa lại đồng loạt buông tay xuống.
Chỉ đạo viên đi tới bắt tay với Quý Du Nhiên, giới thiệu: “Chào cô, tôi là chỉ đạo viên đại đội Thẩm dũng của đại đội Mật vụ.”
Quý Du Nhiên mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, chỉ đạo viên Thẩm.”
“Vị này hẳn là cô cũng quen biết, là Lục Trọng Cẩn đội trưởng Lục.” Thẩm Dũng vô cùng thân thiết nói với Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên giương mắt nhìn về phía Lục Trọng Cẩn, nhìn anh nhếch môi cười, khuôn mặt tinh xảo lại kiều diễm, giống như làm cho Lục Trọng Cẩn nhìn thấy được Quý Du Nhiên của thời cấp ba.
Cô vươn tay ra trước, giả vờ nói: “Chào anh, đội trưởng Lục.”
Lục Trọng Cẩn bình tĩnh bắt tay với cô, thấp giọng nói: “Xin chào.”
Thẩm Dũng nhiệt tình nói với Quý Du Nhiên: “Nhiếp ảnh gia tự giới thiệu bạn thân trước đi.”
Quý Du Nhiên khẽ gật đầu, đối mặt với các đội viên đội cứu hỏa đang đứng thẳng tắp trước mặt cô, cũng không ra vẻ ngượng ngùng dù chỉ một chút, nói thẳng: “Chào mọi người, tôi là nhiếp ảnh gia phụ trách công việc quay chụp ở đội lính cứu hỏa, tên là Quý Du Nhiên, một tuần kế tiếp còn phải làm phiền mọi người phối hợp nhiều hơn nữa!”
Nghi thức chào đón đơn giản đã hoàn tất, Lục Trọng Cẩn bảo tiểu đội trưởng dẫn đội về ký túc xá thay quần áo, ba phút sau xuống dưới lầu tập hợp, bắt đầu huấn luyện hằng ngày.
Sau đó anh bảo Quý Du Nhiên đi theo phía sau mình đến tòa nhà làm việc, Thẩm Dũng giúp Quý Du Nhiên xách vali của cô vào trong phòng trước.
Quý Du Nhiên đi theo phía sau Lục Trọng Cẩn, vừa vào trong tòa nhà đã nghiêng đầu hỏi anh: “Bất ngờ không?”
Lục Trọng Cẩn nhẹ giọng cười hừ một tiếng.
“Một tuần này bất cứ lúc nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh, vui vẻ không?”
Lục Trọng Cẩn hơi nhíu mắt lại, “Cũng không chắc chắn.”
“Bọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ……”
“Mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ em cũng có thể đi theo đến hiện trường!” Quý Du Nhiên đi nhanh hơn một chút, lướt qua Lục Trọng Cẩn, xoay người lại đứng ở trước mặt anh, ngửa đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông, vô cùng tự tin nói với anh: “Phòng làm việc của bọn em đã nói chuyện xong với cấp trên của bọn anh rồi, em muốn chụp không chỉ là huấn luyện hằng ngày của mọi người, các tấm ảnh cứu hộ cứu nạn trong các vụ hỏa hoạn em cũng sẽ chụp.”
“Cho nên, mọi người đến hiện trường em cũng sẽ đi.”
Quý Du Nhiên nói xong giương cằm không phục nói: “Nếu anh không đồng ý thì có thể đi hỏi chỉ huy trưởng của các anh.”
Lục Trọng Cẩn nhìn cô vài giây, đôi mắt thâm trầm của người đàn ông, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng khí thế.
Quý Du Nhiên bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu cũng tê dại, sau đó mới nghe thấy anh thong thả nói: “Anh cũng chưa nói nhất định không cho em đi theo.”
Quý Du Nhiên: “……”
“Hừ!” Quý Du Nhiên cảm giác mình bị anh đùa giỡn khẽ khịt mũi một cái.
Khóe môi Lục Trọng Cẩn nhếch lên lộ ra nụ cười như có như không.
“Trước tiên đi nhận hai bộ đồng phục huấn luyện, nhận quần áo xong dẫn em đến ký túc xá.” Anh nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.
Quý Du Nhiên lập tức đuổi theo.
Bỗng nhiên, Quý Du Nhiên chậm rãi ngừng lại, cô kêu lên: “Lục Trọng Cẩn!”
Người đàn ông nghe thấy quay đầu lại, đồng thời Quý Du Nhiên cũng bấm máy chụp lại.
Đồng phục màu xanh đậm giống như ngọn lửa đang bùng lên, từng đường nét trên khuôn mặt hiện lên rõ ràng dưới mũ vành lớn màu trắng, hàng lông mày rậm, quai hàm cứng rắn giống như được điêu khắc hoàn mỹ, cả người toát ra một loại khí chất rắn rỏi đẹp trai.
Quý Du Nhiên cúi đầu nhìn này tấm ảnh này, khóe môi nhếch lên.
Lục Trọng Cẩn đã tiếp tục đi về phía trước, Quý Du Nhiên ở phía sau chạy chậm vài bước đuổi theo, cô ôm lấy máy anh đưa cho anh xem: “Đẹp trai không?”
Lục Trọng Cẩn còn chưa nói gì, Quy Du Nhiên lại dùng kiểu giọng điệu khoe khoang nói: “Người đàn ông của em đó!”
Lục Trọng Cẩn: “……”
“Quý Du Nhiên.” Anh cắn răng gọi cô, giọng nói rất trầm, còn mang theo sự uy hiếp.
Quý Du Nhiên bĩu môi, ngoan ngoãn hơn một chút, không nói gì nữa.
Khi đến nơi nhận quần áo, Lục Trọng Cẩn nghe thấy cô ở phía sau mình nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những lời em nói đều là sự thật mà!”
Giống như hồi học cấp ba, mỗi lần cô chọc giận anh, đều nhỏ giọng lẩm bẩm nói như mình đang nói chuyện vô cùng hợp lý, giọng điệu cũng giống nhau như đúc.
Lục Trọng Cẩn thở dài, đẩy cửa đi vào, nói với người khác: “Lấy hai bộ đồng phục huấn luyện mùa đông 165.”
“Được đội trưởng Lục.”
Sau khi lấy được đồng phục huấn luyện trong tay, Lục Trọng Cẩn lập tức đưa cho Quý Du Nhiên.
Cô đeo máy ảnh trên cổ, ôm bộ đồng phục huấn luyện trong lòng, tung ta tung tăng đi theo Lục Trọng Cẩn đến ký túc xá.
Anh dẫn cô đến trước cửa phòng, nói với Quý Du Nhiên: “Đi vào thay quần áo, sau đó xuống dưới, bắt đầu công việc.”
“Công việc của em anh cũng muốn quản à?” Cô kinh ngạc nói, sau đó lại nói: “Em không phải là đội viên của anh, không nằm trong tầm kiểm soát của anh.”
Lục Trọng Cẩn cười nhạt một tiếng, “Ở địa bàn của anh, phải nghe anh.”
Quý Du Nhiên mỉm cười với anh
Anh được lắm Lục Trọng Cẩn, bản lĩnh lớn rồi.
“Ba phút, tập trung ở cầu thang.” Lục Trọng Cẩn nói xong ngay lập tức đẩy cửa bên cạnh ra.
Quý Du Nhiên: “???”
Anh ở bên cạnh cô sao?!
Cô vừa khiếp sợ vừa nhảy nhót đi vào ký túc xá, là phòng đôi, nhưng chỉ có một mình cô ở, trên ga trải giường màu trắng đật một cái chăn màu xanh được xếp ngăn nắp giống như khối đậu hũ.
Những thứ khác Quý Du Nhiên căn bản không có thời gian đánh giá cẩn thận, bởi vì cô phải nhanh chóng thay quần áo.
Quý Du Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất thay đồng phục huấn luyện, sau đó mở cửa ra, nhìn thấy Lục Trọng Cẩn đã mặc xong đồng phục huấn luyện, cầm đồng hồ bấm giờ đứng ở đầu cầu thang, thản nhiên nói với cô: “Vượt quá thời gian hai phút bốn mươi bảy giây.”
Quý Du Nhiên không nói nên lời, “Anh thật sự xem em là đội viên của anh sao?”
Cô nói xong ngay lập tức ôm máy anh đi ra, đi đến dừng lại trước mặt Lục Trọng Cẩn, người đàn ông lập tức duỗi tay ra, rơi xuống bên cổ cô, anh hơi khom lưng, giống như ngay giây tiếp theo sẽ ôm cô vào trong lòng.
Quý Du Nhiên vừa định ra vẻ rụt rè một chút nói có phải là không tốt lắm hay không, kết quả cô còn chưa rụt rè, Lục Trọng Cẩn giúp cô sửa lại cổ áo huấn luyện, gằn từng chữ nói: “Ăn mặc không đủ tiêu chuẩn.”
Quý Du Nhiên: “……”
Ảo tưởng rất tốt đẹp ban đầu tan biến ngay trong phút chốc.
Quý Du Nhiên giơ tay mở tay anh ra, liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người đi xuống lâu.
Lúc Lục Trọng Cẩn đi từ trong ký túc xá ra, Quý Du Nhiên đang đứng bên cạnh tiến hành chụp ảnh đội viên đang huấn luyện leo thang dây.
Người phụ nữ mặc một bộ đồng phục huấn luyện màu xanh, trên đầu đội mũ huấn luyện, biểu tình chuyên chú lại nghiêm túc, nàng không ngừng mà điều chỉnh mà chính mình góc độ cùng vị trí, từ các phương hướng quay chụp.
Không còn có cảm giác sự tùy ý trên người cô như thường ngày.
Lục Trọng Cẩn đi qua, đứng ở bên cạnh Thẩm Dũng, hỏi: “Thế nào?”
“Cũng được,” Thẩm Dũng đưa sổ ghi chép của mình cho anh xem, nói với Lục Trọng Cẩn: “Thể lực của những người mới đến đều rất mạnh, kế tiếp chính là rèn luyện tố chất tâm lý.”
Lục Trọng Cẩn nhẹ nhàng nhướng mày, “Từ từ mài giũa.”
Lúc hai người nói chuyện, ống kính của Quý Du Nhiên đã nhắm ngay bọn họ, sau đó ấn nút chụp.
“Này, nói đi, cậu và nhiếp ảnh gia Quý, rốt cuộc có quan hệ gì?” Thẩm Dũng tò mò hỏi.
Lục Trọng Cẩn nhàn nhạt bình tĩnh nói: “Chính là kiểu quan hệ anh nghĩ.”
Thẩm Dũng kinh ngạc bật ra một câu thô lỗ, “Thật hay giả? Lúc trước cũng chưa nghe thấy cậu nhắc đến, đêm hôm đó bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ như vậy, cậu cũng cứ như vậy có bạn gái?”
Lục Trọng Cẩn cúi đầu, cười cười, không nói gì.
Đâu phải là bỗng nhiên.
Anh cũng không biết bản thân mình đã chờ đợi biết bao nhiêu ngày đêm.
–
Tối hôm đó, sau khi Quý Du Nhiên ăn cơm tối cùng với nhóm người trong đội cứu hỏa, tâm trạng Lục Trọng Cẩn tốt, đồng ý cho Thẩm Dũng dẫn bọn họ đi làm liên hoan gì đó.
Thật ra thì cũng chỉ là một đám người ngồi ở sân huấn luyện đón gió lạnh thấu xương của mùa đông nói nói cười cười, ca hát, chơi trò chơi, sau khi náo loạn một trận,cả người cũng rất ấm áp.
“Nhiếp ảnh gia Quý, cô cũng biểu diễn tài năng gì đó đi!” Có người lớn tiếng đề nghị.
Sau đó những người khác cũng ồn ào hùa theo.
Quý Du Nhiên đang chụp ảnh cho bọn họ cười cười, “Tôi ngoại trừ chụp ảnh ra, những thứ khác thật sự là không biết.”
Thẩm Dũng cũng đi ra hoà giải, nửa đùa nửa thật nói: “Nhiếp ảnh gia Quý chính là người của đội trưởng, các cậu xác định muốn làm phiền cô ấy?”
Ở bên cạnh ngồi xếp bằng ngồi lục trọng cẩn biểu tình bình tĩnh mà nhấc lên mí mắt tới, thập phần phối hợp: “Vừa rồi ai đề nghị?”
“Tiểu đội trưởng!”
Lục Trọng Cẩn hơi nhướng mày, ra lệnh: “Tiểu đội trưởng bước ra khỏi hàng!”
Một chàng trai hơn hai mươi tuổi ngay lập tức đứng lên, cơ thể thẳng tắp, “Rõ!”
Lục Trọng Cẩn nhàn nhạt nói: “Biểu diễn tài nghệ đi.”
Những người khác ồn ào cười to.
Đội trưởng bảo vệ vợ cũng quá rõ ràng.
Quý Du Nhiên cũng vui vẻ mà cười thanh tiếng tới, cô xuyên qua ống kính máy ảnh từng chút từng chút di chuyển góc độ, cho đến khi nhắm ngay khuôn mặt của người đàn ông đang ngồi bên mình.
Cương nghị lại cứng rắn.
Cô ngửa người ra phía sau, điều chỉnh chụp khoảng cách chụp một chút cho thích hợp, rồi mới vừa ấn nút chụp, tiếng chuông báo cháy của đội cứu hỏa đột nhiên vang lên.
Vốn dĩ một đám người còn đang cười nói vui vẻ ngay lập tức nhảy dựng lên, chạy về phía gara.
Trong chớp mắt, bên cạnh Quý Du Nhiên trở nên trống rỗng.
Tất cả các đội viên đều bay nhanh chóng chạy đi, chỉ có một mình cô ngồi ngây ra tại chỗ.
Rất nhanh cô đã phản ứng lại đây, chụp được một bức ảnh lính cứu hỏa chạy nhanh đến gara thay quần áo để đến hiện trường.
Trong thời gian này, xe cứu hỏa đã chạy ra khỏi gara.
Từ đầu đến cuối cũng chỉ mất chưa đến một phút.
Quý Du Nhiên vội vàng chạy tới, ngồi ở trong xe Lục Trọng Cẩn đã mở cửa ra, vươn tay về phía Quý Du Nhiên.
Cô nhanh chóng bắt lấy, bị anh dùng sức kéo, ngay lập tức lên xe.
Cửa xe một lần nữa đóng lại, nhanh chóng chạy ra khỏi đội cứu hỏa.
Trong màn đêm tối tắm, trên đường sương mù mờ mịt, Quý Du Nhiên ngồi ở trong xe, yên tĩnh lắng nghe hai người Lục Trọng Cẩn và Thẩm Dũng phân tích tình huống trước rồi vạch ra kế hoạch, cả người vẫn còn có hơi mơ hồ.
Hình như cô đã hơi hiểu được vì sao anh không gần gũi với mình, ngay cả tốc độ làm việc của cô cũng phải yêu cầu nghiêm khắc.
Bởi vì nếu cô không thể nào theo kịp với nhịp điệu của họ, cô sẽ không thể cùng nhau đến hiện trường.
Chuông báo cháy vừa vang lên, nhất định phải giành giật từng giây từng phút.
Nhanh một giây, thì có thể sẽ cứu được thêm một mạng sống.
Sẽ không có người nào vì cô đang chụp ảnh mà đặc biệt chờ đợi một mình cô.