Đường Về - Ngải Ngư
Chương 24
Edit: Mây
Lúc Biên Duyệt tỉnh lại, cô đang ngồi trên một chiếc ghế, hai tay vòng sau lưng, bị trói vào ghế, hai chân cũng bị trói vào hai chân ghế.
Nhưng miệng thì ngược lại không bị nhét thứ gì hay bịt kín.
Người phụ nữ giãy dụa, nhưng căn bản chỉ phí công vô ích.
Lúc này, có một giọng nói lười nhác từ phía sau cô truyền đến, hơi mang ý cười, “Bác sĩ Biên, em ngoan ngoãn một chút đi.”
Hơi thở của người kia chậm rãi tới gần, người đàn ông khom lưng, trong tay còn cầm theo một cái ly dài, bên trong là rượu vang đỏ, anh ta nghiêng đầu, nhìn cô khẽ cười, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Đừng làm tổn thương đến đứa bé trong bụng.”
Biên Duyệt nhíu chặt lông mày, khuôn mặt lạnh như băng, cắn răng không nói gì.
Chỉ là có hơi ghê tởm nghiêng đầu sang một bên, hơi né tránh anh ta.
Cô nhìn chung quanh một chút, phát hiện nơi này giống như là một tòa nhà chưa được hoàn thành.
Thậm chí cô còn không nghe được có tiếng xe ô tô chạy ngang qua, xem ra là rất trống trải, cho dù có hét lớn thì cũng sẽ không có người nào nghe thấy được.
Không khó hiểu khi anh ta không bịt miệng cô lại.
Người đàn ông cũng không thấy lạ lẫm với phản ứng của cô, anh ta đứng lên, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch ly rượu trong tay, ngay sau đó bàn tay nhẹ nhàng buông lỏng, chiếc ly dài theo đó rơi xuống có âm thanh vang lên, vỡ nát.
Trên mặt đất lập tức có thêm một vài mảnh vụn thủy tinh.
Có một vài mảnh vỡ nhỏ bắn vào ống quần của Biên Duyệt, khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
“Bác sĩ Biên,” Đường Tranh đứng ở trước mặt cô, cười nói: “Chúng ta làm một giao dịch thì thế nào?”
“Chỉ cần em hứa sẽ đồng ý ở bên cạnh tôi, hơn nữa bỏ đứa bé này đi, tôi có thể đưa em đến một nơi mà tất cả những người khác sẽ không bao giờ tìm thấy chúng ta.”
“Cho em yên ổn trải qua cuộc sống của chúng ta.”
Anh ta quỳ một gối xuống trước mặt cô, đưa tay lên giữ chặt gáy cô, Biên Duyệt bất đắc dĩ phải cúi đầu nhìn về phía trước, gần như sắp chạm vào trán của anh ta.
Cô không thể nào cử động được, “Hừ” vào mặt anh ta, oán hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nằm mơ đi!”
Đường Tranh nhếch môi, giọng nói ngả ngớn, cười nói: “Em có biết là em như vậy, sẽ tự hại chết chính mình không?”
“Tôi đã đồng ý với anh Xuyên là phải làm giết chết em trước mặt Lục Bá Khiêm, muốn cho Lục Bá Khiêm trơ mắt nhìn thấy em chết trước mắt hắn ta.” Anh ta điều chỉnh lại giọng điệu, nói: “Nhưng nếu em lựa chọn đi theo tôi, thì em sẽ không phải chết.”
Biên Duyệt cười lạnh, “Anh cảm thấy tôi sợ chết sao?”
“Có phải là anh đã quá coi thường quân nhân Trung Quốc rồi không?”
“Đường Tranh, cho dù tôi có chết, cũng sẽ không chịu thỏa hiệp trước loại người cặn bã như anh!” Biên Duyệt trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt thấy chết không sờn, vô cùng kiên nghị, căn bản không nhìn ra được một chút hoảng loạn và sợ hãi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn ngập sự chán ghét của cô, cười khẽ ra tiếng: “Em nói tôi là tên cặn bã?”
“Tôi rất thích cách gọi này.” Anh ta tiến đến gần cô, bật cười vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà giây tiếp theo, người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, dùng tay bóp lấy cổ Biên Duyệt.
Anh ta trừng mắt, nghiêng đầu, gân xanh trên trán gân hiện lên, trong lòng vô cùng bất ổn, nụ cười vô cùng đáng sợ, cắn răng nói: “Dựa vào cái gì!”
“Tình yêu của tôi dành cho em sẽ không ít hơn hắn ta, thậm chí tôi có thể vi phạm mệnh lệnh của anh Xuyên vì em đảm bảo không giết em, vì sao em lại muốn đăng ký kết hôn cùng với hắn ta, vì sao lại mang thai con của hắn ta!”
“Vì sao, không chịu liếc mắt nhìn tôi nhiều thêm một lần!”
Biên Duyệt bị anh ta bóp đến mức không thở nổi, khuôn mặt của người phụ nữ lập tức đỏ bừng, thấy sắp chậm rãi chuyển sang màu tím, Đường Tranh bỗng nhiên buông lỏng Biên Duyệt ra.
Anh ta lại cười rộ lên, nói với Biên Duyệt: “Hắn ta tới rồi.”
Nói xong, lấy một khẩu súng gắn bên eo ra, trực tiếp đặt vào cạnh đầu Biên Duyệt.
“Bác sĩ Biên, chờ một lúc nữa hắn ta đến đây, tôi sẽ lập tức ‘Bang’,” dường như người đàn ông đang tưởng tượng đến hình ảnh kia, tiếng cười càng càn rỡ hơn, lời nói ngả ngớn: “Em nói xem có phải là hắn ta sẽ phát điên ngay tại chỗ luôn không?”
“Vợ và con của mình cứ như vậy chết ở trước mắt hắn ta, chắc chắn là hắn ta sẽ giết chết tôi luôn đúng không?”
“Tôi thật sự rất mong chờ đó.”
Biên Duyệt mím chặt môi, không nói gì.
Cô nghe được tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ càng ngày càng gần, trái tim vốn dĩ đang thấp thỏm bất an tâm, cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Sau đó, Lục Bá Khiêm mặc một bộ đồ ngụy trang, chân đi giày quân đội, trong tay cầm khẩu súng xuất hiện ở chỗ rẽ.
Anh liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Biên Duyệt bị trói vào trên ghế, trên cổ cô còn có vệt đỏ vì bị người khác bóp.
Lục Bá Khiêm cắn chặt răng, chỉ hận không thể dùng súng bắn hàng vạn viên đạn vào người đàn ông đang trước mắt cầm súng chĩa vào đầu Biên Duyệt, đôi mắt anh trở nên lạnh lùng u ám, giọng nói như là toát ra từ hầm băng, nói với Đường Tranh: “Thả cô ấy ra!”
Đường Tranh nhếch môi, không những không nghe Lục Bá Khiêm nói, ngược lại càng thêm ngang ngược chĩa họng súng vào gần đầu Biên Duyệt hơn, lời nói lười nhác: “Cô ấy ở trong tay tao, mày cảm thấy mày có tư cách nói chuyện với tao?”
“Lục Bá Khiêm,” Đường Tranh ngược lại ra lệnh cho anh, “Vứt khẩu súng trong tay mày đi.”
“Nếu không tao sẽ trực tiếp đưa cô ấy……” Anh ta nói, ngón tay lập tức bắt đầu bóp cò súng.
Lục Bá Khiêm lập tức ném khẩu súng xuống đất, hai tay giơ lên cao.
Lúc này bên ngoài tòa nhà đang xây dựng.
“Báo cáo phó đội, tôi là tay súng bắn tỉa số một, mục tiêu ở vị trí quá khuất, nhìn từ bên ngoài căn bản không thể tìm thấy bất kỳ cái gì để có thể nhắm chuẩn vào được.”
“Báo cáo, tay súng bắn tỉa số hai cũng không thể xác định được mục tiêu.”
Bởi vì vị trí của Đường Tranh có bốn bức tường bao quanh, chỉ giống như Lục Bá Khiên leo cầu thang lên, mới có thể đối diện với anh ta được.
Còn lại không có hướng nào khác.
“Đội phó, chúng ta chỉ có thể làm giống như đội trưởng, lén lút đi vào.”
Lúc chiến sĩ ở bên ngoài lặng lẽ leo lên trên lầu, Đường Tranh đang yêu cầu Lục Bá Khiêm cũng vứt đi con dao quân đội mang theo bên người..
Ánh mắt Lục Bá Khiêm dừng ở trên người Biên Duyệt.
Ánh mắt Biên Duyệt liếc về phía Đường Tranh đang đứng bên trái cô, ngay sau đó rất ăn ý gật đầu tỏ ý đã hiểu với Lục Bá Khiêm.
Lục Bá Khiêm đã móc đao ra, ngay lúc anh muốn ném nó đi, Biên Duyệt bỗng nhiên cố gắng hết sức dùng đầu đánh về phía Đường Tranh.
Trong thời khắc quan trọng nhất, Lục Bá Khiêm quyết đoán phóng con dao về phía Đường Tranh đang bị ngã xuống. Con dao nhỏ không nghiêng không lệch mà cắm vào bả vai của Đường Tranh, khẩu súng trong tay Đường Tranh lập tức rơi xuống!
Người cũng ngay sau đó ngã xuống đất!
Nhân lúc anh theo bản năng cảm thấy đau đớn phản ứng bị chậm lại một vài giây, Lục Bá Khiêm đã lăn một vòng trên mặt đất, thuận lợi lấy lại được khẩu súng của mình.
Anh chĩa họng súng vào Đường Tranh muốn đi lấy lại súng, trực tiếp bắn một phát về phía cánh tay của anh ta.
Giây tiếp theo, anh lập tức lao đến, một chân đá khẩu súng của Đường Tranh ra xa, sau đó túm lấy cổ áo của anh ta, ấn lên trên tường hung hăng đấm vào bụng của anh ta.
Lục Bá Khiêm lạnh lùng ra từng nắm đấm, sau khi Đường Tranh phun ra, anh vẫn không buông tha cho anh ta, bóp chặt cổ anh ta, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng đáng sợ, cắn chặt răng từng chữ đi ra từ kẽ răng: “Tự mày tìm đường chết!”
Ngay thời khắc tiếng súng vang lên, các chiến sĩ vốn còn đang lén lút leo lên trên lập tức nhanh chóng xông vào.
Khi bọn họ đến thì nhìn thấy Đại đội trưởng của bọn họ đã nhấc người kia lên ném vào tường, hung hăng vung từng nắm đấm vào người, giống như là đang đánh bao cát vậy.
Có hai đội viên chạy đến đỡ Biên Duyệt ngã trên mặt đất lên, cởi bỏ dây thừng cho cô.
Phó đội giữ chặt Lục Bá Khiêm, “Lục đội! Lục đội đừng đánh nữa!”
Lục Bá Khiêm giống như không còn nghe thấy gì, còn đang hung hăng đánh Đường Tranh, mỗi một quyền đều nặng nề rơi xuống, người trước mặt chảy máu hơi thở cũng thoi thóp, nhưng khóe môi vẫn còn lộ ra ý cười.
Sau khi Biên Duyệt được cởi dây thừng ra chạy đến ôm lấy Lục Bá Khiêm, “Bá Khiêm!”
“Bá Khiêm, em không sao.”
Cô ôm cánh tay quá căng thẳng và hơi run rẩy của anh, chậm rãi giúp anh buông lỏng tay ra.
Lục Bá Khiêm xoay người rũ mắt nhìn cô, Biên Duyệt đưa tay lên sờ mặt anh, “Em không sao.”
Người đàn ông lập tức kéo cô ôm chặt vào lòng.
Hơi thở của anh rất nặng nề, trái tim trong lồng ngực đập vô cùng nhanh, cho dù cách một lớp quần áo, Biên Duyệt cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Nhưng những âm thanh cô nghe thấy bên tai càng ngày càng trở nên ồn ào hơn.
Cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Biên Duyệt muốn đưa tay ra nắm lấy quần áo của anh, “Bá Khiêm……”
Còn chưa nói hết lời, tay của cô đã rũ xuống.
Lục Bá Khiêm đỡ lấy bả vai thấy cô ngất đi, lo lắng gọi cô: “Duyệt Duyệt!”
Anh bế ngang cô lên vội vàng chạy xuống dưới lầu, đưa Biên Duyệt chạy thẳng đến bệnh viện.
“Bị kích thích và sợ hãi, nhưng lại bị chạy một chút máu.” Bác sĩ khám cho Biên Duyệt nói: “Thai nhi không có gì đáng ngại, truyền một chút dịch dinh dưỡng là được.”
“Nhưng mà phải chú ý đến bổ sung dinh dưỡng và nghỉ ngơi, thời gian mang thai tiền ba tháng đầu phải chăm sóc thật tốt.”
Lục Bá Khiêm bị làm cho giật mình, người đàn ông hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
“Có ý gì?” Anh ngơ ngác hỏi.
Bác sĩ trung niên nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Bá Khiêm, cười nói: “Nghe không hiểu? Điều đó có nghĩa là cậu sắp được làm bố rồi. Có chuyện gì vậy? Bác sĩ Biên vẫn chưa nói với cậu à?”
“À, chắc là chưa kịp,” Bác sĩ nghĩ đến chuyện Biên Duyệt vừa bị bắt cóc, nói với Lục Bá Khiêm: “Mười giờ sáng nay say khi cô ấy nhận được kết quả chắc là đã bị người kia……”
Bác sĩ vỗ vỗ bả vai Lục Bá Khiêm, “Cũng may hữu kinh vô hiểm (*), cậu ở lại trông coi đi, tôi còn có bệnh nhân khác.”
(*) Hữu kinh vô hiểm nguyên gốc là “有惊无险”: là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là có vẻ đáng sợ, nhưng không có bất kỳ nguy hiểm nào. Phép ẩn dụ là mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, bất chấp những thăng trầm của chúng. Quá trình được mô tả là nghiệt ngã, nhưng cuối cùng đã đạt được kết quả mong muốn. (Baidu)
Lục Bá Khiêm khẽ gật đầu, tiễn bác sĩ ra ngoài, xoay người trở về, ngồi trên ghế, đưa tay ra nắm lấy tay Biên Duyệt đặt ở bên môi.
Anh vừa nhắm mắt là lại nhìn thấy cảnh tượng cô bị người đàn ông kia trói vào ghế trong tòa nhà đang xây dựng, lúc ấy anh nhìn thấy vết hằn màu đỏ trên cổ cô, vừa đau lòng lại tự trách, chỉ hận không thể lập tức giết chết Đường Tranh.
Nếu anh biết cô có thai, tuyệt đối sẽ không để cho cô lựa chọn dùng thân thể của mình đánh vào người Đường Tranh.
Cô bé ngốc, sao em có thể lấy bản thân và con ra đặt cược như vậy.
Biên Duyệt hôn mê hai tiếng đồng hồ thì đã tỉnh lại, lúc cô mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Bá Khiêm đang ở bên cạnh, người đàn ông nắm chặt tay co, chỉ cần cô vừa cử động một chút là anh sẽ cảm giác được.
Lục Bá Khiêm thấy cô đã tỉnh, lập tức đứng dậy tiến đến gần.
“Bé con,” Giọng nói của anh khàn khàn, bàn tay ấm áp dán lên trên trán cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô, quan tâm hỏi: “Có hay khó chịu ở đâu không?”
Biên Duyệt lắc đầu, cô dùng tay chống người, chậm rãi ngồi dậy.
Lục Bá Khiêm dựng gội thẳng lên, lót ở sau lưng cô, anh ngồi ở bên cạnh giường bệnh, thoạt nhìn như muốn ôm lấy cô, nhưng hình như lại có hơi kiêng kỵ điều gì đó, không tiền về phía trước.
Biên Duyệt thấy anh như vậy, thì biết ngay là anh đã biết, cô nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mang thai thôi mà, lại cũng không phải là búp bê sứ, chạm vào một chút là sẽ vỡ vụn.”
Cô giang hai tay tay ra, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, giọng điệu hơi làm nũng nói: “Ôm một cái.”
Lúc này Lục Bá Khiêm mới cẩn thận ôm cô vào trong lòng.
Lần đầu tiên, lúc ôm cô, anh không dùng hết toàn bộ sức lực.
Sau một lúc lâu, anh thở dài một tiếng, bắt đầu giáo dục Biên Duyệt: “Em có biết là em đang có thai lại dùng thân thể để đánh hắn ta sẽ nguy hiểm như thế nào không? Lỡ như……”
Anh dừng một chút, ôm chặt cô hơn một chút, mới tiếp tục nói: “Lỡ như vì chuyện này mà xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, anh sẽ hận bản thân mình đến chết.”
“Sẽ không,” Khóe môi Biên Duyệt khẽ cong lên, “Trong lòng em đã nắm chắc mới chọn làm như vậy.”
“Vốn dĩ tối nay muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.” Cô khẽ thở dài.
“Bây giờ cũng rất bất ngờ.” Lục Bá Khiêm nghiêng đầu hôn hôn lên mặt cô, “Tối nay về nhà, cùng nói chuyện với người nhà một chút.”
“Sau đó, chúng ta chuẩn bị hôn lễ.”
Lúc Biên Duyệt tỉnh lại, cô đang ngồi trên một chiếc ghế, hai tay vòng sau lưng, bị trói vào ghế, hai chân cũng bị trói vào hai chân ghế.
Nhưng miệng thì ngược lại không bị nhét thứ gì hay bịt kín.
Người phụ nữ giãy dụa, nhưng căn bản chỉ phí công vô ích.
Lúc này, có một giọng nói lười nhác từ phía sau cô truyền đến, hơi mang ý cười, “Bác sĩ Biên, em ngoan ngoãn một chút đi.”
Hơi thở của người kia chậm rãi tới gần, người đàn ông khom lưng, trong tay còn cầm theo một cái ly dài, bên trong là rượu vang đỏ, anh ta nghiêng đầu, nhìn cô khẽ cười, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Đừng làm tổn thương đến đứa bé trong bụng.”
Biên Duyệt nhíu chặt lông mày, khuôn mặt lạnh như băng, cắn răng không nói gì.
Chỉ là có hơi ghê tởm nghiêng đầu sang một bên, hơi né tránh anh ta.
Cô nhìn chung quanh một chút, phát hiện nơi này giống như là một tòa nhà chưa được hoàn thành.
Thậm chí cô còn không nghe được có tiếng xe ô tô chạy ngang qua, xem ra là rất trống trải, cho dù có hét lớn thì cũng sẽ không có người nào nghe thấy được.
Không khó hiểu khi anh ta không bịt miệng cô lại.
Người đàn ông cũng không thấy lạ lẫm với phản ứng của cô, anh ta đứng lên, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch ly rượu trong tay, ngay sau đó bàn tay nhẹ nhàng buông lỏng, chiếc ly dài theo đó rơi xuống có âm thanh vang lên, vỡ nát.
Trên mặt đất lập tức có thêm một vài mảnh vụn thủy tinh.
Có một vài mảnh vỡ nhỏ bắn vào ống quần của Biên Duyệt, khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
“Bác sĩ Biên,” Đường Tranh đứng ở trước mặt cô, cười nói: “Chúng ta làm một giao dịch thì thế nào?”
“Chỉ cần em hứa sẽ đồng ý ở bên cạnh tôi, hơn nữa bỏ đứa bé này đi, tôi có thể đưa em đến một nơi mà tất cả những người khác sẽ không bao giờ tìm thấy chúng ta.”
“Cho em yên ổn trải qua cuộc sống của chúng ta.”
Anh ta quỳ một gối xuống trước mặt cô, đưa tay lên giữ chặt gáy cô, Biên Duyệt bất đắc dĩ phải cúi đầu nhìn về phía trước, gần như sắp chạm vào trán của anh ta.
Cô không thể nào cử động được, “Hừ” vào mặt anh ta, oán hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nằm mơ đi!”
Đường Tranh nhếch môi, giọng nói ngả ngớn, cười nói: “Em có biết là em như vậy, sẽ tự hại chết chính mình không?”
“Tôi đã đồng ý với anh Xuyên là phải làm giết chết em trước mặt Lục Bá Khiêm, muốn cho Lục Bá Khiêm trơ mắt nhìn thấy em chết trước mắt hắn ta.” Anh ta điều chỉnh lại giọng điệu, nói: “Nhưng nếu em lựa chọn đi theo tôi, thì em sẽ không phải chết.”
Biên Duyệt cười lạnh, “Anh cảm thấy tôi sợ chết sao?”
“Có phải là anh đã quá coi thường quân nhân Trung Quốc rồi không?”
“Đường Tranh, cho dù tôi có chết, cũng sẽ không chịu thỏa hiệp trước loại người cặn bã như anh!” Biên Duyệt trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt thấy chết không sờn, vô cùng kiên nghị, căn bản không nhìn ra được một chút hoảng loạn và sợ hãi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn ngập sự chán ghét của cô, cười khẽ ra tiếng: “Em nói tôi là tên cặn bã?”
“Tôi rất thích cách gọi này.” Anh ta tiến đến gần cô, bật cười vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà giây tiếp theo, người đàn ông bỗng nhiên đứng lên, dùng tay bóp lấy cổ Biên Duyệt.
Anh ta trừng mắt, nghiêng đầu, gân xanh trên trán gân hiện lên, trong lòng vô cùng bất ổn, nụ cười vô cùng đáng sợ, cắn răng nói: “Dựa vào cái gì!”
“Tình yêu của tôi dành cho em sẽ không ít hơn hắn ta, thậm chí tôi có thể vi phạm mệnh lệnh của anh Xuyên vì em đảm bảo không giết em, vì sao em lại muốn đăng ký kết hôn cùng với hắn ta, vì sao lại mang thai con của hắn ta!”
“Vì sao, không chịu liếc mắt nhìn tôi nhiều thêm một lần!”
Biên Duyệt bị anh ta bóp đến mức không thở nổi, khuôn mặt của người phụ nữ lập tức đỏ bừng, thấy sắp chậm rãi chuyển sang màu tím, Đường Tranh bỗng nhiên buông lỏng Biên Duyệt ra.
Anh ta lại cười rộ lên, nói với Biên Duyệt: “Hắn ta tới rồi.”
Nói xong, lấy một khẩu súng gắn bên eo ra, trực tiếp đặt vào cạnh đầu Biên Duyệt.
“Bác sĩ Biên, chờ một lúc nữa hắn ta đến đây, tôi sẽ lập tức ‘Bang’,” dường như người đàn ông đang tưởng tượng đến hình ảnh kia, tiếng cười càng càn rỡ hơn, lời nói ngả ngớn: “Em nói xem có phải là hắn ta sẽ phát điên ngay tại chỗ luôn không?”
“Vợ và con của mình cứ như vậy chết ở trước mắt hắn ta, chắc chắn là hắn ta sẽ giết chết tôi luôn đúng không?”
“Tôi thật sự rất mong chờ đó.”
Biên Duyệt mím chặt môi, không nói gì.
Cô nghe được tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ càng ngày càng gần, trái tim vốn dĩ đang thấp thỏm bất an tâm, cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Sau đó, Lục Bá Khiêm mặc một bộ đồ ngụy trang, chân đi giày quân đội, trong tay cầm khẩu súng xuất hiện ở chỗ rẽ.
Anh liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Biên Duyệt bị trói vào trên ghế, trên cổ cô còn có vệt đỏ vì bị người khác bóp.
Lục Bá Khiêm cắn chặt răng, chỉ hận không thể dùng súng bắn hàng vạn viên đạn vào người đàn ông đang trước mắt cầm súng chĩa vào đầu Biên Duyệt, đôi mắt anh trở nên lạnh lùng u ám, giọng nói như là toát ra từ hầm băng, nói với Đường Tranh: “Thả cô ấy ra!”
Đường Tranh nhếch môi, không những không nghe Lục Bá Khiêm nói, ngược lại càng thêm ngang ngược chĩa họng súng vào gần đầu Biên Duyệt hơn, lời nói lười nhác: “Cô ấy ở trong tay tao, mày cảm thấy mày có tư cách nói chuyện với tao?”
“Lục Bá Khiêm,” Đường Tranh ngược lại ra lệnh cho anh, “Vứt khẩu súng trong tay mày đi.”
“Nếu không tao sẽ trực tiếp đưa cô ấy……” Anh ta nói, ngón tay lập tức bắt đầu bóp cò súng.
Lục Bá Khiêm lập tức ném khẩu súng xuống đất, hai tay giơ lên cao.
Lúc này bên ngoài tòa nhà đang xây dựng.
“Báo cáo phó đội, tôi là tay súng bắn tỉa số một, mục tiêu ở vị trí quá khuất, nhìn từ bên ngoài căn bản không thể tìm thấy bất kỳ cái gì để có thể nhắm chuẩn vào được.”
“Báo cáo, tay súng bắn tỉa số hai cũng không thể xác định được mục tiêu.”
Bởi vì vị trí của Đường Tranh có bốn bức tường bao quanh, chỉ giống như Lục Bá Khiên leo cầu thang lên, mới có thể đối diện với anh ta được.
Còn lại không có hướng nào khác.
“Đội phó, chúng ta chỉ có thể làm giống như đội trưởng, lén lút đi vào.”
Lúc chiến sĩ ở bên ngoài lặng lẽ leo lên trên lầu, Đường Tranh đang yêu cầu Lục Bá Khiêm cũng vứt đi con dao quân đội mang theo bên người..
Ánh mắt Lục Bá Khiêm dừng ở trên người Biên Duyệt.
Ánh mắt Biên Duyệt liếc về phía Đường Tranh đang đứng bên trái cô, ngay sau đó rất ăn ý gật đầu tỏ ý đã hiểu với Lục Bá Khiêm.
Lục Bá Khiêm đã móc đao ra, ngay lúc anh muốn ném nó đi, Biên Duyệt bỗng nhiên cố gắng hết sức dùng đầu đánh về phía Đường Tranh.
Trong thời khắc quan trọng nhất, Lục Bá Khiêm quyết đoán phóng con dao về phía Đường Tranh đang bị ngã xuống. Con dao nhỏ không nghiêng không lệch mà cắm vào bả vai của Đường Tranh, khẩu súng trong tay Đường Tranh lập tức rơi xuống!
Người cũng ngay sau đó ngã xuống đất!
Nhân lúc anh theo bản năng cảm thấy đau đớn phản ứng bị chậm lại một vài giây, Lục Bá Khiêm đã lăn một vòng trên mặt đất, thuận lợi lấy lại được khẩu súng của mình.
Anh chĩa họng súng vào Đường Tranh muốn đi lấy lại súng, trực tiếp bắn một phát về phía cánh tay của anh ta.
Giây tiếp theo, anh lập tức lao đến, một chân đá khẩu súng của Đường Tranh ra xa, sau đó túm lấy cổ áo của anh ta, ấn lên trên tường hung hăng đấm vào bụng của anh ta.
Lục Bá Khiêm lạnh lùng ra từng nắm đấm, sau khi Đường Tranh phun ra, anh vẫn không buông tha cho anh ta, bóp chặt cổ anh ta, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng đáng sợ, cắn chặt răng từng chữ đi ra từ kẽ răng: “Tự mày tìm đường chết!”
Ngay thời khắc tiếng súng vang lên, các chiến sĩ vốn còn đang lén lút leo lên trên lập tức nhanh chóng xông vào.
Khi bọn họ đến thì nhìn thấy Đại đội trưởng của bọn họ đã nhấc người kia lên ném vào tường, hung hăng vung từng nắm đấm vào người, giống như là đang đánh bao cát vậy.
Có hai đội viên chạy đến đỡ Biên Duyệt ngã trên mặt đất lên, cởi bỏ dây thừng cho cô.
Phó đội giữ chặt Lục Bá Khiêm, “Lục đội! Lục đội đừng đánh nữa!”
Lục Bá Khiêm giống như không còn nghe thấy gì, còn đang hung hăng đánh Đường Tranh, mỗi một quyền đều nặng nề rơi xuống, người trước mặt chảy máu hơi thở cũng thoi thóp, nhưng khóe môi vẫn còn lộ ra ý cười.
Sau khi Biên Duyệt được cởi dây thừng ra chạy đến ôm lấy Lục Bá Khiêm, “Bá Khiêm!”
“Bá Khiêm, em không sao.”
Cô ôm cánh tay quá căng thẳng và hơi run rẩy của anh, chậm rãi giúp anh buông lỏng tay ra.
Lục Bá Khiêm xoay người rũ mắt nhìn cô, Biên Duyệt đưa tay lên sờ mặt anh, “Em không sao.”
Người đàn ông lập tức kéo cô ôm chặt vào lòng.
Hơi thở của anh rất nặng nề, trái tim trong lồng ngực đập vô cùng nhanh, cho dù cách một lớp quần áo, Biên Duyệt cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Nhưng những âm thanh cô nghe thấy bên tai càng ngày càng trở nên ồn ào hơn.
Cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Biên Duyệt muốn đưa tay ra nắm lấy quần áo của anh, “Bá Khiêm……”
Còn chưa nói hết lời, tay của cô đã rũ xuống.
Lục Bá Khiêm đỡ lấy bả vai thấy cô ngất đi, lo lắng gọi cô: “Duyệt Duyệt!”
Anh bế ngang cô lên vội vàng chạy xuống dưới lầu, đưa Biên Duyệt chạy thẳng đến bệnh viện.
“Bị kích thích và sợ hãi, nhưng lại bị chạy một chút máu.” Bác sĩ khám cho Biên Duyệt nói: “Thai nhi không có gì đáng ngại, truyền một chút dịch dinh dưỡng là được.”
“Nhưng mà phải chú ý đến bổ sung dinh dưỡng và nghỉ ngơi, thời gian mang thai tiền ba tháng đầu phải chăm sóc thật tốt.”
Lục Bá Khiêm bị làm cho giật mình, người đàn ông hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
“Có ý gì?” Anh ngơ ngác hỏi.
Bác sĩ trung niên nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Bá Khiêm, cười nói: “Nghe không hiểu? Điều đó có nghĩa là cậu sắp được làm bố rồi. Có chuyện gì vậy? Bác sĩ Biên vẫn chưa nói với cậu à?”
“À, chắc là chưa kịp,” Bác sĩ nghĩ đến chuyện Biên Duyệt vừa bị bắt cóc, nói với Lục Bá Khiêm: “Mười giờ sáng nay say khi cô ấy nhận được kết quả chắc là đã bị người kia……”
Bác sĩ vỗ vỗ bả vai Lục Bá Khiêm, “Cũng may hữu kinh vô hiểm (*), cậu ở lại trông coi đi, tôi còn có bệnh nhân khác.”
(*) Hữu kinh vô hiểm nguyên gốc là “有惊无险”: là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là có vẻ đáng sợ, nhưng không có bất kỳ nguy hiểm nào. Phép ẩn dụ là mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, bất chấp những thăng trầm của chúng. Quá trình được mô tả là nghiệt ngã, nhưng cuối cùng đã đạt được kết quả mong muốn. (Baidu)
Lục Bá Khiêm khẽ gật đầu, tiễn bác sĩ ra ngoài, xoay người trở về, ngồi trên ghế, đưa tay ra nắm lấy tay Biên Duyệt đặt ở bên môi.
Anh vừa nhắm mắt là lại nhìn thấy cảnh tượng cô bị người đàn ông kia trói vào ghế trong tòa nhà đang xây dựng, lúc ấy anh nhìn thấy vết hằn màu đỏ trên cổ cô, vừa đau lòng lại tự trách, chỉ hận không thể lập tức giết chết Đường Tranh.
Nếu anh biết cô có thai, tuyệt đối sẽ không để cho cô lựa chọn dùng thân thể của mình đánh vào người Đường Tranh.
Cô bé ngốc, sao em có thể lấy bản thân và con ra đặt cược như vậy.
Biên Duyệt hôn mê hai tiếng đồng hồ thì đã tỉnh lại, lúc cô mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Bá Khiêm đang ở bên cạnh, người đàn ông nắm chặt tay co, chỉ cần cô vừa cử động một chút là anh sẽ cảm giác được.
Lục Bá Khiêm thấy cô đã tỉnh, lập tức đứng dậy tiến đến gần.
“Bé con,” Giọng nói của anh khàn khàn, bàn tay ấm áp dán lên trên trán cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô, quan tâm hỏi: “Có hay khó chịu ở đâu không?”
Biên Duyệt lắc đầu, cô dùng tay chống người, chậm rãi ngồi dậy.
Lục Bá Khiêm dựng gội thẳng lên, lót ở sau lưng cô, anh ngồi ở bên cạnh giường bệnh, thoạt nhìn như muốn ôm lấy cô, nhưng hình như lại có hơi kiêng kỵ điều gì đó, không tiền về phía trước.
Biên Duyệt thấy anh như vậy, thì biết ngay là anh đã biết, cô nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mang thai thôi mà, lại cũng không phải là búp bê sứ, chạm vào một chút là sẽ vỡ vụn.”
Cô giang hai tay tay ra, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, giọng điệu hơi làm nũng nói: “Ôm một cái.”
Lúc này Lục Bá Khiêm mới cẩn thận ôm cô vào trong lòng.
Lần đầu tiên, lúc ôm cô, anh không dùng hết toàn bộ sức lực.
Sau một lúc lâu, anh thở dài một tiếng, bắt đầu giáo dục Biên Duyệt: “Em có biết là em đang có thai lại dùng thân thể để đánh hắn ta sẽ nguy hiểm như thế nào không? Lỡ như……”
Anh dừng một chút, ôm chặt cô hơn một chút, mới tiếp tục nói: “Lỡ như vì chuyện này mà xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, anh sẽ hận bản thân mình đến chết.”
“Sẽ không,” Khóe môi Biên Duyệt khẽ cong lên, “Trong lòng em đã nắm chắc mới chọn làm như vậy.”
“Vốn dĩ tối nay muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.” Cô khẽ thở dài.
“Bây giờ cũng rất bất ngờ.” Lục Bá Khiêm nghiêng đầu hôn hôn lên mặt cô, “Tối nay về nhà, cùng nói chuyện với người nhà một chút.”
“Sau đó, chúng ta chuẩn bị hôn lễ.”