Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đường Về - Ngải Ngư

Chương 157



Edit: Mây
Tuy rằng Miêu Nhiễm và Đặng Ngự đã công khai tình yêu, nhưng từ trước đến nay hai người chưa bao giờ cố tình khoe ân ái trên Weibo.
Đặng Ngự không chơi Weibo nhiều, có lúc một thời gian dài cũng không xuất hiện dù chỉ một lần.
Miêu Nhiễm ngược lại hoạt động nhiều trên Weibo, nhưng chẳng qua cũng chỉ đăng những nội dung liên quan đến công việc, cơ bản tất cả đều là Weibo kinh doanh mà bên thương hiệu và đối tác yêu cầu.
Nội dung về cuộc sống riêng tư hàng ngày cũng rất ít.
Hình ảnh của Miêu Nhiễm bắt đầu xuất hiện liên tục trong tầm mắt của công chúng, các loại sàn diễn catwalk  khác nhau, còn có một vài đại ngôn quảng cáo thương mại, thậm chí được một bộ phim mời lấy thân phận thật đóng vai khách mời.
Công việc của Đặng Ngự không cần phải xuất  đầu lộ diện như cô, anh giống như là lắng đọng lại xuống dưới, mấy tháng nay bên ngoài không có tin tức của anh.
Miêu Nhiễm biết anh bận rộn thiết kế trang phục mới, hơn nữa công việc của cô cũng bận rộn, hai người cũng chỉ có buổi tối gọi điện thoại đến khi ngủ mới có thể thả lỏng nói chuyện.
Một tháng có thể gặp nhau một hai lần cũng đều là Đặng Ngự dành thời gian đi tìm cô.
Bởi vì khối lượng công việc của Miêu Nhiễm lúc này quá lớn, ở trên đường đều phải tranh thủ thời gian trang điểm, hoàn toàn không thể dành thời gian riêng ra cho anh.
Bận rộn ba tháng, hai người cũng chưa thể dành thời gian rảnh rỗi thích hợp để cho anh đến chào hỏi, mẹ của Miêu Nhiễm là Hà Huệ Lan lại thúc giục, cuối cùng mới xác định là chờ sau khi Miêu Nhiễm tham gia buổi trình diễn thời gian quốc tế trở về, sẽ ngay lập tức dẫn Đặng Ngự về nhà ăn cơm.
Tuần lễ thời trang Milan đã khai mạc vào cuối tháng 9, Miêu Nhiễm cùng người mẫu đến từ các quốc gia khác nhau xuất hiện trên sàn diễn catwalk trong bộ sưu tập xuân hè mới nhất được chuẩn bị chính thức.
Đặng Ngự vốn định đến xem buổi trình diễn thời trang của cô, nhưng là Mộc Tử bị bệnh, sốt cao không hạ phải vào bệnh viện, Đặng Ngự không yên tâm về em gái, chỉ có thể nói chuyện với Miêu Nhiễm.
Miêu Nhiễm cũng không phải người ngang ngược, nói Đặng Ngự phải chăm sóc thật tốt cho Mộc Tử, khi biết Mộc Tử cảm thấy tiếc nuối vì không thể đến hiện trường xem cô trình diễn còn cố ý gửi Wechat cho Mộc Tử, nói với cô ấy sẽ cho người quay video lại, mang về cho cô ấy xem.
Miêu Nhiễm hoạt động sôi nổi trong tuần lễ thời trang mấy ngày nay còn gặp hai minh tinh từng cùng mình tham gia chương trình tạp kỹ quốc phòng —— Cung Tinh và Tưởng Phóng.
Hai người vẫn còn đang đóng phim, hai ngày này đoàn phim đang cần bổ sung đạo cụ, cho nên bọn họ mới có thời gian rảnh, có thể đến hiện trường bắt kịp những phần cuối của tuần lễ thời trang
Miêu Nhiễm cùng hai người bạn tốt chụp ảnh, tán gẫu cùng bọn họ một lát, buổi tối còn hẹn cùng nhau ăn cơm.
Buổi tối khi trở lại khách sạn rửa mặt xong buồn ngủ, Miêu Nhiễm gửi ảnh chụp của cô, Cung Tinh và Tưởng Phóng lúc cùng nhau ăn cơm cho Đặng Ngự.
【Miêu A Nhiễm: Gặp được bạn bè cũ lúc trước cùng nhau ghi hình, nhân lúc đoàn phim của bọn họ đang bổ sung đạo cụ nên chạy tới xem một lúc.】
Đặng Ngự rất nhanh đã trả lời cô:【Anh không thể đến hiện trường, em có tiếc nuối không?】
Miêu Nhiễm khẽ thở dài, hơi bĩu môi:【Có chứ, nhưng tuần lễ thời trang về sau còn sẽ có nữa, bổ sung lúc nào cũng được. Mộc Tử quan trọng hơn.】
【Đặng A Ngự: A Nhiễm, có nhớ anh không?】
Miêu Nhiễm vẫn còn chưa trả lời anh, anh đã gọi video đến đây.
Miêu Nhiễm nhấn kết nối, cô gái vừa mới tắm xong, tóc không dùng máy sấy tóc sấy khô, có hơi ẩm ướt xõa tung ra, trên người cô chỉ chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, mái tóc ướt dính lên làn da trắng nõn bóng loáng, có giọt nước trượt xuống theo bả vai cô.
Đặng Ngự nhìn khuôn mặt mộc của cô qua màn hình, chỉ cảm thấy lúc không trang điểm cô càng trong sáng và đáng yêu hơn.
Khả năng biến hóa ngoại hình của Miêu Nhiễm rất mạnh, bởi vì lý do nghề nghiệp, mỗi lần lên sân khấu lớp trang điểm đều làm nổi bật vẻ lạnh lùng của cô, nhưng kỳ thật sau khi tẩy trang, gương mặt này của cô không còn cảm thấy lạnh lùng dù chỉ là một chút, ngược lại còn cảm thấy trong sáng hơn, lúc cười rộ lên giống như hoa khôi thanh thuần mà mọi người đều yêu thích trong trường học.
Miêu Nhiễm nhìn thấy anh cầm điện thoại di động đi về phía trước, liền hỏi: “Anh vẫn còn ở bên ngoài?”
“Ừm, sắp tới rồi.” Đặng Ngự trả lời.
Miêu Nhiễm chú ý tới phía sau anh là một hành lang, không phải là bức tường quét sơn trắng trong bệnh viện, mà là có chút cảm giác lộng lẫy rực rỡ.
Không phải…… Cô hơi nhíu mày, sao lại có cảm giác giống như trong khách sạn cô ở vậy?
Ngay lúc cô còn chưa chắc chắn, tiếng chuông cửa vang lên.
Mà cùng một lúc, đầu bên kia điện thoại cũng truyền đến tiếng chuông cửa.
Miêu Nhiễm đột nhiên trợn to mắt, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trên màn hình.
Đặng Ngự nhếch môi cười với cô một cái, dịu dàng nói: “Còn thất thần sao?”
“Mở cửa đi, Nhiễm Nhiễm ngốc.”
Lúc này Miêu Nhiễm mới khôi phục lại tinh thần, chạy nhanh như bay tới cửa, mở cửa ra.
Sau khi Đặng Ngự bước vào đóng chặt cửa lại cho Miêu Nhiễm, vẫn là có chút không thể tin được kinh hỉ nói: “Sao anh lại tới đây? Không phải là phải chăm sóc cho Mộc Tử sao?”
“Bố anh về rồi, có người chăm sóc con bé.” Đặng Ngự nói, sau đó duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Miêu Nhiễm, kéo người ôm vào trong lòng ngực, rồi sau đó xoay người, ấn người lên trên tường.
Sống lưng Miêu Nhiễm dán lên bức tường lạnh như băng, cô ngửa mặt lên, Đặng Ngự đã cúi đầu xuống chống lên trán cô.
“Em còn chưa trả lời anh, có nhớ anh hay không?” Giọng nói của người đàn ông.
Miêu Nhiễm nhìn anh gần trong gang tấc, môi khẽ động, phun ra một chữ: “Nhớ……”
Giây tiếp theo môi cô đã bị anh lấp kín, câu nói chưa dứt đã ngay lập tức chìm trong nụ hôn kịch liệt và triền miên này.
Hình như lần này Đặng Ngự có hơi mất khống chế, lúc hôn cô cũng không còn dịu dàng triền miên như thường ngày, mà giống như bão táp bất ngờ kéo đến, kịch liệt hung mãnh, che lấp trời đất, rậm rạp làm cho cô không thể thở nổi.
Miêu Nhiễm vẫn luôn biết rõ giữa cô và Đặng Ngự giống như có một khối nam châm hấp dẫn lẫn nhau, một mình ở cùng một chỗ giống như là củi khô được đặt cùng một chỗ, rất dễ dàng châm lửa.
Hiện tại, tia lửa đã bắn ra rồi, chỉ cần mãnh liệt hơn một chút nữa, thì chắc chắn sẽ lau súng cướp cò.
Hơi thở của cô bất ổn ngã vào trong lòng ngực anh, cả hai dây váy cũng đều đã trượt xuống dưới, khó khăn lắm mới dừng lại ở khuỷu tay.
Đặng Ngự biết ngày mai cô còn có một buổi trình diễn cuối cùng, vì thế anh đã kìm nén sự thôi thúc trong cơ thể, khắc chế dụ/c vọng muốn cô.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh giúp cô kéo dây váy trượt xuống ở khuỷu tay lên, Miêu Nhiễm lại chủ động đưa tay lên, kéo lỏng cà vạt của anh, rồi sau đó cởi từng cúc áo sơ mi của anh.
Ngay sau đó, một tiếng “cách”, thắt lưng trên eo Đặng Ngự buông lỏng.
Cơ thể Miêu Nhiễm mềm mũn giống như một con rắn nước quấn lấy.
Đặng Ngự trong nháy mắt hoàn toàn đánh mất lý trí, anh nắm lấy tay cô, ấn lên trên tường, không nói một lời nào mà lại lần nữa lấp kín đôi môi của cô.
Nhiệt độ trong phòng dường như càng ngày càng cao, từng chút từng chút một thiêu đốt bọn họ ở trong thế giới này.
Miêu Nhiễm qua mặt vào tường, nắm lấy tay Đặng Ngự cắn, rồi sau đó ngẩng đầu lên cao.
Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, khẽ ngậm lấy đôi tai màu hồng nhạt của cô, giọng nói gợi cảm khàn khàn thì thầm: “Anh cũng nhớ em, A Nhiễm.”
……
Ngày hôm sau, khi Miêu Nhiễm mặc chiếc váy có cổ chữ V sâu với họa tiết totem, đi trên đôi giày cao gót màu đen xuất hiện, Đặng Ngự dùng điện thoại di động quay video lại cho Mộc Tử, thỏa mãn nguyện vọng muốn xem Miêu Nhiễm bước đi trên sàn diễn quốc tế của của em gái.
Chờ Miêu Nhiễm đi xong, điện thoại di động của Đặng Ngự có một tin nhắn gửi đến.
【Mộc Tử: Chị dâu thật đẹp! Vừa A vừa mạnh mẽ (*)!】
(*) Nguyên gốc “又A又飒”: là một từ phổ biến trên Internet, có nghĩa là những người ưa nhìn, đẹp và rất anh hùng. (Baidu)
Đặng Ngự cũng không biết vì sao, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua Miêu Nhiễm mềm giọng khóc nức nở xin tha ở bên tai anh, nhếch môi.
Lúc đầu, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh cũng cảm thấy cô là một cô gái xinh đẹp và mạnh mẽ.
Sau lại mới chậm rãi phát hiện, A Nhiễm của anh, rõ ràng chính là cô gái cứng cỏi nhưng cũng có thể dịu dàng.
Sau khi tuần lễ thời trang kết thúc, chuyện đầu Miêu Nhiễm làm chính là dẫn Đặng Ngự về nhà mình, cuối cùng cũng có thể để cho anh chính thức gặp mặt bố mẹ cùng nhau ăn bữa cơm.
Ngay từ đầu Hà Huệ Lan đã rất hài lòng với Đặng Ngự, lần này là lần thứ hai có thể tìm hiểu sâu hơn, phát hiện người người đàn ông này vừa thành thục vừa tao nhã, lịch sự lại khiêm tốn, hoàn toàn là một đối tượng tối có thể kết hôn, nhất thời càng hài lòng với anh hơn.
Bố Miêu vẫn luôn rất ủng hộ Miêu Nhiễm, cho nên cũng  không có gì ý kiến gì với Đặng Ngự.
Lần gặp mặt này có thể xem như hoàn hảo.
Sau đó Miêu Nhiễm chủ động nói muốn đi thăm Mộc Tử, Đặng Ngự trêu chọc cô, nói: “Nhưng bố anh vẫn còn ở đây.”
Miêu Nhiễm chớp chớp mắt, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu không chúng ta cùng nhau gặp người lớn luôn?”
Đặng Ngự nhướng này, hai người luôn phối hợp nhịp nhàng với nhau, cứ như vậy đi đến nhà anh, vừa thăm Mộc Tử, vừa gặp bố anh.
Sau một bước gặp bố mẹ, tình cảm của Đặng Ngự và Miêu Nhiễm càng ngày càng ổn định.
Hai người cùng nhau nắm tay đi  từ đầu hạ đến cuối đông.
Sau một năm đồng hành cùng nhau, buổi trình diễn thời trang cá nhân của Đặng Ngự dự kiến diễn ra vào ngày 20/5.
Chủ đề của buổi trình diễn thời trang được giữ bí mật, tất cả các thông tin về trang phục cũng được giữ bí mật với thế giới bên ngoài.
Ngay cả người mẫu Miêu Nhiễm bị anh bắt đi catwalk cũng không biết được ngày hôm đó mình sẽ mặc quần áo gì.
Trong khi Đặng Ngự còn đang bận rộn trước sau với buổi trình diễn thời trang, Miêu Nhiễm đi theo người nhà tham gia tiệc đính hôn của Đường Hiên.
Vốn dĩ Đặng Ngự cũng muốn đi, nhưng bên thiết kế trang phục xảy ra một vài chuyện, anh phải đến xử lý, cho nên cũng chỉ có thể để cho Miêu Nhiêm mang theo lời chúc phúc của anh tham gia lễ đính hôn của Đường Hiên.
Miêu Nhiễm ngờ năm ngoái Đường Hiên còn đang kháng cự xem mắt lại có thể đính hôn nhanh như vậy, hỏi anh ta thì anh ta cũng chỉ nói thích hợp, cho nên xác định muốn đi tiếp.
Miêu Nhiễm nghe mẹ nói là bố mẹ hai nhà đều rất hài lòng, Đường Hiên và cô nữ quân nhân kia cũng không bài xích nhau, cho nên bọn họ đã xác định, nói chuyện cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng cũng được.
Lần đầu tiên Miêu Nhiễm gặp vị hôn thê của Đường Hiên trong bữa tiệc đính hôn, người phụ nữ để tóc ngắn ngang vai, khí tràng mạnh mẽ, nhưng cũng rất đẹp, đương nhiên không phải là vẻ đẹp yếu đuối theo nghĩa truyền thống, mà là một vẻ đẹp làm cho người ta không có cách nào nói ra thành lời, giống như…… Phóng khoáng, có chút lạnh lùng.
Chỉ cần im lặng đứng ở đó là có thể làm cho người ta cảm nhận được khí chất lãnh đạm nghiêm cẩn trên người cô ấy.
Buổi tối sau khi về đến nhà, Miêu Nhiễm gửi ảnh chụp vị hôn thê của Đường Hiên cho Đặng Ngự, người đàn ông vừa nhìn, khẽ chậc chậc một tiếng với điện thoại di động.
Đường Hiên này, cuối cùng tìm vợ cùng phải tìm người có khí chất đối đãi với người ngoài không quá khác với Nhiễm Nhiễm.
Loại lãnh đạm có thể cảm nhận được qua ảnh chụp này, rất trùng khớp với ấn tượng của anh trong lần đầu tiên gặp Miêu Nhiễm.

Ngày 20 tháng 5.
Khoảnh khắc buổi trình diễn thời trang cá nhân của Đặng Ngự chính thức bắt đầu, chủ đề của buổi trình diễn thời trang này cuối cùng cũng được hé lộ —— “Moment”.
Khi Miêu Nhiễm được Mộc Tử đích thân dẫn đến phòng thay đồ lớn chỉ thuộc về cô ở hậu trường, mới biết được buổi trình diễn thời trang…… Là lời cầu hôn của anh dành cho cô.
Trong phòng thay đồ lần lượt treo chín chiếc váy cưới, một đầu một cuối là váy cưới trắng thuần khiết, ở giữa là bảy bộ màu sắc lần lượt là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Nó giống như một cầu vồng.
Mộc Tử dùng điện thoại di động đánh chữ đưa cho Miêu Nhiễm hốc mắt ướt át:【Chị dâu, thay quần áo, lát nữa còn phải lên sân khấu.】
Dưới sự trợ giúp của Mộc Tử Miêu Nhiễm đã thay xong bộ váy cưới đầu tiên, rồi sau đó được chuyên gia trang điểm căn cứ vào phong cách váy cưới tạo kiểu tóc và trang điểm tương ứng.
Buổi trình diễn thời trang này được phát sóng trực tiếp song song trên mạng, khi chính thức mở màn cùng với âm nhạc từ một trái một phải bước ra là người mẫu nữ mặc trang phục phù dâu và người mẫu nam mặc trang phục phù rể.
Một nam một nữ bước đi trên sàn catwalk, sau khi bốn đôi nam nữ đi xong, ăn mặc trắng tinh váy cưới mầm nhiễm mới lên đài, Miêu Nhiễm mặc bộ váy cưới trắng tinh chậm rãi bước đi trên sân khấu, nhìn người đàn ông đứng ở phía trước sàn diễn nhìn cô.
Gần như sau khi mở màn vòng đầu tiên, trên mạng ngay lập tức bùng nổ.
Rồi sau đó vòng thứ hai, vòng thứ ba……
Mỗi lần Miêu Nhiễm đổi một bộ váy cưới, phù rể và phù dâu đi theo cũng đổi màu sắc khác.
Mỗi một vòng sau khi Miêu Nhiễm lên sân khấu, màn hình lớn phía sau sẽ công bố tên bộ váy cưới trên người cô.
Bộ váy cưới đầu tiên tên là “Lần đầu tiên gặp gỡ”, bộ thứ hai tên là “Yêu từ cái nhìn đầu tiên”.
Bộ váy cưới trắng tinh cuối cùng là kiểu dáng lộ lưng, toàn bộ phần lưng chỉ có mấy sợi dây buộc, Miêu Nhiễm mặc xong tóc dài xõa tung ra, chuyên gia lấy mỗi bên một phần tóc mai, cố định ở phía sau đầu, rồi sau đó đeo khăn trùm đầu cho Miêu Nhiễm.
Sau khi Miêu Nhiễm mặc chiếc váy cưới lộ lưng này bước lên sàn catwalk, mới phát hiện tám vòng đầu chỉ có một mình cô đi trên sàn catwalk, nhưng lần này có thêm một người đàn ông.
Anh từ phía bên kia chậm rãi đi về phía cô, và cô cũng đang đi về phía anh.
Cuối cùng hai người dừng ở trung lại ở trung tâm, đối mặt với nhau.
Trên màn hình lớn xuất hiện tên của bộ váy cưới thứ chín ——Marry me
Đến lúc này, tất cả chín bộ váy cưới do Đặng Ngự tự tay thiết kế đều đã được công khai.
Lần đầu tiên gặp gỡ, yêu từ cái nhìn đầu tiên, mơ mộng, nắm tay, tình yêu, bể tình, dấu ấn, duyên phận.
Còn có……Marry me.
Đặng Ngự mặc một bộ âu phục chú rể tự thiết kế cho bản thân, quỳ một gối xuống trước mặt Miêu Nhiễm.
Anh mở hộp nhung trong tay ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương được chế tác riêng sáng lấp lánh.
Đặng Ngự không nói quá nhiều lời tình cảm, cũng không có những lời ngon tiếng ngọt.
Nên nói, anh đã dùng cách thức riêng của mình nói cho cô, hiện tại chỉ cần nói một câu.
“A Nhiễm, em có nguyện ý gả cho anh không?” Giọng nói của anh dịu dàng, hỏi ra miệng chậm rãi mà trịnh trọng.
Hai mắt Miêu Nhiễm đẫm lệ mông lung, cô rũ mắt nhìn người đàn ông quỳ một gối ở trước mặt cầu hôn cô, đột nhiên bừng tỉnh nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh cũng quỳ xuống như thế này, nghiêm túc chuyên chú mà khắc phục lỗi chiếc váy trên người cô.
Khi đó cô cảm thấy, người người đàn ông này giống như là một người kỵ sĩ anh dũng.
Mà hiện tại mới rõ ràng, Đặng A Ngự Anh, vẫn là một vị hoàng tử cao quý ưu nhã.
Anh sẽ cầm nhẫn kim cương và váy cưới, cho cô một buổi trình diễn thời trang váy cưới độc nhất vô nhị, cũng như cho cô lần cầu hôn khó quên nhất trong cuộc đời mình.
Miêu Nhiễm mím môi mỉm cười, cô vui đến phát khóc, cô cũng rất nghiêm túc trịnh trọng trả lời anh: “Em đồng ý.”
Hôm nay, #buổi trình diễn thời trang cầu hôn lãng mạn của Đặng Ngự #được bàn tán sôi nổi, hơn nữa vẫn luôn ở mức cao.
Rất nhiều người đều phát hiện ra sự lãng mạn thuộc về Đặng Ngự.
Ví dụ như, tên của chín bộ váy cưới này chính là anh xâu chuỗi lại quá trình tình yêu của anh và Miêu Nhiễm từ quen biết đến hôn nhân.
Ví dụ như, chủ đề của buổi trình diễn thời trang này của anh được gọi là “Moment”, từ này được dịch ra có nghĩa là “Khoảnh khắc”, mà lúc trước khi công khai tình yêu bọn họ đã từng tiết lộ, hai người bọn họ là nhất kiến chung tình, cũng chính là, trong nháy mắt đó đã thích đối phương hơn nữa cũng nhận định đối phương.
Lại ví dụ như, chín bộ váy cưới này một đầu một cuối là váy cưới trắng tinh khiết theo nghĩa truyền thống, những váy cưới màu sắc ở giữa nối liền với nhau, chính là một cầu vồng, có lẽ là ám chỉ nói gặp được Miêu Nhiễm giống như gặp được cầu vồng.
……
Thậm chí có người đặt tên cho sự lãng mạn này là “Lãng mạn kiểu Đặng A Ngự”.
——
A Nhiễm, anh sẽ làm kỵ sĩ vì em mà chém giết tứ phương, cũng muốn làm hoàng tử ở bên cạnh em cả đời.
Cuộc đời này gặp được em, là cuộc gặp gỡ tốt đẹp nhất cả đời anh, bởi vì ngay khoảnh khắc đó, anh tin rằng trên thế giới này thật sự có nhất kiến chung tình.
Đặng A Ngự, là anh cho em biết được, thì ra trong nháy mắt thật sự có thể thích một người, cả đời cũng không quên được.
Cảm ơn anh đã từng chăm sóc chu đáo và cẩn thận cho tình cảm của chúng ta như vậy ngay cả khi em cảm thấy bất an và rất không tin tưởng vào nó, làm cho em có thể cảm nhận được rõ ràng, em thật sự chìm đắm trong tình yêu sâu sắc của anh.
A Ngự, I Do.
—— Đường phân cách ——
Một ngày sau khi kết hôn, Đường Hiên đang họp cùng cấp dưới ở công ty, nhận được điện thoại từ người nhà, nói Tiếu Hứa bị thương trong làm nhiệm vụ phải nhập viện.
Đường Hiên lập tức chấm dứt hội nghị lái xe đến bệnh viện.
Lúc anh đến, Tiếu Hứa đang an ủi mẹ nói cô không đau, bảo mẹ không được khóc, kết quả lúc mẹ xoay người muốn đi rửa hoa quả cho cô, biểu cảm trên mặt cô ngay lập tức không nhịn được nữa, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tay nắm chặt vào ga giường.
Đường Hiên đẩy cửa đi vào, mẹ cầm hoa quả đi ra ngoài, cố ý dặn dò Đường Hiên chăm sóc Tiếu Hứa thật tốt.
Người đàn ông lạnh mặt đi đến, thấp giọng hỏi cô đau ở đâu, ngay từ lúc anh bước vào đã thu hết tất cả biểu cảm của cô vào trong mắt, Tiếu Hứa miễn cưỡng cười nhạt, bình tĩnh nói: “Cũng tạm, không đau lắm…”
Đường Hiên trừng mắt nhìn thẳng vào cô, trầm mặc không nói gì, một lúc sau, Tiếu Hứa lại nói: “Không phải gần đây công ty rất bận sao? Anh không cần ở chỗ đây túc trực bên cạnh tôi…”
“Tiếu Hứa,” Đường Hiên lạnh lùng nói, mang theo cả bụng buồn bực anh gần như muốn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không thể không mạnh mẽ được không? Nữ quân nhân rất giỏi, đúng không? Nữ quân nhân sẽ không đau sao?”
Tiếu Hứa sửng sốt, mím môi không nói gì, sau đó lại nghe thấy anh buồn bực hỏi: “Hay là nói, từ tận đáy lòng em không xem tôi là chồng em, đừng nói làm nũng, ngay cả một mặt hơi yếu đuối một chút cũng không chịu cho tôi thấy? Thậm chí còn muốn đuổi tôi đi…”
Đường Hiên nói xong tự biết mình đã thất thố, đứng dậy muốn đi ra ngoài, ngón tay lại bị cô kéo lại.
Tiếu Hứa đột nhiên cử động, miệng vết thương càng đau hơn, cô không nhịn được kết “Á” một tiếng, Đường Hiên vội vàng quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy trong mắt cô tràn ngập ánh nước, vẻ mặt đau đớn lại có chút khó xử, ấp úng thấp giọng nói: “Anh… Anh ở lại với tôi một chút đi.”
Đường Hiên rũ mắt nhìn cô từ trên cao từ trên cao xuống, mặc cho cô kéo ngón tay mình, được một tấc tiến một thước: “Em làm nũng đi.”
Tiếu Hứa trừng mắt nhìn anh một cái, ánh mắt sắc bén, rất hung dữ, giống như là đang cảnh cáo anh.
Đường Hiên hừ một tiếng, một lần nữa ngồi xuống bên giường bệnh, anh nắm lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay v.uốt ve, còn không hết hy vọng nói: “Cứ thử một chút, chỉ cần một chút!”
Tiếu Hứa ghét bỏ liếc mắt nhìn người đàn ông này giống như đang làm nũng với mình, nhắc nhở: “Tuy rằng anh nhỏ hơn tôi ba tuổi, nhưng cũng là người sắp ba mươi tuổi rồi, có thể có kỷ luật một chút không? Nói thì nói, làm nũng cái gì?”
Đường Hiên: “?”
Đường Hiên: “…”
Một lần Đường Hiên với tư cách là chồng của Tiếu Hứa trả lời phỏng vấn của một phóng viên về vấn đề gia đình của Tiếu Hứa.
Khi được hỏi Tiếu Hứa là người như thế nào, Đường Hiên trả lời không chút do dự: “Lạnh lùng, lý trí, thông minh, có mưu lược, cứng rắn.”
Phóng viên: “Cứng rắn?”
Đường Hiên giải thích: “Chính là tính tình cứng rắn, miệng cứng, nói ra lời nào cũng đều cứng rắn lạnh lùng.”
Phóng viên tò mò hỏi tiếp: “Chẳng lẽ đội trưởng Tiếu không có lúc nào mềm mại sao? Ví dụ như khi hai người ở một mình, cô ấy hẳn là cũng sẽ làm nũng với anh hay gì đó chứ?”
Đường Hiên híp mắt lại, có lúc nào mềm mại hay không…
Có chứ, người phụ nữ này, chỉ có lúc ở trên giường mới mềm mại.
- -----oOo------
Chương trước Chương tiếp
Loading...