Đường Về - Ngải Ngư
Chương 105
Edit: Mây
Sau khi Lâm Hòa lên máy bay mới mở món quà Vệ Thụ tặng cô ra.
Có một sợi dây chuyền nằm trong chiếc hộp nhỏ, mặt dây chuyền là đuôi của nàng tiên cá với một viên ngọc trai bóng loáng và tinh xảo.
Còn nói không đắt, cũng chỉ này viên ngọc trai này cũng đã tốn không ít tiền rồi.
Lâm Hòa một lần nữa đóng hộp lại, đặt món quà vào trong túi xách của mình
Ở trên máy bay hơn hai tiếng đồng hồ, Lâm Hòa ôm máy tính viết kịch bản, thế mà lại thuận lợi một cách bất ngờ.
Một giờ ba mươi phút chiều, Lâm Hòa xuống máy bay.
Vừa mới bật điện thoại lên đã rất nhiều tin nhắn mới nhảy ra.
Tin nhắn mới nhất là của Vệ Thụ được gửi đến vào một phút trước.
【W: Đến nơi chưa?】
Lâm Hòa vừa đi vừa cúi đầu dùng một tay hồi hắn tin tức trả lời tin nhắn của anh, còn chưa gửi đi, cách đó không xa đã có người gọi cô: “Hòa Hòa!”
Lâm Hòa ngẩng mặt lên, nhìn thấy ba mẹ.
Cô cất điện thoại đi, nhìn nhẹ nhàng cười kéo vali đi đến.
“Ba, mẹ.”
Ba Lâm nhận lấy vali trong tay con gái, bà Hà rất thân mật nắm chặt tay Lâm Hòa, vui vẻ nói: “Đi nào, về nhà, ba con biết hôm nay con trở về, từ sáng sớm đã đi mua rất nhiều đồ.”
Ba Lâm dường như còn hơi ngượng ngùng, mạnh miệng nói: “Có sáng hôm nào tôi không ra ngoài mua đồ không?”
Bà Hà cười tủm tỉm, cũng không nói với ông nữa: “Đúng, đúng, mỗi ngày ông đều đi chợ sáng mua đồ ăn, nhưng chưa từng có ngày nào mua nhiều đồ như hôm nay.”
Ba Lâm bị lộ tẩy: “……”
Kéo vali bước nhanh về phía trước.
Bà Hà và Lâm Hòa nhìn bóng lưng ông mỉm cười.
Sau khi một nhà ba người lên xe, Lâm Hòa mới lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn chưa gửi đi cho Vệ Thụ.
【,: Tới rồi, đang về nhà cùng ba mẹ.】
【,: Món quà rất đẹp, nhưng lại hơi đắt tiền, lần sau gặp mặt tôi trả lại cho anh, sợi dây chuyền đẹp như vậy anh nên giữ lại sau này tặng cho bạn gái sẽ phù hợp hơn.】
Vệ Thụ đang đánh chữ trả lời tin nhắn trước đó của cô, nhìn thấy tin nhắn mới nhất Lâm Hòa gửi tới, trả lời cô:【Tôi tặng quà cho người lễ vật khác chưa từng có chuyện sẽ nhận lại, cô nhận đi, sau này có bạn gái tôi sẽ mua lại cho cô ấy.】
Lâm Hòa không biết nên nói cái gì, dứt khoát rời khỏi WeChat, mở QQ ra, trả lời tag của mọi người trong nhóm.
Thủy Nguyệt và mấy cô gái đều đang nuối tiếc vì cô rời khỏi Thượng Hải nhanh như vậy, Lâm Hòa giải thích một lúc.
Thật ra cũng không phải là mọi người trách cứ cô, chỉ là còn muốn đi chơi cùng cô thêm vài ngày nữa, biết cô đột nhiên rời đi thì rất không nỡ.
Sau khi Lâm Hòa nói nguyên nhân, mấy người bảy miệng tám lưỡi nói không sao.
Cùng lúc đó, Vệ Thụ đã phát bao lì xì trong nhóm.
Lâm Hòa xem một lúc, không chọn.
Những người khác cướp bao lì xì rất nhanh, còn trêu chọc Vệ Thụ hôm nay sao lại ra tay hào phóng như vậy, mỗi người đều nhận được tới 52 tệ.
Vệ Thụ thấy Lâm Hòa không chọn, lập tức gửi tin nhắn.
【Vệ Thụ (Thượng Quan Lâm): Mỗi người đều có phần, nhận hết đi】
Lâm Hòa: “……”
Bất đắc dĩ, Lâm Hòa cũng chọn một bao lì xì, 52 tệ vào túi.
Vệ Thụ ở nhà thấy Lâm Hòa đã nhận, ôm điện thoại cười như một tên ngốc.
Anh cũng cảm thấy mình thật liều mạng, vì để cho cô yên tâm nhận bao lì xì, lập tức phát cho cả nhóm người số tiền tương đương.
Nhưng mà, Vệ Thụ không bao giờ ngờ được, ngay sau đó Lâm Hòa cũng đã phát bao lì xì cho mọi người trong nhóm.
Mỗi người 66 tệ.
【Khương Mộng Kỳ (Sương Linh): Trời ơi! Hôm nay thầy Vệ và cô Mộc bị làm sao vậy?】
【Đường Đỏ (biên kịch): Có ai phát bao lì xì nhiều hơn sao?】
【Thất Thất (hậu kỳ): Có loại cảm giác sắp kết hôn nên phát bao lì xì cho mọi người chia vui……】
【Mộng Cáp (tuyên truyền): Thất Thất cô……】
【Thủy Nguyệt (đạo diễn): Ừm……】
Vệ Thụ: “……”
Lâm Hòa: “……”
“Hòa Hòa, con còn nhớ dì Mạnh hàng xóm khi còn nhỏ không?” Bà Hà hỏi.
Lâm Hòa tắt điện thoại đi, hỏi: “Dạ?”
Bà Hà tiếp tục nói: “Nhà dì Mạnh có một đứa con trai lớn hơn hơn hai tuổi, là giáo viên, còn từ kèm con làm bài tập về nhà đó.”
Lâm Hòa nghĩ tới, đáp một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Bà Hòa có chút cẩn thận mở miệng nói: “Khoảng thời gian trước mẹ và bà ấy gặp nhau ở trung tâm thương mại, bà ấy nói con trai nhà bà ấy còn chưa có đối tượng, đang định xem mắt……”
Lâm Hòa cụp mắt, không nói gì.
“Mẹ đã xem ảnh rồi, tuấn tú lịch sự, năm nay vừa mới lên làm giáo sư đại học, công việc cũng ổn định, con có muốn…… gặp không?” Bà Hà thấp thỏm dò hỏi.
Lâm Hòa im lặng.
Sau một lúc lâu, cô nắm lấy ngón tay mình, cúi đầu nói với bà Hà: “Mẹ, con không nghĩ gặp.”
Bà Hà thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được, không muốn gặp thì không gặp.”
Lâm Hòa không biết vì sao, không lý do gì mà lại hơi muốn khóc.
Hốc mắt nóng lên, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc ven đường nhanh chóng lướt ngang qua, một lúc lâu mới ổn định lại tâm trạng.
Sau khi chủ đề này kết thúc, ba người không nói gì nữa.
Vẻ mặt Lâm hoảng hốt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vừa rồi cô lập tức từ chối chuyện xem mắt theo bản năng về mặt cảm xúc thúc đây, nhưng lý trí lại không ngừng nói với cô, kỳ thật cô nên đi gặp mặt.
Nếu đã lựa chọn muốn bước chân ra cố gắng đi về phía trước, thì không nên trốn tránh bất kỳ điều gì có liên quan đến chuyện tình cảm.
Nhưng mà…… Cô không muốn xem mắt.
Từ tận đáy lòng cảm thấy hơi khó khăn với việc chấp nhận làm quen không có nền tảng tình cảm.
Cô hướng tới yêu đương tự do, phù hợp với nhau.
Chỉ là không biết trên đời này còn có thể có một tình yêu đơn thuần đến từ hai phía nữa hay không.
Lâm Hòa ở nhà năm ngày.
Trong năm ngày này, mỗi ngày Vệ Thụ đều sẽ tìm cô.
Ban đầu là hỏi cô chuyện về các nhân vật có trong tiểu thuyết, thảo luận về vấn đề thể hiện cảm xúc của nhân vật với cô.
Sau đó dần dần trò chuyện với cô hằng ngày, còn chụp ảnh màn hình tin nhắn của anh và em gái gửi cho cô.
Ảnh chụp màn hình đầy dấu chấm than, tất cả đều là những lời Vệ Lâm muốn nói với Lâm Hòa.
Lâm Hòa nhìn thấy Vệ Lâm có nói một câu là muốn sách có chữ ký của cô, liền nói với Vệ Thụ:【Chờ tôi lấy được mẫu sách sẽ gửi cho em gái anh.】
【W: Tôi thì sao?】
Lâm Hòa mỉm cười, cô cười trả lời anh:【Cũng có.】
【W: Tôi muốn viết tên người nhận, cụ thể nội dung viết cái gì cô cứ viết theo ý muốn.】
【,: Anh đúng là gian xảo.】
【W: Như vậy mới có bất ngờ chứ!】
【W: Cô còn ở Thiên Tân sao?】
【,: Ừm, ngày mai trở về Bắc Kinh, kịch bản còn mấy cảnh cuối cùng phải viết.】
【,: Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây.】
Vệ Thụ đã gửi một tin nhắn thoại đến: “Ngủ đi, tôi thu âm thêm một lúc nữa, ngủ ngon.”
Lâm Hòa nghe thấy giọng nói trầm thấp và gợi cảm của anh truyền từ ống nghe ra, vành tai cũng tê dại.
Giọng người đàn ông dịu dàng như một dòng sông, cứ như vậy từ từ chảy vào trong trái tim cô.
Những nơi khô cằn bị nước làm ẩn, bắt đầu có một thứ gì đó chui từ dưới đất lên nảy mầm.
Lâm Hòa đánh chữ trả lời anh bằng một câu chúc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Lâm Hòa ngồi xe trở về Bắc Kinh.
Sau đó ở nhà bắt đầu gõ bàn phím, gõ từ lúc trời còn sáng đến khi màn đêm buông xuống.
Trong khoảng thời gian này cô cũng chưa từng rời khỏi bàn làm việc, cả người như bị cuốn vào kịch bản.
Cô tự mình trải qua tất cả những gì Sương Linh trả qua, cô đơn chờ đợi anh trở về, kết quả lại bị người khác chuộc thân, cưỡng ép trở thành thiếp của người khác.
Vì thế vào ngày đại hôn ấy nàng đã uống thuốc tự sát, lại không biết, cùng lúc đó, ở biên quan đại thắng, chỉ là không có Thượng Quan Lâm.
Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Đối với Sương Linh và Thượng Quan Lâm mà nói, ở một mức độ nào đó cũng coi như là một loại viên mãn.
“Công tử, kiếp sau chúng ta gặp lại.”
“A Linh, kiếp sau chúng ta gặp lại.”
Lâm Hòa gõ xong hai câu nói cuối cùng, cả người giống như vứt đi sức lực, dựa lưng ra ghế biểu tình vẻ mặt ngẩn ngơ.
Thật lâu sau cũng không thể thoát ra khỏi tình tiết trong kịch bản.
Nước mắt đã chảy đầy mặt cô biết từ lúc nào.
Lâm Hòa mệt mỏi nhắm mắt lại.
Kết thúc rồi.
Lần này, thật sự đã kết thúc.
Mà lúc này, Vệ Thụ đang ngồi trong xe gọi điện thoại cho Lâm Hòa hết lần này đến lần khác.
Ống nghe không ngừng truyền đến giọng nữ máy móc, lạnh lùng báo cho anh biết: “Thật xin lỗi, điện thoại mà bạn đang gọi hiện đang tắt máy……”
Trái tim Vệ Thụ lại nặng nề hơn.
Nếu không phải không đủ 24 tiếng thì sẽ không đủ để lập án thì anh còn muốn báo cả cảnh sát.
Ngày hôm qua cô nói hôm nay phải về Bắc Kinh viết mấy cảnh cuối cùng.
Cảm xúc của những cảnh cuối cùng sẽ dao động rất lớn, sẽ tốn rất nhiều sức lực và ý chí.
Vệ Thụ từng tự mình suy đoán liệu trong quyển tiểu thuyết này có thể có bóng dáng của cô và người bạn trai kia hay không.
Ví dụ như cái chết của Thượng Quan Lâm có phải là phản chiếu bạn trai đã qua đời của cô hay không?
Nếu là như vậy, cuối cùng Sương Linh cũng……
Vệ Thụ không dám nghĩ, anh thật sự sợ cô kích động sẽ làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch.
Nhìn cô như vậy cũng không phải là không thể.
Hiện tại Vệ Thụ đâu còn lo lắng gọi vào số điện thoại của cô có thể làm lộ chuyện anh chính là chủ nhân mới của dãy số kia, anh chỉ muốn biết bây giờ cô có bình an hay không.
“Bác tài xế, có thể nhanh hơn nữa không?” Vệ Thụ sốt ruột hỏi.
Tài xế bất lực trả lời: “Đã rất nhanh rồi, người anh em à, nhanh thêm chút nữa là vượt quá tốc độ cho phép đó.”
Vệ Thụ nhìn đi nhìn lại địa chỉ nhà Lâm Hòa được Thủy Nguyệt gửi, ngồi trên xe như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, chỉ hận mình không có năng lực dịch chuyển tức thời, di chuyển thẳng đến đó.
Khó khăn lắm mới đến được dưới tiểu khu Lâm Hòa ở, Vệ Thụ đi vào theo phía sau hộ gia đình cũng đi vào tiểu khu, rồi sau đó tìm lung tung.
Mất một chút thời gian mới tìm được tầng của căn hộ cô ở, nhưng mà khi vào thang máy phải quẹt thẻ mà lúc này trước thang máy không có hộ gia đình nào trong tiểu khu.
Vệ Thụ một giây cũng chờ không được, đẩy cửa lối thoát hiểm ra bắt đầu leo cầu thang.
20 tầng.
Muốn lấy mạng luôn rồi.
Vệ Thụ chưa bao giờ cảm thấy mình có thể leo được 20 tầng.
Nhưng lúc này anh đang ở làm điều đó.
Lâm Hòa ngồi trên ghế ngẩn người một lúc lâu.
Kịch bản đã viết xong, trong lòng cũng trống rỗng.
Trái tim giống như bay lơ lửng ở giữa không trung, mơ màng không có điểm rơi.
Cô không biết kế tiếp nên đi đâu, nên đến chỗ nào.
Nói là kết thúc tất cả quá khứ, muốn bắt đầu cuộc sống mới cố gắng đi về phía trước.
Thế nhưng, cô gần như không biết phía trước ở đâu, ngay cả phương hướng cơ bản nhất cũng không có.
Đột nhiên, một tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.
Tinh thần Lâm Hòa bị kéo về trong thoáng chốc.
Cô từ từ chớp chớp mắt, ý thức được là chuông cửa nhà mình đang kêu, lúc này mới đứng dậy đi xem là ai. Nhưng mà ngồi quá lâu, lúc cô đứng lên trước mắt tối sầm đi, đứng lại vài giây mới tốt lên.
Lâm Hòa đi đến huyền quan, mở màn hình lên nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Vệ Thụ, cô vô cùng kinh ngạc, vội vàng mở cửa.
“Thầy Vệ?” Lâm Hòa rất kinh ngạc mà trong giọng của cô vẫn còn có tiếng khóc nức nở và giọng mũi nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại……”
Còn chưa dứt lời, cô đã bị Vệ Thụ thở hổn hển p ôm vào lòng.
Tiếng thở dốc của người đàn ông rất nặng nề, anh hít thở dồn dập, hơi thở không ổn định chậm rãi nói: “Cô không có việc gì…… Không có việc gì là tốt rồi.”
“Ha ~” Anh thở ra một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm: “Làm tôi sợ muốn chết.”
Mà Lâm Hòa bỗng nhiên bị anh ôm chặt mờ mịt trợn to hai mắt, con ngươi chứa đựng đầy sự khiếp sợ.
Nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
Trái tim đang bay lơ lửng kia giống như đã bị người đó bắt xuống ngay lập tức, bỏ vào trong lồng ngực ấm áp nào đó.
“Vệ…… thầy Vệ?”
“Là Vệ Thụ.”
“Chúng ta đã nói rồi, không gọi đối phương là thầy hay cô nữa, gọi thẳng tên.”
“Lâm Hòa, cô đã quên rồi sao?”
- -----oOo------
Sau khi Lâm Hòa lên máy bay mới mở món quà Vệ Thụ tặng cô ra.
Có một sợi dây chuyền nằm trong chiếc hộp nhỏ, mặt dây chuyền là đuôi của nàng tiên cá với một viên ngọc trai bóng loáng và tinh xảo.
Còn nói không đắt, cũng chỉ này viên ngọc trai này cũng đã tốn không ít tiền rồi.
Lâm Hòa một lần nữa đóng hộp lại, đặt món quà vào trong túi xách của mình
Ở trên máy bay hơn hai tiếng đồng hồ, Lâm Hòa ôm máy tính viết kịch bản, thế mà lại thuận lợi một cách bất ngờ.
Một giờ ba mươi phút chiều, Lâm Hòa xuống máy bay.
Vừa mới bật điện thoại lên đã rất nhiều tin nhắn mới nhảy ra.
Tin nhắn mới nhất là của Vệ Thụ được gửi đến vào một phút trước.
【W: Đến nơi chưa?】
Lâm Hòa vừa đi vừa cúi đầu dùng một tay hồi hắn tin tức trả lời tin nhắn của anh, còn chưa gửi đi, cách đó không xa đã có người gọi cô: “Hòa Hòa!”
Lâm Hòa ngẩng mặt lên, nhìn thấy ba mẹ.
Cô cất điện thoại đi, nhìn nhẹ nhàng cười kéo vali đi đến.
“Ba, mẹ.”
Ba Lâm nhận lấy vali trong tay con gái, bà Hà rất thân mật nắm chặt tay Lâm Hòa, vui vẻ nói: “Đi nào, về nhà, ba con biết hôm nay con trở về, từ sáng sớm đã đi mua rất nhiều đồ.”
Ba Lâm dường như còn hơi ngượng ngùng, mạnh miệng nói: “Có sáng hôm nào tôi không ra ngoài mua đồ không?”
Bà Hà cười tủm tỉm, cũng không nói với ông nữa: “Đúng, đúng, mỗi ngày ông đều đi chợ sáng mua đồ ăn, nhưng chưa từng có ngày nào mua nhiều đồ như hôm nay.”
Ba Lâm bị lộ tẩy: “……”
Kéo vali bước nhanh về phía trước.
Bà Hà và Lâm Hòa nhìn bóng lưng ông mỉm cười.
Sau khi một nhà ba người lên xe, Lâm Hòa mới lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn chưa gửi đi cho Vệ Thụ.
【,: Tới rồi, đang về nhà cùng ba mẹ.】
【,: Món quà rất đẹp, nhưng lại hơi đắt tiền, lần sau gặp mặt tôi trả lại cho anh, sợi dây chuyền đẹp như vậy anh nên giữ lại sau này tặng cho bạn gái sẽ phù hợp hơn.】
Vệ Thụ đang đánh chữ trả lời tin nhắn trước đó của cô, nhìn thấy tin nhắn mới nhất Lâm Hòa gửi tới, trả lời cô:【Tôi tặng quà cho người lễ vật khác chưa từng có chuyện sẽ nhận lại, cô nhận đi, sau này có bạn gái tôi sẽ mua lại cho cô ấy.】
Lâm Hòa không biết nên nói cái gì, dứt khoát rời khỏi WeChat, mở QQ ra, trả lời tag của mọi người trong nhóm.
Thủy Nguyệt và mấy cô gái đều đang nuối tiếc vì cô rời khỏi Thượng Hải nhanh như vậy, Lâm Hòa giải thích một lúc.
Thật ra cũng không phải là mọi người trách cứ cô, chỉ là còn muốn đi chơi cùng cô thêm vài ngày nữa, biết cô đột nhiên rời đi thì rất không nỡ.
Sau khi Lâm Hòa nói nguyên nhân, mấy người bảy miệng tám lưỡi nói không sao.
Cùng lúc đó, Vệ Thụ đã phát bao lì xì trong nhóm.
Lâm Hòa xem một lúc, không chọn.
Những người khác cướp bao lì xì rất nhanh, còn trêu chọc Vệ Thụ hôm nay sao lại ra tay hào phóng như vậy, mỗi người đều nhận được tới 52 tệ.
Vệ Thụ thấy Lâm Hòa không chọn, lập tức gửi tin nhắn.
【Vệ Thụ (Thượng Quan Lâm): Mỗi người đều có phần, nhận hết đi】
Lâm Hòa: “……”
Bất đắc dĩ, Lâm Hòa cũng chọn một bao lì xì, 52 tệ vào túi.
Vệ Thụ ở nhà thấy Lâm Hòa đã nhận, ôm điện thoại cười như một tên ngốc.
Anh cũng cảm thấy mình thật liều mạng, vì để cho cô yên tâm nhận bao lì xì, lập tức phát cho cả nhóm người số tiền tương đương.
Nhưng mà, Vệ Thụ không bao giờ ngờ được, ngay sau đó Lâm Hòa cũng đã phát bao lì xì cho mọi người trong nhóm.
Mỗi người 66 tệ.
【Khương Mộng Kỳ (Sương Linh): Trời ơi! Hôm nay thầy Vệ và cô Mộc bị làm sao vậy?】
【Đường Đỏ (biên kịch): Có ai phát bao lì xì nhiều hơn sao?】
【Thất Thất (hậu kỳ): Có loại cảm giác sắp kết hôn nên phát bao lì xì cho mọi người chia vui……】
【Mộng Cáp (tuyên truyền): Thất Thất cô……】
【Thủy Nguyệt (đạo diễn): Ừm……】
Vệ Thụ: “……”
Lâm Hòa: “……”
“Hòa Hòa, con còn nhớ dì Mạnh hàng xóm khi còn nhỏ không?” Bà Hà hỏi.
Lâm Hòa tắt điện thoại đi, hỏi: “Dạ?”
Bà Hà tiếp tục nói: “Nhà dì Mạnh có một đứa con trai lớn hơn hơn hai tuổi, là giáo viên, còn từ kèm con làm bài tập về nhà đó.”
Lâm Hòa nghĩ tới, đáp một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Bà Hòa có chút cẩn thận mở miệng nói: “Khoảng thời gian trước mẹ và bà ấy gặp nhau ở trung tâm thương mại, bà ấy nói con trai nhà bà ấy còn chưa có đối tượng, đang định xem mắt……”
Lâm Hòa cụp mắt, không nói gì.
“Mẹ đã xem ảnh rồi, tuấn tú lịch sự, năm nay vừa mới lên làm giáo sư đại học, công việc cũng ổn định, con có muốn…… gặp không?” Bà Hà thấp thỏm dò hỏi.
Lâm Hòa im lặng.
Sau một lúc lâu, cô nắm lấy ngón tay mình, cúi đầu nói với bà Hà: “Mẹ, con không nghĩ gặp.”
Bà Hà thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được, không muốn gặp thì không gặp.”
Lâm Hòa không biết vì sao, không lý do gì mà lại hơi muốn khóc.
Hốc mắt nóng lên, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc ven đường nhanh chóng lướt ngang qua, một lúc lâu mới ổn định lại tâm trạng.
Sau khi chủ đề này kết thúc, ba người không nói gì nữa.
Vẻ mặt Lâm hoảng hốt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vừa rồi cô lập tức từ chối chuyện xem mắt theo bản năng về mặt cảm xúc thúc đây, nhưng lý trí lại không ngừng nói với cô, kỳ thật cô nên đi gặp mặt.
Nếu đã lựa chọn muốn bước chân ra cố gắng đi về phía trước, thì không nên trốn tránh bất kỳ điều gì có liên quan đến chuyện tình cảm.
Nhưng mà…… Cô không muốn xem mắt.
Từ tận đáy lòng cảm thấy hơi khó khăn với việc chấp nhận làm quen không có nền tảng tình cảm.
Cô hướng tới yêu đương tự do, phù hợp với nhau.
Chỉ là không biết trên đời này còn có thể có một tình yêu đơn thuần đến từ hai phía nữa hay không.
Lâm Hòa ở nhà năm ngày.
Trong năm ngày này, mỗi ngày Vệ Thụ đều sẽ tìm cô.
Ban đầu là hỏi cô chuyện về các nhân vật có trong tiểu thuyết, thảo luận về vấn đề thể hiện cảm xúc của nhân vật với cô.
Sau đó dần dần trò chuyện với cô hằng ngày, còn chụp ảnh màn hình tin nhắn của anh và em gái gửi cho cô.
Ảnh chụp màn hình đầy dấu chấm than, tất cả đều là những lời Vệ Lâm muốn nói với Lâm Hòa.
Lâm Hòa nhìn thấy Vệ Lâm có nói một câu là muốn sách có chữ ký của cô, liền nói với Vệ Thụ:【Chờ tôi lấy được mẫu sách sẽ gửi cho em gái anh.】
【W: Tôi thì sao?】
Lâm Hòa mỉm cười, cô cười trả lời anh:【Cũng có.】
【W: Tôi muốn viết tên người nhận, cụ thể nội dung viết cái gì cô cứ viết theo ý muốn.】
【,: Anh đúng là gian xảo.】
【W: Như vậy mới có bất ngờ chứ!】
【W: Cô còn ở Thiên Tân sao?】
【,: Ừm, ngày mai trở về Bắc Kinh, kịch bản còn mấy cảnh cuối cùng phải viết.】
【,: Không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây.】
Vệ Thụ đã gửi một tin nhắn thoại đến: “Ngủ đi, tôi thu âm thêm một lúc nữa, ngủ ngon.”
Lâm Hòa nghe thấy giọng nói trầm thấp và gợi cảm của anh truyền từ ống nghe ra, vành tai cũng tê dại.
Giọng người đàn ông dịu dàng như một dòng sông, cứ như vậy từ từ chảy vào trong trái tim cô.
Những nơi khô cằn bị nước làm ẩn, bắt đầu có một thứ gì đó chui từ dưới đất lên nảy mầm.
Lâm Hòa đánh chữ trả lời anh bằng một câu chúc ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Lâm Hòa ngồi xe trở về Bắc Kinh.
Sau đó ở nhà bắt đầu gõ bàn phím, gõ từ lúc trời còn sáng đến khi màn đêm buông xuống.
Trong khoảng thời gian này cô cũng chưa từng rời khỏi bàn làm việc, cả người như bị cuốn vào kịch bản.
Cô tự mình trải qua tất cả những gì Sương Linh trả qua, cô đơn chờ đợi anh trở về, kết quả lại bị người khác chuộc thân, cưỡng ép trở thành thiếp của người khác.
Vì thế vào ngày đại hôn ấy nàng đã uống thuốc tự sát, lại không biết, cùng lúc đó, ở biên quan đại thắng, chỉ là không có Thượng Quan Lâm.
Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, nhưng có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Đối với Sương Linh và Thượng Quan Lâm mà nói, ở một mức độ nào đó cũng coi như là một loại viên mãn.
“Công tử, kiếp sau chúng ta gặp lại.”
“A Linh, kiếp sau chúng ta gặp lại.”
Lâm Hòa gõ xong hai câu nói cuối cùng, cả người giống như vứt đi sức lực, dựa lưng ra ghế biểu tình vẻ mặt ngẩn ngơ.
Thật lâu sau cũng không thể thoát ra khỏi tình tiết trong kịch bản.
Nước mắt đã chảy đầy mặt cô biết từ lúc nào.
Lâm Hòa mệt mỏi nhắm mắt lại.
Kết thúc rồi.
Lần này, thật sự đã kết thúc.
Mà lúc này, Vệ Thụ đang ngồi trong xe gọi điện thoại cho Lâm Hòa hết lần này đến lần khác.
Ống nghe không ngừng truyền đến giọng nữ máy móc, lạnh lùng báo cho anh biết: “Thật xin lỗi, điện thoại mà bạn đang gọi hiện đang tắt máy……”
Trái tim Vệ Thụ lại nặng nề hơn.
Nếu không phải không đủ 24 tiếng thì sẽ không đủ để lập án thì anh còn muốn báo cả cảnh sát.
Ngày hôm qua cô nói hôm nay phải về Bắc Kinh viết mấy cảnh cuối cùng.
Cảm xúc của những cảnh cuối cùng sẽ dao động rất lớn, sẽ tốn rất nhiều sức lực và ý chí.
Vệ Thụ từng tự mình suy đoán liệu trong quyển tiểu thuyết này có thể có bóng dáng của cô và người bạn trai kia hay không.
Ví dụ như cái chết của Thượng Quan Lâm có phải là phản chiếu bạn trai đã qua đời của cô hay không?
Nếu là như vậy, cuối cùng Sương Linh cũng……
Vệ Thụ không dám nghĩ, anh thật sự sợ cô kích động sẽ làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch.
Nhìn cô như vậy cũng không phải là không thể.
Hiện tại Vệ Thụ đâu còn lo lắng gọi vào số điện thoại của cô có thể làm lộ chuyện anh chính là chủ nhân mới của dãy số kia, anh chỉ muốn biết bây giờ cô có bình an hay không.
“Bác tài xế, có thể nhanh hơn nữa không?” Vệ Thụ sốt ruột hỏi.
Tài xế bất lực trả lời: “Đã rất nhanh rồi, người anh em à, nhanh thêm chút nữa là vượt quá tốc độ cho phép đó.”
Vệ Thụ nhìn đi nhìn lại địa chỉ nhà Lâm Hòa được Thủy Nguyệt gửi, ngồi trên xe như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, chỉ hận mình không có năng lực dịch chuyển tức thời, di chuyển thẳng đến đó.
Khó khăn lắm mới đến được dưới tiểu khu Lâm Hòa ở, Vệ Thụ đi vào theo phía sau hộ gia đình cũng đi vào tiểu khu, rồi sau đó tìm lung tung.
Mất một chút thời gian mới tìm được tầng của căn hộ cô ở, nhưng mà khi vào thang máy phải quẹt thẻ mà lúc này trước thang máy không có hộ gia đình nào trong tiểu khu.
Vệ Thụ một giây cũng chờ không được, đẩy cửa lối thoát hiểm ra bắt đầu leo cầu thang.
20 tầng.
Muốn lấy mạng luôn rồi.
Vệ Thụ chưa bao giờ cảm thấy mình có thể leo được 20 tầng.
Nhưng lúc này anh đang ở làm điều đó.
Lâm Hòa ngồi trên ghế ngẩn người một lúc lâu.
Kịch bản đã viết xong, trong lòng cũng trống rỗng.
Trái tim giống như bay lơ lửng ở giữa không trung, mơ màng không có điểm rơi.
Cô không biết kế tiếp nên đi đâu, nên đến chỗ nào.
Nói là kết thúc tất cả quá khứ, muốn bắt đầu cuộc sống mới cố gắng đi về phía trước.
Thế nhưng, cô gần như không biết phía trước ở đâu, ngay cả phương hướng cơ bản nhất cũng không có.
Đột nhiên, một tiếng chuông cửa dồn dập vang lên.
Tinh thần Lâm Hòa bị kéo về trong thoáng chốc.
Cô từ từ chớp chớp mắt, ý thức được là chuông cửa nhà mình đang kêu, lúc này mới đứng dậy đi xem là ai. Nhưng mà ngồi quá lâu, lúc cô đứng lên trước mắt tối sầm đi, đứng lại vài giây mới tốt lên.
Lâm Hòa đi đến huyền quan, mở màn hình lên nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Vệ Thụ, cô vô cùng kinh ngạc, vội vàng mở cửa.
“Thầy Vệ?” Lâm Hòa rất kinh ngạc mà trong giọng của cô vẫn còn có tiếng khóc nức nở và giọng mũi nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại……”
Còn chưa dứt lời, cô đã bị Vệ Thụ thở hổn hển p ôm vào lòng.
Tiếng thở dốc của người đàn ông rất nặng nề, anh hít thở dồn dập, hơi thở không ổn định chậm rãi nói: “Cô không có việc gì…… Không có việc gì là tốt rồi.”
“Ha ~” Anh thở ra một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn sợ hãi lẩm bẩm: “Làm tôi sợ muốn chết.”
Mà Lâm Hòa bỗng nhiên bị anh ôm chặt mờ mịt trợn to hai mắt, con ngươi chứa đựng đầy sự khiếp sợ.
Nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.
Trái tim đang bay lơ lửng kia giống như đã bị người đó bắt xuống ngay lập tức, bỏ vào trong lồng ngực ấm áp nào đó.
“Vệ…… thầy Vệ?”
“Là Vệ Thụ.”
“Chúng ta đã nói rồi, không gọi đối phương là thầy hay cô nữa, gọi thẳng tên.”
“Lâm Hòa, cô đã quên rồi sao?”
- -----oOo------