Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đường Vào Tim Anh - Lộc Thời An

Chương 32: Cầu tắc đến chi, xá tắc thất chi



"Cầu tắc đến chi, xá tắc thất chi." Thanh Ca nhặt thẻ tre trên mặt đất rồi đưa cho người của chùa.Người nọ mặc áo choàng màu vàng, cầm lấy quẻ thẻ của cô, giọng nói chậm rãi truyền vào tai cô."Thí chủ, hình như có vướng bận trong lòng." Người đó viết một hàng chữ, đưa cho cô. "Cởi chuông còn cần người buộc chuông.""Cô gái, trong lòng cô đang do dự nên mới chần chừ không làm gì, chỉ mãi ở đó mơ ước. Cho nên câu này là muốn nói với cô, thí chủ nếu gặp được thứ ưng ý hợp với mình thì phải gạt bỏ những lo lắng trong lòng mà theo đuổi nó."Chuyện tình yêu là thứ vô thường, không biết trước tương lai sẽ ra sao, lo nghĩ liệu có giữ được lâu không. Cuộc sống nhiều sợ hãi, số mệnh cuộc đời không rõ chết lúc nào, có khi lại ra đi vào một buổi sớm mai. Vì yêu mà sinh ra buồn rầu, vì yêu mà sinh ra sợ hãi, nhưng nếu đã không yêu người ta rồi, thì không phải buồn rầu, cũng không phải sợ hãi.

Bởi vì cô quá yêu anh, vì tình yêu mà do dự cho nên không dám bày tỏ lòng mình một lần nữa. Có yêu thì mới vấn vương, có vấn vương liền sẽ sợ hãi, sẽ trở nên thận trọng, cẩn thận bảo vệ thật tốt và duy trì mối quan hệ này.Thanh Ca gấp mảnh giấy lại và nhét vào túi, cô cảm ơn người đó, góp tiền công đức rồi bước ra ngoài, hướng mặt về phía mặt trời, bên tai là tiếng sư thầy tụng kinh, đột nhiên trong lòng cô không còn vướng bận lo lắng nữa.Cô ngẫm lại bản thân mình trong mấy tháng qua, mặc dù hai người đã phá vỡ tầng quan hệ kia, cô chọc ghẹo anh như lúc trước nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện tình cảm, cô 'ngủ' với anh nhưng chẳng bao giờ vuốt ve an ủi người đó, bởi thế trong lòng cô mới băn khoăn giống như lời sư thầy nói.Vì quá yêu và trân trọng nó nên cô giả vờ không quan tâm đến nó, thực lòng mà nói, với chuyện tình này cô lo sợ được mất nhiều hơn, bởi vì người đàn ông kia quá xuất sắc.Đợi cô đi ra ngoài, Cố Nam Sơn liền hỏi, "Rút được thẻ gì rồi?""Chú nhỏ, rút quẻ giống như cầu nguyện vậy, nói cho người khác thì không còn linh nghiệm nữa."Hai người sánh bước bên nhau, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho tà váy của người con gái bay bay cọ vào chiếc quần phẳng phiu của người đàn ông, dưới ánh nắng mặt trời chói chang, hai hình bóng đan xen vào nhau.Nghĩa trang nơi vợ chồng họ Cố yên nghỉ nằm trên núi, xe ô tô không lên được, vì thế Thanh Ca và Cố Nam Sơn đi bộ lên. Mấy ngày trước, trời mưa nên đường trơn trượt. Lúc cô đi trên cầu thang, không may bị vấp ngã, may mắn là có anh ở phía sau bảo vệ cô.Thanh Ca cúi đầu thật sâu, khom người rồi đặt bó hoa cúc vàng trước hai bia mộ. Mỗi khi đến bia mộ của cha mẹ, những kí ức về vụ tai nạn xe hơi lại ùa tới, khóe mắt cô bất giác cay cay."Cha mẹ, con gái bất hiếu, nhiều năm rồi không tới thăm, mong hai người đừng giận con được không?"Người đàn ông đứng sau lưng cô, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô khẽ run lên, anh biết có lẽ chuyện đau thương năm đó vẫn chưa phai đi trong đầu cô. Anh nhớ lúc trước đưa cô đến đây, cô bé mặt mũi nhăn lại, mắt mũi đỏ hoe vì khóc, giống như một chú thỏ trắng nhỏ bị bắt nạt, những lúc ấy anh sẽ ôm cô vào lòng dỗ dành thật lâu.Cô rất hay khóc, đặc biệt là trước mặt anh, đôi khi anh còn nghĩ có phải cô cố ý khóc không, bởi vì không hề sợ anh, lại còn biết anh chiều chuộng cô vô bờ bến, cho nên tiểu cô nương này mới thích giương oai với anh. Sau đó cô ra nước ngoài, ngược lại anh cảm thấy không quen, không có cô gái nhỏ xinh xắn với giọng nói ngọt ngào cùng với bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu vây quanh anh. Anh khó chịu, cảm giác nhớ nhung giống như bị ám ảnh, phủ kín trong tâm trí anh. Tựa như trong câu thơ, "Dù xa cách muôn trùng, tôi vẫn nhớ em."Tiếng người con gái lải nhải nói chuyện, giọng nói mang âm mũi, lẩm bẩm lầm bầm từng chữ, như một tấm lưới vô hình quấn quanh trái tim anh.Cố Nam Sơn bước tới rồi ôm cô từ phía sau, một động tác từ trong tiềm thức.Chiếc cằm tinh xảo của anh đặt trên đầu vai cô, giọng nói anh dịu dàng vô cùng, nhẹ nhàng dỗ dành cô, "Có tôi ở đây, đừng khóc nữa, nhé?"Người con gái xoay người lại, cả cơ thể mảnh mai chôn trong l*иg ngực anh, nước mắt của cô làm ướt áo sơ mi cao cấp của anh, tiếng nức nở nho nhỏ xuyên qua da thịt chạm vào tim anh. Trái tim anh thắt lại, anh ôm chặt người đó hơn như thể muốn khảm cô vào tận xương tủy.Thanh Ca luôn là điểm yếu của anh, là sinh mệnh anh, là một phần trong xương tủy anh.


Chương trước Chương tiếp
Loading...