Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 9
Khương Mộ nghi ngờ Cận Triêu ở sau lưng Cận Cường làm ra một số chuyện phạm pháp, thà cô không biết gì, nếu chuyện này liên quan đến nguy hiểm tính mạng thì cô chắc chắn không thể ngồi yên.
Cũng may cô đã tìm được một điểm đột phá, chính là vị sở trưởng trong miệng Phan Khải.
Nếu Cận Triêu đặc biệt đến trường trung học để tìm người này thì chắc chắn cậu ta cũng phải biết điều gì đó, tuy nhiên, Khương Mộ ngồi xổm trước lớp cậu ta mấy ngày trời nhưng vẫn không gặp được cậu ta.
Chương Phàm này đến muộn về sớm, tan học liền làm ổ ở WC nam, thật đúng là xứng đáng với danh hiệu sở trưởng này, tận chức tận trách, Khương Mộ cũng không thể nào vọt vào WC nam tìm người nên cứ bị phí hoài mấy ngày là vì thế.
Học sinh cuối cấp của trường cấp 3 trực thuộc cũng phải đến trường vào thứ bảy, thuận lợi là không phải học buổi tối thứ sáu nên Khương Mộ thu dọn đồ đạc sớm và đi thẳng đến lớp một. Vừa tan học, cô gặp may, tình cờ gặp được Chương Phàm lắc lắc hai chân, một tay bước ra khỏi lớp.
Học sinh cuối cấp thứ bảy cũng phải đến trường, nhưng có chỗ tốt là, thứ sáu không cần phải ở lại tự học buổi tối, cho nên Khương Mộ tranh thủ thu dọn đồ đạc từ sớm, vừa tan học liền đi thẳng đến lớp 1, nào ngờ vận khí của cô hôm nay tương đối tốt, trùng hợp gặp được Chương Phàm đang định đi ra khỏi lớp.
Cô lập tức gọi cậu ta: “Chương Phàm.”
Chương Phàm bối rối nhìn chung quanh, bóng dáng Khương Mộ núp sau cây cột lại gọi cậu ta thêm lần nữa: “Bên này.”
Chương Phàm nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn thấy Khương Mộ, cậu ta bước tới, lập tức nhận ra Khương Mộ chính là cô gái ngồi trên xe của Hữu Tửu ca ngày đó, thái độ lập tức trở nên thân thiện: “Là cậu à.”
Khương Mộ đi ra từ sau cột, cô nhìn cậu ta rồi hỏi: "Cậu có biết Cận... Ý tôi là cậu có quen biết với Hữu Tửu ca, có phải không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Hôm đó tôi thấy cậu đi tìm anh ấy, vậy cậu có quen với anh ấy à?"
Câu trả lời của Chương Phàm làm cho Khương Mộ cảm thấy hơi ngạc nhiên, cậu ta nói với cô: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp Hữu Tửu ca. Trước đây tôi chỉ nghe anh trai tôi thường xuyên nhắc đến anh ấy."
Khương Mộ thuận theo lời cậu ta, hỏi: "Anh trai cậu là ai?"
"Anh trai tôi và anh Hữu Tửu hồi cấp 3 có học cùng lớp, vậy còn cô và anh ấy có quan hệ gì?"
Khương Mộ nhớ tới lời Cận Triêu dặn cô tối qua, anh bảo cô ở trường đừng nói có quen biết với anh, cô dừng một chút rồi trả lời: “Tôi là khách thuê nhà của anh ấy, à đúng rồi, hôm qua cậu đưa cho anh ấy cái gì vậy?"
Khi Khương Mộ hỏi ra những lời này, bản thân cô cũng có chút khẩn trương, bởi cô sợ sẽ chạm đến bí mật gì đó không thể nói, nhưng Chương Phàm lại trực tiếp nói cho cô biết: "Chỉ là bản vẽ mà thôi, anh tôi bảo tôi mang đến cho anh Hữu Tửu.”
Câu trả lời này vượt xa sự mong đợi của Khương Mộ, cô ngạc nhiên hỏi lại: "Bản vẽ? Bản vẽ gì vậy?"
Chương Phàm cười nói: “Ngay cả biểu đồ hàm số tôi xem còn không hiểu, vậy mà cô còn hỏi tôi đó là bản vẽ gì?”
Khương Mộ cụp mắt xuống, suy nghĩ trong đầu cô không ngừng dâng trào, một lúc sau, cô lại ngẩng đầu lên hỏi Chương Phàm: “Cậu có bận gì không?”
"Tôi có hẹn tới quán Internet, có chuyện gì thế?"
Khương Mộ lập tức nói ra cái cớ mình đã chuẩn bị từ lâu: “Tôi và anh Hữu Tửu có chút chuyện, cậu có biết nên tim anh ấy ở đâu không?”
Chương Phàm đáp: “Chắc là đang ở tiệm đấy, cậu gọi điện thoại cho anh ấy chưa?”
"Vừa rồi tôi có gọi nhưng điện thoại báo máy bận. Cậu có thể dẫn tôi đến đó được không? Tôi không biết gì nhiều về anh ấy."
Chương Phàm không nghĩ nhiều, lập tức trả lời: "Được, để tôi dẫn cậu đi.”
Sau khi ra khỏi cổng trường, Chương Phàm trực tiếp gọi một chiếc taxi, xe dừng lại ở đường Đồng Nhân, vừa xuống xe, Chương Phàm liền chỉ về phía bên kia đường và nói: "Là chỗ đó, chúng ta đi thôi."
Khương Mộ nhanh chóng túm lấy quần áo của cậu ta rồi kéo câu ta đến sau gốc cây tần bì gần đó, cô lặng lẽ nhìn về phía cửa hàng bên kia đường, mặt tiền không lớn, phía trên cửa cuốn có treo một tấm biển màu đỏ ghi "Cửa hàng sửa chữa ô tô siêu tốc", trước cửa có vài chiếc ô tô đang đỗ rải rác ở khoảng sân trống trước cửa, bên trong cửa cuốn còn có một chiếc ô tô đang được cẩu lên và hai công nhân đang bận rộn sửa xe.
Có người hét lên cái gì đó, bỗng nhiên từ dưới gầm xe có một bóng người thò ra, lúc này Khương Mộ mới nhìn rõ người đó chính là Cận Triêu, một nửa người anh đã lộ ra bên ngoài, anh đang nói chuyện với ai đó, cả người thì ướt đẫm mồ hôi. Bộ quần áo liền mảnh màu xanh trên người anh đã bẩn đến mức không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của nó. Mặt đất xung quanh anh phủ đầy dầu nhớt động cơ màu đen và các linh kiện ô tô lộn xộn. Ở bên ngoài nhiệt độ đang cao như vậy, vậy mà anh lại nằm trên mặt đất làm việc.
Những đường phố đổ nát, những cánh cổng sắt rỉ sét, tiếng chó sủa, những người đàn ông ngực trần đứng hút thuốc và những chiếc xe điện liên tục qua lại tấp nập, đây là diện mạo của cả con phố này.
Khương Mộ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, cho dù Cận Triêu có gan thực sự làm ra những chuyện liều mạng thì cô cũng không thể tưởng tượng được anh lại nằm trên mặt đất bẩn thỉu làm công việc vất vả mệt mỏi như vậy.
Trong ấn tượng của cô, anh trai cô từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, sau khi ra ngoài đá bóng, việc đầu tiên anh làm sau khi về nhà là phải tắm rửa sạch sẽ và giặt quần áo bẩn. Cô chưa bao giờ thấy nhìn thấy bộ dạng luộm thuộm của anh, cô luôn cho rằng anh là một chàng thiếu gia kiêu ngạo, nhưng những năm sau đó, dần dần cô gần như quên mất anh trai mình trông như thế nào, nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ mùi nắng trong trẻo dễ chịu trên người anh.
Khi mới mười một, mười hai tuổi, anh tự tin nói với cô rằng: “Sau này anh sẽ cố gắng trở thành một nhà khoa học, tốt nhất là trở thành một nhà thiên văn học, để nghiên cứu những bí ẩn của vũ trụ”.
Khi đó Khương Mộ tin tưởng lời nói của anh trai mình đến mức sau khi bọn họ chia tay, Khương Mộ đã tưởng tượng qua vô số bộ dáng sau khi anh lớn lên, có thể anh đã trở thành một luật sư, một bác sĩ, một giáo viên hoặc là một nhân viên văn phòng làm việc trong văn phòng máy lạnh, hoặc có thể là anh đang làm nghiên cứu khoa học, nhưng dù làm nghề gì thì chắc hẳn dáng vẻ của anh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và tập trung cao độ, cô không bao giờ tưởng tượng được rằng cảnh tượng trước mắt sẽ hoàn toàn đập tan ảo tưởng của cô bấy lâu nay.
Thực ra, đáng lẽ cô phải nhận ra chuyện này sớm hơn, ngày đầu tiên cô đến Đồng Cương, chiếc áo phông trắng của Cận Triêu bị lấm lem vài vết bẩn, khi thấy cô nhận ra, anh bối rối xắn ống tay lên để che giấu hoàn cảnh hiện tại của mình.
Cô cũng từng vô số lần hỏi qua anh bây giờ đang làm gì, nhưng anh chưa bao giờ trả lời trực tiếp với cô, anh không muốn cô biết về cuộc sống của anh, điều mà Khương Mộ trước khi đến đây chưa bao giờ nghĩ tới.
Chương Phàm thấy cô chỉ trốn ở sau gốc cây nhìn trộm mà không đi tới, cậu ta tức giận nói: "Cậu có ý gì? Không phải cậu nói có quen biết với anh Hữu Tửu sao? Anh ấy ở bên kia kìa."
Khương Mộ bỗng nhiên hối hận, lúc này trong lòng cảm thấy vô cùng chán nản, một loại cảm giác khó tả làm cho cô thấy cực kỳ khó chịu, cô lắc đầu: "Không gặp nữa, chúng ta đi thôi."
Chương Phàm thấy bộ dáng cẩn thận của cô liền nở một nụ cười gian xảo: "Cô đặc biệt chạy tới đây chỉ là vì muốn nhìn anh Hữu Tửu một cái thôi à? Đừng nói là cô thầm mến anh ấy đấy nhé?”
Khương Mộ sửng sốt một chút, cô vội nói với Chương Phàm: “Đừng nói nhảm.”
Chương Phàm hiển nhiên không hiểu lắm hành vi của Khương Mộ, cậu ta liền kéo lấy cặp sách của cô, nói đùa: "Cậu sợ cái gì chứ? Cũng đã đến rồi thì phải đi chào hỏi một tiếng, nhìn bộ dạng của cậu tôi không đành lòng chút nào."
Khương Mộ chộp lấy cặp sách của mình, vội vàng lui về phía sau: "Đừng làm loạn, tôi thật sự không muốn đi, về thôi."
Trong lúc hai người đang giành co, Tam Lại vừa ra khỏi tiệm thú cưng cạnh cửa hàng ô tô liền nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta liếc nhìn về phía bên kia đường và hét lên: “Chương Phàm.”
Chương Phàm buông cặp sách của Khương Mộ ra, vừa nhìn sang liền nghe thấy Tam Lại đang mắng cậu ta: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lúc này Khương Mộ cũng nhìn thấy người đàn ông kia, người nọ là một người đàn ông cao gầy có râu quai nón từng có duyên gặp mặt hai lần, giọng nói của anh ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người công nhân ở cửa gara, Khương Mộ vội vàng quay người lại, nhưng lại nghe thấy Chương Phàm ở bên cạnh hét lên: “Cô gái này thích anh Hữu Tửu nhưng ngại ngùng không dám tiến lên chào hỏi.”
Khương Mộ kinh ngạc nhìn Chương Phàm, đối diện với mấy người đàn ông cười lớn, có người còn hét lên: “Hữu Tửu, có một cô gái đang tìm anh nữa.”, có người vỗ nhẹ vào chiếc Lavida màu đỏ đang được nhấc lên, Cận Triêu nghe thấy thế thì thò người ra và từ từ đứng dậy.
Tiểu Dương ở bên cạnh nghiêng người chỉ về phía bên kia đường, sắc trời tối sầm, đèn đường lúc này đều đã được bật sáng, trong nháy mắt khi Cận Triêu vừa ném tầm mắt tới bên này, ánh đèn đường trên đầu Khương Mộ đột nhiên sáng lên chiếu sáng bóng dáng của cô. Cô trốn sau gốc cây tần bì, nhưng thân cây quá “mỏng manh” không thể che được cô, ngược lại còn trông có chút buồn cười.
Cận Triêu đầu tiên nheo mắt lại, sắc mặt anh liền trở nên tối sầm, khi nhìn thấy bóng dáng cô đang cố gắng trốn tránh anh, anh khẽ thở dài và vẫy tay với cô.
Lúc này Khương Mộ cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra từ sau cây tần bì, cô nghe thấy Chương Phàm vẫn còn ở bên cạnh lẩm bẩm: “Nhìn xem, ngay cả anh Hữu Tửu cũng đã kêu cậu đi qua, cậu còn ngại cái gì chứ? Dũng cảm lên cô gái."
Khương Mộ mặt không biểu cảm quay đầu lại nói với cậu ta: "Đã có ai khen bộ dạng của cậu lúc im miệng mới là đẹp nhất chưa?"
Nói xong cô liền đi thẳng về phía cửa hàng sửa chữa ô tô đối diện, lúc này mấy ánh mắt của những người đàn ông trong cửa hàng đều đổ dồn vào Khương Mộ, có hai chủ xe quen biết Cận Triêu, còn có hai nhân viên, ai nấy đều vui vẻ tươi cười nhìn cô, nhưng biểu cảm của cô thì cực kỳ mất tự nhiên.
Khi đến gần hơn, cô thấy rõ hai người công nhân đang đứng gần anh cũng là hai người hôm đó đứng chờ trước cổng trường học, hai người bọn họ hiển nhiên cũng nhận ra Khương Mộ, liền nhiệt tình chào hỏi: "Chào em gái."
Khương Mộ cứng ngắc giơ tay lên vẫy vẫy tay về phía bọn họ, sau đó lại liếc trộm Cận Triêu một cái, Cận Triêu đang đứng ở bên cạnh một cái thùng sắt lớn cách cô ba bước, anh cầm găng tay đã dính đầy vết đen đặt ở trên thùng sắt, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào cô.
Khương Mộ không thể không thừa nhận ánh mắt của Cận Triêu thực sự rất có tính bức bách, mặc dù anh vẫn chưa hỏi cô tới đây làm gì, nhưng cái nhìn đáng sợ của anh đã khiến cô cảm thấy như mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nào đó.
Cô xoay người bước nhanh về phía anh, cô rũ mặt xuống nhỏ giọng giải thích: "Em chính là... tới hỏi anh mượn chìa khóa nhà, em quên nói cho bọn họ biết hôm nay em không có tiết tự học buổi tối, em sợ bọn họ đi siêu thị..."
Vẻ mặt Khương Mộ tái nhợt giải thích với anh, cô đột ngột tới gần làm cho Cận Triêu theo vô thức cũng lùi lại một bước, Khương Mộ liền ngước mắt lên, nhìn thấy anh mặc dù có đeo găng tay nhưng phần cánh tay lộ ra bên ngoài vẫn dính đầy bụi bẩn xám đen, dầu máy dính trên quần áo đang tỏa ra thứ mùi hương không dễ ngửi lắm, bộ đồ liền thân này nhìn qua rất dày, căn bản là không thể thoáng khí, cả người Cận Triêu đổ đầy mồ hôi, vậy nên anh mới cố tình kéo dài khoảng cách với cô.
Hành vi của anh càng khiến cho Khương Mộ cảm thấy đau lòng, giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng là mất đi giọng nói hoàn toàn, Cận Triêu nhặt chiếc cờ lê lên, nhẹ nhàng hỏi cô: “Thấy rồi đó, em có cảm thấy thất vọng không?”
Một câu hỏi làm cho hốc mắt của Khương Mộ lập tức trở nên cay xè, cô cúi đầu không nói một lời, Cận Triêu liền nói tiếp với cô: "Qua bên cạnh đợi một lát đi rồi cùng đi ăn cơm.”
Nói xong anh lại đi làm việc, Khương Mộ cảm thấy mình nên rời đi, ngay lúc cô xoay người chuẩn bị rời đi thì người đàn ông cao gầy có bộ râu quai nón liền bưng một ly trà lắc lư đi tới trước mặt cô, anh ta cười híp mắt nói: "Em gái đi đâu vậy chứ? Uống xong nước rồi hẵng đi, em chờ một chút, để anh đi lấy ghế cho em.”
Dường như anh ta rất quen thuộc với mọi ngóc ngách của cửa hàng sửa xe này, anh ta cầm ra một cái gỗ nhỏ đặt trước cửa cửa hàng, nhìn thấy Khương Mộ vẫn còn đeo cặp sách đứng ở cửa, anh ta mỉm cười nói: “Trong túi có vàng nên không nỡ buông xuống à?"
Khương Mộ mất tự nhiên buông cặp sách xuống, cô ôm cặp sách ngồi trên băng ghế nhỏ, người đàn ông có bộ râu quai nón tựa vào bên cạnh giới thiệu với cô: "Đó là Tiểu Dương, là một tên suốt ngày say rượu, người còn lại tên là Gà trống sắt, anh ta tới lúc này cũng chẳng còn gì để mất cả.”
Gà trống sắt đang làm việc gần đó nghe vậy liền nhặt một chiếc đinh vít ném vào Tam Lại và chửi một tiếng: "Tao giống mày à? Một tên nhà giàu suốt ngày đi phá làng phá xóm."
Thân hình Tam Lại uyển chuyển né sang bên cạnh, mũi đinh bay xược qua quần đùi của anh ta, anh ta cười mắng: “Coi chừng, kẻo lại đánh trúng em gái xinh đẹp.”
Sau đó anh ta lại cúi đầu nói với cô: "Bọn họ đều gọi anh là Tam Lại, em nhớ rõ chưa?”
Khương Mộ gật đầu: “Tam Lại.”
Anh ta lập tức sửa lại: “Phải gọi là anh Tam Lại.”
"..."
Gà trống sắt quay đầu la lên: "Em gái có biết vì sao anh ta có tên là Tam Lại không? bởi vì cả ngày anh ta cứ chiếm lấy nhà vệ sinh không chịu đi ra.”
Bên tai cô, Tam Lại và Gà trống sắt đang “vui vẻ” nói chuyện phiếm, Khương Mộ liền chuyển sự chú ý sang Cận Triêu ở bên kia, anh làm việc rất nghiêm túc, anh đang thay lốp cho một chiếc ô tô, chủ nhân của chiếc xe này tuy đã lớn tuổi nhưng thái độ đối với anh vẫn rất khách khí, người nọ ngồi xổm xuống hỏi anh: “Hữu Tửu, có cần thay cả bốn lốp không?”
Cận Triêu trả lời người nọ: "Không cần đâu, lấy cái trước thay cho cái sau, trước mắt cứ thay hai cái trước trước đã cho tiết kiệm tiền."
Chủ xe gật đầu liên tục: “Tùy cậu.”
Khương Mộ im lặng nhìn anh, bộ đồ liền thân màu xanh đậm bị thân hình cao gầy thẳng tắp của anh kéo căng ra, anh không cần tốn quá nhiều sức lực vác một chiếc lốp xe mới ra khỏi cửa hàng, sau đó liền ngồi xổm xuống, cánh tay là duy nhất lộ ra bên ngoài, cả người thoáng chốc tràn ngập cảm giác sức mạnh, lúc trước Khương Mộ cũng không phải là không chú ý tới, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ rằng là do Cận Triêu thường xuyên rèn luyện thể hình, nhưng lại không biết một thân cơ bắp này của anh là do công việc này khổ luyện mà có.
Trong lúc cô đang trầm tư, Tam Lại cúi người xuống hỏi: "Được rồi, bây giờ em cũng nên nói cho anh biết tên em là gì?”
“Khương Mộ.” Cô lơ đãng trả lời.
Chén trà Tam Lại vừa đưa lên miệng chợt khựng lại, anh lại cúi đầu nhìn cô gái đang trầm lặng, sau đó lại hỏi: “Mộ Mộ, ý nghĩa là ngày đêm nhớ thương sao?”
Khương Mộ gật đầu, Tam Lại lại nhấp một ngụm trà, ánh mắt anh ta nhìn về phía Cận Triêu cách đó không xa như có điều suy nghĩ.
Cận Triêu làm việc rất nhanh, bốn chiếc lốp xe đã nhanh chóng được thay xong, anh đưa cho người chủ xe một điếu thuốc, nói chuyện với người nọ một lúc rồi tiễn người nọ đi, khi anh quay lại liền nhìn thấy Khương Mộ đang ngồi co ro trong góc. Cô bé cứ ôm cặp ngồi đó, cả người co lại như một quả bóng, khung cảnh này có vẻ quen quen.
Anh nhớ lại một cảnh đã lâu lắm rồi, ngày hôm đó Khương Nghênh Hàn có việc phải làm nên không kịp đón Khương Mộ tan học, giáo viên yêu cầu cô không được chạy lung tung và ngồi ở phòng bảo vệ đợi mẹ đến đón, sau đó Cận Triêu nghe bác bảo vệ kể lại rằng cô bé này không chịu ngồi cũng không chịu uống nước, cứ đứng như vậy, cặp sách lại nặng, đôi chân nhỏ đôi lúc còn bị lảo đảo đứng không vững, không biết đã đứng đợi bao lâu, kể từ lúc chuông tan học vang lên đến bây giờ đã cách một đoạn thời gian khá dài nhưng vẫn chưa thấy mẹ mình đến đón, anh thấy trong mắt cô bé đã nghẹn đầy nước mắt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ kiên cường, sau đó liền quay vào trong trường đi tìm anh trai.
Tiểu Khương Mộ đeo cặp trở lại trường học, cô mới vào lớp một nên vẫn chưa xác định được phương hướng, tìm kiếm từ tầng này đến tầng khác, cuối cùng cũng tìm được lớp 6/3.
Khi Cận Triêu tan học, tất cả những gì anh nhìn thấy là bóng dáng một cô gái nhỏ tội nghiệp ôm cặp ngồi xổm trong góc, vừa nhìn thấy anh, hai mắt cô lập tức trở nên đỏ hoe.
Lúc đó những đám bạn xung quanh anh cũng giúp anh dỗ dành cô gái nhỏ một phen, một lúc sau cô mới chịu nín khóc, sau đó cô còn nhìn anh cười lớn, chỉ có điều trên đường về nhà cô gái nhỏ đều nắm chặt tay anh, cứ như sợ mình sẽ bị đi lạc vậy.
Suy nghĩ của anh lại quay trở lại hiện tại, lúc này dường như mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng có một số thứ dường như vẫn còn như cũ, Khương Mộ một mình đi đến chỗ anh, sau đó ôm cặp ngồi co ro trong góc, còn Tam Lại thì đang ngồi ở bên cạnh trò chuyện với cô.
Cận Triêu đi tới mấy bước, Khương Mộ liền ngẩng đầu nhìn anh, anh hạ giọng nói với cô: “Đi với anh.”
Cũng may cô đã tìm được một điểm đột phá, chính là vị sở trưởng trong miệng Phan Khải.
Nếu Cận Triêu đặc biệt đến trường trung học để tìm người này thì chắc chắn cậu ta cũng phải biết điều gì đó, tuy nhiên, Khương Mộ ngồi xổm trước lớp cậu ta mấy ngày trời nhưng vẫn không gặp được cậu ta.
Chương Phàm này đến muộn về sớm, tan học liền làm ổ ở WC nam, thật đúng là xứng đáng với danh hiệu sở trưởng này, tận chức tận trách, Khương Mộ cũng không thể nào vọt vào WC nam tìm người nên cứ bị phí hoài mấy ngày là vì thế.
Học sinh cuối cấp của trường cấp 3 trực thuộc cũng phải đến trường vào thứ bảy, thuận lợi là không phải học buổi tối thứ sáu nên Khương Mộ thu dọn đồ đạc sớm và đi thẳng đến lớp một. Vừa tan học, cô gặp may, tình cờ gặp được Chương Phàm lắc lắc hai chân, một tay bước ra khỏi lớp.
Học sinh cuối cấp thứ bảy cũng phải đến trường, nhưng có chỗ tốt là, thứ sáu không cần phải ở lại tự học buổi tối, cho nên Khương Mộ tranh thủ thu dọn đồ đạc từ sớm, vừa tan học liền đi thẳng đến lớp 1, nào ngờ vận khí của cô hôm nay tương đối tốt, trùng hợp gặp được Chương Phàm đang định đi ra khỏi lớp.
Cô lập tức gọi cậu ta: “Chương Phàm.”
Chương Phàm bối rối nhìn chung quanh, bóng dáng Khương Mộ núp sau cây cột lại gọi cậu ta thêm lần nữa: “Bên này.”
Chương Phàm nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn thấy Khương Mộ, cậu ta bước tới, lập tức nhận ra Khương Mộ chính là cô gái ngồi trên xe của Hữu Tửu ca ngày đó, thái độ lập tức trở nên thân thiện: “Là cậu à.”
Khương Mộ đi ra từ sau cột, cô nhìn cậu ta rồi hỏi: "Cậu có biết Cận... Ý tôi là cậu có quen biết với Hữu Tửu ca, có phải không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Hôm đó tôi thấy cậu đi tìm anh ấy, vậy cậu có quen với anh ấy à?"
Câu trả lời của Chương Phàm làm cho Khương Mộ cảm thấy hơi ngạc nhiên, cậu ta nói với cô: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp Hữu Tửu ca. Trước đây tôi chỉ nghe anh trai tôi thường xuyên nhắc đến anh ấy."
Khương Mộ thuận theo lời cậu ta, hỏi: "Anh trai cậu là ai?"
"Anh trai tôi và anh Hữu Tửu hồi cấp 3 có học cùng lớp, vậy còn cô và anh ấy có quan hệ gì?"
Khương Mộ nhớ tới lời Cận Triêu dặn cô tối qua, anh bảo cô ở trường đừng nói có quen biết với anh, cô dừng một chút rồi trả lời: “Tôi là khách thuê nhà của anh ấy, à đúng rồi, hôm qua cậu đưa cho anh ấy cái gì vậy?"
Khi Khương Mộ hỏi ra những lời này, bản thân cô cũng có chút khẩn trương, bởi cô sợ sẽ chạm đến bí mật gì đó không thể nói, nhưng Chương Phàm lại trực tiếp nói cho cô biết: "Chỉ là bản vẽ mà thôi, anh tôi bảo tôi mang đến cho anh Hữu Tửu.”
Câu trả lời này vượt xa sự mong đợi của Khương Mộ, cô ngạc nhiên hỏi lại: "Bản vẽ? Bản vẽ gì vậy?"
Chương Phàm cười nói: “Ngay cả biểu đồ hàm số tôi xem còn không hiểu, vậy mà cô còn hỏi tôi đó là bản vẽ gì?”
Khương Mộ cụp mắt xuống, suy nghĩ trong đầu cô không ngừng dâng trào, một lúc sau, cô lại ngẩng đầu lên hỏi Chương Phàm: “Cậu có bận gì không?”
"Tôi có hẹn tới quán Internet, có chuyện gì thế?"
Khương Mộ lập tức nói ra cái cớ mình đã chuẩn bị từ lâu: “Tôi và anh Hữu Tửu có chút chuyện, cậu có biết nên tim anh ấy ở đâu không?”
Chương Phàm đáp: “Chắc là đang ở tiệm đấy, cậu gọi điện thoại cho anh ấy chưa?”
"Vừa rồi tôi có gọi nhưng điện thoại báo máy bận. Cậu có thể dẫn tôi đến đó được không? Tôi không biết gì nhiều về anh ấy."
Chương Phàm không nghĩ nhiều, lập tức trả lời: "Được, để tôi dẫn cậu đi.”
Sau khi ra khỏi cổng trường, Chương Phàm trực tiếp gọi một chiếc taxi, xe dừng lại ở đường Đồng Nhân, vừa xuống xe, Chương Phàm liền chỉ về phía bên kia đường và nói: "Là chỗ đó, chúng ta đi thôi."
Khương Mộ nhanh chóng túm lấy quần áo của cậu ta rồi kéo câu ta đến sau gốc cây tần bì gần đó, cô lặng lẽ nhìn về phía cửa hàng bên kia đường, mặt tiền không lớn, phía trên cửa cuốn có treo một tấm biển màu đỏ ghi "Cửa hàng sửa chữa ô tô siêu tốc", trước cửa có vài chiếc ô tô đang đỗ rải rác ở khoảng sân trống trước cửa, bên trong cửa cuốn còn có một chiếc ô tô đang được cẩu lên và hai công nhân đang bận rộn sửa xe.
Có người hét lên cái gì đó, bỗng nhiên từ dưới gầm xe có một bóng người thò ra, lúc này Khương Mộ mới nhìn rõ người đó chính là Cận Triêu, một nửa người anh đã lộ ra bên ngoài, anh đang nói chuyện với ai đó, cả người thì ướt đẫm mồ hôi. Bộ quần áo liền mảnh màu xanh trên người anh đã bẩn đến mức không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu của nó. Mặt đất xung quanh anh phủ đầy dầu nhớt động cơ màu đen và các linh kiện ô tô lộn xộn. Ở bên ngoài nhiệt độ đang cao như vậy, vậy mà anh lại nằm trên mặt đất làm việc.
Những đường phố đổ nát, những cánh cổng sắt rỉ sét, tiếng chó sủa, những người đàn ông ngực trần đứng hút thuốc và những chiếc xe điện liên tục qua lại tấp nập, đây là diện mạo của cả con phố này.
Khương Mộ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, cho dù Cận Triêu có gan thực sự làm ra những chuyện liều mạng thì cô cũng không thể tưởng tượng được anh lại nằm trên mặt đất bẩn thỉu làm công việc vất vả mệt mỏi như vậy.
Trong ấn tượng của cô, anh trai cô từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, sau khi ra ngoài đá bóng, việc đầu tiên anh làm sau khi về nhà là phải tắm rửa sạch sẽ và giặt quần áo bẩn. Cô chưa bao giờ thấy nhìn thấy bộ dạng luộm thuộm của anh, cô luôn cho rằng anh là một chàng thiếu gia kiêu ngạo, nhưng những năm sau đó, dần dần cô gần như quên mất anh trai mình trông như thế nào, nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ mùi nắng trong trẻo dễ chịu trên người anh.
Khi mới mười một, mười hai tuổi, anh tự tin nói với cô rằng: “Sau này anh sẽ cố gắng trở thành một nhà khoa học, tốt nhất là trở thành một nhà thiên văn học, để nghiên cứu những bí ẩn của vũ trụ”.
Khi đó Khương Mộ tin tưởng lời nói của anh trai mình đến mức sau khi bọn họ chia tay, Khương Mộ đã tưởng tượng qua vô số bộ dáng sau khi anh lớn lên, có thể anh đã trở thành một luật sư, một bác sĩ, một giáo viên hoặc là một nhân viên văn phòng làm việc trong văn phòng máy lạnh, hoặc có thể là anh đang làm nghiên cứu khoa học, nhưng dù làm nghề gì thì chắc hẳn dáng vẻ của anh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và tập trung cao độ, cô không bao giờ tưởng tượng được rằng cảnh tượng trước mắt sẽ hoàn toàn đập tan ảo tưởng của cô bấy lâu nay.
Thực ra, đáng lẽ cô phải nhận ra chuyện này sớm hơn, ngày đầu tiên cô đến Đồng Cương, chiếc áo phông trắng của Cận Triêu bị lấm lem vài vết bẩn, khi thấy cô nhận ra, anh bối rối xắn ống tay lên để che giấu hoàn cảnh hiện tại của mình.
Cô cũng từng vô số lần hỏi qua anh bây giờ đang làm gì, nhưng anh chưa bao giờ trả lời trực tiếp với cô, anh không muốn cô biết về cuộc sống của anh, điều mà Khương Mộ trước khi đến đây chưa bao giờ nghĩ tới.
Chương Phàm thấy cô chỉ trốn ở sau gốc cây nhìn trộm mà không đi tới, cậu ta tức giận nói: "Cậu có ý gì? Không phải cậu nói có quen biết với anh Hữu Tửu sao? Anh ấy ở bên kia kìa."
Khương Mộ bỗng nhiên hối hận, lúc này trong lòng cảm thấy vô cùng chán nản, một loại cảm giác khó tả làm cho cô thấy cực kỳ khó chịu, cô lắc đầu: "Không gặp nữa, chúng ta đi thôi."
Chương Phàm thấy bộ dáng cẩn thận của cô liền nở một nụ cười gian xảo: "Cô đặc biệt chạy tới đây chỉ là vì muốn nhìn anh Hữu Tửu một cái thôi à? Đừng nói là cô thầm mến anh ấy đấy nhé?”
Khương Mộ sửng sốt một chút, cô vội nói với Chương Phàm: “Đừng nói nhảm.”
Chương Phàm hiển nhiên không hiểu lắm hành vi của Khương Mộ, cậu ta liền kéo lấy cặp sách của cô, nói đùa: "Cậu sợ cái gì chứ? Cũng đã đến rồi thì phải đi chào hỏi một tiếng, nhìn bộ dạng của cậu tôi không đành lòng chút nào."
Khương Mộ chộp lấy cặp sách của mình, vội vàng lui về phía sau: "Đừng làm loạn, tôi thật sự không muốn đi, về thôi."
Trong lúc hai người đang giành co, Tam Lại vừa ra khỏi tiệm thú cưng cạnh cửa hàng ô tô liền nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta liếc nhìn về phía bên kia đường và hét lên: “Chương Phàm.”
Chương Phàm buông cặp sách của Khương Mộ ra, vừa nhìn sang liền nghe thấy Tam Lại đang mắng cậu ta: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lúc này Khương Mộ cũng nhìn thấy người đàn ông kia, người nọ là một người đàn ông cao gầy có râu quai nón từng có duyên gặp mặt hai lần, giọng nói của anh ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người công nhân ở cửa gara, Khương Mộ vội vàng quay người lại, nhưng lại nghe thấy Chương Phàm ở bên cạnh hét lên: “Cô gái này thích anh Hữu Tửu nhưng ngại ngùng không dám tiến lên chào hỏi.”
Khương Mộ kinh ngạc nhìn Chương Phàm, đối diện với mấy người đàn ông cười lớn, có người còn hét lên: “Hữu Tửu, có một cô gái đang tìm anh nữa.”, có người vỗ nhẹ vào chiếc Lavida màu đỏ đang được nhấc lên, Cận Triêu nghe thấy thế thì thò người ra và từ từ đứng dậy.
Tiểu Dương ở bên cạnh nghiêng người chỉ về phía bên kia đường, sắc trời tối sầm, đèn đường lúc này đều đã được bật sáng, trong nháy mắt khi Cận Triêu vừa ném tầm mắt tới bên này, ánh đèn đường trên đầu Khương Mộ đột nhiên sáng lên chiếu sáng bóng dáng của cô. Cô trốn sau gốc cây tần bì, nhưng thân cây quá “mỏng manh” không thể che được cô, ngược lại còn trông có chút buồn cười.
Cận Triêu đầu tiên nheo mắt lại, sắc mặt anh liền trở nên tối sầm, khi nhìn thấy bóng dáng cô đang cố gắng trốn tránh anh, anh khẽ thở dài và vẫy tay với cô.
Lúc này Khương Mộ cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra từ sau cây tần bì, cô nghe thấy Chương Phàm vẫn còn ở bên cạnh lẩm bẩm: “Nhìn xem, ngay cả anh Hữu Tửu cũng đã kêu cậu đi qua, cậu còn ngại cái gì chứ? Dũng cảm lên cô gái."
Khương Mộ mặt không biểu cảm quay đầu lại nói với cậu ta: "Đã có ai khen bộ dạng của cậu lúc im miệng mới là đẹp nhất chưa?"
Nói xong cô liền đi thẳng về phía cửa hàng sửa chữa ô tô đối diện, lúc này mấy ánh mắt của những người đàn ông trong cửa hàng đều đổ dồn vào Khương Mộ, có hai chủ xe quen biết Cận Triêu, còn có hai nhân viên, ai nấy đều vui vẻ tươi cười nhìn cô, nhưng biểu cảm của cô thì cực kỳ mất tự nhiên.
Khi đến gần hơn, cô thấy rõ hai người công nhân đang đứng gần anh cũng là hai người hôm đó đứng chờ trước cổng trường học, hai người bọn họ hiển nhiên cũng nhận ra Khương Mộ, liền nhiệt tình chào hỏi: "Chào em gái."
Khương Mộ cứng ngắc giơ tay lên vẫy vẫy tay về phía bọn họ, sau đó lại liếc trộm Cận Triêu một cái, Cận Triêu đang đứng ở bên cạnh một cái thùng sắt lớn cách cô ba bước, anh cầm găng tay đã dính đầy vết đen đặt ở trên thùng sắt, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào cô.
Khương Mộ không thể không thừa nhận ánh mắt của Cận Triêu thực sự rất có tính bức bách, mặc dù anh vẫn chưa hỏi cô tới đây làm gì, nhưng cái nhìn đáng sợ của anh đã khiến cô cảm thấy như mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nào đó.
Cô xoay người bước nhanh về phía anh, cô rũ mặt xuống nhỏ giọng giải thích: "Em chính là... tới hỏi anh mượn chìa khóa nhà, em quên nói cho bọn họ biết hôm nay em không có tiết tự học buổi tối, em sợ bọn họ đi siêu thị..."
Vẻ mặt Khương Mộ tái nhợt giải thích với anh, cô đột ngột tới gần làm cho Cận Triêu theo vô thức cũng lùi lại một bước, Khương Mộ liền ngước mắt lên, nhìn thấy anh mặc dù có đeo găng tay nhưng phần cánh tay lộ ra bên ngoài vẫn dính đầy bụi bẩn xám đen, dầu máy dính trên quần áo đang tỏa ra thứ mùi hương không dễ ngửi lắm, bộ đồ liền thân này nhìn qua rất dày, căn bản là không thể thoáng khí, cả người Cận Triêu đổ đầy mồ hôi, vậy nên anh mới cố tình kéo dài khoảng cách với cô.
Hành vi của anh càng khiến cho Khương Mộ cảm thấy đau lòng, giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng là mất đi giọng nói hoàn toàn, Cận Triêu nhặt chiếc cờ lê lên, nhẹ nhàng hỏi cô: “Thấy rồi đó, em có cảm thấy thất vọng không?”
Một câu hỏi làm cho hốc mắt của Khương Mộ lập tức trở nên cay xè, cô cúi đầu không nói một lời, Cận Triêu liền nói tiếp với cô: "Qua bên cạnh đợi một lát đi rồi cùng đi ăn cơm.”
Nói xong anh lại đi làm việc, Khương Mộ cảm thấy mình nên rời đi, ngay lúc cô xoay người chuẩn bị rời đi thì người đàn ông cao gầy có bộ râu quai nón liền bưng một ly trà lắc lư đi tới trước mặt cô, anh ta cười híp mắt nói: "Em gái đi đâu vậy chứ? Uống xong nước rồi hẵng đi, em chờ một chút, để anh đi lấy ghế cho em.”
Dường như anh ta rất quen thuộc với mọi ngóc ngách của cửa hàng sửa xe này, anh ta cầm ra một cái gỗ nhỏ đặt trước cửa cửa hàng, nhìn thấy Khương Mộ vẫn còn đeo cặp sách đứng ở cửa, anh ta mỉm cười nói: “Trong túi có vàng nên không nỡ buông xuống à?"
Khương Mộ mất tự nhiên buông cặp sách xuống, cô ôm cặp sách ngồi trên băng ghế nhỏ, người đàn ông có bộ râu quai nón tựa vào bên cạnh giới thiệu với cô: "Đó là Tiểu Dương, là một tên suốt ngày say rượu, người còn lại tên là Gà trống sắt, anh ta tới lúc này cũng chẳng còn gì để mất cả.”
Gà trống sắt đang làm việc gần đó nghe vậy liền nhặt một chiếc đinh vít ném vào Tam Lại và chửi một tiếng: "Tao giống mày à? Một tên nhà giàu suốt ngày đi phá làng phá xóm."
Thân hình Tam Lại uyển chuyển né sang bên cạnh, mũi đinh bay xược qua quần đùi của anh ta, anh ta cười mắng: “Coi chừng, kẻo lại đánh trúng em gái xinh đẹp.”
Sau đó anh ta lại cúi đầu nói với cô: "Bọn họ đều gọi anh là Tam Lại, em nhớ rõ chưa?”
Khương Mộ gật đầu: “Tam Lại.”
Anh ta lập tức sửa lại: “Phải gọi là anh Tam Lại.”
"..."
Gà trống sắt quay đầu la lên: "Em gái có biết vì sao anh ta có tên là Tam Lại không? bởi vì cả ngày anh ta cứ chiếm lấy nhà vệ sinh không chịu đi ra.”
Bên tai cô, Tam Lại và Gà trống sắt đang “vui vẻ” nói chuyện phiếm, Khương Mộ liền chuyển sự chú ý sang Cận Triêu ở bên kia, anh làm việc rất nghiêm túc, anh đang thay lốp cho một chiếc ô tô, chủ nhân của chiếc xe này tuy đã lớn tuổi nhưng thái độ đối với anh vẫn rất khách khí, người nọ ngồi xổm xuống hỏi anh: “Hữu Tửu, có cần thay cả bốn lốp không?”
Cận Triêu trả lời người nọ: "Không cần đâu, lấy cái trước thay cho cái sau, trước mắt cứ thay hai cái trước trước đã cho tiết kiệm tiền."
Chủ xe gật đầu liên tục: “Tùy cậu.”
Khương Mộ im lặng nhìn anh, bộ đồ liền thân màu xanh đậm bị thân hình cao gầy thẳng tắp của anh kéo căng ra, anh không cần tốn quá nhiều sức lực vác một chiếc lốp xe mới ra khỏi cửa hàng, sau đó liền ngồi xổm xuống, cánh tay là duy nhất lộ ra bên ngoài, cả người thoáng chốc tràn ngập cảm giác sức mạnh, lúc trước Khương Mộ cũng không phải là không chú ý tới, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ rằng là do Cận Triêu thường xuyên rèn luyện thể hình, nhưng lại không biết một thân cơ bắp này của anh là do công việc này khổ luyện mà có.
Trong lúc cô đang trầm tư, Tam Lại cúi người xuống hỏi: "Được rồi, bây giờ em cũng nên nói cho anh biết tên em là gì?”
“Khương Mộ.” Cô lơ đãng trả lời.
Chén trà Tam Lại vừa đưa lên miệng chợt khựng lại, anh lại cúi đầu nhìn cô gái đang trầm lặng, sau đó lại hỏi: “Mộ Mộ, ý nghĩa là ngày đêm nhớ thương sao?”
Khương Mộ gật đầu, Tam Lại lại nhấp một ngụm trà, ánh mắt anh ta nhìn về phía Cận Triêu cách đó không xa như có điều suy nghĩ.
Cận Triêu làm việc rất nhanh, bốn chiếc lốp xe đã nhanh chóng được thay xong, anh đưa cho người chủ xe một điếu thuốc, nói chuyện với người nọ một lúc rồi tiễn người nọ đi, khi anh quay lại liền nhìn thấy Khương Mộ đang ngồi co ro trong góc. Cô bé cứ ôm cặp ngồi đó, cả người co lại như một quả bóng, khung cảnh này có vẻ quen quen.
Anh nhớ lại một cảnh đã lâu lắm rồi, ngày hôm đó Khương Nghênh Hàn có việc phải làm nên không kịp đón Khương Mộ tan học, giáo viên yêu cầu cô không được chạy lung tung và ngồi ở phòng bảo vệ đợi mẹ đến đón, sau đó Cận Triêu nghe bác bảo vệ kể lại rằng cô bé này không chịu ngồi cũng không chịu uống nước, cứ đứng như vậy, cặp sách lại nặng, đôi chân nhỏ đôi lúc còn bị lảo đảo đứng không vững, không biết đã đứng đợi bao lâu, kể từ lúc chuông tan học vang lên đến bây giờ đã cách một đoạn thời gian khá dài nhưng vẫn chưa thấy mẹ mình đến đón, anh thấy trong mắt cô bé đã nghẹn đầy nước mắt nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ kiên cường, sau đó liền quay vào trong trường đi tìm anh trai.
Tiểu Khương Mộ đeo cặp trở lại trường học, cô mới vào lớp một nên vẫn chưa xác định được phương hướng, tìm kiếm từ tầng này đến tầng khác, cuối cùng cũng tìm được lớp 6/3.
Khi Cận Triêu tan học, tất cả những gì anh nhìn thấy là bóng dáng một cô gái nhỏ tội nghiệp ôm cặp ngồi xổm trong góc, vừa nhìn thấy anh, hai mắt cô lập tức trở nên đỏ hoe.
Lúc đó những đám bạn xung quanh anh cũng giúp anh dỗ dành cô gái nhỏ một phen, một lúc sau cô mới chịu nín khóc, sau đó cô còn nhìn anh cười lớn, chỉ có điều trên đường về nhà cô gái nhỏ đều nắm chặt tay anh, cứ như sợ mình sẽ bị đi lạc vậy.
Suy nghĩ của anh lại quay trở lại hiện tại, lúc này dường như mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng có một số thứ dường như vẫn còn như cũ, Khương Mộ một mình đi đến chỗ anh, sau đó ôm cặp ngồi co ro trong góc, còn Tam Lại thì đang ngồi ở bên cạnh trò chuyện với cô.
Cận Triêu đi tới mấy bước, Khương Mộ liền ngẩng đầu nhìn anh, anh hạ giọng nói với cô: “Đi với anh.”