Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 76
Tuy lúc Khương Mộ ra nước ngoài du học cũng từng nghe nói qua không ít chuyện điên cuồng, nhưng trong xương cốt cô vẫn là một cô gái tương đối bảo thủ, chưa kể bây giờ còn là ban ngày nên cô khó tránh khỏi cảm giác khẩn trương bất an.
Sau khi cúp máy, Cận Triêu ném điện thoại ra sau lưng, anh cúi đầu che chắn cho cô, nhìn bộ dạng khẩn trương của Khương Mộ, anh cười nói với cô: “Tiểu Ôn không suy nghĩ nhiều vậy đâu.”
Anh nắm lấy cằm cô rồi nhàng nâng lên, môi anh khẽ chạm vào môi cô như có một luồng điện truyền vào tim cô, cô khó hiểu hỏi lại: “Tại sao?”
Giọng nói lọt vào tai Cận Triêu càng thêm kích thích anh, ánh mắt anh lúc này tràn đầy vẻ phóng túng, anh ung dung lên tiếng: “Trong mắt Tiểu Ôn, anh là một người nghiêm túc.”
Khương Mộ quay đầu lại, ánh mắt cô cứ bất an đảo quanh: “Anh không phải là người nghiêm túc, mới hai mươi tuổi đã ra vào hộp đêm và ôm hôn hết người này đến người khác, anh nói thật với em, rốt cuộc anh đã có bao nhiêu người phụ nữ rồi?”
Cận Triêu đẩy cô vào bàn trang điểm và chậm rãi kéo váy cô xuống, Khương Mộ vừa thấp giọng nói, Cận Triêu liền nhấc chân cô lên, giọng nói phát ra cũng đong đầy ngọt ngào từ tính: “Vô số.”
Khương Mộ lập tức giãy giụa, sau đó hét lớn: "Em biết ngay anh nhất định có kinh nghiệm làm việc này mà."
Cô còn chưa kịp nhảy xuống bàn trang điểm thì đã bị Cận Triêu dễ dàng đẩy ra sau, hơi thở nóng bỏng lại bao phủ lấy cô một lần nữa: “Có vô số phụ nữ muốn ngủ với anh, nhưng anh chỉ để cho một cô gái có tên Khương Mộ hưởng dụng cơ thể này thôi.”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay không đứng đắn của người đàn ông vẫn không hề dừng lại, Khương Mộ thậm chí không biết trên người mình còn chỗ nào lành lặn hay không, anh không ngừng châm lửa trên người cô, cô bị nụ hôn của anh làm cho càng lúc càng cảm thấy mơ hồ, khi nghe thấy tiếng kéo khóa quần, cả người cô đã không còn sức kháng cự.
Sau đó có lẽ là do thấy bàn trang điểm quá thấp nên Cận Triêu lại bế cô qua bệ cửa sổ, Khương Mộ nhìn vẻ mặt ửng hồng của mình trong gương đối diện, thiếu chút nữa là bị điên cuồng kích thích đến mức ngất xỉu trên người anh, sóng gió cứ liên tục diễn ra như không có hồi kết, rèm cửa vẫn luôn không ngừng lay động theo từng động tác của bọn họ.
Dù sao Khương Mộ cũng mới vừa được khai phá ở phương diện này, cả người cô lung lay như lá rụng sắp rớt xuống đất, vừa kết thúc cô liền cuộn mình ở trong đống quần áo nhắm hai mắt lại, trên người bị giày vò ‘thảm thương’ khắp nơi đều có dấu đỏ, một chút ý thức hành động cũng không còn.
Cận Triêu từ phòng tắm trở về nhìn thấy cô như vậy thì cũng không đành lòng kéo cô lên, anh nhẹ nhàng kéo hết quần áo sang một bên rồi kéo chăn đắp lên cho cô.
Khương Mộ thực ra cũng không có ngủ, chỉ là thân thể cô lúc này trở nên mềm nhũn không muốn cử động cũng không muốn mở mắt, cô có thể nghe được tiếng Cận Triêu đang dọn dẹp bên cạnh, và cuối cùng cũng không thể khống chế được và rơi vào giấc ngủ.
Một lúc sau, động tĩnh đã biến mất, Khương Mộ mở mắt ra, liền nhìn thấy anh đang dựa vào bệ cửa sổ, trong tay cầm chiếc móc khóa của cô, vì dùng quá lâu nên da bò đã có chút oxi hóa và bị mòn đi, còn có dòng chữ "ngày đêm nhớ mong" được viết trên đó cũng không còn rõ ràng nữa, nhưng Cận Triêu vẫn cứ nhìn chằm chằm nó.
Khương Mộ chớp mắt rồi lại khép lại, chờ sau khi Cận Triêu thu toàn bộ đồ đạc vào trong vali, anh mới kéo cô từ trong chăn vào trong ngực, cũng không gọi cô dậy, trực tiếp tìm quần áo của cô mặc vào cho cô.
Đây cũng là lần đầu tiên anh mặc đồ lót cho phụ nữ, hơn nữa còn rất tập trung nghiên cứu về cách cài cúc, sau khi cài thành công, anh lại cởi nó ra và nghịch một lúc, Khương Mộ cảm thấy ‘sợ hãi’ trước hành động của anh nên cũng không dám lười biếng nữa, cô cảm thấy nếu mình còn tiếp tục giả chết thì hôm nay đừng hòng ra khỏi giường.
Hai người cứ lăn qua lăn lại cho đến tận trưa, Tiểu Ôn đang ăn trưa ở quán cà phê, khi nhận được điện thoại của Cận Triêu, anh ta thầm nghĩ dọn đến giờ này mới xong chắc là có rất nhiều đồ đạc nên nên còn đặc biệt kêu Cố Đào đi cùng với anh ta, sợ một mình không thể khiêng xuể.
Kết quả sau khi Cố Đào và Tiểu Ôn lên lầu, thấy trước cửa chỉ có hai vali hành lý, Tiểu Ôn cũng có thể vừa xách vừa chạy bình thường, căn bản không cần thiết phải gọi Cố Đào lên.
Cận Triêu cũng kinh ngạc hỏi: "Sao cậu cũng tới đây?"
Tiểu Ôn liền giải thích: “Tôi thấy anh dọn đồ lâu như vậy cho nên tưởng anh có rất nhiều đồ.”
Anh ta chỉ vô tình nói ra, nhưng Khương Mộ lại nghe có ý, cô đỏ mặt cúi đầu lui một bước về phía sau núp sau lưng Cận Triêu, nhưng Cận Triêu lại cực kỳ bình tĩnh đáp một câu: "Ừ, dọn dẹp tương đối lâu.”
Sau đó anh nắm lấy tay Khương Mộ kéo cô đến bên cạnh, Khương Mộ quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, không hiểu làm sao anh có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh như thế.
Sau khi đưa đồ đến chỗ ở của Cận Triêu, Tiểu Ôn liền rời đi, buổi chiều Cận Triêu có công việc phải xử lý, mà Khương Mộ cũng cần phải đến trường dạy lái xe tiếp tục liều chết với môn thứ hai của cô.
Buổi tối khi cô trở về, Cận Triêu đã lấy hành lý ra và sắp xếp mọi thứ vào đúng chỗ, anh hỏi cô đã ăn gì chưa.
Khương Mộ thành thật nói với anh rằng cô đã ăn cơm ở bên ngoài, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô, anh hỏi cô việc luyện tập của cô có tốt không.
Khương Mộ do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn nuốt hết xuống bụng, trước khi đi ngủ cô vẫn không nhịn được hỏi: “Anh có cảm thấy bài thi lái xe vào chuồng khó lắm không?”
Cận Triêu nhất thời không thể trả lời câu hỏi này, anh nghĩ rằng chỉ cần có mắt nhìn thì việc này không khó chút nào, dù sao ngay cả khi chưa có bằng lái xe anh đã có thể lùi xe rất trơn tru. Khi đó quy định thi bằng lái ở Đồng Cương không nghiêm như bây giờ, đa phần đều là người quen cũ, chỉ cần đưa chút tiền là có thể lấy bằng.
Thấy anh không lên tiếng, Khương Mộ lại khịt mũi có vẻ tức giận: “Thầy dạy lái xe của em nói em chính là nội gián được trường dạy lái xe bên cạnh phái đến để trừng phạt anh ta.”
"..."
Cận Triêu lập tức cười lớn, Khương Mộ nhịn hồi lâu cũng không nói thì ra là vì nguyên nhân này.
Cô lầm bầm xoay người dán lên giường, cảm giác cả thế giới đều không hiểu cô, Cận Triêu tắt đèn kéo cô trở về ôm vào trong ngực, bàn tay to vuốt ve bên hông cô vén áo ngủ của cô lên và nói với cô: "Lái xe không tốt không sao, chỉ cần lái nhiều là quen thôi.”
“…” Khương Mộ hoài nghi anh chưa từng chân chính thi lấy bằng lái xe.
Chủ nhật, Khương Mộ dậy sớm làm bữa sáng cho Cận Triêu, nhưng cô phát hiện Cận Triêu còn dậy sớm hơn cả cô, anh có thói quen dậy sớm để tập thể dục và tính tự giác của anh cũng rất cao.
Thực ra hai ngày nay Khương Mộ đã phát hiện ra rằng thân hình Cận Triêu tuy không còn cường tráng như trước, cơ bắp cũng không còn rõ ràng nhưng từng đường nét trên cơ thể anh vẫn còn rất quyến rũ và phong độ cũng không tệ. Do thể trạng không tốt nên anh bắt buộc phải dành nhiều thời gian hơn để duy trì sức khỏe và thể lực.
Hôm nay Khương Mộ còn phải học lái xe, trước khi ra khỏi nhà, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Hôm nay anh ở nhà à?”
Cận Triêu nói với cô: “Lát nữa anh phải đến trường một chuyến.”
Khương Mộ hỏi: “Tối nay chúng ta cùng đi mua đồ ăn về nhà nấu cơm nhé?”
Cận Triêu xoay người nhìn cô: "Tập luyện một ngày không mệt sao? Tối nay anh dẫn em đi ăn đồ ngon."
“Không được, chúng ta phải học cách tiết kiệm..” Nói xong, bóng dáng của cô nhanh chóng lướt qua cửa, sau đó lại nghe thấy Cận Triêu nói với cô từ phía sau: “Chúc em hôm nay thành công chỉnh chết trung tâm dạy lái xe đối thủ.”
"..."
Lúc mới ra ngoài tâm tình của Khương Mộ rất tốt, nhưng sau khi lên tàu điện ngầm sau, tâm tình tốt đẹp hoàn toàn biến mất, nghĩ đến sắp phải đối mặt với vị huấn luyện viên hói đầu kia, cô cảm thấy áp lực vô cùng lớn, cô vô cùng nghi ngờ vị huấn luyện viên không phải người trong ngành này, anh ta từng là một tay xã hội đen đầu đường xó chợ, cả người đều toát ra một loại khí chất tôi sẽ mạng cô bất cứ lúc nào nếu cô làm không đúng ý tôi.
Thời điểm báo danh Cố Trí Kiệt còn đặc biệt chào hỏi với người trong trung tâm, nhờ bọn họ tìm cho cô một vị huấn luyện viên tốt nhất, người bên kia đều nói vị huấn luyện viên này rất mạnh, học viên của anh chỉ cần thi qua một lần là đậu.
Bởi vì quá mạnh mẽ nên tất cả mọi người gọi anh ta là Cường hói, chỉ cần anh ta vừa ngồi xuống bên cạnh Khương Mộ, hô hấp của cô lập tức trở nên căng thẳng.
Cuối tuần người tập lái xe ở trung tâm quá nhiều, thời gian buổi sáng lại rất ngắn, Khương Mộ thậm chí không xếp hàng hai lần, buổi trưa cô cùng với bọn họ đi ăn cơm, vừa ăn bọn họ vừa thảo luận xem mỗi người phải thi qua mấy lần mới có thể vượt qua vòng 1, có người thi ba lần, có người thi năm lần, nhiều nhất là 10 lần, nhưng Khương Mộ chỉ cần thi có 1 lần đã đạt được 100 điểm, lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt ghen tị.
Đó chỉ là những kiến thức lý thuyết, cô có thể viết và học thuộc lòng, nhưng khi cô thực sự tiếp xúc với xe, đặc biệt là dưới áp lực gấp đôi của rất nhiều thí sinh đang theo dõi và người hướng dẫn, cô lại càng trở nên bối rối, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ đầy mồ hôi vì lo lắng.
Lúc đầu, Cường hói ngồi ở ghế phụ dặn dò cô nên nhìn về hướng nào, đi về phía nào, sau đó anh ta còn trực tiếp xuống xe chỉ hướng cho cô lùi xe, nhưng trong đầu cô càng thêm trống rỗng, hệ thống không ngừng nhắc nhở thất bại.
Cô yếu ớt thò đầu ra ngoài hỏi: “Tôi lùi lệch vạch rồi sao?”
Cường hói tức giận đến mức lông mũi cũng sắp bay hết ra ngoài: “Cô không lùi lệch vạch, là chúng tôi vẽ lệch vạch.”
Hàng học sinh ngồi trên chiếc ghế dài phía sau không ngừng bật cười, Khương Mộ buồn bực liếc nhìn bọn họ, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên cạnh đám người, cũng đang cong môi cười cô, hai má cô lập tức trở nên đỏ bừng, cũng không biết anh đã đến đây từ lúc nào, còn để cho anh chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ như vậy nữa.
Cường Hói hét lên với cô: “Cô tự mình luyện tập đi.”
Sau đó, anh ta bước sang một bên, khi Khương Mộ nhìn ra ngoài gương chiếu hậu lần nữa thì phát hiện Cận Triêu đã đi tới trước mặt Hói Cường và nói chuyện gì đó với anh ta, còn đưa cho anh ta một điếu thuốc, hai người đang nói chuyện, chắc là đang nhận xét về kỹ năng lái xe của cô, Khương Mộ lúc này chỉ muốn chui vào gầm xe trốn mà thôi.
Hai lần sau đó cũng không khá khẩm hơn là bao, lần thứ nhất thì dừng lại giữa chừng, lần thứ hai còn táo bạo hơn, đuôi xe leo thẳng lên lề và suýt nữa còn bị va chạm với một chiếc xe khác.
Cô tuyệt vọng nhìn về phía Cận Triêu, hận anh và cô không thể hòa làm một, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng Cận Triêu và Hói Cường đang đứng cùng nhau, nhìn chằm chằm vào cô và mỉm cười đầy thích thú, Khương Mộ cảm giác bị đả kích sâu sắc, đời này chưa có môn nào mà cô lại học khổ sở đến vậy.
Sau đó Cường Hói vội vàng đi vào rót trà, Cận Triêu cũng đi theo, Khương Mộ xuống xe tìm anh thì thấy anh vừa nhét thứ gì đó vào tay Hói Khương, Hói Cường lúc đầu còn từ chối nhưng lúc sau đã bỏ vào túi.
Cường Hói đi về phía Khương Mộ và nói với cô: “Tôi đi đây, cô tự tập một mình đi.”
Khương Mộ ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn huấn luyện viên.”
Nói xong, cô liền chạy đến chỗ Cận Triêu và hỏi: "Anh đã nhét gì cho huấn luyện viên của em vậy?"
Cận Triêu bình tĩnh nói: "Không có gì."
"Em đã nhìn thấy hết rồi. Anh hối lộ cho anh ta à?"
Cận Triêu nghiêng đầu cười nói: “Cái này sao có thể gọi là hối lộ? Rõ ràng là đang xoa dịu anh ta vì có một học trò như em.”
“...... Em chỉ là không giỏi lùi xe vào đúng vị trí mà thôi, những thứ khác em cũng không tệ.”
Cận Triêu cúi đầu cười nói: "Ừ, không tệ, em là nhất."
"..." Khương Mộ tức giận nghiêng đầu và tránh xa anh một bước, Cận Triêu như có có cảm ứng lập tức kéo cô trở về.
Khương Mộ ngẩng đầu hỏi anh: “Vậy anh đưa cho anh ta cái gì vậy?”
Cận Triêu thản nhiên nói: “Hai bao thuốc lá.”
Khương Mộ nhịn không được hỏi: "Vừa rồi anh hút thuốc à? Sao hiện tại em rất hiếm thấy anh hút thuốc?"
“Khoảng thời gian nằm viện không thể hút, sau đó không có chuyện gì nên cũng muốn hút nữa.”
Sau đó cô nhớ lại, từ khi trở về Trung Quốc gặp lại anh, cô quả thực chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc, hình như ở nhà cũng không có thuốc lá, nếu không phải vì cô thì chắc anh đã không hút thuốc rồi phải không?
Cơn giận của Khương Mộ lập tức biến mất, cô ôm lấy cánh tay anh, mỉm cười nhìn anh, sau đó hỏi: “Em còn có thể cứu được không?”
Cận Triêu dung túng nhìn cô: “Có cao thủ ở đây, em còn sợ em lái không được sao?”
Sau đó Cận Triêu liền kéo Khương Mộ sang một bên, anh dạy cô cách quan sát bán kính và thời cơ đánh lái, đồng thời phân tích những điểm mấu chốt trong các lỗi sai của mỗi người học.
Lần này Hói Cường không dạy cô thêm điểm lý thuyết nào mà dứt khoát chỉ cho cô mấy chiêu độc đáo và cũng không trêu chọc cô nữa, Khương Mộ nghi ngờ thứ Cận Triêu nhét cho anh ta căn bản không phải là hai bao thuốc lá mà là hai thỏi vàng mới đúng.
Trước khi ra về cô đã thành công lùi xe hai lần, cô hưng phấn quay đầu lại mỉm cười với Cận Triêu, anh đứng bên lề giơ ngón tay cái giơ lên cho cô.
Sau khi cúp máy, Cận Triêu ném điện thoại ra sau lưng, anh cúi đầu che chắn cho cô, nhìn bộ dạng khẩn trương của Khương Mộ, anh cười nói với cô: “Tiểu Ôn không suy nghĩ nhiều vậy đâu.”
Anh nắm lấy cằm cô rồi nhàng nâng lên, môi anh khẽ chạm vào môi cô như có một luồng điện truyền vào tim cô, cô khó hiểu hỏi lại: “Tại sao?”
Giọng nói lọt vào tai Cận Triêu càng thêm kích thích anh, ánh mắt anh lúc này tràn đầy vẻ phóng túng, anh ung dung lên tiếng: “Trong mắt Tiểu Ôn, anh là một người nghiêm túc.”
Khương Mộ quay đầu lại, ánh mắt cô cứ bất an đảo quanh: “Anh không phải là người nghiêm túc, mới hai mươi tuổi đã ra vào hộp đêm và ôm hôn hết người này đến người khác, anh nói thật với em, rốt cuộc anh đã có bao nhiêu người phụ nữ rồi?”
Cận Triêu đẩy cô vào bàn trang điểm và chậm rãi kéo váy cô xuống, Khương Mộ vừa thấp giọng nói, Cận Triêu liền nhấc chân cô lên, giọng nói phát ra cũng đong đầy ngọt ngào từ tính: “Vô số.”
Khương Mộ lập tức giãy giụa, sau đó hét lớn: "Em biết ngay anh nhất định có kinh nghiệm làm việc này mà."
Cô còn chưa kịp nhảy xuống bàn trang điểm thì đã bị Cận Triêu dễ dàng đẩy ra sau, hơi thở nóng bỏng lại bao phủ lấy cô một lần nữa: “Có vô số phụ nữ muốn ngủ với anh, nhưng anh chỉ để cho một cô gái có tên Khương Mộ hưởng dụng cơ thể này thôi.”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay không đứng đắn của người đàn ông vẫn không hề dừng lại, Khương Mộ thậm chí không biết trên người mình còn chỗ nào lành lặn hay không, anh không ngừng châm lửa trên người cô, cô bị nụ hôn của anh làm cho càng lúc càng cảm thấy mơ hồ, khi nghe thấy tiếng kéo khóa quần, cả người cô đã không còn sức kháng cự.
Sau đó có lẽ là do thấy bàn trang điểm quá thấp nên Cận Triêu lại bế cô qua bệ cửa sổ, Khương Mộ nhìn vẻ mặt ửng hồng của mình trong gương đối diện, thiếu chút nữa là bị điên cuồng kích thích đến mức ngất xỉu trên người anh, sóng gió cứ liên tục diễn ra như không có hồi kết, rèm cửa vẫn luôn không ngừng lay động theo từng động tác của bọn họ.
Dù sao Khương Mộ cũng mới vừa được khai phá ở phương diện này, cả người cô lung lay như lá rụng sắp rớt xuống đất, vừa kết thúc cô liền cuộn mình ở trong đống quần áo nhắm hai mắt lại, trên người bị giày vò ‘thảm thương’ khắp nơi đều có dấu đỏ, một chút ý thức hành động cũng không còn.
Cận Triêu từ phòng tắm trở về nhìn thấy cô như vậy thì cũng không đành lòng kéo cô lên, anh nhẹ nhàng kéo hết quần áo sang một bên rồi kéo chăn đắp lên cho cô.
Khương Mộ thực ra cũng không có ngủ, chỉ là thân thể cô lúc này trở nên mềm nhũn không muốn cử động cũng không muốn mở mắt, cô có thể nghe được tiếng Cận Triêu đang dọn dẹp bên cạnh, và cuối cùng cũng không thể khống chế được và rơi vào giấc ngủ.
Một lúc sau, động tĩnh đã biến mất, Khương Mộ mở mắt ra, liền nhìn thấy anh đang dựa vào bệ cửa sổ, trong tay cầm chiếc móc khóa của cô, vì dùng quá lâu nên da bò đã có chút oxi hóa và bị mòn đi, còn có dòng chữ "ngày đêm nhớ mong" được viết trên đó cũng không còn rõ ràng nữa, nhưng Cận Triêu vẫn cứ nhìn chằm chằm nó.
Khương Mộ chớp mắt rồi lại khép lại, chờ sau khi Cận Triêu thu toàn bộ đồ đạc vào trong vali, anh mới kéo cô từ trong chăn vào trong ngực, cũng không gọi cô dậy, trực tiếp tìm quần áo của cô mặc vào cho cô.
Đây cũng là lần đầu tiên anh mặc đồ lót cho phụ nữ, hơn nữa còn rất tập trung nghiên cứu về cách cài cúc, sau khi cài thành công, anh lại cởi nó ra và nghịch một lúc, Khương Mộ cảm thấy ‘sợ hãi’ trước hành động của anh nên cũng không dám lười biếng nữa, cô cảm thấy nếu mình còn tiếp tục giả chết thì hôm nay đừng hòng ra khỏi giường.
Hai người cứ lăn qua lăn lại cho đến tận trưa, Tiểu Ôn đang ăn trưa ở quán cà phê, khi nhận được điện thoại của Cận Triêu, anh ta thầm nghĩ dọn đến giờ này mới xong chắc là có rất nhiều đồ đạc nên nên còn đặc biệt kêu Cố Đào đi cùng với anh ta, sợ một mình không thể khiêng xuể.
Kết quả sau khi Cố Đào và Tiểu Ôn lên lầu, thấy trước cửa chỉ có hai vali hành lý, Tiểu Ôn cũng có thể vừa xách vừa chạy bình thường, căn bản không cần thiết phải gọi Cố Đào lên.
Cận Triêu cũng kinh ngạc hỏi: "Sao cậu cũng tới đây?"
Tiểu Ôn liền giải thích: “Tôi thấy anh dọn đồ lâu như vậy cho nên tưởng anh có rất nhiều đồ.”
Anh ta chỉ vô tình nói ra, nhưng Khương Mộ lại nghe có ý, cô đỏ mặt cúi đầu lui một bước về phía sau núp sau lưng Cận Triêu, nhưng Cận Triêu lại cực kỳ bình tĩnh đáp một câu: "Ừ, dọn dẹp tương đối lâu.”
Sau đó anh nắm lấy tay Khương Mộ kéo cô đến bên cạnh, Khương Mộ quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, không hiểu làm sao anh có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh như thế.
Sau khi đưa đồ đến chỗ ở của Cận Triêu, Tiểu Ôn liền rời đi, buổi chiều Cận Triêu có công việc phải xử lý, mà Khương Mộ cũng cần phải đến trường dạy lái xe tiếp tục liều chết với môn thứ hai của cô.
Buổi tối khi cô trở về, Cận Triêu đã lấy hành lý ra và sắp xếp mọi thứ vào đúng chỗ, anh hỏi cô đã ăn gì chưa.
Khương Mộ thành thật nói với anh rằng cô đã ăn cơm ở bên ngoài, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô, anh hỏi cô việc luyện tập của cô có tốt không.
Khương Mộ do dự hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn nuốt hết xuống bụng, trước khi đi ngủ cô vẫn không nhịn được hỏi: “Anh có cảm thấy bài thi lái xe vào chuồng khó lắm không?”
Cận Triêu nhất thời không thể trả lời câu hỏi này, anh nghĩ rằng chỉ cần có mắt nhìn thì việc này không khó chút nào, dù sao ngay cả khi chưa có bằng lái xe anh đã có thể lùi xe rất trơn tru. Khi đó quy định thi bằng lái ở Đồng Cương không nghiêm như bây giờ, đa phần đều là người quen cũ, chỉ cần đưa chút tiền là có thể lấy bằng.
Thấy anh không lên tiếng, Khương Mộ lại khịt mũi có vẻ tức giận: “Thầy dạy lái xe của em nói em chính là nội gián được trường dạy lái xe bên cạnh phái đến để trừng phạt anh ta.”
"..."
Cận Triêu lập tức cười lớn, Khương Mộ nhịn hồi lâu cũng không nói thì ra là vì nguyên nhân này.
Cô lầm bầm xoay người dán lên giường, cảm giác cả thế giới đều không hiểu cô, Cận Triêu tắt đèn kéo cô trở về ôm vào trong ngực, bàn tay to vuốt ve bên hông cô vén áo ngủ của cô lên và nói với cô: "Lái xe không tốt không sao, chỉ cần lái nhiều là quen thôi.”
“…” Khương Mộ hoài nghi anh chưa từng chân chính thi lấy bằng lái xe.
Chủ nhật, Khương Mộ dậy sớm làm bữa sáng cho Cận Triêu, nhưng cô phát hiện Cận Triêu còn dậy sớm hơn cả cô, anh có thói quen dậy sớm để tập thể dục và tính tự giác của anh cũng rất cao.
Thực ra hai ngày nay Khương Mộ đã phát hiện ra rằng thân hình Cận Triêu tuy không còn cường tráng như trước, cơ bắp cũng không còn rõ ràng nhưng từng đường nét trên cơ thể anh vẫn còn rất quyến rũ và phong độ cũng không tệ. Do thể trạng không tốt nên anh bắt buộc phải dành nhiều thời gian hơn để duy trì sức khỏe và thể lực.
Hôm nay Khương Mộ còn phải học lái xe, trước khi ra khỏi nhà, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Hôm nay anh ở nhà à?”
Cận Triêu nói với cô: “Lát nữa anh phải đến trường một chuyến.”
Khương Mộ hỏi: “Tối nay chúng ta cùng đi mua đồ ăn về nhà nấu cơm nhé?”
Cận Triêu xoay người nhìn cô: "Tập luyện một ngày không mệt sao? Tối nay anh dẫn em đi ăn đồ ngon."
“Không được, chúng ta phải học cách tiết kiệm..” Nói xong, bóng dáng của cô nhanh chóng lướt qua cửa, sau đó lại nghe thấy Cận Triêu nói với cô từ phía sau: “Chúc em hôm nay thành công chỉnh chết trung tâm dạy lái xe đối thủ.”
"..."
Lúc mới ra ngoài tâm tình của Khương Mộ rất tốt, nhưng sau khi lên tàu điện ngầm sau, tâm tình tốt đẹp hoàn toàn biến mất, nghĩ đến sắp phải đối mặt với vị huấn luyện viên hói đầu kia, cô cảm thấy áp lực vô cùng lớn, cô vô cùng nghi ngờ vị huấn luyện viên không phải người trong ngành này, anh ta từng là một tay xã hội đen đầu đường xó chợ, cả người đều toát ra một loại khí chất tôi sẽ mạng cô bất cứ lúc nào nếu cô làm không đúng ý tôi.
Thời điểm báo danh Cố Trí Kiệt còn đặc biệt chào hỏi với người trong trung tâm, nhờ bọn họ tìm cho cô một vị huấn luyện viên tốt nhất, người bên kia đều nói vị huấn luyện viên này rất mạnh, học viên của anh chỉ cần thi qua một lần là đậu.
Bởi vì quá mạnh mẽ nên tất cả mọi người gọi anh ta là Cường hói, chỉ cần anh ta vừa ngồi xuống bên cạnh Khương Mộ, hô hấp của cô lập tức trở nên căng thẳng.
Cuối tuần người tập lái xe ở trung tâm quá nhiều, thời gian buổi sáng lại rất ngắn, Khương Mộ thậm chí không xếp hàng hai lần, buổi trưa cô cùng với bọn họ đi ăn cơm, vừa ăn bọn họ vừa thảo luận xem mỗi người phải thi qua mấy lần mới có thể vượt qua vòng 1, có người thi ba lần, có người thi năm lần, nhiều nhất là 10 lần, nhưng Khương Mộ chỉ cần thi có 1 lần đã đạt được 100 điểm, lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt ghen tị.
Đó chỉ là những kiến thức lý thuyết, cô có thể viết và học thuộc lòng, nhưng khi cô thực sự tiếp xúc với xe, đặc biệt là dưới áp lực gấp đôi của rất nhiều thí sinh đang theo dõi và người hướng dẫn, cô lại càng trở nên bối rối, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ đầy mồ hôi vì lo lắng.
Lúc đầu, Cường hói ngồi ở ghế phụ dặn dò cô nên nhìn về hướng nào, đi về phía nào, sau đó anh ta còn trực tiếp xuống xe chỉ hướng cho cô lùi xe, nhưng trong đầu cô càng thêm trống rỗng, hệ thống không ngừng nhắc nhở thất bại.
Cô yếu ớt thò đầu ra ngoài hỏi: “Tôi lùi lệch vạch rồi sao?”
Cường hói tức giận đến mức lông mũi cũng sắp bay hết ra ngoài: “Cô không lùi lệch vạch, là chúng tôi vẽ lệch vạch.”
Hàng học sinh ngồi trên chiếc ghế dài phía sau không ngừng bật cười, Khương Mộ buồn bực liếc nhìn bọn họ, bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên cạnh đám người, cũng đang cong môi cười cô, hai má cô lập tức trở nên đỏ bừng, cũng không biết anh đã đến đây từ lúc nào, còn để cho anh chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ như vậy nữa.
Cường Hói hét lên với cô: “Cô tự mình luyện tập đi.”
Sau đó, anh ta bước sang một bên, khi Khương Mộ nhìn ra ngoài gương chiếu hậu lần nữa thì phát hiện Cận Triêu đã đi tới trước mặt Hói Cường và nói chuyện gì đó với anh ta, còn đưa cho anh ta một điếu thuốc, hai người đang nói chuyện, chắc là đang nhận xét về kỹ năng lái xe của cô, Khương Mộ lúc này chỉ muốn chui vào gầm xe trốn mà thôi.
Hai lần sau đó cũng không khá khẩm hơn là bao, lần thứ nhất thì dừng lại giữa chừng, lần thứ hai còn táo bạo hơn, đuôi xe leo thẳng lên lề và suýt nữa còn bị va chạm với một chiếc xe khác.
Cô tuyệt vọng nhìn về phía Cận Triêu, hận anh và cô không thể hòa làm một, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng Cận Triêu và Hói Cường đang đứng cùng nhau, nhìn chằm chằm vào cô và mỉm cười đầy thích thú, Khương Mộ cảm giác bị đả kích sâu sắc, đời này chưa có môn nào mà cô lại học khổ sở đến vậy.
Sau đó Cường Hói vội vàng đi vào rót trà, Cận Triêu cũng đi theo, Khương Mộ xuống xe tìm anh thì thấy anh vừa nhét thứ gì đó vào tay Hói Khương, Hói Cường lúc đầu còn từ chối nhưng lúc sau đã bỏ vào túi.
Cường Hói đi về phía Khương Mộ và nói với cô: “Tôi đi đây, cô tự tập một mình đi.”
Khương Mộ ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn huấn luyện viên.”
Nói xong, cô liền chạy đến chỗ Cận Triêu và hỏi: "Anh đã nhét gì cho huấn luyện viên của em vậy?"
Cận Triêu bình tĩnh nói: "Không có gì."
"Em đã nhìn thấy hết rồi. Anh hối lộ cho anh ta à?"
Cận Triêu nghiêng đầu cười nói: “Cái này sao có thể gọi là hối lộ? Rõ ràng là đang xoa dịu anh ta vì có một học trò như em.”
“...... Em chỉ là không giỏi lùi xe vào đúng vị trí mà thôi, những thứ khác em cũng không tệ.”
Cận Triêu cúi đầu cười nói: "Ừ, không tệ, em là nhất."
"..." Khương Mộ tức giận nghiêng đầu và tránh xa anh một bước, Cận Triêu như có có cảm ứng lập tức kéo cô trở về.
Khương Mộ ngẩng đầu hỏi anh: “Vậy anh đưa cho anh ta cái gì vậy?”
Cận Triêu thản nhiên nói: “Hai bao thuốc lá.”
Khương Mộ nhịn không được hỏi: "Vừa rồi anh hút thuốc à? Sao hiện tại em rất hiếm thấy anh hút thuốc?"
“Khoảng thời gian nằm viện không thể hút, sau đó không có chuyện gì nên cũng muốn hút nữa.”
Sau đó cô nhớ lại, từ khi trở về Trung Quốc gặp lại anh, cô quả thực chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc, hình như ở nhà cũng không có thuốc lá, nếu không phải vì cô thì chắc anh đã không hút thuốc rồi phải không?
Cơn giận của Khương Mộ lập tức biến mất, cô ôm lấy cánh tay anh, mỉm cười nhìn anh, sau đó hỏi: “Em còn có thể cứu được không?”
Cận Triêu dung túng nhìn cô: “Có cao thủ ở đây, em còn sợ em lái không được sao?”
Sau đó Cận Triêu liền kéo Khương Mộ sang một bên, anh dạy cô cách quan sát bán kính và thời cơ đánh lái, đồng thời phân tích những điểm mấu chốt trong các lỗi sai của mỗi người học.
Lần này Hói Cường không dạy cô thêm điểm lý thuyết nào mà dứt khoát chỉ cho cô mấy chiêu độc đáo và cũng không trêu chọc cô nữa, Khương Mộ nghi ngờ thứ Cận Triêu nhét cho anh ta căn bản không phải là hai bao thuốc lá mà là hai thỏi vàng mới đúng.
Trước khi ra về cô đã thành công lùi xe hai lần, cô hưng phấn quay đầu lại mỉm cười với Cận Triêu, anh đứng bên lề giơ ngón tay cái giơ lên cho cô.