Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 65
Ở nước ngoài nhiều năm, cô vừa mới trở về Trung Quốc, đây là thành phố cô chưa từng đến bao giờ, phải mất một thời gian dài cô mới có thể làm quen được, nhưng khi Cố Trí Kiệt chở cô đến đài thiên văn lần đầu tiên, nhìn hàng cây ngô đồng cao ngất ngưởng hai bên đường núi, Khương Mộ đã lập tức yêu thành phố này rồi.
Cố Trí Kiệt kể với cô rằng những cây ngô đồng ở Nam Kinh có lịch sử rất lâu đời và còn tồn tại rất nhiều giả thuyết, giả thuyết được nhiều người công nhận nhất là những hàng cây ngô đồng này được trồng để chào mừng Lễ giỗ tổ của ngài Tôn Trung Sơn, nhưng giả thuyết được lan truyền rộng rãi nhất chính là bà Tống Mỹ Linh khi còn học bên Pháp vốn đã yêu thích loại cây này, còn ông Tưởng, vì muốn lấy lòng vợ nên đã cho người trồng cây ngô đồng trong khắp cả thành phố, khi Khương Mộ vừa đến đây thì mới là mùa hè ở Nam Kinh, Cố Trí Kiệt nói với cô rằng vào mùa thu, những hàng cây ngô đồng này sẽ chuyển màu trông chẳng khác gì một sợi dây chuyền bằng vàng bao quanh cung điện Mỹ Linh, cách nói lãng mạn này đã khiến ánh mắt của Khương Mộ dừng lại ở những thân cây to lớn một hồi, thân cây tráng kiện mang theo sức nặng của lịch sử và chứng kiến những thăng trầm của thành phố này trong thế kỷ qua.
Khương Mộ nhớ lại lần cuối cùng cô nhìn thấy Cận Triêu, lúc đó anh mặc áo sơ mi trắng ngồi bên cửa sổ tầng hai, mà phong cảnh ngoài cửa sổ trùng hợp cũng có một cây ngô đồng, khi có cơn gió thổi qua, bóng dáng của những chiếc lá lắc lư phản chiếu thành những đốm sáng in trên áo anh, cho tới bây giờ mỗi khi nhớ tới anh, trong đầu cô vẫn hiện ra bộ dáng kia của anh.
Vì thế không hiểu sao cô cũng nảy sinh một tình cảm vô cùng đặc biệt với nơi này.
Khương Mộ quyết định định cư ở phía đông thành phố, cách viện nghiên cứu một đoạn không xa, Cố Trí Kiệt hỏi cô có thể lái xe không, Khương Mộ chưa từng có bằng lái xe, cô cũng đã suy nghĩ về việc này mấy lần, nhưng cô luôn nghĩ tới kỹ năng lái xe siêu phàm của Cận Triêu và cũng quen ngồi trên xe của anh, vậy nên cô cứ chần chừ mãi và chần chừ cho tới ngày hôm nay.
Cố Trí Kiệt vốn muốn giúp cô giải quyết vấn đề nhà ở, nhưng Khương Mộ đã khéo léo từ chối, từ nộp tài liệu đến sơ yếu lý lịch, rồi đến an bài việc nhậm chức cũng đã đủ làm phiền anh ấy rồi, vậy nên cô không muốn nhờ vả anh ấy chuyện nhà ở này nữa.
Tuy rằng tiểu khu nơi cô thuê không tính là mới lắm, nhưng nằm gần núi, mỗi sáng sớm cô có thể dậy sớm đi dọc theo đường leo núi để đi tới đài thiên văn, sau đó lại trở lại phòng trọ tắm rửa một cái, lấy công việc chưa hoàn thành ra tiếp tục làm.
Cô đã từ bỏ thói quen ngủ nướng từ lâu, cô thường tận dụng thời gian ở một mình, cũng bắt đầu trở nên thích uống cà phê, trước khi làm việc phải uống một tách cà phê để có tâm trạng.
Cô đã đi rất nhiều nơi và uống rất nhiều tách cà phê, nhưng cô chưa bao giờ uống được cốc latte vani có thoang thoảng mùi quế đó, bây giờ cô gần như đã quên mất mùi vị của nó.
Nhưng mỗi lần định cư ở một địa điểm nào đó, cô vẫn có thói quen tìm kiếm các quán cà phê gần đó và đặt giao tận nhà, sau đó cô nhìn thấy có một quán cà phê tên là "moon" trên ứng dụng giao đồ ăn, lượt rating đánh giá khá cao và còn có rất nhiều cô gái trẻ đều nói các có một anh chàng phục vụ trong quán rất đẹp trai nên Khương Mộ cũng gọi một cốc latte vani định uống thử, không ngờ hương vị lại rất hợp với cô.
Cứ như vậy, mỗi lần cô cần cà phê để kéo dài tính mạng thì đều tìm đến quán này, liên tục đặt hàng trong suốt hai tháng, từ mùa hạ đến đầu thu, có một lần vào thứ bảy sau khi tan ca cô không muốn ngồi tàu điện ngầm trở về, thế là cô liền bắt xe buýt, nhưng sau khi xuống xe thì còn cách phòng trọ của cô một đoạn khá xa, nên cô dứt khoát quẹt mở một chiếc xe đạp công cộng để đạp về.
Bây giờ đang là đầu thu, hoa quế ở Nam Kinh đang nở rộ, từng cơn gió ấm thi thoảng thổi qua làm hương thơm bay khắp nơi, đây là một thành phố có thể chữa lành lòng người.
Hai bên đều là những hàng cây ngô đồng có cành dây leo đan xen quấn quanh, trong không khí tràn ngập hương hoa quế, cô ung dung đạp xe trên con đường nhỏ kéo dài, trong tai nghe đang mở một bài nhạc nhẹ có tên là "Thu".
Dần dần, hai bên đường xuất hiện một ít kiến trúc gạch xám, ánh nắng ấm áp chiếu xuống trước cửa hàng hấp dẫn tầm mắt của Khương Mộ.
Cô sống gần đó gần ba tháng, nhưng chủ yếu là đi làm bằng tàu điện ngầm, cô chưa từng đến con phố này, cảm giác mới mẻ và trong lành làm cô bất giác giảm tốc độ xe lại.
Cho đến khi tầm mắt cô dừng lại ở một tấm bảng hiệu bị cây ngô đồng che khuất, cửa hàng này được bao quanh bởi cây xanh, cửa hàng tuy không lớn nhưng được bao phủ trong hoa tươi cùng thảm thực vật xinh đẹp, màu sắc trên bảng hiệu cũng rất trang nhã, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Khương Mộ, vì để có thể thấy rõ chữ trên bảng hiệu mà cô còn đặc biệt cố vươn cổ dài ra, nhưng mà trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới trên bảng hiệu chỉ đơn giản là một từ tiếng Anh được viết tay, chỉ có ngắn gọn một từ "moon", trong cửa hàng truyền đến mùi cà phê nồng đậm làm cho Khương Mộ trong nháy mắt liền nở nụ cười.
Cô không ngờ lại trùng hợp như vậy mà tìm được quán cà phê mình đã đặt gần hai tháng qua, nếu đã trùng hợp đi ngang qua thì cô đương nhiên cũng muốn dừng xe đạp lại để đi vào mua ly cà phê.
Vừa đẩy cánh cửa gỗ sang trọng ra liền vang lên một hồi chuông kêu leng keng leng keng, một cô gái dễ thương mắt một mí ngẩng đầu cười nói với cô: “Chào mừng đến với Moon, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Khương Mộ nhìn bảng giá màu đen, cảm thấy khá mới lạ, trên đó có một bản đồ lớn về các hành tinh, mỗi loại thức uống đại diện cho một loại hành tinh, ly latte vani cô thường uống được ký hiệu là ‘sao Thủy’ trên bảng giá.
Khương Mộ cảm thấy thiết kế này khá thú vị, cô liền nói với nhân viên bán hàng: "Tôi thường đặt đồ uống mang về từ chỗ các cô, không ngờ hôm nay lại tình cờ đi ngang qua cửa hàng của mọi người nên liền ghé vào đây, nhưng mả bảng hiệu hình như hơi bị nhiều cành cây che khuất thì phải."
Quản lý cửa hàng đứng ở bên cạnh là một người phụ nữ đã có gia đình, cô ấy lớn hơn Khương Mộ mấy tuổi, sau khi nghe cô nói vậy người nọ liền quay người lại và nheo mắt cười nói với cô: “Đúng vậy, có rất nhiều khách hàng đến đây cũng đều nói như vậy, nhưng ông chủ của chúng tôi lại không muốn chặt bớt cây trong sân.”
Khương Mộ cũng nở nụ cười theo: "Ông chủ của các người đúng là có tấm lòng nhân ái yêu thương cỏ cây, à đúng rồi, lần nào tôi cũng uống cà phê latte vani hương quế, mọi người có để cử nào khác cho tôi không?"
Cô gái có mắt một mí nói với cô: "Hay là cô thử thức uống có tên “moon” này đi? Khách hàng bên chúng tôi rất ưa chuộng món này và bán cũng rất chạy.”
Khương Mộ nhìn tên của loại cà phê đó trên bảng giá, tên của những loại cà phê khác đều được in sẵn, nhưng phông chữ của loại cà phê này lại giống như phông chữ trên tấm bảng hiệu trước cửa, cô nhớ lại mỗi lần mình gọi đồ uống giao tận nhà đều có đi kèm với một tấm thiệp nhỏ màu đen, ở góc dưới của tấm thiệp lúc nào cũng có một chữ ‘moon’ viết tay như thế này, cô không nhịn được liền hỏi: “Trên tấm thiệp của đồ uống mang về nào cũng có chữ ‘moon’ này sao?”
Người nhân viên nói với cô: “Cái này là của ông chủ chúng tôi tự viết đấy.”
Khương Mộ có chút kinh ngạc, sau đó cười nói: "Vậy cho tôi một ly đó đi."
Trong lúc chờ đợi, cô nhìn quanh cửa hàng cà phê này một chút, trong sân có mấy cái bàn ghế màu đen, còn có mấy cây dù che rất lớn, ở tầng một còn có vài cái ghế sofa cho khách ngồi lại, diện tích cũng không tính là quá lớn, nhưng cách trang hoàng rất thoải mái và tinh tế, không biết ông chủ có phải là người yêu thích thiên văn hay không, trước cửa sổ sát đất còn đặt một chiếc kính viễn vọng thiên văn loại khúc xạ cực lớn, Khương Mộ đi tới nhìn thử một chút, nhưng sợ đây chỉ là vật trang trí nên cũng không dám đụng vào.
Người quản lý mập mạp nói với cô: "Không sao đây, đấy là cho khách hàng sử dụng.”
Khương Mộ đặt túi xuống, cô điều chỉnh điểm đỏ và cự ly ngắm, sau đó kích hoạt kính ngắm, cô gái mắt một mí đi tới hỏi cô: "Cô biết cách dùng kính viễn vọng thiên văn sao?"
Khương Mộ chỉ mỉm cười và cũng không nói gì, khi cô ấy đưa cà phê cho Khương Mộ, Khương Mộ đề nghị với cô ấy: "Nếu ban ngày cô muốn xem thì kêu ông chủ của cô lắp thêm một tấm phim bard để lọc ánh nắng mặt trời, có khi cô còn có thể thấy được vết đen trên mặt trời."
Nói xong cô nhận lấy ly cà phê, sau đó nói tiếng cám ơn rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, chiếc xe đạp công cộng của cô đã bị người khác lấy đi, Khương Mộ thoáng sửng sốt một chút, cũng may chỗ này cách nhà cô thuê cũng không xa, cô mở nắp ly cà phê ra uống một ngụm, đang định đi bộ về phía trước thì bước chân cô chợt khựng lại.
Con người có khoảng 10.000 vị giác, mỗi vị giác đều có ký ức riêng của nó, đúng vậy, tuy cô đã quên mất hương vị của tách cà phê năm đó nhưng vị giác của cô vẫn còn có thể nhớ rõ.
Những chiếc lá ngô đồng lay động theo những cơn gió làm phát ra âm thanh xào xạc, tiếng chuông leng keng lại vang lên lần nữa, nhân viên cửa hàng nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi đã trở lại liền thắc mắc hỏi: "Quý khách có chuyện gì sao?"
Khương Mộ đi thẳng đến trước mặt cô ấy, cô do dự một chút rồi hỏi: “Có phải ở chỗ này của các cô có một anh chàng rất đẹp trai?”
Nhân viên bán hàng hơi sửng sốt trước câu hỏi của cô, Khương Mộ nhanh chóng bổ sung: "À, là do tôi có thấy mấy cái đánh giá trên mạng."
Người quản lý cửa hàng cười nói: “Hôm nay anh ấy ở nhà nghỉ ngơi rồi, lần sau cô đến có thể gặp anh ấy đấy.”
Khương Mộ ôm chặt ly cà phê, sau đó hỏi: “Anh ta tên gì vậy?”
Người quản lý cửa hàng nói với cô: “Anh ấy họ Cố.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Khương Mộ đột nhiên lại rơi xuống, cô lại hỏi thêm một câu: "Ngày mai anh ta có đi làm không?’
"Có chứ."
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Khương Mộ lại nhấp một ngụm cà phê trong tay, cô dừng lại vài giây rồi lắc đầu rời đi.
Ngày hôm sau sau khi tan làm, Khương Mộ liền đến quán cà phê đó mua một ly “moon” như ngày hôm qua, và may mắn gặp được anh chàng đẹp trai họ Cố, người nọ có dáng người rất cao ráo và cũng rất trắng trẻo nhưng tiếc là không phải là người mà cô đang tìm.
Cô gái mắt một mí bước tới bên cạnh Cố Đào và thì thầm với anh ta: “Là người đẹp đó hỏi thăm anh đấy.”
Vì vậy trong lúc Cố Đào pha cà phê, anh ta còn cố tình quan sát Khương Mộ vài lần, khi sắc trời dần tối, Khương Mộ lại đi tới chỗ kính thiên văn để quan sát.
Nhưng vào lúc này, một con chó đột nhiên từ trong rèm phòng thay đồ lao ra và chạy thẳng về phía Khương Mộ, Khương Mộ cảm nhận được động tĩnh nên liền xoay người lại, trước mặt cô là một con chó Labrador đen tuyền, nó vô cùng thận trọng tiến tới gần cô và còn dùng mũi liên tục đánh hơi xung quanh cô.
Khương Mộ cúi người nhìn con chó lớn trước mặt, cô dần dần cau mày, con chó này y hệt như Tia chớp của cô, cảm giác quen thuộc đột nhiên quay trở lại, ở Nam Kinh xa xôi cách Đồng Cương hơn mấy nghìn km này, loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được này nhất thời làm cho Khương Mộ cảm thấy khá bối rối.
Cố Đào vội vàng chạy ra ngăn cản, nói: "Buồn bực, đừng có ngửi bậy."
Khương Mộ đứng thẳng lên hỏi: “Nó tên là ‘Buồn bực’ à?”
Cố Đào áy náy xin lỗi cô: "Đúng vậy, nó tên là ‘Buồn bực’, bình thường nó không để ý đến mọi người, chúng tôi gọi nó mãi nó cũng không thèm ra ngoài, chắc là nó thích người đẹp haha."
Khương Mộ cũng không có tâm trạng để ý đến lời khen của Cố Đào, cô sờ sờ vào đầu nó, nói: "Không sao, trước đây tôi cũng có từng nuôi một con Labrador như thế này."
Cô nhẹ nhàng xoa đầu Buồn Bực, "Buồn Bực" ngoan ngoãn nằm xuống dưới chân cô, Cố Đào sửng sốt và ngạc nhiên nói: “Có vẻ như nó khá thích cô.”
Nói xong anh ta đi lấy cà phê, còn Khương Mộ thì ngồi xổm xuống vạch bụng "Buồn Bực" lên xem thử, cô nhớ tới chỗ bụng của Tia Chớp có một vết sẹo do phẫu thuật để lại, sau khi lành lại chỗ đó cũng không mọc ra lông nữa, trên bụng của "Buồn Bực" tuy cũng có một vết sẹo y hệt vậy nhưng chỗ đó lại có một nhúm lông đen mềm mại che khuất, vốn dĩ cô muốn vạch nó ra để xem kỹ một chút, nhưng "Buồn Bực" có vẻ không vui liền đứng dậy vẫy đuôi với cô.
Cố Đào mang cà phê tới cho cô, Khương Mộ nói lời cảm ơn với anh ta, trước khi rời đi, "Buồn Bực" theo cô ra tận sân, cho dù Cố Đào và những người khác có gọi bao nhiêu lần thì nó vẫn không chịu quay lại. Tuy nhiên, sau khi Khương Mộ bước ra khỏi sân, nó liền dừng lại đứng ở cửa sân nhìn cô từ xa cho đến khi cô đi xa, bỗng cô quay đầu nhìn nó, cái đuôi đang rũ xuống của "Buồn Bực" lại dựng lên ngay ngay khi thấy cô quay đầu lại nhìn nó.
Trong lòng Khương Mộ đột nhiên cảm động, cô lại nghĩ đến Tia Chớp, mỗi lần cô rời khỏi gara ô tô, Tia Chớp đều sẽ theo cô đến tận bên đường, nhìn cô lên xe, mỗi khi cô cố tình muốn chơi trốn tìm với nó, cô sẽ trốn ở phía sau trạm xe buýt và sau đó sẽ nhảy ra bất ngờ, cái đuôi của Tia Chớp mỗi khi nhìn thấy cô cũng dựng thẳng đứng lên giống như vậy.
Sau này cô không bao giờ nuôi thú cưng nữa, sợ một khi đã có tình cảm thì sau này nếu chia tay thì sẽ không dứt ra được.
Ngày thứ ba, Khương Mộ sau khi tan sở liền không nhịn được đi đến quán cà phê tên "moon" đó một lần nữa, ngay khi vừa mở cánh cửa gỗ nặng nề ra, ‘Buồn bực’ đang nằm trong phòng thay đồ liền chạy ra ngoài vẫy đuôi tiến đến trước mặt Khương Mộ, nhân viên bán hàng mắt một mí tên là Tiêu Kha kỳ quái nói: "Hình như ‘Buồn bực’ có vẻ thích cô quá nhỉ?"
Khương Mộ quỳ xuống sờ sờ đầu nó, sau đó cô cũng cười nói: "Tôi cũng không biết, trên người tôi cũng đâu có mang đồ ăn, đây là chó do cửa hàng các người nuôi sao?"
Tiêu Kaa đáp: “Không phải, đây là con chó của ông chủ chúng tôi. Anh ấy thường xuyên đi công tác xa nên mỗi khi đi vắng sẽ để lại con chó này trong cửa hàng.”
Khương Mộ nghiêng đầu cười nói: "Ông chủ quán cà phê mà cũng phải thường xuyên đi công tác sao?”
Tiêu Kha nói với cô: “Quán cà phê này chỉ là nghề phụ, anh ấy còn có nghề chính khác.”
Cố Đào ở một bên đính chính: “Phải nói quán cà phê là nghề chính, anh ấy cũng có nghề phụ.”
Khương Mộ không hiểu hai câu nói này có gì khác biệt, sau khi lấy cà phê xong thì cô cũng rời đi.
Ngày hôm sau cô quay lại thì "Buồn Bực" đã không còn ở cửa hàng nữa, chắc ông chủ của bọn họ đã quay lại đón nó đi.
Cuối tuần, Khương Mộ đi leo núi nên cả người đổ đầy mồ hôi, sau khi tắm rửa xong, cô lại lấy laptop đi đến Moon, gọi một tách cà phê và một miếng bánh, thấy Tiêu Kha ở một mình nên cô liền hỏi cô ấy hai người còn lại ở đâu.
Tiêu Kha nói: “Hôm nay quản lý cửa hàng có việc xin nghỉ, Cố Đào đến nhà ông chủ đón ‘Buồn bực’ rồi.”
Khương Mộ mở máy tính lên, cô lấy tài liệu công việc ra rồi thản nhiên hỏi: “Ông chủ của cô lại đi công tác à?”
Tiêu Kha đáp: “Hình như là không phải đi công tác mà là đến trường để chuẩn bị báo cáo luận văn.”
Khương Mộ gõ bàn phím một hồi, Tiêu Kha bưng cà phê lên cho cô, cô cầm cà phê lên nói: “Vậy xem ra ông chủ của cô cũng rất chăm chỉ.”
Tiêu Kha cười nói: “Ông chủ của chúng tôi chính là siêu nhân, còn phải kiếm tiền nuôi cửa hàng này nữa.”
Khương Mộ tựa lưng vào ghế, cô nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi: “Cửa hàng của các người kinh doanh không ổn sao?”
Tiêu Kha cùng nhiệt tình nói chuyện với cô: “Nghe nói hai năm đầu tiên đều thua lỗ, ông chủ phải đi kiếm tiền từ nơi khác để hỗ trợ cửa hàng, nhưng bây giờ dần có nhiều khách quen hơn nên tình hình kinh doanh cũng không tệ. "
Khương Mộ mím môi dưới: "Thật kinh người."
Nói xong cô lại tập trung vào công việc của mình.
Khoảng nửa tiếng sau, Cố Đào quay lại cùng "Buồn Bực", cuối tuần trong cửa hàng có nhiều khách hơn bình thường, Khương Mộ không phải là khách hàng duy nhất ở đây, tuy nhiên, "Buồn Bực" vừa bước vào cửa hàng đã nhìn thấy Khương Mộ, cả buổi chiều nó cũng không chịu trở về phòng thay đồ mà nằm ghé vào một chỗ cách Khương Mộ không xa, cái đầu to tròn nằm gác lên hai móng vuốt nhìn chằm chằm về phía cô, tuy rằng không có bám người nhưng khoảng cách cũng không xa, giống như là nó đang ngồi ở đó để trông chừng cô vậy.
Nhiều lần Khương Mộ phải dừng lại việc uống cà phê để nhìn nó, cô luôn có chút ảo tưởng giống như mình đang quay lại năm cuối cấp ba, đang bận học bài và có Tia Chớp nằm ở bên cạnh, cảnh tượng đó cho cô một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Đôi mắt cô nhìn màn hình đã lâu nên cô liền tháo kính ra, sau đó đặt sang một bên, khi cô ngẩng đầu lên, cô vẫn có thể nhìn thấy ngọn núi Tử Sơn xinh đẹp ở phía xa qua khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, cô nhớ rất lâu trước kia mình từng nói với Cận Triêu sau này muốn cùng anh mở một quán cà phê nằm dưới chân núi, khi đó cô cảm thấy cuộc sống như vậy rất mỹ mãn và an nhàn, hiện tại mới biết được đề nghị kia ngây thơ đến mức nào, chẳng hạn như quán cà phê này phải chịu thua lỗ tận hai năm mới có thể kiếm được tiền, cũng không biết tại sao năm đó cô lại có ý đó nữa.
Lúc sắc trời dần tối, cô cất máy tính vào túi rồi duỗi lưng một cái, cô đi tới muốn sờ đầu "Buồn Bực" một cái và chuẩn bị về nhà, "Buồn Bực" chậm rãi đi theo phía sau cô và tiễn cô ra tận sân, Khương Mộ đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại, một ý nghĩ kỳ quái lập tức xuất hiện trong đầu cô, cô bất thình lình kêu lên một tiếng: "Tia Chớp.’
‘Buồn bực’ đang ngẩn ngơ ngồi ở cửa lập tức đứng dậy và dùng đôi mắt tròn xoe nhìn cô, giây tiếp theo nó liền lao ra khỏi sân và chạy về phía cô…
Cố Trí Kiệt kể với cô rằng những cây ngô đồng ở Nam Kinh có lịch sử rất lâu đời và còn tồn tại rất nhiều giả thuyết, giả thuyết được nhiều người công nhận nhất là những hàng cây ngô đồng này được trồng để chào mừng Lễ giỗ tổ của ngài Tôn Trung Sơn, nhưng giả thuyết được lan truyền rộng rãi nhất chính là bà Tống Mỹ Linh khi còn học bên Pháp vốn đã yêu thích loại cây này, còn ông Tưởng, vì muốn lấy lòng vợ nên đã cho người trồng cây ngô đồng trong khắp cả thành phố, khi Khương Mộ vừa đến đây thì mới là mùa hè ở Nam Kinh, Cố Trí Kiệt nói với cô rằng vào mùa thu, những hàng cây ngô đồng này sẽ chuyển màu trông chẳng khác gì một sợi dây chuyền bằng vàng bao quanh cung điện Mỹ Linh, cách nói lãng mạn này đã khiến ánh mắt của Khương Mộ dừng lại ở những thân cây to lớn một hồi, thân cây tráng kiện mang theo sức nặng của lịch sử và chứng kiến những thăng trầm của thành phố này trong thế kỷ qua.
Khương Mộ nhớ lại lần cuối cùng cô nhìn thấy Cận Triêu, lúc đó anh mặc áo sơ mi trắng ngồi bên cửa sổ tầng hai, mà phong cảnh ngoài cửa sổ trùng hợp cũng có một cây ngô đồng, khi có cơn gió thổi qua, bóng dáng của những chiếc lá lắc lư phản chiếu thành những đốm sáng in trên áo anh, cho tới bây giờ mỗi khi nhớ tới anh, trong đầu cô vẫn hiện ra bộ dáng kia của anh.
Vì thế không hiểu sao cô cũng nảy sinh một tình cảm vô cùng đặc biệt với nơi này.
Khương Mộ quyết định định cư ở phía đông thành phố, cách viện nghiên cứu một đoạn không xa, Cố Trí Kiệt hỏi cô có thể lái xe không, Khương Mộ chưa từng có bằng lái xe, cô cũng đã suy nghĩ về việc này mấy lần, nhưng cô luôn nghĩ tới kỹ năng lái xe siêu phàm của Cận Triêu và cũng quen ngồi trên xe của anh, vậy nên cô cứ chần chừ mãi và chần chừ cho tới ngày hôm nay.
Cố Trí Kiệt vốn muốn giúp cô giải quyết vấn đề nhà ở, nhưng Khương Mộ đã khéo léo từ chối, từ nộp tài liệu đến sơ yếu lý lịch, rồi đến an bài việc nhậm chức cũng đã đủ làm phiền anh ấy rồi, vậy nên cô không muốn nhờ vả anh ấy chuyện nhà ở này nữa.
Tuy rằng tiểu khu nơi cô thuê không tính là mới lắm, nhưng nằm gần núi, mỗi sáng sớm cô có thể dậy sớm đi dọc theo đường leo núi để đi tới đài thiên văn, sau đó lại trở lại phòng trọ tắm rửa một cái, lấy công việc chưa hoàn thành ra tiếp tục làm.
Cô đã từ bỏ thói quen ngủ nướng từ lâu, cô thường tận dụng thời gian ở một mình, cũng bắt đầu trở nên thích uống cà phê, trước khi làm việc phải uống một tách cà phê để có tâm trạng.
Cô đã đi rất nhiều nơi và uống rất nhiều tách cà phê, nhưng cô chưa bao giờ uống được cốc latte vani có thoang thoảng mùi quế đó, bây giờ cô gần như đã quên mất mùi vị của nó.
Nhưng mỗi lần định cư ở một địa điểm nào đó, cô vẫn có thói quen tìm kiếm các quán cà phê gần đó và đặt giao tận nhà, sau đó cô nhìn thấy có một quán cà phê tên là "moon" trên ứng dụng giao đồ ăn, lượt rating đánh giá khá cao và còn có rất nhiều cô gái trẻ đều nói các có một anh chàng phục vụ trong quán rất đẹp trai nên Khương Mộ cũng gọi một cốc latte vani định uống thử, không ngờ hương vị lại rất hợp với cô.
Cứ như vậy, mỗi lần cô cần cà phê để kéo dài tính mạng thì đều tìm đến quán này, liên tục đặt hàng trong suốt hai tháng, từ mùa hạ đến đầu thu, có một lần vào thứ bảy sau khi tan ca cô không muốn ngồi tàu điện ngầm trở về, thế là cô liền bắt xe buýt, nhưng sau khi xuống xe thì còn cách phòng trọ của cô một đoạn khá xa, nên cô dứt khoát quẹt mở một chiếc xe đạp công cộng để đạp về.
Bây giờ đang là đầu thu, hoa quế ở Nam Kinh đang nở rộ, từng cơn gió ấm thi thoảng thổi qua làm hương thơm bay khắp nơi, đây là một thành phố có thể chữa lành lòng người.
Hai bên đều là những hàng cây ngô đồng có cành dây leo đan xen quấn quanh, trong không khí tràn ngập hương hoa quế, cô ung dung đạp xe trên con đường nhỏ kéo dài, trong tai nghe đang mở một bài nhạc nhẹ có tên là "Thu".
Dần dần, hai bên đường xuất hiện một ít kiến trúc gạch xám, ánh nắng ấm áp chiếu xuống trước cửa hàng hấp dẫn tầm mắt của Khương Mộ.
Cô sống gần đó gần ba tháng, nhưng chủ yếu là đi làm bằng tàu điện ngầm, cô chưa từng đến con phố này, cảm giác mới mẻ và trong lành làm cô bất giác giảm tốc độ xe lại.
Cho đến khi tầm mắt cô dừng lại ở một tấm bảng hiệu bị cây ngô đồng che khuất, cửa hàng này được bao quanh bởi cây xanh, cửa hàng tuy không lớn nhưng được bao phủ trong hoa tươi cùng thảm thực vật xinh đẹp, màu sắc trên bảng hiệu cũng rất trang nhã, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của Khương Mộ, vì để có thể thấy rõ chữ trên bảng hiệu mà cô còn đặc biệt cố vươn cổ dài ra, nhưng mà trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới trên bảng hiệu chỉ đơn giản là một từ tiếng Anh được viết tay, chỉ có ngắn gọn một từ "moon", trong cửa hàng truyền đến mùi cà phê nồng đậm làm cho Khương Mộ trong nháy mắt liền nở nụ cười.
Cô không ngờ lại trùng hợp như vậy mà tìm được quán cà phê mình đã đặt gần hai tháng qua, nếu đã trùng hợp đi ngang qua thì cô đương nhiên cũng muốn dừng xe đạp lại để đi vào mua ly cà phê.
Vừa đẩy cánh cửa gỗ sang trọng ra liền vang lên một hồi chuông kêu leng keng leng keng, một cô gái dễ thương mắt một mí ngẩng đầu cười nói với cô: “Chào mừng đến với Moon, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?”
Khương Mộ nhìn bảng giá màu đen, cảm thấy khá mới lạ, trên đó có một bản đồ lớn về các hành tinh, mỗi loại thức uống đại diện cho một loại hành tinh, ly latte vani cô thường uống được ký hiệu là ‘sao Thủy’ trên bảng giá.
Khương Mộ cảm thấy thiết kế này khá thú vị, cô liền nói với nhân viên bán hàng: "Tôi thường đặt đồ uống mang về từ chỗ các cô, không ngờ hôm nay lại tình cờ đi ngang qua cửa hàng của mọi người nên liền ghé vào đây, nhưng mả bảng hiệu hình như hơi bị nhiều cành cây che khuất thì phải."
Quản lý cửa hàng đứng ở bên cạnh là một người phụ nữ đã có gia đình, cô ấy lớn hơn Khương Mộ mấy tuổi, sau khi nghe cô nói vậy người nọ liền quay người lại và nheo mắt cười nói với cô: “Đúng vậy, có rất nhiều khách hàng đến đây cũng đều nói như vậy, nhưng ông chủ của chúng tôi lại không muốn chặt bớt cây trong sân.”
Khương Mộ cũng nở nụ cười theo: "Ông chủ của các người đúng là có tấm lòng nhân ái yêu thương cỏ cây, à đúng rồi, lần nào tôi cũng uống cà phê latte vani hương quế, mọi người có để cử nào khác cho tôi không?"
Cô gái có mắt một mí nói với cô: "Hay là cô thử thức uống có tên “moon” này đi? Khách hàng bên chúng tôi rất ưa chuộng món này và bán cũng rất chạy.”
Khương Mộ nhìn tên của loại cà phê đó trên bảng giá, tên của những loại cà phê khác đều được in sẵn, nhưng phông chữ của loại cà phê này lại giống như phông chữ trên tấm bảng hiệu trước cửa, cô nhớ lại mỗi lần mình gọi đồ uống giao tận nhà đều có đi kèm với một tấm thiệp nhỏ màu đen, ở góc dưới của tấm thiệp lúc nào cũng có một chữ ‘moon’ viết tay như thế này, cô không nhịn được liền hỏi: “Trên tấm thiệp của đồ uống mang về nào cũng có chữ ‘moon’ này sao?”
Người nhân viên nói với cô: “Cái này là của ông chủ chúng tôi tự viết đấy.”
Khương Mộ có chút kinh ngạc, sau đó cười nói: "Vậy cho tôi một ly đó đi."
Trong lúc chờ đợi, cô nhìn quanh cửa hàng cà phê này một chút, trong sân có mấy cái bàn ghế màu đen, còn có mấy cây dù che rất lớn, ở tầng một còn có vài cái ghế sofa cho khách ngồi lại, diện tích cũng không tính là quá lớn, nhưng cách trang hoàng rất thoải mái và tinh tế, không biết ông chủ có phải là người yêu thích thiên văn hay không, trước cửa sổ sát đất còn đặt một chiếc kính viễn vọng thiên văn loại khúc xạ cực lớn, Khương Mộ đi tới nhìn thử một chút, nhưng sợ đây chỉ là vật trang trí nên cũng không dám đụng vào.
Người quản lý mập mạp nói với cô: "Không sao đây, đấy là cho khách hàng sử dụng.”
Khương Mộ đặt túi xuống, cô điều chỉnh điểm đỏ và cự ly ngắm, sau đó kích hoạt kính ngắm, cô gái mắt một mí đi tới hỏi cô: "Cô biết cách dùng kính viễn vọng thiên văn sao?"
Khương Mộ chỉ mỉm cười và cũng không nói gì, khi cô ấy đưa cà phê cho Khương Mộ, Khương Mộ đề nghị với cô ấy: "Nếu ban ngày cô muốn xem thì kêu ông chủ của cô lắp thêm một tấm phim bard để lọc ánh nắng mặt trời, có khi cô còn có thể thấy được vết đen trên mặt trời."
Nói xong cô nhận lấy ly cà phê, sau đó nói tiếng cám ơn rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, chiếc xe đạp công cộng của cô đã bị người khác lấy đi, Khương Mộ thoáng sửng sốt một chút, cũng may chỗ này cách nhà cô thuê cũng không xa, cô mở nắp ly cà phê ra uống một ngụm, đang định đi bộ về phía trước thì bước chân cô chợt khựng lại.
Con người có khoảng 10.000 vị giác, mỗi vị giác đều có ký ức riêng của nó, đúng vậy, tuy cô đã quên mất hương vị của tách cà phê năm đó nhưng vị giác của cô vẫn còn có thể nhớ rõ.
Những chiếc lá ngô đồng lay động theo những cơn gió làm phát ra âm thanh xào xạc, tiếng chuông leng keng lại vang lên lần nữa, nhân viên cửa hàng nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi đã trở lại liền thắc mắc hỏi: "Quý khách có chuyện gì sao?"
Khương Mộ đi thẳng đến trước mặt cô ấy, cô do dự một chút rồi hỏi: “Có phải ở chỗ này của các cô có một anh chàng rất đẹp trai?”
Nhân viên bán hàng hơi sửng sốt trước câu hỏi của cô, Khương Mộ nhanh chóng bổ sung: "À, là do tôi có thấy mấy cái đánh giá trên mạng."
Người quản lý cửa hàng cười nói: “Hôm nay anh ấy ở nhà nghỉ ngơi rồi, lần sau cô đến có thể gặp anh ấy đấy.”
Khương Mộ ôm chặt ly cà phê, sau đó hỏi: “Anh ta tên gì vậy?”
Người quản lý cửa hàng nói với cô: “Anh ấy họ Cố.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Khương Mộ đột nhiên lại rơi xuống, cô lại hỏi thêm một câu: "Ngày mai anh ta có đi làm không?’
"Có chứ."
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Khương Mộ lại nhấp một ngụm cà phê trong tay, cô dừng lại vài giây rồi lắc đầu rời đi.
Ngày hôm sau sau khi tan làm, Khương Mộ liền đến quán cà phê đó mua một ly “moon” như ngày hôm qua, và may mắn gặp được anh chàng đẹp trai họ Cố, người nọ có dáng người rất cao ráo và cũng rất trắng trẻo nhưng tiếc là không phải là người mà cô đang tìm.
Cô gái mắt một mí bước tới bên cạnh Cố Đào và thì thầm với anh ta: “Là người đẹp đó hỏi thăm anh đấy.”
Vì vậy trong lúc Cố Đào pha cà phê, anh ta còn cố tình quan sát Khương Mộ vài lần, khi sắc trời dần tối, Khương Mộ lại đi tới chỗ kính thiên văn để quan sát.
Nhưng vào lúc này, một con chó đột nhiên từ trong rèm phòng thay đồ lao ra và chạy thẳng về phía Khương Mộ, Khương Mộ cảm nhận được động tĩnh nên liền xoay người lại, trước mặt cô là một con chó Labrador đen tuyền, nó vô cùng thận trọng tiến tới gần cô và còn dùng mũi liên tục đánh hơi xung quanh cô.
Khương Mộ cúi người nhìn con chó lớn trước mặt, cô dần dần cau mày, con chó này y hệt như Tia chớp của cô, cảm giác quen thuộc đột nhiên quay trở lại, ở Nam Kinh xa xôi cách Đồng Cương hơn mấy nghìn km này, loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được này nhất thời làm cho Khương Mộ cảm thấy khá bối rối.
Cố Đào vội vàng chạy ra ngăn cản, nói: "Buồn bực, đừng có ngửi bậy."
Khương Mộ đứng thẳng lên hỏi: “Nó tên là ‘Buồn bực’ à?”
Cố Đào áy náy xin lỗi cô: "Đúng vậy, nó tên là ‘Buồn bực’, bình thường nó không để ý đến mọi người, chúng tôi gọi nó mãi nó cũng không thèm ra ngoài, chắc là nó thích người đẹp haha."
Khương Mộ cũng không có tâm trạng để ý đến lời khen của Cố Đào, cô sờ sờ vào đầu nó, nói: "Không sao, trước đây tôi cũng có từng nuôi một con Labrador như thế này."
Cô nhẹ nhàng xoa đầu Buồn Bực, "Buồn Bực" ngoan ngoãn nằm xuống dưới chân cô, Cố Đào sửng sốt và ngạc nhiên nói: “Có vẻ như nó khá thích cô.”
Nói xong anh ta đi lấy cà phê, còn Khương Mộ thì ngồi xổm xuống vạch bụng "Buồn Bực" lên xem thử, cô nhớ tới chỗ bụng của Tia Chớp có một vết sẹo do phẫu thuật để lại, sau khi lành lại chỗ đó cũng không mọc ra lông nữa, trên bụng của "Buồn Bực" tuy cũng có một vết sẹo y hệt vậy nhưng chỗ đó lại có một nhúm lông đen mềm mại che khuất, vốn dĩ cô muốn vạch nó ra để xem kỹ một chút, nhưng "Buồn Bực" có vẻ không vui liền đứng dậy vẫy đuôi với cô.
Cố Đào mang cà phê tới cho cô, Khương Mộ nói lời cảm ơn với anh ta, trước khi rời đi, "Buồn Bực" theo cô ra tận sân, cho dù Cố Đào và những người khác có gọi bao nhiêu lần thì nó vẫn không chịu quay lại. Tuy nhiên, sau khi Khương Mộ bước ra khỏi sân, nó liền dừng lại đứng ở cửa sân nhìn cô từ xa cho đến khi cô đi xa, bỗng cô quay đầu nhìn nó, cái đuôi đang rũ xuống của "Buồn Bực" lại dựng lên ngay ngay khi thấy cô quay đầu lại nhìn nó.
Trong lòng Khương Mộ đột nhiên cảm động, cô lại nghĩ đến Tia Chớp, mỗi lần cô rời khỏi gara ô tô, Tia Chớp đều sẽ theo cô đến tận bên đường, nhìn cô lên xe, mỗi khi cô cố tình muốn chơi trốn tìm với nó, cô sẽ trốn ở phía sau trạm xe buýt và sau đó sẽ nhảy ra bất ngờ, cái đuôi của Tia Chớp mỗi khi nhìn thấy cô cũng dựng thẳng đứng lên giống như vậy.
Sau này cô không bao giờ nuôi thú cưng nữa, sợ một khi đã có tình cảm thì sau này nếu chia tay thì sẽ không dứt ra được.
Ngày thứ ba, Khương Mộ sau khi tan sở liền không nhịn được đi đến quán cà phê tên "moon" đó một lần nữa, ngay khi vừa mở cánh cửa gỗ nặng nề ra, ‘Buồn bực’ đang nằm trong phòng thay đồ liền chạy ra ngoài vẫy đuôi tiến đến trước mặt Khương Mộ, nhân viên bán hàng mắt một mí tên là Tiêu Kha kỳ quái nói: "Hình như ‘Buồn bực’ có vẻ thích cô quá nhỉ?"
Khương Mộ quỳ xuống sờ sờ đầu nó, sau đó cô cũng cười nói: "Tôi cũng không biết, trên người tôi cũng đâu có mang đồ ăn, đây là chó do cửa hàng các người nuôi sao?"
Tiêu Kaa đáp: “Không phải, đây là con chó của ông chủ chúng tôi. Anh ấy thường xuyên đi công tác xa nên mỗi khi đi vắng sẽ để lại con chó này trong cửa hàng.”
Khương Mộ nghiêng đầu cười nói: "Ông chủ quán cà phê mà cũng phải thường xuyên đi công tác sao?”
Tiêu Kha nói với cô: “Quán cà phê này chỉ là nghề phụ, anh ấy còn có nghề chính khác.”
Cố Đào ở một bên đính chính: “Phải nói quán cà phê là nghề chính, anh ấy cũng có nghề phụ.”
Khương Mộ không hiểu hai câu nói này có gì khác biệt, sau khi lấy cà phê xong thì cô cũng rời đi.
Ngày hôm sau cô quay lại thì "Buồn Bực" đã không còn ở cửa hàng nữa, chắc ông chủ của bọn họ đã quay lại đón nó đi.
Cuối tuần, Khương Mộ đi leo núi nên cả người đổ đầy mồ hôi, sau khi tắm rửa xong, cô lại lấy laptop đi đến Moon, gọi một tách cà phê và một miếng bánh, thấy Tiêu Kha ở một mình nên cô liền hỏi cô ấy hai người còn lại ở đâu.
Tiêu Kha nói: “Hôm nay quản lý cửa hàng có việc xin nghỉ, Cố Đào đến nhà ông chủ đón ‘Buồn bực’ rồi.”
Khương Mộ mở máy tính lên, cô lấy tài liệu công việc ra rồi thản nhiên hỏi: “Ông chủ của cô lại đi công tác à?”
Tiêu Kha đáp: “Hình như là không phải đi công tác mà là đến trường để chuẩn bị báo cáo luận văn.”
Khương Mộ gõ bàn phím một hồi, Tiêu Kha bưng cà phê lên cho cô, cô cầm cà phê lên nói: “Vậy xem ra ông chủ của cô cũng rất chăm chỉ.”
Tiêu Kha cười nói: “Ông chủ của chúng tôi chính là siêu nhân, còn phải kiếm tiền nuôi cửa hàng này nữa.”
Khương Mộ tựa lưng vào ghế, cô nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi: “Cửa hàng của các người kinh doanh không ổn sao?”
Tiêu Kha cùng nhiệt tình nói chuyện với cô: “Nghe nói hai năm đầu tiên đều thua lỗ, ông chủ phải đi kiếm tiền từ nơi khác để hỗ trợ cửa hàng, nhưng bây giờ dần có nhiều khách quen hơn nên tình hình kinh doanh cũng không tệ. "
Khương Mộ mím môi dưới: "Thật kinh người."
Nói xong cô lại tập trung vào công việc của mình.
Khoảng nửa tiếng sau, Cố Đào quay lại cùng "Buồn Bực", cuối tuần trong cửa hàng có nhiều khách hơn bình thường, Khương Mộ không phải là khách hàng duy nhất ở đây, tuy nhiên, "Buồn Bực" vừa bước vào cửa hàng đã nhìn thấy Khương Mộ, cả buổi chiều nó cũng không chịu trở về phòng thay đồ mà nằm ghé vào một chỗ cách Khương Mộ không xa, cái đầu to tròn nằm gác lên hai móng vuốt nhìn chằm chằm về phía cô, tuy rằng không có bám người nhưng khoảng cách cũng không xa, giống như là nó đang ngồi ở đó để trông chừng cô vậy.
Nhiều lần Khương Mộ phải dừng lại việc uống cà phê để nhìn nó, cô luôn có chút ảo tưởng giống như mình đang quay lại năm cuối cấp ba, đang bận học bài và có Tia Chớp nằm ở bên cạnh, cảnh tượng đó cho cô một cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Đôi mắt cô nhìn màn hình đã lâu nên cô liền tháo kính ra, sau đó đặt sang một bên, khi cô ngẩng đầu lên, cô vẫn có thể nhìn thấy ngọn núi Tử Sơn xinh đẹp ở phía xa qua khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, cô nhớ rất lâu trước kia mình từng nói với Cận Triêu sau này muốn cùng anh mở một quán cà phê nằm dưới chân núi, khi đó cô cảm thấy cuộc sống như vậy rất mỹ mãn và an nhàn, hiện tại mới biết được đề nghị kia ngây thơ đến mức nào, chẳng hạn như quán cà phê này phải chịu thua lỗ tận hai năm mới có thể kiếm được tiền, cũng không biết tại sao năm đó cô lại có ý đó nữa.
Lúc sắc trời dần tối, cô cất máy tính vào túi rồi duỗi lưng một cái, cô đi tới muốn sờ đầu "Buồn Bực" một cái và chuẩn bị về nhà, "Buồn Bực" chậm rãi đi theo phía sau cô và tiễn cô ra tận sân, Khương Mộ đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại, một ý nghĩ kỳ quái lập tức xuất hiện trong đầu cô, cô bất thình lình kêu lên một tiếng: "Tia Chớp.’
‘Buồn bực’ đang ngẩn ngơ ngồi ở cửa lập tức đứng dậy và dùng đôi mắt tròn xoe nhìn cô, giây tiếp theo nó liền lao ra khỏi sân và chạy về phía cô…