Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 59
Nếu không phải lão Lại ăn mặc quá mức khoa trương thì ông ta và Vạn Thắng Bang trông giống như một cặp anh em sinh đôi thất lạc đã lâu đứng cạnh nhau.
Vạn Thắng Bang có chút không hài lòng khi lão Lại đích thân đưa người tới can thiệp chuyện này, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, sau đó lên tiếng: "Anh Lại à, bàn bài có quy củ của bàn bài, sân thi đấu cũng có quy tắc của sân thi đấu, chắc anh cũng biết rất rõ chuyện này.”
Lão Lại cười ha hả nói: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết mình có một đứa con trai xui xẻo như vậy, về sau còn phải trông cậy vào nó dưỡng lão chăm sóc cho tôi, vậy nên quan hệ giữa hai chúng tôi không thể cứng ngắc mãi được.”
Vạn Thắng Bang vỗ vỗ vai lão Lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trên bàn bài tôi cũng từng cho anh ăn mấy món lớn, chuyện hôm nay, anh nghe tôi nói một câu, anh tuyệt đối đừng nên can thiệp vào, phía sau đều là nhân vật lớn, tôi và anh đều không thể trêu vào.”
Lời này không nói còn tốt, ngay khi vừa nói ra đã trực tiếp đụng tới lòng kiêu ngạo của lão Lại, ông ta không vui mở miệng nói: "Rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào mà lão tử không thể trêu vào chứ? Nhớ năm đó lúc lão tử dẫn anh em san bằng Đồng Cương thì có khi bọn họ còn đang bú sữa mẹ không chừng, là kẻ nào dám tỏ ra mặt nặng mày nhẹ với lão tử?”
Nói xong ông ta liền chuyển chủ đề: "Tuy rằng những anh em của tôi hiện tại không còn lăn lội trong giới và đều đang ‘tỏa sáng’ ở các ngành nghề khác..."
Ông ta chợt vung tay lên, Khương Mộ cũng theo hướng tay của ông ta quay đầu nhìn lại, vị lái xe buýt và xe chở rác kia thì cô còn có thể hiểu được, nhưng còn vị đang lái chiếc xe F0 màu hồng có gắn lông mi kia thì cô hoàn toàn không hiểu.
Lão Lại tiếp tục nói: “Nhưng kẻ nào dám làm cho tôi không vui, chỉ cần tôi đến ‘chào hỏi’ vài câu, tôi đảm bảo có thể làm cho hắn ta một bước cũng không thể đi ở Đồng Cương này.”
Hạ Chương từ phía sau Vạn Thắng Bang bước ra với điếu thuốc trên tay và nói: "Lão Lai, đừng quá ngông cuồng. Đây không còn là thời đại của ông nữa."
Lão Lại chậm rãi đưa ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt của anh ta, trong mắt có chút ý cười: "Thật sao?"
Lời vừa dứt, nụ cười trong mắt ông ta lập tức biến mất, ông ta nhanh chóng giật lấy điếu thuốc từ trong tay Hạ Chương rồi ấn thẳng lên trán của anh ta, một tiếng hét phát ra từ miệng Hạ Chương, tất cả thanh niên xung quanh thấy vậy đều tái mặt.
Hạ Chương đau đớn giơ nắm đấm lên, nhưng lão Lại không những không trốn tránh mà còn lạnh lùng mỉm cười nhìn anh ta: “Đánh tôi đi, tôi quả thực cũng muốn xem xem cậu mạnh đến mức nào.”
Trong nháy mắt, phía sau xe rác bỗng có vô số người đàn ông lực lưỡng nhảy xuống, lực lượng phía sau lão Lại đột nhiên trở nên hùng hậu vô cùng, trên tay mỗi người đều còn cầm một cục gạch, cổ tay Hạ Chương hơi lung lay, một nắm đấm kia sững sờ hồi lâu vẫn không thể rơi xuống.
Vạn Thắng Bang giơ tay ấn nắm đấm xuống, sau đó quay đầu nhìn Tam Lại: "Không phải cậu nói muốn đến đưa đồ ăn sao? Đồ ăn đâu?"
Khương Mộ toát mồ hôi lạnh, nhưng khi nhìn thấy Tam Lại nghiêm túc mở cửa xe, từ ghế sau anh ta lấy ra một hộp cơm đã bọc sẵn, anh ta mở hộp cơm đi đến Vạn Thắng Bang khoe khoang: "Chú Vạn, chú có muốn nếm thử tay nghề của tôi không? Không phải tôi khoe khoang, nhưng tay nghề của tôi nếu muốn mở một nhà hàng thì cũng không có gì quá khó khăn, nào, chú nếm thử một miếng đi.”
Nói xong anh ta nhiệt tình mời Vạn Thắng Bang ăn thịt viên, Khương Mộ nhìn chằm chằm Tam Lại cùng hộp cơm anh ta dùng phép thuật tạo ra, Vạn Thắng Bang sốt ruột xua tay: “Tôi ăn rồi, cậu ăn đi.”
Tam Lại mỉm cười che hộp cơm lại, Vạn Thắng Bang liếc nhìn một thiếu niên, thiếu niên hiểu ý nhường đường cho xe Tam Lại đi qua, Khương Mộ nhìn thấy cảnh này cố gắng không tỏ ra lo lắng, cô vội vàng đi về ghế lái phụ. Tam Lại đã lên xe, xe nhanh chóng chạy lên núi, Tam Lại liếc nhìn lão Lại, âm thầm gật đầu một cái.
Sau khi đi qua đoạn đường này mới thực sự tiến vào đường núi, Khương Mộ kinh ngạc hỏi: "Em tưởng anh đang bịa chuyện, anh lấy đồ ăn ở đâu ra vậy?"
Nhưng Tam Lại lại nghiêm túc nói: “Trông anh giống người đáng tin lắm à?”
"..." Vẫn khá giống.
"Lúc ra ngoài anh có thói quen hay mang đồ ăn theo, lỡ như có chuyện gì không mua được đồ ăn thì sao, mà cái tính của anh không có đồ ăn sẽ bắt đầu trở nên hoảng hốt, nếu em muốn ăn thì lát nữa anh sẽ chia lại cho em hai viên thịt."
"...Vậy em cũng không khách khí."
Khương Mộ đưa mắt ra ngoài cửa sổ, xe càng đi sâu vào trong núi, âm thanh vang vọng càng ngày càng rõ, Khương Mộ lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, thời gian giằng co với Vạn Thắng Bang quá lâu, lúc này cách trận đấu chỉ có chừng hơn mười phút, cô vội vàng thúc giục Tam Lại: "Có thể lái nhanh hơn nữa không? Em sợ không kịp.’
Sắc mặt Tam Lại cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết, trên đường núi đối diện có thể nhìn thấy rất nhiều ánh đèn xe thể thao, Khương Mộ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Có phải chỗ đó không?”
Tam Lại liếc mắt, tốc độ càng lúc càng nhanh: "Chắc là vậy.”
Nhưng vừa lúc bọn họ chuẩn bị lái xe dọc theo đường núi thì trước mặt đã xuất hiện một đám đông chặn đường, Tam Lại trực tiếp mắng: "Mẹ kiếp, trong ba tầng ngoài ba tầng, bọn họ đang muốn chơi game vượt ải à?"
Nói xong xe đã dừng lại, có một cô nàng mặc váy ngắn chạy tới nói với Tam Lại: "Anh đẹp trai, đến xem thi đấu thì dừng xe dừng ở đây, phía trước không thể đi tiếp.”
Tam Lại nói với cô ta: “Anh em tốt của tôi đang tham gia thi đấu ở bên trong nên tôi cần đưa cho anh ta vài thứ.”
Người đẹp cười nói: "Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, không ai có thể vào được nữa."
Tam Lại và Khương Mộ nhìn nhau rồi cùng nhau xuống xe, trước mắt bọn họ đều là những người trẻ tuổi đang hò hét hỗn loạn, mấy cái loa Bose đồng thời mở to hết công suất, tiếng hát và tiếng nhạc vang vọng cả vùng núi, đám người trẻ tuổi kết bè kết đội giơ bia lên không ngừng vặn vẹo thân thể theo tiếng nhạc, hình ảnh trước mắt hoàn toàn chính là một hồi party cuồng hoan trước khi thi đấu, đừng nói xe, ngay cả người muốn chen qua cũng khó.
Mồ hôi trên trán Khương Mộ không ngừng nhỏ xuống, trong mắt cô bỗng nhiên xuất hiện xuất hiện một sức mạnh không thể ngăn cản, cô bước lên và lao về phía đám người, Tam Lại ở phía sau lo lắng gọi cô, trong lúc hỗn loạn, Khương Mộ nhanh chóng bị đám yêu quái nhảy múa áp đảo.., cô dùng hết sức chen vào, đám đông không ngừng xô đẩy cô, xung quanh là ánh đèn neon nhấp nháy và tiếng nhạc ầm ĩ, nhưng lúc này cô chỉ có một niềm tin, cô nhất định phải tìm được Cận Triêu.
Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay cô kéo cô ra khỏi đám đông, Khương Mộ còn chưa kịp đứng vững thì đã nhìn thấy Kim Phong Tử trước mặt, anh ta kinh ngạc nói: "Sao em lại đến đây? Em đến một mình à?"
Khương Mộ vừa quay người lại, Tam Lại cũng chen tới mắng: "Mẹ kiếp, quần áo của tôi cũng sắp bị cởi ra luôn rồi, những người này sao điên cuồng quá vậy."
Kim Phong Tử lo lắng hỏi: “Hai người từ đâu đến?”
Tam Lại không nghe thấy gì liền hỏi lại: "Cái gì?"
Xung quanh quá ồn ào, Kim Phong Tử trực tiếp hét lên: "Tôi hỏi hai người từ đâu đến? Hai người có thấy Gà trống sắt quay trở lại gara ô tô không?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Kim Phong Tử, Tam Lại giật mình đáp: "Không có, chẳng phải Gà trống sắt đến đây cùng Hữu Tửu sao? Chúng tôi ở gara ô tô cả buổi chiều cũng không thấy anh ta trở về."
Sắc mặt Kim Phong Tử bỗng nhiên đanh lại: "Nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi, xe có vấn đề, đi tìm Hữu Tửu mau lên.”
Tam Lại cũng hét lên: "Tôi cũng muốn đi tìm cậu ta, chẳng lẽ cậu ta muốn cho nổ tung hết nơi này sao?"
Kim Phong Tử quay đầu lại nhìn Vạn Thanh đang đứng cùng một đám người ở trên một tảng đá cao, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng: "Không biết Tiểu Thanh Xà có chịu hỗ trợ hay không nữa?"
Khương Mộ lại nhìn điện thoại, không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Cô trực tiếp nói với Tam Lại và Kim Phong Tử: “Các anh lái xe đi đi, em sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Vừa dứt lời, cô đã đánh bật người đàn ông cường tráng bên cạnh, một cỗ lực lượng mạnh mẽ và đáng sợ đột nhiên bộc phát từ cơ thể cô, cô lập tức lao thẳng về phía Vạn Thanh.
Vạn Thanh đang hút thuốc và trò chuyện với mấy anh em, cô ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Khương Mộ xuất hiện ở nơi này, cô ấy cau mày nhìn xuống thân ảnh thở hổn hển của cô, cảnh cáo nói: “Nơi này không dành cho những cô gái ngoan như em, mau chóng quay về đi.”
Tuy nhiên, Khương Mộ lại leo lên tảng đá cao và đứng trước mặt cô ấy, trong mắt tràn đầy kiên quyết, nhưng giọng nói không khỏi run run: "Chúng tôi muốn đi tìm anh ấy, cô giúp chúng tôi đến đó với."
Vạn Thanh nhàn nhạt hút một ngụm thuốc, sau đó lại nhẹ nhàng phun lên mặt Khương Mộ, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ trào phúng: "Tôi và em rất thân quen với nhau à?”
Những người đàn ông xung quanh phát ra tiếng cười đùa cợt nhưng Khương Mộ lúc này hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, cô lại bước tới gần cô ấy một bước, lồng ngực không ngừng phập phồng, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước lo lắng, dưới làn hơi nước là một vệt đỏ tươi đáng sợ, vẻ mặt đầy ác ý của cô làm cho Vạn Thanh khẽ cau mày.
“Nếu cô không muốn anh ấy xảy ra chuyện thì giúp chúng tôi qua đó.”
Vạn Thanh đang cầm điếu thuốc chợt khựng lại, vẻ mặt hơi thu lại, cô ấy lạnh nhạt trả lời: "Là anh ta bảo tôi cút trước mà.”
Khương Mộ nói với cô ấy bằng giọng nói hung hãn chưa từng có: “Tại sao anh ấy lại thả cô đi? Ba cô dùng tay tiêu diệt anh ấy một lần còn chưa đủ sao? Cô cũng biết rất rõ tại sao anh ấy lại bị bức đi tới bước đường này mà phải không, cô có thể không giúp chúng tôi, trừ phi cô cũng không muốn anh ấy sống.”
Bụi thuốc trên đầu ngón tay Vạn Thanh rơi xuống, ánh mắt cô ấy gắt gao nhìn chằm chằm Khương Mộ, Khương Mộ cũng không né tránh chút nào, đến bước này cũng không thể trốn tránh được nữa, chỉ trong nháy mắt, cô đã buông xuống tất cả tôn nghiêm, thể diện và mặt mũi của mình, hai nắm đấm gắt gao dán sát bên người, cô rũ mắt xuống nói với cô ấy: "Coi như tôi cầu xin cô..."
Hai phút sau, đám anh em của Vạn Thanh nhanh chóng giải tán đám đông điên cuồng dưới kia, mạnh mẽ mở ra một con đường vừa đủ cho ô tô đi vào, Khương Mộ nhảy lên xe, Tam Lại trực tiếp lái xe lao vào đường đua.
Tam Lại vừa lên xe liền tức giận nói: "Lần nào cũng có người cố tình chặn đường chúng ta, lão Vạn kia đúng là xảo quyệt mà."
Nghe vậy, Kim Phong Tử vội vàng hỏi: "Lão Vạn gì? Ông chủ Vạn cũng ở đây à?"
“Không thì sao? Nếu không bọn tôi cũng đâu bị kẹt ở dưới chân núi lâu thế chứ?"
Kim Phong Tử vỗ đùi nói: "Không đúng, không đúng, Tam Lại, ông chủ Vạn bình thường sẽ không đến hiện trường thi đấu.”
Tam Lại cũng sốt ruột: “Muốn nói cái quái gì thì nói ra luôn đi.”
“Ông chủ Vạn rõ ràng không muốn thắng trận này, ông ta chỉ muốn nhân cơ hội này để tiêu diệt Tửu, cậu xuống đi, để tôi lái xe cho."
Hai người nhanh chóng đổi vị trí, Kim Phong Tử lập tức nhấn ga, đúng lúc này, một tiếng “rầm” đột nhiên truyền đến từ trên đỉnh đồi đối diện, ba người trong xe nhất thời cứng đờ, tay chân Khương Mộ lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng không còn là của chính mình nữa, cô run rẩy cứ lặp đi lặp lại: "Em nên làm gì đây? Mọi chuyện đã bắt đầu rồi, em nên làm gì đây?"
Sau khi choáng váng một lúc, Kim Phong Tử tiếp tục tăng ga, chiếc xe không hề dừng lại mà tiếp tục đuổi theo những chiếc xe thể thao đang lao ra khỏi vạch thi đấu, Tam Lại cũng cau mày nhìn chằm chằm những ánh đèn xe nhấp nháy ngoài cửa sổ.
Cho đến khi Kim Phong Tử phanh gấp, chiếc xe đột nhiên dừng lại, anh ta hung hăng đấm vào cửa, thô bạo nói: “Tôi không đuổi kịp.”
Khương Mộ mở cửa xe lao tới mép vực, những chiếc xe thể thao đuổi san sát nhau qua đường núi, những ánh đèn xe như những vệt sáng cắt đứt dãy núi đen kịt, tim Khương Mộ đập thình thịch dữ dội, nhưng đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy một chiếc xe GTR màu đen quen thuộc đang lao vào với tốc độ không thể ngăn cản và trực tiếp ép sát vị trí thứ hai, Kim Phong Tử cũng nhìn thấy nó và hét lên: “Là xe của Tửu.”
Ánh mắt Khương Mộ không dám nhúc nhích, cô cắn chặt môi, cho đến khi trong miệng tràn đầy mùi máu tươi kích thích đại não, cô đột nhiên lấy lại tinh thần túm lấy cánh tay của Tam Lại: "Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu còn ở trên xe của anh phải không?"
Tam Lại gật đầu: “Nó vẫn còn ở trong cốp xe.”
“Đưa nó cho em nhanh lên.”
Hai người nhanh chóng chạy ra phía sau cốp xe lấy hết những ống pháo ra, thân thể Khương Mộ không ngừng run lên, lúc này cô gần như không thể cầm nổi chiếc bật lửa từ tay Kim Phong Tử, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, phải mau chóng đốt ống pháo này lên.
Khi những hạt cườm đầy màu sắc bắn ra từ trong ống, Khương Mộ giơ cánh tay lên cao quá vai, cô không biết Cận Triêu có thể chú ý tới hay không, nhưng đây là biện pháp duy nhất của cô, cô hy vọng anh có thể nhìn thấy, nhìn thấy ánh sáng phát ra từ pháo sáng, nhưng ánh sáng của một ống pháo quá yếu ớt, ngay khi vừa bắn lên không trung thì rất nhanh đã tan biến vào màn đêm đen kịt.
Khương Mộ quay người nói với Tam Lại và Kim Phong Tử: “Hai anh châm lửa giúp em.”
Cô một hơi leo lên vách núi, Tam Lại từ phía dưới hét lên: "Xuống đi, nguy hiểm lắm."
Dưới chân cô là một vực sâu, mạng sống của Cận Triêu cũng đang bị treo lơ lửng giống như thế, Khương Mộ không biết nguy hiểm là gì, cô chỉ biết rằng mạng sống của cô lúc này có liên quan đến Cận Triêu, cô lấy đi tất cả ống pháo sáng từ tay Tam Lại và Kim Phong Tử và giơ cao chúng.
Trong phút chốc, bảy tám ống pháo sáng cùng lúc nổ tung nổ tung như một nắm dù tỏa ra vô số màu sắc rực rỡ, trái tim Khương Mộ giống như đang treo trên mũi tên, cô đang đánh cược với ông trời, chỉ cần Cận Triêu nhìn thấy nó, anh sẽ biết cô đang ở đây và đang nhắc nhở anh theo cách thức của riêng cô.
Cô nhìn thấy cỗ xe màu đen biến mất khỏi tầm mắt, nhưng sau đó nó đột nhiên gầm lên lao vọt qua chiếc xe đầu tiên trên con đường núi tiếp theo;
Cô nhìn thấy Cận Triêu lái chiếc GTR đâm thẳng vào màn đêm, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng lốp xe ma sát vang vọng khắp cả đường núi;
Cô nhìn thấy chiếc ô tô màu đen ma quái đột nhiên giảm tốc độ khi đi vào con đường thẳng và phương hướng của nó bắt đầu thay đổi;
Cô nhìn thấy những chiếc xe vốn nên rẽ vào khúc cua cứ như vậy không khống chế được mà đâm vào vách đá...
Hai tay Khương Mộ buông lỏng, những ống pháo sáng rơi khỏi tay cô rơi xuống vách núi, giây tiếp theo, mọi ngọn lửa lập tức bùng lên, ánh sáng chói lóa hung hăng bắn thẳng vào mắt của Khương Mộ, những chiếc xe phía sau lần lượt dừng lại cách đó không xa.
Một tiếng “bùm” lớn vang lên, mặt đất cũng rung chuyển nhẹ, ngọn lửa của vụ nổ xuyên qua màn đêm và chiếu sáng toàn bộ thung lũng.
Linh hồn của Khương Mộ lung lay sắp đổ, thân thể cô nghiêng về phía trước nhưng cũng may có Tam Lại nhanh mắt đưa tay túm lấy cô.
Vạn Thắng Bang có chút không hài lòng khi lão Lại đích thân đưa người tới can thiệp chuyện này, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, sau đó lên tiếng: "Anh Lại à, bàn bài có quy củ của bàn bài, sân thi đấu cũng có quy tắc của sân thi đấu, chắc anh cũng biết rất rõ chuyện này.”
Lão Lại cười ha hả nói: "Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết mình có một đứa con trai xui xẻo như vậy, về sau còn phải trông cậy vào nó dưỡng lão chăm sóc cho tôi, vậy nên quan hệ giữa hai chúng tôi không thể cứng ngắc mãi được.”
Vạn Thắng Bang vỗ vỗ vai lão Lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trên bàn bài tôi cũng từng cho anh ăn mấy món lớn, chuyện hôm nay, anh nghe tôi nói một câu, anh tuyệt đối đừng nên can thiệp vào, phía sau đều là nhân vật lớn, tôi và anh đều không thể trêu vào.”
Lời này không nói còn tốt, ngay khi vừa nói ra đã trực tiếp đụng tới lòng kiêu ngạo của lão Lại, ông ta không vui mở miệng nói: "Rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào mà lão tử không thể trêu vào chứ? Nhớ năm đó lúc lão tử dẫn anh em san bằng Đồng Cương thì có khi bọn họ còn đang bú sữa mẹ không chừng, là kẻ nào dám tỏ ra mặt nặng mày nhẹ với lão tử?”
Nói xong ông ta liền chuyển chủ đề: "Tuy rằng những anh em của tôi hiện tại không còn lăn lội trong giới và đều đang ‘tỏa sáng’ ở các ngành nghề khác..."
Ông ta chợt vung tay lên, Khương Mộ cũng theo hướng tay của ông ta quay đầu nhìn lại, vị lái xe buýt và xe chở rác kia thì cô còn có thể hiểu được, nhưng còn vị đang lái chiếc xe F0 màu hồng có gắn lông mi kia thì cô hoàn toàn không hiểu.
Lão Lại tiếp tục nói: “Nhưng kẻ nào dám làm cho tôi không vui, chỉ cần tôi đến ‘chào hỏi’ vài câu, tôi đảm bảo có thể làm cho hắn ta một bước cũng không thể đi ở Đồng Cương này.”
Hạ Chương từ phía sau Vạn Thắng Bang bước ra với điếu thuốc trên tay và nói: "Lão Lai, đừng quá ngông cuồng. Đây không còn là thời đại của ông nữa."
Lão Lại chậm rãi đưa ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt của anh ta, trong mắt có chút ý cười: "Thật sao?"
Lời vừa dứt, nụ cười trong mắt ông ta lập tức biến mất, ông ta nhanh chóng giật lấy điếu thuốc từ trong tay Hạ Chương rồi ấn thẳng lên trán của anh ta, một tiếng hét phát ra từ miệng Hạ Chương, tất cả thanh niên xung quanh thấy vậy đều tái mặt.
Hạ Chương đau đớn giơ nắm đấm lên, nhưng lão Lại không những không trốn tránh mà còn lạnh lùng mỉm cười nhìn anh ta: “Đánh tôi đi, tôi quả thực cũng muốn xem xem cậu mạnh đến mức nào.”
Trong nháy mắt, phía sau xe rác bỗng có vô số người đàn ông lực lưỡng nhảy xuống, lực lượng phía sau lão Lại đột nhiên trở nên hùng hậu vô cùng, trên tay mỗi người đều còn cầm một cục gạch, cổ tay Hạ Chương hơi lung lay, một nắm đấm kia sững sờ hồi lâu vẫn không thể rơi xuống.
Vạn Thắng Bang giơ tay ấn nắm đấm xuống, sau đó quay đầu nhìn Tam Lại: "Không phải cậu nói muốn đến đưa đồ ăn sao? Đồ ăn đâu?"
Khương Mộ toát mồ hôi lạnh, nhưng khi nhìn thấy Tam Lại nghiêm túc mở cửa xe, từ ghế sau anh ta lấy ra một hộp cơm đã bọc sẵn, anh ta mở hộp cơm đi đến Vạn Thắng Bang khoe khoang: "Chú Vạn, chú có muốn nếm thử tay nghề của tôi không? Không phải tôi khoe khoang, nhưng tay nghề của tôi nếu muốn mở một nhà hàng thì cũng không có gì quá khó khăn, nào, chú nếm thử một miếng đi.”
Nói xong anh ta nhiệt tình mời Vạn Thắng Bang ăn thịt viên, Khương Mộ nhìn chằm chằm Tam Lại cùng hộp cơm anh ta dùng phép thuật tạo ra, Vạn Thắng Bang sốt ruột xua tay: “Tôi ăn rồi, cậu ăn đi.”
Tam Lại mỉm cười che hộp cơm lại, Vạn Thắng Bang liếc nhìn một thiếu niên, thiếu niên hiểu ý nhường đường cho xe Tam Lại đi qua, Khương Mộ nhìn thấy cảnh này cố gắng không tỏ ra lo lắng, cô vội vàng đi về ghế lái phụ. Tam Lại đã lên xe, xe nhanh chóng chạy lên núi, Tam Lại liếc nhìn lão Lại, âm thầm gật đầu một cái.
Sau khi đi qua đoạn đường này mới thực sự tiến vào đường núi, Khương Mộ kinh ngạc hỏi: "Em tưởng anh đang bịa chuyện, anh lấy đồ ăn ở đâu ra vậy?"
Nhưng Tam Lại lại nghiêm túc nói: “Trông anh giống người đáng tin lắm à?”
"..." Vẫn khá giống.
"Lúc ra ngoài anh có thói quen hay mang đồ ăn theo, lỡ như có chuyện gì không mua được đồ ăn thì sao, mà cái tính của anh không có đồ ăn sẽ bắt đầu trở nên hoảng hốt, nếu em muốn ăn thì lát nữa anh sẽ chia lại cho em hai viên thịt."
"...Vậy em cũng không khách khí."
Khương Mộ đưa mắt ra ngoài cửa sổ, xe càng đi sâu vào trong núi, âm thanh vang vọng càng ngày càng rõ, Khương Mộ lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, thời gian giằng co với Vạn Thắng Bang quá lâu, lúc này cách trận đấu chỉ có chừng hơn mười phút, cô vội vàng thúc giục Tam Lại: "Có thể lái nhanh hơn nữa không? Em sợ không kịp.’
Sắc mặt Tam Lại cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết, trên đường núi đối diện có thể nhìn thấy rất nhiều ánh đèn xe thể thao, Khương Mộ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Có phải chỗ đó không?”
Tam Lại liếc mắt, tốc độ càng lúc càng nhanh: "Chắc là vậy.”
Nhưng vừa lúc bọn họ chuẩn bị lái xe dọc theo đường núi thì trước mặt đã xuất hiện một đám đông chặn đường, Tam Lại trực tiếp mắng: "Mẹ kiếp, trong ba tầng ngoài ba tầng, bọn họ đang muốn chơi game vượt ải à?"
Nói xong xe đã dừng lại, có một cô nàng mặc váy ngắn chạy tới nói với Tam Lại: "Anh đẹp trai, đến xem thi đấu thì dừng xe dừng ở đây, phía trước không thể đi tiếp.”
Tam Lại nói với cô ta: “Anh em tốt của tôi đang tham gia thi đấu ở bên trong nên tôi cần đưa cho anh ta vài thứ.”
Người đẹp cười nói: "Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, không ai có thể vào được nữa."
Tam Lại và Khương Mộ nhìn nhau rồi cùng nhau xuống xe, trước mắt bọn họ đều là những người trẻ tuổi đang hò hét hỗn loạn, mấy cái loa Bose đồng thời mở to hết công suất, tiếng hát và tiếng nhạc vang vọng cả vùng núi, đám người trẻ tuổi kết bè kết đội giơ bia lên không ngừng vặn vẹo thân thể theo tiếng nhạc, hình ảnh trước mắt hoàn toàn chính là một hồi party cuồng hoan trước khi thi đấu, đừng nói xe, ngay cả người muốn chen qua cũng khó.
Mồ hôi trên trán Khương Mộ không ngừng nhỏ xuống, trong mắt cô bỗng nhiên xuất hiện xuất hiện một sức mạnh không thể ngăn cản, cô bước lên và lao về phía đám người, Tam Lại ở phía sau lo lắng gọi cô, trong lúc hỗn loạn, Khương Mộ nhanh chóng bị đám yêu quái nhảy múa áp đảo.., cô dùng hết sức chen vào, đám đông không ngừng xô đẩy cô, xung quanh là ánh đèn neon nhấp nháy và tiếng nhạc ầm ĩ, nhưng lúc này cô chỉ có một niềm tin, cô nhất định phải tìm được Cận Triêu.
Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay cô kéo cô ra khỏi đám đông, Khương Mộ còn chưa kịp đứng vững thì đã nhìn thấy Kim Phong Tử trước mặt, anh ta kinh ngạc nói: "Sao em lại đến đây? Em đến một mình à?"
Khương Mộ vừa quay người lại, Tam Lại cũng chen tới mắng: "Mẹ kiếp, quần áo của tôi cũng sắp bị cởi ra luôn rồi, những người này sao điên cuồng quá vậy."
Kim Phong Tử lo lắng hỏi: “Hai người từ đâu đến?”
Tam Lại không nghe thấy gì liền hỏi lại: "Cái gì?"
Xung quanh quá ồn ào, Kim Phong Tử trực tiếp hét lên: "Tôi hỏi hai người từ đâu đến? Hai người có thấy Gà trống sắt quay trở lại gara ô tô không?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Kim Phong Tử, Tam Lại giật mình đáp: "Không có, chẳng phải Gà trống sắt đến đây cùng Hữu Tửu sao? Chúng tôi ở gara ô tô cả buổi chiều cũng không thấy anh ta trở về."
Sắc mặt Kim Phong Tử bỗng nhiên đanh lại: "Nguy rồi, nguy rồi, nguy rồi, xe có vấn đề, đi tìm Hữu Tửu mau lên.”
Tam Lại cũng hét lên: "Tôi cũng muốn đi tìm cậu ta, chẳng lẽ cậu ta muốn cho nổ tung hết nơi này sao?"
Kim Phong Tử quay đầu lại nhìn Vạn Thanh đang đứng cùng một đám người ở trên một tảng đá cao, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng: "Không biết Tiểu Thanh Xà có chịu hỗ trợ hay không nữa?"
Khương Mộ lại nhìn điện thoại, không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Cô trực tiếp nói với Tam Lại và Kim Phong Tử: “Các anh lái xe đi đi, em sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Vừa dứt lời, cô đã đánh bật người đàn ông cường tráng bên cạnh, một cỗ lực lượng mạnh mẽ và đáng sợ đột nhiên bộc phát từ cơ thể cô, cô lập tức lao thẳng về phía Vạn Thanh.
Vạn Thanh đang hút thuốc và trò chuyện với mấy anh em, cô ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Khương Mộ xuất hiện ở nơi này, cô ấy cau mày nhìn xuống thân ảnh thở hổn hển của cô, cảnh cáo nói: “Nơi này không dành cho những cô gái ngoan như em, mau chóng quay về đi.”
Tuy nhiên, Khương Mộ lại leo lên tảng đá cao và đứng trước mặt cô ấy, trong mắt tràn đầy kiên quyết, nhưng giọng nói không khỏi run run: "Chúng tôi muốn đi tìm anh ấy, cô giúp chúng tôi đến đó với."
Vạn Thanh nhàn nhạt hút một ngụm thuốc, sau đó lại nhẹ nhàng phun lên mặt Khương Mộ, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ trào phúng: "Tôi và em rất thân quen với nhau à?”
Những người đàn ông xung quanh phát ra tiếng cười đùa cợt nhưng Khương Mộ lúc này hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, cô lại bước tới gần cô ấy một bước, lồng ngực không ngừng phập phồng, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước lo lắng, dưới làn hơi nước là một vệt đỏ tươi đáng sợ, vẻ mặt đầy ác ý của cô làm cho Vạn Thanh khẽ cau mày.
“Nếu cô không muốn anh ấy xảy ra chuyện thì giúp chúng tôi qua đó.”
Vạn Thanh đang cầm điếu thuốc chợt khựng lại, vẻ mặt hơi thu lại, cô ấy lạnh nhạt trả lời: "Là anh ta bảo tôi cút trước mà.”
Khương Mộ nói với cô ấy bằng giọng nói hung hãn chưa từng có: “Tại sao anh ấy lại thả cô đi? Ba cô dùng tay tiêu diệt anh ấy một lần còn chưa đủ sao? Cô cũng biết rất rõ tại sao anh ấy lại bị bức đi tới bước đường này mà phải không, cô có thể không giúp chúng tôi, trừ phi cô cũng không muốn anh ấy sống.”
Bụi thuốc trên đầu ngón tay Vạn Thanh rơi xuống, ánh mắt cô ấy gắt gao nhìn chằm chằm Khương Mộ, Khương Mộ cũng không né tránh chút nào, đến bước này cũng không thể trốn tránh được nữa, chỉ trong nháy mắt, cô đã buông xuống tất cả tôn nghiêm, thể diện và mặt mũi của mình, hai nắm đấm gắt gao dán sát bên người, cô rũ mắt xuống nói với cô ấy: "Coi như tôi cầu xin cô..."
Hai phút sau, đám anh em của Vạn Thanh nhanh chóng giải tán đám đông điên cuồng dưới kia, mạnh mẽ mở ra một con đường vừa đủ cho ô tô đi vào, Khương Mộ nhảy lên xe, Tam Lại trực tiếp lái xe lao vào đường đua.
Tam Lại vừa lên xe liền tức giận nói: "Lần nào cũng có người cố tình chặn đường chúng ta, lão Vạn kia đúng là xảo quyệt mà."
Nghe vậy, Kim Phong Tử vội vàng hỏi: "Lão Vạn gì? Ông chủ Vạn cũng ở đây à?"
“Không thì sao? Nếu không bọn tôi cũng đâu bị kẹt ở dưới chân núi lâu thế chứ?"
Kim Phong Tử vỗ đùi nói: "Không đúng, không đúng, Tam Lại, ông chủ Vạn bình thường sẽ không đến hiện trường thi đấu.”
Tam Lại cũng sốt ruột: “Muốn nói cái quái gì thì nói ra luôn đi.”
“Ông chủ Vạn rõ ràng không muốn thắng trận này, ông ta chỉ muốn nhân cơ hội này để tiêu diệt Tửu, cậu xuống đi, để tôi lái xe cho."
Hai người nhanh chóng đổi vị trí, Kim Phong Tử lập tức nhấn ga, đúng lúc này, một tiếng “rầm” đột nhiên truyền đến từ trên đỉnh đồi đối diện, ba người trong xe nhất thời cứng đờ, tay chân Khương Mộ lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng không còn là của chính mình nữa, cô run rẩy cứ lặp đi lặp lại: "Em nên làm gì đây? Mọi chuyện đã bắt đầu rồi, em nên làm gì đây?"
Sau khi choáng váng một lúc, Kim Phong Tử tiếp tục tăng ga, chiếc xe không hề dừng lại mà tiếp tục đuổi theo những chiếc xe thể thao đang lao ra khỏi vạch thi đấu, Tam Lại cũng cau mày nhìn chằm chằm những ánh đèn xe nhấp nháy ngoài cửa sổ.
Cho đến khi Kim Phong Tử phanh gấp, chiếc xe đột nhiên dừng lại, anh ta hung hăng đấm vào cửa, thô bạo nói: “Tôi không đuổi kịp.”
Khương Mộ mở cửa xe lao tới mép vực, những chiếc xe thể thao đuổi san sát nhau qua đường núi, những ánh đèn xe như những vệt sáng cắt đứt dãy núi đen kịt, tim Khương Mộ đập thình thịch dữ dội, nhưng đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy một chiếc xe GTR màu đen quen thuộc đang lao vào với tốc độ không thể ngăn cản và trực tiếp ép sát vị trí thứ hai, Kim Phong Tử cũng nhìn thấy nó và hét lên: “Là xe của Tửu.”
Ánh mắt Khương Mộ không dám nhúc nhích, cô cắn chặt môi, cho đến khi trong miệng tràn đầy mùi máu tươi kích thích đại não, cô đột nhiên lấy lại tinh thần túm lấy cánh tay của Tam Lại: "Dạ Minh Châu, Dạ Minh Châu còn ở trên xe của anh phải không?"
Tam Lại gật đầu: “Nó vẫn còn ở trong cốp xe.”
“Đưa nó cho em nhanh lên.”
Hai người nhanh chóng chạy ra phía sau cốp xe lấy hết những ống pháo ra, thân thể Khương Mộ không ngừng run lên, lúc này cô gần như không thể cầm nổi chiếc bật lửa từ tay Kim Phong Tử, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, phải mau chóng đốt ống pháo này lên.
Khi những hạt cườm đầy màu sắc bắn ra từ trong ống, Khương Mộ giơ cánh tay lên cao quá vai, cô không biết Cận Triêu có thể chú ý tới hay không, nhưng đây là biện pháp duy nhất của cô, cô hy vọng anh có thể nhìn thấy, nhìn thấy ánh sáng phát ra từ pháo sáng, nhưng ánh sáng của một ống pháo quá yếu ớt, ngay khi vừa bắn lên không trung thì rất nhanh đã tan biến vào màn đêm đen kịt.
Khương Mộ quay người nói với Tam Lại và Kim Phong Tử: “Hai anh châm lửa giúp em.”
Cô một hơi leo lên vách núi, Tam Lại từ phía dưới hét lên: "Xuống đi, nguy hiểm lắm."
Dưới chân cô là một vực sâu, mạng sống của Cận Triêu cũng đang bị treo lơ lửng giống như thế, Khương Mộ không biết nguy hiểm là gì, cô chỉ biết rằng mạng sống của cô lúc này có liên quan đến Cận Triêu, cô lấy đi tất cả ống pháo sáng từ tay Tam Lại và Kim Phong Tử và giơ cao chúng.
Trong phút chốc, bảy tám ống pháo sáng cùng lúc nổ tung nổ tung như một nắm dù tỏa ra vô số màu sắc rực rỡ, trái tim Khương Mộ giống như đang treo trên mũi tên, cô đang đánh cược với ông trời, chỉ cần Cận Triêu nhìn thấy nó, anh sẽ biết cô đang ở đây và đang nhắc nhở anh theo cách thức của riêng cô.
Cô nhìn thấy cỗ xe màu đen biến mất khỏi tầm mắt, nhưng sau đó nó đột nhiên gầm lên lao vọt qua chiếc xe đầu tiên trên con đường núi tiếp theo;
Cô nhìn thấy Cận Triêu lái chiếc GTR đâm thẳng vào màn đêm, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng lốp xe ma sát vang vọng khắp cả đường núi;
Cô nhìn thấy chiếc ô tô màu đen ma quái đột nhiên giảm tốc độ khi đi vào con đường thẳng và phương hướng của nó bắt đầu thay đổi;
Cô nhìn thấy những chiếc xe vốn nên rẽ vào khúc cua cứ như vậy không khống chế được mà đâm vào vách đá...
Hai tay Khương Mộ buông lỏng, những ống pháo sáng rơi khỏi tay cô rơi xuống vách núi, giây tiếp theo, mọi ngọn lửa lập tức bùng lên, ánh sáng chói lóa hung hăng bắn thẳng vào mắt của Khương Mộ, những chiếc xe phía sau lần lượt dừng lại cách đó không xa.
Một tiếng “bùm” lớn vang lên, mặt đất cũng rung chuyển nhẹ, ngọn lửa của vụ nổ xuyên qua màn đêm và chiếu sáng toàn bộ thung lũng.
Linh hồn của Khương Mộ lung lay sắp đổ, thân thể cô nghiêng về phía trước nhưng cũng may có Tam Lại nhanh mắt đưa tay túm lấy cô.