Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 55
Trên đường trở về, Khương Mộ vốn muốn giải thích điều gì đó, cô luôn cảm thấy nếu mình không giải thích thì có thể làm thay đổi tam quan của Phan Khải về thế giới này.
Điều cô không ngờ tới chính là Phan Khải lại nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và nói: “Vậy từ nay về sau cậu sẽ là người phụ nữ của Thất ca phải không?”
Khương Mộ sửng sốt không hiểu vì sao những lời này xuất phát từ miệng Phan Khải, cảm giác kia cứ như cô là người phụ nữ của đại ca của cậu ta vậy, rốt cuộc cậu ta đang kính nể cái quỷ gì vậy chứ?
Khương Mộ còn chưa kịp nói gì thì Phan Khải đã cam đoan với cô rằng chuyện này cậu ta nhất định sẽ giữ trong bụng, cho dù có bị sét đánh cũng sẽ không nói cho người nào khác biết, trước khi rời đi cậu ta còn nói "God Bless you" với cô, sau đó liền cuống quýt vội vàng rời đi, kể từ ngày đó, Khương Mộ cơ bản không bao giờ gặp lại Phan Khải nữa, cô cũng không biết cô và Cận Triêu đã tác động đến tâm trí non nớt của cậu ta đến mức nào.
Những ngày tiếp theo đối với Cận Triêu giống như một cuộc chạy đua cuối cùng với thời gian, Khương Mộ cũng hỏi anh cuộc thi sẽ diễn ra vào ngày giờ cụ thể nào? Nhưng Cận Triêu chưa bao giờ nói cho cô biết thời gian chính xác.
Gara ô tô gần như đóng cửa, chỉ có Tiểu Dương ngồi xổm ở đó thỉnh thoảng phục vụ một số khách hàng cũ quen thuộc và cũng không đảm nhận những công việc phức tạp nữa.
Mà Cận Triêu nói với cô ngày 15 anh sẽ tới đón cô, mãi đến khi Khương Mộ về đến nhà thì cô mới nhận ra rằng ngày 15 chính là sinh nhật của cô, hoặc cũng có thể nói là sinh nhật của bọn họ, cô chắc hẳn cũng nên chuẩn bị quà sinh nhật cho Cận Triêu, cho nên thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi cô liền đi dạo trên đường một vòng.
Nhưng đến ngày 15, Khương Mộ cảm thấy có chút bất an, cô không giải thích được tại sao, sáng sớm dậy sớm cô còn cảm thấy rất hưng phấn, sau đó còn lấy ra một chiếc kẹp tóc mới mà cô chưa từng đeo rồi kẹp lên tóc, trên kẹp còn có đính những viên đá lấp lánh rất tinh xảo, rồi thay sang một chiếc đầm màu trắng tinh khiết, thói quen này vẫn được duy trì từ nhỏ cho đến bây giờ, chẳng qua đã chuyển từ váy bồng đổi thành váy liền cắt may vừa người, sau đó yên lặng ngồi chờ Cận Triêu đến đón.
Đang ngồi trước bàn làm việc đối diện với gương, Khương Mộ nhìn ren cổ áo trong gương, đột nhiên cảm thấy mình giống như một cô dâu sắp về nhà chồng, cô đang mặc một bộ váy cưới cưới thiêng liêng chờ đợi người định mệnh của mình đến đón.
Bốn giờ chiều, Cận Triêu bảo cô xuống lầu, cô cầm một hộp quà rất lớn, tới đón cô là một chiếc taxi, Cận Triêu đã nói với tài xế địa điểm, tài xế nhanh chóng lái xe đến đó, mặc dù không biết tài xế chở cô đi đâu nhưng càng đi cô càng cảm thấy sai sai.
Khương Mộ xuống xe đứng ở ven đường, xung quanh không có xe cộ hay công trình kiến trúc nào, xa xa là đồng cỏ mênh mông, hoàng hôn đang chậm rãi lặn xuống với tốc độ cực kỳ chậm rãi, đường chân trời dần chuyển thành một màu đỏ rực.
Cuối đường chợt vang lên tiếng động cơ, hai giây sau, một chiếc ô tô màu đen dường như cắt ngang ánh hoàng hôn, còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã dừng lại ngay trước mặt Khương Mộ.
Cô nhìn chiếc xe trước mặt, hoàn toàn không nhận ra hình dáng ban đầu của nó, mặc dù vẫn có màu đen tuyền nhưng kết cấu của toàn bộ chiếc xe đã được thiết kế lại, toàn bộ thân xe được làm bằng sợi carbon và chất liệu hợp kim nhôm, cản trước và cản sau cũng đã được thay đổi, ốp sườn, bộ phụ kiện lớn và cánh gió sau đã được lắp vào làm cho nó trở nên càng hoang dã và dữ dằn hơn, toàn bộ chiếc xe dường như đã được lột xác hoàn toàn.
Bộ dạng bá đạo kinh người này khiến Khương Mộ thoáng sửng sốt, Cận Triêu mở cửa xe bước xuống, hôm nay anh mặc bộ trang phục màu đen sẫm đứng bên cạnh xe, thân hình cao lớn của anh mỉm cười với cô trong ánh hoàng hôn: “Anh rất vinh dự được mời em làm bạn đồng hành đầu tiên của anh, và đồng thời cũng là hoa tiêu của anh."
Nụ cười trên mặt Khương Mộ ngày càng lan rộng, cô đưa món quà còn lớn hơn nửa thân trên của mình cho Cận Triêu, Cận Triêu nhìn về phía món quà rồi hỏi: "Là cái gì vậy?"
Khương Mộ thần bí nói: “Trở về rồi nói.”
Sau khi lên xe, cảm giác khoa học kỹ thuật và kết cấu bên trong làm cho Khương Mộ cảm thấy rất mơ hồ, Cận Triêu cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, tất cả những thứ trước mắt đều khiến cho Khương Mộ cảm giác mình không phải đang ngồi trên một chiếc xe bình thường mà là một phương tiện chiến đấu thật sự.
Sau khi Cận Triêu làm xong một loạt các chuẩn bị, anh quay sang cô và nói: "Em có biết số mệnh của GTR ở đâu không?"
Nhịp tim của Khương Mộ dường như đập nhanh hơn, Cận Triêu chăm chú nhìn cô: "Trên đường đua, vận mệnh của nó là chinh phục đường đua. Em đã sẵn sàng chưa?"
Khương Mộ nuốt nước miếng một cái, cô lo lắng gật đầu, Cận Triêu cố nhịn cười quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt anh sáng như sao, đèn pha đột nhiên bật sáng, 2,5 giây đã tăng tốc lên 100 km với tốc độ cực nhanh tạo ra cảm giác đẩy mạnh người về phía trước. Linh hồn của Khương Mộ trong nháy mắt như bị bốc hơi, bầu trời hoàng hôn rộng lớn dần trở thành một tấm màn lọc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng động cơ nguyên thủy nhất, con đường phía trước cũng trở nên sáng rực, đôi mắt Cận Triêu tràn đầy dũng khí tiến về phía trước không màng nguy hiểm.
Cô ngồi bên cạnh anh, adrenaline không ngừng dâng cao, cảm giác kích thích gần như đến bờ vực của cái chết này vĩnh viễn khắc sâu vào xương tủy của Khương Mộ, đây là ký ức điên rồ nhất trong suốt tuổi trẻ của cô, vào ngày sinh nhật thứ 19 của cô.
…
Mặt trời dần dần biến mất vào mặt đất, Khương Mộ không biết Cận Triêu đã đưa cô đi đâu, cô liền hỏi: “Chúng ta đã rời khỏi Đồng Cương rồi à?”
Không ngờ Cận Triêu lại tùy tiện đáp lại: “Có lẽ vậy, chạy đến đâu thì tính tới đó.”
Tốc độ xe của anh dần dần chậm lại, Khương Mộ cũng thả lỏng nở nụ cười, đúng vậy, đi đâu không quan trọng, bọn họ ở cùng nhau, việc đi đâu đâu còn quan trọng gì nữa đâu.
Cận Triêu hạ cửa kính xuống, Khương Mộ duỗi tay ra đón lấy từng cơn gió thổi qua, cảm giác mát lạnh lan tràn khắp da thịt, dù sao cũng không có đích đến, nên Cận Triêu cứ lái xe theo phương hướng Khương Mộ chỉ.
Cô chỉ dựa vào cảm giác của mình và bảo Cận Triêu lái xe theo con đường nào phù hợp với mắt mình, xe chạy dọc theo những con đường và cánh đồng xa lạ, mang lại một cảm giác phiêu lưu hiếm có, mỗi khung cảnh đều trở thành một khung cảnh độc đáo.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn không đáng tin cậy của Khương Mộ, họ đã thành công lái xe vào một con đường mòn không có đèn đường và không có ngã ba, hai bên là rừng cây, giữa mùa hè còn có thể tận hưởng cảm giác gió lạnh không ngừng ùa vào người.
Khương Mộ đóng cửa sổ lại, cô có chút sợ hãi, Cận Triêu mỉm cười, một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy tay cô.
Lái xe khoảng mười phút, cô nhìn thấy bên đường có ánh sáng, đó là một trang trại ở cuối thôn, Cận Triêu liền hỏi cô: "Em đói à?"
Khương Mộ gật đầu, anh nhanh chóng lái xe đi vào trong sân trang trại.
Đang là kỳ nghỉ hè nên nông trại cũng đang tiếp đãi mấy bàn, đều ở trong phòng khách lầu một, bà chủ là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi nhiệt tình đi ra đón tiếp bọn họ: "Hậu viện còn bàn, hai người nếu không ngại thì có thể qua bên đó, không gian bên đó tương đối yên tĩnh.”
Cận Triêu nhìn Khương Mộ, cô gật đầu, thế là anh trực tiếp lái xe đến sân sau.
Khách khứa đều ở sảnh trước, sân sau quả nhiên vô cùng yên tĩnh, chỉ có một chiếc bàn gỗ, con trai bà chủ mang bóng đèn đến cho bọn họ, cảnh đêm ở đây rất mát mẻ, có hai con chó địa phương đi dạo xung quanh, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu, không khí tràn ngập hương vị thiên nhiên tươi mát.
Khương Mộ chống hai tay lên bàn nâng cằm, Cận Triêu đứng dậy đi vào gọi món.
Từ món đầu tiên đến món cuối cùng, Khương Mộ đều không ngừng giơ ngón tay cái lên, có thể làm cho một cô nương kén ăn như cô phải giơ ngón tay cái lên quả thực là một chuyện không hề dễ dàng.
Trên đường đi còn phát hiện ra những điều bất ngờ làm cho Khương Mộ cảm thấy đặc biệt hưng phấn, thậm chí còn quay sang nói với Cận Triêu: "Cũng nhờ em kêu anh lái vào con đường này, nếu chúng ta quay đầu hoặc rẽ sang hướng khác thì làm sao biết được ở đây còn có một nhà hàng nấu ăn ngon như thế chứ!"
Cận Triêu nghe lời cô thì chỉ cười nói: “Có phải em đã nhiễm phải tật xấu nào đó từ Tam Lại rồi phải không?”
Khương Mộ chợt nghĩ tới thói thích khoe khoang về bản thân mình của Tam Lại nên cũng bật cười theo.
Hai người ăn gần xong, Cận Triêu cầm trong tay một nắm hạt ngô ném cho đàn gà ở đằng xa, Khương Mộ xin anh một ít rồi cũng đứng dậy cho gà ăn, đối với một cô gái lớn lên trong thành phố thì chút lạc thú này cũng có thể làm cô chơi vui đến nỗi quên trời quên đất, chờ khi thóc trên tay Khương Mộ đã nếm cho đàn gà ăn sạch, cô vừa xoay người lại liền nhìn thấy đĩa trên bàn gỗ đã được dọn xuống hết, chính giữa bàn là một bánh kem có cắm một ngọn nến, mà Cận Triêu đã an vị dưới ánh nến dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô.
Trong trang trại tình cờ biết được này, cạnh một ngôi làng hoang sơ, ở một nơi mà ngay cả căng tin siêu thị cũng không thể tìm thấy, chiếc bánh trước mặt cô dường như vừa được Cận Triêu phù phép biến hóa nên. Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc không thể che giấu, cô hưng phấn lớn tiếng hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm bám vào tường nhìn chằm chằm Khương Mộ, bà chủ nhà nhanh chóng bế chúng đi và mắng mỏ chúng nó một rận: “Đừng làm phiền khách.”
Cận Triêu nhắc nhở cô: “Nến sắp tàn rồi, em mau đến ước một điều ước đi.”
Khương Mộ nhanh chóng ngồi xuống, cô luôn rất sùng đạo trong việc chúc mừng sinh nhật.
Sau khi cô lẩm bẩm một lúc, lông mi của cô khẽ mở ra, ánh nến dường như đang nhảy múa trong đáy mắt của Cận Triêu, anh không ước gì mà chỉ luôn nhìn cô, bên môi còn mang theo một nụ cười đầy dịu dàng, trong mắt anh là một tia sáng trìu mến và quyến rũ, tuy nến đã tắt nhưng ánh sáng trong mắt anh lại thắp lên ngọn lửa trong lòng Khương Mộ.
Anh đưa tay lấy nến ra khỏi bánh, Khương Mộ trầm ngâm nhìn anh một hồi, sinh nhật của cô và Cận Triêu là cùng một ngày, từ lúc cô có thể nhớ được cho đến khi Cận Triêu rời đi, hàng năm bọn họ đều tổ chức sinh nhật cùng nhau.
Khi còn nhỏ, cô không nghĩ nó có gì đặc biệt, năm nào cô cũng mong có một chiếc bánh sinh nhật vào ngày sinh nhật, nhưng khi Khương Mộ nhìn anh, cô chợt nhận ra điều kiện kinh tế của gia đình mình không mấy khả quan. Khi đó, ba mẹ cô mỗi năm chỉ có thể mua bánh một lần, hôm đó là sinh nhật của cô nên Cận Triêu mỗi năm chỉ có thể cùng cô tổ chức sinh nhật, không ai nhớ ngày sinh nhật thật của anh, ngay cả lời chúc mừng sinh nhật cũng không có.
Cận Triêu cắt phần sô cô la cho cô, giống như khi cô còn nhỏ, cô luôn lấy phần có nhiều trái cây nhất, hoặc là phần có trang trí hoa văn, Khương Mộ nhìn xuống chiếc bánh trước mặt, trái tim cô bỗng nhiên dâng trào.
Cô cầm chiếc nĩa nhỏ, ngẩng đầu nhìn Cận Triêu rồi hỏi anh: "Anh không ăn à?"
Cận Triêu không ăn đồ ngọt nhiều nên chỉ ăn một ít.
Khương Mộ không ngừng nhìn anh, ánh mắt cô tràn đầy lấp lánh hỏi anh: “Sinh nhật thật của anh là ngày nào vậy?”
Tay cầm nĩa của Cận Triêu chợt khựng lại, anh liên tục khuấy kem trước mặt, trong trí nhớ của anh, dường như chưa từng có ai hỏi anh câu hỏi này, anh cũng không nhớ trước năm hai tuổi mình có sinh nhật hay không. Sau khi Mộ Mộ ra đời, mỗi năm anh đều ở bên cô, khi còn nhỏ anh không hề biết gì về sinh nhật, luôn cho rằng ngày sinh của mình trùng với Khương Mộ, cho đến sau này khi anh chuyển đến Đồng Cương để đi học, anh phải điền ngày tháng năm sinh vào nhiều mẫu đơn và xin cấp CMND.
Nhưng sau khi đã quen với ngày này, anh luôn tin rằng sinh nhật của mình cũng chính là ngày này, ngày sinh của anh từ lâu đã được biến thành một chuỗi số CMND, không hơn không kém.
Cận Triêu bình tĩnh đáp: “Không quan trọng.”
Khương Mộ nghiêm túc nói: "Sao có thể không quan trọng? Đó là ngày anh đến thế giới này."
Anh chỉ bình tĩnh nói: “Đã nhiều năm như vậy anh cũng không còn quan tâm nữa, anh chỉ nhớ ngày em đến thế giới này.”
Khương Mộ cụp mắt xuống, trong lòng tràn ngập cảm xúc chán nản, không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút buồn bã, năm nào cô cũng vui vẻ tổ chức sinh nhật bên cạnh Cận Triêu, nhưng sinh nhật của anh lại chưa bao giờ là hôm nay, cô cảm thấy đau lòng vì anh, đau lòng đến mức sắp hít thở không thông.
Cận Triêu thấy cô chăm chú ăn bánh mà không nói một lời hồi lâu, anh nhìn kỹ cô thì thấy hai mắt cô đỏ hoe nên liền hỏi: "Em sao vậy?"
Khương Mộ càng cúi đầu thấp hơn, Cận Triêu nhìn thấy cô né tránh thì nửa cười nói: "Đừng nói là em khóc vì anh tổ chức sinh nhật cho em đấy nhé?"
Thấy cô vẫn im lặng, sắc mặt của Cận Triêu cũng dần trầm xuống, anh nhanh chóng đứng dậy, bế cô lên khỏi ghế, cúi đầu thắc mắc hỏi: “Sao em lại khóc?”
Khương Mộ ngẩng đầu, nghẹn ngào rơi nước mắt: “Em cảm thấy có chút đau lòng vì anh.”
Cận Triêu nhướng mày, anh đem đầu cô dụi vào trong ngực mình, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Cô bé ngốc.”
Cận Triêu là một người gần như không có tuyến lệ, xem ra dù có chuyện lớn xảy ra thì anh cũng khó có thể bị đỏ mắt, anh đã như vậy từ khi còn nhỏ, khi bị đánh anh sẽ chỉ trông ủ rũ và càng thêm kiên cường, anh không thể học cách tỏ ra yếu đuối.
Cho nên anh chưa bao giờ phát hiện ra kiểu khóc kỳ lạ này của Khương Mộ, khi xem phim hoạt hình, chú heo con không tìm được mẹ cô cũng khóc, ngay cả khi cây kẹo mút rơi xuống đất cô cũng sẽ bật khóc, cô luôn có thói quen rơi nước mắt trước những cảnh tượng không thể giải thích được này, và lần nào anh cũng không quên cười nhạo cô.
Khi đó, có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ rằng khi lớn lên, nước mắt của cô gái này sẽ khiến trái tim anh thắt lại, anh chấm một ít kem vào tay rồi bôi lên môi cô: “Làm vậy trong em có hơi mắc cười, hay là em tỏ ra hung dữ cho anh xem?."
Khương Mộ lập tức ngừng khóc, cô buột miệng nói: “Nếu anh tiếp tục gây sự với em thì em sẽ không chơi với anh nữa.”
Nụ cười của Cận Triêu dần dần lan rộng, anh cúi đầu hôn lên môi cô rồi liếm đi lớp kem, giọng nói vừa gợi cảm vừa quyến rũ: "Em còn muốn chơi với anh à? Chơi cái gì?"
Tay anh ôm lấy eo cô lúc nhẹ lúc nặng, dưới ánh sáng mờ ảo và bầu không khí vừa phải, phía trên đầu bọn họ là một mảng sao dưới bóng trăng, Khương Mộ chỉ cảm nhận được Cận Triêu đang truyền qua cho cô một mảnh rung động không thể kìm nén, bước chân cô có chút mềm nhũn, cô nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng và nói: "Không chơi nữa.’
Chuyện đùa với lửa này cô không phải là đối thủ của Cận Triêu.
Sau đó bọn họ đem bánh ngọt chia cho con trai út của ông chủ và cháu trai nghỉ hè tới chơi, lúc đi tới đại sảnh Khương Mộ nhìn thấy ở một góc có một chiếc đàn tranh đang được dùng vải che lại, cô nhấc một góc vải lên nhìn, bà chủ cười nói với cô: "Cô có biết đàn đàn tranh không?”
Khương Mộ quay người lại nói: “Biết được một chút.”
Bà chủ nói với cô rằng cây đàn tranh này được một giáo viên trong làng sưu tầm năm ngoái, rất có giá trị và được đặt ở đây để trang trí, có những thực khách đây cũng rất thích thú với nó nhưng tôi chưa thấy ai có thể chơi được nó.
Khương Mộ quay đầu lại nhìn Cận Triêu, anh đang đứng trong sân ngoài đại sảnh châm một điếu thuốc, Khương Mộ quay mặt đi, nhỏ giọng nói với bà chủ: “Tôi có thể chơi được không?”
Bà chủ mỉm cười nói: "Đương nhiên."
Thế là Khương Mộ mở tấm vải ra, cô tìm thấy một cặp móng gảy đàn ở đầu đàn, cô đặt tất cả các phím vào đúng vị trí và khéo léo điều chỉnh dây đàn, Cận Triêu vừa nghe thấy âm thanh liền quay lại.
Giang Mục ngồi trước cây đàn tam thập lục có phần cổ điển, chiếc váy trắng bị ánh sáng nhuộm thành một màu ấm áp, khi cô hạ cổ tay xuống, một loạt giai điệu đẹp đẽ tuôn ra từ các đầu ngón tay cô, điếu thuốc trong tay Cận Triêu chậm rãi cháy hết, anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào cô, hình bóng cô lúc này dần chồng lên hình bóng ký ức trong đầu anh, lần đầu tiên cô học đàn tranh khi chỉ mới 6 tuổi, vào mùa đông những ngón tay khô ráp của cô gảy vào đàn bị bong da hết cả lên, cô vừa chơi đàn vừa cảm thấy đau đớn vô cùng, thế là cuối cùng ngay cả một bài đồng dao thiếu nhi đơn giản cô cũng không thể đàn hoàn chỉnh.
Cô không có năng khiếu âm nhạc, những kí âm đơn giản cũng phải mất thời gian khá lâu cô mới có thể chơi được những giai điệu mượt mà êm ái như vậy, không biết bao nhiêu năm qua cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Nhiều thực khách đang ăn bên trong cũng bắt đầu tụ tập xung quanh, có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, có người dừng lại xem, cô đang đàn bài "Thổi mộng đến Tây Châu".
“Gió nam biết tâm ý của ta, thổi giấc mơ của ta đến Tây Châu. Khi ta đến, ta sẽ trẻ đẹp, nhưng khi ra đi, tóc bạc phơ, ta sẽ không bao giờ quên ngươi, không ngừng tìm kiếm ngươi.”
Sau khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay đồng loạt nổi lên tứ phía, Khương Mộ kinh ngạc quay đầu lại, cũng không biết sau lưng cô đã có nhiều người tụ tập như vậy từ khi nào, cô nhìn quanh tìm bóng dáng của Cận Triêu thì thấy anh đang đứng ở bên ngoài đám người và đang nhìn cô với ánh mắt rực lửa.
Điều cô không ngờ tới chính là Phan Khải lại nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và nói: “Vậy từ nay về sau cậu sẽ là người phụ nữ của Thất ca phải không?”
Khương Mộ sửng sốt không hiểu vì sao những lời này xuất phát từ miệng Phan Khải, cảm giác kia cứ như cô là người phụ nữ của đại ca của cậu ta vậy, rốt cuộc cậu ta đang kính nể cái quỷ gì vậy chứ?
Khương Mộ còn chưa kịp nói gì thì Phan Khải đã cam đoan với cô rằng chuyện này cậu ta nhất định sẽ giữ trong bụng, cho dù có bị sét đánh cũng sẽ không nói cho người nào khác biết, trước khi rời đi cậu ta còn nói "God Bless you" với cô, sau đó liền cuống quýt vội vàng rời đi, kể từ ngày đó, Khương Mộ cơ bản không bao giờ gặp lại Phan Khải nữa, cô cũng không biết cô và Cận Triêu đã tác động đến tâm trí non nớt của cậu ta đến mức nào.
Những ngày tiếp theo đối với Cận Triêu giống như một cuộc chạy đua cuối cùng với thời gian, Khương Mộ cũng hỏi anh cuộc thi sẽ diễn ra vào ngày giờ cụ thể nào? Nhưng Cận Triêu chưa bao giờ nói cho cô biết thời gian chính xác.
Gara ô tô gần như đóng cửa, chỉ có Tiểu Dương ngồi xổm ở đó thỉnh thoảng phục vụ một số khách hàng cũ quen thuộc và cũng không đảm nhận những công việc phức tạp nữa.
Mà Cận Triêu nói với cô ngày 15 anh sẽ tới đón cô, mãi đến khi Khương Mộ về đến nhà thì cô mới nhận ra rằng ngày 15 chính là sinh nhật của cô, hoặc cũng có thể nói là sinh nhật của bọn họ, cô chắc hẳn cũng nên chuẩn bị quà sinh nhật cho Cận Triêu, cho nên thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi cô liền đi dạo trên đường một vòng.
Nhưng đến ngày 15, Khương Mộ cảm thấy có chút bất an, cô không giải thích được tại sao, sáng sớm dậy sớm cô còn cảm thấy rất hưng phấn, sau đó còn lấy ra một chiếc kẹp tóc mới mà cô chưa từng đeo rồi kẹp lên tóc, trên kẹp còn có đính những viên đá lấp lánh rất tinh xảo, rồi thay sang một chiếc đầm màu trắng tinh khiết, thói quen này vẫn được duy trì từ nhỏ cho đến bây giờ, chẳng qua đã chuyển từ váy bồng đổi thành váy liền cắt may vừa người, sau đó yên lặng ngồi chờ Cận Triêu đến đón.
Đang ngồi trước bàn làm việc đối diện với gương, Khương Mộ nhìn ren cổ áo trong gương, đột nhiên cảm thấy mình giống như một cô dâu sắp về nhà chồng, cô đang mặc một bộ váy cưới cưới thiêng liêng chờ đợi người định mệnh của mình đến đón.
Bốn giờ chiều, Cận Triêu bảo cô xuống lầu, cô cầm một hộp quà rất lớn, tới đón cô là một chiếc taxi, Cận Triêu đã nói với tài xế địa điểm, tài xế nhanh chóng lái xe đến đó, mặc dù không biết tài xế chở cô đi đâu nhưng càng đi cô càng cảm thấy sai sai.
Khương Mộ xuống xe đứng ở ven đường, xung quanh không có xe cộ hay công trình kiến trúc nào, xa xa là đồng cỏ mênh mông, hoàng hôn đang chậm rãi lặn xuống với tốc độ cực kỳ chậm rãi, đường chân trời dần chuyển thành một màu đỏ rực.
Cuối đường chợt vang lên tiếng động cơ, hai giây sau, một chiếc ô tô màu đen dường như cắt ngang ánh hoàng hôn, còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã dừng lại ngay trước mặt Khương Mộ.
Cô nhìn chiếc xe trước mặt, hoàn toàn không nhận ra hình dáng ban đầu của nó, mặc dù vẫn có màu đen tuyền nhưng kết cấu của toàn bộ chiếc xe đã được thiết kế lại, toàn bộ thân xe được làm bằng sợi carbon và chất liệu hợp kim nhôm, cản trước và cản sau cũng đã được thay đổi, ốp sườn, bộ phụ kiện lớn và cánh gió sau đã được lắp vào làm cho nó trở nên càng hoang dã và dữ dằn hơn, toàn bộ chiếc xe dường như đã được lột xác hoàn toàn.
Bộ dạng bá đạo kinh người này khiến Khương Mộ thoáng sửng sốt, Cận Triêu mở cửa xe bước xuống, hôm nay anh mặc bộ trang phục màu đen sẫm đứng bên cạnh xe, thân hình cao lớn của anh mỉm cười với cô trong ánh hoàng hôn: “Anh rất vinh dự được mời em làm bạn đồng hành đầu tiên của anh, và đồng thời cũng là hoa tiêu của anh."
Nụ cười trên mặt Khương Mộ ngày càng lan rộng, cô đưa món quà còn lớn hơn nửa thân trên của mình cho Cận Triêu, Cận Triêu nhìn về phía món quà rồi hỏi: "Là cái gì vậy?"
Khương Mộ thần bí nói: “Trở về rồi nói.”
Sau khi lên xe, cảm giác khoa học kỹ thuật và kết cấu bên trong làm cho Khương Mộ cảm thấy rất mơ hồ, Cận Triêu cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, tất cả những thứ trước mắt đều khiến cho Khương Mộ cảm giác mình không phải đang ngồi trên một chiếc xe bình thường mà là một phương tiện chiến đấu thật sự.
Sau khi Cận Triêu làm xong một loạt các chuẩn bị, anh quay sang cô và nói: "Em có biết số mệnh của GTR ở đâu không?"
Nhịp tim của Khương Mộ dường như đập nhanh hơn, Cận Triêu chăm chú nhìn cô: "Trên đường đua, vận mệnh của nó là chinh phục đường đua. Em đã sẵn sàng chưa?"
Khương Mộ nuốt nước miếng một cái, cô lo lắng gật đầu, Cận Triêu cố nhịn cười quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt anh sáng như sao, đèn pha đột nhiên bật sáng, 2,5 giây đã tăng tốc lên 100 km với tốc độ cực nhanh tạo ra cảm giác đẩy mạnh người về phía trước. Linh hồn của Khương Mộ trong nháy mắt như bị bốc hơi, bầu trời hoàng hôn rộng lớn dần trở thành một tấm màn lọc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng động cơ nguyên thủy nhất, con đường phía trước cũng trở nên sáng rực, đôi mắt Cận Triêu tràn đầy dũng khí tiến về phía trước không màng nguy hiểm.
Cô ngồi bên cạnh anh, adrenaline không ngừng dâng cao, cảm giác kích thích gần như đến bờ vực của cái chết này vĩnh viễn khắc sâu vào xương tủy của Khương Mộ, đây là ký ức điên rồ nhất trong suốt tuổi trẻ của cô, vào ngày sinh nhật thứ 19 của cô.
…
Mặt trời dần dần biến mất vào mặt đất, Khương Mộ không biết Cận Triêu đã đưa cô đi đâu, cô liền hỏi: “Chúng ta đã rời khỏi Đồng Cương rồi à?”
Không ngờ Cận Triêu lại tùy tiện đáp lại: “Có lẽ vậy, chạy đến đâu thì tính tới đó.”
Tốc độ xe của anh dần dần chậm lại, Khương Mộ cũng thả lỏng nở nụ cười, đúng vậy, đi đâu không quan trọng, bọn họ ở cùng nhau, việc đi đâu đâu còn quan trọng gì nữa đâu.
Cận Triêu hạ cửa kính xuống, Khương Mộ duỗi tay ra đón lấy từng cơn gió thổi qua, cảm giác mát lạnh lan tràn khắp da thịt, dù sao cũng không có đích đến, nên Cận Triêu cứ lái xe theo phương hướng Khương Mộ chỉ.
Cô chỉ dựa vào cảm giác của mình và bảo Cận Triêu lái xe theo con đường nào phù hợp với mắt mình, xe chạy dọc theo những con đường và cánh đồng xa lạ, mang lại một cảm giác phiêu lưu hiếm có, mỗi khung cảnh đều trở thành một khung cảnh độc đáo.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn không đáng tin cậy của Khương Mộ, họ đã thành công lái xe vào một con đường mòn không có đèn đường và không có ngã ba, hai bên là rừng cây, giữa mùa hè còn có thể tận hưởng cảm giác gió lạnh không ngừng ùa vào người.
Khương Mộ đóng cửa sổ lại, cô có chút sợ hãi, Cận Triêu mỉm cười, một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy tay cô.
Lái xe khoảng mười phút, cô nhìn thấy bên đường có ánh sáng, đó là một trang trại ở cuối thôn, Cận Triêu liền hỏi cô: "Em đói à?"
Khương Mộ gật đầu, anh nhanh chóng lái xe đi vào trong sân trang trại.
Đang là kỳ nghỉ hè nên nông trại cũng đang tiếp đãi mấy bàn, đều ở trong phòng khách lầu một, bà chủ là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi nhiệt tình đi ra đón tiếp bọn họ: "Hậu viện còn bàn, hai người nếu không ngại thì có thể qua bên đó, không gian bên đó tương đối yên tĩnh.”
Cận Triêu nhìn Khương Mộ, cô gật đầu, thế là anh trực tiếp lái xe đến sân sau.
Khách khứa đều ở sảnh trước, sân sau quả nhiên vô cùng yên tĩnh, chỉ có một chiếc bàn gỗ, con trai bà chủ mang bóng đèn đến cho bọn họ, cảnh đêm ở đây rất mát mẻ, có hai con chó địa phương đi dạo xung quanh, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu, không khí tràn ngập hương vị thiên nhiên tươi mát.
Khương Mộ chống hai tay lên bàn nâng cằm, Cận Triêu đứng dậy đi vào gọi món.
Từ món đầu tiên đến món cuối cùng, Khương Mộ đều không ngừng giơ ngón tay cái lên, có thể làm cho một cô nương kén ăn như cô phải giơ ngón tay cái lên quả thực là một chuyện không hề dễ dàng.
Trên đường đi còn phát hiện ra những điều bất ngờ làm cho Khương Mộ cảm thấy đặc biệt hưng phấn, thậm chí còn quay sang nói với Cận Triêu: "Cũng nhờ em kêu anh lái vào con đường này, nếu chúng ta quay đầu hoặc rẽ sang hướng khác thì làm sao biết được ở đây còn có một nhà hàng nấu ăn ngon như thế chứ!"
Cận Triêu nghe lời cô thì chỉ cười nói: “Có phải em đã nhiễm phải tật xấu nào đó từ Tam Lại rồi phải không?”
Khương Mộ chợt nghĩ tới thói thích khoe khoang về bản thân mình của Tam Lại nên cũng bật cười theo.
Hai người ăn gần xong, Cận Triêu cầm trong tay một nắm hạt ngô ném cho đàn gà ở đằng xa, Khương Mộ xin anh một ít rồi cũng đứng dậy cho gà ăn, đối với một cô gái lớn lên trong thành phố thì chút lạc thú này cũng có thể làm cô chơi vui đến nỗi quên trời quên đất, chờ khi thóc trên tay Khương Mộ đã nếm cho đàn gà ăn sạch, cô vừa xoay người lại liền nhìn thấy đĩa trên bàn gỗ đã được dọn xuống hết, chính giữa bàn là một bánh kem có cắm một ngọn nến, mà Cận Triêu đã an vị dưới ánh nến dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô.
Trong trang trại tình cờ biết được này, cạnh một ngôi làng hoang sơ, ở một nơi mà ngay cả căng tin siêu thị cũng không thể tìm thấy, chiếc bánh trước mặt cô dường như vừa được Cận Triêu phù phép biến hóa nên. Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc không thể che giấu, cô hưng phấn lớn tiếng hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm bám vào tường nhìn chằm chằm Khương Mộ, bà chủ nhà nhanh chóng bế chúng đi và mắng mỏ chúng nó một rận: “Đừng làm phiền khách.”
Cận Triêu nhắc nhở cô: “Nến sắp tàn rồi, em mau đến ước một điều ước đi.”
Khương Mộ nhanh chóng ngồi xuống, cô luôn rất sùng đạo trong việc chúc mừng sinh nhật.
Sau khi cô lẩm bẩm một lúc, lông mi của cô khẽ mở ra, ánh nến dường như đang nhảy múa trong đáy mắt của Cận Triêu, anh không ước gì mà chỉ luôn nhìn cô, bên môi còn mang theo một nụ cười đầy dịu dàng, trong mắt anh là một tia sáng trìu mến và quyến rũ, tuy nến đã tắt nhưng ánh sáng trong mắt anh lại thắp lên ngọn lửa trong lòng Khương Mộ.
Anh đưa tay lấy nến ra khỏi bánh, Khương Mộ trầm ngâm nhìn anh một hồi, sinh nhật của cô và Cận Triêu là cùng một ngày, từ lúc cô có thể nhớ được cho đến khi Cận Triêu rời đi, hàng năm bọn họ đều tổ chức sinh nhật cùng nhau.
Khi còn nhỏ, cô không nghĩ nó có gì đặc biệt, năm nào cô cũng mong có một chiếc bánh sinh nhật vào ngày sinh nhật, nhưng khi Khương Mộ nhìn anh, cô chợt nhận ra điều kiện kinh tế của gia đình mình không mấy khả quan. Khi đó, ba mẹ cô mỗi năm chỉ có thể mua bánh một lần, hôm đó là sinh nhật của cô nên Cận Triêu mỗi năm chỉ có thể cùng cô tổ chức sinh nhật, không ai nhớ ngày sinh nhật thật của anh, ngay cả lời chúc mừng sinh nhật cũng không có.
Cận Triêu cắt phần sô cô la cho cô, giống như khi cô còn nhỏ, cô luôn lấy phần có nhiều trái cây nhất, hoặc là phần có trang trí hoa văn, Khương Mộ nhìn xuống chiếc bánh trước mặt, trái tim cô bỗng nhiên dâng trào.
Cô cầm chiếc nĩa nhỏ, ngẩng đầu nhìn Cận Triêu rồi hỏi anh: "Anh không ăn à?"
Cận Triêu không ăn đồ ngọt nhiều nên chỉ ăn một ít.
Khương Mộ không ngừng nhìn anh, ánh mắt cô tràn đầy lấp lánh hỏi anh: “Sinh nhật thật của anh là ngày nào vậy?”
Tay cầm nĩa của Cận Triêu chợt khựng lại, anh liên tục khuấy kem trước mặt, trong trí nhớ của anh, dường như chưa từng có ai hỏi anh câu hỏi này, anh cũng không nhớ trước năm hai tuổi mình có sinh nhật hay không. Sau khi Mộ Mộ ra đời, mỗi năm anh đều ở bên cô, khi còn nhỏ anh không hề biết gì về sinh nhật, luôn cho rằng ngày sinh của mình trùng với Khương Mộ, cho đến sau này khi anh chuyển đến Đồng Cương để đi học, anh phải điền ngày tháng năm sinh vào nhiều mẫu đơn và xin cấp CMND.
Nhưng sau khi đã quen với ngày này, anh luôn tin rằng sinh nhật của mình cũng chính là ngày này, ngày sinh của anh từ lâu đã được biến thành một chuỗi số CMND, không hơn không kém.
Cận Triêu bình tĩnh đáp: “Không quan trọng.”
Khương Mộ nghiêm túc nói: "Sao có thể không quan trọng? Đó là ngày anh đến thế giới này."
Anh chỉ bình tĩnh nói: “Đã nhiều năm như vậy anh cũng không còn quan tâm nữa, anh chỉ nhớ ngày em đến thế giới này.”
Khương Mộ cụp mắt xuống, trong lòng tràn ngập cảm xúc chán nản, không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút buồn bã, năm nào cô cũng vui vẻ tổ chức sinh nhật bên cạnh Cận Triêu, nhưng sinh nhật của anh lại chưa bao giờ là hôm nay, cô cảm thấy đau lòng vì anh, đau lòng đến mức sắp hít thở không thông.
Cận Triêu thấy cô chăm chú ăn bánh mà không nói một lời hồi lâu, anh nhìn kỹ cô thì thấy hai mắt cô đỏ hoe nên liền hỏi: "Em sao vậy?"
Khương Mộ càng cúi đầu thấp hơn, Cận Triêu nhìn thấy cô né tránh thì nửa cười nói: "Đừng nói là em khóc vì anh tổ chức sinh nhật cho em đấy nhé?"
Thấy cô vẫn im lặng, sắc mặt của Cận Triêu cũng dần trầm xuống, anh nhanh chóng đứng dậy, bế cô lên khỏi ghế, cúi đầu thắc mắc hỏi: “Sao em lại khóc?”
Khương Mộ ngẩng đầu, nghẹn ngào rơi nước mắt: “Em cảm thấy có chút đau lòng vì anh.”
Cận Triêu nhướng mày, anh đem đầu cô dụi vào trong ngực mình, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Cô bé ngốc.”
Cận Triêu là một người gần như không có tuyến lệ, xem ra dù có chuyện lớn xảy ra thì anh cũng khó có thể bị đỏ mắt, anh đã như vậy từ khi còn nhỏ, khi bị đánh anh sẽ chỉ trông ủ rũ và càng thêm kiên cường, anh không thể học cách tỏ ra yếu đuối.
Cho nên anh chưa bao giờ phát hiện ra kiểu khóc kỳ lạ này của Khương Mộ, khi xem phim hoạt hình, chú heo con không tìm được mẹ cô cũng khóc, ngay cả khi cây kẹo mút rơi xuống đất cô cũng sẽ bật khóc, cô luôn có thói quen rơi nước mắt trước những cảnh tượng không thể giải thích được này, và lần nào anh cũng không quên cười nhạo cô.
Khi đó, có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ rằng khi lớn lên, nước mắt của cô gái này sẽ khiến trái tim anh thắt lại, anh chấm một ít kem vào tay rồi bôi lên môi cô: “Làm vậy trong em có hơi mắc cười, hay là em tỏ ra hung dữ cho anh xem?."
Khương Mộ lập tức ngừng khóc, cô buột miệng nói: “Nếu anh tiếp tục gây sự với em thì em sẽ không chơi với anh nữa.”
Nụ cười của Cận Triêu dần dần lan rộng, anh cúi đầu hôn lên môi cô rồi liếm đi lớp kem, giọng nói vừa gợi cảm vừa quyến rũ: "Em còn muốn chơi với anh à? Chơi cái gì?"
Tay anh ôm lấy eo cô lúc nhẹ lúc nặng, dưới ánh sáng mờ ảo và bầu không khí vừa phải, phía trên đầu bọn họ là một mảng sao dưới bóng trăng, Khương Mộ chỉ cảm nhận được Cận Triêu đang truyền qua cho cô một mảnh rung động không thể kìm nén, bước chân cô có chút mềm nhũn, cô nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng và nói: "Không chơi nữa.’
Chuyện đùa với lửa này cô không phải là đối thủ của Cận Triêu.
Sau đó bọn họ đem bánh ngọt chia cho con trai út của ông chủ và cháu trai nghỉ hè tới chơi, lúc đi tới đại sảnh Khương Mộ nhìn thấy ở một góc có một chiếc đàn tranh đang được dùng vải che lại, cô nhấc một góc vải lên nhìn, bà chủ cười nói với cô: "Cô có biết đàn đàn tranh không?”
Khương Mộ quay người lại nói: “Biết được một chút.”
Bà chủ nói với cô rằng cây đàn tranh này được một giáo viên trong làng sưu tầm năm ngoái, rất có giá trị và được đặt ở đây để trang trí, có những thực khách đây cũng rất thích thú với nó nhưng tôi chưa thấy ai có thể chơi được nó.
Khương Mộ quay đầu lại nhìn Cận Triêu, anh đang đứng trong sân ngoài đại sảnh châm một điếu thuốc, Khương Mộ quay mặt đi, nhỏ giọng nói với bà chủ: “Tôi có thể chơi được không?”
Bà chủ mỉm cười nói: "Đương nhiên."
Thế là Khương Mộ mở tấm vải ra, cô tìm thấy một cặp móng gảy đàn ở đầu đàn, cô đặt tất cả các phím vào đúng vị trí và khéo léo điều chỉnh dây đàn, Cận Triêu vừa nghe thấy âm thanh liền quay lại.
Giang Mục ngồi trước cây đàn tam thập lục có phần cổ điển, chiếc váy trắng bị ánh sáng nhuộm thành một màu ấm áp, khi cô hạ cổ tay xuống, một loạt giai điệu đẹp đẽ tuôn ra từ các đầu ngón tay cô, điếu thuốc trong tay Cận Triêu chậm rãi cháy hết, anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào cô, hình bóng cô lúc này dần chồng lên hình bóng ký ức trong đầu anh, lần đầu tiên cô học đàn tranh khi chỉ mới 6 tuổi, vào mùa đông những ngón tay khô ráp của cô gảy vào đàn bị bong da hết cả lên, cô vừa chơi đàn vừa cảm thấy đau đớn vô cùng, thế là cuối cùng ngay cả một bài đồng dao thiếu nhi đơn giản cô cũng không thể đàn hoàn chỉnh.
Cô không có năng khiếu âm nhạc, những kí âm đơn giản cũng phải mất thời gian khá lâu cô mới có thể chơi được những giai điệu mượt mà êm ái như vậy, không biết bao nhiêu năm qua cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Nhiều thực khách đang ăn bên trong cũng bắt đầu tụ tập xung quanh, có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, có người dừng lại xem, cô đang đàn bài "Thổi mộng đến Tây Châu".
“Gió nam biết tâm ý của ta, thổi giấc mơ của ta đến Tây Châu. Khi ta đến, ta sẽ trẻ đẹp, nhưng khi ra đi, tóc bạc phơ, ta sẽ không bao giờ quên ngươi, không ngừng tìm kiếm ngươi.”
Sau khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay đồng loạt nổi lên tứ phía, Khương Mộ kinh ngạc quay đầu lại, cũng không biết sau lưng cô đã có nhiều người tụ tập như vậy từ khi nào, cô nhìn quanh tìm bóng dáng của Cận Triêu thì thấy anh đang đứng ở bên ngoài đám người và đang nhìn cô với ánh mắt rực lửa.