Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 52
Khương Mộ cầm lấy thịt xiên rồi ngồi xuống, Cận Triêu đi tới nói với Chương Quảng Vũ mấy câu, sau đó anh cũng xoay người ngồi ở bên cạnh Khương Mộ, vị trí thay đổi từ đối diện đến ngồi bên cạnh cô tự nhiên đến mức không ai để ý đến anh đã thay đổi vị trí ngồi.
Thực ra Khương Mộ vừa rồi không có cảm giác say, chỉ là nhịp tim đập rất nhanh, suy nghĩ mơ hồ, quả thực là một loại cảm giác có chút say mê, nhất là sau khi Cận Triêu ngồi xuống bên cạnh cô, mặc dù cô vẫn luôn cúi đầu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh, nỗi hồi hộp vô cùng khiến cổ tay cô khẽ run lên, đặc biệt là dưới ánh mắt của rất nhiều người, trông như thể cô vừa làm ra một chuyện gì đó không muốn cho mọi người biết nên dẫn đến tâm trạng không yên.
Đám người Phan Khải bưng lên một đĩa thịt xiên mới nướng, mùi thịt nướng, tiếng ly rượu leng keng, tiếng cười vang khắp sân thượng, nhưng không gì có thể che đậy được nhịp tim của Khương Mộ. Lúc này cơn chóng mặt của cô còn tệ hơn lần trước, Kim Phong Tử còn đưa cho cô nhiều rượu như vậy.
Sau đó lúc Tam Lại còn đề nghị tháng bảy này chờ mọi người bận rộn xong việc rồi cùng nhau đi leo núi một bữa, còn nói muốn tìm một ngọn núi có đường cáp treo, cũng không biết anh ta nhấn mạnh hai từ "leo núi" là có ý gì.
Kim Phong Tử nói muốn đi thì đi núi đứng đầu Ngũ Nhạc là Thái Sơn, Chương Quảng Vũ lại nhắc đến câu “Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng sơn quy lai bất khán Nhạc”, thế là liền bảo mọi người đi Hoàng Sơn, với lại anh ta đang làm việc ở An Huy, đi qua đi lại cũng gần.
Mọi người đang thảo luận sôi nổi, Cận Triêu cầm ly rượu lên để bên môi và chỉ cười cười, thỉnh thoảng nói chen vào vài câu, nhìn qua có vẻ rất thoải mái, nhưng tâm lý của Khương Mộ không bình tĩnh bằng anh, cô một mực vùi đầu ăn thịt nướng, thực ra cô đã ăn no, chỉ là lúc này ngồi không cũng có chút luống cuống, toàn bộ quá trình, khuỷu tay của cô còn vô tình cựa vào khuỷu tay của Cận Triêu mấy lần, rõ ràng đây là một chuyện bình thường, nhưng giờ phút này xúc cảm như vậy đột nhiên bị phóng đại vô hạn, thậm chí còn sinh ra một loại mập mờ chỉ có hai người bọn họ mới biết.
Phan Khải nhìn thấy cô đang ăn không ngừng nghỉ liền ngạc nhiên hỏi: "Khương Khương, hôm nay cậu đói lắm à?"
Lúc này Khương Mộ mới cảm thấy mình thật sự không nhịn được nữa, nhưng mọi người đang uống rượu vui vẻ nên chỉ có thể xua tay bảo không có chuyện gì, khóe mắt cô len lén liếc nhìn Cận Triêu, tay phải của anh đặt ở trên mép bàn, còn tay trái ở gần cô thì buông thõng xuống ghế.
Khương Mộ không khỏi cúi đầu nhìn bàn tay trái của anh đang buông thõng gần mình, các khớp xương thon dài khỏe mạnh, cơ bắp trên mu bàn tay cũng hiện lên rõ ràng, cô rất ít khi chú ý đến những đặc điểm nhỏ nhặt của người khác, trước đây cô từng bị sốt, y tá đều luôn nói rằng đường ven máu của cô không rõ ràng, nếu không may gặp phải một y tá có ít kinh nghiệm, chắc chắn cô sẽ cô sẽ bị chọc kim thêm vài lần, nhìn những đường gân xanh hơi phồng lên của Cận Triêu, cô thấy thật mới lạ, sau đó cô thực sự đưa tay ra và chọc vào tĩnh mạch trên mu bàn tay của anh.
Cận Triêu thoáng nghiêng đầu chậm rãi chuyển tầm mắt như có như không liếc nhìn cô, Khương Mộ chọc một cái chưa đã nghiền, thì ra xúc cảm chọc vào đường gân xanh trên tay anh lại thú vị tới như vậy, vì thế tay cô cứ liên tục chọc lên chọc xuống, chỉ là lúc này còn chưa kịp chọc nữa, Cận Triêu đột nhiên lật bàn tay của cô lên rồi trực tiếp nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, Khương Mộ trong nháy mắt liền ngẩng đầu nhìn anh, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt như không quay đầu lại nghe Tam Lại nói chuyện phiếm về khỉ núi Nga Mi, lực đạo trong tay từ đầu đến cuối vẫn không buông ra, anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tròn trịa của cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Cận Triêu nắm tay Khương Mộ, dù là diễn trò sau lần đua xe kia hay là khi đối mặt với ông chủ Vạn, anh quả thực đã từng nắm tay Khương Mộ, nhưng hai lần đó đều là lúc cô cực kỳ bất an, trong hoàn cảnh đó, anh dùng phương pháp này để xoa dịu cảm xúc của cô, chỉ là nắm tay cô và không có bất kỳ động tác dư thừa nào khác.
Mà đêm nay, trong hoàn cảnh thư thái như vậy, mỗi cái chạm vào của anh đều tràn ngập một luồng điện giật gân, Khương Mộ không dám nhìn người khác, tuy rằng biết rõ sẽ không có người để ý tới động tĩnh dưới gầm bàn, nhưng tay cô còn đang bị anh nắm giữ, cảm giác nóng bỏng của đầu ngón tay anh đốt thẳng vào tận trái tim cô, sau đó đến đôi má cũng dần trở nên đỏ bừng đến mức cô không còn nghe rõ người xung quanh đang nói gì nữa.
Không biết qua bao lâu, bạn gái của Chương Quảng Vũ đột nhiên hỏi cô: “Em say quá à?”
Khương Mộ có chút chột dạ rút tay lại, cô gật đầu theo thuận theo lời nói của cô ấy: "Chắc là vậy."
Vì thế tất cả mọi người cũng bắt đầu giải tán.
Trên đường về, Tam Lại gọi một chiếc xe đưa Khương Mộ và Cận Triêu về nhà Cận Cường, Tam Lại vừa uống rượu nên nói không ngừng nghỉ, từ lúc lên xe liền ngồi ở ghế phụ trò chuyện cùng tài xế. Anh ta không ngừng nói về cửa hàng thú cưng mà anh ta mở và bật chế độ trò chuyện thân thiện của mình. Những người không biết còn nghĩ rằng anh ta đã mở một thị trường buôn bán thú cưng có quy mô lớn nào đó, tình cờ là người tài xế cũng có hai con chó ở nhà nên anh ta càng nói càng hăng.
Cận Triêu và Khương Mộ ngồi ở ghế sau, khoảng cách giữa hai người rất lớn, người phía trước quá ồn ào, trên đường bọn họ một câu cũng không nói, Khương Mộ thỉnh thoảng liếc trộm Cận Triêu, anh cảm giác được tầm mắt của cô sẽ nghiêng đầu lại nhìn cô, còn Khương Mộ thì lại nhanh chóng né tránh.
Lúc đến cổng tiểu khu, Tam Lại lại thành công tiếp nhận thêm một vị khách VIP cho hàng thú cưng của mình, làm cho Khương Mộ không thể không gửi tặng anh ta một chữ ‘Phục’.
Tam Lại quay người, cười đùa nói với cô: “Về rồi có thể ngủ ngon nhé, sinh viên đại học tương lai.”
Khương Mộ cũng mỉm cười theo anh ta, sau đó cô vội vàng liếc nhìn Cận Triêu.
Cận Triêu cảm nhận được ánh mắt của cô liền nói với Tam Lại: “Tôi dẫn Mộ Mộ vào nhà đây.”
Rồi sau đó nói với tài xế: "Phiền anh chờ một chút.”
Khương Mộ mở cửa xe, Cận Triêu cũng bước xuống xe, Tam Lại tiếp tục nói chuyện phiếm với tài xế.
Sau khi hai người rẽ vào khu dân cư, chiếc taxi đã không còn nhìn thấy nữa, đèn đường trong khu phố cũ phủ một lớp bụi dày làm cho ánh sáng trở nên khá mờ mịt, Khương Mộ đi tới kéo lấy ống tay áo của Cận Triêu, nhưng còn chưa kịp chạm vào anh thì tay cô đã bị tay anh gắt gao nắm lấy, Cận Triêu ôm lấy cô, nhưng anh không nhìn cô, mọi chuyện dường như đều đã ngầm thỏa thuận.
Buổi đêm xuyên qua khu dân cư yên tĩnh, Cận Triêu dẫn Khương Mộ trở lại tòa nhà cũ, khi mở cửa vào tòa nhà, giọng điệu cô đầy nhẹ nhàng như người say: “Anh ơi, em bò không nổi nữa.”
Cận Triêu cười cười không nói gì, biết cô cố ý lười biếng, nhưng anh vẫn cúi xuống chờ cô nhảy lên lưng anh, sau đó cõng cô leo lên bậc thang, tốc độ của Cận Triêu không nhanh, hai tay Khương Mộ khoanh trước cổ anh, tựa mặt vào bờ vai rộng lớn của anh, hơi thở có chút ngọt ngào, còn thoang thoảng mùi rượu, cô nhúc nhích người cọ vào cổ anh, làm cho hơi thở vốn bình tĩnh vốn có của anh càng trở nên nóng bức.
Ánh đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang dần được bật sáng theo bước chân của Cận Triêu, sau khi đến tầng năm, Cận Triêu đặt cô xuống, anh quay lại dùng ánh mắt đen tối nhìn cô, thân hình Khương Mộ khẽ lắc lư, Cận Triêu sợ rằng cô sẽ sẽ đứng không vững nên anh lưỡng lự bước một bước về phía cầu thang để chặn cô lại. Ánh mắt anh quét qua đôi môi mềm mại của cô và dừng lại ở đó trong vài giây. Đèn kích hoạt bằng giọng nói đột nhiên tắt ngúm. Trong không gian tối tăm, khoảng cách giữa hai người bọn họ gần đến mức nguy hiểm. Cận Triêu cúi đầu tiến lại gần cô, Khương Mộ càng đến gần, cơ thể anh càng run lên không thể khống chế.
Cận Triêu cười nhẹ, sau đó lại đứng thẳng lên nói với cô: “Hôm nay em vừa uống rượu, chờ khi nào em tỉnh táo lại rồi chúng ta nói sau.”
Khương Mộ ngước đôi mắt ngấn nước lên, con ngươi đen láy to lớn nhìn anh, khi say rượu cô luôn nhìn mọi người với ánh mắt đáng thương, cô nhẹ giọng hỏi anh: “Anh đi à?”
Cận Triêu nhắc nhở cô: “Tam Lại còn đang chờ trên taxi.”
Khương Mộ lại cúi đầu, cô luôn luôn rất nhỏ bé khi cúi đầu đứng trước mặt Cận Triêu, hai người đều không nói gì nữa, Khương Mộ hơi nhích về phía trước tựa trán vào ngực anh.
Cận Triêu hạ ánh mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy say mê, vừa nói xong hai từ ‘yêu tinh’, anh liền dang tay ôm cô vào lòng.
Đây là lần đầu tiên Khương Mộ được Cận Triêu ôm như thế này, cô dường như hòa tan vào trong cơ thể anh, cô không hề biết rằng vòng ôm của Cận Triêu có thể nhấn chìm cô, bất kể là nhiệt độ hơi thở hay khí chất quyến rũ của anh, hay là một bộ ngực rắn chắc, chỉ cần anh muốn, anh hoàn toàn có thể làm cô tan chảy trong vòng tay, khiến cô không còn nơi nào để trốn.
Chờ khi Cận Triêu đi ra khỏi tiểu khu và lại ngồi lên taxi đã là chuyện của hai mươi phút sau, Tam Lại kinh ngạc hỏi: "Sao lâu thế?"
Cận Triêu im lặng nhìn anh ta, quay đầu nói với tài xế: “Đi thôi.”
…
Khương Mộ thật ra cũng không biết làm sao mình về nhà được, hình như là Cận Triêu mở cửa cho cô, nhưng anh không vào nhà, chỉ dùng một tay nâng eo cô lên, đặt cô vào cửa rồi nói "Chúc ngủ ngon” với cô, sau đó anh còn đóng cửa lại giúp cô, cho đến khi nằm trên giường Khương Mộ vẫn còn cảm thấy ngơ ngác, cô cảm thấy mình có thể vẫn đang mộng du.
Cô là một cô gái có chất lượng giấc ngủ rất tốt, hầu hết các đêm cô đều có thể có được một giấc ngủ yên bình, nhưng đêm nay cô luôn trong trạng thái mơ màng, tâm hồn lơ lửng, trong đầu cô liên tục hiện lên gương mặt của Cận Triêu, cùng với giọng nói dễ nghe và màu môi quyến rũ của anh, thậm chí toàn bộ cơ thể cô như được bao bọc bởi hơi thở của Cận Triêu, là mùi hương bạc hà sảng khoái và độc đáo xen lẫn mùi thơm êm dịu thoang thoảng của thuốc lá, một hương vị say đắm lòng người.
Đây không phải là lần đầu tiên Khương Mộ mơ thấy Cận Triêu, trong ý thức mơ hồ, cô không biết mình đang mơ hay là thật, cô không ngừng cảm thấy kích động và căng thẳng, ngay cả cảm xúc khó có thể tin cũng không ngừng kích thích cô, cho đến gần hừng đông cô mới chính thức ngủ say.
Triệu Mỹ Quyên cho rằng Khương Mộ trong khoảng thời gian này bận thi tốt nghiệp trung học nên áp lực tinh thần quá lớn, vừa thả lỏng người sẽ khó tránh khỏi cảm giác đắm chìm bản thân, cho nên ban ngày cũng không gọi cô rời giường ăn cơm mà để cho cô ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh.
Quả nhiên Khương Mộ thành công ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều, chờ cô mở mắt ra thậm chí ngay cả mình ở đâu cũng hoảng hốt, ước chừng đầu óc của cô bị đứt đoạn chừng mười phút, sau đó hành vi cử chỉ của cô mới có thể trở lại bình thường.
Nhưng sau mười phút này, những mảnh vỡ còn sót lại của đêm qua dần dần quay trở lại, cô bắt đầu nhận ra mình có thể đã làm điều gì đó rất mãnh liệt, sao đó cô mang theo một khuôn mặt tái nhợt đứng trước bàn ăn làm cho Triệu Mỹ Quyên sợ chết khiếp, vội vàng hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.
Khương Mộ trở về phòng mà không nói một lời, cô khóa cửa, chui xuống gối gào thét một hồi, cô hôn Cận Triêu không chỉ một lần, sau đó anh còn hôn lại cô, không phải chỉ chạm nhẹ mà là hôn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Khương Mộ, trước đó cô chưa bao giờ biết hôn người khác giới lại có thể thân mật như vậy, cô còn có thể nhớ mang máng cách Cận Triêu dây dưa với cô, cảm giác kia giống như mình bị hạ cổ, không thể động đậy, cả người như nhũn ra và không thể kháng cự.
Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, toàn thân Khương Mộ đều trở nên nóng bừng, theo dòng ký ức tối qua, cô nhớ tới trước khi cô và Cận Triêu chia tay ở hành lang, hình như anh còn nói hôm nay cô uống nhiều rượu và chờ sau khi cô tỉnh táo sẽ nói chuyện sau với cô.
Khương Mộ hiện tại rất nghi ngờ Cận Triêu cho rằng hành động tối hôm qua của cô là do say rượu bốc đồng, mặc dù cô có chút bốc đồng nhưng không phải là bất tỉnh.
Về phần sau khi tỉnh lại cô sẽ đối mặt với Cận Triêu như thế nào, Khương Mộ cũng không biết, cô lôi mặt từ dưới gối ra, sờ điện thoại nhìn xem, từ khi Cận Triêu rời đi tối qua anh vẫn chưa liên lạc với cô. Khương Mộ muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác chột dạ.
Suy nghĩ hồi lâu, cô liền gửi cho anh một tin nhắn chỉ có ba chữ ngắn gọn: Em tỉnh rồi.
Cận Triêu không để cô đợi lâu, một lúc sau đã nhanh chóng nhắn lại: Còn đang bận, đến gara ô tô đợi anh.
Khương Mộ nhận được tin nhắn này lập tức cảm thấy sảng khoái, cô nhanh chóng lôi ba lô ra, đổ hết bút, sách câu hỏi, sách từ vựng tiếng Anh, thẻ ăn và những thứ lộn xộn khác vào bên trong rồi mang theo. Triệu Mỹ Quyên tưởng rằng cô ra ngoài chơi với bạn cùng lớp nên cũng không hỏi nhiều.
Khương Mộ cũng đặc biệt đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn nhẹ mang đến gara ô tô, Gà trống sắt đã đi cùng Cận Triêu, Tiểu Dương là người duy nhất ở gara ô tô, công việc cũng không bận rộn lắm, cô đưa cho anh ta một ít đồ ăn, sau đó chuyển tất cả đồ ăn nhẹ khác về phòng của Cận Triêu, chiếc bàn cạnh giường của anh chất đầy đồ ăn và đồ uống, giống như đêm nay hai bọn họ có thể thức trắng đêm để tâm sự.
Nhưng vào buổi tối, Cận Triêu lại gửi một tin nhắn khác cho Khương Mộ, nói với cô rằng có thể anh về muộn, sư phụ Nhậm và những người khác đều đang ở đây nên anh không thể rời đi.
Khương Mộ bảo anh cứ tập trung làm cho xong chuyện của mình, còn cô thì qua cửa hàng bên cạnh chơi với Tam Lại, dạo này công việc của Tam Lại không được tốt lắm, anh ta chơi game từ chiều đến giờ, Khương Mộ dời một chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh anh ta và nhìn anh ta chăm chú, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm tối, sau khi ăn xong Tam Lại liền kéo Khương Mộ vào chơi game với anh ta.
Khi Cận Triêu quay lại, xuyên qua cửa kính anh nhìn thấy Khương Mộ đang chăm chú cầm điều khiển, thân thể lắc lư qua lại theo nút trái phải, dáng vẻ trông thực sự rất đáng yêu.
Anh không đi vào mà gõ cửa hai lần, Khương Mộ quay đầu liếc nhìn ra cửa, sau đó cô lập tức thả điều khiển trò chơi xuống và đứng dậy, Tia Chớp dưới chân cô đã chạy nhanh về phía cửa.
Tam Lại nhếch môi, nhàn nhã nói: “Nha đầu vô tâm và một con chó tuyệt tình."
Cận Triêu quay người trở lại gara ô tô, Khương Mộ và Tia Chớp cũng đi theo anh, anh đi thẳng vào phòng rồi nói với Khương Mộ: “Đóng cửa lại.”
Khương Mộ không cao bằng Cận Triêu nên không chạm tới được cửa cuốn, nhưng cô quen rồi, từ trong góc lấy ra một cái móc dài, dùng móc kéo cửa xuống rồi khóa cửa lại, sau đó lại cất chiếc móc dài vào lại trong góc.
Khi cô đi vào phòng thì Cận Triêu đang tắm, cô đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Một lúc sau, Cận Triêu mặc áo phông rộng thùng thình mở cửa phòng tắm bước ra, Khương Mộ lặng lẽ ngồi ở cuối giường như một bà vợ nhỏ, liếc nhìn đầu giường chất đầy đồ ăn vặt, ánh mắt anh lại rơi vào bộ dáng ngượng ngùng của Khương Mộ, anh nhếch môi: "Em tỉnh táo rồi à?"
Đó là ba chữ rất bình thường, nhưng gương mặt Khương Mộ lập tức nóng lên, cô thành thật gật đầu, cũng không dám nhìn anh, giống như một đứa trẻ mắc lỗi còn không biết sám hối.
Cận Triêu nói xong cũng không hỏi thêm gì nữa, anh ung dung sấy tóc, cho quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó cho bột giặt vào rồi nhấn nút "Khởi động". Anh như có như không liếc nhìn cô, Khương Mộ càng cảm thấy xấu hổ hơn, cô chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như vậy khi ở một mình với Cận Triêu.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng máy giặt khởi động, Cận Triêu mới lại bước tới trước mặt cô, anh dựa vào tủ quần áo nhìn cô chằm chằm một lúc mới nói: “Em muốn nói gì với anh à?”
Đôi mắt Khương Mộ dao động hồi lâu, sau đó cô ngước mắt lên nhìn anh rồi lắc đầu.
Khóe môi Cận Triêu hiện lên một tia ý cười, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói: “Nếu như đêm qua em cho rằng mình bốc đồng thì bây giờ hối hận cũng đã muộn.”
Khương Mộ lại lần nữa lắc đầu kịch liệt: “Em không hối hận, chỉ là em thấy mình có chút vội vàng, cứ mơ hồ đến mức không cảm nhận được gì cả.”
Ngay khi nói ra những lời đó, cô đột nhiên nhận ra rằng, ồ không, cô đã nói ra những gì trong lòng mình.
Khương Mộ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Cận Triêu thì chỉ thấy anh khẽ nhướng mày, trong mắt cũng không giấu được ý cười, Khương Mộ chỉ ước ngay lúc này trên sàn xuất hiện một cái hố để cô có thể chui xuống ngay lập tức.
Thực ra Khương Mộ vừa rồi không có cảm giác say, chỉ là nhịp tim đập rất nhanh, suy nghĩ mơ hồ, quả thực là một loại cảm giác có chút say mê, nhất là sau khi Cận Triêu ngồi xuống bên cạnh cô, mặc dù cô vẫn luôn cúi đầu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh, nỗi hồi hộp vô cùng khiến cổ tay cô khẽ run lên, đặc biệt là dưới ánh mắt của rất nhiều người, trông như thể cô vừa làm ra một chuyện gì đó không muốn cho mọi người biết nên dẫn đến tâm trạng không yên.
Đám người Phan Khải bưng lên một đĩa thịt xiên mới nướng, mùi thịt nướng, tiếng ly rượu leng keng, tiếng cười vang khắp sân thượng, nhưng không gì có thể che đậy được nhịp tim của Khương Mộ. Lúc này cơn chóng mặt của cô còn tệ hơn lần trước, Kim Phong Tử còn đưa cho cô nhiều rượu như vậy.
Sau đó lúc Tam Lại còn đề nghị tháng bảy này chờ mọi người bận rộn xong việc rồi cùng nhau đi leo núi một bữa, còn nói muốn tìm một ngọn núi có đường cáp treo, cũng không biết anh ta nhấn mạnh hai từ "leo núi" là có ý gì.
Kim Phong Tử nói muốn đi thì đi núi đứng đầu Ngũ Nhạc là Thái Sơn, Chương Quảng Vũ lại nhắc đến câu “Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng sơn quy lai bất khán Nhạc”, thế là liền bảo mọi người đi Hoàng Sơn, với lại anh ta đang làm việc ở An Huy, đi qua đi lại cũng gần.
Mọi người đang thảo luận sôi nổi, Cận Triêu cầm ly rượu lên để bên môi và chỉ cười cười, thỉnh thoảng nói chen vào vài câu, nhìn qua có vẻ rất thoải mái, nhưng tâm lý của Khương Mộ không bình tĩnh bằng anh, cô một mực vùi đầu ăn thịt nướng, thực ra cô đã ăn no, chỉ là lúc này ngồi không cũng có chút luống cuống, toàn bộ quá trình, khuỷu tay của cô còn vô tình cựa vào khuỷu tay của Cận Triêu mấy lần, rõ ràng đây là một chuyện bình thường, nhưng giờ phút này xúc cảm như vậy đột nhiên bị phóng đại vô hạn, thậm chí còn sinh ra một loại mập mờ chỉ có hai người bọn họ mới biết.
Phan Khải nhìn thấy cô đang ăn không ngừng nghỉ liền ngạc nhiên hỏi: "Khương Khương, hôm nay cậu đói lắm à?"
Lúc này Khương Mộ mới cảm thấy mình thật sự không nhịn được nữa, nhưng mọi người đang uống rượu vui vẻ nên chỉ có thể xua tay bảo không có chuyện gì, khóe mắt cô len lén liếc nhìn Cận Triêu, tay phải của anh đặt ở trên mép bàn, còn tay trái ở gần cô thì buông thõng xuống ghế.
Khương Mộ không khỏi cúi đầu nhìn bàn tay trái của anh đang buông thõng gần mình, các khớp xương thon dài khỏe mạnh, cơ bắp trên mu bàn tay cũng hiện lên rõ ràng, cô rất ít khi chú ý đến những đặc điểm nhỏ nhặt của người khác, trước đây cô từng bị sốt, y tá đều luôn nói rằng đường ven máu của cô không rõ ràng, nếu không may gặp phải một y tá có ít kinh nghiệm, chắc chắn cô sẽ cô sẽ bị chọc kim thêm vài lần, nhìn những đường gân xanh hơi phồng lên của Cận Triêu, cô thấy thật mới lạ, sau đó cô thực sự đưa tay ra và chọc vào tĩnh mạch trên mu bàn tay của anh.
Cận Triêu thoáng nghiêng đầu chậm rãi chuyển tầm mắt như có như không liếc nhìn cô, Khương Mộ chọc một cái chưa đã nghiền, thì ra xúc cảm chọc vào đường gân xanh trên tay anh lại thú vị tới như vậy, vì thế tay cô cứ liên tục chọc lên chọc xuống, chỉ là lúc này còn chưa kịp chọc nữa, Cận Triêu đột nhiên lật bàn tay của cô lên rồi trực tiếp nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, Khương Mộ trong nháy mắt liền ngẩng đầu nhìn anh, anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt như không quay đầu lại nghe Tam Lại nói chuyện phiếm về khỉ núi Nga Mi, lực đạo trong tay từ đầu đến cuối vẫn không buông ra, anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay tròn trịa của cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Cận Triêu nắm tay Khương Mộ, dù là diễn trò sau lần đua xe kia hay là khi đối mặt với ông chủ Vạn, anh quả thực đã từng nắm tay Khương Mộ, nhưng hai lần đó đều là lúc cô cực kỳ bất an, trong hoàn cảnh đó, anh dùng phương pháp này để xoa dịu cảm xúc của cô, chỉ là nắm tay cô và không có bất kỳ động tác dư thừa nào khác.
Mà đêm nay, trong hoàn cảnh thư thái như vậy, mỗi cái chạm vào của anh đều tràn ngập một luồng điện giật gân, Khương Mộ không dám nhìn người khác, tuy rằng biết rõ sẽ không có người để ý tới động tĩnh dưới gầm bàn, nhưng tay cô còn đang bị anh nắm giữ, cảm giác nóng bỏng của đầu ngón tay anh đốt thẳng vào tận trái tim cô, sau đó đến đôi má cũng dần trở nên đỏ bừng đến mức cô không còn nghe rõ người xung quanh đang nói gì nữa.
Không biết qua bao lâu, bạn gái của Chương Quảng Vũ đột nhiên hỏi cô: “Em say quá à?”
Khương Mộ có chút chột dạ rút tay lại, cô gật đầu theo thuận theo lời nói của cô ấy: "Chắc là vậy."
Vì thế tất cả mọi người cũng bắt đầu giải tán.
Trên đường về, Tam Lại gọi một chiếc xe đưa Khương Mộ và Cận Triêu về nhà Cận Cường, Tam Lại vừa uống rượu nên nói không ngừng nghỉ, từ lúc lên xe liền ngồi ở ghế phụ trò chuyện cùng tài xế. Anh ta không ngừng nói về cửa hàng thú cưng mà anh ta mở và bật chế độ trò chuyện thân thiện của mình. Những người không biết còn nghĩ rằng anh ta đã mở một thị trường buôn bán thú cưng có quy mô lớn nào đó, tình cờ là người tài xế cũng có hai con chó ở nhà nên anh ta càng nói càng hăng.
Cận Triêu và Khương Mộ ngồi ở ghế sau, khoảng cách giữa hai người rất lớn, người phía trước quá ồn ào, trên đường bọn họ một câu cũng không nói, Khương Mộ thỉnh thoảng liếc trộm Cận Triêu, anh cảm giác được tầm mắt của cô sẽ nghiêng đầu lại nhìn cô, còn Khương Mộ thì lại nhanh chóng né tránh.
Lúc đến cổng tiểu khu, Tam Lại lại thành công tiếp nhận thêm một vị khách VIP cho hàng thú cưng của mình, làm cho Khương Mộ không thể không gửi tặng anh ta một chữ ‘Phục’.
Tam Lại quay người, cười đùa nói với cô: “Về rồi có thể ngủ ngon nhé, sinh viên đại học tương lai.”
Khương Mộ cũng mỉm cười theo anh ta, sau đó cô vội vàng liếc nhìn Cận Triêu.
Cận Triêu cảm nhận được ánh mắt của cô liền nói với Tam Lại: “Tôi dẫn Mộ Mộ vào nhà đây.”
Rồi sau đó nói với tài xế: "Phiền anh chờ một chút.”
Khương Mộ mở cửa xe, Cận Triêu cũng bước xuống xe, Tam Lại tiếp tục nói chuyện phiếm với tài xế.
Sau khi hai người rẽ vào khu dân cư, chiếc taxi đã không còn nhìn thấy nữa, đèn đường trong khu phố cũ phủ một lớp bụi dày làm cho ánh sáng trở nên khá mờ mịt, Khương Mộ đi tới kéo lấy ống tay áo của Cận Triêu, nhưng còn chưa kịp chạm vào anh thì tay cô đã bị tay anh gắt gao nắm lấy, Cận Triêu ôm lấy cô, nhưng anh không nhìn cô, mọi chuyện dường như đều đã ngầm thỏa thuận.
Buổi đêm xuyên qua khu dân cư yên tĩnh, Cận Triêu dẫn Khương Mộ trở lại tòa nhà cũ, khi mở cửa vào tòa nhà, giọng điệu cô đầy nhẹ nhàng như người say: “Anh ơi, em bò không nổi nữa.”
Cận Triêu cười cười không nói gì, biết cô cố ý lười biếng, nhưng anh vẫn cúi xuống chờ cô nhảy lên lưng anh, sau đó cõng cô leo lên bậc thang, tốc độ của Cận Triêu không nhanh, hai tay Khương Mộ khoanh trước cổ anh, tựa mặt vào bờ vai rộng lớn của anh, hơi thở có chút ngọt ngào, còn thoang thoảng mùi rượu, cô nhúc nhích người cọ vào cổ anh, làm cho hơi thở vốn bình tĩnh vốn có của anh càng trở nên nóng bức.
Ánh đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang dần được bật sáng theo bước chân của Cận Triêu, sau khi đến tầng năm, Cận Triêu đặt cô xuống, anh quay lại dùng ánh mắt đen tối nhìn cô, thân hình Khương Mộ khẽ lắc lư, Cận Triêu sợ rằng cô sẽ sẽ đứng không vững nên anh lưỡng lự bước một bước về phía cầu thang để chặn cô lại. Ánh mắt anh quét qua đôi môi mềm mại của cô và dừng lại ở đó trong vài giây. Đèn kích hoạt bằng giọng nói đột nhiên tắt ngúm. Trong không gian tối tăm, khoảng cách giữa hai người bọn họ gần đến mức nguy hiểm. Cận Triêu cúi đầu tiến lại gần cô, Khương Mộ càng đến gần, cơ thể anh càng run lên không thể khống chế.
Cận Triêu cười nhẹ, sau đó lại đứng thẳng lên nói với cô: “Hôm nay em vừa uống rượu, chờ khi nào em tỉnh táo lại rồi chúng ta nói sau.”
Khương Mộ ngước đôi mắt ngấn nước lên, con ngươi đen láy to lớn nhìn anh, khi say rượu cô luôn nhìn mọi người với ánh mắt đáng thương, cô nhẹ giọng hỏi anh: “Anh đi à?”
Cận Triêu nhắc nhở cô: “Tam Lại còn đang chờ trên taxi.”
Khương Mộ lại cúi đầu, cô luôn luôn rất nhỏ bé khi cúi đầu đứng trước mặt Cận Triêu, hai người đều không nói gì nữa, Khương Mộ hơi nhích về phía trước tựa trán vào ngực anh.
Cận Triêu hạ ánh mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy say mê, vừa nói xong hai từ ‘yêu tinh’, anh liền dang tay ôm cô vào lòng.
Đây là lần đầu tiên Khương Mộ được Cận Triêu ôm như thế này, cô dường như hòa tan vào trong cơ thể anh, cô không hề biết rằng vòng ôm của Cận Triêu có thể nhấn chìm cô, bất kể là nhiệt độ hơi thở hay khí chất quyến rũ của anh, hay là một bộ ngực rắn chắc, chỉ cần anh muốn, anh hoàn toàn có thể làm cô tan chảy trong vòng tay, khiến cô không còn nơi nào để trốn.
Chờ khi Cận Triêu đi ra khỏi tiểu khu và lại ngồi lên taxi đã là chuyện của hai mươi phút sau, Tam Lại kinh ngạc hỏi: "Sao lâu thế?"
Cận Triêu im lặng nhìn anh ta, quay đầu nói với tài xế: “Đi thôi.”
…
Khương Mộ thật ra cũng không biết làm sao mình về nhà được, hình như là Cận Triêu mở cửa cho cô, nhưng anh không vào nhà, chỉ dùng một tay nâng eo cô lên, đặt cô vào cửa rồi nói "Chúc ngủ ngon” với cô, sau đó anh còn đóng cửa lại giúp cô, cho đến khi nằm trên giường Khương Mộ vẫn còn cảm thấy ngơ ngác, cô cảm thấy mình có thể vẫn đang mộng du.
Cô là một cô gái có chất lượng giấc ngủ rất tốt, hầu hết các đêm cô đều có thể có được một giấc ngủ yên bình, nhưng đêm nay cô luôn trong trạng thái mơ màng, tâm hồn lơ lửng, trong đầu cô liên tục hiện lên gương mặt của Cận Triêu, cùng với giọng nói dễ nghe và màu môi quyến rũ của anh, thậm chí toàn bộ cơ thể cô như được bao bọc bởi hơi thở của Cận Triêu, là mùi hương bạc hà sảng khoái và độc đáo xen lẫn mùi thơm êm dịu thoang thoảng của thuốc lá, một hương vị say đắm lòng người.
Đây không phải là lần đầu tiên Khương Mộ mơ thấy Cận Triêu, trong ý thức mơ hồ, cô không biết mình đang mơ hay là thật, cô không ngừng cảm thấy kích động và căng thẳng, ngay cả cảm xúc khó có thể tin cũng không ngừng kích thích cô, cho đến gần hừng đông cô mới chính thức ngủ say.
Triệu Mỹ Quyên cho rằng Khương Mộ trong khoảng thời gian này bận thi tốt nghiệp trung học nên áp lực tinh thần quá lớn, vừa thả lỏng người sẽ khó tránh khỏi cảm giác đắm chìm bản thân, cho nên ban ngày cũng không gọi cô rời giường ăn cơm mà để cho cô ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh.
Quả nhiên Khương Mộ thành công ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều, chờ cô mở mắt ra thậm chí ngay cả mình ở đâu cũng hoảng hốt, ước chừng đầu óc của cô bị đứt đoạn chừng mười phút, sau đó hành vi cử chỉ của cô mới có thể trở lại bình thường.
Nhưng sau mười phút này, những mảnh vỡ còn sót lại của đêm qua dần dần quay trở lại, cô bắt đầu nhận ra mình có thể đã làm điều gì đó rất mãnh liệt, sao đó cô mang theo một khuôn mặt tái nhợt đứng trước bàn ăn làm cho Triệu Mỹ Quyên sợ chết khiếp, vội vàng hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.
Khương Mộ trở về phòng mà không nói một lời, cô khóa cửa, chui xuống gối gào thét một hồi, cô hôn Cận Triêu không chỉ một lần, sau đó anh còn hôn lại cô, không phải chỉ chạm nhẹ mà là hôn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Khương Mộ, trước đó cô chưa bao giờ biết hôn người khác giới lại có thể thân mật như vậy, cô còn có thể nhớ mang máng cách Cận Triêu dây dưa với cô, cảm giác kia giống như mình bị hạ cổ, không thể động đậy, cả người như nhũn ra và không thể kháng cự.
Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, toàn thân Khương Mộ đều trở nên nóng bừng, theo dòng ký ức tối qua, cô nhớ tới trước khi cô và Cận Triêu chia tay ở hành lang, hình như anh còn nói hôm nay cô uống nhiều rượu và chờ sau khi cô tỉnh táo sẽ nói chuyện sau với cô.
Khương Mộ hiện tại rất nghi ngờ Cận Triêu cho rằng hành động tối hôm qua của cô là do say rượu bốc đồng, mặc dù cô có chút bốc đồng nhưng không phải là bất tỉnh.
Về phần sau khi tỉnh lại cô sẽ đối mặt với Cận Triêu như thế nào, Khương Mộ cũng không biết, cô lôi mặt từ dưới gối ra, sờ điện thoại nhìn xem, từ khi Cận Triêu rời đi tối qua anh vẫn chưa liên lạc với cô. Khương Mộ muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác chột dạ.
Suy nghĩ hồi lâu, cô liền gửi cho anh một tin nhắn chỉ có ba chữ ngắn gọn: Em tỉnh rồi.
Cận Triêu không để cô đợi lâu, một lúc sau đã nhanh chóng nhắn lại: Còn đang bận, đến gara ô tô đợi anh.
Khương Mộ nhận được tin nhắn này lập tức cảm thấy sảng khoái, cô nhanh chóng lôi ba lô ra, đổ hết bút, sách câu hỏi, sách từ vựng tiếng Anh, thẻ ăn và những thứ lộn xộn khác vào bên trong rồi mang theo. Triệu Mỹ Quyên tưởng rằng cô ra ngoài chơi với bạn cùng lớp nên cũng không hỏi nhiều.
Khương Mộ cũng đặc biệt đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn nhẹ mang đến gara ô tô, Gà trống sắt đã đi cùng Cận Triêu, Tiểu Dương là người duy nhất ở gara ô tô, công việc cũng không bận rộn lắm, cô đưa cho anh ta một ít đồ ăn, sau đó chuyển tất cả đồ ăn nhẹ khác về phòng của Cận Triêu, chiếc bàn cạnh giường của anh chất đầy đồ ăn và đồ uống, giống như đêm nay hai bọn họ có thể thức trắng đêm để tâm sự.
Nhưng vào buổi tối, Cận Triêu lại gửi một tin nhắn khác cho Khương Mộ, nói với cô rằng có thể anh về muộn, sư phụ Nhậm và những người khác đều đang ở đây nên anh không thể rời đi.
Khương Mộ bảo anh cứ tập trung làm cho xong chuyện của mình, còn cô thì qua cửa hàng bên cạnh chơi với Tam Lại, dạo này công việc của Tam Lại không được tốt lắm, anh ta chơi game từ chiều đến giờ, Khương Mộ dời một chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh anh ta và nhìn anh ta chăm chú, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm tối, sau khi ăn xong Tam Lại liền kéo Khương Mộ vào chơi game với anh ta.
Khi Cận Triêu quay lại, xuyên qua cửa kính anh nhìn thấy Khương Mộ đang chăm chú cầm điều khiển, thân thể lắc lư qua lại theo nút trái phải, dáng vẻ trông thực sự rất đáng yêu.
Anh không đi vào mà gõ cửa hai lần, Khương Mộ quay đầu liếc nhìn ra cửa, sau đó cô lập tức thả điều khiển trò chơi xuống và đứng dậy, Tia Chớp dưới chân cô đã chạy nhanh về phía cửa.
Tam Lại nhếch môi, nhàn nhã nói: “Nha đầu vô tâm và một con chó tuyệt tình."
Cận Triêu quay người trở lại gara ô tô, Khương Mộ và Tia Chớp cũng đi theo anh, anh đi thẳng vào phòng rồi nói với Khương Mộ: “Đóng cửa lại.”
Khương Mộ không cao bằng Cận Triêu nên không chạm tới được cửa cuốn, nhưng cô quen rồi, từ trong góc lấy ra một cái móc dài, dùng móc kéo cửa xuống rồi khóa cửa lại, sau đó lại cất chiếc móc dài vào lại trong góc.
Khi cô đi vào phòng thì Cận Triêu đang tắm, cô đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Một lúc sau, Cận Triêu mặc áo phông rộng thùng thình mở cửa phòng tắm bước ra, Khương Mộ lặng lẽ ngồi ở cuối giường như một bà vợ nhỏ, liếc nhìn đầu giường chất đầy đồ ăn vặt, ánh mắt anh lại rơi vào bộ dáng ngượng ngùng của Khương Mộ, anh nhếch môi: "Em tỉnh táo rồi à?"
Đó là ba chữ rất bình thường, nhưng gương mặt Khương Mộ lập tức nóng lên, cô thành thật gật đầu, cũng không dám nhìn anh, giống như một đứa trẻ mắc lỗi còn không biết sám hối.
Cận Triêu nói xong cũng không hỏi thêm gì nữa, anh ung dung sấy tóc, cho quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó cho bột giặt vào rồi nhấn nút "Khởi động". Anh như có như không liếc nhìn cô, Khương Mộ càng cảm thấy xấu hổ hơn, cô chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như vậy khi ở một mình với Cận Triêu.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng máy giặt khởi động, Cận Triêu mới lại bước tới trước mặt cô, anh dựa vào tủ quần áo nhìn cô chằm chằm một lúc mới nói: “Em muốn nói gì với anh à?”
Đôi mắt Khương Mộ dao động hồi lâu, sau đó cô ngước mắt lên nhìn anh rồi lắc đầu.
Khóe môi Cận Triêu hiện lên một tia ý cười, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc nói: “Nếu như đêm qua em cho rằng mình bốc đồng thì bây giờ hối hận cũng đã muộn.”
Khương Mộ lại lần nữa lắc đầu kịch liệt: “Em không hối hận, chỉ là em thấy mình có chút vội vàng, cứ mơ hồ đến mức không cảm nhận được gì cả.”
Ngay khi nói ra những lời đó, cô đột nhiên nhận ra rằng, ồ không, cô đã nói ra những gì trong lòng mình.
Khương Mộ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Cận Triêu thì chỉ thấy anh khẽ nhướng mày, trong mắt cũng không giấu được ý cười, Khương Mộ chỉ ước ngay lúc này trên sàn xuất hiện một cái hố để cô có thể chui xuống ngay lập tức.