Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 47
Cuộc sống của Khương Mộ lại quay trở về thời gian lúc vừa tới Đồng Cương, chỉ cần thứ sáu tan học sớm hoặc là cuối tuần liền đến làm ổ ở gara ô tô để làm bài tập, sang năm mới gara ô tô càng thêm bận rộn, khoảng sân sau đã được Cận Triêu chuyển đổi thành một nhà kho tạm thời, thường xuyên đóng kín cửa, bên trong chất đầy những rương chứa đồ, thường xuyên có người tới lấy hàng, đều là những gương mặt lạ Khương Mộ chưa từng thấy qua, hầu như mấy người đó đều tới vào buổi tối.
Hành vi bí ẩn đó càng làm cho Khương Mộ tưởng rằng Cận Triêu bắt đầu kinh doanh thứ mờ ám gì đó như là buôn bán ma túy chẳng hạn, nhưng thực ra cô đã nhìn thấy những thứ bên trong rương đó, chỉ là những phụ tùng ô tô bình thường mà thôi, Khương Mộ không biết có phải anh vừa tìm ra một cách kiếm tiền mới hay không, gần đây Cận Triêu mua dâu tây toàn là mua thùng thùng, một ngày nọ Khương Mộ còn nhìn thấy anh đưa cho Gà trống sắt một tấm thẻ ngân hàng.
Lượng hàng xuất ra từ nhà kho ở sân sau rất lớn, Khương Mộ mới hai ngày không tới đây mà hàng hóa trong kho đã sạch trơn.
Cận Triêu rất cẩn thận với những thứ ở sân sau, thông thường khi gara ô tô mở cửa kinh doanh vào ban ngày, cửa nhà kho đều được khóa chặt vì sợ khách hàng vô tình bước vào, cửa sau của nhà kho chỉ được mở ra khi cửa cuốn phía trước đóng lại. Khương Mộ cũng thành người một nhà nên Cận Triêu cũng không cố ý đề phòng cô, cô cũng có từng hỏi Cận Triêu những thứ đó là gì, Cận Triêu cũng thành thật nói cho chỉ là những linh kiện bán cho đại lý.
Thời điểm tháng ba Cận Triêu tuy bề bộn nhiều việc nhưng anh vẫn rất rất tận tâm với cô, mỗi khi kết thúc một ngày công tác bận rộn anh mới có thể trở lại phòng nghỉ, sau đó vẫn kiên nhẫn giảng giải cho cô một ít kiến thức vật lý.
Trước đó, Khương Mộ vẫn luôn cho rằng vật lý là một môn học nhàm chán vô ích, chứa đầy những lý thuyết huyền bí và những công thức khó ngẫm.
Nhưng Cận Triêu là người đã giúp cô khai sáng tương lai, có lúc Khương Mộ cảm thấy mình không phải đang học vật lý mà là toán học, có lúc không giống toán học mà lại giống triết học, càng ngày càng có cảm giác mơ hồ.
Một định luật Biot-Savart thiếu chút nữa đã làm Khương Mộ khóc thét, buổi tối ngủ nằm mơ cũng chỉ toàn mơ thấy tích phân, đây chỉ là phần điện từ chứ đừng nói đến cơ học lượng tử, Cận Triêu chỉ nói với cô một vài nội dung nằm ngoài sách giáo khoa trung học một chút là Khương Mộ bắt đầu khóc lóc om sòm, kết cấu não của anh và cô đúng là khác biệt hoàn toàn.
Với việc nghiên cứu chuyên sâu về lĩnh vực này, cô bắt đầu có càng nhiều câu hỏi mà cô không thể hiểu được, đôi khi cô hỏi rất nhiều câu hỏi "tại sao" cùng một lúc làm cho Cận Triêu phải bật cười, anh nói với cô rằng đây là một chuyện tốt, có câu hỏi tức là có hứng thú, đây là một khởi đầu rất tốt.
Điều đáng mừng là sau một thời gian, khi quay lại các kiến thức vật lý trong sách giáo khoa trung học, cô đã nắm vững chúng một cách dễ dàng.
Khương Mộ có thể cảm giác được Cận Triêu trong khoảng thời gian này luôn rất mệt mỏi, buổi tối sau khi ép cô uống một cốc nước cam, anh cũng sẽ pha cho mình một ly cà phê đặc, trước đây anh cũng không có uống thứ này, cũng không biết có phải gần đây do anh quá mệt mỏi hay không.
Trong phòng khách luôn tràn ngập mùi thơm của cà phê, cùng với giọng nói trầm thấp của Cận Triêu, Khương Mộ dần dần bị mê hoặc bởi mùi hương này.
Cô cũng muốn thử uống mấy lần nhưng Cận Triêu luôn nói với cô: "Uống một lần còn chưa chừa à?"
Khương Mộ đương nhiên sẽ không thừa nhận khi mình còn nhỏ có lần cô từng lén lút uống một ngụm cà phê của Cận Triêu lúc anh đi ra ngoài, hại cô sau đó phải uống thêm một ngụm nước chanh, Cận Triêu quay lại liền cầm ly cà phê lên, ngay lúc anh đang muốn đưa lên miệng thì chợt dừng lại, anh nâng mí mắt nhìn Khương Mộ, giọng điệu nhàn nhã hỏi cô: "Uống ngon không?"
Khương Mộ có chút chột dạ trả lời: "Chắc là do em còn nhỏ..."
Có nhiều lần sau tiết tự học buổi tối cô có gọi điện thoại cho Cận Triêu nhưng anh đều cúp điện thoại trước rồi mới trả lời tin nhắn của cô, hoặc là có đôi khi phải cách mười phút anh mới gọi điện thoại lại cho cô, cô hỏi anh ở đâu, anh cũng chỉ bảo anh đang bận rộn ở bên ngoài, bảo cô về nhà sớm một chút, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh.
Cả tháng tư Khương Mộ hầu như rất ít khi gặp anh, ban ngày cô phải đi học, giờ tự học buổi tối của học kỳ này có đôi khi phải kéo dài đến gần mười giờ, hiếm khi chủ nhật có thời gian rảnh rỗi thì Cận Triêu cũng không có ở trong gara.
Có một đêm lúc cô lên giường thì đã là một giờ sáng, mặc dù rất buồn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, cô liền gửi cho Cận Triêu một biểu cảm đáng thương, vốn tưởng rằng anh sẽ không trả lời tin nhắn nhanh như vậy, nhưng không nghĩ tới khi cô vừa đặt điện thoại di động xuống thì tin nhắn của anh cũng vừa tới, anh hỏi cô: [Sao giờ này còn chưa ngủ?]
Khương Mộ ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại một lúc, nhất thời không biết nên làm gì, những ngày tự học buổi tối vừa qua, mùi cà phê vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Khương Mộ làm tâm thần cô không yên.
Cân nhắc hơn nửa ngày, cô mới trả lời: [Không có gì, chỉ là muốn ngửi mùi cà phê.]
Cận Triêu: [Đi ngủ sớm đi.]
Khương Mộ không biết có phải anh vẫn còn đang bận rộn bên ngoài hay không, anh vào xã hội quá sớm, vòng tròn xã hội xung quanh anh rất phức tạp và hỗn loạn, những gì cô tiếp xúc chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Ngoại trừ chiếc xe hơi màu đen kia và gara ô tô của anh, Khương Mộ hầu như không biết gì về Cận Triêu, cô biết anh có thể vẽ bản vẽ và trao đổi với khách hàng về các thông số ghi trên các loại linh kiện được viết bằng tiếng Anh, nhưng cô không biết những người thường xuyên đến mua hàng là ai, càng không biết mỗi ngày anh ra ngoài tiếp xúc với loại người nào.
Thường xuyên có đủ loại người đến gara ô tô để tìm anh, có lần Khương Mộ còn nhìn thấy mấy chiếc ô tô sang trọng đậu trước cửa gara ô tô rồi gọi anh đi, trong xe hình như còn có người nước ngoài, hôm đó Cận Triêu đi cả đêm không về và không ai biết tung tích của anh.
Trong mắt Khương Mộ, cuộc đời của anh như được chia làm hai, những gì anh cho cô thấy là một cuộc sống đơn điệu và lặp đi lặp lại, còn những thứ anh chưa bao giờ cho cô thấy lại là một thế giới mà Khương Mộ không thể tưởng tượng được.
Cuộc sống của cô vẫn chỉ có hai điểm là nhà và trường học, đơn giản đến mức không biết gì về những thăng trầm bên ngoài.
Nhìn trần nhà tái nhợt, thời gian đếm ngược trong lòng cô càng lúc càng nhanh, còn hai tháng nữa là tới kì thi tốt nghiệp trung học, con đường phía trước cô vẫn chưa thể xác định, dù đi đến một nơi khác hay là đến một đất nước xa lạ, cô chắc chắn sẽ bị tách khỏi Cận Triêu.
Sau bốn năm đại học, bốn năm dài ròng rã, bao nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông đi qua, liệu cô có còn như xưa? Liệu anh có còn là anh nữa không?
Mọi thứ dường như đều là ẩn số, mà ẩn số này càng làm cho Khương Mộ càng cảm thấy hoảng sợ khi ngày thi đại học đến gần.
Ngày hôm sau Khương Mộ xách cặp đi bắt xe buýt như thường lệ, vừa rời khỏi khu dân cư cô đã nhìn thấy Cận Triêu đang đứng dựa vào cửa một chiếc SUV màu đen, mặt trời vừa ló dạng khỏi chân trời, hôm nay anh mặc áo khoác và quần jean, dáng người mảnh khảnh cao ngất, ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm bao phủ cơ thể anh như một làn sương mỏng, hình ảnh kia cứ như vậy đập mạnh vào mắt Khương Mộ, giống như trong nháy mắt, cô đột nhiên hiểu rõ căn nguyên của cơn hoảng hốt đêm trước đến từ đâu.
Cô y có thể, có lẽ, như thể cô có những cảm xúc không nên có đối với người đàn ông mà cô luôn gọi là anh trai này, và thứ cảm xúc này đang ngày một lan tràn.
Cô không có biểu cảm gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng khi nhìn thấy Cận Triêu, trong lòng cô đã sớm dấy lên một làn sóng lớn, cô không biết phải làm sao, không biết nếu nói ra chuyện này anh sẽ phản ứng thế nào? Chưa kể mối quan hệ của họ sẽ đi đến đâu một khi cô nói ra điều đó.
Có lẽ là do đã nhiều ngày không gặp Cận Triêu, Khương Mộ cảm thấy mình gầy đi đôi chút, đường nét trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng hơn, cô cứ đứng như vậy nhìn anh, cho đến khi Cận Triêu cúi xuống cầm lấy một ly gì đó đưa cho cô: “Không có cà phê, chỉ có sữa đậu nành mà thôi.”
Tâm tình của Khương Mộ rất phức tạp, cô đi tới nhận lấy ly sữa đậu nành nóng hổi từ trong tay anh, Cận Triêu chở cô đến trường học, trên đường anh còn hỏi cô gần đây ôn tập như thế nào, Khương Mộ không yên lòng trả lời: "Vẫn ổn.”
Đôi mắt cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra cô biết Cận Triêu luôn rất tốt với cô, lần này đến Đồng Cương học trong lòng có chút buồn bực, vô luận là chuyện sợ không thể thích ứng được với nhà của ba cô, hay là lúc gần đến năm mới cô và mẹ còn ầm ĩ một trận, nếu như không phải có Cận Triêu ở bên cạnh cô, chắc là cô sẽ có cảm giác sống một ngày dài như một năm.
Nhưng phần tình cảm tốt đẹp này có bao nhiêu là tình cảm ngày xưa? Có bao nhiêu là quan hệ anh em bây giờ? Lại có bao nhiêu tình cảm khác mà cô không thể đoán ra, Khương Mộ cũng không thể xác định, nhưng cô có thể chắc chắn một điều là một khi cô nói ra khỏi miệng, Cận Triêu có lẽ sẽ không quá tuyệt tình, nhưng anh nhất định sẽ không chấp nhận cô.
Khương Mộ từ sau Tết Nguyên đán đã phát hiện ra rằng dù cô có ở lại gara ô tô muộn thế nào đi chăng nữa thì Cận Triêu cũng sẽ “đuổi” cô về nhà Cận Cường và không cho cô qua đêm ở chỗ anh.
Anh vẫn sẽ quan tâm đến việc học và chăm sóc cuộc sống của cô, nhưng giữa hai người dường như đã xuất hiện một ranh giới rất rõ ràng, mỗi khi Khương Mộ gặp phải ranh giới đó, Cận Triêu sẽ lặng lẽ kéo cô lại vị trí của mình, cô sẽ không thể vượt qua được nó, và cô cũng rất sợ nếu mình thật sự không nói ra, hai tháng sau sau khi kì thi thi đại học kết thúc, bọn họ sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Cận Triêu đỗ xe ở ven đường đối diện trường học, Khương Mộ quay đầu nhìn anh, cô do dự mấy lần, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ hỏi: "Gần đây anh còn bận không?"
Cận Triêu gật đầu, Khương Mộ lẩm bẩm: "Anh liều mạng làm việc như vậy để làm gì chứ? Vội vã gom tiền để cưới vợ sao?
Cận Triêu cười cười rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Em giới thiệu cho anh một người được không?”
Sắc mặt Khương Mộ càng trở nên khó coi, giọng điệu cũng không vui vẻ mấy: "Được, trường em có rất nhiều mỹ nữ."
Cận Triêu hơi nhếch môi: “Còn quá nhỏ, không xuống tay được.”
Khương Mộ không nói thêm lời nào, cô xuống xe rồi đóng cửa lại, Cận Triêu hạ cửa kính xuống, tựa cằm vào cánh tay nhìn Khương Mộ đi vòng qua đầu xe rồi đi đến bên đường đối diện. Anh nhàn nhã nói với cô: "Tối hôm qua lúc em gửi tin nhắn cho anh thì anh vẫn còn đang ở thành phố Ô.”
Khương Mộ chợt dừng bước, cô từ từ quay đầu lại, dưới hàng lông mi dày của Cận Triêu là đôi mắt sâu như hồ nước, tuy anh đang cười với cô nhưng giữa lông mày vẫn lộ ra rõ vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu lại rất thoải mái: "Sáng nay anh còn vội về đón em đi học, em tức giận à?"
Khương Mộ khẽ chớp mắt, cô lẩm bẩm: “Em nào có tức giận đâu chứ?”
Cận Triêu khẽ động ngón tay, anh xoay gương chiếu hậu về phía cô, nhướng mày nói với cô: “Em tự mình nhìn xem.”
Khương Mộ mím môi không chịu thừa nhận, Cận Triêu đưa tay gõ vào đầu cô, anh nhíu mày nói với cô: “Đi học đi, nếu không lại bị trễ mất.”
Ánh mắt Khương Mộ vẫn chăm chú nhìn anh, như thể sợ khi cô vừa quay người lại là anh lại tiếp tục biến mất mấy ngày liền, Cận Triêu thu tay dựa lưng vào ghế rồi nói với nàng: "Anh không đi, anh nhìn em đi vào.”
Chuông vào học đã vang lên, Khương Mộ chỉ có thể quay đầu chạy nhanh vào trường học, cho đến khi cô leo lên tầng ba, nhìn qua hành lang dẫn đến cổng trường, chiếc SUV màu đen vẫn còn đậu ở đó, Khương Mộ không biết Cận Triêu có thể nhìn thấy cô đang vẫy tay về phía xe anh hay không.
Điện thoại của cô đột nhiên rung lên, cô lấy ra thì thấy Cận Triêu vừa gửi tin nhắn cho cô: [Tâp trung học hành, không được suy nghĩ lung tung.]
…
Cuối tháng 4, có một lần sau tiết tự học buổi tối, Nghiêm Hiểu Y nhất quyết rủ Khương Mộ đi ăn xiên que, cô ấy nói rằng quán xiên que mới mở ở phố Đông Kiều gần đây rất nổi tiếng, buổi tối mới mở, lúc bày các cô đến vẫn còn kịp.
Buổi tối Khương Mộ không có ăn cơm ở trường, cho nên cô cũng đi cùng Nghiêm Hiểu Y đến phố Đông Kiểu, nghĩ rằng đi bắt hai trạm xe cũng không quá xa.
Khi đến nơi, Khương Mộ phát hiện con phố này khá náo nhiệt, có chợ đêm bán đồ ăn nhẹ, khu massage, sòng bài cái gì cũng đủ, khắp nơi đều có đèn đuốc sáng trưng, tấp nập người qua lại.
Lúc cô và Nghiêm Hiểu Y tìm được quán xiên que huyền thoại thì đã có rất nhiều người xếp hàng, mùi đồ ăn bay khắp con phố, bọn họ vất vả lắm mới chờ được đến lượt và ôm theo một đống đồ ăn trở về.
Lúc hai người sắp đi bộ đến nhà ga là cũng sắp ăn xong, Nghiêm Hiểu Y còn đang nói chuyện với Khương Mộ về bộ phim trinh thám cổ trang mới ra mắt, phàn nàn với cô rằng cô ấy không có thời gian để xem tiếp, định chờ sau khi thi xong đại học sẽ xem lại bộ phim trước tiên, Khương Mộ cũng thuận miệng hỏi trong phim đó có những diễn viên nào.
Đối diện có một hộp đêm có cửa ra vào được thiết kế rất sang trọng, ánh đèn từ bảng hiệu chiếu sáng cả con phố, Khương Mộ quay đầu lại nhìn thì thấy một đám người từ ngoài cửa hộp đêm đi ra, tầm mắt cô tùy ý đảo qua, nghe thấy Nghiêm Hiểu Y nói ra một nam minh tinh quen thuộc, cô vừa định hỏi cô ấy tại sao người nọ cũng đóng phim cổ trang?
Đột nhiên tầm mắt cô bỗng dừng lại, cô lại liếc mắt nhìn lần nữa, cô nhìn thấy Cận Triêu trong đám người, nếu không phải nhờ chiều cao cao ngất ngưởng của anh thì cô cũng khó có thể nhận ra anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen để hở hai nút trên cổ áo, tay còn đang ôm một cô gái ăn mặc hở hang, nhìn bộ dạng rất phong lưu.
Khương Mộ dừng lại nhìn anh, nghe thấy tiếng cười phát ra từ bên kia đường, máu trong người cô đột nhiên đông cứng lại, rõ ràng giữa bọn họ chỉ cách một con phố, nhưng Khương Mộ lại cảm giác được phía bên kia đường là một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới xa hoa trụy lạc, một thế giới nơi người lớn chơi đùa với nhau, một thế giới mà Cận Triêu chưa bao giờ cho cô nhìn thấy.
Nghiêm Hiểu Y ở bên cạnh cũng dừng lại và nhìn theo tầm mắt của cô, cô ấy hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Có lẽ ánh mắt của cô quá cố chấp nên Cận Triêu cũng nhận ra và liền quay đầu lại, anh nhìn thấy Khương Mộ đang mặc đồng phục học sinh xách cặp đứng ở bên kia đường.
Ánh mắt nhìn nhau đó khiến Khương Mộ bỗng nhiên nhớ đến câu nói “Còn quá nhỏ, không xuống tay được”, tầm mắt cô có chút mơ hồ.
Trong mắt Cận Triêu hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát anh liền quay người đi, người đàn ông trước mặt nói với anh: “Doãn Đại đã bao phòng ở Phượng Uyển, đến đó chơi chứ?”
Cận Triêu cười điên cuồng với người phụ nữ trong lòng mình: “Nói sớm một chút thì tôi đã không uống rượu nhiều như vậy rồi, tôi sợ mình không đủ sức để chơi thôi.”
Người phụ nữ bên cạnh anh cũng mỉm cười và nói: “Bộ dạng anh đẹp như vậy thì lo gì không có người hầu hạ.”
Những người đàn ông xung quanh đều nở nụ cười, có người còn lên tiếng chửi mắng: “Bộ bộ dạng đẹp thì hay lắm sao, đi đâu cũng có người hầu hạ.”
Cận Triêu cũng nở một nụ cười đầy phù phiếm.
Khương Mộ quay người, cô cố gắng đè nén giọng nói run rẩy của mình và nói với Nghiêm Hiểu Y: “Tớ không ngồi chung xe với cậu nữa.”
Nói xong, cô bước nhanh về phía đầu đường bên kia, bước chân càng lúc càng nhanh, cũng không biết mình đang chạy trốn điều gì, cô chỉ cảm thấy màn đêm đang không ngừng đuổi theo cô, các bảng hiệu sáng đèn bên đường toàn bộ đều biến mất, thân thể cô đang không ngừng lún xuống và không còn nhìn thấy ánh sáng gì cả.
Hành vi bí ẩn đó càng làm cho Khương Mộ tưởng rằng Cận Triêu bắt đầu kinh doanh thứ mờ ám gì đó như là buôn bán ma túy chẳng hạn, nhưng thực ra cô đã nhìn thấy những thứ bên trong rương đó, chỉ là những phụ tùng ô tô bình thường mà thôi, Khương Mộ không biết có phải anh vừa tìm ra một cách kiếm tiền mới hay không, gần đây Cận Triêu mua dâu tây toàn là mua thùng thùng, một ngày nọ Khương Mộ còn nhìn thấy anh đưa cho Gà trống sắt một tấm thẻ ngân hàng.
Lượng hàng xuất ra từ nhà kho ở sân sau rất lớn, Khương Mộ mới hai ngày không tới đây mà hàng hóa trong kho đã sạch trơn.
Cận Triêu rất cẩn thận với những thứ ở sân sau, thông thường khi gara ô tô mở cửa kinh doanh vào ban ngày, cửa nhà kho đều được khóa chặt vì sợ khách hàng vô tình bước vào, cửa sau của nhà kho chỉ được mở ra khi cửa cuốn phía trước đóng lại. Khương Mộ cũng thành người một nhà nên Cận Triêu cũng không cố ý đề phòng cô, cô cũng có từng hỏi Cận Triêu những thứ đó là gì, Cận Triêu cũng thành thật nói cho chỉ là những linh kiện bán cho đại lý.
Thời điểm tháng ba Cận Triêu tuy bề bộn nhiều việc nhưng anh vẫn rất rất tận tâm với cô, mỗi khi kết thúc một ngày công tác bận rộn anh mới có thể trở lại phòng nghỉ, sau đó vẫn kiên nhẫn giảng giải cho cô một ít kiến thức vật lý.
Trước đó, Khương Mộ vẫn luôn cho rằng vật lý là một môn học nhàm chán vô ích, chứa đầy những lý thuyết huyền bí và những công thức khó ngẫm.
Nhưng Cận Triêu là người đã giúp cô khai sáng tương lai, có lúc Khương Mộ cảm thấy mình không phải đang học vật lý mà là toán học, có lúc không giống toán học mà lại giống triết học, càng ngày càng có cảm giác mơ hồ.
Một định luật Biot-Savart thiếu chút nữa đã làm Khương Mộ khóc thét, buổi tối ngủ nằm mơ cũng chỉ toàn mơ thấy tích phân, đây chỉ là phần điện từ chứ đừng nói đến cơ học lượng tử, Cận Triêu chỉ nói với cô một vài nội dung nằm ngoài sách giáo khoa trung học một chút là Khương Mộ bắt đầu khóc lóc om sòm, kết cấu não của anh và cô đúng là khác biệt hoàn toàn.
Với việc nghiên cứu chuyên sâu về lĩnh vực này, cô bắt đầu có càng nhiều câu hỏi mà cô không thể hiểu được, đôi khi cô hỏi rất nhiều câu hỏi "tại sao" cùng một lúc làm cho Cận Triêu phải bật cười, anh nói với cô rằng đây là một chuyện tốt, có câu hỏi tức là có hứng thú, đây là một khởi đầu rất tốt.
Điều đáng mừng là sau một thời gian, khi quay lại các kiến thức vật lý trong sách giáo khoa trung học, cô đã nắm vững chúng một cách dễ dàng.
Khương Mộ có thể cảm giác được Cận Triêu trong khoảng thời gian này luôn rất mệt mỏi, buổi tối sau khi ép cô uống một cốc nước cam, anh cũng sẽ pha cho mình một ly cà phê đặc, trước đây anh cũng không có uống thứ này, cũng không biết có phải gần đây do anh quá mệt mỏi hay không.
Trong phòng khách luôn tràn ngập mùi thơm của cà phê, cùng với giọng nói trầm thấp của Cận Triêu, Khương Mộ dần dần bị mê hoặc bởi mùi hương này.
Cô cũng muốn thử uống mấy lần nhưng Cận Triêu luôn nói với cô: "Uống một lần còn chưa chừa à?"
Khương Mộ đương nhiên sẽ không thừa nhận khi mình còn nhỏ có lần cô từng lén lút uống một ngụm cà phê của Cận Triêu lúc anh đi ra ngoài, hại cô sau đó phải uống thêm một ngụm nước chanh, Cận Triêu quay lại liền cầm ly cà phê lên, ngay lúc anh đang muốn đưa lên miệng thì chợt dừng lại, anh nâng mí mắt nhìn Khương Mộ, giọng điệu nhàn nhã hỏi cô: "Uống ngon không?"
Khương Mộ có chút chột dạ trả lời: "Chắc là do em còn nhỏ..."
Có nhiều lần sau tiết tự học buổi tối cô có gọi điện thoại cho Cận Triêu nhưng anh đều cúp điện thoại trước rồi mới trả lời tin nhắn của cô, hoặc là có đôi khi phải cách mười phút anh mới gọi điện thoại lại cho cô, cô hỏi anh ở đâu, anh cũng chỉ bảo anh đang bận rộn ở bên ngoài, bảo cô về nhà sớm một chút, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh.
Cả tháng tư Khương Mộ hầu như rất ít khi gặp anh, ban ngày cô phải đi học, giờ tự học buổi tối của học kỳ này có đôi khi phải kéo dài đến gần mười giờ, hiếm khi chủ nhật có thời gian rảnh rỗi thì Cận Triêu cũng không có ở trong gara.
Có một đêm lúc cô lên giường thì đã là một giờ sáng, mặc dù rất buồn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, cô liền gửi cho Cận Triêu một biểu cảm đáng thương, vốn tưởng rằng anh sẽ không trả lời tin nhắn nhanh như vậy, nhưng không nghĩ tới khi cô vừa đặt điện thoại di động xuống thì tin nhắn của anh cũng vừa tới, anh hỏi cô: [Sao giờ này còn chưa ngủ?]
Khương Mộ ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại một lúc, nhất thời không biết nên làm gì, những ngày tự học buổi tối vừa qua, mùi cà phê vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Khương Mộ làm tâm thần cô không yên.
Cân nhắc hơn nửa ngày, cô mới trả lời: [Không có gì, chỉ là muốn ngửi mùi cà phê.]
Cận Triêu: [Đi ngủ sớm đi.]
Khương Mộ không biết có phải anh vẫn còn đang bận rộn bên ngoài hay không, anh vào xã hội quá sớm, vòng tròn xã hội xung quanh anh rất phức tạp và hỗn loạn, những gì cô tiếp xúc chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Ngoại trừ chiếc xe hơi màu đen kia và gara ô tô của anh, Khương Mộ hầu như không biết gì về Cận Triêu, cô biết anh có thể vẽ bản vẽ và trao đổi với khách hàng về các thông số ghi trên các loại linh kiện được viết bằng tiếng Anh, nhưng cô không biết những người thường xuyên đến mua hàng là ai, càng không biết mỗi ngày anh ra ngoài tiếp xúc với loại người nào.
Thường xuyên có đủ loại người đến gara ô tô để tìm anh, có lần Khương Mộ còn nhìn thấy mấy chiếc ô tô sang trọng đậu trước cửa gara ô tô rồi gọi anh đi, trong xe hình như còn có người nước ngoài, hôm đó Cận Triêu đi cả đêm không về và không ai biết tung tích của anh.
Trong mắt Khương Mộ, cuộc đời của anh như được chia làm hai, những gì anh cho cô thấy là một cuộc sống đơn điệu và lặp đi lặp lại, còn những thứ anh chưa bao giờ cho cô thấy lại là một thế giới mà Khương Mộ không thể tưởng tượng được.
Cuộc sống của cô vẫn chỉ có hai điểm là nhà và trường học, đơn giản đến mức không biết gì về những thăng trầm bên ngoài.
Nhìn trần nhà tái nhợt, thời gian đếm ngược trong lòng cô càng lúc càng nhanh, còn hai tháng nữa là tới kì thi tốt nghiệp trung học, con đường phía trước cô vẫn chưa thể xác định, dù đi đến một nơi khác hay là đến một đất nước xa lạ, cô chắc chắn sẽ bị tách khỏi Cận Triêu.
Sau bốn năm đại học, bốn năm dài ròng rã, bao nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông đi qua, liệu cô có còn như xưa? Liệu anh có còn là anh nữa không?
Mọi thứ dường như đều là ẩn số, mà ẩn số này càng làm cho Khương Mộ càng cảm thấy hoảng sợ khi ngày thi đại học đến gần.
Ngày hôm sau Khương Mộ xách cặp đi bắt xe buýt như thường lệ, vừa rời khỏi khu dân cư cô đã nhìn thấy Cận Triêu đang đứng dựa vào cửa một chiếc SUV màu đen, mặt trời vừa ló dạng khỏi chân trời, hôm nay anh mặc áo khoác và quần jean, dáng người mảnh khảnh cao ngất, ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm bao phủ cơ thể anh như một làn sương mỏng, hình ảnh kia cứ như vậy đập mạnh vào mắt Khương Mộ, giống như trong nháy mắt, cô đột nhiên hiểu rõ căn nguyên của cơn hoảng hốt đêm trước đến từ đâu.
Cô y có thể, có lẽ, như thể cô có những cảm xúc không nên có đối với người đàn ông mà cô luôn gọi là anh trai này, và thứ cảm xúc này đang ngày một lan tràn.
Cô không có biểu cảm gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng khi nhìn thấy Cận Triêu, trong lòng cô đã sớm dấy lên một làn sóng lớn, cô không biết phải làm sao, không biết nếu nói ra chuyện này anh sẽ phản ứng thế nào? Chưa kể mối quan hệ của họ sẽ đi đến đâu một khi cô nói ra điều đó.
Có lẽ là do đã nhiều ngày không gặp Cận Triêu, Khương Mộ cảm thấy mình gầy đi đôi chút, đường nét trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng hơn, cô cứ đứng như vậy nhìn anh, cho đến khi Cận Triêu cúi xuống cầm lấy một ly gì đó đưa cho cô: “Không có cà phê, chỉ có sữa đậu nành mà thôi.”
Tâm tình của Khương Mộ rất phức tạp, cô đi tới nhận lấy ly sữa đậu nành nóng hổi từ trong tay anh, Cận Triêu chở cô đến trường học, trên đường anh còn hỏi cô gần đây ôn tập như thế nào, Khương Mộ không yên lòng trả lời: "Vẫn ổn.”
Đôi mắt cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra cô biết Cận Triêu luôn rất tốt với cô, lần này đến Đồng Cương học trong lòng có chút buồn bực, vô luận là chuyện sợ không thể thích ứng được với nhà của ba cô, hay là lúc gần đến năm mới cô và mẹ còn ầm ĩ một trận, nếu như không phải có Cận Triêu ở bên cạnh cô, chắc là cô sẽ có cảm giác sống một ngày dài như một năm.
Nhưng phần tình cảm tốt đẹp này có bao nhiêu là tình cảm ngày xưa? Có bao nhiêu là quan hệ anh em bây giờ? Lại có bao nhiêu tình cảm khác mà cô không thể đoán ra, Khương Mộ cũng không thể xác định, nhưng cô có thể chắc chắn một điều là một khi cô nói ra khỏi miệng, Cận Triêu có lẽ sẽ không quá tuyệt tình, nhưng anh nhất định sẽ không chấp nhận cô.
Khương Mộ từ sau Tết Nguyên đán đã phát hiện ra rằng dù cô có ở lại gara ô tô muộn thế nào đi chăng nữa thì Cận Triêu cũng sẽ “đuổi” cô về nhà Cận Cường và không cho cô qua đêm ở chỗ anh.
Anh vẫn sẽ quan tâm đến việc học và chăm sóc cuộc sống của cô, nhưng giữa hai người dường như đã xuất hiện một ranh giới rất rõ ràng, mỗi khi Khương Mộ gặp phải ranh giới đó, Cận Triêu sẽ lặng lẽ kéo cô lại vị trí của mình, cô sẽ không thể vượt qua được nó, và cô cũng rất sợ nếu mình thật sự không nói ra, hai tháng sau sau khi kì thi thi đại học kết thúc, bọn họ sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Cận Triêu đỗ xe ở ven đường đối diện trường học, Khương Mộ quay đầu nhìn anh, cô do dự mấy lần, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ hỏi: "Gần đây anh còn bận không?"
Cận Triêu gật đầu, Khương Mộ lẩm bẩm: "Anh liều mạng làm việc như vậy để làm gì chứ? Vội vã gom tiền để cưới vợ sao?
Cận Triêu cười cười rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Em giới thiệu cho anh một người được không?”
Sắc mặt Khương Mộ càng trở nên khó coi, giọng điệu cũng không vui vẻ mấy: "Được, trường em có rất nhiều mỹ nữ."
Cận Triêu hơi nhếch môi: “Còn quá nhỏ, không xuống tay được.”
Khương Mộ không nói thêm lời nào, cô xuống xe rồi đóng cửa lại, Cận Triêu hạ cửa kính xuống, tựa cằm vào cánh tay nhìn Khương Mộ đi vòng qua đầu xe rồi đi đến bên đường đối diện. Anh nhàn nhã nói với cô: "Tối hôm qua lúc em gửi tin nhắn cho anh thì anh vẫn còn đang ở thành phố Ô.”
Khương Mộ chợt dừng bước, cô từ từ quay đầu lại, dưới hàng lông mi dày của Cận Triêu là đôi mắt sâu như hồ nước, tuy anh đang cười với cô nhưng giữa lông mày vẫn lộ ra rõ vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu lại rất thoải mái: "Sáng nay anh còn vội về đón em đi học, em tức giận à?"
Khương Mộ khẽ chớp mắt, cô lẩm bẩm: “Em nào có tức giận đâu chứ?”
Cận Triêu khẽ động ngón tay, anh xoay gương chiếu hậu về phía cô, nhướng mày nói với cô: “Em tự mình nhìn xem.”
Khương Mộ mím môi không chịu thừa nhận, Cận Triêu đưa tay gõ vào đầu cô, anh nhíu mày nói với cô: “Đi học đi, nếu không lại bị trễ mất.”
Ánh mắt Khương Mộ vẫn chăm chú nhìn anh, như thể sợ khi cô vừa quay người lại là anh lại tiếp tục biến mất mấy ngày liền, Cận Triêu thu tay dựa lưng vào ghế rồi nói với nàng: "Anh không đi, anh nhìn em đi vào.”
Chuông vào học đã vang lên, Khương Mộ chỉ có thể quay đầu chạy nhanh vào trường học, cho đến khi cô leo lên tầng ba, nhìn qua hành lang dẫn đến cổng trường, chiếc SUV màu đen vẫn còn đậu ở đó, Khương Mộ không biết Cận Triêu có thể nhìn thấy cô đang vẫy tay về phía xe anh hay không.
Điện thoại của cô đột nhiên rung lên, cô lấy ra thì thấy Cận Triêu vừa gửi tin nhắn cho cô: [Tâp trung học hành, không được suy nghĩ lung tung.]
…
Cuối tháng 4, có một lần sau tiết tự học buổi tối, Nghiêm Hiểu Y nhất quyết rủ Khương Mộ đi ăn xiên que, cô ấy nói rằng quán xiên que mới mở ở phố Đông Kiều gần đây rất nổi tiếng, buổi tối mới mở, lúc bày các cô đến vẫn còn kịp.
Buổi tối Khương Mộ không có ăn cơm ở trường, cho nên cô cũng đi cùng Nghiêm Hiểu Y đến phố Đông Kiểu, nghĩ rằng đi bắt hai trạm xe cũng không quá xa.
Khi đến nơi, Khương Mộ phát hiện con phố này khá náo nhiệt, có chợ đêm bán đồ ăn nhẹ, khu massage, sòng bài cái gì cũng đủ, khắp nơi đều có đèn đuốc sáng trưng, tấp nập người qua lại.
Lúc cô và Nghiêm Hiểu Y tìm được quán xiên que huyền thoại thì đã có rất nhiều người xếp hàng, mùi đồ ăn bay khắp con phố, bọn họ vất vả lắm mới chờ được đến lượt và ôm theo một đống đồ ăn trở về.
Lúc hai người sắp đi bộ đến nhà ga là cũng sắp ăn xong, Nghiêm Hiểu Y còn đang nói chuyện với Khương Mộ về bộ phim trinh thám cổ trang mới ra mắt, phàn nàn với cô rằng cô ấy không có thời gian để xem tiếp, định chờ sau khi thi xong đại học sẽ xem lại bộ phim trước tiên, Khương Mộ cũng thuận miệng hỏi trong phim đó có những diễn viên nào.
Đối diện có một hộp đêm có cửa ra vào được thiết kế rất sang trọng, ánh đèn từ bảng hiệu chiếu sáng cả con phố, Khương Mộ quay đầu lại nhìn thì thấy một đám người từ ngoài cửa hộp đêm đi ra, tầm mắt cô tùy ý đảo qua, nghe thấy Nghiêm Hiểu Y nói ra một nam minh tinh quen thuộc, cô vừa định hỏi cô ấy tại sao người nọ cũng đóng phim cổ trang?
Đột nhiên tầm mắt cô bỗng dừng lại, cô lại liếc mắt nhìn lần nữa, cô nhìn thấy Cận Triêu trong đám người, nếu không phải nhờ chiều cao cao ngất ngưởng của anh thì cô cũng khó có thể nhận ra anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen để hở hai nút trên cổ áo, tay còn đang ôm một cô gái ăn mặc hở hang, nhìn bộ dạng rất phong lưu.
Khương Mộ dừng lại nhìn anh, nghe thấy tiếng cười phát ra từ bên kia đường, máu trong người cô đột nhiên đông cứng lại, rõ ràng giữa bọn họ chỉ cách một con phố, nhưng Khương Mộ lại cảm giác được phía bên kia đường là một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới xa hoa trụy lạc, một thế giới nơi người lớn chơi đùa với nhau, một thế giới mà Cận Triêu chưa bao giờ cho cô nhìn thấy.
Nghiêm Hiểu Y ở bên cạnh cũng dừng lại và nhìn theo tầm mắt của cô, cô ấy hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Có lẽ ánh mắt của cô quá cố chấp nên Cận Triêu cũng nhận ra và liền quay đầu lại, anh nhìn thấy Khương Mộ đang mặc đồng phục học sinh xách cặp đứng ở bên kia đường.
Ánh mắt nhìn nhau đó khiến Khương Mộ bỗng nhiên nhớ đến câu nói “Còn quá nhỏ, không xuống tay được”, tầm mắt cô có chút mơ hồ.
Trong mắt Cận Triêu hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát anh liền quay người đi, người đàn ông trước mặt nói với anh: “Doãn Đại đã bao phòng ở Phượng Uyển, đến đó chơi chứ?”
Cận Triêu cười điên cuồng với người phụ nữ trong lòng mình: “Nói sớm một chút thì tôi đã không uống rượu nhiều như vậy rồi, tôi sợ mình không đủ sức để chơi thôi.”
Người phụ nữ bên cạnh anh cũng mỉm cười và nói: “Bộ dạng anh đẹp như vậy thì lo gì không có người hầu hạ.”
Những người đàn ông xung quanh đều nở nụ cười, có người còn lên tiếng chửi mắng: “Bộ bộ dạng đẹp thì hay lắm sao, đi đâu cũng có người hầu hạ.”
Cận Triêu cũng nở một nụ cười đầy phù phiếm.
Khương Mộ quay người, cô cố gắng đè nén giọng nói run rẩy của mình và nói với Nghiêm Hiểu Y: “Tớ không ngồi chung xe với cậu nữa.”
Nói xong, cô bước nhanh về phía đầu đường bên kia, bước chân càng lúc càng nhanh, cũng không biết mình đang chạy trốn điều gì, cô chỉ cảm thấy màn đêm đang không ngừng đuổi theo cô, các bảng hiệu sáng đèn bên đường toàn bộ đều biến mất, thân thể cô đang không ngừng lún xuống và không còn nhìn thấy ánh sáng gì cả.