Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 41
Khương Mộ chơi vui vẻ đến mức cả quần và giày đều ướt đẫm, vừa lên xe cô lập tức cảm thấy run rẩy: "Anh ơi, em lạnh quá, sao hôm nay trời lạnh thế nhỉ?"
Cận Triêu mở hệ thống sưởi lên và nói với cô: “Cởi giày ra.”
Khương Mộ ngoan ngoãn cởi đôi giày và tất ướt sũng ra, chân cô lạnh đến mức gần như mất cảm giác, cô không ngừng co rúm lại về phía Cận Triêu, Cận Triêu nhìn xuống bộ dáng co ro của cô, anh chỉ có thể nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn rồi nói: “Em ngồi yên để anh lái xe.”
Tuyết đọng trong khu dân cư rất dày, ô tô không thể đi vào, Cận Triêu chỉ có thể đỗ xe ở bên ngoài, sau đó anh bước xuống xe và đi vòng qua ghế lái phụ, Khương Mộ cầm lấy giày của mình trèo lên lưng Cận Triêu, Cận Triêu dùng áo khoác quấn đôi chân nhỏ bé của cô đang buông lỏng ở hai bên người anh lại và cõng cô đi vào tòa nhà.
Cận Triêu khi còn nhỏ cũng hay cõng cô trên lưng, mỗi lần cùng anh đến cửa hàng mô hình, nếu anh và những người bạn khác chơi lâu, Khương Mộ sẽ ngủ quên trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, khi còn nhỏ cô rất dễ ngủ, đang chơi hăng cũng có thể tự nhiên lăn ra ngủ, những lúc như thế Cận Triêu sẽ cõng cô về nhà.
Người trước cửa nhà luôn cười anh em bọn họ là người lớn cõng trẻ con, cho dù như vậy Cận Triêu cũng chưa bao giờ nhẫn tâm gọi cô tỉnh lại, đương nhiên, đại đa số tình huống anh muốn gọi cô cũng không thể tỉnh.
Nhưng bây giờ Cận Triêu đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, tấm lưng của anh rất rộng, mang lại cho người ta cảm giác rất an toàn, Khương Mộ không khỏi vùi mặt vào hõm cổ anh, trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi bạc hà và mùi rượu, còn có mùi sữa tắm sau khi tắm rửa càng làm cô thêm mê mẩn.
Hơi thở có chút ngọt ngào của cô xuyên qua cổ áo của Cận Triêu, anh vẫn bước đi, nhưng phần cổ lại cứng đờ bất thường, anh lớn tiếng hỏi cô: “Mệt không?”
Khương Mộ lẩm bẩm "Ừm", Cận Triêu một hơi cõng cô lên tầng năm, có lúc cô thật sự cho rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ cõng cô lên lầu như khi còn nhỏ nữa. Màn đêm tĩnh mịch biến hình ảnh này thành dĩ vãng, Khương Mộ dường như đang được quay về tuổi thơ, trở lại thành người không hề dè dặt trước mặt Cận Triêu, tùy ý dựa dẫm vào anh.
Đến trước nhà Cận Cường, Cận Triêu nói với cô: “Mở cửa.”
"Để em xuống."
Vì thế Cận Triêu đưa một tay ra phía sau vòng qua eo cô trực tiếp nhấc cô tới trước mặt, Khương Mộ không biết anh làm như thế nào, sức lực của anh thật sự rất mạnh mẽ, trong bóng tối cô chỉ có cảm giác thân thể mình vừa nhoáng lên một cái đã chuyển đến trước mặt anh, nhưng anh vẫn thủy chung không để cho chân cô chạm đất.
Khương Mộ dùng chân trần giẫm lên giày của anh, sau đó lấy chìa khóa nhà ra, hai tay Cận Triêu vòng qua eo bảo vệ cô, hơi thở của anh phả vào đỉnh đầu cô, cơ thể của hai người bọn họ gần như dán sát vào nhau.
Khương Mộ ngước mắt lên, ánh sáng nóng bỏng trong mắt anh chạm tới tận đáy lòng cô, hai người mặt đối mặt, thân thể cô được bàn tay to lớn của anh bao bọc, cô có cảm giác như toàn thân mình bị nghiền nát thành từng mảnh và dần tan vào trong mắt anh, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ đến mức cô thậm chí còn quên lấy chìa khóa ra.
Cận Triêu thấy cô đã ngừng cử động, anh liền cúi xuống nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa giờ đã biến đổi thành những đường nét quyến rũ của một cô gái trẻ, đôi mắt dường như phủ đầy nước, anh đã từng vô số lần tưởng tượng ra dáng vẻ sau khi cô lớn lên, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô vẫn giống hệt với đứa trẻ trong ký ức của anh, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ quyến rũ của thiếu nữ, mặc dù cô vẫn còn có chút non nớt, nhưng vẻ ngoài ngây thơ và thẹn thùng như vậy thật đúng là độc dược chết người đối với đàn ông.
Tay anh đang đặt bên hông Khương Mộ bỗng nhiên siết chặt, anh cúi đầu mím môi, yết hầu nương theo ánh sáng chậm rãi chuyển động, trong nháy mắt đó, đầu óc Khương Mộ liền trở nên mơ màng, hai mắt cô không ngừng lóe lên, cô khẩn trương đến mức cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Tuy nhiên, Cận Triêu chỉ cúi xuống giúp cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, sau đó anh đứng thẳng mở cửa, anh bế Khương Mộ đặt lên tấm đệm mềm mại rồi lấy dép cho cô.
Sau khi chân Khương Mộ an toàn tiếp đất, hơi thở của cô vẫn còn trì trệ, không khí trong lồng ngực dường như bị lấy đi, cô nhất thời không thể tự thở được, đầu óc c4ung trở nên choáng váng.
Góc quần của cô ướt đẫm, cô nhanh chóng chạy về phòng thay quần áo, trong lúc này hai người đều không nói một lời, Khương Mộ đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng không biết nên nói cái gì, nhưng cô không biết tại sao Cận Triêu sau khi vào cửa cũng không lên tiếng, anh chỉ bước tới bể thủy tinh, dùng tay gõ vào vách bể để kiểm tra hai con rùa do Cận Hân nuôi.
Lúc Khương Mộ đang ôm quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm, cô quay người lại thì thấy Cận Triêu đã cầm lên chìa khóa xe đang đặt trên bàn, cô vội vàng hỏi: “Anh, anh lại đi à?”
Cận Triêu quay đầu nhìn cô: “Không đi thì ở lại làm gì?”
Khương Mộ chớp chớp mắt, hơi thở lặng lẽ lưu chuyển, thanh âm của cô không lớn, nhưng lại có sự mềm mại khó cưỡng: "Khi còn bé chúng ta đều đón giao thừa cùng nhau, anh sợ em ngủ gục còn kể cho em nghe rất nhiều câu chuyện thú vị, đã lâu rồi em không được nghe anh kể chuyện.”
Cận Triêu cười nói: “Không có lần nào em có thể kiên nhẫn nghe hết một câu chuyện.”
“Lần này em sẽ không ngủ đâu.”
Cận Triêu rũ mắt xuống, anh im lặng vài giây rồi nhắc nhở cô: “Em cũng không còn nhỏ nữa.”
Nhưng anh cũng không biết câu nói này là đang nhắc nhở cô hay là đang nhắc nhở chính mình.
Khương Mộ hiểu ý của Cận Triêu, cô đã không còn là một đứa trẻ, hai người bọn họ không thể nằm cùng nhau mà không có chút kiêng kỵ gì cả, nhưng cô thực sự rất nhớ những ngày đó, nhiều năm qua cô đều đón giao thừa một mình. Đúng vậy, năm nay cô không muốn ở một mình nữa, Khương Mộ khịt mũi nói: “Em vẫn nhỏ hơn anh mà, ở trước mặt anh em vẫn luôn nhỏ bé.”
Nói xong, cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời: “Có được không?”
Cận Triêu nhấc điện thoại lên khẽ liếc nhìn: “Nhiều nhất chỉ một giờ.”
Khương Mộ nhanh chóng bước vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, cô mặc một bộ đồ ngủ bông xù, Cận Cường sống trong một ngôi nhà cũ nên hiệu quả sưởi ấm không tốt lắm, sau khi cô đi ra liền chạy vào phòng khách gọi Cận Triêu: "Anh, giúp em lấy máy sấy tóc với.”
Sau khi nói xong cô ngồi ở trên giường nở nụ cười nhìn anh, nếu như năm đó bọn họ không tách ra, chắc tình cảnh của bọn họ bây giờ cũng sẽ giống như vậy, sẽ có thói quen sai đối phương làm những chuyện vặt vãnh cho mình.
Một lúc sau, Cận Triêu mang máy sấy tóc đi vào, anh đi đến bên giường giúp cô cắm máy sấy tóc vào ổ điện, vừa định đưa máy sấy tóc cho cô, Khương Mộ theo bản năng lập tức di chuyển đến mép giường. Cô vươn đầu qua, Cận Triêu đành phải bật máy sấy tóc lên, anh đứng ở đầu giường giúp cô sấy tóc.
Anh nhớ hồi nhỏ cô để tóc dài, mỗi ngày đi nhà trẻ cô đều phải thức dậy sớm để chải tóc, lợi dụng lúc đó nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế nhỏ và tranh thủ đánh tiếp một giấc. Lúc đó anh không hiểu tại sao có người có thể ngủ ngồi, sau này anh mới phát hiện ra cô không chỉ có thể ngủ ngồi mà còn có thể ngủ đứng.
Có một lần trong kỳ nghỉ hè buổi sáng Khương Nghênh Hàn phải đi ra ngoài vì có việc, Khương Mộ tỉnh dậy và tìm kiếm mẹ nhưng không tìm thấy bà ấy nên cô liền ôm con thỏ nhỏ chạy đến phòng anh, leo lên giường anh kéo góc chăn của anh rồi vùi đầu vào ngực anh tiếp tục ngủ, anh còn nhớ sáng hôm đó khi cô thức dậy tóc tai đều trở nên rối bù, anh đem cơm mà Khương Nghênh Hàn đã chuẩn bị sẵn cho cô ăn, kết quả khi cô cúi đầu, tóc liền rơi vào trong bát, sau đó cô nhất định quấn lấy anh đòi anh giúp cô buộc tóc lại, bằng không sẽ không chịu ăn cơm.
Anh làm gì biết buộc tóc cho bé gái, chỉ có thể tự mình mày mò, bận rộn hơn nửa giờ, cuối cùng buộc được một bím tóc nhỏ của cô, nhưng trông có hơi lộn xộn và xấu xí giống như người ngoài hành tinh, vừa ra cửa còn bị đứa bé họ Vương ở dưới lầu cười nhạo, đuổi theo cô gọi cô là cô bé quê mùa, sau đó có một khoảng thời gian rất dài các bạn nhỏ trong tiểu khu đều gọi cô là "Ngô Tây”, “Địch Tây".
Bọn họ làm cho Tiểu Mộ tức giận muốn chết, thế là cô lại khóc lóc chạy về tìm Cận Triêu, nói muốn anh phải nghiêm túc học cách buộc tóc cho cô, một cậu bé to xác như anh cuối cùng cũng học được cách bím tóc.
Bây giờ Khương Mộ không cần buộc tóc thành bím nữa, tóc cô đã rất ngắn, khi có gió thổi qua sẽ làm rối tung hết cả lên nhưng xúc cảm vẫn rất mềm mại.
Khóe mắt Khương Mộ vẫn có thể nhìn thấy cái bảng phi tiêu kia, còn có nhiều lá thư cô đã cất giữ lại trước khi rời đi, hiện tại cô đã biết phía sau cái bảng phi tiêu đó có nỗi nhớ thương mà bọn họ đã dành cho nhau nhiều năm qua, trong lòng có cảm giác như được như rót mật.
Cơn gió ấm áp xuyên qua chân tóc cô, ngón tay thon dài của Cận Triêu luồn qua mái tóc cô, từng hành động rất nhẹ nhàng, mềm mại và dễ chịu.
Cô nhắm mắt lại nói với anh: “Trước đây em đã hỏi anh, không phải anh nói sẽ về nhà ba ăn Tết sao?”
Tiếng gió trộn lẫn với giọng nói của Cận Triêu, anh chỉ bình tĩnh nói: “Bây giờ không phải đã về rồi sao?”
Trong lòng Khương Mộ cảm thấy đặc biệt khó chịu, mặc dù vào dịp Tết Nguyên đán người trong nhà cô không nhiều, nhưng Khương Nghênh Hàn chưa bao giờ tái hôn, cô vẫn có thể ở bên mẹ mình, nhưng hoàn cảnh của Cận Triêu lại khác với cô, anh có thể ở cùng với Cận Cường và Triệu Mỹ Quyên, nhưng bảo anh đến nhà của Triệu Mỹ Quyên thì có chút không thích hợp cho lắm.
Vậy là những năm qua anh đều đón Tết một mình như vậy sao?
Khương Mộ không có tâm tư hỏi, chỉ cần vừa nghĩ đến trong lòng liền cảm thấy đau nhức, cô không nhịn được liền tựa đầu vào ngực anh, tay Cận Triêu đang cầm máy sấy tóc chợt khựng lại, anh khẽ cau mày, vài giây sau, anh chỉnh lại cường độ gió, một lúc sau mới lên tiếng: “Mộ Mộ”.
Giọng nói của Khương Mộ chôn ở trong lồng ngực anh: "Ừm".
"Em…"
Anh chỉ nói một chữ “em”, những từ còn lại như bị nghẹn lại trong cổ họng, một lúc sau anh mới hỏi: “Lần này mẹ em đến đây có nói gì với em không?”
"Ý anh là gì?"
“Nếu bà ấy đã nhắc đến nợ nần của anh thì có phải bà ấy kêu em hạn chế tiếp xúc với anh không?”
Khương Mộ cúi đầu không nói gì, vẻ mặt Cận Triêu vẫn như cũ, chỉ im lặng giúp cô sấy khô tóc, xong xuôi anh tắt máy sấy và chuẩn bị đi ra ngoài, Khương Mộ đột nhiên nắm lấy góc quần áo của anh, Cận Triêu quay người lại, cô khàn giọng lên tiếng: "Nếu ba cũng nói những điều tương tự với anh thì sao?"
"Nếu hôm nay đổi lại là em gặp chuyện, Cận Cường yêu cầu anh giữ khoảng cách với em, anh có đồng ý không?"
Khương Mộ liền thay anh trả lời: "Anh sẽ không, vậy thì tại sao em phải nghe lời mẹ?"
Cận Triêu chỉ thờ ơ nói: "Được rồi, anh hiểu rồi, hiện tại em đã bước vào giai đoạn nổi loạn."
Khương Mộ nhìn theo bóng lưng của hắn, sau đó cười khanh khách.
Cận Triêu cất máy sấy tóc đi, Khương Mộ lại gọi anh: "Anh, em muốn uống nước."
Một lúc sau, Cận Triêu bưng hai cái ly bước vào, anh đưa nước cho cô rồi nói: “Nhiều chuyện như vậy, trách không được lại nói muốn không lấy chồng, xem ra tâm tư đã giác ngộ rất nhiều.”
Khương Mộ cầm lấy ly nước, cô cười nói: “Sao anh biết sau này em sẽ không phải là một người vợ tốt?”
Cận Triêu kéo tới một cái đệm đặt trên sàn cạnh giường, sau đó anh tựa vào tủ đầu giường, cong khóe mắt bình luận: "Khó.”
Khương Mộ bất mãn: “Em dịu dàng, đức độ, hiểu lòng người, anh không hiểu gì cả.”
Cận Triêu nhướng mày, nheo mắt nhìn cô: “Anh có quen người này sao?”
Khương Mộ nhặt chiếc gối lên định đánh anh, Cận Triêu dùng tay chặn lại, anh mỉm cười cầm lấy chiếc gối và nói với cô: “Còn có khuynh hướng bạo lực gia đình, em đừng làm hại người khác. "
Khương Mộ tức giận nói: “Em không hại người khác, em chỉ hại một mình anh.”
Cận Triêu vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng anh bỗng nhiên hạ ánh mắt xuống đầu gối, sau đó cũng không nhìn cô nữa.
Khương Mộ cũng chợt nhận ra mình vừa nói gì, cô cắn chặt đôi môi ngượng ngùng vì mình đã lỡ lời.
Hai người một người tựa vào đầu giường, người còn lại ngồi ở dưới giường, sự im lặng đột ngột của Cận Triêu lại khiến Khương Mộ trở nên căng thẳng, cô lén nhìn anh, ly nước trong tay anh đang bốc khói, làn khói cuộn lên bay lên không trung, và dần trở nên mơ hồ, màn đêm rất yên tĩnh, hai người đang ở rất gần, cảm giác kích thích cấm kỵ làm cho Khương Mộ không dám nhúc nhích.
Cận Triêu chậm rãi uống một ngụm nước nóng rồi trả lại cái gối cho cô: “Em thật sự định không ngủ sao?”
Khương Mộ lắc đầu: “Vẫn phải ngủ, ngày mai em còn muốn đi thăm Tia Chớp, anh có muốn đi cùng em không?”
"Chờ em có thể tỉnh ngủ trước đi."
“Nếu em không thể tỉnh ngủ được thì anh nhớ gọi em đấy nhé.”
Cận Triêu nhìn thời gian, Khương Mộ sợ anh rời đi, cô liền đem gối đặt ở bên cạnh giường, tựa cằm vào gối nói: "Anh, anh có thể kể cho em nghe những chuyện hồi nhỏ được không? Bây giờ em không còn nhớ nhiều lắm."
Cận Triêu quay đầu nhìn cô: “Em muốn nghe chuyện gì?”
"Em muốn biết tại sao ba mẹ em lại quyết định ly hôn? Em biết họ luôn cãi nhau, nhưng chắc chắn là phải có một chuyện gì đó để cho bọn họ hạ quyết tâm."
Cận Triêu hơi ngước mắt lên, rèm cửa trên tường khẽ đung đưa như muốn đem suy nghĩ của anh quay về thời thơ ấu.
Cận Triêu mở hệ thống sưởi lên và nói với cô: “Cởi giày ra.”
Khương Mộ ngoan ngoãn cởi đôi giày và tất ướt sũng ra, chân cô lạnh đến mức gần như mất cảm giác, cô không ngừng co rúm lại về phía Cận Triêu, Cận Triêu nhìn xuống bộ dáng co ro của cô, anh chỉ có thể nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn rồi nói: “Em ngồi yên để anh lái xe.”
Tuyết đọng trong khu dân cư rất dày, ô tô không thể đi vào, Cận Triêu chỉ có thể đỗ xe ở bên ngoài, sau đó anh bước xuống xe và đi vòng qua ghế lái phụ, Khương Mộ cầm lấy giày của mình trèo lên lưng Cận Triêu, Cận Triêu dùng áo khoác quấn đôi chân nhỏ bé của cô đang buông lỏng ở hai bên người anh lại và cõng cô đi vào tòa nhà.
Cận Triêu khi còn nhỏ cũng hay cõng cô trên lưng, mỗi lần cùng anh đến cửa hàng mô hình, nếu anh và những người bạn khác chơi lâu, Khương Mộ sẽ ngủ quên trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, khi còn nhỏ cô rất dễ ngủ, đang chơi hăng cũng có thể tự nhiên lăn ra ngủ, những lúc như thế Cận Triêu sẽ cõng cô về nhà.
Người trước cửa nhà luôn cười anh em bọn họ là người lớn cõng trẻ con, cho dù như vậy Cận Triêu cũng chưa bao giờ nhẫn tâm gọi cô tỉnh lại, đương nhiên, đại đa số tình huống anh muốn gọi cô cũng không thể tỉnh.
Nhưng bây giờ Cận Triêu đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, tấm lưng của anh rất rộng, mang lại cho người ta cảm giác rất an toàn, Khương Mộ không khỏi vùi mặt vào hõm cổ anh, trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi bạc hà và mùi rượu, còn có mùi sữa tắm sau khi tắm rửa càng làm cô thêm mê mẩn.
Hơi thở có chút ngọt ngào của cô xuyên qua cổ áo của Cận Triêu, anh vẫn bước đi, nhưng phần cổ lại cứng đờ bất thường, anh lớn tiếng hỏi cô: “Mệt không?”
Khương Mộ lẩm bẩm "Ừm", Cận Triêu một hơi cõng cô lên tầng năm, có lúc cô thật sự cho rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ cõng cô lên lầu như khi còn nhỏ nữa. Màn đêm tĩnh mịch biến hình ảnh này thành dĩ vãng, Khương Mộ dường như đang được quay về tuổi thơ, trở lại thành người không hề dè dặt trước mặt Cận Triêu, tùy ý dựa dẫm vào anh.
Đến trước nhà Cận Cường, Cận Triêu nói với cô: “Mở cửa.”
"Để em xuống."
Vì thế Cận Triêu đưa một tay ra phía sau vòng qua eo cô trực tiếp nhấc cô tới trước mặt, Khương Mộ không biết anh làm như thế nào, sức lực của anh thật sự rất mạnh mẽ, trong bóng tối cô chỉ có cảm giác thân thể mình vừa nhoáng lên một cái đã chuyển đến trước mặt anh, nhưng anh vẫn thủy chung không để cho chân cô chạm đất.
Khương Mộ dùng chân trần giẫm lên giày của anh, sau đó lấy chìa khóa nhà ra, hai tay Cận Triêu vòng qua eo bảo vệ cô, hơi thở của anh phả vào đỉnh đầu cô, cơ thể của hai người bọn họ gần như dán sát vào nhau.
Khương Mộ ngước mắt lên, ánh sáng nóng bỏng trong mắt anh chạm tới tận đáy lòng cô, hai người mặt đối mặt, thân thể cô được bàn tay to lớn của anh bao bọc, cô có cảm giác như toàn thân mình bị nghiền nát thành từng mảnh và dần tan vào trong mắt anh, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ đến mức cô thậm chí còn quên lấy chìa khóa ra.
Cận Triêu thấy cô đã ngừng cử động, anh liền cúi xuống nhìn khuôn mặt mềm mại của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa giờ đã biến đổi thành những đường nét quyến rũ của một cô gái trẻ, đôi mắt dường như phủ đầy nước, anh đã từng vô số lần tưởng tượng ra dáng vẻ sau khi cô lớn lên, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô vẫn giống hệt với đứa trẻ trong ký ức của anh, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ quyến rũ của thiếu nữ, mặc dù cô vẫn còn có chút non nớt, nhưng vẻ ngoài ngây thơ và thẹn thùng như vậy thật đúng là độc dược chết người đối với đàn ông.
Tay anh đang đặt bên hông Khương Mộ bỗng nhiên siết chặt, anh cúi đầu mím môi, yết hầu nương theo ánh sáng chậm rãi chuyển động, trong nháy mắt đó, đầu óc Khương Mộ liền trở nên mơ màng, hai mắt cô không ngừng lóe lên, cô khẩn trương đến mức cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Tuy nhiên, Cận Triêu chỉ cúi xuống giúp cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, sau đó anh đứng thẳng mở cửa, anh bế Khương Mộ đặt lên tấm đệm mềm mại rồi lấy dép cho cô.
Sau khi chân Khương Mộ an toàn tiếp đất, hơi thở của cô vẫn còn trì trệ, không khí trong lồng ngực dường như bị lấy đi, cô nhất thời không thể tự thở được, đầu óc c4ung trở nên choáng váng.
Góc quần của cô ướt đẫm, cô nhanh chóng chạy về phòng thay quần áo, trong lúc này hai người đều không nói một lời, Khương Mộ đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng không biết nên nói cái gì, nhưng cô không biết tại sao Cận Triêu sau khi vào cửa cũng không lên tiếng, anh chỉ bước tới bể thủy tinh, dùng tay gõ vào vách bể để kiểm tra hai con rùa do Cận Hân nuôi.
Lúc Khương Mộ đang ôm quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm, cô quay người lại thì thấy Cận Triêu đã cầm lên chìa khóa xe đang đặt trên bàn, cô vội vàng hỏi: “Anh, anh lại đi à?”
Cận Triêu quay đầu nhìn cô: “Không đi thì ở lại làm gì?”
Khương Mộ chớp chớp mắt, hơi thở lặng lẽ lưu chuyển, thanh âm của cô không lớn, nhưng lại có sự mềm mại khó cưỡng: "Khi còn bé chúng ta đều đón giao thừa cùng nhau, anh sợ em ngủ gục còn kể cho em nghe rất nhiều câu chuyện thú vị, đã lâu rồi em không được nghe anh kể chuyện.”
Cận Triêu cười nói: “Không có lần nào em có thể kiên nhẫn nghe hết một câu chuyện.”
“Lần này em sẽ không ngủ đâu.”
Cận Triêu rũ mắt xuống, anh im lặng vài giây rồi nhắc nhở cô: “Em cũng không còn nhỏ nữa.”
Nhưng anh cũng không biết câu nói này là đang nhắc nhở cô hay là đang nhắc nhở chính mình.
Khương Mộ hiểu ý của Cận Triêu, cô đã không còn là một đứa trẻ, hai người bọn họ không thể nằm cùng nhau mà không có chút kiêng kỵ gì cả, nhưng cô thực sự rất nhớ những ngày đó, nhiều năm qua cô đều đón giao thừa một mình. Đúng vậy, năm nay cô không muốn ở một mình nữa, Khương Mộ khịt mũi nói: “Em vẫn nhỏ hơn anh mà, ở trước mặt anh em vẫn luôn nhỏ bé.”
Nói xong, cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời: “Có được không?”
Cận Triêu nhấc điện thoại lên khẽ liếc nhìn: “Nhiều nhất chỉ một giờ.”
Khương Mộ nhanh chóng bước vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, cô mặc một bộ đồ ngủ bông xù, Cận Cường sống trong một ngôi nhà cũ nên hiệu quả sưởi ấm không tốt lắm, sau khi cô đi ra liền chạy vào phòng khách gọi Cận Triêu: "Anh, giúp em lấy máy sấy tóc với.”
Sau khi nói xong cô ngồi ở trên giường nở nụ cười nhìn anh, nếu như năm đó bọn họ không tách ra, chắc tình cảnh của bọn họ bây giờ cũng sẽ giống như vậy, sẽ có thói quen sai đối phương làm những chuyện vặt vãnh cho mình.
Một lúc sau, Cận Triêu mang máy sấy tóc đi vào, anh đi đến bên giường giúp cô cắm máy sấy tóc vào ổ điện, vừa định đưa máy sấy tóc cho cô, Khương Mộ theo bản năng lập tức di chuyển đến mép giường. Cô vươn đầu qua, Cận Triêu đành phải bật máy sấy tóc lên, anh đứng ở đầu giường giúp cô sấy tóc.
Anh nhớ hồi nhỏ cô để tóc dài, mỗi ngày đi nhà trẻ cô đều phải thức dậy sớm để chải tóc, lợi dụng lúc đó nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế nhỏ và tranh thủ đánh tiếp một giấc. Lúc đó anh không hiểu tại sao có người có thể ngủ ngồi, sau này anh mới phát hiện ra cô không chỉ có thể ngủ ngồi mà còn có thể ngủ đứng.
Có một lần trong kỳ nghỉ hè buổi sáng Khương Nghênh Hàn phải đi ra ngoài vì có việc, Khương Mộ tỉnh dậy và tìm kiếm mẹ nhưng không tìm thấy bà ấy nên cô liền ôm con thỏ nhỏ chạy đến phòng anh, leo lên giường anh kéo góc chăn của anh rồi vùi đầu vào ngực anh tiếp tục ngủ, anh còn nhớ sáng hôm đó khi cô thức dậy tóc tai đều trở nên rối bù, anh đem cơm mà Khương Nghênh Hàn đã chuẩn bị sẵn cho cô ăn, kết quả khi cô cúi đầu, tóc liền rơi vào trong bát, sau đó cô nhất định quấn lấy anh đòi anh giúp cô buộc tóc lại, bằng không sẽ không chịu ăn cơm.
Anh làm gì biết buộc tóc cho bé gái, chỉ có thể tự mình mày mò, bận rộn hơn nửa giờ, cuối cùng buộc được một bím tóc nhỏ của cô, nhưng trông có hơi lộn xộn và xấu xí giống như người ngoài hành tinh, vừa ra cửa còn bị đứa bé họ Vương ở dưới lầu cười nhạo, đuổi theo cô gọi cô là cô bé quê mùa, sau đó có một khoảng thời gian rất dài các bạn nhỏ trong tiểu khu đều gọi cô là "Ngô Tây”, “Địch Tây".
Bọn họ làm cho Tiểu Mộ tức giận muốn chết, thế là cô lại khóc lóc chạy về tìm Cận Triêu, nói muốn anh phải nghiêm túc học cách buộc tóc cho cô, một cậu bé to xác như anh cuối cùng cũng học được cách bím tóc.
Bây giờ Khương Mộ không cần buộc tóc thành bím nữa, tóc cô đã rất ngắn, khi có gió thổi qua sẽ làm rối tung hết cả lên nhưng xúc cảm vẫn rất mềm mại.
Khóe mắt Khương Mộ vẫn có thể nhìn thấy cái bảng phi tiêu kia, còn có nhiều lá thư cô đã cất giữ lại trước khi rời đi, hiện tại cô đã biết phía sau cái bảng phi tiêu đó có nỗi nhớ thương mà bọn họ đã dành cho nhau nhiều năm qua, trong lòng có cảm giác như được như rót mật.
Cơn gió ấm áp xuyên qua chân tóc cô, ngón tay thon dài của Cận Triêu luồn qua mái tóc cô, từng hành động rất nhẹ nhàng, mềm mại và dễ chịu.
Cô nhắm mắt lại nói với anh: “Trước đây em đã hỏi anh, không phải anh nói sẽ về nhà ba ăn Tết sao?”
Tiếng gió trộn lẫn với giọng nói của Cận Triêu, anh chỉ bình tĩnh nói: “Bây giờ không phải đã về rồi sao?”
Trong lòng Khương Mộ cảm thấy đặc biệt khó chịu, mặc dù vào dịp Tết Nguyên đán người trong nhà cô không nhiều, nhưng Khương Nghênh Hàn chưa bao giờ tái hôn, cô vẫn có thể ở bên mẹ mình, nhưng hoàn cảnh của Cận Triêu lại khác với cô, anh có thể ở cùng với Cận Cường và Triệu Mỹ Quyên, nhưng bảo anh đến nhà của Triệu Mỹ Quyên thì có chút không thích hợp cho lắm.
Vậy là những năm qua anh đều đón Tết một mình như vậy sao?
Khương Mộ không có tâm tư hỏi, chỉ cần vừa nghĩ đến trong lòng liền cảm thấy đau nhức, cô không nhịn được liền tựa đầu vào ngực anh, tay Cận Triêu đang cầm máy sấy tóc chợt khựng lại, anh khẽ cau mày, vài giây sau, anh chỉnh lại cường độ gió, một lúc sau mới lên tiếng: “Mộ Mộ”.
Giọng nói của Khương Mộ chôn ở trong lồng ngực anh: "Ừm".
"Em…"
Anh chỉ nói một chữ “em”, những từ còn lại như bị nghẹn lại trong cổ họng, một lúc sau anh mới hỏi: “Lần này mẹ em đến đây có nói gì với em không?”
"Ý anh là gì?"
“Nếu bà ấy đã nhắc đến nợ nần của anh thì có phải bà ấy kêu em hạn chế tiếp xúc với anh không?”
Khương Mộ cúi đầu không nói gì, vẻ mặt Cận Triêu vẫn như cũ, chỉ im lặng giúp cô sấy khô tóc, xong xuôi anh tắt máy sấy và chuẩn bị đi ra ngoài, Khương Mộ đột nhiên nắm lấy góc quần áo của anh, Cận Triêu quay người lại, cô khàn giọng lên tiếng: "Nếu ba cũng nói những điều tương tự với anh thì sao?"
"Nếu hôm nay đổi lại là em gặp chuyện, Cận Cường yêu cầu anh giữ khoảng cách với em, anh có đồng ý không?"
Khương Mộ liền thay anh trả lời: "Anh sẽ không, vậy thì tại sao em phải nghe lời mẹ?"
Cận Triêu chỉ thờ ơ nói: "Được rồi, anh hiểu rồi, hiện tại em đã bước vào giai đoạn nổi loạn."
Khương Mộ nhìn theo bóng lưng của hắn, sau đó cười khanh khách.
Cận Triêu cất máy sấy tóc đi, Khương Mộ lại gọi anh: "Anh, em muốn uống nước."
Một lúc sau, Cận Triêu bưng hai cái ly bước vào, anh đưa nước cho cô rồi nói: “Nhiều chuyện như vậy, trách không được lại nói muốn không lấy chồng, xem ra tâm tư đã giác ngộ rất nhiều.”
Khương Mộ cầm lấy ly nước, cô cười nói: “Sao anh biết sau này em sẽ không phải là một người vợ tốt?”
Cận Triêu kéo tới một cái đệm đặt trên sàn cạnh giường, sau đó anh tựa vào tủ đầu giường, cong khóe mắt bình luận: "Khó.”
Khương Mộ bất mãn: “Em dịu dàng, đức độ, hiểu lòng người, anh không hiểu gì cả.”
Cận Triêu nhướng mày, nheo mắt nhìn cô: “Anh có quen người này sao?”
Khương Mộ nhặt chiếc gối lên định đánh anh, Cận Triêu dùng tay chặn lại, anh mỉm cười cầm lấy chiếc gối và nói với cô: “Còn có khuynh hướng bạo lực gia đình, em đừng làm hại người khác. "
Khương Mộ tức giận nói: “Em không hại người khác, em chỉ hại một mình anh.”
Cận Triêu vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng anh bỗng nhiên hạ ánh mắt xuống đầu gối, sau đó cũng không nhìn cô nữa.
Khương Mộ cũng chợt nhận ra mình vừa nói gì, cô cắn chặt đôi môi ngượng ngùng vì mình đã lỡ lời.
Hai người một người tựa vào đầu giường, người còn lại ngồi ở dưới giường, sự im lặng đột ngột của Cận Triêu lại khiến Khương Mộ trở nên căng thẳng, cô lén nhìn anh, ly nước trong tay anh đang bốc khói, làn khói cuộn lên bay lên không trung, và dần trở nên mơ hồ, màn đêm rất yên tĩnh, hai người đang ở rất gần, cảm giác kích thích cấm kỵ làm cho Khương Mộ không dám nhúc nhích.
Cận Triêu chậm rãi uống một ngụm nước nóng rồi trả lại cái gối cho cô: “Em thật sự định không ngủ sao?”
Khương Mộ lắc đầu: “Vẫn phải ngủ, ngày mai em còn muốn đi thăm Tia Chớp, anh có muốn đi cùng em không?”
"Chờ em có thể tỉnh ngủ trước đi."
“Nếu em không thể tỉnh ngủ được thì anh nhớ gọi em đấy nhé.”
Cận Triêu nhìn thời gian, Khương Mộ sợ anh rời đi, cô liền đem gối đặt ở bên cạnh giường, tựa cằm vào gối nói: "Anh, anh có thể kể cho em nghe những chuyện hồi nhỏ được không? Bây giờ em không còn nhớ nhiều lắm."
Cận Triêu quay đầu nhìn cô: “Em muốn nghe chuyện gì?”
"Em muốn biết tại sao ba mẹ em lại quyết định ly hôn? Em biết họ luôn cãi nhau, nhưng chắc chắn là phải có một chuyện gì đó để cho bọn họ hạ quyết tâm."
Cận Triêu hơi ngước mắt lên, rèm cửa trên tường khẽ đung đưa như muốn đem suy nghĩ của anh quay về thời thơ ấu.