Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 38
Buổi tối, Khương Mộ cùng Khương Nghênh Hàn và Chris dùng bữa tối trong bầu không khí yên bình, mặc dù trong suốt quá trình bọn họ cũng không nói nhiều, nhưng Chris cũng cố gắng dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình để duy trì bầu không khí.
Cuối cùng Chris nói: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Chẳng phải năm mới mọi người đều phải vui vẻ lên sao?"
Ông ta nâng ly rượu lên và nói: "Chúc mừng năm mới.”
Khương Nghênh Hàn cũng nâng ly lên, Khương Mộ cũng nói với bọn họ: "Chúc mừng năm mới."
“Buổi tối, Khương Mộ trở lại phòng đơn mà Khương Nghênh Hàn đặt cho cô, trước khi ngủ Khương Nghênh Hàn sang gõ cửa phòng cô, bà ấy ngồi ở phòng cô một hồi, sau đó còn nói với cô: "Có thể những lời nói ban ngày của mẹ hơi nặng, nhưng con cũng phải biết mẹ làm vậy là vì ai, ba con mới vừa đi mấy năm, mẹ nghỉ làm ở nhà bao nhiêu năm nay để chăm con thì làm gì kiếm ra tiền, cũng may sau đó có cửa hàng xổ số thì còn kiếm được ít đồng ra đồng vô, mỗi tháng tiền con học đàn tranh và học bổ túc cũng đã tốn hơn mấy ngàn, con hiểu cho mẹ mà, phải không?”
Khương Mộ ngồi ở mép giường, cô ủ rũ gật đầu, Khương Nghênh Hàn ngồi ở bên cạnh vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Mỗi người đều có một số phận, đứa nhỏ Cận Triêu này tuy rằng rất thông minh, nhưng không phải ai thông minh là sẽ đều thành công. Mẹ cũng biết lúc nhỏ con rất thân thiết với nó, nhưng con cũng phải biết chừng mực, con đường sau này của con với nó là hoàn toàn khác nhau, con có hiểu không?"
Lần này Khương Mộ không có gật đầu, cô chỉ bất động im lặng nghe Khương Nghênh Hàn an ủi một hồi, sau đó bà ấy cũng rời đi.
Sau một đêm im lặng, sáng hôm sau Khương Mộ và Khương Nghênh Hàn có một bữa sáng yên bình, cô còn hỏi thăm gia đình của Chris, Khương Nghênh Hàn cũng vui vẻ nói cho Khương Mộ nghe chuyện này, bà ấy còn tưởng sau một đêm con gái bà ấy đã hiểu ra tất cả, mặc dù cô có thể không chấp nhận được Chris ngay bây giờ nhưng ít nhất cô đã có ý định cố gắng tìm hiểu thêm về ông ta.
Nhưng điều bà ấy không ngờ tới là sau khi trả phòng xong, Khương Mộ ôm hành lý, xách ba lô của cô và nói với Khương Nghênh Hàn và Chris: "Con sẽ không về Tô Châu đón năm mới với hai người nữa, trường học cho nghỉ có một tuần, lăn qua lăn lại lại đã thấy sắp tới ngày đi học lại, vậy nên di chuyển qua lại hai nơi rất phiền toái, con muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày để ngủ bù.”
Quyết định này quá đột ngột, Khương Nghênh Hàn thoáng sửng sốt một chút: "Có phải vẫn là vì chuyện ngày hôm qua sao?"
Khương Mộ không nói chuyện, chỉ lạnh lùng lắc đầu.
Khương Nghênh Hàn có chút không kiên nhẫn nói: “Làm gì có ai Tết Nguyên Đán mà không về nhà chứ?”
Khương Mộ rầu rĩ nói: “Chẳng phải con về nhà ba là cũng chẳng có gì khác sao?”
Khương Nghênh Hàn đột nhiên tức giận: "Đó là nhà của ba con với người khác, con nghĩ đó là nhà của con à? Mẹ thấy con bắt đầu học thói chống đối mẹ rồi phải không?"
Chóp mũi Khương Mộ liền trở nên đỏ bừng, cô nhịn hồi lâu rồi mới trả lời: "Lời của con mẹ cũng có nghe lọt đâu..."
Ngay lúc Khương Nghênh Hàn chuẩn bị “ra tay”, Chris đã kịp thời bước tới làm người hòa giải, ông ta nói Mộ Mộ trông quá tiều tụy, vừa nhìn đã biết là ngủ không ngon, ông ta khuyên mẹ cô nếu cô không muốn trở về thì cũng không nên ép buộc.
Thấy sắp đến giờ lên tàu, mà Khương Mộ vẫn nhất quyết muốn ở lại Đồng Cương, cuối cùng Khương Nghênh Hàn không còn cách nào khác đành phải cùng Chris đi đến nhà ga.
Khương Mộ một mình đi tới nhà Cận Cường, cô xách túi xách và kéo theo va li hành lý, đêm giao thừa khó kiếm được xe, cô đi bộ rất lâu, tâm trạng vẫn còn cảm thấy chán nản, đây có lẽ là lần đầu tiên cô không ở quê hương ăn Tết trong 18 năm qua, vì đang là Tết Nguyên đán nên tất cả các cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa, mặc dù nhiều cửa hàng có dán chữ "福" và câu đối Tết nhưng trên đường ngày càng thưa vắng người làm cho cô càng đi càng có cảm giác thê lương.
Nhưng cô không muốn cùng bọn họ quay lại Tô Châu, kể từ khi nghe tin mẹ cô sắp bán nhà và mang hết đồ đạc để bay qua Úc cùng Chris, Khương Mộ đã có chút ác cảm với Chris, thay vì cứ mang theo vẻ mặt bối rối khi đối mặt với Chris trong mấy ngày Tết, tốt nhất cô nên quay lại nhà của Cận Cường thì hơn,
Cô không biết mình đã đi như vậy bao lâu, bên cạnh có một chiếc taxi chợt dừng lại và hỏi cô đi đâu, cô lên xe và báo địa chỉ nhà Cận Cường.
Cô mới rời khỏi đây ngày hôm qua, hôm nay quay lại, cô đeo cặp xách trên lưng và kéo theo vali hành lý leo lên tầng năm, mệt đến mức không ngừng thở dốc, sau khi mở cửa ra vẫn là bộ dạng khi cô rời đi ngày hôm qua, mấy ngày nay người nhà Cận Cường hẳn là đang ở nhà của Triệu Mỹ Quyên để đón Tết.
Khương Mộ cũng không thèm lấy hành lý ra, cứ như vậy vứt đại đồ đạc trước cửa rồi ngã người lên giường.
Có lẽ là do cô đã quá mệt mỏi, cả cơ thể lẫn đầu óc đều cảm thấy kiệt sức và không muốn cử động nhiều, nhưng trong đầu cô cứ không ngừng hiện lên những cảnh tượng như đang tua lại một cuộn phim.
Đêm mưa khi cô và Cận Triêu chia tay năm cô chín tuổi liên tục xuất hiện trong tâm trí cô, thời gian dường như quay ngược lại đêm đó, kể từ đêm đó, cuộc đời của cô và Cận Triêu đã bước sang một lối đi hoàn toàn khác.
Cô ở miền nam, còn anh thì ở miền bắc,
Cô vật lộn để học tập, còn anh vật lộn để sinh tồn,
Thế giới của cô vô cùng đơn giản chỉ xoay quanh hai điểm là trường học và gia đình, trong khi thế giới của anh vừa mở mắt chính là suy tính nên làm gì để kiếm tiền.
Ngoài việc thi cử ra thì cô không còn lo lắng về chuyện gì cả.
Còn anh thì đã rơi vào một thế giới khắc nghiệt và những mối quan hệ xấu xa, cuộc sống mỗi ngày đều giống như đang bước đi trên lớp băng mỏng và bị bao vây bởi kẻ thù từ mọi phía.
Sau hai mươi năm trả tiền nợ để đặt cọc mua nhà và với các khoản chi phí y tế vô tận, Cận Triêu vẫn không nói cho cô biết sự thật tàn khốc nhất, đó là khoản bồi thường dân sự bất công trên vai anh, đây có lẽ là lý do anh không đáp ứng dừng tay như lời cô nói.
Mạng sống treo trên kiếm thì thế nào? Nếu mạng cũng đã không còn thì cần gì phải sợ kiếm nữa?
Câu nói này luôn văng vẳng bên tai cô, khiến trái tim cô như bị những mũi kim dày đặc đâm tới đâm lui.
Đã biết bao nhiêu lần cô muốn nhìn rõ những chuyện ẩn giấu trong đôi mắt tĩnh lặng của Cận Triêu, nhưng khi cô thực sự hiểu được sự im lặng chết chóc trong mắt anh, da thịt cô như thể vừa bị lột ra vô cùng đau đớn.
Ngoài cửa sổ tuyết đã bắt đầu rơi, tuyết lần lượt chồng lên thành một mảnh trắng xóa, trên đường cũng không còn thấy bóng dáng ai. Ai nấy đều tranh thủ về nhà đoàn tụ với người thân. Vào ngày đặc biệt này, bất kể bạn giàu hay nghèo, điều đó không thể ngăn cản bạn có được khoảng thời gian vui vẻ bên gia đình cùng chào đón một năm mới sắp tới.
Khi Khương Mộ tỉnh lại, trong phòng hoàn toàn tối om, cô ngơ ngác ngồi ở mép giường một lúc, nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ tô điểm không gian thành một cảnh tượng khác, trong lòng chợt cảm thấy có chút hoảng hốt.
Trong điện thoại hiển thị mấy tin nhắn chúc mừng năm mới, trong đó có một tin nhắn do bác sĩ Lý từ bệnh viện thú cưng gửi tới, Khương Mộ cũng nhiệt tình trả lời anh ta, chúc anh ta năm mới vui vẻ, đồng thời còn hỏi xem ngày mai có ai ở bệnh viện không, cô có thể đến thăm Tia Chớp hay không, bác sĩ Lý nói với cô rằng sẽ có người trực đến 4 giờ nên bảo cô muốn đến thăm nó thì nên đi sớm.
Cuối cùng sau khi thu xếp xong một số việc cho ngày mai, Khương Mộ không có việc gì làm, lúc càn cô cảm thấy có chút đói bụng, cô xé một cái bánh quy trong cặp sách ra ăn, sau đó cũng không biết phải làm gì nữa.
Cô không muốn xem các chương trình tạp kỹ mừng năm mới trên TV, cũng không muốn kiểm tra điện thoại di động để xem những thông tin cập nhật về lễ hội đó, nhưng bây giờ cô cũng không có tâm trạng đọc sách và làm bài tập.
Cô ngồi ở mép giường ngậm chiếc bánh quy trong miệng, sau đó nhìn chằm chằm vào tấm bảng phóng phi tiêu lớn treo trên tường, ba chiếc phi tiêu trên đó vẫn còn cắm ở giữa hồng tâm màu đỏ, kể từ ngày cô đến đây bọn chúng không hề thay đổi vị trí, cô nhìn chằm chằm vào các phi tiêu, sau khi xem một lúc, cô tự hỏi liệu có phải Cận Triêu đã phóng nó lên đó hay không.
Thế là cô ra khỏi giường lấy ba chiếc phi tiêu xuống, quay lại giường và cố phóng một chiếc trúng vào hồng tâm, nhưng kết quả là bị trượt, chiếc phi tiêu đập vào tường và rơi xuống đất. Cô thử nốt hai chiếc còn lại, nhưng chỉ có một chiếc xém trúng, đúng là bộ môn này khó hơn cô tưởng.
Cô bước tới nhặt nó lên, cô trở lại bên giường và thử lại lần nữa, cô thử đi thử lại gần cả nửa giờ, cuối cùng cô dần cảm thấy chán nản và phóng đại ba chiếc phi tiêu về phía bảng, có một chiếc phi tiêu bị kẹt ở trên tường, Khương Mộ vội vàng nhảy xuống giường lấy phi tiêu ra, trên tường xuất hiện một cái lỗ nhỏ, mặc dù nhìn không rõ nhưng cô vẫn cứ tự trách mình. Cô liền giơ tay lên và cố gắng đè lên cái lỗ nhỏ kia. Trong khi ấn vào cái lỗ nhỏ, khuỷu tay của cô vô tình đụng tới bảng phóng phi tiêu. Bảng phi tiêu chỉ được treo lỏng lẻo trên một chiếc đinh nhỏ nên nó lắc lư một lúc và sau đó rơi ra khỏi tường.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, cùng với đó là vô số lá thư cũng rơi xuống, ánh sáng trong phòng có chút mờ mịt, Khương Mộ đứng dựa vào tường nhìn những chiếc phong bì quen thuộc, cả người cô như vừa rơi xuống từ giữa không trung, cô khiếp sợ che mặt và chậm rãi ngồi xổm xuống.
Những chiếc phong bì trước mặt cô được trang trí với hình một chú thỏ với khuôn mặt ủ rũ, một đứa trẻ đang đu đưa trên chiếc xích đu hay những bông hoa màu tím tươi đầy nghệ thuật, đây đều là những chiếc phong bì cô đã đắn đo chọn lựa rất lâu.
Khương Mộ đã ở trong căn phòng này nửa năm, nhưng cô chưa bao giờ biết phía sau cái bảng phóng phi tiêu này có nhiều phong thư như vậy, mà mỗi một phong thư này đều đến từ cô.
Năm đó Cận Triêu không gọi điện thoại cho cô nữa, cô gọi lại số cũ của anh thì báo là không tồn tại, từ đó cô và anh hoàn toàn mất liên lạc.
Khương Mộ cầm lấy một hình phong thư có trang trí hình một cô bé mập mạp tỏ vẻ mặt đáng thương, đó là lần đầu tiên cô viết thư cho người ta, năm lớp 5 chữ cô vẫn còn rất non nớt, trong thư cô viết: Anh, đã lâu không thấy anh gọi điện thoại cho em, em không biết tìm anh như thế nào, chỉ có thể thử viết thư cho anh, hy vọng anh có thể nhận được.
[Anh ơi, anh đang học trung học phải không? Em thật sự muốn biết kết quả thi của anh như thế nào, chắc là rất tuyệt đúng không? Anh đã được nhận vào một trường trung học trọng điểm chưa? Chắc là sau khi lên cấp 3 có rất nhiều bài tập phải làm nên anh mới không có thời gian gọi điện cho em đúng không?]
[Em và mẹ sắp phải chuyển nhà rồi, căn nhà cũ cũng bị mẹ bán đi, em và mẹ có thể sẽ tạm thời dọn vào căn nhà mới thuê, chờ sau khi xác định được địa điểm em sẽ viết thư báo địa chỉ cho anh.]
…
Mộ Mộ nhớ anh.
Khương Mộ cầm lấy bức thư, ngay lúc cô đang định gấp lại bỏ vào phong bì thì nhìn thấy mặt sau tờ giấy viết thư có hình một cô gái được vẽ bằng bút chì. Cô có thể nó chắc chắn là do Cận Triêu vẽ. Cô đã từng nhìn thấy anh ấy vẽ. Khi đó cô không am hiểu vẽ, lúc vẽ người thì cũng chỉ biết vẽ mấy que diêm ghép lại với nhau mà thôi, môn thủ công và vẽ ở nhà trẻ có hơn phân nửa đều là Cận Triêu giúp cô làm, sau khi Cận Triêu đi, có một thời gian rất dài kẻ địch lớn nhất của cô chính là môn mỹ thuật.
Khương Mộ nóng lòng muốn mở thêm một lá thư nữa, theo cô nhớ không lầm thì đó là lá thư sau khi cô chuyển đến nhà mới, lúc đó cô đã học lớp sáu, trong thư cô viết: Anh, em và mẹ cuối cùng cũng đã dọn vào nhà mới rồi, là căn hộ có thang máy nha, ở tầng 12, dưới lầu có một vườn hoa lớn, còn có xích đu và cầu trượt, siêu cấp xinh đẹp, em rất hy vọng anh có thể quay về tìm em, nhưng hiện tại chắc anh đang có rất nhiều bài tập phải không?
[Sang năm em sẽ lên trung học cơ sở, cũng có rất nhiều bài tập và lớp bổ túc phải học, nhưng mà mẹ bảo em không cần lo lắng, mẹ em nói rằng chất lượng trường cấp hai ở khu em sống khá tốt, mẹ chỉ mong tôi có thể đạt điểm cao và được xếp vào lớp thực nghiệm nên tôi phải lo học tập chăm chỉ.]
[Nếu như em có thể thi tốt, kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp anh có thể trở lại thăm em không?]
Địa chỉ mới của nhà là...
Mộ Mộ nhớ anh.
Trong những năm đó, cô đã gửi cho anh rất nhiều lá thư, trong đó có những suy nghĩ vu vơ khi cô buồn chán, những lo lắng trẻ con của một cô bé, về việc học, về cuộc sống, về việc nhớ anh, mặt sau mỗi bức thư cô viết đều để lại một bức vẽ bằng bút chì. Và trong bức vẽ của anh, cô dần dần lớn lên từ một cô bé hồn nhiên thành một thiếu nữ điềm tĩnh, anh chưa bao giờ nhìn thấy diện mạo của cô sau này, và mỗi bức vẽ đều dựa theo trí tưởng tượng của anh về cô.
Bức thư cuối cùng được viết cho anh là khi anh cô tốt nghiệp lớp sáu: Triêu Triêu, đây là lần cuối cùng em viết thư cho anh, bởi vì anh chưa bao giờ trả lời em. Em cảm thấy như mình đang viết thư cho không khí. Em sắp lên cấp 2 rồi, sẽ có rất nhiều bạn học mới, cũng sẽ kết giao được nhiều bạn tốt hơn, cho nên, cứ như vậy đi.
…
Mộ Mộ sẽ không bao giờ nhớ anh nữa.
Khương Mộ ngay lập tức lật mặt sau của lá thư ra, không còn thấy hình vẽ nữa, ở góc dưới bên phải mặt sau chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: Xin lỗi, Triêu Triêu nhớ em.
Khương Mộ bật khóc khi nhìn thấy tám chữ mạnh mẽ đó, cô nắm chặt lá thư trong tay, mọi cảm xúc đều vọt ra khỏi lồng ngực.
Cô lập tức mặc áo khoác vào rồi chạy ra ngoài, trên đường không có xe hơi, đường phố ngập trong tuyết dày, cô một thân một mình chạy về phía đường Đồng Nhân, tuyết rơi trên tóc, trên lông mi, trên người cô nhưng cô không cảm thấy lạnh lẽo chút nào, thậm chí trong người cô như có một quả cầu lửa thôi thúc cô hành động.
Những lá thư đầy mong chờ của cô không hề thất lạc, anh đã nhận được, mỗi lá thư đều cho thấy anh nhớ cô đến thế nào, và chúng vẫn được cất giữ cho đến ngày nay. Không phải cô mơ mộng, cũng không phải cô nhớ nhung một chiều, anh cũng nhớ cô, trong những năm tháng đó anh cũng lo lắng như cô.
Những bông tuyết nhảy múa vây quanh cô, Khương Mộ hưng phấn lau nước mắt trên mặt, sau đó lại nở nụ cười ngốc nghếch, cô cúi xuống nhặt một nắm tuyết ném lên không trung, những bông tuyết nhẹ nhàng mềm mại rơi xuống quanh người cô, giống như một tinh linh phát sáng trong đêm, đôi mắt cô lúc này sáng ngời đầy sức sống, cả con đường trống trải này chỉ có một mình cô là người duy nhất không sợ giá lạnh, không sợ đường khó đi, trượt chân lại đứng lên tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì, cả người đều tràn đầy tinh thần phấn khởi, ngay cả khu dân cư cũ kỹ, lề đường bị vỡ loang lổ cũng trở nên đáng yêu trong mắt cô.
Rõ ràng quãng đường không hề ngắn, nhưng Khương Mộ lại không hề cảm thấy mệt mỏi, trong đầu cô tràn ngập ký ức về Cận Triêu từ nhỏ đến lớn, anh nắm tay cô, đút cho cô ăn, họ lăn lộn chơi đùa trên sàn nhà. Những lúc cô tức giận hét lên với anh thì anh sẽ dịu dàng ôm cô vào lòng và dỗ dành, sau đó cô sẽ hỏi anh: "Anh ơi, anh sẽ luôn đối tốt với Mộ Mộ chứ?"
Anh nói với cô: “Chỉ cần em không thay đổi thì anh cũng không thay đổi”.
Khi đến Đồng Nhân, bước chân của Khương Mộ càng lúc càng nhanh, thậm chí cô còn bắt đầu chạy, từ xa cô đã nhìn thấy cánh cửa cuốn của gara ô tô đang đóng lại, cô đột nhiên trở nên bối rối. Hôm nay là đêm giao thừa, mọi người đều sẽ về nhà để đoàn viên và cùng ăn bữa tối đêm giao thừa, vậy Cận Triêu có đi tìm Cận Cường và những người khác không?
Tốc độ của Khương Mộ dần thả chậm lại, cô lấy điện thoại di động ra, còn đang băn khoăn không biết có nên gọi cho anh hay không, nhưng nếu anh thật sự ở nhà của Triệu Mỹ Quyên thì cô phải làm sao đây.
Khương Mộ ở trong tuyết giẫm ra một loạt dấu chân thật dài, cho đến khi đến trước cửa gara ô tô, sự phấn khích vọt tới đầu cô dần dần bình phục lại, hiện tại tất cả mọi người đều đang ăn cơm tất niên, lúc này mà cô gọi điện thoại cho Cận Triêu thì có vẻ không thích hợp cho lắm, chắc hẳn là sẽ quấy rầy người một nhà bọn họ đoàn viên.
Khương Mộ ngồi xổm xuống tựa vào cửa cuốn, lúc này cô mới cảm nhận được cái lạnh thấu xương, ngay lúc cô đang cảm thấy do dự và đau khổ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười kỳ dị của Tam Lại truyền đến từ cửa hàng thú cưng bên cạnh, Khương Mộ chợt giật mình, cô vội vàng đứng dậy đi về phía cửa hàng của Tam Lại, đứng trước cửa kính và hét lớn: “Anh Tam Lại.”
Bên trong không có động tĩnh gì, mấy giây sau, cửa cuốn đột nhiên mở ra, một luồng không khí ấm áp cùng với tiếng cười ồn ào đồng thời xông thẳng vào mặt cô, Tam Lại kinh ngạc nhìn Khương Mộ từ đầu đến chân và thốt lên: "Anh không nhìn lầm chứ, chẳng phải em trở về Tô Châu sao?"
Khuôn mặt Khương Mộ lúc này trở nên đỏ bừng vì lạnh, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ với anh ta: “Năm mới vui vẻ.”
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong, trong cửa hàng thú cưng có đặt một một cái bàn, nồi lẩu trên bàn còn đang bốc hơi nghi ngút, Kim Phong Tử cùng Gà trống sắt đều ở đây.
Tầm mắt của cô lướt qua bọn họ rồi nhìn thấy Cận Triêu đang ngồi ở tận cùng bên trong, anh mặc một chiếc áo len màu đen và đang ngồi dựa vào một cái ghế dài, hơi nóng hầm hập bốc lên làm cho bóng hình của anh trở nên hơi mờ ảo một chút, khi nghe thấy câu "Năm mới vui vẻ" trong trẻo kia thì anh đột nhiên chuyển tầm mắt, khi nhìn thấy rõ người đến là Khương Mộ, đuôi mắt anh nhẹ nhàng cong lên, trong mắt cũng lộ ra tia sáng hưng phấn.
Cuối cùng Chris nói: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Chẳng phải năm mới mọi người đều phải vui vẻ lên sao?"
Ông ta nâng ly rượu lên và nói: "Chúc mừng năm mới.”
Khương Nghênh Hàn cũng nâng ly lên, Khương Mộ cũng nói với bọn họ: "Chúc mừng năm mới."
“Buổi tối, Khương Mộ trở lại phòng đơn mà Khương Nghênh Hàn đặt cho cô, trước khi ngủ Khương Nghênh Hàn sang gõ cửa phòng cô, bà ấy ngồi ở phòng cô một hồi, sau đó còn nói với cô: "Có thể những lời nói ban ngày của mẹ hơi nặng, nhưng con cũng phải biết mẹ làm vậy là vì ai, ba con mới vừa đi mấy năm, mẹ nghỉ làm ở nhà bao nhiêu năm nay để chăm con thì làm gì kiếm ra tiền, cũng may sau đó có cửa hàng xổ số thì còn kiếm được ít đồng ra đồng vô, mỗi tháng tiền con học đàn tranh và học bổ túc cũng đã tốn hơn mấy ngàn, con hiểu cho mẹ mà, phải không?”
Khương Mộ ngồi ở mép giường, cô ủ rũ gật đầu, Khương Nghênh Hàn ngồi ở bên cạnh vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Mỗi người đều có một số phận, đứa nhỏ Cận Triêu này tuy rằng rất thông minh, nhưng không phải ai thông minh là sẽ đều thành công. Mẹ cũng biết lúc nhỏ con rất thân thiết với nó, nhưng con cũng phải biết chừng mực, con đường sau này của con với nó là hoàn toàn khác nhau, con có hiểu không?"
Lần này Khương Mộ không có gật đầu, cô chỉ bất động im lặng nghe Khương Nghênh Hàn an ủi một hồi, sau đó bà ấy cũng rời đi.
Sau một đêm im lặng, sáng hôm sau Khương Mộ và Khương Nghênh Hàn có một bữa sáng yên bình, cô còn hỏi thăm gia đình của Chris, Khương Nghênh Hàn cũng vui vẻ nói cho Khương Mộ nghe chuyện này, bà ấy còn tưởng sau một đêm con gái bà ấy đã hiểu ra tất cả, mặc dù cô có thể không chấp nhận được Chris ngay bây giờ nhưng ít nhất cô đã có ý định cố gắng tìm hiểu thêm về ông ta.
Nhưng điều bà ấy không ngờ tới là sau khi trả phòng xong, Khương Mộ ôm hành lý, xách ba lô của cô và nói với Khương Nghênh Hàn và Chris: "Con sẽ không về Tô Châu đón năm mới với hai người nữa, trường học cho nghỉ có một tuần, lăn qua lăn lại lại đã thấy sắp tới ngày đi học lại, vậy nên di chuyển qua lại hai nơi rất phiền toái, con muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày để ngủ bù.”
Quyết định này quá đột ngột, Khương Nghênh Hàn thoáng sửng sốt một chút: "Có phải vẫn là vì chuyện ngày hôm qua sao?"
Khương Mộ không nói chuyện, chỉ lạnh lùng lắc đầu.
Khương Nghênh Hàn có chút không kiên nhẫn nói: “Làm gì có ai Tết Nguyên Đán mà không về nhà chứ?”
Khương Mộ rầu rĩ nói: “Chẳng phải con về nhà ba là cũng chẳng có gì khác sao?”
Khương Nghênh Hàn đột nhiên tức giận: "Đó là nhà của ba con với người khác, con nghĩ đó là nhà của con à? Mẹ thấy con bắt đầu học thói chống đối mẹ rồi phải không?"
Chóp mũi Khương Mộ liền trở nên đỏ bừng, cô nhịn hồi lâu rồi mới trả lời: "Lời của con mẹ cũng có nghe lọt đâu..."
Ngay lúc Khương Nghênh Hàn chuẩn bị “ra tay”, Chris đã kịp thời bước tới làm người hòa giải, ông ta nói Mộ Mộ trông quá tiều tụy, vừa nhìn đã biết là ngủ không ngon, ông ta khuyên mẹ cô nếu cô không muốn trở về thì cũng không nên ép buộc.
Thấy sắp đến giờ lên tàu, mà Khương Mộ vẫn nhất quyết muốn ở lại Đồng Cương, cuối cùng Khương Nghênh Hàn không còn cách nào khác đành phải cùng Chris đi đến nhà ga.
Khương Mộ một mình đi tới nhà Cận Cường, cô xách túi xách và kéo theo va li hành lý, đêm giao thừa khó kiếm được xe, cô đi bộ rất lâu, tâm trạng vẫn còn cảm thấy chán nản, đây có lẽ là lần đầu tiên cô không ở quê hương ăn Tết trong 18 năm qua, vì đang là Tết Nguyên đán nên tất cả các cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa, mặc dù nhiều cửa hàng có dán chữ "福" và câu đối Tết nhưng trên đường ngày càng thưa vắng người làm cho cô càng đi càng có cảm giác thê lương.
Nhưng cô không muốn cùng bọn họ quay lại Tô Châu, kể từ khi nghe tin mẹ cô sắp bán nhà và mang hết đồ đạc để bay qua Úc cùng Chris, Khương Mộ đã có chút ác cảm với Chris, thay vì cứ mang theo vẻ mặt bối rối khi đối mặt với Chris trong mấy ngày Tết, tốt nhất cô nên quay lại nhà của Cận Cường thì hơn,
Cô không biết mình đã đi như vậy bao lâu, bên cạnh có một chiếc taxi chợt dừng lại và hỏi cô đi đâu, cô lên xe và báo địa chỉ nhà Cận Cường.
Cô mới rời khỏi đây ngày hôm qua, hôm nay quay lại, cô đeo cặp xách trên lưng và kéo theo vali hành lý leo lên tầng năm, mệt đến mức không ngừng thở dốc, sau khi mở cửa ra vẫn là bộ dạng khi cô rời đi ngày hôm qua, mấy ngày nay người nhà Cận Cường hẳn là đang ở nhà của Triệu Mỹ Quyên để đón Tết.
Khương Mộ cũng không thèm lấy hành lý ra, cứ như vậy vứt đại đồ đạc trước cửa rồi ngã người lên giường.
Có lẽ là do cô đã quá mệt mỏi, cả cơ thể lẫn đầu óc đều cảm thấy kiệt sức và không muốn cử động nhiều, nhưng trong đầu cô cứ không ngừng hiện lên những cảnh tượng như đang tua lại một cuộn phim.
Đêm mưa khi cô và Cận Triêu chia tay năm cô chín tuổi liên tục xuất hiện trong tâm trí cô, thời gian dường như quay ngược lại đêm đó, kể từ đêm đó, cuộc đời của cô và Cận Triêu đã bước sang một lối đi hoàn toàn khác.
Cô ở miền nam, còn anh thì ở miền bắc,
Cô vật lộn để học tập, còn anh vật lộn để sinh tồn,
Thế giới của cô vô cùng đơn giản chỉ xoay quanh hai điểm là trường học và gia đình, trong khi thế giới của anh vừa mở mắt chính là suy tính nên làm gì để kiếm tiền.
Ngoài việc thi cử ra thì cô không còn lo lắng về chuyện gì cả.
Còn anh thì đã rơi vào một thế giới khắc nghiệt và những mối quan hệ xấu xa, cuộc sống mỗi ngày đều giống như đang bước đi trên lớp băng mỏng và bị bao vây bởi kẻ thù từ mọi phía.
Sau hai mươi năm trả tiền nợ để đặt cọc mua nhà và với các khoản chi phí y tế vô tận, Cận Triêu vẫn không nói cho cô biết sự thật tàn khốc nhất, đó là khoản bồi thường dân sự bất công trên vai anh, đây có lẽ là lý do anh không đáp ứng dừng tay như lời cô nói.
Mạng sống treo trên kiếm thì thế nào? Nếu mạng cũng đã không còn thì cần gì phải sợ kiếm nữa?
Câu nói này luôn văng vẳng bên tai cô, khiến trái tim cô như bị những mũi kim dày đặc đâm tới đâm lui.
Đã biết bao nhiêu lần cô muốn nhìn rõ những chuyện ẩn giấu trong đôi mắt tĩnh lặng của Cận Triêu, nhưng khi cô thực sự hiểu được sự im lặng chết chóc trong mắt anh, da thịt cô như thể vừa bị lột ra vô cùng đau đớn.
Ngoài cửa sổ tuyết đã bắt đầu rơi, tuyết lần lượt chồng lên thành một mảnh trắng xóa, trên đường cũng không còn thấy bóng dáng ai. Ai nấy đều tranh thủ về nhà đoàn tụ với người thân. Vào ngày đặc biệt này, bất kể bạn giàu hay nghèo, điều đó không thể ngăn cản bạn có được khoảng thời gian vui vẻ bên gia đình cùng chào đón một năm mới sắp tới.
Khi Khương Mộ tỉnh lại, trong phòng hoàn toàn tối om, cô ngơ ngác ngồi ở mép giường một lúc, nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ tô điểm không gian thành một cảnh tượng khác, trong lòng chợt cảm thấy có chút hoảng hốt.
Trong điện thoại hiển thị mấy tin nhắn chúc mừng năm mới, trong đó có một tin nhắn do bác sĩ Lý từ bệnh viện thú cưng gửi tới, Khương Mộ cũng nhiệt tình trả lời anh ta, chúc anh ta năm mới vui vẻ, đồng thời còn hỏi xem ngày mai có ai ở bệnh viện không, cô có thể đến thăm Tia Chớp hay không, bác sĩ Lý nói với cô rằng sẽ có người trực đến 4 giờ nên bảo cô muốn đến thăm nó thì nên đi sớm.
Cuối cùng sau khi thu xếp xong một số việc cho ngày mai, Khương Mộ không có việc gì làm, lúc càn cô cảm thấy có chút đói bụng, cô xé một cái bánh quy trong cặp sách ra ăn, sau đó cũng không biết phải làm gì nữa.
Cô không muốn xem các chương trình tạp kỹ mừng năm mới trên TV, cũng không muốn kiểm tra điện thoại di động để xem những thông tin cập nhật về lễ hội đó, nhưng bây giờ cô cũng không có tâm trạng đọc sách và làm bài tập.
Cô ngồi ở mép giường ngậm chiếc bánh quy trong miệng, sau đó nhìn chằm chằm vào tấm bảng phóng phi tiêu lớn treo trên tường, ba chiếc phi tiêu trên đó vẫn còn cắm ở giữa hồng tâm màu đỏ, kể từ ngày cô đến đây bọn chúng không hề thay đổi vị trí, cô nhìn chằm chằm vào các phi tiêu, sau khi xem một lúc, cô tự hỏi liệu có phải Cận Triêu đã phóng nó lên đó hay không.
Thế là cô ra khỏi giường lấy ba chiếc phi tiêu xuống, quay lại giường và cố phóng một chiếc trúng vào hồng tâm, nhưng kết quả là bị trượt, chiếc phi tiêu đập vào tường và rơi xuống đất. Cô thử nốt hai chiếc còn lại, nhưng chỉ có một chiếc xém trúng, đúng là bộ môn này khó hơn cô tưởng.
Cô bước tới nhặt nó lên, cô trở lại bên giường và thử lại lần nữa, cô thử đi thử lại gần cả nửa giờ, cuối cùng cô dần cảm thấy chán nản và phóng đại ba chiếc phi tiêu về phía bảng, có một chiếc phi tiêu bị kẹt ở trên tường, Khương Mộ vội vàng nhảy xuống giường lấy phi tiêu ra, trên tường xuất hiện một cái lỗ nhỏ, mặc dù nhìn không rõ nhưng cô vẫn cứ tự trách mình. Cô liền giơ tay lên và cố gắng đè lên cái lỗ nhỏ kia. Trong khi ấn vào cái lỗ nhỏ, khuỷu tay của cô vô tình đụng tới bảng phóng phi tiêu. Bảng phi tiêu chỉ được treo lỏng lẻo trên một chiếc đinh nhỏ nên nó lắc lư một lúc và sau đó rơi ra khỏi tường.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, cùng với đó là vô số lá thư cũng rơi xuống, ánh sáng trong phòng có chút mờ mịt, Khương Mộ đứng dựa vào tường nhìn những chiếc phong bì quen thuộc, cả người cô như vừa rơi xuống từ giữa không trung, cô khiếp sợ che mặt và chậm rãi ngồi xổm xuống.
Những chiếc phong bì trước mặt cô được trang trí với hình một chú thỏ với khuôn mặt ủ rũ, một đứa trẻ đang đu đưa trên chiếc xích đu hay những bông hoa màu tím tươi đầy nghệ thuật, đây đều là những chiếc phong bì cô đã đắn đo chọn lựa rất lâu.
Khương Mộ đã ở trong căn phòng này nửa năm, nhưng cô chưa bao giờ biết phía sau cái bảng phóng phi tiêu này có nhiều phong thư như vậy, mà mỗi một phong thư này đều đến từ cô.
Năm đó Cận Triêu không gọi điện thoại cho cô nữa, cô gọi lại số cũ của anh thì báo là không tồn tại, từ đó cô và anh hoàn toàn mất liên lạc.
Khương Mộ cầm lấy một hình phong thư có trang trí hình một cô bé mập mạp tỏ vẻ mặt đáng thương, đó là lần đầu tiên cô viết thư cho người ta, năm lớp 5 chữ cô vẫn còn rất non nớt, trong thư cô viết: Anh, đã lâu không thấy anh gọi điện thoại cho em, em không biết tìm anh như thế nào, chỉ có thể thử viết thư cho anh, hy vọng anh có thể nhận được.
[Anh ơi, anh đang học trung học phải không? Em thật sự muốn biết kết quả thi của anh như thế nào, chắc là rất tuyệt đúng không? Anh đã được nhận vào một trường trung học trọng điểm chưa? Chắc là sau khi lên cấp 3 có rất nhiều bài tập phải làm nên anh mới không có thời gian gọi điện cho em đúng không?]
[Em và mẹ sắp phải chuyển nhà rồi, căn nhà cũ cũng bị mẹ bán đi, em và mẹ có thể sẽ tạm thời dọn vào căn nhà mới thuê, chờ sau khi xác định được địa điểm em sẽ viết thư báo địa chỉ cho anh.]
…
Mộ Mộ nhớ anh.
Khương Mộ cầm lấy bức thư, ngay lúc cô đang định gấp lại bỏ vào phong bì thì nhìn thấy mặt sau tờ giấy viết thư có hình một cô gái được vẽ bằng bút chì. Cô có thể nó chắc chắn là do Cận Triêu vẽ. Cô đã từng nhìn thấy anh ấy vẽ. Khi đó cô không am hiểu vẽ, lúc vẽ người thì cũng chỉ biết vẽ mấy que diêm ghép lại với nhau mà thôi, môn thủ công và vẽ ở nhà trẻ có hơn phân nửa đều là Cận Triêu giúp cô làm, sau khi Cận Triêu đi, có một thời gian rất dài kẻ địch lớn nhất của cô chính là môn mỹ thuật.
Khương Mộ nóng lòng muốn mở thêm một lá thư nữa, theo cô nhớ không lầm thì đó là lá thư sau khi cô chuyển đến nhà mới, lúc đó cô đã học lớp sáu, trong thư cô viết: Anh, em và mẹ cuối cùng cũng đã dọn vào nhà mới rồi, là căn hộ có thang máy nha, ở tầng 12, dưới lầu có một vườn hoa lớn, còn có xích đu và cầu trượt, siêu cấp xinh đẹp, em rất hy vọng anh có thể quay về tìm em, nhưng hiện tại chắc anh đang có rất nhiều bài tập phải không?
[Sang năm em sẽ lên trung học cơ sở, cũng có rất nhiều bài tập và lớp bổ túc phải học, nhưng mà mẹ bảo em không cần lo lắng, mẹ em nói rằng chất lượng trường cấp hai ở khu em sống khá tốt, mẹ chỉ mong tôi có thể đạt điểm cao và được xếp vào lớp thực nghiệm nên tôi phải lo học tập chăm chỉ.]
[Nếu như em có thể thi tốt, kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp anh có thể trở lại thăm em không?]
Địa chỉ mới của nhà là...
Mộ Mộ nhớ anh.
Trong những năm đó, cô đã gửi cho anh rất nhiều lá thư, trong đó có những suy nghĩ vu vơ khi cô buồn chán, những lo lắng trẻ con của một cô bé, về việc học, về cuộc sống, về việc nhớ anh, mặt sau mỗi bức thư cô viết đều để lại một bức vẽ bằng bút chì. Và trong bức vẽ của anh, cô dần dần lớn lên từ một cô bé hồn nhiên thành một thiếu nữ điềm tĩnh, anh chưa bao giờ nhìn thấy diện mạo của cô sau này, và mỗi bức vẽ đều dựa theo trí tưởng tượng của anh về cô.
Bức thư cuối cùng được viết cho anh là khi anh cô tốt nghiệp lớp sáu: Triêu Triêu, đây là lần cuối cùng em viết thư cho anh, bởi vì anh chưa bao giờ trả lời em. Em cảm thấy như mình đang viết thư cho không khí. Em sắp lên cấp 2 rồi, sẽ có rất nhiều bạn học mới, cũng sẽ kết giao được nhiều bạn tốt hơn, cho nên, cứ như vậy đi.
…
Mộ Mộ sẽ không bao giờ nhớ anh nữa.
Khương Mộ ngay lập tức lật mặt sau của lá thư ra, không còn thấy hình vẽ nữa, ở góc dưới bên phải mặt sau chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: Xin lỗi, Triêu Triêu nhớ em.
Khương Mộ bật khóc khi nhìn thấy tám chữ mạnh mẽ đó, cô nắm chặt lá thư trong tay, mọi cảm xúc đều vọt ra khỏi lồng ngực.
Cô lập tức mặc áo khoác vào rồi chạy ra ngoài, trên đường không có xe hơi, đường phố ngập trong tuyết dày, cô một thân một mình chạy về phía đường Đồng Nhân, tuyết rơi trên tóc, trên lông mi, trên người cô nhưng cô không cảm thấy lạnh lẽo chút nào, thậm chí trong người cô như có một quả cầu lửa thôi thúc cô hành động.
Những lá thư đầy mong chờ của cô không hề thất lạc, anh đã nhận được, mỗi lá thư đều cho thấy anh nhớ cô đến thế nào, và chúng vẫn được cất giữ cho đến ngày nay. Không phải cô mơ mộng, cũng không phải cô nhớ nhung một chiều, anh cũng nhớ cô, trong những năm tháng đó anh cũng lo lắng như cô.
Những bông tuyết nhảy múa vây quanh cô, Khương Mộ hưng phấn lau nước mắt trên mặt, sau đó lại nở nụ cười ngốc nghếch, cô cúi xuống nhặt một nắm tuyết ném lên không trung, những bông tuyết nhẹ nhàng mềm mại rơi xuống quanh người cô, giống như một tinh linh phát sáng trong đêm, đôi mắt cô lúc này sáng ngời đầy sức sống, cả con đường trống trải này chỉ có một mình cô là người duy nhất không sợ giá lạnh, không sợ đường khó đi, trượt chân lại đứng lên tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì, cả người đều tràn đầy tinh thần phấn khởi, ngay cả khu dân cư cũ kỹ, lề đường bị vỡ loang lổ cũng trở nên đáng yêu trong mắt cô.
Rõ ràng quãng đường không hề ngắn, nhưng Khương Mộ lại không hề cảm thấy mệt mỏi, trong đầu cô tràn ngập ký ức về Cận Triêu từ nhỏ đến lớn, anh nắm tay cô, đút cho cô ăn, họ lăn lộn chơi đùa trên sàn nhà. Những lúc cô tức giận hét lên với anh thì anh sẽ dịu dàng ôm cô vào lòng và dỗ dành, sau đó cô sẽ hỏi anh: "Anh ơi, anh sẽ luôn đối tốt với Mộ Mộ chứ?"
Anh nói với cô: “Chỉ cần em không thay đổi thì anh cũng không thay đổi”.
Khi đến Đồng Nhân, bước chân của Khương Mộ càng lúc càng nhanh, thậm chí cô còn bắt đầu chạy, từ xa cô đã nhìn thấy cánh cửa cuốn của gara ô tô đang đóng lại, cô đột nhiên trở nên bối rối. Hôm nay là đêm giao thừa, mọi người đều sẽ về nhà để đoàn viên và cùng ăn bữa tối đêm giao thừa, vậy Cận Triêu có đi tìm Cận Cường và những người khác không?
Tốc độ của Khương Mộ dần thả chậm lại, cô lấy điện thoại di động ra, còn đang băn khoăn không biết có nên gọi cho anh hay không, nhưng nếu anh thật sự ở nhà của Triệu Mỹ Quyên thì cô phải làm sao đây.
Khương Mộ ở trong tuyết giẫm ra một loạt dấu chân thật dài, cho đến khi đến trước cửa gara ô tô, sự phấn khích vọt tới đầu cô dần dần bình phục lại, hiện tại tất cả mọi người đều đang ăn cơm tất niên, lúc này mà cô gọi điện thoại cho Cận Triêu thì có vẻ không thích hợp cho lắm, chắc hẳn là sẽ quấy rầy người một nhà bọn họ đoàn viên.
Khương Mộ ngồi xổm xuống tựa vào cửa cuốn, lúc này cô mới cảm nhận được cái lạnh thấu xương, ngay lúc cô đang cảm thấy do dự và đau khổ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười kỳ dị của Tam Lại truyền đến từ cửa hàng thú cưng bên cạnh, Khương Mộ chợt giật mình, cô vội vàng đứng dậy đi về phía cửa hàng của Tam Lại, đứng trước cửa kính và hét lớn: “Anh Tam Lại.”
Bên trong không có động tĩnh gì, mấy giây sau, cửa cuốn đột nhiên mở ra, một luồng không khí ấm áp cùng với tiếng cười ồn ào đồng thời xông thẳng vào mặt cô, Tam Lại kinh ngạc nhìn Khương Mộ từ đầu đến chân và thốt lên: "Anh không nhìn lầm chứ, chẳng phải em trở về Tô Châu sao?"
Khuôn mặt Khương Mộ lúc này trở nên đỏ bừng vì lạnh, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ với anh ta: “Năm mới vui vẻ.”
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong, trong cửa hàng thú cưng có đặt một một cái bàn, nồi lẩu trên bàn còn đang bốc hơi nghi ngút, Kim Phong Tử cùng Gà trống sắt đều ở đây.
Tầm mắt của cô lướt qua bọn họ rồi nhìn thấy Cận Triêu đang ngồi ở tận cùng bên trong, anh mặc một chiếc áo len màu đen và đang ngồi dựa vào một cái ghế dài, hơi nóng hầm hập bốc lên làm cho bóng hình của anh trở nên hơi mờ ảo một chút, khi nghe thấy câu "Năm mới vui vẻ" trong trẻo kia thì anh đột nhiên chuyển tầm mắt, khi nhìn thấy rõ người đến là Khương Mộ, đuôi mắt anh nhẹ nhàng cong lên, trong mắt cũng lộ ra tia sáng hưng phấn.