Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 33
Khương Mộ là bị giật mình nên tỉnh dậy, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến là mọi chuyện đã xong rồi, trời đã sáng rồi, cô khẳng định sẽ bị đi học muộn, chờ sau khi cô vội vàng tắm rửa xong và đi ra thì không thấy cặp sách mình đâu, cô đột nhiên nhớ ra hình như hôm nay là chủ nhật.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô lại nghĩ đến Tia chớp, trái tim vừa rơi xuống lại được treo lên lần nữa, cô vội vàng khoác áo khoác của Cận Triêu rồi tiếp tục xông ra ngoài, lúc đi tới phòng sửa chữa liền nhìn thấy Cận Triêu và một người đàn ông đang đứng bên cạnh xe, anh tiện tay đưa cho người đàn ông kia một điếu thuốc, Khương Mộ nghe thấy người đàn ông kia hỏi anh: "Khi nào?”
Giọng nói của Cận Triêu nghe có vẻ nghiêm túc: “Mấy ngày nữa, tốt nhất anh đừng chạy đến đây nữa.”
Bước chân Khương Mộ đang đi ra ngoài bỗng thả chậm lại, đúng lúc này Tiểu Dương vừa đi toilet xong trở về, người đàn ông kia lập tức chuyển đề tài hỏi Cận Triêu: "Ông chủ, bao nhiêu tiền?"
Cận Triêu xua tay: “Lái xe đi đi, chuyện nhỏ mà.”
Người đàn ông nhìn về phía Tiểu Dương rồi gật đầu một cái: “Làm phiền hai người rồi.”
Tiểu Dương cười đáp: "Chuyện nhỏ mà, xe có trục trặc gì cứ đến tìm chúng tôi nhé."
“Được rồi.” Nói xong, người đàn ông đứng bên cạnh xe hút hết điếu thuốc trong tay.
Khương Mộ đi ra khỏi phòng bảo trì, liền nhìn thấy Tam Lại đang ngồi xổm trước cửa cửa của cửa hàng thú cưng, anh ta đang cầm một cái bát lớn và hăng say húp mì, ánh mắt như có như không rơi vào trên người đàn ông đang nói chuyện với Cận Triêu, Khương Mộ không nhịn được cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó một lần nữa.
Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, có vầng trán rộng, chiếc mũi khoằm, mặc áo khoác ngoài màu xanh nước biển và đi một đôi bốt da kiểu cũ, nhìn có vẻ rất có tinh thần, rõ ràng người nọ đang đứng quay lưng về phía Khương Mộ, nhưng khi cô nhìn anh ta, tính cảnh giác của anh ta rất cao, anh ta lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Khương Mộ.
Khương Mộ quay đầu lại hỏi Tam Lại: "Người đó là ai vậy?"
Tam Lại chậm rãi thu hồi ánh mắt rồi trả lời: “Chỉ là khách mà thôi.”
Khương Mộ lấy điện thoại di động ra rồi nói với Tam Lại: “Anh cho em địa chỉ của bệnh viện thú cưng hôm qua đi. Đúng rồi, sau khi em đi ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Tam Lại đặt chiếc bát lớn sang bên cạnh, anh vừa tìm địa chỉ cho Khương Mộ vừa kể lại cho cô nghe chuyện đã xảy ra sau khi anh ta quay lại thôn Ngũ Thạch, Tây Thi và Đại Quang thật sự đã hình thành một mối liên kết không thể hòa tan, nó không cắn ai cả, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta, thế nhưng con chó này là của Tam Lại nên không ai dám động vào nó.
Lúc Tam Lại quay lại đó, quần của hắn ta đã bị Tây Thi cắn xé gần hết, hắn ta trần truồng đứng ở trong sân chửi đổng lên, trên mông cũng toàn là dấu răng chó, còn than thở không biết vắc xin phòng bệnh dại có phát huy hiệu quả hay không, tại sao con chó này cứ nhắm ngay mỗi hắn ta.
Về phần tình thế chiến đấu, Khương Mộ cũng không thể hình dung ra, nhưng theo lời của Tam Lại nói, bốn người kia đều là cặn bã, thực lực quá yếu, đánh rất lâu cũng không có một người nào bị đánh ngã, nếu như lúc đó có anh ta ở đó thì anh ta đã bắt Đại Quang phải quỳ xuống dưới chân anh ta hát Quốc ca rồi.
Khương Mộ hiện tại đã nắm vững kỹ năng trò chuyện của Tam Lại, tóm lại, bất kể chuyện gì có liên quan gì đến anh ta, anh ta cũng sẽ cố gắng hết sức, vắt óc hết mọi cách để thổi phồng bản thân mình, mấu chốt là không những không lừa được người khác mà lời văn cũng quá khô khan
Nhưng qua lời nói của anh ta có thể suy đoán ra rằng mặc dù hôm qua có bốn người đánh nhau nhưng có lẽ không có gì nghiêm trọng, sau khi anh ta đi thì cảnh sát cũng có mặt, sau đó mấy người bọn họ cùng nhau đến đồn cảnh sát, mặc dù đối với bọn họ việc trộm chó là một chuyện phi pháp nhưng vẫn không đủ để cấu thành tội phạm nên cuối cùng chỉ bị xử phạt hành chính, hôm nay người của bên Vạn Ký sẽ tới để thỏa thuận chuyện bồi thường.
Khương Mộ nghĩ đến người của Vạn Ký còn muốn đến đây, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, hiện tại cô chỉ cần nhìn những người đó một phút cũng cảm thấy tức giận.
Sau khi Tam Lại gửi địa chỉ của bệnh viện thú cưng cho Khương Mộ, anh ta ngước mắt lên nói với cô: "Nghe nói hôm qua Tiểu Biển đã làm em bị thương? Yên tâm, ngày tốt của hắn ta đã qua rồi."
"Có ý gì?"
Tam Lại tiếp tục cầm cái bát lớn của mình lên và nói với cô: "Nghe người của anh bên Vạn Ký nói sáng nay Kim Phong tử đã xin ông chủ Vạn điều Tiểu Biển đến chỗ của anh ta, em có biết tại sao mọi người lại gọi anh ta là Kim Phong Tử không?"
Khương Mộ ngơ ngác lắc đầu, Tam Lại lại cười nói: "Bởi vì anh ta là một người cực kỳ điên, hahahaha..."
Bởi vì tiếng cười của Tam Lại quá quỷ dị, Cận Triêu vốn đang bận rộn cũng tò mò đưa mắt nhìn sang, Khương Mộ luôn cảm thấy trong mắt Cận Triêu có chút chột dạ khó hiểu.
Cô đại khái đã có thể nhớ lại tối hôm qua mình đã làm ra những chuyện mất mặt gì, chẳng hạn như nhốt mình trong phòng tắm nôn gần cả nửa ngày, vì không muốn Cận Triêu nghe thấy nên còn đuổi anh đi, sau đó còn bướng bỉnh đút cho anh ăn, tuy rằng những chuyện này không giống như người bình thường có thể làm ra, nhưng dù sao hôm qua là do cô uống say mà, người uống say sẽ khó tránh khỏi làm ra một ít chuyện mất mặt, chuyện này hẳn là không có gì to tát.
Nhưng cô không biết tại sao, cô luôn cảm thấy cách Cận Triêu nhìn cô sáng nay có một tư vị khác, có vẻ giống như đang xem xét, đang nghiên cứu, và cũng có một loại cảm giác không rõ ràng, khi anh không có việc gì làm cũng len lén liếc nhìn cô một cái, làm cho cả người Khương Mộ giống như bị đặt lên một chiếc nồi hấp, khắp nơi đều cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy có lẽ mình đã làm ra chuyện gì đáng xấu hổ mà không hề hay biết.
Cho nên cô vội vàng nói với Cận Triêu: "Em đến bệnh viện thú y khám Tia Chớp, quần áo trả lại cho anh sau.”
Nói xong cũng không thèm nhìn anh liền đi sang bên đường đón xe, Cận Triêu còn nhìn chằm chằm bóng lưng cô hỏi một câu: "Chân em có thể đi được không?"
"Ừ, không sao đâu."
Nói xong, bóng dáng liền nhanh chóng biến mất như tia chớp, khi đến bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Tia chớp, trái tim Khương Mộ lại chùng xuống, Tia chớp vẫn nằm đó nhắm chặt hai mắt. Cô đi tới gọi nó hai lần, mi mắt nó khẽ động đậy, nhưng cũng chỉ giật giật mấy cái nhẹ nhàng rồi thôi, tình huống không tốt chút nào, nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của nó lúc còn khỏe mạnh, Khương Mộ liền cảm thấy khổ sở. Nhưng hiện tại chuyện cô có thể làm cũng chỉ biết trông chờ vào bệnh viện hết sức cứu sống nó, ngoài ra cũng không còn cách nào khác.
Tia chớp cần phải tiếp tục nhập viện, Khương Mộ đành phải quay về nhà Cận Cường để thay quần áo, trùng hợp Cận Cường vừa đi làm ca đêm về không lâu, hôm qua sau khi Khương Mộ uống say, Cận Triêu cũng đã gọi điện thông báo tình hình cho cận Cường.
Tuy nhiên, khi Cận Cường nhìn thấy Khương Mộ mặc áo khoác của Cận Triêu trở về, dáng vẻ ông ấy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Hôm qua mẹ con đã gọi điện cho ba và nói rằng bà ấy sẽ đến Đồng Cương vào thứ bảy. Ba vốn định mời bà ấy đến nhà mình cùng dùng một bữa cơm, nhưng bà ấy còn đi cùng ông già ngoại quốc kia nên hình như không muốn tới đây, dù sao thì ba cũng hiểu mà, bà ấy không đến thì thôi, nhưng mấy ngày nay con ít đến chỗ của Cận Triêu đi."
Khương Mộ đang muốn vào nhà, vừa nghe được những lời này, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Cận Cường: "Tại sao?"
Câu hỏi chỉ có ba chữ ngắn gọn nghe có vẻ rất nghiêm túc, Cận Cường mất tự nhiên nói: "Dù sao cũng sắp thi rồi, thời gian này phải chuyên tâm cho việc học."
Khương Mộ nhìn Cận Cường một lúc, sau đó cô khẽ gật đầu, rồi vào phòng mình mà không nói gì.
Cô thay quần áo của Cận Triêu ra rồi gấp lại gọn gàng và cho vào túi, sau đó lấy đề thi ra làm vài bài rồi lại đi đọc sách, khi trời tối, Khương Mộ ôm quần áo của Cận Triêu đi ra ngoài, nhưng lần này cô không nói cho Cận Cường biết cô sẽ đi đâu và chỉ bảo với ông ấy mình sẽ về nhà sớm.
Khi cô chạy tới gara ô tô thì đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc đang đậu trước cửa, quả nhiên Vạn Ký đã cử người đến để thương lượng, nhưng Khương Mộ không ngờ người tới lại chính là Tiểu Thanh Xà.
Cô chợt nghĩ tới cuộc nói chuyện với Tam Lại trước đó.
“Hữu Tửu không thể lấy cô ấy.”
"Tại sao?"
“Bởi vì cô ấy là con gái của ông chủ Vạn.”
Khương Mộ lúc đó còn không hiểu, nhưng lúc này nhìn thấy Vạn Thanh, cô đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Tam Lại.
Sau khi cô đi qua lập tức đi về phía Cận Triêu và đem túi trong tay mình đưa cho anh, cô nghe thấy Tiểu Thanh Xà nói với anh: "Hữu Tửu, anh nói một câu đi, việc này anh muốn giải quyết như thế nào?"
Cận Triêu nhận lấy túi từ tay Khương Mộ, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng: "Nó đâu phải là chó của tôi, sao cô lại hỏi tôi cách giải quyết như thế nào?"
Đứng ở cửa còn có hai ba người đàn ông, Khương Mộ không nhận ra bọn họ, nhưng chắc đều là người của ông chủ Vạn.
Nghe Cận Triêu nói xong, sắc mặt của Tiểu Thanh Xà hơi cứng đờ, cũng không thèm nhìn Khương Mộ, cô ấy nhìn chằm chằm Cận Triêu rồi nói: "Anh có thái độ gì đây, chẳng lẽ muốn đám người Tiểu Biển tới đây nhận lỗi sao? Hay là muốn tôi đuổi bọn họ đi? Anh muốn gì thì cứ nói một lời."
Cận Triêu chậm rãi xoay người nhìn cô ấy: "Được rồi, chỉ cần tôi nói một câu là được đúng không? Vậy kêu ba cô đích thân tới đây."
Sắc mặt Vạn Thanh lập tức thay đổi, cô ấy nói với Cận Triêu: “Ông ấy là ba tôi, anh không thể…”
“Không.” Cận Triêu hiển nhiên không cho cô ấy cơ hội nói tiếp.
Khương Mộ đứng ở giữa Cận Triêu và Vạn Thanh, cô có thể cảm nhận rõ ràng hai luồng khí đang va chạm đang cuồn cuộn trong không khí.
Tam Lại đi tới, anh ta kéo Khương Mộ đi rồi nói với cô: "Giúp anh một tay."
Khương Mộ nhìn lại ba lần bầu không khí căng thẳng trước cửa gara ô tô, Tây Thi đang đứng trong bồn rửa, cả người đầy bọt, Khương Mộ cởi áo khoác, xắn tay áo lên, vừa xoa xoa Tây Thi vừa hỏi Tam Lại: "Vạn Thanh cô ấy… thật sự thích Cận Triêu sao?"
Tam Lại trào phúng nói: "Đâu chỉ là thích, còn thiếu đem hai chữ "Cầu cưới" dán lên mặt mà thôi.”
Nghe Tam Lại nhắc tới, Khương Mộ mới biết được Tiểu Thanh Xà và Cận Triêu quen biết nhau ở Vạn Ký, năng lực làm việc của anh không tồi, lại là một người không ngại chịu khổ, đầu óc cũng linh hoạt, vừa vào Vạn Ký không bao lâu đã bị Tiểu Thanh Xà chú ý tới, kể từ đó cô ấy thường xuyên chạy tới chỗ Cận Triêu.
Một số nhân viên thường lén lút đùa giỡn Cận Triêu, nói anh là con rể tương lai của nhà họ Vạn, về sau sản nghiệp của Vạn Ký ở Đồng Cương này đều sẽ giao hết cho anh quản lý.
Tam Lại còn đang lải nhải: "Phụ nữ chính là một loài cực kì kỳ quái, Hữu Tửu lúc đi học cũng vậy, không để ai vào mắt, đối với con gái cũng rất lạnh nhạt, vậy mà vẫn có hàng tá người đu theo cậu ta… Em nói xem có kì lạ hay không?"
Khương Mộ không thể trả lời, bởi vì trong mắt cô, Cận Triêu không hề kiêu ngạo, chỉ là phần lớn thời gian anh không thích tiếp xúc với người khác quá gần, những người đã trải qua quá nhiều lần chia ly theo bản năng sẽ luôn giữ khoảng cách với người khác, và cô cũng sẽ như vậy.
Vì thế cô liền hỏi: “Cận Triêu và Vạn Thanh... đã từng ở bên nhau chưa?”
Tam Lại trầm mặc thật lâu, mãi đến khi rửa sạch bọt trên người Tây Thi, anh ta mới mở miệng nói: "Anh cũng không biết.”
"..."
"Em gái của Hữu Tửu, ồ, em cũng biết người nọ mà đúng không, Tiểu Thanh Xà đã giới thiệu cho cậu ta một bác sĩ đông y để chữa bệnh cho con bé đó, nghe nói kết quả cũng rất tốt, sau đó bệnh tình đã được kiểm soát và cũng không tiếp tục phát triển nữa. Kể từ đó thái độ của Hữu Tửu đối với cô ấy có lẽ cũng trở nên tốt hơn một chút, còn từng mời cô ấy đi ăn tối vài lần để cảm ơn, nhưng bọn họ có từng ở chung với nhau hay không thì khó mà trả lời, dù sao sau khi xảy ra những chuyện đó thì hiển nhiên bọn họ không còn khả năng lui tới nữa, là những chuyện mà Kim Phong Tử từng kể cho em nghe đấy.”
Khương Mộ không biết là sau khi Vạn Thanh và Cận Triêu quen nhau thì Cận Triêu mới biết chuyện và chia tay, hay là lúc bọn họ sắp ở chung một chỗ thì hai người cãi nhau rồi chia tay. Dù sao nhìn phản ứng vừa rồi của Vạn Thanh, dường như là cô ấy đang cảm thấy mất bình tĩnh, thật ra lần trước Vạn Thanh xuất hiện cô cũng đã có thể cảm nhận ra một điều gì đó, chỉ là lần này cảm giác này dường như càng thêm mãnh liệt.
Khương Mộ lau tay sạch sẽ, cô rời khỏi cửa hàng thú cưng của Tam Lại, sau khi đi đến cửa phát hiện thì Vạn Thanh vẫn còn chưa rời đi, thấy Khương Mộ đi ra, cô ấy liền trực tiếp hỏi nàng: "Hữu Tửu bảo tôi tìm em để giải quyết, em ra một mức giá đi."
Trong lòng Khương Mộ cảm thấy vô cùng tức giận, những việc xấu mà những người bên Vạn Ký gây ra không chỉ là chuyện của Tia Chớp mà còn để lại một ký ức không thể xóa nhòa trong tâm trí của Cận Triêu, tuy rằng chuyện đó có thể không liên quan gì đến Vạn Thanh nhưng cô vẫn cảm thấy có một chút ác cảm với cô ấy, cô nhìn chằm chằm cô ấy một lúc rồi hỏi ngược lại: "Có phải chị đang nghĩ tiền có thể giải quyết tất cả đúng không? Vậy chị Thanh, một mạng sống của con người có thể đáng giá bao nhiêu tiền?"
Tiểu Dương và Gà trống sắt có lẽ đang chuẩn bị tan làm, hiện tại không có việc gì làm, bọn họ vừa ăn táo vừa nhìn ra cửa, Cận Triêu không để ý đến đám người này nữa, anh nửa khom lưng kiếm thứ gì đó ở phòng sửa chữa.
Khương Mộ nói xong thì cũng không cho Vạn Thanh cơ hội trả lời, cô quay sang Tiểu Dương hỏi: "Còn táo nữa không? Em cũng muốn ăn."
Tiểu Dương lấy một quả táo ra, rửa sạch rồi ném cho cô, Khương Mộ đưa tay nhận lấy, thỏa mãn cắn một miếng, sau đó mới phát hiện quả táo này không giòn chút nào, cô đi mấy bước đến chỗ Cận Triêu, Cận Triêu nghiêng đầu nhìn cô, Khương Mộ trực tiếp đưa quả táo vừa cắn dở cho anh: “Em không ăn nữa.”
Cận Triêu nheo mắt dò xét, quên đi chuyện tối qua Khương Mộ say rượu làm những chuyện nực cười đó, hiện tại hiển nhiên đã tỉnh táo, biết chính xác mình đang làm gì.
Ánh mắt Cận Triêu nheo lại như đang có vẻ tìm tòi nghiên cứu gì đó, tối hôm qua sau khi Khương Mộ uống say làm ra những chuyện hoang đường kia nên anh không thèm so đo, nhưng hiện tại hiển nhiên là hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa cô rất rõ ràng mình đang làm gì.
Nhưng anh vẫn cúi xuống cắn một miếng vào quả táo mà cô đã ăn dở, sự dung túng của anh làm cho Vạn Thanh thoáng sửng sốt, khi Khương Mộ quay đầu lại, vẻ mặt cô không biểu cảm nhìn Vạn Thanh: “Tôi sẽ yêu cầu bệnh viện trực tiếp gửi hóa đơn cho cô.”
Vạn Thanh lại nhìn Cận Triêu lần nữa, nhưng sau đó cũng không ở lâu nữa, liền rời đi cùng với đám người của ông chủ Vạn.
Khương Mộ vẫn đứng ở bên xe cho đến khi nhìn thấy đuôi xe của bọn họ biến mất, chợt cô nghe phía sau vang lên một giọng nói: "Em cũng khá tự tin nhỉ, tại sao em cho rằng anh nhất định sẽ ăn những gì em đã ăn?”
Khương Mộ cũng không thèm quay đầu lại, hai mắt cô khẽ động: "Chẳng lẽ anh còn muốn dây dưa với cô ấy sao?”
Nói xong cô liền quay người lại nâng tầm mắt lên nhìn anh, ánh đèn neon và những tia sáng le lói trong bóng tối đan xen vào nhau, khuôn mặt cô nhuộm những màu sắc rực rỡ, trong con ngươi đen trắng như xuất hiện những chấm sao trong trẻo như pha lê, sự chân thành và cao thượng trong cô làm cho anh nhìn thấy con người trước đây của mình, nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên môi của Cận Triêu.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô lại nghĩ đến Tia chớp, trái tim vừa rơi xuống lại được treo lên lần nữa, cô vội vàng khoác áo khoác của Cận Triêu rồi tiếp tục xông ra ngoài, lúc đi tới phòng sửa chữa liền nhìn thấy Cận Triêu và một người đàn ông đang đứng bên cạnh xe, anh tiện tay đưa cho người đàn ông kia một điếu thuốc, Khương Mộ nghe thấy người đàn ông kia hỏi anh: "Khi nào?”
Giọng nói của Cận Triêu nghe có vẻ nghiêm túc: “Mấy ngày nữa, tốt nhất anh đừng chạy đến đây nữa.”
Bước chân Khương Mộ đang đi ra ngoài bỗng thả chậm lại, đúng lúc này Tiểu Dương vừa đi toilet xong trở về, người đàn ông kia lập tức chuyển đề tài hỏi Cận Triêu: "Ông chủ, bao nhiêu tiền?"
Cận Triêu xua tay: “Lái xe đi đi, chuyện nhỏ mà.”
Người đàn ông nhìn về phía Tiểu Dương rồi gật đầu một cái: “Làm phiền hai người rồi.”
Tiểu Dương cười đáp: "Chuyện nhỏ mà, xe có trục trặc gì cứ đến tìm chúng tôi nhé."
“Được rồi.” Nói xong, người đàn ông đứng bên cạnh xe hút hết điếu thuốc trong tay.
Khương Mộ đi ra khỏi phòng bảo trì, liền nhìn thấy Tam Lại đang ngồi xổm trước cửa cửa của cửa hàng thú cưng, anh ta đang cầm một cái bát lớn và hăng say húp mì, ánh mắt như có như không rơi vào trên người đàn ông đang nói chuyện với Cận Triêu, Khương Mộ không nhịn được cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó một lần nữa.
Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, có vầng trán rộng, chiếc mũi khoằm, mặc áo khoác ngoài màu xanh nước biển và đi một đôi bốt da kiểu cũ, nhìn có vẻ rất có tinh thần, rõ ràng người nọ đang đứng quay lưng về phía Khương Mộ, nhưng khi cô nhìn anh ta, tính cảnh giác của anh ta rất cao, anh ta lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Khương Mộ.
Khương Mộ quay đầu lại hỏi Tam Lại: "Người đó là ai vậy?"
Tam Lại chậm rãi thu hồi ánh mắt rồi trả lời: “Chỉ là khách mà thôi.”
Khương Mộ lấy điện thoại di động ra rồi nói với Tam Lại: “Anh cho em địa chỉ của bệnh viện thú cưng hôm qua đi. Đúng rồi, sau khi em đi ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Tam Lại đặt chiếc bát lớn sang bên cạnh, anh vừa tìm địa chỉ cho Khương Mộ vừa kể lại cho cô nghe chuyện đã xảy ra sau khi anh ta quay lại thôn Ngũ Thạch, Tây Thi và Đại Quang thật sự đã hình thành một mối liên kết không thể hòa tan, nó không cắn ai cả, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta, thế nhưng con chó này là của Tam Lại nên không ai dám động vào nó.
Lúc Tam Lại quay lại đó, quần của hắn ta đã bị Tây Thi cắn xé gần hết, hắn ta trần truồng đứng ở trong sân chửi đổng lên, trên mông cũng toàn là dấu răng chó, còn than thở không biết vắc xin phòng bệnh dại có phát huy hiệu quả hay không, tại sao con chó này cứ nhắm ngay mỗi hắn ta.
Về phần tình thế chiến đấu, Khương Mộ cũng không thể hình dung ra, nhưng theo lời của Tam Lại nói, bốn người kia đều là cặn bã, thực lực quá yếu, đánh rất lâu cũng không có một người nào bị đánh ngã, nếu như lúc đó có anh ta ở đó thì anh ta đã bắt Đại Quang phải quỳ xuống dưới chân anh ta hát Quốc ca rồi.
Khương Mộ hiện tại đã nắm vững kỹ năng trò chuyện của Tam Lại, tóm lại, bất kể chuyện gì có liên quan gì đến anh ta, anh ta cũng sẽ cố gắng hết sức, vắt óc hết mọi cách để thổi phồng bản thân mình, mấu chốt là không những không lừa được người khác mà lời văn cũng quá khô khan
Nhưng qua lời nói của anh ta có thể suy đoán ra rằng mặc dù hôm qua có bốn người đánh nhau nhưng có lẽ không có gì nghiêm trọng, sau khi anh ta đi thì cảnh sát cũng có mặt, sau đó mấy người bọn họ cùng nhau đến đồn cảnh sát, mặc dù đối với bọn họ việc trộm chó là một chuyện phi pháp nhưng vẫn không đủ để cấu thành tội phạm nên cuối cùng chỉ bị xử phạt hành chính, hôm nay người của bên Vạn Ký sẽ tới để thỏa thuận chuyện bồi thường.
Khương Mộ nghĩ đến người của Vạn Ký còn muốn đến đây, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, hiện tại cô chỉ cần nhìn những người đó một phút cũng cảm thấy tức giận.
Sau khi Tam Lại gửi địa chỉ của bệnh viện thú cưng cho Khương Mộ, anh ta ngước mắt lên nói với cô: "Nghe nói hôm qua Tiểu Biển đã làm em bị thương? Yên tâm, ngày tốt của hắn ta đã qua rồi."
"Có ý gì?"
Tam Lại tiếp tục cầm cái bát lớn của mình lên và nói với cô: "Nghe người của anh bên Vạn Ký nói sáng nay Kim Phong tử đã xin ông chủ Vạn điều Tiểu Biển đến chỗ của anh ta, em có biết tại sao mọi người lại gọi anh ta là Kim Phong Tử không?"
Khương Mộ ngơ ngác lắc đầu, Tam Lại lại cười nói: "Bởi vì anh ta là một người cực kỳ điên, hahahaha..."
Bởi vì tiếng cười của Tam Lại quá quỷ dị, Cận Triêu vốn đang bận rộn cũng tò mò đưa mắt nhìn sang, Khương Mộ luôn cảm thấy trong mắt Cận Triêu có chút chột dạ khó hiểu.
Cô đại khái đã có thể nhớ lại tối hôm qua mình đã làm ra những chuyện mất mặt gì, chẳng hạn như nhốt mình trong phòng tắm nôn gần cả nửa ngày, vì không muốn Cận Triêu nghe thấy nên còn đuổi anh đi, sau đó còn bướng bỉnh đút cho anh ăn, tuy rằng những chuyện này không giống như người bình thường có thể làm ra, nhưng dù sao hôm qua là do cô uống say mà, người uống say sẽ khó tránh khỏi làm ra một ít chuyện mất mặt, chuyện này hẳn là không có gì to tát.
Nhưng cô không biết tại sao, cô luôn cảm thấy cách Cận Triêu nhìn cô sáng nay có một tư vị khác, có vẻ giống như đang xem xét, đang nghiên cứu, và cũng có một loại cảm giác không rõ ràng, khi anh không có việc gì làm cũng len lén liếc nhìn cô một cái, làm cho cả người Khương Mộ giống như bị đặt lên một chiếc nồi hấp, khắp nơi đều cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy có lẽ mình đã làm ra chuyện gì đáng xấu hổ mà không hề hay biết.
Cho nên cô vội vàng nói với Cận Triêu: "Em đến bệnh viện thú y khám Tia Chớp, quần áo trả lại cho anh sau.”
Nói xong cũng không thèm nhìn anh liền đi sang bên đường đón xe, Cận Triêu còn nhìn chằm chằm bóng lưng cô hỏi một câu: "Chân em có thể đi được không?"
"Ừ, không sao đâu."
Nói xong, bóng dáng liền nhanh chóng biến mất như tia chớp, khi đến bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của Tia chớp, trái tim Khương Mộ lại chùng xuống, Tia chớp vẫn nằm đó nhắm chặt hai mắt. Cô đi tới gọi nó hai lần, mi mắt nó khẽ động đậy, nhưng cũng chỉ giật giật mấy cái nhẹ nhàng rồi thôi, tình huống không tốt chút nào, nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của nó lúc còn khỏe mạnh, Khương Mộ liền cảm thấy khổ sở. Nhưng hiện tại chuyện cô có thể làm cũng chỉ biết trông chờ vào bệnh viện hết sức cứu sống nó, ngoài ra cũng không còn cách nào khác.
Tia chớp cần phải tiếp tục nhập viện, Khương Mộ đành phải quay về nhà Cận Cường để thay quần áo, trùng hợp Cận Cường vừa đi làm ca đêm về không lâu, hôm qua sau khi Khương Mộ uống say, Cận Triêu cũng đã gọi điện thông báo tình hình cho cận Cường.
Tuy nhiên, khi Cận Cường nhìn thấy Khương Mộ mặc áo khoác của Cận Triêu trở về, dáng vẻ ông ấy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Hôm qua mẹ con đã gọi điện cho ba và nói rằng bà ấy sẽ đến Đồng Cương vào thứ bảy. Ba vốn định mời bà ấy đến nhà mình cùng dùng một bữa cơm, nhưng bà ấy còn đi cùng ông già ngoại quốc kia nên hình như không muốn tới đây, dù sao thì ba cũng hiểu mà, bà ấy không đến thì thôi, nhưng mấy ngày nay con ít đến chỗ của Cận Triêu đi."
Khương Mộ đang muốn vào nhà, vừa nghe được những lời này, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Cận Cường: "Tại sao?"
Câu hỏi chỉ có ba chữ ngắn gọn nghe có vẻ rất nghiêm túc, Cận Cường mất tự nhiên nói: "Dù sao cũng sắp thi rồi, thời gian này phải chuyên tâm cho việc học."
Khương Mộ nhìn Cận Cường một lúc, sau đó cô khẽ gật đầu, rồi vào phòng mình mà không nói gì.
Cô thay quần áo của Cận Triêu ra rồi gấp lại gọn gàng và cho vào túi, sau đó lấy đề thi ra làm vài bài rồi lại đi đọc sách, khi trời tối, Khương Mộ ôm quần áo của Cận Triêu đi ra ngoài, nhưng lần này cô không nói cho Cận Cường biết cô sẽ đi đâu và chỉ bảo với ông ấy mình sẽ về nhà sớm.
Khi cô chạy tới gara ô tô thì đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc đang đậu trước cửa, quả nhiên Vạn Ký đã cử người đến để thương lượng, nhưng Khương Mộ không ngờ người tới lại chính là Tiểu Thanh Xà.
Cô chợt nghĩ tới cuộc nói chuyện với Tam Lại trước đó.
“Hữu Tửu không thể lấy cô ấy.”
"Tại sao?"
“Bởi vì cô ấy là con gái của ông chủ Vạn.”
Khương Mộ lúc đó còn không hiểu, nhưng lúc này nhìn thấy Vạn Thanh, cô đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Tam Lại.
Sau khi cô đi qua lập tức đi về phía Cận Triêu và đem túi trong tay mình đưa cho anh, cô nghe thấy Tiểu Thanh Xà nói với anh: "Hữu Tửu, anh nói một câu đi, việc này anh muốn giải quyết như thế nào?"
Cận Triêu nhận lấy túi từ tay Khương Mộ, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng: "Nó đâu phải là chó của tôi, sao cô lại hỏi tôi cách giải quyết như thế nào?"
Đứng ở cửa còn có hai ba người đàn ông, Khương Mộ không nhận ra bọn họ, nhưng chắc đều là người của ông chủ Vạn.
Nghe Cận Triêu nói xong, sắc mặt của Tiểu Thanh Xà hơi cứng đờ, cũng không thèm nhìn Khương Mộ, cô ấy nhìn chằm chằm Cận Triêu rồi nói: "Anh có thái độ gì đây, chẳng lẽ muốn đám người Tiểu Biển tới đây nhận lỗi sao? Hay là muốn tôi đuổi bọn họ đi? Anh muốn gì thì cứ nói một lời."
Cận Triêu chậm rãi xoay người nhìn cô ấy: "Được rồi, chỉ cần tôi nói một câu là được đúng không? Vậy kêu ba cô đích thân tới đây."
Sắc mặt Vạn Thanh lập tức thay đổi, cô ấy nói với Cận Triêu: “Ông ấy là ba tôi, anh không thể…”
“Không.” Cận Triêu hiển nhiên không cho cô ấy cơ hội nói tiếp.
Khương Mộ đứng ở giữa Cận Triêu và Vạn Thanh, cô có thể cảm nhận rõ ràng hai luồng khí đang va chạm đang cuồn cuộn trong không khí.
Tam Lại đi tới, anh ta kéo Khương Mộ đi rồi nói với cô: "Giúp anh một tay."
Khương Mộ nhìn lại ba lần bầu không khí căng thẳng trước cửa gara ô tô, Tây Thi đang đứng trong bồn rửa, cả người đầy bọt, Khương Mộ cởi áo khoác, xắn tay áo lên, vừa xoa xoa Tây Thi vừa hỏi Tam Lại: "Vạn Thanh cô ấy… thật sự thích Cận Triêu sao?"
Tam Lại trào phúng nói: "Đâu chỉ là thích, còn thiếu đem hai chữ "Cầu cưới" dán lên mặt mà thôi.”
Nghe Tam Lại nhắc tới, Khương Mộ mới biết được Tiểu Thanh Xà và Cận Triêu quen biết nhau ở Vạn Ký, năng lực làm việc của anh không tồi, lại là một người không ngại chịu khổ, đầu óc cũng linh hoạt, vừa vào Vạn Ký không bao lâu đã bị Tiểu Thanh Xà chú ý tới, kể từ đó cô ấy thường xuyên chạy tới chỗ Cận Triêu.
Một số nhân viên thường lén lút đùa giỡn Cận Triêu, nói anh là con rể tương lai của nhà họ Vạn, về sau sản nghiệp của Vạn Ký ở Đồng Cương này đều sẽ giao hết cho anh quản lý.
Tam Lại còn đang lải nhải: "Phụ nữ chính là một loài cực kì kỳ quái, Hữu Tửu lúc đi học cũng vậy, không để ai vào mắt, đối với con gái cũng rất lạnh nhạt, vậy mà vẫn có hàng tá người đu theo cậu ta… Em nói xem có kì lạ hay không?"
Khương Mộ không thể trả lời, bởi vì trong mắt cô, Cận Triêu không hề kiêu ngạo, chỉ là phần lớn thời gian anh không thích tiếp xúc với người khác quá gần, những người đã trải qua quá nhiều lần chia ly theo bản năng sẽ luôn giữ khoảng cách với người khác, và cô cũng sẽ như vậy.
Vì thế cô liền hỏi: “Cận Triêu và Vạn Thanh... đã từng ở bên nhau chưa?”
Tam Lại trầm mặc thật lâu, mãi đến khi rửa sạch bọt trên người Tây Thi, anh ta mới mở miệng nói: "Anh cũng không biết.”
"..."
"Em gái của Hữu Tửu, ồ, em cũng biết người nọ mà đúng không, Tiểu Thanh Xà đã giới thiệu cho cậu ta một bác sĩ đông y để chữa bệnh cho con bé đó, nghe nói kết quả cũng rất tốt, sau đó bệnh tình đã được kiểm soát và cũng không tiếp tục phát triển nữa. Kể từ đó thái độ của Hữu Tửu đối với cô ấy có lẽ cũng trở nên tốt hơn một chút, còn từng mời cô ấy đi ăn tối vài lần để cảm ơn, nhưng bọn họ có từng ở chung với nhau hay không thì khó mà trả lời, dù sao sau khi xảy ra những chuyện đó thì hiển nhiên bọn họ không còn khả năng lui tới nữa, là những chuyện mà Kim Phong Tử từng kể cho em nghe đấy.”
Khương Mộ không biết là sau khi Vạn Thanh và Cận Triêu quen nhau thì Cận Triêu mới biết chuyện và chia tay, hay là lúc bọn họ sắp ở chung một chỗ thì hai người cãi nhau rồi chia tay. Dù sao nhìn phản ứng vừa rồi của Vạn Thanh, dường như là cô ấy đang cảm thấy mất bình tĩnh, thật ra lần trước Vạn Thanh xuất hiện cô cũng đã có thể cảm nhận ra một điều gì đó, chỉ là lần này cảm giác này dường như càng thêm mãnh liệt.
Khương Mộ lau tay sạch sẽ, cô rời khỏi cửa hàng thú cưng của Tam Lại, sau khi đi đến cửa phát hiện thì Vạn Thanh vẫn còn chưa rời đi, thấy Khương Mộ đi ra, cô ấy liền trực tiếp hỏi nàng: "Hữu Tửu bảo tôi tìm em để giải quyết, em ra một mức giá đi."
Trong lòng Khương Mộ cảm thấy vô cùng tức giận, những việc xấu mà những người bên Vạn Ký gây ra không chỉ là chuyện của Tia Chớp mà còn để lại một ký ức không thể xóa nhòa trong tâm trí của Cận Triêu, tuy rằng chuyện đó có thể không liên quan gì đến Vạn Thanh nhưng cô vẫn cảm thấy có một chút ác cảm với cô ấy, cô nhìn chằm chằm cô ấy một lúc rồi hỏi ngược lại: "Có phải chị đang nghĩ tiền có thể giải quyết tất cả đúng không? Vậy chị Thanh, một mạng sống của con người có thể đáng giá bao nhiêu tiền?"
Tiểu Dương và Gà trống sắt có lẽ đang chuẩn bị tan làm, hiện tại không có việc gì làm, bọn họ vừa ăn táo vừa nhìn ra cửa, Cận Triêu không để ý đến đám người này nữa, anh nửa khom lưng kiếm thứ gì đó ở phòng sửa chữa.
Khương Mộ nói xong thì cũng không cho Vạn Thanh cơ hội trả lời, cô quay sang Tiểu Dương hỏi: "Còn táo nữa không? Em cũng muốn ăn."
Tiểu Dương lấy một quả táo ra, rửa sạch rồi ném cho cô, Khương Mộ đưa tay nhận lấy, thỏa mãn cắn một miếng, sau đó mới phát hiện quả táo này không giòn chút nào, cô đi mấy bước đến chỗ Cận Triêu, Cận Triêu nghiêng đầu nhìn cô, Khương Mộ trực tiếp đưa quả táo vừa cắn dở cho anh: “Em không ăn nữa.”
Cận Triêu nheo mắt dò xét, quên đi chuyện tối qua Khương Mộ say rượu làm những chuyện nực cười đó, hiện tại hiển nhiên đã tỉnh táo, biết chính xác mình đang làm gì.
Ánh mắt Cận Triêu nheo lại như đang có vẻ tìm tòi nghiên cứu gì đó, tối hôm qua sau khi Khương Mộ uống say làm ra những chuyện hoang đường kia nên anh không thèm so đo, nhưng hiện tại hiển nhiên là hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa cô rất rõ ràng mình đang làm gì.
Nhưng anh vẫn cúi xuống cắn một miếng vào quả táo mà cô đã ăn dở, sự dung túng của anh làm cho Vạn Thanh thoáng sửng sốt, khi Khương Mộ quay đầu lại, vẻ mặt cô không biểu cảm nhìn Vạn Thanh: “Tôi sẽ yêu cầu bệnh viện trực tiếp gửi hóa đơn cho cô.”
Vạn Thanh lại nhìn Cận Triêu lần nữa, nhưng sau đó cũng không ở lâu nữa, liền rời đi cùng với đám người của ông chủ Vạn.
Khương Mộ vẫn đứng ở bên xe cho đến khi nhìn thấy đuôi xe của bọn họ biến mất, chợt cô nghe phía sau vang lên một giọng nói: "Em cũng khá tự tin nhỉ, tại sao em cho rằng anh nhất định sẽ ăn những gì em đã ăn?”
Khương Mộ cũng không thèm quay đầu lại, hai mắt cô khẽ động: "Chẳng lẽ anh còn muốn dây dưa với cô ấy sao?”
Nói xong cô liền quay người lại nâng tầm mắt lên nhìn anh, ánh đèn neon và những tia sáng le lói trong bóng tối đan xen vào nhau, khuôn mặt cô nhuộm những màu sắc rực rỡ, trong con ngươi đen trắng như xuất hiện những chấm sao trong trẻo như pha lê, sự chân thành và cao thượng trong cô làm cho anh nhìn thấy con người trước đây của mình, nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên môi của Cận Triêu.