Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn

Chương 15



Cận Triêu vén rèm lên đi vào gian phòng bên trong rồi nói với Khương Mộ: "Vào đi.”
Đây là lần đầu tiên Khương Mộ bước vào căn phòng đơn nhỏ này của Cận Triêu, ngoài chiếc giường lưới và một chiếc tủ đầu giường bên cạnh giường ngủ mà lần trước cô nhìn thấy thì còn có một tủ quần áo đơn giản màu tối và bên trong còn có một cánh cửa nữa, anh kéo cửa mở ra, thì ra là một phòng tắm nhỏ hơn, anh tìm một chiếc áo phông dài tay sạch sẽ, quay người đặt nó lên giường rồi nói với cô: “Anh ở ngoài, có chuyện gì thì gọi anh nhé.”
Nói xong, Cận Triêu liền đi ra ngoài, còn tận tình đóng cửa phòng khách lại giúp cô.
Cả đêm liên tiếp xảy ra chuyện làm cho Khương Mộ căn bản không kịp bận tâm đến tình huống sinh lý của mình, cho đến khi Cận Triêu rời đi, cô mới ý thức được mình hiện tại cũng không tiện tắm rửa, cô mở cửa phòng nghỉ nhìn màn mưa xối xả bên ngoài, đang do dự có nên lao ra một chuyến nữa hay không, nhưng thân thể cô lúc này đã hao tổn đến mức tận cùng, bụng dưới càng lúc càng trướng đau, đau đến mức ngay cả một bước chân cũng không thể nhấc nổi.
Vì vậy cô chỉ có thể ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động ra định gọi người giao hàng, nhưng lại phát hiện khu vực này không có ai nhận đơn, cả đời này Khương Mộ chưa bao giờ rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.
Cận Triêu ở phòng bên cạnh nói với Tam Lại mấy câu, ước chừng mười phút sau anh ta lại trở lại cửa xe, thấy cửa phòng nghỉ mở và có ánh sáng từ bên trong truyền ra, trước cửa hình như còn có một bóng người, Cận Triêu liền ném điếu thuốc trong tay rồi đi vào bên trong, càng đến gần càng nhìn thấy rõ ràng, Khương Mộ lúc này vẫn chưa tắm rửa, tóc cô vẫn còn ướt sũng, cô ngồi xổm ở trước cửa phòng nghỉ, hai tay ôm bụng, mượn ánh sáng từ phòng nghỉ Cận Triêu nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch đến dọa người, ngũ quan nhăn nheo chen chúc ở cùng một chỗ. 
Anh nhanh chóng cúi xuống hỏi cô: “Em thấy khó chịu ở đâu?”
Khương Mộ ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt cô suy nhược như thủy tinh vỡ nát, đâm vào tận đáy lòng Cận Triêu, anh chậm lại hỏi lần nữa: "Đau bụng à?"
Khương Mộ mím môi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ ngượng ngùng, sau đó cô liền gật đầu, Cận Triêu đang định đi tìm thuốc dạ dày thì chợt nhận ra điều gì đó, anh quay người lại ngượng ngùng hỏi cô: "Có phải là em..."
Rồi sau đó trong đầu anh giống như có một sợi dây đột nhiên bị đứt gãy, hai con ngươi anh chợt bị phóng đại rồi nhìn chằm chằm cô gái yếu ớt trước mặt, anh khó khăn lên tiếng hỏi: "Vừa rồi em mạo hiểm mưa to chạy ra ngoài chính là vì mua thứ đó?"
Khương Mộ cảm thấy cổ họng mình như có một tảng đá khổng lồ nhét vào, nỗi xấu hổ cùng ủy khuất liên tục dâng lên trong cổ họng, cô thấp giọng lẩm bẩm: “Làm rớt rồi.”
Ba chữ vừa vang lên làm cho khung cảnh càng trở nên xấu hổ, trong nháy mắt Cận Triêu thật sự rất muốn mắng mình một tiếng "Ngu ngốc", anh ngây ngốc tại chỗ vài giây, sau đó hung hăng xoa xoa tóc mái tóc ngắn của mình, anh hạ giọng nói với cô: "Em đi tắm trước đây, để anh đi mua.”
Nói xong, anh nhanh chóng sải bước đi ra ngoài, Khương Mộ nhìn bóng dáng anh dần khuất hẳn trong màn mưa như trút nước, ánh sáng trong mắt cô cuối cùng cũng lấy lại được chút nhiệt độ.
Cận Triêu đóng cửa cuốn lại, Tam Lại đang đứng ở cửa ă mì, thấy anh lại muốn đi ra ngoài, anh ta liền hét lên: "Cậu đi đâu vậy?"
Cận Triêu liếc anh ta một cái, cũng không nói lời nào, gần cửa hàng sửa chữa ô tô có một cửa tiệm nhỏ vẫn còn mở cửa, nhưng anh chỉ thường xuyên tới đó để mua thuốc lá, ông chủ cũng rất quen thuộc với anh, bình thường trái một tiếng “anh” phải một tiếng “anh”, đêm hôm khuya khoắt anh đột nhiên chạy đến mua đồ mà chỉ có phụ nữ dùng, phỏng chừng việc này ngày hôm sau có thể truyền khắp cả con phố, sau khi suy nghĩ một chút, anh thấy mình vẫn nên lái xe vòng tới cửa hàng tiện lợi phía sau.
Cửa hàng tiện lợi không lớn, tổng cộng có ba dãy kệ, chủ nhân là một người phụ nữ trung niên bụng to, eo tròn, nhìn thấy anh đang lảng vảng tìm đồ dành cho nữ, người nọ nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý, ánh mắt này làm cho Cận Triêu cảm thấy có hơi khó chịu, hơn nữa anh cũng chưa bao giờ mua thứ này nên anh nhanh chóng chọn đại mấy cái rồi cầm ra quầy tính tiền.
Bà chủ vừa quét mã vừa nói với anh: "Bên chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, với số tiền trên hóa đơn của cậu có thể đổi được một món hàng bất kỳ, cậu xem có rất nhiều thứ để chọn này..."
Cận Triêu không kiên nhẫn nghe bà ấy giới thiệu, anh vội vàng lấy mã thanh toán ra và nói với bà ấy: “Được rồi, nhanh lên.”
Bà chủ nhà thực sự rất biết cách chiều khách hàng, bà ấy liền hỏi anh muốn lấy món gì, Cận Triêu đang vội nên chỉ để lại một câu: "Sao cũng được."
Bà chủ nhà nhìn thấy chàng trai trẻ nửa đêm đi mua băng vệ sinh cho bạn gái, trông có vẻ là một chàng trai chu đáo nên đã rất khôn ngoan lấy thêm một hộp bao cao su từ kệ phía sau ném vào túi nilon.
Cận Triêu cũng không thèm nhìn lại túi, anh vội vàng xách túi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, bánh xe lướt đi trên mặt đường trong màn đêm tối đen, nước mưa bắn lên tung tóe, anh nhanh chóng lái xe trở lại cửa hàng, Tam Lại vẫn còn đang cầm bát mì trên tay, anh ta thò đầu ra ngoài nhìn thử, sau đó ánh mắt liền rơi thẳng vào cái túi nilon Cận Triêu đang cầm, anh ta híp mắt hỏi: "Đi mua đồ tốt gì vậy?
Cận Triêu vội vàng giấu túi đồ ra sau lưng, một tay anh mở cửa cuốn, rồi chợt quay sang hỏi anh ta: "Con gái mỗi khi đau bụng thì phải làm thế nào?"
"Lý do đau là gì?"
Cận Triêu nghiêng người liếc anh ta một cái: "Cậu nghĩ xem?"
Tam Lại mỉm cười đặt bát mì xuống, anh ta lấy điện thoại di động ra nói với anh: “Để tôi hỏi Tiểu Bình Tử giúp cậu.”
Tiểu Bình Tử này là bạn của Tam Lại khi còn nhỏ, hồi còn học trung học cô ấy theo đuổi Tam Lại suốt ba năm, nhưng khi đó Tam Lại chỉ biết trầm mê vào game nên đã làm nhấn chìm lòng si mê của cô gái, sau này Tiểu Bình Tử nhận ra người như Tam Lại chắc hẳn có mệnh tu tiên, anh ta đáng bị cô đơn suốt cả đời này, kể từ đó liền đơn phương tuyệt giao với anh ta.
Tam Lại mấy năm nay đã không liên lạc đột nhiên gọi điện cho Tiểu Bình Tử vào một đêm mưa to, sau khi điện thoại được kết nối, câu nói đầu tiên anh ta thốt ra là: "Bình Tử này, những lúc cô cảm thấy đau bụng vì bà dì đến thì cô thường xử lý sao vậy?”
“...... Uống nước rửa chân của bà ngoại anh. “ Tút tút tút, đối phương chỉ để lại một câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Điện thoại đang bật loa ngoài, trong không khí phảng phất một cảm giác xấu hổ, Cận Triêu đang ôm túi, ánh mắt anh đảo về phía Tam Lại, Tam Lại ho khan nói: “Tôi cảm thấy phương pháp này của cô ấy không ổn cho lắm.”
Cận Triêu không để ý tới anh ta nữa, anh nhanh chóng đi vào phòng, đặt đồ vật ở trước cửa phòng tắm rồi nói vọng vào bên trong: “Anh có để đồ trước cửa.”, sau đó anh liền đi ra ngoài.
Phòng tắm tuy rất chật chội nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, không có chút khó chịu nào cả, thực ra Cận Triêu khi còn nhỏ cũng rất thích sạch sẽ, so với những nam sinh cùng tuổi suốt ngày chơi bẩn, rất ít khi thấy anh xuất hiện với dáng vẻ lấm lem. Khương Nghênh Hàn đã dạy anh cách tự giặt quần áo khi anh còn rất nhỏ. Trong ấn tượng của Khương Mộ, quần áo của Cận Triêu đều là do chính anh giặt. Điều đáng xấu hổ là tuy cô đã lớn như vậy nhưng ở nhà mẹ vẫn phải giúp cô giặt quần áo... Ngày xưa thì cô còn không hiểu, nhưng bây giờ ngẫm lại rõ ràng là mẹ cô đã thiên vị cô một cách trần trụi.
Sau khi tắm rửa xong, cô nhìn chiếc khăn tắm màu xanh đậm duy nhất trong phòng tắm nên liền đưa tay cầm lấy, trên khăn có một mùi thơm rất dễ chịu, cũng chính là mùi hương cô ngửi thấy trên người Cận Triêu ngày đó sau khi anh vừa tắm xong, Khương Mộ cảm thấy khá xấu hổ khi dùng chung khăn tắm với người khác giới, cô không khỏi nghĩ đến lời vừa rồi của Cận Triêu: “Dù sao anh cũng đâu phải là anh trai em, em cảm thấy mình nói ra như vậy có thích hợp không”
Không thích hợp, nhưng dường như cũng không còn biện pháp khác.
Sau khi tắm xong, cô từ từ mở cửa phòng tắm ra chừng một khe hở nhỏ, Cận Triêu không có ở đó, cô cúi đầu liền nhìn thấy dưới chân mình có một cái túi nilon, bên trong có đủ loại băng vệ sinh khác nhau và một bộ đồ lót mới, Khương Mộ ước gì mình có siêu năng lực bay về nhà ngay lập tức, tình cảnh hiện tại thật sự quá xấu hổ.
Cô mặc vào chiếc áo phông mà Cận Triêu tìm cho cô, chiếc áo này rộng đến mức mặc lên người cô trông cô cứ như đang mặc váy vậy, sau đó nhét túi nilon vào bàn cạnh giường ngủ, nghĩ đến cả người Cận Triêu cũng ướt sũng, cô lập tức kéo rèm bước ra ngoài tìm anh, cô nói: “Em tắm xong rồi, anh cũng đi tắm đi.”
Cận Triêu liếc nhìn chân cô, đôi chân nhỏ cỡ 35 mang đôi dép đen cỡ 43 của anh, nhìn thế nào cũng có cảm giác như trẻ con đang mang trộm giày của người lớn.
Mắt của Cận Triêu rất dài, lúc anh không tỏ ra cảm xúc gì sẽ làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác rất lạnh lùng, nhưng một khi anh cười lên, trong ánh mắt như có một luồng nhiệt nóng bỏng không ngừng dâng trào, Khương Mộ ánh mắt của anh làm cho cảm thấy ngượng ngùng, cô nương theo ánh mắt của anh nhìn về phía dép lê trên chân mình, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, cô liền nói với anh: "Để em trả lại chỗ cũ cho anh.”
Nói xong cô lại quay về phòng, ngoan ngoãn để lại dép lê dưới gầm giường.
Cận Triêu đi vào phòng mở tủ quần áo ra, sau đó anh lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi vào phòng tắm, lúc mở cửa anh thấy khăn lông của mình đã được giặt sạch sẽ và gấp thành hình vuông vắn đặt ở trên bồn rửa tay, anh cầm khăn lông lên, một xúc cảm mềm mại lan tràn giữa các đầu ngón tay, đáy lòng anh như đang bị một thứ cảm xúc gì đó kích thích một chút.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy chảy, giày của Khương Mộ đã bị ướt nhẹp, cô không có dép lê nên chỉ có thể nằm yên trên giường, cô ngước mắt lên liền nhìn thấy ba hàng kệ trên bức tường cạnh giường, hai hàng thì để sách, hàng còn lại thì để bật lửa, chìa khóa dự phòng và một số linh kiện linh tinh.
Hai hàng sách dày đặc kia cơ bản đều là những cuốn sách nói về cấu tạo và tháo lắp ô tô, ngoài ra còn có mấy quyển sách nói về kỹ thuật công nghiệp Khương Mộ xem không hiểu gì cả, thậm chí còn có cả những cuốn sách chuyên môn nghiên cứu về hệ số cản gió.
Cận Triêu trước đây cũng rất thích đọc sách, nhưng Khương Mộ lúc đó không hiểu được sách của anh, không ngờ bây giờ lớn lên, cô vẫn không hiểu được sách của anh.
Cửa phòng tắm bị người bên trong mở ra, Khương Mộ vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm về phía Cận Triêu vừa đi ra ngoài, nhìn thấy cô ngoan ngoãn ngồi ở mép giường như sợ làm loạn giường của anh, từ khi anh bước vào đến lúc anh bước ra cô vẫn không thay đổi tư thế, chiếc áo phông dài rộng của anh che khuất cả đầu gối và gần như che kín toàn thân cô, trông cô giống như một cái bánh chưng mềm mại động lòng người.
Năm ngoái khi anh mới rời khỏi Vạn Ký, Tam Lại đã kéo anh đến Thạch Gia Trang để giải sầu, còn nhất quyết rủ anh đi mua sắm ở Beiguo Outlets, anh ta còn chê trách cả chuyến đi không thấy anh mua gì cho mình, thế là liền cưỡng ép bắt anh phải mua một thứ gì đó để an ủi bản thân, và chiếc áo phông này đã được mua trong dịp đó, dù gì đây cũng là hàng hiệu nên giá trị cũng không hề rẻ, tuy nhiên ngày nào cũng phải làm việc với dầu nhớt và vết bẩn nên anh vẫn chưa từng lấy nó ra mặc lần nào, tuy rằng hiện tại nó đã bị biến dạng khi nằm trên người của Khương Mộ nhưng anh cũng lười quản, liền xoay người đi tìm thứ gì đó ở dưới đáy tủ quần áo.
Rất nhanh anh đã tìm được một túi bông gòn, một chai nước khử trùng và một túi băng cá nhân, anh trực tiếp đi tới trước mặt Khương Mộ, đem đồ đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó nửa ngồi xổm xuống nói với cô: "Đưa tay cho anh xem.”
Sau một đêm náo loạn, Khương Mộ thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, cô không ngờ tới Cận Triêu có thể chú ý tới, cô xắn tay áo lên rồi đưa cổ tay mình về phía anh, khi Cận Triêu nhìn thấy vài dấu móng tay trắng nõn trên mu bàn tay của cô, toàn thân anh khẽ giật mình một cái, ánh mặt cũng trở nên bị trì trệ.
Anh lặng lẽ nhúng miếng bông gòn vào thuốc khử trùng, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô, yết hầu của anh khẽ chuyển động: “Đau không?”
Khương Mộ gác cằm lên đầu gối, khụt khịt nói: “Ừm”.
Động tác của Cận Triêu trở nên nhẹ nhàng hơn, anh vừa xử lý vết thương vừa nói với cô: “Con bé vẫn còn là một đứa trẻ, không biết nặng nhẹ, em…”
Lời còn chưa nói xong, Khương Mộ đã lầm bầm một câu: "Ai cũng từng là trẻ con mà.”
Cận Triêu cúi đầu nở nụ cười, cả người Khương Mộ hơi sững sờ, tuy rằng đã rất khó tìm lại được bóng dáng trước kia trên người anh, nhưng nụ cười của Cận Triêu dường như vẫn chưa từng thay đổi, đôi môi vẫn còn rất xinh đẹp, mỗi khi anh cười lên, không khí xung quanh anh dường như cũng nhuốm đầy vẻ ôn nhu.
Cận Triêu hạ ánh mắt xuống, giọng điệu anh thoải mái hỏi: "Vậy em muốn làm gì? Muốn anh đi tìm công lý cho em sao?"
Khương Mộ dời ánh mắt, cô tức giận nói: “Anh cam lòng vì em mà đi tính sổ với con bé đó sao?”
Cận Triêu ngước mắt lên liếc nhìn khuôn mặt tức giận của cô, anh cúi đầu bật cười rồi nói ra ba chữ: “Không giống.”
Khương Mộ không hiểu lập tức hỏi lại: "vậy có cái gì khác biệt?"
Cô muốn biết đó là vì tuổi tác của cô và Tiểu Hân không giống nhau hay là vì trong lòng Cận Triêu bọn họ có trọng lượng khác nhau.
Nhưng Cận Triêu không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ nói với cô: "Anh không thể dùng phương thức tương tự để đối xử với một đứa trẻ, em muốn giải quyết chuyện này thế nào thì trong lòng mới cảm thấy tốt hơn?”
Khương Mộ nghẹn nửa ngày, sau đó cô mới mở miệng nói với anh: "Không chỉ một đêm, mà còn phải thêm vài đêm nữa.”
Cận Triêu nắm lấy đầu ngón tay của cô, anh ngước mắt nhìn cô, không khí trong thoáng chốc như bị ngừng lưu chuyển, trong phòng lúc này rất yên tĩnh, xúc cảm truyền đến từ các đầu ngón tay càng lúc càng cảm nhận được rõ ràng, từ khi cô hiểu chuyện tới nay cô chưa từng bị một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ như vậy nắm chặt, một cảm giác ngượng ngùng bỗng nhiên được sinh ra, cô rất muốn né tránh tầm mắt anh, nhưng cô biết cô phải chiếm được ưu thế trong cuộc đàm phán này.
Vì vậy cô nói tiếp: “Em muốn về Tô Châu, nhưng không biết chuyển trường như thế nào, mấy ngày nữa em sẽ đi tìm hiểu, nếu không được thì em tạm thuê nhà ở bên ngoài vậy. Tóm lại bây giờ em không thể quay về căn nhà đó được nữa, cho nên… anh có thể thu giữ em thêm mấy ngày nữa được không?"
Cận Triêu lại nở nụ cười, lần này nụ cười trong mắt anh hoàn toàn lan rộng, còn mang theo một chút ý tứ nghiền ngẫm.
Khương Mộ nhướng mày, nghiêm túc hỏi anh: “Bộ buồn cười lắm sao?”
Cận Triêu dần dần không cười nữa, anh nhướng mày hỏi: “Em cảm thấy mình bị ủy khuất à?”
Vốn anh không hỏi câu này Khương Mộ còn có thể giả bộ một chút, ngay khi anh vừa hỏi ra tâm lý cô chuẩn bị từ nãy đến giờ lập tức bị sụp đổ, thiếu chút nữa là khóc lớn một trận, tuy nhiên vì còn phải để ý mặt mũi nên cô mím môi để kìm nén.
Nhìn thấy chóp mũi đỏ bừng của cô, Cận Triêu vừa băng bó cho cô vừa nói: "Cũng đã muộn lắm rồi, em đi ngủ trước đi, tạm thời chúng ta không bàn chuyện này."
Khương Mộ uể oải hỏi anh: “Vậy buổi tối anh ngủ ở đâu?”
“Ngủ với Tam Lại, em ngủ đi.”
Cận Triêu đứng thẳng dậy vứt bông gòn đã dùng vào thùng rác, sau khi quay lại anh thấy Khương Mộ vẫn còn ngồi ở bên giường: "Em đang chờ anh đắp chăn cho em à?"
Khương Mộ nghe vậy thì ngoan ngoãn nằm xuống, đầu vừa chạm vào gối liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, khi mí mắt nhắm lại, cô nhìn thấy Cận Triêu đang xoay người cất đồ vào tủ, cô cố gắng mở miệng hỏi ra một câu: “Con bé đó mắc bệnh từ khi nào vậy?”
Cận Triêu quay lưng lại với cô, anh vừa đặt mọi thứ lại chỗ cũ vừa trả lời cô: “3 tuổi.”
“Có làm ầm ĩ không?”
“Không biết.” Cận Triêu đóng tủ lại.
"Không biết?"
Anh đứng thẳng lên, chậm rãi nói: “Lúc đó anh không có ở nhà, khi anh về thì con bé không còn gây chuyện nữa.”
Trong giọng nói của anh nghe không ra bất kỳ sự nhấp nhô nào, cứ như thể anh đang nói về một điều nhỏ nhặt không đáng kể trong cuộc sống.
Khương Mộ khó hiểu hỏi tiếp: "Thế lúc đó anh đi đâu?"
Cận Triêu đặt một tay lên tủ quần áo, không quay đầu lại nhìn cô, vài giây sau anh mới quay người lại, ánh mắt vẫn bình tĩnh không có gì khác lạ, anh nói với cô: “Đi ngủ sớm đi.” 
Sau đó anh thuận tay giúp cô tắt đèn rồi đi ra ngoài.
Sau khi Cận Triêu rời đi, mí mắt Khương Mộ dần dần khép lại, nhưng cô ngủ không quá thoải mái, có nguyên nhân sinh lý, cũng có thể là do nguyên nhân hoàn cảnh, cơ thể cô lúc này đã quá mệt mỏi, vậy nên cả người cô cứ bị vây trong trạng thái hỗn loạn, không biết cô đã ngủ được bao lâu, trong giấc mơ của Khương Mộ trời cũng đang mưa, cô quay lại đêm mưa năm 9 tuổi, ghé vào cửa sổ hét lớn gọi ba và Cận Triêu, nhưng bọn họ giống như đang đứng ở một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của cô, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn lại cô. Cơ thể nhỏ bé của cô trèo qua lan can và leo ra ngoài, mưa làm ướt quần áo và tóc của cô. Cô hoảng sợ đưa tay về phía bọn họ, cả người cô bỗng bị trượt xuống từ trên cao, cô sợ hãi đến mức kêu lên: "Triêu Triêu, Triêu Triêu, anh trai..."
Cận Triêu nghe thấy tiếng động vội vàng đi vào từ bên ngoài, anh đưa tay bật đèn rồi hỏi: "Sao vậy?"
Khương Mộ lấy tay che mặt, mơ hồ nói: “Chói mắt quá.”
Cận Triêu lại với tay tắt đèn, anh đi đến bên giường, thấy hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, trên trán còn lấm tấm một lớp mồ hôi làm cho cô trông càng thêm mong manh và yếu ớt, anh gọi cô một tiếng: "Mộ Mộ."
Khương Mộ cựa quậy trở mình một cái, tay cô giơ ra giữa không trung như muốn chớp lấy gì đó, nhưng cuối cùng lại không bắt được gì, chuyện này càng làm cho cô cau mày bất an, lúc tay cô sắp rơi xuống thì Cận Triêu đã nhanh chóng bắt lấy tay cô, cô giống như vừa tìm được một cọng rơm cứu mạng... thanh âm khàn khàn nói với anh: "Đau quá."
Cận Triêu cúi người hỏi: “Đau dạ dày sao?”
Khương Mộ không nói lời nào, lông mày cô nhíu chặt lại, không biết là đã thức hay còn đang ngủ.
Cận Triêu muốn ra ngoài lấy cho cô một cốc nước nóng nhưng Khương Mộ đã kéo tay anh lại, tay cô không có sức lực nào cả, Cận Triêu dùng động tác nhẹ nhàng cẩn thận gỡ tay cô ra, nhưng từ trong cổ họng Khương Mộ lại phát ra một tiếng "rên rỉ". Cận Triêu chợt nhớ lại buổi chiều hôm đó khi Khương Nghênh Hàn tới đón cô trễ, lúc đó cô cũng phát ra một âm thanh nhẹ nhàng và đáng thương như thế này, anh không nỡ buông cô ra, nên chỉ có thể nắm tay cô lần nữa, cố gắng dỗ dành cô hết sức nhẹ nhàng: "Anh không đi, anh đi lấy cho em cốc nước rồi sẽ quay lại. Nghe lời nào!"
Không biết Khương Mộ có thật sự nghe thấy lời anh nói hay không, khi anh định gỡ tay cô ra lần nữa thì liền thấy cô không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa, dáng vẻ im lặng như đang ngủ.
Cận Triêu không bật đèn trong phòng mà bật đèn ngoài phòng khách, anh mượn ánh sáng nhanh chóng quay về phòng, nhìn thấy thân hình gầy gò của Khương Mộ hoàn toàn cuộn tròn trên giường, anh quỳ xuống nói với cô: "Ngồi dậy uống chút nước đi."
Khương Mộ không nhúc nhích, anh nhẹ nhàng chạm vào nàng, nhẫn nại nói với cô: "Ngồi dậy uống chút nước nóng nhé?"
Một lát sau Khương Mộ dường như cũng có chút phản ứng, cô nhăn mặt lắc đầu, dáng vẻ giống như không muốn cử động, Cận Triêu sờ sờ trán cô, phát hiện cô không bị sốt, anh cũng không biết phải làm thế nào để giảm bớt nỗi đau đớn cho cô, anh chỉ có thể ngồi ở bên giường chậm rãi đỡ cô ngồi dậy, bàn tay to đỡ lưng Khương Mộ, thân thể cô hoàn toàn mềm nhũn giống như không còn chút sức lực nào, Cận Triêu đành phải ôm nửa người cô vào lòng, đem nước đút đến bên miệng cô, cô cuối cùng cũng chịu uống hai ngụm, sau đó cả người cô lại trượt xuống cuộn tròn lại như quả bóng.
Cận Triêu đặt ly nước xuống, anh lấy điện thoại di động ra tìm kiếm các phương pháp giúp giảm đau, sau khi tìm kiếm nửa ngày trên mạng hiển thị vô số câu trả lời khác nhau, nào là tìm đường đỏ và gừng để là nấu nước giúp làm ấm bụng, nhưng đêm khuya như vậy làm gì có mấy thứ này, anh còn thấy có người nói xoa bóp huyệt Tam Âm Giao cũng có tác dụng giảm đau rất tốt, thế là anh liền đi đến cuối giường, đặt điện thoại ở cạnh giường, đối chiếu với các huyệt đạo trong hình, sau đó đặt chân của Khương Mộ lên đùi anh.
Huyệt Tam Âm Giao cao hơn mắt cá chân một chút, an dùng ngón tay đều đặn xoa bóp vào các điểm huyệt đạo, mới đầu cơ thể cô vẫn còn căng cứng, qua hơn mười phút sau cơ thể cô đã từ từ thả lỏng ra, Cận Triêu mượn ánh sáng bên ngoài nhìn chằm chằm cô một cái, hai hàng lông mày đang nhíu chặt của cô cũng dần dần giãn ra.
Khi Khương Mộ còn là một đứa bé, thú vui của Cận Triêu mỗi ngày đi học về là cầm đôi chân mập mạp có mùi sữa của cô lên cắn một miếng, lúc nào cũng chọc cho cô bé đang nằm trong nôi phải bật cười và khoa tay múa chân đầy thích thú.
Bao nhiêu năm trời đã trôi qua, đôi chân của cô vẫn nhỏ nhắn như vậy, tuy không còn mũm mĩm như hồi còn bé nhưng những ngón chân cân đối và mu bàn chân thon gọn vẫn khiến anh cảm thấy dễ thương như đôi chân của trẻ con, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút hoảng hốt, tháng trước trước khi nhận được điện thoại của Cận Cường, anh còn cho rằng cả đời này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại cô nữa.
Nhưng bây giờ cô đang nằm trên giường anh, anh còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô, mọi thứ rất chân thực nhưng cũng có chút không chân thực.
Thực ra Khương Mộ cũng không phải là không hề hay biết chuyện gì, cô biết mình đang nằm mơ, trong lúc mơ hồ Cận Triêu bảo cô uống nước nhưng cô không muốn động đậy, cũng không có cách nào mở mắt ra được, tất cả đều là do cơn đau bụng kinh hành hạ cô, sau đó cô còn cảm nhận được Cận Triêu nắm lấy chân cô xoa nắn một hồi, lực đạ của anh không nhẹ không nặng, đã giúp cô xua tan nỗi sợ hãi của cô đối với hoàn cảnh xa lạ, vậy nên ý thức của cô cũng dần dần được thả lỏng.
Cô không biết đêm đó Cận Triêu đã giúp cô xoa bóp bao lâu, nhưng từ lúc đó cô không còn mơ nữa mà đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Còn Cận Triêu thì gần như cả đêm đều không thể ngủ không ngon, không biết có phải là do cảm giác hoảng sợ khi Khương Mộ tận mắt nhìn thấy Cận Hân nhảy lầu hay không, thỉnh thoảng thân thể cô lại run lên không tự chủ, còn phát ra những âm thanh nho nhỏ khó chịu, anh chỉ có thể đẩy hai chiếc ghế sát lại với nhau rồi tựa vào cửa phòng nghỉ chợp mắt thư giãn một lúc, nghe thấy động tĩnh bên trong, anh lại vội vàng bước vào vỗ nhẹ cho cô để cô an tâm ngủ tiếp.

Buổi sáng Tiểu Dương đến cửa hàng sửa xe ô tô thì nhìn thấy cửa cuốn đã mở rộng, Cận Triêu xắn tay áo đồng phục làm việc lên đến khuỷu tay, anh ngồi ở trong phòng bảo trì như đang làm gì đó, Tiểu Dương xách theo hai cái bánh bao thịt lớn la lên: "Ơ, sư phụ, sao hôm nay lại khởi công sớm thế? Anh ăn bánh bao không?”
Cận Triêu trừng mắt nhìn anh ta: “Nhỏ giọng tí đi, tôi không ăn.”
Sau đó lại nói tiếp với anh ta: “Đừng vào phòng nghỉ.”
Tiểu Dương khó hiểu vươn đầu nhìn vào trong, lại bị Cận Triêu gõ vào đầu đẩy anh ta ra ngoài.
Anh ta tò mò hỏi: “Bên trong là ai vậy?”
Cận Triêu đột nhiên nhớ tới tên wechat của Khương Mộ, khóe miệng anh ta khẽ cong lên: "Khó khăn rời giường.”
Gà trống sắt tới muộn hơn một chút, vừa mới tới liền nghe Tiểu Dương nói trong phòng sư phụ có người, còn bảo anh ta đừng chạy về phòng nghỉ, sau đó cho tới trưa, động tĩnh của hai người bọn họ hơi lớn một chút, Cận Triêu liền ném một ánh mắt lạnh lẽo về phía bọn họ, làm cho phòng bảo trì bình thường lúc nào cũng ầm ĩ thật bỗng trở nên im lặng đáng sợ, Tiểu Dương cùng Gà trống sắt vốn cũng hay nói nhiều, không khí như vậy thật đúng là làm bọn họ nghẹn chết.
Lúc hai người bọn họ trốn bên ngoài hút thuốc còn đang bàn tán xem rốt cuộc là ai ở bên trong, sau khi Cận Triêu mở cửa hàng này thì anh cũng rất ít khi về nhà, căn phòng đơn bên trong đã trở thành nơi anh tạm trú. Tuy không gian chật hẹp nhưng anh anh không thích người khác vào phòng mình, nên cho dù Tiểu Dương và Gà trống sắt có vào phòng khách tìm đồ hay ngồi chơi game thì cũng không bao giờ dám đi vào phòng anh.
Có lần Tiểu Thanh Xà tới chơi với bọn họ, cô ta nhất quyết phải chạy đến phòng của Cận Triêu, còn tùy tiện nằm lên giường của anh, Cận Triêu từ bên ngoài trở về liền thấy cảnh tượng đó, anh không nói hai lời liền xách cổ áo của người nọ lên rồi ném người ra ngoài, Tiểu Thanh Xà bị hành động của anh chọc cho tức giận nên đã lâu không thấy cô ấy tới đây nữa.
Vì thế Tiểu Dương và Gà trống sắt cũng rất tò mò, không biết thần thánh phương nào lại có thể làm cho anh từ bỏ tất cả nguyên tác của mình như vậy.
Cho đến tận giữa trưa khi Khương Mộ đã tỉnh dậy và bước ra khỏi phòng, Tiểu Dương và Gà trống sắt đều chết lặng, không chỉ Khương Mộ đang mặc quần áo của Cận Triêu mà còn vì đôi chân thon dài trắng nõn dưới lớp áo phông rộng thùng thình. Đôi chân quyến rũ cộng với mái tóc ngắn thuần khiết dài đến tai hiển nhiên là một hình ảnh vô cùng quyến rũ khiến người ta phải chảy máu mũi, động tác trên tay của hai người đột nhiên dừng lại.
Cận Triêu ném tàn thuốc về phía hai người bọn họ, bọn họ lập tức tỉnh táo lại, anh nhanh chóng đi về phía Khương Mộ dùng cả người mình che cô lại, sau đó vội vàng đẩy cô vào trong, nói: “Ra ngoài sao không mặc quần vào?”
Khương Mộ thực ra đã chậm rãi nhớ lại chuyện tối qua, dường như cả đêm qua cô ôm lấy Cận Triêu không chịu buông ra, bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì thế nên cô có chút ngượng ngùng cố ý tránh xa anh, đồng thời từng nét trên khuôn mặt cô đều đang thể hiện rõ sự xấu hổ không thể che giấu, cô vẫn giả vờ tự tin đáp: “Em có quần để mặc đâu chứ?”
Cận Triêu quay lại, anh lấy một chiếc quần thể thao từ trong tủ ra, ném qua cho cô, rồi sau đó mới đi ra ngoài, Khương Mộ nhanh chóng mặc chiếc quần đó vào, điều khiến cô không nói nên lời là, chiếc quần thể thao này trông giống như quần của người khổng lồ vậy, không biết cô đã phải xắn lên bao nhiêu lần mới miễn cưỡng để lộ được đôi chân ra bên ngoài, còn phần lưng quần thì cô phải siết chặt dây rút hết mức thì lưng quần mới có thể nằm yên trên thắt lưng cô. Cô tranh thủ chụp một tấm ảnh trước tấm kính lớn trong phòng. Xấu quá! Cái quái gì thế này?
Một chiếc ô tô đang được nâng lên, Cận Triêu đang kiểm tra linh kệ dưới khung gầm, nhìn thấy cô bước ra, anh chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, Khương Mộ rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh có ý cười không thể che giấu được, vậy nên cô càng cảm thấy xấu hổ.
Cận Triêu quay lại và hét lên với Tiểu Dương: "Tới đây."
Sau đó anh cởi găng tay ra, đi tới gần liếc nhìn Khương Mộ, sau đó hỏi: "Em có đói chưa? Muốn ăn gì?"
Hai tay Khương Mộ xách ống quần lên, cô trả lời: "Không phải sủi cảo là được."
"..."
Bên ngoài mưa đã tạnh, trên mặt đất còn có chút ẩm ướt, Khương Mộ nhìn thấy Cận Triêu ra ngoài trước cửa hàng dựng một cái bếp tạm bợ, anh thuần thục cắt xúc xích hun khói trên thớt gỗ, sau đó lại với tay lấy một củ cà rốt ra chuẩn bị cắt, thấy thế cô vội vàng tiến lên ngăn cản anh: "Em không ăn cà rốt.”
Cận Triêu cũng chỉ "A" một tiếng và sau đó vẫn tiếp tục cắt theo ý của mình, vả lại kỹ thuật dùng dao của anh tốt đến mức làm cho Khương Mộ phải hoài nghi rằng nếu như cô nói thêm một câu nào nữa thì có khi nào anh cắt luôn cô hay không, vậy nên cô chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm một câu: "Không có hành.”
Sau khi xác định Cận Triêu không có xắt hành lá, cô mới thở phào nhẹ nhõm ngẩng đầu nhìn anh, Cận Triêu đổ dầu vào nồi rồi quay người nói với cô: “Tránh ra.”
"Tại sao?"
Một giây tiếp theo, Cận Triêu đổ cơm trắng vào chảo dầu, Khương Mộ la lên một tiếng rồi vội nhảy về phía sau, Cận Triêu liếc nhìn cô một cái, khóe miệng cô khẽ giật giật, rõ ràng là bị dọa sợ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như vậy. 
Khương Mộ nhìn anh thuần thục đánh trứng, sau đó ném giăm bông cùng cà rốt đã thái hạt lựu vào nồi xào chung, cô lẩm bẩm nói: "Sao anh lại cười? Em không phải là sợ chảo dầu đâu, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi."
"Em có biết nấu ăn không?"
"À…chút chút."
Cận Triêu biết cô không biết làm, anh lắc lắc cái chảo hai cái, cánh tay cũng nổi đầy gân xanh, động tác xóc chảo của anh nhìn rất chuyên nghiệp không để rớt một hạt cơm nào, động tác lưu loát dứt khoát, cộng thêm dáng vẻ cũng rất đẹp trai.
Rất nhanh, mùi cơm chiên hấp dẫn đã làm cho bụng Khương Mộ phải biểu tình, cô tranh thủ hỏi anh: "Cận Hân thế nào rồi?"
"Không sao đâu, nghe nói buổi trưa đã xuất viện rồi."
Khương Mộ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại uể oải "A" một tiếng, vậy có nghĩa là đám người Triệu Mỹ Quyên đã về nhà, cô càng không có khả năng trở về.
Cô vây quanh Cận Triêu, ngập ngừng hỏi anh: "Lát nữa anh có rảnh không? Anh có thể quay về nhà giúp em lấy hành lý và cặp sách được không?"
Cận Triêu không nhìn cô, anh bỏ gia vị vào chảo, Khương Mộ thấy anh không lên tiếng lại truy hỏi: "Có được không?”
Cận Triêu tắt bếp, sau đó mới quay sang nhìn cô: “Anh đồng ý cho em ở lại à?”
Đôi mắt đen của Khương Mộ chợt cụp xuống, một bộ dạng vừa ủy khuất vừa tức giận, khóe miệng Cận Triêu khẽ cong lên, anh đưa tay về phía cô, Khương Mộ vô thức nhắm mắt lại, nhưng khi cô mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy cánh tay anh lướt qua đỉnh đầu cô cầm lấy cái đĩa đang để trên kệ, cô xấu hổ túm chặt lưng quần.
Cận Triêu đặt đĩa cơm rang xuống chiếc bàn thấp bên cạnh rồi nói với cô: “Không được nhặt cà rốt ra.”
Khương Mộ tức giận lẩm bẩm: "Anh cũng đâu phải là anh trai em, anh quản cái gì chứ."
Cận Triêu nhướng mày nhìn cô một cái rồi quay vào tiếp tục sửa xe, Khương Mộ ngồi một mình trước cửa cửa hàng sửa xe ô tô, cô thở dài nhìn dòng xe cộ tới lui liên tục.
Tam Lại đi theo mùi thơm của đồ ăn tìm ra tới đây, khi nhìn thấy Khương Mộ ngồi trước cửa hàng sửa xe ăn cơm chiên, sau đó anh ta lại đưa mắt nhìn sang bộ quần áo trên người cô, anh ta lập tức bật cười: “Này em gái, em mới đi đánh cá về à? Em đang khoác cái gì lên người vậy, gu thẩm mỹ của Hữu Tửu cũng kém thật đấy, cậu ta phối đồ cho em cứ như em vừa được vớt lên từ dưới biển vậy.”
Khương Mộ kéo ống quần lên, cô tức giận nhét cơm rang vào miệng, nào ngờ hương vị lại khá ngon.
Chỉ cần nghĩ tới tình huống sau khi ăn xong, cô lại càng cảm thấy bực bội, cảm giác như Cận Triêu muốn tiễn cô đi bằng một bữa cơm rang.
Tam Lại lại bước vào cửa hàng của mình, chẳng mấy chốc anh ta đã cầm ra con chó đen nhỏ và nói với Khương Mộ: "Nào em gái, em nhìn này, có phải con chó của em mập mạp hơn lúc trước rồi không?"
Khương Mộ ngẩng đầu nhìn con chó đen nhỏ, sau đó liền đưa tay đón lấy nó, mấy ngày không gặp, nó quả thực đã lớn lên rất nhiều, thậm chí còn có thể vẫy đuôi với cô, con chó con ngoan ngoãn dùi đầu vào lòng cô, cô quay sang hỏi Tam Lại: "Nó là loại chó gì vậy?"
Tam Lại nhướng mày: "Hữu Tửu không nói với em sao? Con chó này bây giờ là của em.”
“Hả?” Khương Mộ hiển hiên không tin: “Anh ấy có nói gì với em đâu, ngay cả em cũng sắp bị đuổi đi, dễ gì anh ấy cho em nuôi chó?”
Tam Lại cũng có chút kinh ngạc: "Đuổi em đi? Cậu ta nói như vậy sao?"
Khương Mộ sờ sờ con vật nhỏ lông xù: "Anh ấy chưa nói gì cả."
Tam Lại dựa vào cửa của cửa hàng thú cưng, anh ta bật cười một tiếng rồi nói: "Nếu cậu ta muốn đuổi em đi thì sáng sớm còn đi mua dép và khăn tắm cho em làm gì?"
Khương Mộ sửng sốt một chút, cô liếc nhìn đôi dép nữ hoạt hình màu hồng dưới chân mình, cô nghĩ đến lúc mình vừa rời giường trong phòng vệ sinh đã có để sẵn khăn mặt và bàn chải đánh răng mới tinh, tất cả đều là màu hồng nhạt.
Hồi nhỏ cô vốn thích màu hồng, có thời điểm cô còn bị ám ảnh cưỡng chế đến mức nếu mua thứ gì không phải màu hồng thì chắc chắn sẽ cảm thấy không vui và mất bình tĩnh, nhưng giờ đây cô đã qua cái tuổi thiếu nữ mơ mộng đó. Khương Nghênh Hàn nói với cô chỉ được mặc đồ màu đen, màu xám và màu trắng, nào ngờ Cận Triêu thực sự vẫn có thể nhớ được sở thích đặc biệt của cô khi còn nhỏ.
Cô không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn về phía Cận Triêu đang làm việc, sau đó lại quay đầu nhìn Tam Lại đang mỉm cười đầy ngả ngớn với cô.
Khương Mộ nhất thời cảm thấy có hi vọng, hai người bọn họ tranh thủ ăn xong cơm rang, sau đó cô ôm Tiểu Hắc đi tới bên cạnh Cận Triêu, Cận Triêu chỉ liếc xéo cô một cái, cô giơ con chó nhỏ lên trước mặt anh, hỏi: "Đáng yêu không?
Cận Triêu không để ý đến cô, anh đi sang phía bên kia xe, Khương Mộ cũng ngoan ngoãn đi theo anh: “Anh Tam Lại nói anh đồng ý cho em nuôi nó à?”
Cận Triêu ngồi xổm xuống lục lọi hộp dụng cụ, Khương Mộ cũng ôm Tiểu Hắc quỳ xuống, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Chó con còn nhỏ, em cũng đâu thể bỏ nó lại một mình mà không có ai chăm sóc."
Cận Triêu cũng không thèm ngẩng đầu lên, anh chỉ nói: “Anh không phải anh trai em, chăm sóc cho em chưa đủ giờ em còn muốn anh chăm sóc cho chó luôn à?”
"Em ăn hết cà rốt rồi."
Lúc này Cận Triêu mới ngẩng đầu lên, Khương Mộ ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh, dáng vẻ như muốn được ban thưởng, anh dời hộp dụng cụ sang một bên, sau đó liền đứng thẳng dậy, Khương Mộ kiên trì nói tiếp: “Bài tập ngày mai phải nộp em vẫn chưa làm xong, nó còn đang ở nhà của ba.”
Cận Triêu cảm thấy buồn cười, lúc này mà cô còn nhớ tới còn có bài tập về nhà chưa làm à, anh lấy từ trong túi ra một điếu thuốc rồi vươn tay với Tiểu Dương, Tiểu Dương hiểu ý liền ném một cái bật lửa sang cho anh, anh đi sang bên cạnh vài bước, sau khi châm xong điếu thuốc liền liếc cô một cái, sau đó thản nhiên nói: "Kêu một tiếng “anh” nghe thử.”
Khương Mộ ôm con chó nhìn chằm chằm anh: "Kêu gì chứ?”
Cận Triêu phun ra một làn khói, giọng điệu nghe có vẻ trêu chọc: "Tối hôm qua gọi thế nào?”
Tiểu Dương và Gà trống sắt nhìn chằm chằm hai người giống như đang xem kịch, Khương Mộ gắt gao mím chặt môi, tuy rằng tối hôm qua đầu óc cô hôn mê, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nhớ hình như…có vẻ như, cô có kêu anh một tiếng "anh", đặc biệt là sau khi cô nổi giận cô từng nói Cận Triêu không phải là anh trai của cô.
Nhưng dù sao lúc đó ý thức cô đang mơ mơ hồ hồ, hiện tại trước mắt bao người lại bắt cô cúi đầu gọi anh một tiếng “anh”, chuyện đó không có khả năng.
Cô giận dữ ôm con chó đi đến phòng khách, vừa định vén rèm lên, cô nhận ra mình vẫn chưa thay áo ngực, áo ngực từ hôm qua đến giờ vẫn còn ẩm ướt vô cùng khó chịu, nếu bắt cô ra ngoài mua cái mới trong tình trạng như thế này, lỡ như cái quần nam rộng thùng thình này vô tình bị tuột xuống, đến lúc đó thì chi bằng lấy cái mạng này của cô luôn đi.
Ham muốn chiến thắng bỗng trở nên không đáng nhắc tới, một người phụ nữ mạnh mẽ là một người có thể co được duỗi được, cô giãy giụa vài giây rồi quay người lại, Cận Triêu vẫn còn đứng đó, tay anh kẹp điếu thuốc nhìn chằm chằm về phía cô.
Khương Mộ mang đôi dép hoạt hình đó đi tới chỗ anh, cô liếc nhìn đám người Tiểu Dương, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa hàng, sau khi xác định không có ai ngoại trừ Cận Triêu đang nhìn mình, cô mới nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh."
Gà trống sắt và Tiểu Dương không nhịn được trong nháy mắt liền cười to ra tiếng, mặt Khương Mộ lập tức trở nên đỏ bừng, trong mắt Cận Triêu cũng tràn đầy ý cười.
Cô đưa lưng về phía Tiểu Dương và Gà trống sắt, sau đó lại từ từ dịch chuyển đến trước mặt Cận Triêu, anh ném điếu thuốc đã tắt xuống đất rồi cúi đầu nhìn cô, Khương Mộ xấu hổ né tránh tầm mắt của anh, sau đó cô dùng giọng điệu nhỏ như muỗi nói với anh: "Còn có...... nội y...... treo ở ban công, anh đừng quên lấy." 
Nói xong cô cũng không thèm quay đầu lại liền chạy ngay về phòng.
Lúc Cận Triêu về nhà, Cận Cường hỏi anh Khương Mộ thế nào rồi, anh nói cô không chịu trở về, còn ầm ĩ đòi về Tô Châu, Cận Cường vừa nghe liền cảm thấy đau đầu, ông ấy hỏi ngược lại Cận Triêu phải làm sao bây giờ? Cận Triêu chỉ nhún vai: "Hết cách rồi, em ấy đã nổi giận, chờ qua hai ngày rồi nói sau.”
Cận Cường chỉ có thể liên tục bảo Cận Triêu nhớ chăm sóc cho Khương Mộ thật tốt, mấy ngày nay ông ấy cũng tích cực làm công tác tư tưởng với Triệu Mỹ Quyên, chuyện này mà làm ầm ĩ thì không ai cảm thấy vui vẻ cả.
Cận Triêu không nói gì, anh đi vào phòng nhét hết bài tập trên bàn Khương Mộ vào cặp, sau đó còn đi ra ban công thu dọn quần áo của Khương Mộ, anh chợt nhớ tới lời dặn dò của Khương Mộ bảo anh nhớ thu dọn cả nội y giúp cô, nhìn tấm vải ren trắng nhỏ treo trên móc áo tung bay trong gió, suy nghĩ của Cận Triêu lúc đầu vẫn còn khá trong sáng, nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt nũng nịu của cô vừa rồi đột nhiên làm cho anh cảm thấy mất tự nhiên, anh nhắm mắt quơ đại quần áo treo trên móc rồi nhét hết vào ba lô cho cô.
Nửa giờ sau, Cận Triêu ôm đồ đạc của cô trở về cửa hàng sửa xe, anh bỏ lại đồ đạc rồi lại đi ra ngoài, Khương Mộ cuối cùng cũng có thể thay bộ đồ đi đánh cá này ra.
Buổi chiều, Tiểu Dương và Gà trống sắt thỉnh thoảng đến phòng khách tìm đồ, Khương Mộ thì ngồi ở trước chiếc bàn nhỏ để làm bài tập, bốn năm chiếc xe liên tục ra vào, vì cô ngồi trước cửa nên có hơi phiền phức, khi có xe tới cô sẽ phải đứng dậy nhường chỗ cho xe chạy vào gara, Tam Lại xuyên qua cửa kính nhìn thấy vậy liền đẩy cửa ra trực tiếp đem bàn học của cô chuyển đến trước cửa hàng của anh ta, anh ta nói với cô: "Em ngồi ở đây đi.”
Khương Mộ có chút xấu hổ hỏi: “Em không làm quấy rầy công việc của anh chứ?”
Tam Lại cười nói: "Không có phiền gì cả, lát nữa em chỉ cần đăng ký thêm mấy thẻ VIP là được."
"..."
Khương Mộ đặt con chó đen nhỏ vào lòng rồi tập trung làm bài tập, con chó đen rất ngoan ngoãn, cả buổi nó đều ngủ ngon lành trên đùi cô.
Khoảng bốn giờ chiều, một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại trên đường, ba người đàn ông xuống xe đi thẳng tới gara, trong đó có một tên dẫn đầu hét lớn: “Hữu Tửu đâu rồi?"
Khương Mộ vốn đang đeo tai nghe nhưng do âm thanh này quá vang dội làm cô cũng phải ngẩng đầu nhìn sang, cô thấy Tiểu Dương và Gà trống sắt đều dừng việc đang làm, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người nọ. Tên dẫn đầu cắt tóc húi cua đi tới và đập tay lên nắp ca pô của một chiếc SUV màu đen, sau đó lại la lên một câu: “Bộ tôi nói tiếng nước ngoài à?”
Trên mặt Tiểu Dương lộ ra vẻ nghiêm nghị, Gà trống sắt vỗ vỗ vai anh ta bảo anh ta đi ra ngoài tiếp người, anh ta đưa cho người nọ một điếu thuốc rồi trả lời: “AN=nh Hữu Tửu đến cửa hàng phụ tùng ô tô mua đồ rồi, anh có việc…”
Anh ta còn chưa nói xong, tên đàn ông mặc áo hoa sặc sỡ với mái tóc húi cua đặc trưng đã bẻ đôi điếu thuốc lại và nhổ nước bọt: “Cậu là ai?”
Khương Mộ tháo tai nghe ra, cô khẽ nhíu mày, Tam Lại cũng nghe được tiếng động nên liền đi ra, Khương Mộ thấp giọng hỏi anh ta: "Bọn họ là ai vậy?"
Anh ta chợt la lên một tiếng “A”: “Người của cửa hàng xe Vạn Ký.”
Ngay lúc anh ta đang nói, đám người kia tiếp tục đi vào phòng sửa chữa, sau đó trực tiếp đá vào thân xe làm linh kiện, ốc vít rơi lả tả khắp nơi.
Khương Mộ bỗng nhiên đứng dậy, Tam Lại đè bả vai cô lại và nói với cô: "Cứ mặc kệ bọn họ."
Khương Mộ gắt gao nhìn chằm chằm đám người kia, hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?”
Tam Lại nói với cô: "Trước kia Hữu Tửu đã làm việc ở Vạn Ký hơn ba năm, năm ngoái vừa mới về đây làm riêng nên bọn họ cho người tới gây khó dễ.”
Sau khi Tam Lại nói xong liền đi tới sát vách, anh ta tươi cười, nói: "Mấy tiểu huynh đệ à, có việc gì thì từ từ ngồi xuống nói chuyện, thừa dịp ông chủ không có ở đây đốt giết cướp bóc thì tính là anh hùng hảo hán gì chứ, người nào không biết còn tưởng rằng mấy người đang cảm thấy sợ hãi, chỉ dám lợi dụng lúc người ta không có ở đây chạy tới gây loạn, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ mất mặt lắm đấy.”
Tên tóc húi cua cầm đầu quay người nhìn Tam Lại với dáng vẻ đầy khinh thường, hắn ta mỉa mai nói: “Không phải việc của anh, Lại Tử, biến sang một bên lo cho mấy con mèo chết tiệt của anh đi, nếu không phải vì nể mặt ba anh thì lão tự đã xử anh từ lâu rồi."
Tam Lại tỏ ra rất thờ ơ: “Nếu anh có nhã hứng đến nói chuyện phiếm thì lúc nào tôi cũng có thể bồi anh, nhưng đừng lôi ba tôi vào đây, ông ta quen thói chơi gái đánh bạc, nhưng tôi thì lại là một công dân tốt, tôi cũng không cần anh phải tha cho tôi vì nể mặt ông ta gì cả, tuy rằng công việc làm ăn của tôi cũng không hẳn là trong sạch hoàn toàn nhưng tôi cũng không cần những người như bọn anh bảo kê.”
Một người đàn ông khác nói với tên cắt tóc húi cua: "Đừng nói nhảm với anh ta nữa."
Tên cắt tóc húi cua biết mình không thể đụng vào Tam Lại nên cũng không thèm nói nhảm với anh ta nữa, Tam Lại cố ý bước lên một bước, nháy mắt ra hiệu với Tiểu Dương.
Tuy nhiên, Tiểu Dương lại hoàn toàn không hiểu được ám chỉ của Tam Lại, nhìn tình huống hỗn loạn này, anh ta tức giận đến mức định cầm cờ lê tiến lên đánh nhau với những người này, nào ngờ tên cắt tóc húi cua vô tình nhìn thấy hành động này của anh ta, đám anh em của hắn ta nhanh chóng quật Tiểu Dương ngã xuống đất, còn liên tục đá túi bụi vào người anh ta: “Mẹ mày, mày nghĩ mày là ai mà dám ra tay với bọn tao?”
Tam Lại nghiến chặt răng, tóc húi cua lại thuận thế đá đổ thùng linh kiện đặt ở bên cạnh, sau đó hắn ta móc ra một cái chìa khóa rồi đi một vòng quanh mấy chiếc xe đang đậu ở cửa, sau khi tìm thấy chiếc BMW đắt tiền nhất, hắn ta trực tiếp dùng chìa khóa bắt đầu vạch một đường từ cửa trước xe, lúc sắp vạch đến cửa sau, đột nhiên có một bóng dáng tựa vào cửa xe chặn lại hành động của hắn ta, hắn ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là một cô gái có bộ dáng thanh tú.
Hắn ta hơi khựng lại: "Em gái, em đang làm gì vậy?"
Khương Mộ ôm Tiểu Hắc nói với hắn ta: "Tay anh, bỏ tay anh ra.”
Tên cắt tóc húi cua ngoan ngoãn cất chiếc khóa lại, hắn ta có vẻ thích thú nhìn bộ dạng của cô: "Sao vậy? Bộ nhà em gái mở chỗ này à?"
Khương Mộ gật đầu: “Anh đoán đúng rồi đấy.”
Tên cắt tóc húi cua lùi lại một bước, hắn ta kinh ngạc liếc nhìn cô, đột nhiên hai mắt hắn ta trở nên sáng lên: “Đừng nói em gái là bạn gái mới của Hữu Tửu đấy nha? Cậu ta cũng có mắt nhìn thật đấy, Đại Quang, Tường Tử, hai tụi mày mau tới đây nhìn xem."
Tam Lại thấy thế liền bước lên phía trước nói chuyện với mấy người bọn họ: "Đừng quậy đừng quậy, anh không thấy cô ấy mới chỉ là một cô bé thôi sao?”
Không ngờ tên Đại Quang nặng hai trăm cân lại đặt tay lên vai Tam Lại nhằm khống chế anh ta, Tương Tử và tên cắt tóc húi cua tiến lên vây quanh Khương Mộ, trên mặt còn lộ ra vẻ thèm thuồng.
Tiểu Hắc đang nép trong ngực Khương Mộ dường như cũng cảm giác được điều gì đó, nó hung hăng nhe hàm răng mới nhú mấy cái về phía tên đầu húi cua.
Tên đầu húi cua thấp giọng chửi rủa một tiếng: “Còn bày đặt bảo vệ chủ à?”
Vừa nói xong, hắn ta liền đưa tay vừa túm lấy gáy của Tiểu Hắc, kéo con chó ra khỏi lòng Khương Mộ, hắn ta cầm con chó nhỏ trong tay giống như đang cầm một cái túi nhựa màu đen, sau đó bắt đầu tiến lên định động tay động chân với Khương Mộ.
Khương Mộ nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cô bật camera quay về phía bọn họ, tên đầu húi cua sửng sốt một chút, sau đó hắn ta tức giận lớn tiếng chửi rủa: "Con khốn này, mày muốn chết à? Tắt điện thoại di động mau."
Hắn ta giơ tay ra định với lấy điện thoại di động của cô, nào ngờ tay hắn ta còn chưa chạm vào Khương Mộ thì đã bị một sức lực mạnh mẽ hất ra, sau đó bả vai Khương Mộ liền bị đè xuống, cô lập tức ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, Cận Triêu đứng ở phía trước cẩn thận che chở cho cô, ánh mắt anh nhìn về phía tên đầu húi cua đầy dữ tợn, sắc mặt tên đầu húi cua lập tức thay đổi và nhanh chóng lui về phía sau theo bản năng.
Cận Triêu liếc nhìn bộ dạng chật vật của Tiểu Dương, sau đó lại nhìn sang cửa xe BMW bên cạnh, lại nhìn con chó nhỏ màu đen mà tên đầu húi cua đang xách lên, anh giơ tay lên trước mặt hắn ta, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Hắc, cũng không biết có phải do khí thế của anh quá áp bức hay không, tên đầu húi cua vừa rồi còn hành đồng càn rỡ nhưng lúc này lại ngoan ngoãn trả con chó nhỏ lại cho anh.
Cận Triêu giao con chó cho Khương Mộ và kéo cô ra phía sau, trên mặt anh hiện lên đằng đằng sát khí, anh liếc nhìn cửa xe bị xước một đường và dùng giọng điệu trầm thấp nói với hắn ta: “Làm hư xe thì tôi có thể xe, còn dám động đến người của tôi, tôi thấy anh chán sống rồi đấy."
Nói xong, anh lập tức giơ nắm đấm lên, tên đầu húi cua tưởng Cận Triêu định đánh mình nên lập tức ôm đầu đỡ đòn sẵn, nhưng Cận Triêu không hề đá động tới hắn ta, nắm đấm của anh giáng thẳng vào mặt Đại Quang, sau đó lại tung thêm một cước nữ, xét về chiều cao, Đại Quang không cao bằng Cận Triêu, chưa kể thân hình hắn ta cũng rất mập mạp nên thể trạng rất yếu đuối, Cận Triêu chỉ mới tung ra hai đòn đã nhanh chóng đánh gục hắn ta. Không có sự kìm kẹp của Đại Quang, cơ thể của Tam Lại đã được thả lỏng, anh ta tiến lên ôm lấy tên đầu húi cua từ phía sau và la lên: "Ayda, đừng đánh, đừng đánh nữa, đều là đồng nghiệp cũ cả mà, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài!"
Tuy ngoài miệng Tam Lại đang khuyên căn đừng đánh, nhưng anh ta lại bẻ hai tay tên đầu húi cua về phía sau, Cận Triêu thấy vậy cũng không khách khí, lập tức tiến lên đá cho hắn ta vài cái.
Hai người ăn ý phối hợp với nhau, cảnh tượng trước mắt làm cho Khương Mộ có phần ngơ ngác, Gà trống sắt và Tiểu Dương đang đứng bên cạnh liền giơ cờ lê lên như thể sắp đánh hắn ta, tên Đại Quang thấy vậy lập tức ngồi yên không dám nhúc nhích.
Có lẽ là vì Tiểu Hắc cứ rên rỉ mãi nên chó mẹ Tây Thi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa nên liền lao ra khỏi cửa tiệm thú cưng, nó sủa lên mấy tiếng thảm thiết rồi lao về phía Đại Quang, sau đó cắn vào người hắn ta. Đại Quana sợ tới mức sắp tè cả ra quần, hắn ta la lên đầy thảm thiết: "Tại sao tôi luôn là người bị tổn thương? Tôi có chọc ai đâu chứ?"
Khung cảnh có thể nói là nháo đến mức gà bay chó sủa, bên đường càng ngày càng có nhiều người chạy đến vây xem.
Tường Tử nhân lúc hỗn loạn nhặt một cây búa từ dưới đất lên, hắn ta định lao tới tấn công Cận Triêu từ phía sau, Khương Mộ quay người lại, trùng hợp nhìn thấy một người đàn ông thân hình gầy gò đang cầm một thứ gì đó giống như một cái búa chuẩn bị vồ về phía anh trai, thế là cô phải xả thân để cứu anh trai mình một phen.
Vì thế cô ôm Tiểu Hắc tiến về phía trước mấy bước, sau đó không tiếng động duỗi chân ra, giây tiếp theo, cây búa liền bay lên không trung, trán Tương Tử đáp thẳng xuống gót giày của Cận Triêu, một tiếng "bang” vang lên đầy vang dội, khi Cận Triêu nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy cảnh tượng như thể Tưởng Tử đang dập đầu cảm tạ anh.
Khương Mộ tránh sang bên cạnh một bước, thầm cảm thấy tự hào vì chiến tích của mình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...