Đường Sắt Đôi - Thời Cửu Viễn
Chương 13
Trong khoảng thời gian này trường của Cận Hân cũng đã khai giảng, nhưng không phải ngày nào cô bé cũng đến trường, dường như cô bé cũng không thích học tập, có lần torn lớp làm bài kiểm tra, Khương Mộ nghe nói cô bé chỉ thi được có 36 điểm toán, tuy rằng toán học của cô cũng không tốt, nhưng nếu đem ra so sánh, cô cũng có thể coi như là một thiên tài toán học, ít nhất lúc bằng tuổi Cận Hân, cô vẫn có thể thi được điểm tối đa.
Lúc đầu Khương Mộ còn tưởng rằng cô bé này có thể bẩm sinh đã bị khiếm khuyết nên khả năng học tập mới không tốt, nhưng cô sớm phát hiện ra không phải vậy, khi Khương Mộ không có ở nhà, Tiểu Hân sẽ chơi với máy học, nhưng chỉ cần khi cô ở nhà, cô bé này sẽ cố tình ném máy học xuống đất, có vài lần cô mua đồ ăn cho Tiểu Hân nhưng cô bé không hề tỏ ra cảm kích chút nào, tuân theo nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, Khương Mộ dần dần xem cô bé như không khí, và những lần sau đó cô cũng không còn chủ động phản ứng với cô bé đó nữa.
Mà Cận Triêu ở bên kia thì vốn định tìm Khương Mộ nói chuyện một chút nhưng lại bị một chuyện quan trọng làm trì hoãn, anh còn chưa ra tay chia rẽ uyên ương thì Đồng Cương đã bất ngờ đổ mưa lớn.
Hôm đó là thứ bảy nên trường học được tan học sớm, Cận Cường còn chưa tan làm, Khương Mộ vừa về đến nhà không bao lâu thì Triệu Mỹ Quyên liền nhận được điện thoại và vội vàng đi ra ngoài.
Không lâu sau, ngoài cửa sổ có mấy tia sét đáng sợ liên tiếp lóe lên, thắp sáng cả bầu trời đêm, Khương Mộ ngồi trước bàn làm việc cũng bị làm cho giật mình mấy lần, lúc cô ngẩng đầu lên trùng hợp cũng có vài tiếng sấm vang lên, tóc Khương Mộ đều dựng đứng hết cả lên, cô vốn sợ sấm sét, từ sau đêm mưa năm chín tuổi khi ba cô dẫn Cận Triêu rời khỏi nhà, cô luôn cảm thấy bất an khi gặp phải thời tiết giông bão như vậy.
Nhưng rất nhanh, Khương Mộ nghĩ tới Cận Hân vẫn còn ở nhà, cô vứt bút và đi tới mở cửa ra, phòng khách vẫn còn bật một ngọn đèn nhỏ nhưng lại không thấy bóng dáng Cận Hân đâu, cô gọi hai tiếng nhưng vẫn không thấy ai trả lời, cô nhanh chóng chạy vào phòng bếp tìm kiếm khắp nơi, lúc đi ra thì chợt nhìn thấy Cận Hân đang ngồi ôm gối rúc mình dưới bàn ăn, mặc dù cô bé này ít nhiều có chút cổ quái nhưng khi nhìn thấy cô bé cuộn mình dưới bàn, Khương Mộ vẫn có chút mềm lòng, cô đi về phía Cận Hân, nhẹ nhàng nói với cô bé: "Đừng sợ, ra đây với chị.”
Vừa định cúi xuống, cô thoáng thấy chiếc máy học đang đặt trên bàn, màn hình vẫn còn đang bật, và trên đó đang hiển thị các câu hỏi để vượt qua các cấp độ, mỗi câu trả lời đúng thường sẽ được thưởng các ngôi sao, sau đó có thể dùng ngôi sao để mở khóa các trò chơi nhỏ thú vị.
Điều kì lạ là là Tiểu Hân lúc trước còn không tính được phép tính 4 cộng 7 đơn giản nhưng lại có thể vượt qua cấp độ thứ mười hai trong ngân hàng câu hỏi. Khương Mộ nhìn vào các câu hỏi trên màn hình vẫn còn đang đếm ngược chờ thời gian trả lời rồi đặt xuống, một tay cô kéo Tiểu Hân ra khỏi bàn, tay kia chỉ vào cái máy học: “Những câu này là do em làm à?”
Tiểu Hân bất ngờ nhặt chiếc máy học lên và ném chiếc máy học vào tường, một tiếng "rầm" vang lên, chiếc máy học rơi xuống đất và màn hình cũng bị vỡ tan, Khương Mộ tức giận hỏi: "Em đang làm cái gì vậy?"
Cận Hân quay người định bỏ chạy, Khương Mộ cũng tức giận, cô nắm lấy cánh tay của cô bé, dùng tay đè lên vai cô bé, rồi thấp giọng hỏi: “Rõ ràng là em biết hết những phép tính đó nhưng sao em lại nói là không biết? Tại sao em không cố gắng thi tốt? Tại sao em không chịu đi học?"
Tiểu Hân phớt lờ câu hỏi của Khương Mộ và bắt đầu giãy giụa, cô bé 8 tuổi đã có chút sức lực, thể chất của Khương Mộ ngay từ đầu đã không tốt lắm, một lúc sau, cả người cô đã đổ mồ hôi đầm đìa, móng tay của Tiểu Hân còn cào qua da cô và để lại vài vệt máu, bụng dưới Khương Mộ bắt đầu co giật, cô mắng cô bé "Mẹ em có biết em như thế này không? Lát nữa chị sẽ nói cho mẹ em biết."
Nghe Khương Mộ nhắc đến Triệu Mỹ Quyên, hai mắt Cận Hân đột nhiên lóe lên một tia sáng khó nắm bắt, cô bé giơ chân phải giẫm mạnh vào mu bàn chân của Khương Mộ, Khương Mộ đau đớn lập tức hét lên, Cận Hân thành công thoát ra khỏi tay cô, sa đó cô bé chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại.
Khương Mộ khập khiễng đi tới trước cửa phòng, cô khẽ xoay tay nắm cửa, nhưng cửa đã bị cô bé khóa lại từ bên trong, cô gõ mạnh vào cửa, mất kiên nhẫn quát lớn: “Đừng trốn, đi ra ngoài mau.”
Gõ cửa gần cả nửa ngày mà Cận Hân cũng không để ý đến cô, một ngọn lửa vô danh từ bụng dưới bắn thẳng vào tận đáy lòng, hai chân Khương Mộ đã trở nên mềm nhũn, thân thể tựa vào tường, cảm giác choáng ngợp dâng lên tận đáy lòng, cô loạng choạng chạy vào WC xử lý đơn giản một chút, một lúc sau liền vội vàng quay trở về phòng, cầm lấy điện thoại di động và chìa khóa, sau đó còn cầm thêm một chiếc ô, đội mưa chạy ra khỏi tòa nhà và đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi gần đó.
Dọc đường đi cuồng phong liên tục gào thét, chiếc ô của cô xém bị gió thổi bay mấy lần, biển hiệu hai bên đường ngày càng bị cột mưa làm mờ, Khương Mộ bị cận thị nhẹ, bình thường chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cô, nhưng trong một đêm tối mưa mù mịt như thế này, chuyện đó làm cho từng bước tiến của cô càng trở nên khó khăn hơn.
Cô bất chấp quần áo bị ướt gần như chạy một mạch, sau khi mò mẫm ngoài đường khoảng chừng mười phút, cô thành công tới được một cửa hàng tiện lợi và lập tức lao vào, sau khi mua sắm xong, cô nhìn ra ngoài thì thấy trời vẫn còn mưa không ngớt, đôi bàn tay run rẩy của cô ôm phần bụng dưới càng lúc càng cảm thấy đau nấn ná ở cửa hơn mười phút rồi mới quyết định băng vào màn mưa đi về nhà.
Khi Khương Mộ quay lại khu dân cư, cô nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cứu hỏa đậu trong khu dân cư, chưa kể còn có rất nhiều người đang đội mưa đứng trong tiểu khu, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cô đi bộ một mạch đến tòa nhà nơi cô ở, sau đó cô bất ngờ nhìn thấy một đường dây cảnh giới màu vàng, tim cô đột nhiên trầm xuống và đồng thời nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang hét lên đầy thê lương: "Con đây là muốn lấy mạng mẹ mà!"
Khương Mộ đi theo tiếng động, liền nhìn thấy hai viên cảnh sát đang giữ chặt cả người Triệu Mỹ Quyên sắp phát điên, mọi người đều đang nhìn lên lầu, Khương Mộ cũng giơ ô lên nhìn lên, cảnh tượng trước mắt khiến chiếc ô và túi nhựa trong tay cô lập tức rơi xuống đất. Cùng lúc đó, cô nhìn thấy một người đàn ông gầy gò đang đứng ngoài ban công tầng năm, trời đang đổ mưa to đến mức như có thể gột rửa hết tất cả mọi thứ trên trái đất này, gót chân của Tiểu Hân đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài, chỉ còn một bàn tay còn bám chặt vào mép ban công, cơn mưa lớn vẫn tiếp tục kéo dài không ngừng, Cận Hân có thể rơi xuống từ ban công tầng năm bất cứ lúc nào.
Khương Mộ trong nháy mắt liền cảm nhận được như có một dòng máu xông thẳng lên đại não, cô đẩy đám người ra và nhanh chóng lao vào bên trong, nhưng lại bị viên cảnh sát đứng gần Triệu Mỹ Quyên chặn lại, ánh mắt cô lúc này vô cùng sợ hãi, cô chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé đó, một số lính cứu hỏa đã leo lên tới cửa sổ cạnh nhà Cận Cường và cố gắng trèo qua ban công để giải cứu Tiểu Hân.
Một nhóm lính cứu hỏa khác thì đang vội vàng trải nệm hơi cứu sinh ở phía dưới. Khung cảnh hỗn loạn, màn mưa tầm tã, bên tai là tiếng khóc thê lương, cộng với tiếng chỉ huy lo lắng của cảnh sát và tiếng bước chân chạy tới chạy lui của các lính cứu hỏa tại hiện trường, tiếng xe cứu thương cũng đang tiến vào khu dân cư, hết thảy những âm thanh này đều làm cho Khương Mộ cảm thấy choáng váng.
Cô gần như nín thở nhìn lên lầu, một người lính cứu hỏa đeo khóa an toàn đã trèo qua được ban công nhà cô, đúng lúc anh ta sắp tiếp cận được Tiểu Hân thì bóng dáng nhỏ bé đó đột nhiên rơi xuống, kèm theo một tiếng hét thống khổ vang vọng khắp tứ phía, Khương Mộ cảm thấy khung cảnh trước mắt mình đột nhiên tối sầm, nhịp tim cô dường như cũng đột nhiên ngừng đập, cả thế giới đều chìm vào bóng tối.
Sau đó Triệu Mỹ Quyên thoát khỏi viên cảnh sát nhanh chóng vọt tới, vô số người vây quanh đệm khí, có người gọi bác sĩ, có người gọi người nhà, một đám người mặc áo trắng nhanh chóng chen qua đám người, cảnh sát cầm loa sơ tán mọi người, chỉ chốc lát sau, một thân thể nhỏ bé nằm ở trên cáng cứu thương đã được nâng ra thẳng đến xe cứu thương, có bác sĩ hô to: "Người nhà đi theo.”
Khương Mộ cũng không biết mình theo Triệu Mỹ Quyên vào xe cứu thương bằng cách nào, suốt đường đi cô hoàn toàn mơ hồ, cô chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hoặc là trước đây chỉ từng thấy trên tin tức, ngoài đời cũng chưa từng gặp phải chuyện một người đang sống sờ sờ bỗng nhảy xuống trước mặt cô, tim cô đập loạn xạ, sợ hãi là cảm giác duy nhất tồn tại trong lòng cô lúc này, trong đầu cô như có một quả cân cứ lắc qua lắc lại, tầm mắt cũng dần trở nên mờ đi.
Cận Cường đã nhận được tin tức và đến bệnh viện số 1 Đồng Cương gần như cùng lúc với xe cấp cứu, khi Tiểu Hân vừa được đưa ra, Cận Cường và Triệu Mỹ Quyên cùng bác sĩ chạy vào bệnh viện, Khương Mộ cũng đi theo phía sau. Hai chân cô lúc này không ngừng run rẩy, lúc lên cầu thang còn bị ngã một cái, nhưng cô vội vàng đứng dậy rồi đi theo bọn họ.
Tiểu Hân ngã xuống nệm hơi và rơi vào hôn mê, vừa đến bệnh viện đã được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ bảo người nhà đi làm thủ tục trước, những người còn lại thì đứng chờ ở bên ngoài.
Cận Cường vội vàng chạy xuống cầu thang, rất nhiều y tá và bệnh nhân khác trong hành lang không biết sự thật cũng tò mò rướn đầu nhìn xem, Triệu Mỹ Quyên bị chặn ở bên ngoài, che mặt khóc nức nở.
Khương Mộ đứng ở hành lang cách bà ta mấy bước, nước mưa còn dính trên quần áo không ngừng nhỏ xuống chân cô, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.
Nhưng vào lúc này, Triệu Mỹ Quyên chợt nhớ tới cái gì đó, bà ta quay đầu hung ác nhìn chằm chằm Khương Mộ: "Sao cô lại để Hân Hân ở nhà một mình? Đêm khuya thế này mà cô còn chạy đi đâu thế?”
Cô đã đi đâu à? Cô không thể nói cho bà ta biết mình đi mua băng vệ sinh dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, nhưng sự trầm mặc ngắn ngủi của cô lại càng khiến cho Triệu Mỹ Quyên tức giận hơn nữa, bà ta hắng giọng rồi lớn tiếng nói: "Có phải cô đi gặp thằng nhóc đó không? Đêm hôm khuya khoắt mà chạy ra ngoài, cô còn biết xấu hổ hay không vậy, nếu Hân Hân mà có xảy ra chuyện gì cô cút ngay cho khuất mắt tôi.”
Vô số ánh mắt khác thường của những người xung quanh giống như những cái bạt tai đánh vào trên mặt Khương Mộ, cô không biết Triệu Mỹ Quyên đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, cô chỉ cảm giác toàn bộ ánh đèn trên hành lang đều đang lắc lư, trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ, cô muốn rời khỏi nơi này, lập tức mua vé xe rời khỏi nơi này, cô muốn quay về Tô Châu, cho dù nơi đó cô đã không có một người thân nào thì cô cũng muốn trở về đó, cô không muốn ở lại đây nữa, một khắc, một phút, một giây cũng không muốn.
Một bóng người từ cuối hành lang bước nhanh tới, Triệu Mỹ Quyên thấy cô thủy chung không có phản ứng, lửa giận rốt cục chồng chất thành núi, bà tay đột nhiên giơ tay lên hung hăng đẩy cô về phía sau, hai chân Khương Mộ như nhũn ra không có bất kỳ sức lực nào, thân thể cô không thể khống chế liền đập vào tường, một bóng người chợt lóe lên, sau lưng Khương Mộ đập vào một khuỷu tay của ai đó, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Cận Triêu đang hốt hoảng chạy tới đây, một tay anh cầm một chiếc ô màu đen, lông mày anh nhíu chặt kéo Khương Mộ qua một bên, sau đó anh tiến lên một bước nói với Triệu Mỹ Quyên: "Dì bình tĩnh trước đã, Hân Hân sao rồi dì?”
Triệu Mỹ Quyên khóc lóc kể lể, trong miệng cứ lặp đi lặp lại quá trình Cận Hân nhảy lầu, nói Cận Hân mà có chuyện gì thì bà ta cũng không thiết sống nữa, sắc mặt Cận Triêu từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại đè nặng một thứ ánh sáng đáng sợ, đó là bộ dáng mà Khương Mộ chưa từng thấy qua, làm cho cô cảm thấy sợ hãi thậm chí còn không dám tới gần.
Sau khi Cận Cường hoàn tất thủ tục và trở lại không lâu thì Tiểu Hân đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, sau khi rời khỏi phòng bệnh, Cận Cường và Cận Triêu đi đến phòng khám của bác sĩ, Khương Mộ cũng đi theo Cận Cường và dừng lại trước cửa phòng bác sĩ, cô nghe thấy bác sĩ nói đứa nhỏ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, do trong quá trình rơi xuống bị kinh sợ không nhỏ nên mới tạm thời ngất xỉu, hiện tại cũng đã tỉnh táo, có điều ngón trỏ tay phải đã bị gãy xương nhẹ, bác sĩ cũng đã xử lý qua nên không còn gì đáng ngại, chỉ là tâm tình đứa nhỏ vẫn chưa ổn định, cần người nhà ở bên cạnh trấn an cô bé nhiều hơn.
Khi Cận Cường và Cận Triêu ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Khương Mộ đứng ở bức tường cách đó không xa, ngọn đèn sáng lờ mờ trên đầu phản chiếu gương mặt cô, có lẽ vì còn bị ướt sũng nên trông cô lúc lúc này mỏng manh như một tờ giấy có thể bị thổi bay bất kì lúc nào.
Cận Cường thở dài và quay sang nói với Cận Triêu: "Đoán chừng con bé cũng bị dọa sợ không nhẹ, con dẫn Mộ Mộ đi trước đi."
Nói xong, Cận Cường đi tới trước mặt Khương Mộ và vỗ vỗ vào vai cô: "Con về trước đi, ở đây không còn chuyện gì nữa rồi."
Cận Cường nói xong liền quay trở lại phòng bệnh, Khương Mộ vẫn cúi đầu đứng đó, bỗng có một bóng đen che khuất ánh sáng trước mặt cô, cô cũng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Cận Triêu, nhưng cô lại không có cảm giác dũng cảm nhìn lên.
Cận Triêu nhìn gần hơn, anh thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, cánh tay ôm thân thể vẫn còn hơi run rẩy, thấy thế anh liền nói với cô: "Lạnh không?"
Cô vẫn không trả lời, anh lại nói: "Đi theo anh.”
Cô vẫn không cử động.
Anh xoay người rời đi, nhiệt độ trước mặt cô bỗng nhiên biến mất, cô hoảng loạn ngẩng đầu nhìn anh, sau vài bước chân anh cũng chợt dừng bước và quay đầu lại nhìn cô, hành lang trống trải, đêm khuya yên tĩnh, trong mắt anh không hề có một tia ấm áp nào, trống rỗng, lạnh lẽo và đầy tối tăm.
Lúc đầu Khương Mộ còn tưởng rằng cô bé này có thể bẩm sinh đã bị khiếm khuyết nên khả năng học tập mới không tốt, nhưng cô sớm phát hiện ra không phải vậy, khi Khương Mộ không có ở nhà, Tiểu Hân sẽ chơi với máy học, nhưng chỉ cần khi cô ở nhà, cô bé này sẽ cố tình ném máy học xuống đất, có vài lần cô mua đồ ăn cho Tiểu Hân nhưng cô bé không hề tỏ ra cảm kích chút nào, tuân theo nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, Khương Mộ dần dần xem cô bé như không khí, và những lần sau đó cô cũng không còn chủ động phản ứng với cô bé đó nữa.
Mà Cận Triêu ở bên kia thì vốn định tìm Khương Mộ nói chuyện một chút nhưng lại bị một chuyện quan trọng làm trì hoãn, anh còn chưa ra tay chia rẽ uyên ương thì Đồng Cương đã bất ngờ đổ mưa lớn.
Hôm đó là thứ bảy nên trường học được tan học sớm, Cận Cường còn chưa tan làm, Khương Mộ vừa về đến nhà không bao lâu thì Triệu Mỹ Quyên liền nhận được điện thoại và vội vàng đi ra ngoài.
Không lâu sau, ngoài cửa sổ có mấy tia sét đáng sợ liên tiếp lóe lên, thắp sáng cả bầu trời đêm, Khương Mộ ngồi trước bàn làm việc cũng bị làm cho giật mình mấy lần, lúc cô ngẩng đầu lên trùng hợp cũng có vài tiếng sấm vang lên, tóc Khương Mộ đều dựng đứng hết cả lên, cô vốn sợ sấm sét, từ sau đêm mưa năm chín tuổi khi ba cô dẫn Cận Triêu rời khỏi nhà, cô luôn cảm thấy bất an khi gặp phải thời tiết giông bão như vậy.
Nhưng rất nhanh, Khương Mộ nghĩ tới Cận Hân vẫn còn ở nhà, cô vứt bút và đi tới mở cửa ra, phòng khách vẫn còn bật một ngọn đèn nhỏ nhưng lại không thấy bóng dáng Cận Hân đâu, cô gọi hai tiếng nhưng vẫn không thấy ai trả lời, cô nhanh chóng chạy vào phòng bếp tìm kiếm khắp nơi, lúc đi ra thì chợt nhìn thấy Cận Hân đang ngồi ôm gối rúc mình dưới bàn ăn, mặc dù cô bé này ít nhiều có chút cổ quái nhưng khi nhìn thấy cô bé cuộn mình dưới bàn, Khương Mộ vẫn có chút mềm lòng, cô đi về phía Cận Hân, nhẹ nhàng nói với cô bé: "Đừng sợ, ra đây với chị.”
Vừa định cúi xuống, cô thoáng thấy chiếc máy học đang đặt trên bàn, màn hình vẫn còn đang bật, và trên đó đang hiển thị các câu hỏi để vượt qua các cấp độ, mỗi câu trả lời đúng thường sẽ được thưởng các ngôi sao, sau đó có thể dùng ngôi sao để mở khóa các trò chơi nhỏ thú vị.
Điều kì lạ là là Tiểu Hân lúc trước còn không tính được phép tính 4 cộng 7 đơn giản nhưng lại có thể vượt qua cấp độ thứ mười hai trong ngân hàng câu hỏi. Khương Mộ nhìn vào các câu hỏi trên màn hình vẫn còn đang đếm ngược chờ thời gian trả lời rồi đặt xuống, một tay cô kéo Tiểu Hân ra khỏi bàn, tay kia chỉ vào cái máy học: “Những câu này là do em làm à?”
Tiểu Hân bất ngờ nhặt chiếc máy học lên và ném chiếc máy học vào tường, một tiếng "rầm" vang lên, chiếc máy học rơi xuống đất và màn hình cũng bị vỡ tan, Khương Mộ tức giận hỏi: "Em đang làm cái gì vậy?"
Cận Hân quay người định bỏ chạy, Khương Mộ cũng tức giận, cô nắm lấy cánh tay của cô bé, dùng tay đè lên vai cô bé, rồi thấp giọng hỏi: “Rõ ràng là em biết hết những phép tính đó nhưng sao em lại nói là không biết? Tại sao em không cố gắng thi tốt? Tại sao em không chịu đi học?"
Tiểu Hân phớt lờ câu hỏi của Khương Mộ và bắt đầu giãy giụa, cô bé 8 tuổi đã có chút sức lực, thể chất của Khương Mộ ngay từ đầu đã không tốt lắm, một lúc sau, cả người cô đã đổ mồ hôi đầm đìa, móng tay của Tiểu Hân còn cào qua da cô và để lại vài vệt máu, bụng dưới Khương Mộ bắt đầu co giật, cô mắng cô bé "Mẹ em có biết em như thế này không? Lát nữa chị sẽ nói cho mẹ em biết."
Nghe Khương Mộ nhắc đến Triệu Mỹ Quyên, hai mắt Cận Hân đột nhiên lóe lên một tia sáng khó nắm bắt, cô bé giơ chân phải giẫm mạnh vào mu bàn chân của Khương Mộ, Khương Mộ đau đớn lập tức hét lên, Cận Hân thành công thoát ra khỏi tay cô, sa đó cô bé chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại.
Khương Mộ khập khiễng đi tới trước cửa phòng, cô khẽ xoay tay nắm cửa, nhưng cửa đã bị cô bé khóa lại từ bên trong, cô gõ mạnh vào cửa, mất kiên nhẫn quát lớn: “Đừng trốn, đi ra ngoài mau.”
Gõ cửa gần cả nửa ngày mà Cận Hân cũng không để ý đến cô, một ngọn lửa vô danh từ bụng dưới bắn thẳng vào tận đáy lòng, hai chân Khương Mộ đã trở nên mềm nhũn, thân thể tựa vào tường, cảm giác choáng ngợp dâng lên tận đáy lòng, cô loạng choạng chạy vào WC xử lý đơn giản một chút, một lúc sau liền vội vàng quay trở về phòng, cầm lấy điện thoại di động và chìa khóa, sau đó còn cầm thêm một chiếc ô, đội mưa chạy ra khỏi tòa nhà và đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi gần đó.
Dọc đường đi cuồng phong liên tục gào thét, chiếc ô của cô xém bị gió thổi bay mấy lần, biển hiệu hai bên đường ngày càng bị cột mưa làm mờ, Khương Mộ bị cận thị nhẹ, bình thường chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cô, nhưng trong một đêm tối mưa mù mịt như thế này, chuyện đó làm cho từng bước tiến của cô càng trở nên khó khăn hơn.
Cô bất chấp quần áo bị ướt gần như chạy một mạch, sau khi mò mẫm ngoài đường khoảng chừng mười phút, cô thành công tới được một cửa hàng tiện lợi và lập tức lao vào, sau khi mua sắm xong, cô nhìn ra ngoài thì thấy trời vẫn còn mưa không ngớt, đôi bàn tay run rẩy của cô ôm phần bụng dưới càng lúc càng cảm thấy đau nấn ná ở cửa hơn mười phút rồi mới quyết định băng vào màn mưa đi về nhà.
Khi Khương Mộ quay lại khu dân cư, cô nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cứu hỏa đậu trong khu dân cư, chưa kể còn có rất nhiều người đang đội mưa đứng trong tiểu khu, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cô đi bộ một mạch đến tòa nhà nơi cô ở, sau đó cô bất ngờ nhìn thấy một đường dây cảnh giới màu vàng, tim cô đột nhiên trầm xuống và đồng thời nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang hét lên đầy thê lương: "Con đây là muốn lấy mạng mẹ mà!"
Khương Mộ đi theo tiếng động, liền nhìn thấy hai viên cảnh sát đang giữ chặt cả người Triệu Mỹ Quyên sắp phát điên, mọi người đều đang nhìn lên lầu, Khương Mộ cũng giơ ô lên nhìn lên, cảnh tượng trước mắt khiến chiếc ô và túi nhựa trong tay cô lập tức rơi xuống đất. Cùng lúc đó, cô nhìn thấy một người đàn ông gầy gò đang đứng ngoài ban công tầng năm, trời đang đổ mưa to đến mức như có thể gột rửa hết tất cả mọi thứ trên trái đất này, gót chân của Tiểu Hân đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài, chỉ còn một bàn tay còn bám chặt vào mép ban công, cơn mưa lớn vẫn tiếp tục kéo dài không ngừng, Cận Hân có thể rơi xuống từ ban công tầng năm bất cứ lúc nào.
Khương Mộ trong nháy mắt liền cảm nhận được như có một dòng máu xông thẳng lên đại não, cô đẩy đám người ra và nhanh chóng lao vào bên trong, nhưng lại bị viên cảnh sát đứng gần Triệu Mỹ Quyên chặn lại, ánh mắt cô lúc này vô cùng sợ hãi, cô chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé đó, một số lính cứu hỏa đã leo lên tới cửa sổ cạnh nhà Cận Cường và cố gắng trèo qua ban công để giải cứu Tiểu Hân.
Một nhóm lính cứu hỏa khác thì đang vội vàng trải nệm hơi cứu sinh ở phía dưới. Khung cảnh hỗn loạn, màn mưa tầm tã, bên tai là tiếng khóc thê lương, cộng với tiếng chỉ huy lo lắng của cảnh sát và tiếng bước chân chạy tới chạy lui của các lính cứu hỏa tại hiện trường, tiếng xe cứu thương cũng đang tiến vào khu dân cư, hết thảy những âm thanh này đều làm cho Khương Mộ cảm thấy choáng váng.
Cô gần như nín thở nhìn lên lầu, một người lính cứu hỏa đeo khóa an toàn đã trèo qua được ban công nhà cô, đúng lúc anh ta sắp tiếp cận được Tiểu Hân thì bóng dáng nhỏ bé đó đột nhiên rơi xuống, kèm theo một tiếng hét thống khổ vang vọng khắp tứ phía, Khương Mộ cảm thấy khung cảnh trước mắt mình đột nhiên tối sầm, nhịp tim cô dường như cũng đột nhiên ngừng đập, cả thế giới đều chìm vào bóng tối.
Sau đó Triệu Mỹ Quyên thoát khỏi viên cảnh sát nhanh chóng vọt tới, vô số người vây quanh đệm khí, có người gọi bác sĩ, có người gọi người nhà, một đám người mặc áo trắng nhanh chóng chen qua đám người, cảnh sát cầm loa sơ tán mọi người, chỉ chốc lát sau, một thân thể nhỏ bé nằm ở trên cáng cứu thương đã được nâng ra thẳng đến xe cứu thương, có bác sĩ hô to: "Người nhà đi theo.”
Khương Mộ cũng không biết mình theo Triệu Mỹ Quyên vào xe cứu thương bằng cách nào, suốt đường đi cô hoàn toàn mơ hồ, cô chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hoặc là trước đây chỉ từng thấy trên tin tức, ngoài đời cũng chưa từng gặp phải chuyện một người đang sống sờ sờ bỗng nhảy xuống trước mặt cô, tim cô đập loạn xạ, sợ hãi là cảm giác duy nhất tồn tại trong lòng cô lúc này, trong đầu cô như có một quả cân cứ lắc qua lắc lại, tầm mắt cũng dần trở nên mờ đi.
Cận Cường đã nhận được tin tức và đến bệnh viện số 1 Đồng Cương gần như cùng lúc với xe cấp cứu, khi Tiểu Hân vừa được đưa ra, Cận Cường và Triệu Mỹ Quyên cùng bác sĩ chạy vào bệnh viện, Khương Mộ cũng đi theo phía sau. Hai chân cô lúc này không ngừng run rẩy, lúc lên cầu thang còn bị ngã một cái, nhưng cô vội vàng đứng dậy rồi đi theo bọn họ.
Tiểu Hân ngã xuống nệm hơi và rơi vào hôn mê, vừa đến bệnh viện đã được đưa vào phòng cấp cứu, bác sĩ bảo người nhà đi làm thủ tục trước, những người còn lại thì đứng chờ ở bên ngoài.
Cận Cường vội vàng chạy xuống cầu thang, rất nhiều y tá và bệnh nhân khác trong hành lang không biết sự thật cũng tò mò rướn đầu nhìn xem, Triệu Mỹ Quyên bị chặn ở bên ngoài, che mặt khóc nức nở.
Khương Mộ đứng ở hành lang cách bà ta mấy bước, nước mưa còn dính trên quần áo không ngừng nhỏ xuống chân cô, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.
Nhưng vào lúc này, Triệu Mỹ Quyên chợt nhớ tới cái gì đó, bà ta quay đầu hung ác nhìn chằm chằm Khương Mộ: "Sao cô lại để Hân Hân ở nhà một mình? Đêm khuya thế này mà cô còn chạy đi đâu thế?”
Cô đã đi đâu à? Cô không thể nói cho bà ta biết mình đi mua băng vệ sinh dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy, nhưng sự trầm mặc ngắn ngủi của cô lại càng khiến cho Triệu Mỹ Quyên tức giận hơn nữa, bà ta hắng giọng rồi lớn tiếng nói: "Có phải cô đi gặp thằng nhóc đó không? Đêm hôm khuya khoắt mà chạy ra ngoài, cô còn biết xấu hổ hay không vậy, nếu Hân Hân mà có xảy ra chuyện gì cô cút ngay cho khuất mắt tôi.”
Vô số ánh mắt khác thường của những người xung quanh giống như những cái bạt tai đánh vào trên mặt Khương Mộ, cô không biết Triệu Mỹ Quyên đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, cô chỉ cảm giác toàn bộ ánh đèn trên hành lang đều đang lắc lư, trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ, cô muốn rời khỏi nơi này, lập tức mua vé xe rời khỏi nơi này, cô muốn quay về Tô Châu, cho dù nơi đó cô đã không có một người thân nào thì cô cũng muốn trở về đó, cô không muốn ở lại đây nữa, một khắc, một phút, một giây cũng không muốn.
Một bóng người từ cuối hành lang bước nhanh tới, Triệu Mỹ Quyên thấy cô thủy chung không có phản ứng, lửa giận rốt cục chồng chất thành núi, bà tay đột nhiên giơ tay lên hung hăng đẩy cô về phía sau, hai chân Khương Mộ như nhũn ra không có bất kỳ sức lực nào, thân thể cô không thể khống chế liền đập vào tường, một bóng người chợt lóe lên, sau lưng Khương Mộ đập vào một khuỷu tay của ai đó, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Cận Triêu đang hốt hoảng chạy tới đây, một tay anh cầm một chiếc ô màu đen, lông mày anh nhíu chặt kéo Khương Mộ qua một bên, sau đó anh tiến lên một bước nói với Triệu Mỹ Quyên: "Dì bình tĩnh trước đã, Hân Hân sao rồi dì?”
Triệu Mỹ Quyên khóc lóc kể lể, trong miệng cứ lặp đi lặp lại quá trình Cận Hân nhảy lầu, nói Cận Hân mà có chuyện gì thì bà ta cũng không thiết sống nữa, sắc mặt Cận Triêu từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại đè nặng một thứ ánh sáng đáng sợ, đó là bộ dáng mà Khương Mộ chưa từng thấy qua, làm cho cô cảm thấy sợ hãi thậm chí còn không dám tới gần.
Sau khi Cận Cường hoàn tất thủ tục và trở lại không lâu thì Tiểu Hân đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, sau khi rời khỏi phòng bệnh, Cận Cường và Cận Triêu đi đến phòng khám của bác sĩ, Khương Mộ cũng đi theo Cận Cường và dừng lại trước cửa phòng bác sĩ, cô nghe thấy bác sĩ nói đứa nhỏ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, do trong quá trình rơi xuống bị kinh sợ không nhỏ nên mới tạm thời ngất xỉu, hiện tại cũng đã tỉnh táo, có điều ngón trỏ tay phải đã bị gãy xương nhẹ, bác sĩ cũng đã xử lý qua nên không còn gì đáng ngại, chỉ là tâm tình đứa nhỏ vẫn chưa ổn định, cần người nhà ở bên cạnh trấn an cô bé nhiều hơn.
Khi Cận Cường và Cận Triêu ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Khương Mộ đứng ở bức tường cách đó không xa, ngọn đèn sáng lờ mờ trên đầu phản chiếu gương mặt cô, có lẽ vì còn bị ướt sũng nên trông cô lúc lúc này mỏng manh như một tờ giấy có thể bị thổi bay bất kì lúc nào.
Cận Cường thở dài và quay sang nói với Cận Triêu: "Đoán chừng con bé cũng bị dọa sợ không nhẹ, con dẫn Mộ Mộ đi trước đi."
Nói xong, Cận Cường đi tới trước mặt Khương Mộ và vỗ vỗ vào vai cô: "Con về trước đi, ở đây không còn chuyện gì nữa rồi."
Cận Cường nói xong liền quay trở lại phòng bệnh, Khương Mộ vẫn cúi đầu đứng đó, bỗng có một bóng đen che khuất ánh sáng trước mặt cô, cô cũng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Cận Triêu, nhưng cô lại không có cảm giác dũng cảm nhìn lên.
Cận Triêu nhìn gần hơn, anh thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, cánh tay ôm thân thể vẫn còn hơi run rẩy, thấy thế anh liền nói với cô: "Lạnh không?"
Cô vẫn không trả lời, anh lại nói: "Đi theo anh.”
Cô vẫn không cử động.
Anh xoay người rời đi, nhiệt độ trước mặt cô bỗng nhiên biến mất, cô hoảng loạn ngẩng đầu nhìn anh, sau vài bước chân anh cũng chợt dừng bước và quay đầu lại nhìn cô, hành lang trống trải, đêm khuya yên tĩnh, trong mắt anh không hề có một tia ấm áp nào, trống rỗng, lạnh lẽo và đầy tối tăm.