Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca
Chương 107: “Đại nhân, đến rồi!”
Hổ Nương thật sự là có chút dở khóc dở cười, nàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, cố gắng làm ra giải thích.
“Đệ đệ ngốc, vừa rồi hắn không phải muốn ăn tỷ, đó là… đó là…”
Thế nhưng, trong lúc nhất thời, nàng thật sự là không biết phải giải thích thế nào cho nó hiểu.
May là lúc này, thân hình của A Bu đột nhiên xuất hiện, nhìn lấy chúng nữ khẽ chào một tiếng. Sau đó, hắn liền đi tới trước mặt của Triệu Vũ, quỳ xuống một chân, nói ra: “Chủ nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Lúc này, Darkin đã đi ra ngoài. Đi theo bên cạnh hắn, ngoại trừ Nhện Đen, không có bất kỳ kẻ nào khác!”
Nghe được lời này, ánh mắt của Triệu Vũ tức thì liền sáng lên. Trước sự kinh ngạc của chúng nữ, Triệu Vũ nhìn về phía Elicia, rồi vỗ vai A Bu nói ra: “Ngươi làm rất tốt, sau khi lấy được đồ vật, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi!”
“Đa tạ chủ nhân!”
Tuy không biết phần thưởng Triệu Vũ giành cho mình là đồ vật gì, nhưng tâm lý của A Bu vẫn có chút vui mừng.
Ngay sau đó, Triệu Vũ dẫn theo Elicia cùng với A Bu rời đi. Còn Hổ Nương sau khi đột phá, được hắn giao lại nhiệm vụ bảo vệ Tiểu Long và chúng nữ.
Trong một khu tầng hầm bí mật, Darkin dẫn theo hộ vệ của mình, đem một nhóm thiếu nữ chừng mười mấy, hai chục người bỏ lên một chiếc xe củi. Trên người của những thiếu nữ này chỉ mặc một chiếc áo gai bằng vải thô, vừa đủ để kéo tới ngang đầu gối. Thậm chí nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được bên trong áo gai của các nàng hoàn toàn không có vật gì dùng để che đậy, chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua, cơ thể của những thiếu nữ này đều lộ ra hết, không chừa lại một chút gì.
Chỉ có điều, đối với những thiếu nữ này Darkin và đám hộ vệ của hắn đều không có nhìn nhiều, mà trực tiếp áp giải ra khỏi tòa thành, hướng về phía rừng cây ở bên ngoài ngoại ô đi tới.
Đi theo đoàn xe, ngoài Darkin và hộ vệ của hắn, còn có một con quái vật nửa người nửa nhện. Nếu như chỉ nhìn thấy phần nửa trên của con quái vật này, không ai nghĩ rằng nó là một nữ nhân xinh đẹp đến như vậy. Không những khuôn mặt quyến rũ, hấp dẫn, mà hai bầu ngực của ả còn to lớn, căn đầy, thật sự đủ khiến nam nhân no mắt, không cách nào có thể rời đi được.
Chỉ có điều, nửa phần thân dưới của ả lại là tám cái chân nhện, với đầy những đoạn gai nhọn sắc lạnh. Hiển nhiên, ả ta không phải là nhân loại, cũng không phải một chủng tộc nào đó của Bán Thú Nhân. Mà ả là một đầu ma thú hóa hình, được Darkin sử dụng như một hộ vệ tồn tại ở bên cạnh mình.
Tất nhiên, nữ nhân này cũng có thực lực rất mạnh. Ả không chỉ am hiểu ám sát giết người, còn là một con Nhện Đen Sát Thủ, chuyên môn dùng độc để hành hạ kẻ thù. Tuy nhiên, đối với Darkin mà nói, ả ta không chỉ đơn giản là một hộ vệ như vậy. Thỉnh thoảng, bọn họ thường ở chung trong một căn phòng, sau đó phát ra vài thứ âm thanh chỉ có người trưởng thành mới hiểu.
Có thể thấy được, tên Darkin này có những sở thích đặc biệt khác người. Hắn không chỉ nuôi một cái xác ướp ở bên cạnh làm hộ vệ cho mình. Ngay cả tình nhân, cũng là một con quái vật nửa người nửa nhện.
Nhưng mà, những chuyện này tạm thời gác lại phía sau. Lúc này, đoàn xe chở thiếu nữ của bọn họ đã rời khỏi tòa thành, đang tiến dần về phía khu rừng phía tây thành phố. Càng đi, đoạn đường phía trước càng trở nên vắng vẻ, không khí cũng bắt đầu trở nên âm u, quỷ dị hơn. Có thể thấy, xung quanh rất ít động vật hoặc ma thú xuất hiện. Thỉnh thoảng chỉ có vài thứ độc trùng, hoặc là những loại sinh vật không có linh trí đi ra tìm thức ăn.
Nhưng những việc này, đối với đám hộ vệ cũng như Darkin đã trở nên quen thuộc. Chỉ đáng thương cho đám thiếu nữ, bọn họ cũng không biết mình bị đưa đi đâu, chỉ có thể sợ hãi, cùng nhau ôm lấy một đoàn.
“Chủ nhân, ngài nói lần này vị đại nhân kia có ban tặng cho chúng ta lực lượng mới hay không?”
Lúc này, trong lúc đi đường nhàm chán, quái nhân nửa người nửa nhện mới quay sang liếc mắt đưa tình mà nhìn lấy Darkin hỏi thăm.
Đối với âm thanh trò chuyện của hai người, đám hộ vệ và các thiếu nữ kia dường như không có nghe thấy. Bởi vì, lúc này bọn họ đã tạo ra một tầng cách giới ở xung quanh. Người bên ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ là Darkin đang cưỡi một đầu tuấn mã đi cùng mà thôi.
Thân phận của nữ quái nhân nửa người nửa nhẹn, giống như một loại nửa bí mật nửa công khai. Nên lúc bình thường, rất khó có ai phát hiện ra sự hiện diện của ả.
“Đại nhân, đến rồi!”
Ngay lúc này, âm thanh của một tên hộ vệ hô lên. Ở phía trước mặt của bọn họ, lúc này là một vách núi dựng thẳng đứng, trên đó phủ đầy những loại dây leo kỳ quái, giống như những con rắn độc, không ngừng trườn bò lên trên.
Thấy được vách núi này, Darkin mới ra lệnh cho đám hộ vệ của mình: “Được rồi, các ngươi đều trở về hết đi, nơi này cứ giao lại cho ta là được!”
Đối với mệnh lệnh của hắn, mấy tên hộ vệ tất nhiên không có ý kiến gì, còn rất vui mừng gật đầu rời đi.
Hổ Nương thật sự là có chút dở khóc dở cười, nàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, cố gắng làm ra giải thích.
“Đệ đệ ngốc, vừa rồi hắn không phải muốn ăn tỷ, đó là… đó là…”
Thế nhưng, trong lúc nhất thời, nàng thật sự là không biết phải giải thích thế nào cho nó hiểu.
May là lúc này, thân hình của A Bu đột nhiên xuất hiện, nhìn lấy chúng nữ khẽ chào một tiếng. Sau đó, hắn liền đi tới trước mặt của Triệu Vũ, quỳ xuống một chân, nói ra: “Chủ nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Lúc này, Darkin đã đi ra ngoài. Đi theo bên cạnh hắn, ngoại trừ Nhện Đen, không có bất kỳ kẻ nào khác!”
Nghe được lời này, ánh mắt của Triệu Vũ tức thì liền sáng lên. Trước sự kinh ngạc của chúng nữ, Triệu Vũ nhìn về phía Elicia, rồi vỗ vai A Bu nói ra: “Ngươi làm rất tốt, sau khi lấy được đồ vật, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi!”
“Đa tạ chủ nhân!”
Tuy không biết phần thưởng Triệu Vũ giành cho mình là đồ vật gì, nhưng tâm lý của A Bu vẫn có chút vui mừng.
Ngay sau đó, Triệu Vũ dẫn theo Elicia cùng với A Bu rời đi. Còn Hổ Nương sau khi đột phá, được hắn giao lại nhiệm vụ bảo vệ Tiểu Long và chúng nữ.
Trong một khu tầng hầm bí mật, Darkin dẫn theo hộ vệ của mình, đem một nhóm thiếu nữ chừng mười mấy, hai chục người bỏ lên một chiếc xe củi. Trên người của những thiếu nữ này chỉ mặc một chiếc áo gai bằng vải thô, vừa đủ để kéo tới ngang đầu gối. Thậm chí nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được bên trong áo gai của các nàng hoàn toàn không có vật gì dùng để che đậy, chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua, cơ thể của những thiếu nữ này đều lộ ra hết, không chừa lại một chút gì.
Chỉ có điều, đối với những thiếu nữ này Darkin và đám hộ vệ của hắn đều không có nhìn nhiều, mà trực tiếp áp giải ra khỏi tòa thành, hướng về phía rừng cây ở bên ngoài ngoại ô đi tới.
Đi theo đoàn xe, ngoài Darkin và hộ vệ của hắn, còn có một con quái vật nửa người nửa nhện. Nếu như chỉ nhìn thấy phần nửa trên của con quái vật này, không ai nghĩ rằng nó là một nữ nhân xinh đẹp đến như vậy. Không những khuôn mặt quyến rũ, hấp dẫn, mà hai bầu ngực của ả còn to lớn, căn đầy, thật sự đủ khiến nam nhân no mắt, không cách nào có thể rời đi được.
Chỉ có điều, nửa phần thân dưới của ả lại là tám cái chân nhện, với đầy những đoạn gai nhọn sắc lạnh. Hiển nhiên, ả ta không phải là nhân loại, cũng không phải một chủng tộc nào đó của Bán Thú Nhân. Mà ả là một đầu ma thú hóa hình, được Darkin sử dụng như một hộ vệ tồn tại ở bên cạnh mình.
Tất nhiên, nữ nhân này cũng có thực lực rất mạnh. Ả không chỉ am hiểu ám sát giết người, còn là một con Nhện Đen Sát Thủ, chuyên môn dùng độc để hành hạ kẻ thù. Tuy nhiên, đối với Darkin mà nói, ả ta không chỉ đơn giản là một hộ vệ như vậy. Thỉnh thoảng, bọn họ thường ở chung trong một căn phòng, sau đó phát ra vài thứ âm thanh chỉ có người trưởng thành mới hiểu.
Có thể thấy được, tên Darkin này có những sở thích đặc biệt khác người. Hắn không chỉ nuôi một cái xác ướp ở bên cạnh làm hộ vệ cho mình. Ngay cả tình nhân, cũng là một con quái vật nửa người nửa nhện.
Nhưng mà, những chuyện này tạm thời gác lại phía sau. Lúc này, đoàn xe chở thiếu nữ của bọn họ đã rời khỏi tòa thành, đang tiến dần về phía khu rừng phía tây thành phố. Càng đi, đoạn đường phía trước càng trở nên vắng vẻ, không khí cũng bắt đầu trở nên âm u, quỷ dị hơn. Có thể thấy, xung quanh rất ít động vật hoặc ma thú xuất hiện. Thỉnh thoảng chỉ có vài thứ độc trùng, hoặc là những loại sinh vật không có linh trí đi ra tìm thức ăn.
Nhưng những việc này, đối với đám hộ vệ cũng như Darkin đã trở nên quen thuộc. Chỉ đáng thương cho đám thiếu nữ, bọn họ cũng không biết mình bị đưa đi đâu, chỉ có thể sợ hãi, cùng nhau ôm lấy một đoàn.
“Chủ nhân, ngài nói lần này vị đại nhân kia có ban tặng cho chúng ta lực lượng mới hay không?”
Lúc này, trong lúc đi đường nhàm chán, quái nhân nửa người nửa nhện mới quay sang liếc mắt đưa tình mà nhìn lấy Darkin hỏi thăm.
Hiển nhiên, Darkin rất vui vẻ với kiểu ánh mắt này của ả. Thậm chí, hắn còn thuận tay bóp lấy bộ ngực của ả, cười nói: “Tất nhiên rồi, ngài ấy là thần linh vĩ đại, chúng ta có được sức mạnh của ngài ấy ban tặng, nhất định sẽ có một ngày siêu việt hết thảy những kẻ ngu ngốc còn lại!”
Đối với âm thanh trò chuyện của hai người, đám hộ vệ và các thiếu nữ kia dường như không có nghe thấy. Bởi vì, lúc này bọn họ đã tạo ra một tầng cách giới ở xung quanh. Người bên ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ là Darkin đang cưỡi một đầu tuấn mã đi cùng mà thôi.
Ngay lúc này, âm thanh của một tên hộ vệ hô lên. Ở phía trước mặt của bọn họ, lúc này là một vách núi dựng thẳng đứng, trên đó phủ đầy những loại dây leo kỳ quái, giống như những con rắn độc, không ngừng trườn bò lên trên.
Thấy được vách núi này, Darkin mới ra lệnh cho đám hộ vệ của mình: “Được rồi, các ngươi đều trở về hết đi, nơi này cứ giao lại cho ta là được!”
Đối với mệnh lệnh của hắn, mấy tên hộ vệ tất nhiên không có ý kiến gì, còn rất vui mừng gật đầu rời đi.