Đường - Đa Lê
Chương 71: Nhiệt độ
Klaus cảm thán, "Đúng là một lời đề nghị lịch sự."
Anh ân cần hỏi ý kiến cô, "Em muốn ở đâu? Chỗ này gần nhà anh hơn, hoặc chúng ta chọn một khách sạn gần đây nhất?"
"Đều được," Cảnh Ngọc vươn vai dài một cái, nói, "Ừm... Em cần một nơi thoải mái, có thể nghỉ ngơi tử tế."
Klaus quyết định về nhà mình.
Ở đó có chiếc giường đủ để làm một con rồng hài lòng.
Nhưng đoạn đường từ đây về nhà đúng là một thử thách đối với anh.
Ban đầu còn ổn, Cảnh Ngọc cúi đầu hít hít chiếc áo thun của mình. Ở quán bar quá lâu, cô muốn biết liệu trên áo có bị ám mùi khó chịu hay không.
Nhưng cô chẳng ngửi ra gì. Con người vốn không nhạy cảm với mùi trên cơ thể mình.
Trong xe không bật đèn, cô kéo mạnh vạt áo xuống xem, cuối cùng cũng thấy vài vết rượu bám trên áo, trông khá rõ ràng.
Không biết đã bị dính từ lúc nào.
"... Phiền thật."
Cô lẩm bẩm, rồi thản nhiên cởi chiếc áo bẩn ra, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Klaus bên cạnh.
Cô vẫn mặc bên trong một chiếc áo lót thể thao màu đen, kiểu dáng đơn giản. Klaus xác nhận trước đây chưa từng thấy cô mặc chiếc này.
Rời khỏi anh, dường như tiêu chuẩn cuộc sống của Cảnh Ngọc có phần giảm sút một chút. Ít nhất, khi ở khách sạn, thấy cô bắt đầu ăn những món có vị kỳ lạ, Klaus không khỏi hơi lo lắng cho cô.
Giờ đây, Cảnh Ngọc gầy hơn lúc rời đi, xương bả vai hơi nhô ra. Dù thường xuyên chạy nhảy bên ngoài, nhưng làn da ở những nơi không bị ánh nắng chiếu vào lại trắng ngần như ngọc quý.
Giống như tên của cô.
Màu đen và trắng, hai sắc thái tương phản nổi bật một cách đặc biệt. Dù là ban đêm, vẫn khiến người khác không thể không chú ý.
Ánh mắt của Klaus liếc qua, hơi thở anh khẽ khựng lại.
Anh buộc phải nhắc cô, "Em yêu, tôi đang lái xe đấy."
Cảnh Ngọc đáp, "Em biết mà."
Cô cúi đầu, không chút để tâm, vo tròn chiếc áo thun đen lại, tùy tiện ném sang phía anh.
Chiếc áo vo tròn nhẹ nhàng rơi qua cổ Klaus, trượt xuống, cuối cùng nằm trên quần tây của anh.
Khoảnh khắc tiếp xúc, Klaus ngửi được mùi hương nhàn nhạt của cô còn sót lại trên áo.
Áo thun chạm vào yết hầu anh, lực ném không mạnh, chất liệu cotton vốn nhẹ tênh, không gây chút đau đớn nào. Nhưng khi chiếc áo rơi xuống, yết hầu anh khẽ nhấp nhô một chút.
Đây là lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác này.
Giống như trước mặt một chú kiến, rắc xuống một hạt đường. Chú kiến chậm rãi bò về phía viên đường. Dù viên đường thật hấp dẫn, nhưng chỉ có thể kiềm chế bản thân, kiên nhẫn đợi kiến bò tới.
Khoảng thời gian chờ đợi này, chẳng thể làm được gì cả.
Chỉ có nhẫn nhịn.
Cảnh Ngọc vén tóc ra sau, lục lọi trong túi xách, lấy ra một chiếc dây buộc tóc. Không cần gương, không cần lược, cô dùng ngón tay luồn vào tóc, vuốt vuốt rồi buộc lại.
"Nóng quá," Cảnh Ngọc nghiêng người qua, nhưng vì dây an toàn níu lại, cử động của cô không lớn. Mái tóc lơ đãng lướt qua cánh tay Klaus. Cô hỏi với vẻ nghi hoặc, "Anh chưa bật điều hòa à?"
"Đã bật rồi," Klaus trả lời, "Cảm thấy không thoải mái à?"
Cảnh Ngọc không trả lời, chỉ ngả lưng lại, tựa vào ghế da.
Nhưng vừa nãy Klaus thấy, trên lớp vải đen kia có một đường cong mê hoặc, giống như gợn sóng nhẹ nhàng trên mặt hồ khi thiên nga lướt qua.
Anh bắt đầu cân nhắc, liệu có nên dừng lại ở một khách sạn gần đây hay không, vì ý tưởng về nhà không còn phù hợp nữa.
Tìm một căn phòng với chiếc giường lớn đủ để cô ngủ thật thoải mái, và nếu có thể, thêm không gian tập luyện tự do thì càng tốt.
Cảnh Ngọc cúi đầu. Hôm nay cô mặc quần thể thao, dáng quần rộng rãi, thậm chí không cần tháo giày cũng dễ dàng cởi ra. Bộ đồ hôm nay của cô, từ trong ra ngoài, đều là một set.
Klaus giữ ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không dao động. Phía trước là một công viên có thể cắm trại bằng xe caravan, cách đó một con phố, nơi có nhiều khách sạn tiện nghi.
Cảnh Ngọc không quăng chiếc áo vo tròn qua nữa, cô rút khăn ướt, cẩn thận lau mồ hôi trên cổ.
"Em không nghĩ hôm nay trời lại nóng thế này," Cô không nhìn anh, dùng giọng nói dịu dàng bắt chuyện, "Anh thấy thế nào?"
Klaus không trả lời.
"Em vừa đổ nhiều mồ hôi quá," Cô kéo kéo chiếc áo lót màu đen quanh eo, than thở, "Chỗ này cũng thế."
Klaus cố gắng không nhìn cô, nhưng lại không kiềm được mà liếc qua. Tay anh siết chặt vô-lăng hơn, đến mức có thể thấy rõ các mạch máu và khớp xương. Cảnh Ngọc nhìn thấy một giọt mồ hôi từ yết hầu anh rơi xuống.
Thật ra, cả hai đều hiểu rõ nhiệt độ trong xe không hề cao.
Đây là mức nhiệt lý tưởng nhất với cơ thể con người.
Nhưng không phải dành cho vận động viên.
Cảnh Ngọc lại nói, "Hạ điều hòa xuống thêm chút nữa đi."
Nói xong, cô đưa tay qua, chọc nhẹ vào ngực Klaus qua lớp áo thun.
Đôi mắt đen của cô tựa viên ngọc trai, giọng nói như nàng tiên cá ngồi trên mỏm đá giữa đêm, dụ dỗ những con thuyền lướt qua.
"Lát nữa sẽ còn nóng hơn đấy."
Klaus đáp, "Còn hai con phố nữa là đến căn hộ của tôi, hoặc chúng ta băng qua công viên này, phía trước có khá nhiều khách sạn. Em chọn cái nào cũng được, hoặc ngay cái đầu tiên."
Cảnh Ngọc chỉ khẽ ừ một tiếng, đuôi giọng nhấn nhẹ, như mang theo chút nghi hoặc.
"Chỗ này đi," Cô tháo giày, đôi chân trần nhẹ nhàng đạp lên giày da của anh, bình thản nói, "Em thích chỗ này."
Klaus dừng xe, lấy từ trong xe ra một chiếc bao nhỏ, cầm trên tay.
Cảnh Ngọc kinh ngạc, "Ồ, anh mang cả thứ này bên người à, ông già mặt dày."
Klaus hỏi ý cô, "Em yêu, em có thể nói lịch sự hơn chút được không?"
Cảnh Ngọc nghĩ ngợi rồi đáp, "Ý anh là, "Ông già mặt dày đáng kính" hả?"
Klaus bật cười thành tiếng khi nghe cô nói.
Bầu trời đêm buông xuống, khu cắm trại nhỏ dành cho xe cắm trại trong công viên này khá yên tĩnh. Không xa lắm, một số chiếc xe cắm trại khác đỗ rải rác. Những tán lá xào xạc theo gió, tiếng vang như một bản giao hưởng mùa hè. Bầu trời đêm mùa hạ rực rỡ, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Khi Cảnh Ngọc định rụt chân lại, Klaus nắm lấy cô, giữ chặt khiến cô không thể cử động. Cảnh Ngọc khẽ quay mặt sang, phía sau là cửa sổ xe với tấm kính lạnh lẽo vô tri. Ngoài kia là màn đêm im lặng. Cô cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay của Klaus. Có vẻ như điều hòa vừa rồi thực sự bật quá thấp; lòng bàn tay anh ấm và hơi ẩm.
Klaus nghiêng người lại gần, tháo khóa dây an toàn cho cô. Khi môi anh chạm vào mái tóc cô, anh nhắc lại lời nói khi nãy,"Em đúng là một con nhóc gian xảo."
Dù lúc này ở thế bị động, Cảnh Ngọc vẫn mạnh mẽ nắm lấy vạt áo của Klaus. Đôi mắt xanh lục của anh thật đẹp, như những viên ngọc quý hiếm.
Rồng bây giờ đã sở hữu vô số châu báu, bộ sưu tập trang sức của cô chất đầy hai chiếc rương bằng vàng mà Klaus tặng. Nhưng không món đồ nào có thể sánh được với đôi mắt của ông chủ Klaus.
Cảnh Ngọc nói, "Anh là người đàn ông đầu tiên trong số những người em quen gọi em như vậy. Không biết sau này có ai dám nói như thế nữa không nhỉ?"
"Người khác à?" Klaus bật cười. Anh nhẹ nhàng chạm vào má cô, giọng nói dịu dàng nhưng lại chất chứa sự châm chọc. "Chú rồng gian xảo này, có phải trong hang của em còn lén giấu thêm ai đó không?"
Ngón tay anh siết lấy mái tóc đen của cô. Tóc vừa buộc đã bắt đầu lỏng ra.
Cảnh Ngọc nhìn thẳng vào mắt Klaus, không lùi lại mà ngược lại còn tiến sát gần hơn, hỏi, "Vậy liệu ma vương từng nuôi dưỡng rồng có muốn đích thân kiểm tra không?"
Giọng cô đầy thách thức, ánh mắt cũng vậy. "Do you want to come to dragon"s den?"
Klaus cúi xuống thấp hơn, thừa nhận vài lời vừa rồi của Cảnh Ngọc đã khiến anh nổi giận.
Cô thắng rồi.
Trước khi chạm vào cổ cô, anh nói, "I"m going to fuck you so hard that you"ll be seeing me in every man fuck you next."
Để bảo vệ an ninh khu vực, vào ban đêm, công viên này luôn có cảnh sát tuần tra, đặc biệt là tại các khu vực của giới thượng lưu và trung tâm thành phố.
Mới đây, trong các cuộc tuần tra, một số báo cáo cho thấy có những người làm dịch vụ không chính thống tiếp cận xe hơi để giao dịch nhanh chóng. Đây là hành vi bị cấm hoàn toàn.
Thông thường, cảnh sát không quản lý quá nghiêm ngặt. Nhưng tuần trước, một người trong nhóm đó đã gõ cửa xe của một nhà tài phiệt đang nghỉ ngơi, khiến ông này nổi giận và khiếu nại lên cảnh sát. Từ đó, khu vực này được kiểm soát gắt gao hơn.
Paul, cảnh sát mới nhậm chức, lái xe tuần tra qua khu vực cắm trại thì phát hiện một chiếc xe hơi sang trọng đang rung lắc dữ dội. Anh cảm thấy nghi ngờ và tiến lại gần kiểm tra.
Nhưng trước khi kịp đến gần, một chiếc xe khác đỗ cách đó không xa mở cửa. Một người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đeo găng tay trắng bước xuống. Anh ta mỉm cười chào hỏi, "Chào sĩ quan. Xin hỏi, anh cần gì ở đây?"
Paul căng thẳng, theo phản xạ đặt tay lên khẩu súng bên hông, quan sát người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông tiến lại gần, lịch sự chỉ vào chiếc huy hiệu trên áo mình và nói, "Ngài Klaus đang tận hưởng buổi hẹn hò cùng bạn gái. Liệu anh có thể không làm phiền họ được không?"
Paul ngay lập tức nhận ra đó là biểu tượng của gia tộc Essen.
Anh thu tay lại, mồ hôi lạnh rịn ra khắp người.
"Ồ, tất nhiên rồi."
Người đàn ông gật đầu nhã nhặn, "Cảm ơn sự hợp tác của anh."
Paul lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm. Anh thầm nghĩ, may mà mình không hành động hấp tấp.
Những sở thích của giới nhà giàu... thật sự khó hiểu.
*
Từ rất lâu, Cảnh Ngọc đã từng đọc trong phòng Klaus những câu chuyện cổ tích về rồng và ma vương.
Trong bóng đêm, nàng tiên cá thường cất lên khúc hát mê hoặc để dụ dỗ những con tàu ngang qua. Các thủy thủ bị thu hút bởi giọng ca ấy, vô thức rơi xuống nước, trở thành bữa tối của nàng tiên cá.
Chú rồng nhỏ rất thích câu chuyện này. Vì thế, chú rồng tham lam quyết định bắt chước, dùng chiêu này để cướp lấy kho báu của những kẻ qua đường. Nhưng ngay lần đầu thử sức, chú rồng đã thất bại thảm hại, bởi đối tượng mà nó chọn là một ma vương không bao giờ biết thỏa mãn.
Ma vương bị tiếng hát của con rồng nhỏ nằm trên tảng đá thu hút. Khi rồng tham lam liếc nhìn thanh kiếm vàng lấp lánh bên người ma vương, thì ma vương lại chăm chú quan sát đôi mắt của nó đầy thích thú.
Con rồng nhỏ chẳng hay biết gì. Nó giống như một nàng tiên cá, lật ngửa phần bụng trắng muốt, thân thiện mời ma vương đến chơi. Nhưng lời mời đó chỉ là cái cớ; thực tế, rồng muốn trộm thanh kiếm vàng của ma vương.
"Được thôi," Ma vương trả lời. Anh tiến lại gần, nở nụ cười thân thiện, "Nhưng tôi có thể chạm vào đuôi của rồng được không?"
Chú rồng tham lam chỉ nghĩ đến kho báu nên đồng ý ngay, để ma vương chạm vào chiếc đuôi quý giá của mình.
Ngay lập tức, ma vương, người đã kiên nhẫn giữ bình tĩnh suốt nửa năm, liền túm lấy đuôi rồng và đánh tới tấp. Không chút do dự, ma vương cướp sạch những viên ngọc trai và san hô đỏ quý giá rồng cất giấu dưới bụng. Anh dùng thanh kiếm vàng xuyên qua chiếc hang nơi rồng giấu kho báu, cướp sạch tất cả. Sau đó, anh còn "chu đáo" để lại những thứ tài sản vô nghĩa mà mình đã tích lũy bấy lâu để lấp đầy hang.
Đó là một câu chuyện cổ tích tàn nhẫn, khiến chú rồng nhỏ buồn bã.
Klaus đúng là đã thực hiện lời nói của mình một cách thái quá.
Cảnh Ngọc vốn đã khản giọng vì nhảy múa và ca hát. Giọng nói của cô càng tệ hơn, nhưng Klaus lại thích âm thanh đó. Dù cô có muốn che miệng lại hay nín thở, anh luôn có cách buộc cô phải lên tiếng. Anh thực sự là một tên vô lại không biết xấu hổ.
Nhưng việc chửi rủa với Klaus chẳng có tác dụng gì. Vì khác biệt văn hóa, ngay cả những lời như "đồ già đáng ghét," Klaus cũng có thể vui vẻ xem đó là biệt danh yêu thương cô dành riêng cho anh và chấp nhận một cách đầy hài lòng. Trong chuyện này, Cảnh Ngọc phải thừa nhận mình đã thua thảm.
Cô quấn mình trong chiếc áo khoác vest của anh, không kiềm được mà hắt hơi một cái rõ to.
Klaus đang lau tay bằng khăn ướt, nghe tiếng hắt hơi liền rút ra một cái khăn mới, đưa cho cô và nói một cách lịch thiệp, "Gesundheit."
Chúc em khỏe mạnh.
Trong tình cảnh này mà anh còn nhớ đến việc nói câu đó. Tên người Đức đáng ghét này.
"Điều hòa lạnh quá, anh chỉnh lại đi," Cảnh Ngọc dùng khăn che mặt, muốn ăn thêm vài viên kẹo làm dịu cổ họng, liền chỉ huy anh, "Đừng để em bị cảm, cảm ơn."
Klaus dừng tay, làm theo yêu cầu của cô và điều chỉnh nhiệt độ.
Cảnh Ngọc chỉ muốn một chiếc giường mềm mại để ngủ một giấc thật ngon. Cô thực sự mệt mỏi, cổ họng đau, chỉ cần một nơi ấm áp để nghỉ ngơi và uống chút nước.
Klaus không đưa cô về nhà mà chọn khách sạn gần nhất với sàn gỗ và chiếc giường ấm áp. Anh muốn cô có thể ngủ sớm thay vì tiếp tục chịu đựng bầu không khí ám mùi trong xe. Dù vậy, Klaus lại khá thích cái mùi này.
Không phải mùa cao điểm du lịch nên Klaus dễ dàng thuê được một phòng. Cảnh Ngọc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Klaus sau một giấc ngủ ngắn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Anh mừng vì chú rồng nhỏ kiệt sức tối nay đã có được giấc ngủ ngon. Tiếng chuông không làm cô tỉnh giấc. Cô vẫn nằm trên giường, ngủ say với tiếng ngáy nhỏ đáng yêu. Klaus đoán có lẽ cô hơi lạnh sau những hoạt động trước đó.
Cuộc gọi đến từ Maxim, muốn hẹn thời gian để nói chuyện.
"Tôi phải nhắc anh rằng," Klaus nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói, "Bây giờ mới bảy giờ sáng. Anh chắc chắn muốn làm phiền tôi, một người đàn ông vừa hẹn hò xong với cô gái của mình?"
Người đàn ông phải mất nửa năm mới có một buổi hẹn thành công với cô gái ấy.
Maxim cười, xin lỗi nhiều lần, ngạc nhiên hỏi, "Cảnh Ngọc đang ở bên anh sao?"
Klaus trả lời, "Anh có một phút để cho tôi một lý do chính đáng, nếu không thì đừng nói những lời vô nghĩa."
Maxim bất lực, "Dù chúng ta không còn là bạn, nhưng nghĩ đến tình bạn từ thời thơ ấu, anh có thể kiên nhẫn thêm chút không?"
Klaus lạnh lùng đáp, "Anh còn bốn mươi giây."
Maxim đầu hàng, "Được rồi, được rồi. Tôi muốn làm một bài đánh giá tâm lý cho Cảnh Ngọc và anh."
Klaus nhắc nhở, "Hiện tại, anh đã mất giấy phép hành nghề rồi."
"Tôi biết, nhưng..." Maxim cười khổ, "Tôi đã dùng ví dụ để chứng minh rằng anh không nên đặt quá nhiều tình cảm vào cô ấy, nhất là khi cô ấy cũng có những vấn đề thiếu hụt về cảm xúc. Klaus, hai người có thể làm tổn thương lẫn nhau."
"Tôi không phải là anh, và Jemma cũng không phải là Dorothea của anh," Klaus đáp, "Tôi chắc chắn mình không muốn làm tổn thương cô ấy."
Maxim thở dài, "Tôi hiểu rồi."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Kết thúc cuộc gọi, Klaus liền mang đến cho Cảnh Ngọc một số quần áo mới, bao gồm cả đồ ngủ.
Anh đi tắm lại, dù trước đó đã tắm một lần. Có lẽ những lời của Maxim nhắc đến thời thơ ấu khiến anh nhớ lại một vài ký ức không mấy dễ chịu.
Tắm xong, Klaus nhìn vào ba bộ đồ ngủ, đen, trắng và xanh da trời.
Sau chút suy nghĩ, anh chọn bộ màu xanh da trời.
Đó là một quyết định chính xác.
Cảnh Ngọc ngủ một mạch đến trưa sau buổi tối vui vẻ. Khi thấy Klaus trong bộ đồ ngủ màu xanh, như anh dự đoán, cô kinh ngạc thốt lên, "Wow! Trời ơi!"
Cô còn vươn tay chọc vào người anh, tràn đầy hứng thú, "Ôi trời, anh đúng là... ông già làm màu! Giả vờ trẻ trung quá đi!"
Chữ "trẻ" cuối câu trượt mất, cô ngập ngừng chuyển giọng, cuối cùng chỉ phát ra được âm "lun".
Klaus hoàn toàn không hiểu, "Câu đó có ý nghĩa gì?"
Cảnh Ngọc ngắn gọn, "Khen anh mặc bộ này nhìn trẻ trung, trông đẹp trai lắm."
Không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô, Klaus hoàn toàn hài lòng, đến mức lần đầu tiên anh mua cho Cảnh Ngọc một cốc trà sữa đầy ắp topping.
Cảnh Ngọc nhận được trà sữa thì càng vui hơn.
"Đúng là Tây dễ lừa mà." Cô thầm nghĩ.
Ở lại khách sạn ăn sáng, dù bữa sáng ở đây rất ngon và bổ dưỡng, nhưng ly trà sữa nhiều topping chẳng khác gì một chén chè thập cẩm. Cảnh Ngọc dùng thìa ăn hết những thứ trong ly, đến mức không còn bụng để ăn thêm bữa sáng.
Trong khi đó, Klaus ăn sáng với dáng vẻ điềm tĩnh, từng động tác đều hoàn hảo. Cảnh Ngọc nhìn anh ăn mà cảm thán, "Đúng là con nhà gia thế, phong thái này chắc hẳn được rèn từ nhỏ..."
Chợt, cô khựng lại.
Maxim đã nói Klaus từng gặp phải bất hạnh khi còn nhỏ. Đó là chuyện gì?
Cô chưa kịp nghĩ sâu thì Klaus hỏi, "Hôm nay em có kế hoạch gì không?"
Cảnh Ngọc theo thói quen đọc lịch trình của mình cho anh nghe.
"À!" Cảnh Ngọc đột nhiên nhớ ra, vỗ trán, "Hôm nay tiền phòng khách sạn và bữa sáng là bao nhiêu? Em gửi lại anh."
Chỉ một câu, Klaus lập tức nhíu mày, "Ý em là gì?"
"Vì em nghe bạn em bảo, người Đức thường thích chia tiền," Cảnh Ngọc cúi đầu lục ví, "À, còn cả bộ quần áo anh mua cho em nữa, bao nhiêu tiền? Em trả lại."
Klaus nheo mắt, "Bạn nào?"
Cảnh Ngọc ngạc nhiên nhìn anh, "Cái đó không quan trọng mà?"
"À đúng rồi, tối qua anh bảo bộ đồ này là đồ tặng, vậy chắc em không cần trả tiền," Cảnh Ngọc vừa lẩm bẩm vừa tính toán, "Nhưng mà thật ra, em nghĩ chúng ta không cần rạch ròi quá, vì tình cảm của chúng ta khác người thường, đúng không?"
Klaus nhíu mày khi cô nhắc đến "đồ tặng". Nhưng khi cô nói "tình cảm của chúng ta khác người thường", anh lập tức giãn mày, mỉm cười nhìn cô, "Đương nhiên là khác."
"Vậy nên, nếu sau này chúng ta hẹn hò lâu dài, chúng ta chia đôi tiền nhé?" Cảnh Ngọc gợi ý.
"Anh thấy sao?"
Klaus bình thản, nhìn về phía trước, giọng nhẹ nhàng, "Hẹn hò lâu dài?"
"Đúng vậy!" Cảnh Ngọc vui vẻ gật đầu, "Và, bởi vì chúng ta hợp nhau như thế, sau này mấy chuyện gì gì đó, à... dịch vụ các thứ ấy, anh đừng tính phí nữa. Tại vì... tại vì em thích anh mà."
Thích.
Klaus im lặng.
Cô vừa dùng từ "thích". Trong tiếng Trung, "thích" và "yêu" có khoảng cách lớn không?
Câu tiếp theo của Cảnh Ngọc đã giải đáp thắc mắc của anh.
"I like you," Cô thẳng thắn nói, "Mr. Klaus, I like you."
Sau một khoảng lặng ngắn.
"Anh hiểu rồi," Klaus bừng tỉnh, "Hóa ra ý em là thế."
Anh tao nhã đặt nĩa xuống, dùng khăn giấy lau nhẹ môi dù chẳng có gì dính trên đó, rồi điềm tĩnh kết luận, "Em nói em thích anh, sẵn sàng hẹn hò lâu dài, nhưng không muốn chia đôi tiền."
Klaus lạnh lùng hỏi cô, "Em tính làm bạch liên hoa ăn chực à?"
Anh ân cần hỏi ý kiến cô, "Em muốn ở đâu? Chỗ này gần nhà anh hơn, hoặc chúng ta chọn một khách sạn gần đây nhất?"
"Đều được," Cảnh Ngọc vươn vai dài một cái, nói, "Ừm... Em cần một nơi thoải mái, có thể nghỉ ngơi tử tế."
Klaus quyết định về nhà mình.
Ở đó có chiếc giường đủ để làm một con rồng hài lòng.
Nhưng đoạn đường từ đây về nhà đúng là một thử thách đối với anh.
Ban đầu còn ổn, Cảnh Ngọc cúi đầu hít hít chiếc áo thun của mình. Ở quán bar quá lâu, cô muốn biết liệu trên áo có bị ám mùi khó chịu hay không.
Nhưng cô chẳng ngửi ra gì. Con người vốn không nhạy cảm với mùi trên cơ thể mình.
Trong xe không bật đèn, cô kéo mạnh vạt áo xuống xem, cuối cùng cũng thấy vài vết rượu bám trên áo, trông khá rõ ràng.
Không biết đã bị dính từ lúc nào.
"... Phiền thật."
Cô lẩm bẩm, rồi thản nhiên cởi chiếc áo bẩn ra, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Klaus bên cạnh.
Cô vẫn mặc bên trong một chiếc áo lót thể thao màu đen, kiểu dáng đơn giản. Klaus xác nhận trước đây chưa từng thấy cô mặc chiếc này.
Rời khỏi anh, dường như tiêu chuẩn cuộc sống của Cảnh Ngọc có phần giảm sút một chút. Ít nhất, khi ở khách sạn, thấy cô bắt đầu ăn những món có vị kỳ lạ, Klaus không khỏi hơi lo lắng cho cô.
Giờ đây, Cảnh Ngọc gầy hơn lúc rời đi, xương bả vai hơi nhô ra. Dù thường xuyên chạy nhảy bên ngoài, nhưng làn da ở những nơi không bị ánh nắng chiếu vào lại trắng ngần như ngọc quý.
Giống như tên của cô.
Màu đen và trắng, hai sắc thái tương phản nổi bật một cách đặc biệt. Dù là ban đêm, vẫn khiến người khác không thể không chú ý.
Ánh mắt của Klaus liếc qua, hơi thở anh khẽ khựng lại.
Anh buộc phải nhắc cô, "Em yêu, tôi đang lái xe đấy."
Cảnh Ngọc đáp, "Em biết mà."
Cô cúi đầu, không chút để tâm, vo tròn chiếc áo thun đen lại, tùy tiện ném sang phía anh.
Chiếc áo vo tròn nhẹ nhàng rơi qua cổ Klaus, trượt xuống, cuối cùng nằm trên quần tây của anh.
Khoảnh khắc tiếp xúc, Klaus ngửi được mùi hương nhàn nhạt của cô còn sót lại trên áo.
Áo thun chạm vào yết hầu anh, lực ném không mạnh, chất liệu cotton vốn nhẹ tênh, không gây chút đau đớn nào. Nhưng khi chiếc áo rơi xuống, yết hầu anh khẽ nhấp nhô một chút.
Đây là lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác này.
Giống như trước mặt một chú kiến, rắc xuống một hạt đường. Chú kiến chậm rãi bò về phía viên đường. Dù viên đường thật hấp dẫn, nhưng chỉ có thể kiềm chế bản thân, kiên nhẫn đợi kiến bò tới.
Khoảng thời gian chờ đợi này, chẳng thể làm được gì cả.
Chỉ có nhẫn nhịn.
Cảnh Ngọc vén tóc ra sau, lục lọi trong túi xách, lấy ra một chiếc dây buộc tóc. Không cần gương, không cần lược, cô dùng ngón tay luồn vào tóc, vuốt vuốt rồi buộc lại.
"Nóng quá," Cảnh Ngọc nghiêng người qua, nhưng vì dây an toàn níu lại, cử động của cô không lớn. Mái tóc lơ đãng lướt qua cánh tay Klaus. Cô hỏi với vẻ nghi hoặc, "Anh chưa bật điều hòa à?"
"Đã bật rồi," Klaus trả lời, "Cảm thấy không thoải mái à?"
Cảnh Ngọc không trả lời, chỉ ngả lưng lại, tựa vào ghế da.
Nhưng vừa nãy Klaus thấy, trên lớp vải đen kia có một đường cong mê hoặc, giống như gợn sóng nhẹ nhàng trên mặt hồ khi thiên nga lướt qua.
Anh bắt đầu cân nhắc, liệu có nên dừng lại ở một khách sạn gần đây hay không, vì ý tưởng về nhà không còn phù hợp nữa.
Tìm một căn phòng với chiếc giường lớn đủ để cô ngủ thật thoải mái, và nếu có thể, thêm không gian tập luyện tự do thì càng tốt.
Cảnh Ngọc cúi đầu. Hôm nay cô mặc quần thể thao, dáng quần rộng rãi, thậm chí không cần tháo giày cũng dễ dàng cởi ra. Bộ đồ hôm nay của cô, từ trong ra ngoài, đều là một set.
Klaus giữ ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không dao động. Phía trước là một công viên có thể cắm trại bằng xe caravan, cách đó một con phố, nơi có nhiều khách sạn tiện nghi.
Cảnh Ngọc không quăng chiếc áo vo tròn qua nữa, cô rút khăn ướt, cẩn thận lau mồ hôi trên cổ.
"Em không nghĩ hôm nay trời lại nóng thế này," Cô không nhìn anh, dùng giọng nói dịu dàng bắt chuyện, "Anh thấy thế nào?"
Klaus không trả lời.
"Em vừa đổ nhiều mồ hôi quá," Cô kéo kéo chiếc áo lót màu đen quanh eo, than thở, "Chỗ này cũng thế."
Klaus cố gắng không nhìn cô, nhưng lại không kiềm được mà liếc qua. Tay anh siết chặt vô-lăng hơn, đến mức có thể thấy rõ các mạch máu và khớp xương. Cảnh Ngọc nhìn thấy một giọt mồ hôi từ yết hầu anh rơi xuống.
Thật ra, cả hai đều hiểu rõ nhiệt độ trong xe không hề cao.
Đây là mức nhiệt lý tưởng nhất với cơ thể con người.
Nhưng không phải dành cho vận động viên.
Cảnh Ngọc lại nói, "Hạ điều hòa xuống thêm chút nữa đi."
Nói xong, cô đưa tay qua, chọc nhẹ vào ngực Klaus qua lớp áo thun.
Đôi mắt đen của cô tựa viên ngọc trai, giọng nói như nàng tiên cá ngồi trên mỏm đá giữa đêm, dụ dỗ những con thuyền lướt qua.
"Lát nữa sẽ còn nóng hơn đấy."
Klaus đáp, "Còn hai con phố nữa là đến căn hộ của tôi, hoặc chúng ta băng qua công viên này, phía trước có khá nhiều khách sạn. Em chọn cái nào cũng được, hoặc ngay cái đầu tiên."
Cảnh Ngọc chỉ khẽ ừ một tiếng, đuôi giọng nhấn nhẹ, như mang theo chút nghi hoặc.
"Chỗ này đi," Cô tháo giày, đôi chân trần nhẹ nhàng đạp lên giày da của anh, bình thản nói, "Em thích chỗ này."
Klaus dừng xe, lấy từ trong xe ra một chiếc bao nhỏ, cầm trên tay.
Cảnh Ngọc kinh ngạc, "Ồ, anh mang cả thứ này bên người à, ông già mặt dày."
Klaus hỏi ý cô, "Em yêu, em có thể nói lịch sự hơn chút được không?"
Cảnh Ngọc nghĩ ngợi rồi đáp, "Ý anh là, "Ông già mặt dày đáng kính" hả?"
Klaus bật cười thành tiếng khi nghe cô nói.
Bầu trời đêm buông xuống, khu cắm trại nhỏ dành cho xe cắm trại trong công viên này khá yên tĩnh. Không xa lắm, một số chiếc xe cắm trại khác đỗ rải rác. Những tán lá xào xạc theo gió, tiếng vang như một bản giao hưởng mùa hè. Bầu trời đêm mùa hạ rực rỡ, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Khi Cảnh Ngọc định rụt chân lại, Klaus nắm lấy cô, giữ chặt khiến cô không thể cử động. Cảnh Ngọc khẽ quay mặt sang, phía sau là cửa sổ xe với tấm kính lạnh lẽo vô tri. Ngoài kia là màn đêm im lặng. Cô cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay của Klaus. Có vẻ như điều hòa vừa rồi thực sự bật quá thấp; lòng bàn tay anh ấm và hơi ẩm.
Klaus nghiêng người lại gần, tháo khóa dây an toàn cho cô. Khi môi anh chạm vào mái tóc cô, anh nhắc lại lời nói khi nãy,"Em đúng là một con nhóc gian xảo."
Dù lúc này ở thế bị động, Cảnh Ngọc vẫn mạnh mẽ nắm lấy vạt áo của Klaus. Đôi mắt xanh lục của anh thật đẹp, như những viên ngọc quý hiếm.
Rồng bây giờ đã sở hữu vô số châu báu, bộ sưu tập trang sức của cô chất đầy hai chiếc rương bằng vàng mà Klaus tặng. Nhưng không món đồ nào có thể sánh được với đôi mắt của ông chủ Klaus.
Cảnh Ngọc nói, "Anh là người đàn ông đầu tiên trong số những người em quen gọi em như vậy. Không biết sau này có ai dám nói như thế nữa không nhỉ?"
"Người khác à?" Klaus bật cười. Anh nhẹ nhàng chạm vào má cô, giọng nói dịu dàng nhưng lại chất chứa sự châm chọc. "Chú rồng gian xảo này, có phải trong hang của em còn lén giấu thêm ai đó không?"
Ngón tay anh siết lấy mái tóc đen của cô. Tóc vừa buộc đã bắt đầu lỏng ra.
Cảnh Ngọc nhìn thẳng vào mắt Klaus, không lùi lại mà ngược lại còn tiến sát gần hơn, hỏi, "Vậy liệu ma vương từng nuôi dưỡng rồng có muốn đích thân kiểm tra không?"
Giọng cô đầy thách thức, ánh mắt cũng vậy. "Do you want to come to dragon"s den?"
Klaus cúi xuống thấp hơn, thừa nhận vài lời vừa rồi của Cảnh Ngọc đã khiến anh nổi giận.
Cô thắng rồi.
Trước khi chạm vào cổ cô, anh nói, "I"m going to fuck you so hard that you"ll be seeing me in every man fuck you next."
Để bảo vệ an ninh khu vực, vào ban đêm, công viên này luôn có cảnh sát tuần tra, đặc biệt là tại các khu vực của giới thượng lưu và trung tâm thành phố.
Mới đây, trong các cuộc tuần tra, một số báo cáo cho thấy có những người làm dịch vụ không chính thống tiếp cận xe hơi để giao dịch nhanh chóng. Đây là hành vi bị cấm hoàn toàn.
Thông thường, cảnh sát không quản lý quá nghiêm ngặt. Nhưng tuần trước, một người trong nhóm đó đã gõ cửa xe của một nhà tài phiệt đang nghỉ ngơi, khiến ông này nổi giận và khiếu nại lên cảnh sát. Từ đó, khu vực này được kiểm soát gắt gao hơn.
Paul, cảnh sát mới nhậm chức, lái xe tuần tra qua khu vực cắm trại thì phát hiện một chiếc xe hơi sang trọng đang rung lắc dữ dội. Anh cảm thấy nghi ngờ và tiến lại gần kiểm tra.
Nhưng trước khi kịp đến gần, một chiếc xe khác đỗ cách đó không xa mở cửa. Một người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đeo găng tay trắng bước xuống. Anh ta mỉm cười chào hỏi, "Chào sĩ quan. Xin hỏi, anh cần gì ở đây?"
Paul căng thẳng, theo phản xạ đặt tay lên khẩu súng bên hông, quan sát người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông tiến lại gần, lịch sự chỉ vào chiếc huy hiệu trên áo mình và nói, "Ngài Klaus đang tận hưởng buổi hẹn hò cùng bạn gái. Liệu anh có thể không làm phiền họ được không?"
Paul ngay lập tức nhận ra đó là biểu tượng của gia tộc Essen.
Anh thu tay lại, mồ hôi lạnh rịn ra khắp người.
"Ồ, tất nhiên rồi."
Người đàn ông gật đầu nhã nhặn, "Cảm ơn sự hợp tác của anh."
Paul lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm. Anh thầm nghĩ, may mà mình không hành động hấp tấp.
Những sở thích của giới nhà giàu... thật sự khó hiểu.
*
Từ rất lâu, Cảnh Ngọc đã từng đọc trong phòng Klaus những câu chuyện cổ tích về rồng và ma vương.
Trong bóng đêm, nàng tiên cá thường cất lên khúc hát mê hoặc để dụ dỗ những con tàu ngang qua. Các thủy thủ bị thu hút bởi giọng ca ấy, vô thức rơi xuống nước, trở thành bữa tối của nàng tiên cá.
Chú rồng nhỏ rất thích câu chuyện này. Vì thế, chú rồng tham lam quyết định bắt chước, dùng chiêu này để cướp lấy kho báu của những kẻ qua đường. Nhưng ngay lần đầu thử sức, chú rồng đã thất bại thảm hại, bởi đối tượng mà nó chọn là một ma vương không bao giờ biết thỏa mãn.
Ma vương bị tiếng hát của con rồng nhỏ nằm trên tảng đá thu hút. Khi rồng tham lam liếc nhìn thanh kiếm vàng lấp lánh bên người ma vương, thì ma vương lại chăm chú quan sát đôi mắt của nó đầy thích thú.
Con rồng nhỏ chẳng hay biết gì. Nó giống như một nàng tiên cá, lật ngửa phần bụng trắng muốt, thân thiện mời ma vương đến chơi. Nhưng lời mời đó chỉ là cái cớ; thực tế, rồng muốn trộm thanh kiếm vàng của ma vương.
"Được thôi," Ma vương trả lời. Anh tiến lại gần, nở nụ cười thân thiện, "Nhưng tôi có thể chạm vào đuôi của rồng được không?"
Chú rồng tham lam chỉ nghĩ đến kho báu nên đồng ý ngay, để ma vương chạm vào chiếc đuôi quý giá của mình.
Ngay lập tức, ma vương, người đã kiên nhẫn giữ bình tĩnh suốt nửa năm, liền túm lấy đuôi rồng và đánh tới tấp. Không chút do dự, ma vương cướp sạch những viên ngọc trai và san hô đỏ quý giá rồng cất giấu dưới bụng. Anh dùng thanh kiếm vàng xuyên qua chiếc hang nơi rồng giấu kho báu, cướp sạch tất cả. Sau đó, anh còn "chu đáo" để lại những thứ tài sản vô nghĩa mà mình đã tích lũy bấy lâu để lấp đầy hang.
Đó là một câu chuyện cổ tích tàn nhẫn, khiến chú rồng nhỏ buồn bã.
Klaus đúng là đã thực hiện lời nói của mình một cách thái quá.
Cảnh Ngọc vốn đã khản giọng vì nhảy múa và ca hát. Giọng nói của cô càng tệ hơn, nhưng Klaus lại thích âm thanh đó. Dù cô có muốn che miệng lại hay nín thở, anh luôn có cách buộc cô phải lên tiếng. Anh thực sự là một tên vô lại không biết xấu hổ.
Nhưng việc chửi rủa với Klaus chẳng có tác dụng gì. Vì khác biệt văn hóa, ngay cả những lời như "đồ già đáng ghét," Klaus cũng có thể vui vẻ xem đó là biệt danh yêu thương cô dành riêng cho anh và chấp nhận một cách đầy hài lòng. Trong chuyện này, Cảnh Ngọc phải thừa nhận mình đã thua thảm.
Cô quấn mình trong chiếc áo khoác vest của anh, không kiềm được mà hắt hơi một cái rõ to.
Klaus đang lau tay bằng khăn ướt, nghe tiếng hắt hơi liền rút ra một cái khăn mới, đưa cho cô và nói một cách lịch thiệp, "Gesundheit."
Chúc em khỏe mạnh.
Trong tình cảnh này mà anh còn nhớ đến việc nói câu đó. Tên người Đức đáng ghét này.
"Điều hòa lạnh quá, anh chỉnh lại đi," Cảnh Ngọc dùng khăn che mặt, muốn ăn thêm vài viên kẹo làm dịu cổ họng, liền chỉ huy anh, "Đừng để em bị cảm, cảm ơn."
Klaus dừng tay, làm theo yêu cầu của cô và điều chỉnh nhiệt độ.
Cảnh Ngọc chỉ muốn một chiếc giường mềm mại để ngủ một giấc thật ngon. Cô thực sự mệt mỏi, cổ họng đau, chỉ cần một nơi ấm áp để nghỉ ngơi và uống chút nước.
Klaus không đưa cô về nhà mà chọn khách sạn gần nhất với sàn gỗ và chiếc giường ấm áp. Anh muốn cô có thể ngủ sớm thay vì tiếp tục chịu đựng bầu không khí ám mùi trong xe. Dù vậy, Klaus lại khá thích cái mùi này.
Không phải mùa cao điểm du lịch nên Klaus dễ dàng thuê được một phòng. Cảnh Ngọc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Klaus sau một giấc ngủ ngắn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Anh mừng vì chú rồng nhỏ kiệt sức tối nay đã có được giấc ngủ ngon. Tiếng chuông không làm cô tỉnh giấc. Cô vẫn nằm trên giường, ngủ say với tiếng ngáy nhỏ đáng yêu. Klaus đoán có lẽ cô hơi lạnh sau những hoạt động trước đó.
Cuộc gọi đến từ Maxim, muốn hẹn thời gian để nói chuyện.
"Tôi phải nhắc anh rằng," Klaus nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói, "Bây giờ mới bảy giờ sáng. Anh chắc chắn muốn làm phiền tôi, một người đàn ông vừa hẹn hò xong với cô gái của mình?"
Người đàn ông phải mất nửa năm mới có một buổi hẹn thành công với cô gái ấy.
Maxim cười, xin lỗi nhiều lần, ngạc nhiên hỏi, "Cảnh Ngọc đang ở bên anh sao?"
Klaus trả lời, "Anh có một phút để cho tôi một lý do chính đáng, nếu không thì đừng nói những lời vô nghĩa."
Maxim bất lực, "Dù chúng ta không còn là bạn, nhưng nghĩ đến tình bạn từ thời thơ ấu, anh có thể kiên nhẫn thêm chút không?"
Klaus lạnh lùng đáp, "Anh còn bốn mươi giây."
Maxim đầu hàng, "Được rồi, được rồi. Tôi muốn làm một bài đánh giá tâm lý cho Cảnh Ngọc và anh."
Klaus nhắc nhở, "Hiện tại, anh đã mất giấy phép hành nghề rồi."
"Tôi biết, nhưng..." Maxim cười khổ, "Tôi đã dùng ví dụ để chứng minh rằng anh không nên đặt quá nhiều tình cảm vào cô ấy, nhất là khi cô ấy cũng có những vấn đề thiếu hụt về cảm xúc. Klaus, hai người có thể làm tổn thương lẫn nhau."
"Tôi không phải là anh, và Jemma cũng không phải là Dorothea của anh," Klaus đáp, "Tôi chắc chắn mình không muốn làm tổn thương cô ấy."
Maxim thở dài, "Tôi hiểu rồi."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Kết thúc cuộc gọi, Klaus liền mang đến cho Cảnh Ngọc một số quần áo mới, bao gồm cả đồ ngủ.
Anh đi tắm lại, dù trước đó đã tắm một lần. Có lẽ những lời của Maxim nhắc đến thời thơ ấu khiến anh nhớ lại một vài ký ức không mấy dễ chịu.
Tắm xong, Klaus nhìn vào ba bộ đồ ngủ, đen, trắng và xanh da trời.
Sau chút suy nghĩ, anh chọn bộ màu xanh da trời.
Đó là một quyết định chính xác.
Cảnh Ngọc ngủ một mạch đến trưa sau buổi tối vui vẻ. Khi thấy Klaus trong bộ đồ ngủ màu xanh, như anh dự đoán, cô kinh ngạc thốt lên, "Wow! Trời ơi!"
Cô còn vươn tay chọc vào người anh, tràn đầy hứng thú, "Ôi trời, anh đúng là... ông già làm màu! Giả vờ trẻ trung quá đi!"
Chữ "trẻ" cuối câu trượt mất, cô ngập ngừng chuyển giọng, cuối cùng chỉ phát ra được âm "lun".
Klaus hoàn toàn không hiểu, "Câu đó có ý nghĩa gì?"
Cảnh Ngọc ngắn gọn, "Khen anh mặc bộ này nhìn trẻ trung, trông đẹp trai lắm."
Không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô, Klaus hoàn toàn hài lòng, đến mức lần đầu tiên anh mua cho Cảnh Ngọc một cốc trà sữa đầy ắp topping.
Cảnh Ngọc nhận được trà sữa thì càng vui hơn.
"Đúng là Tây dễ lừa mà." Cô thầm nghĩ.
Ở lại khách sạn ăn sáng, dù bữa sáng ở đây rất ngon và bổ dưỡng, nhưng ly trà sữa nhiều topping chẳng khác gì một chén chè thập cẩm. Cảnh Ngọc dùng thìa ăn hết những thứ trong ly, đến mức không còn bụng để ăn thêm bữa sáng.
Trong khi đó, Klaus ăn sáng với dáng vẻ điềm tĩnh, từng động tác đều hoàn hảo. Cảnh Ngọc nhìn anh ăn mà cảm thán, "Đúng là con nhà gia thế, phong thái này chắc hẳn được rèn từ nhỏ..."
Chợt, cô khựng lại.
Maxim đã nói Klaus từng gặp phải bất hạnh khi còn nhỏ. Đó là chuyện gì?
Cô chưa kịp nghĩ sâu thì Klaus hỏi, "Hôm nay em có kế hoạch gì không?"
Cảnh Ngọc theo thói quen đọc lịch trình của mình cho anh nghe.
"À!" Cảnh Ngọc đột nhiên nhớ ra, vỗ trán, "Hôm nay tiền phòng khách sạn và bữa sáng là bao nhiêu? Em gửi lại anh."
Chỉ một câu, Klaus lập tức nhíu mày, "Ý em là gì?"
"Vì em nghe bạn em bảo, người Đức thường thích chia tiền," Cảnh Ngọc cúi đầu lục ví, "À, còn cả bộ quần áo anh mua cho em nữa, bao nhiêu tiền? Em trả lại."
Klaus nheo mắt, "Bạn nào?"
Cảnh Ngọc ngạc nhiên nhìn anh, "Cái đó không quan trọng mà?"
"À đúng rồi, tối qua anh bảo bộ đồ này là đồ tặng, vậy chắc em không cần trả tiền," Cảnh Ngọc vừa lẩm bẩm vừa tính toán, "Nhưng mà thật ra, em nghĩ chúng ta không cần rạch ròi quá, vì tình cảm của chúng ta khác người thường, đúng không?"
Klaus nhíu mày khi cô nhắc đến "đồ tặng". Nhưng khi cô nói "tình cảm của chúng ta khác người thường", anh lập tức giãn mày, mỉm cười nhìn cô, "Đương nhiên là khác."
"Vậy nên, nếu sau này chúng ta hẹn hò lâu dài, chúng ta chia đôi tiền nhé?" Cảnh Ngọc gợi ý.
"Anh thấy sao?"
Klaus bình thản, nhìn về phía trước, giọng nhẹ nhàng, "Hẹn hò lâu dài?"
"Đúng vậy!" Cảnh Ngọc vui vẻ gật đầu, "Và, bởi vì chúng ta hợp nhau như thế, sau này mấy chuyện gì gì đó, à... dịch vụ các thứ ấy, anh đừng tính phí nữa. Tại vì... tại vì em thích anh mà."
Thích.
Klaus im lặng.
Cô vừa dùng từ "thích". Trong tiếng Trung, "thích" và "yêu" có khoảng cách lớn không?
Câu tiếp theo của Cảnh Ngọc đã giải đáp thắc mắc của anh.
"I like you," Cô thẳng thắn nói, "Mr. Klaus, I like you."
Sau một khoảng lặng ngắn.
"Anh hiểu rồi," Klaus bừng tỉnh, "Hóa ra ý em là thế."
Anh tao nhã đặt nĩa xuống, dùng khăn giấy lau nhẹ môi dù chẳng có gì dính trên đó, rồi điềm tĩnh kết luận, "Em nói em thích anh, sẵn sàng hẹn hò lâu dài, nhưng không muốn chia đôi tiền."
Klaus lạnh lùng hỏi cô, "Em tính làm bạch liên hoa ăn chực à?"